Nguyên Tác : Tâm Văn
Chuyển ngữ : Stormy
Thể Loại : Ngôn Tình Cổ Đại
Số chương : 24
••••••••
CHƯƠNG 8
Tuy rằng đã vào đông, thời tiết chuyển lạnh, nhưng Khởi Hương lâu vẫn rất đông người đi kẻ đến.
Sáng hôm nay, ta vừa rời giường thì Tần ma ma đã xông vào: “Vô Tâm à, có một vị khách bên ngoài đến chỉ tên muốn gặp cô. Ra tay cũng rất hào phóng, người còn chưa gặp đã đưa ra mấy đĩnh bạc. Mau trang điểm ăn mặc đi.”
Từ lần trước Tần ma ma mất hứng nói vài câu nặng lời, ta cũng không dám ngỗ nghịch nữa, chăm chú trang điểm một chút, tùy ý bà đi gặp khách.
Người khách này họ Quan, tên là Nguyệt, là một nam tử trung niên khá tuấn mỹ. Một thân mặc huyền y, cũng không khiến người khác có cảm giác nặng nề. Ngược lại, vẻ mặt hắn tiêu sái, thái độ an nhàn khiến người khác như cây trong gió.
“Cô là Vô Tâm?” –Hắn mở miệng liền hỏi.
“Tiên sinh có gì chỉ giáo?” –Nhìn hắn ôn hòa nho nhã, có vẻ là người đọc sách.
“Cô giúp ta đánh một ván cờ, thế nào?”
Ta đồng ý với hắn, phát hiện hắn kỳ tài cao siêu, đành phải cam bái hạ phong.
Từ đó về sau, Quan Nguyệt thường xuyên đến Khởi Hương lâu. Hắn ra tay phóng khoáng, thái độ hào sảng, đối với ta lại không có tơ tưởng. Tần ma ma đối với hắn đặc biệt ân cần.
Mỗi lần cùng hắn đánh cờ, vì hắn đánh đàn, cùng hắn uống rượu ngâm thơ, tâm tình của ta luôn rõ ràng.
Quan Nguyệt một bụng kinh luân, thi họa đều tinh thông, cử chỉ lại tao nhã, có phong độ.
Quan trọng hơn là, nhìn trong đôi mắt dịu dàng chăm chú của hắn, ta thấy được một cảm giác khác với người bên ngoài, đặc biệt tiếc thương.
Thứ cảm giác này lẽ ra phải là thứ ta nhận được từ phụ thân, nhưng lại nhận được trên người nam nhân xa lạ này.
Bọn tỷ muội lại bắt đầu vui đùa, bảo ta rốt cuộc có thể tìm được một phu quân để gửi gấm cả đời.
Ta bình thản đáp lại: “Ta và Quan Nguyệt không phải như các người nghĩ.”
Chính xác, tuổi tác hắn có thể làm phụ thân ta, nhiều nhất cũng chỉ có thể xem như bạn tri giao.
Nhưng nửa tháng sau, Khởi Hương lâu xảy ra một chuyện hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của ta.
Hôm đó là mười lăm tháng mười một, cũng là sinh nhật mười tám của ta.
Khởi Hương lâu người ra vào tấp nập, tất cả đều là những nhân vật có uy tín nhất trong kinh thành.
Ta ngồi giữa phòng khách, đem bản thân như một gói hàng để bọn họ bàn luận.
Tần ma ma bước đến, thi lễ với mọi người, sau đó cười khanh khách nói: “Được đón tiếp các vị, Khởi Hương lâu chúng ta mới có thể náo nhiệt như hôm nay. Ta biết mọi người đều không kịp chờ, không nói nhiều lời vô ích. Từ giờ chúng ta bắt đầu ra giá.”
“Năm mươi hai” –Giữa sân lập tức có người reo lên.
Tần ma ma lạnh lùng nói: “Hừ, năm mươi hai? Vị công tử này, người cho rằng mua gà sao?”
Mọi người cười vang, tiềng cười vừa dứt bèn có một thanh âm quen thuộc vang lên: “Tám vạn hai.”
Toàn trường ồ lên, tất cả mọi người đưa mắt nhìn chung quanh, tìm người đưa ra giá.
Ta nhận ra được thanh âm này, không cần nhìn cũng biết đó là Tào Thụy Kỳ.
Hắn đến, hắn thật sự nghe lời mà đến đây.
“Còn ai ra giá không?” –Tần ma ma hỏi.
Bên dưới lặng im.
“Nếu không có lời nào nữa, tối nay là một đêm đẹp của Thẩm cô nương và vị công tử này rồi.”
“Chờ đã, vị Thẩm cô nương này phải đáng giá cao hơn.”
Ta giương mắt nhìn phía sau, người nói là một nam tử trẻ tuổi tuấn mỹ, nước da trắng nõn nhưng hoàn toàn xa lạ.
“Vậy ngươi ra nhiều hơn sao?”
Ánh mắt nam nhân nọ liếc qua ta, lộ ra một nụ cười kỳ lạ: “Năm mươi vạn lượng.”
Mọi người đều nín thở, sau một lúc lại châu đầu ghé tai thì thầm: “Trời ạ, hắn điên rồi sao? Ra giá trên trời để mua đêm đầu tiên của kỹ nữ.”
“Thật có lỗi, ta không thích trả giá với người khác, nói vậy chắc là không ai ra giá cao hơn ta?” –Ngữ khí hắn tự tin mà lại cuồng ngạo –“Thêm nữa, ta không chỉ mua đêm đầu tiên của Thẩm cô nương, cả người nàng ta đều mua.”
Tần ma ma bất động thanh sắc hỏi: “Xin hỏi công tử, người làm nghề gì?”
“Tại hạ là một thư sinh”
Rõ ràng hắn nói dối, một thư sinh làm sao có thể có nhiều bạc như vậy?
Tần ma ma cũng không vạch trần hắn, chỉ xoay đầu nói với mọi người: “Qủa thật không ai ra giá cao hơn sao?”
Mọi người đều lắc đầu, mà Tào Thụy Kỳ đứng trong đám người, sắc mặt xám trắng càng lộ vẻ cô đơn.
Lúc này, ánh mắt tất cả mọi người đều tụ lại trên người Tần ma ma. Ta biết bà ta nhất định sẽ đồng ý.
Năm mươi vạn lượng, vượt quá xa giá ban đầu bà ta định ra. Cứ cho rằng mất đi cây hái ra tiền là ta, thế nhưng bây nhiêu đây cũng đủ mua mấy chục cô nương giống ta. Không lâu sau lại có thể dạy dỗ ra một hoa khôi tài nghệ song toàn. Ở thanh lâu này, có ai là không thể thay thế đâu.
Qủa nhiên, ta nghe thấy nàng nói với nam nhân tuấn mỹ kia: “Được, Thẩm cô nương giao lại cho ngươi.”
“Mời Thẩm cô nương trưa ngày mai thu xếp mọi thứ cho thỏa đáng. Ta sẽ đến Khởi Hương lâu đón cô.”
Người đàn ông kia nói xong, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng, không có chút lưu luyến.
Ít lâu sau, mọi người đều tản ra. Tần ma ma bước đến bên cạnh ta nói: “Chúc mừng Thẩm cô nương, phúc của cô tới rồi. Vị công tử này tuổi tác tương đương cô, lại tuấn mỹ như thế. Cô theo hắn tuyệt đối sẽ không thiệt thòi.
Ta buông cánh tay vẫn nắm chặt ra, mới phát hiện lòng bàn tay đã đầm đìa mồ hôi.
Ta khẩn trương cái gì? Không phải ta đã sớm biết vận mệnh của mình sao? Bị một người đàn ông thu mua, sau đó mặc cho hắn làm nhục…
Buồn cười chính là, ta thế nhưng ngay cả người mua ta là ai ta cũng không biết.
Ta bỗng nhiên rùng mình, lấy khăn ra lau mồ hôi.
Trưa ngày kế, người kia quả nhiên tới đón ta đúng giờ. Khi hắn bái biệt Tần ma ma, bà nói: “Còn chưa biết tôn tính đại danh của công tử.”
“Tiểu nhân họ Trác, tên Bất Phàm.”
“Có thể xưng chức quan tương xứng không?”
“Trác mỗ chỉ là thư sinh, không có công danh gì”
Tần ma ma cũng không hỏi lại, cùng với mấy tỷ muội ngày thường thân thiết tiễn ta.
Một chiếc kiệu nhỏ phủ gấm phượng ngũ sắc dừng lại bên ngoài Khởi Hương lâu.
“Mời Thẩm cô nương lên kiệu.” –Hắn vén màn cửa lên, cung kính nói.
Thời điểm kiệu nhỏ rời khỏi Khởi Hương lâu, Tần ma ma cùng Ngâm Hương, Cầm Vận, Mị Nhi đều đứng ở cửa, phất tay với ta, vẻ mặt tựa như sinh ly tử biệt.
Cho dù tâm có lạnh đến thế nào cũng không nén được những trường hợp như thế. Khởi Hương lâu tuy là nơi phong nguyệt bẩn thỉu, nhưng ta không ngại, đối với tỷ muội cũng có cảm giác đồng bệnh tương lân. Nói đến cùng, đều là những người đáng thương, những nữ tử đáng thương.
Ta gọi họ một tiếng: “Tần ma ma, mau trở về đi!” –Sau đó lập tức buông rèm kiệu.
Mấy kiệu phu nâng kiệu lên, bước nhanh trên đường cái. Xuyên qua làn gió thổi qua màn kiệu, ta nhìn thấy Trác Bất Phàm cưỡi một con ngựa trắng theo sát kiệu.
Hắn rốt cuộc là ai? Vì sao lại thu mua ta? Trước ngày hôm qua, ta thậm chí chưa bao giờ gặp hắn, hắn cũng không phải khách của ta.
Tuy rằng tướng mạo hắn tuấn mỹ, nhưng vẻ mặt lại đạm mạc, không giống người tốt. Hơn nữa, mười ngón tay hắn tròn đầy, cử chỉ nhã nhặn, quần áo tinh xảo, thậm chí mang chút cảm giác phấn son.
Ta nghĩ thế nào cũng không đoán ra thân phận hắn.
Dọc đường, hắn cũng không nói với ta lời nào, ta như thượng lệ im lặng không nói.
Cỗ kiệu đi một đoạn đường rất xa, cuối cùng mới dừng lại.
Trác Bất Phàm xuống ngựa, nhấc màn kiệu lên nói: “Thẩm cô nương, đến rồi.”
Hạ kiệu, ta đánh gía tứ phía, giữa hai hàng liễu ẩn một tấm cung tường ngói đỏ.
Ta đột nhiên ngây người, đầu óc trống rỗng.
“Thẩm cô nương, người mua cô không phải là ta mà là một người khác.” –Ngữ điệu hắn lại rất bình tĩnh vô hại.
“Là ai?”
“Đương kim hoàng thượng.”
“Cái gì?”
Bỗng nhiên cảm giác mê muội kéo tới. Sắc mặt Trác Bất Phàm trắng bệch bước đến. Ta nhẹ nhàng ngã xuống trong lòng ngực hắn.
—Hết chương 8—
Chuyển ngữ : Stormy
Thể Loại : Ngôn Tình Cổ Đại
Số chương : 24
••••••••
CHƯƠNG 8
Tuy rằng đã vào đông, thời tiết chuyển lạnh, nhưng Khởi Hương lâu vẫn rất đông người đi kẻ đến.
Sáng hôm nay, ta vừa rời giường thì Tần ma ma đã xông vào: “Vô Tâm à, có một vị khách bên ngoài đến chỉ tên muốn gặp cô. Ra tay cũng rất hào phóng, người còn chưa gặp đã đưa ra mấy đĩnh bạc. Mau trang điểm ăn mặc đi.”
Từ lần trước Tần ma ma mất hứng nói vài câu nặng lời, ta cũng không dám ngỗ nghịch nữa, chăm chú trang điểm một chút, tùy ý bà đi gặp khách.
Người khách này họ Quan, tên là Nguyệt, là một nam tử trung niên khá tuấn mỹ. Một thân mặc huyền y, cũng không khiến người khác có cảm giác nặng nề. Ngược lại, vẻ mặt hắn tiêu sái, thái độ an nhàn khiến người khác như cây trong gió.
“Cô là Vô Tâm?” –Hắn mở miệng liền hỏi.
“Tiên sinh có gì chỉ giáo?” –Nhìn hắn ôn hòa nho nhã, có vẻ là người đọc sách.
“Cô giúp ta đánh một ván cờ, thế nào?”
Ta đồng ý với hắn, phát hiện hắn kỳ tài cao siêu, đành phải cam bái hạ phong.
Từ đó về sau, Quan Nguyệt thường xuyên đến Khởi Hương lâu. Hắn ra tay phóng khoáng, thái độ hào sảng, đối với ta lại không có tơ tưởng. Tần ma ma đối với hắn đặc biệt ân cần.
Mỗi lần cùng hắn đánh cờ, vì hắn đánh đàn, cùng hắn uống rượu ngâm thơ, tâm tình của ta luôn rõ ràng.
Quan Nguyệt một bụng kinh luân, thi họa đều tinh thông, cử chỉ lại tao nhã, có phong độ.
Quan trọng hơn là, nhìn trong đôi mắt dịu dàng chăm chú của hắn, ta thấy được một cảm giác khác với người bên ngoài, đặc biệt tiếc thương.
Thứ cảm giác này lẽ ra phải là thứ ta nhận được từ phụ thân, nhưng lại nhận được trên người nam nhân xa lạ này.
Bọn tỷ muội lại bắt đầu vui đùa, bảo ta rốt cuộc có thể tìm được một phu quân để gửi gấm cả đời.
Ta bình thản đáp lại: “Ta và Quan Nguyệt không phải như các người nghĩ.”
Chính xác, tuổi tác hắn có thể làm phụ thân ta, nhiều nhất cũng chỉ có thể xem như bạn tri giao.
Nhưng nửa tháng sau, Khởi Hương lâu xảy ra một chuyện hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của ta.
Hôm đó là mười lăm tháng mười một, cũng là sinh nhật mười tám của ta.
Khởi Hương lâu người ra vào tấp nập, tất cả đều là những nhân vật có uy tín nhất trong kinh thành.
Ta ngồi giữa phòng khách, đem bản thân như một gói hàng để bọn họ bàn luận.
Tần ma ma bước đến, thi lễ với mọi người, sau đó cười khanh khách nói: “Được đón tiếp các vị, Khởi Hương lâu chúng ta mới có thể náo nhiệt như hôm nay. Ta biết mọi người đều không kịp chờ, không nói nhiều lời vô ích. Từ giờ chúng ta bắt đầu ra giá.”
“Năm mươi hai” –Giữa sân lập tức có người reo lên.
Tần ma ma lạnh lùng nói: “Hừ, năm mươi hai? Vị công tử này, người cho rằng mua gà sao?”
Mọi người cười vang, tiềng cười vừa dứt bèn có một thanh âm quen thuộc vang lên: “Tám vạn hai.”
Toàn trường ồ lên, tất cả mọi người đưa mắt nhìn chung quanh, tìm người đưa ra giá.
Ta nhận ra được thanh âm này, không cần nhìn cũng biết đó là Tào Thụy Kỳ.
Hắn đến, hắn thật sự nghe lời mà đến đây.
“Còn ai ra giá không?” –Tần ma ma hỏi.
Bên dưới lặng im.
“Nếu không có lời nào nữa, tối nay là một đêm đẹp của Thẩm cô nương và vị công tử này rồi.”
“Chờ đã, vị Thẩm cô nương này phải đáng giá cao hơn.”
Ta giương mắt nhìn phía sau, người nói là một nam tử trẻ tuổi tuấn mỹ, nước da trắng nõn nhưng hoàn toàn xa lạ.
“Vậy ngươi ra nhiều hơn sao?”
Ánh mắt nam nhân nọ liếc qua ta, lộ ra một nụ cười kỳ lạ: “Năm mươi vạn lượng.”
Mọi người đều nín thở, sau một lúc lại châu đầu ghé tai thì thầm: “Trời ạ, hắn điên rồi sao? Ra giá trên trời để mua đêm đầu tiên của kỹ nữ.”
“Thật có lỗi, ta không thích trả giá với người khác, nói vậy chắc là không ai ra giá cao hơn ta?” –Ngữ khí hắn tự tin mà lại cuồng ngạo –“Thêm nữa, ta không chỉ mua đêm đầu tiên của Thẩm cô nương, cả người nàng ta đều mua.”
Tần ma ma bất động thanh sắc hỏi: “Xin hỏi công tử, người làm nghề gì?”
“Tại hạ là một thư sinh”
Rõ ràng hắn nói dối, một thư sinh làm sao có thể có nhiều bạc như vậy?
Tần ma ma cũng không vạch trần hắn, chỉ xoay đầu nói với mọi người: “Qủa thật không ai ra giá cao hơn sao?”
Mọi người đều lắc đầu, mà Tào Thụy Kỳ đứng trong đám người, sắc mặt xám trắng càng lộ vẻ cô đơn.
Lúc này, ánh mắt tất cả mọi người đều tụ lại trên người Tần ma ma. Ta biết bà ta nhất định sẽ đồng ý.
Năm mươi vạn lượng, vượt quá xa giá ban đầu bà ta định ra. Cứ cho rằng mất đi cây hái ra tiền là ta, thế nhưng bây nhiêu đây cũng đủ mua mấy chục cô nương giống ta. Không lâu sau lại có thể dạy dỗ ra một hoa khôi tài nghệ song toàn. Ở thanh lâu này, có ai là không thể thay thế đâu.
Qủa nhiên, ta nghe thấy nàng nói với nam nhân tuấn mỹ kia: “Được, Thẩm cô nương giao lại cho ngươi.”
“Mời Thẩm cô nương trưa ngày mai thu xếp mọi thứ cho thỏa đáng. Ta sẽ đến Khởi Hương lâu đón cô.”
Người đàn ông kia nói xong, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng, không có chút lưu luyến.
Ít lâu sau, mọi người đều tản ra. Tần ma ma bước đến bên cạnh ta nói: “Chúc mừng Thẩm cô nương, phúc của cô tới rồi. Vị công tử này tuổi tác tương đương cô, lại tuấn mỹ như thế. Cô theo hắn tuyệt đối sẽ không thiệt thòi.
Ta buông cánh tay vẫn nắm chặt ra, mới phát hiện lòng bàn tay đã đầm đìa mồ hôi.
Ta khẩn trương cái gì? Không phải ta đã sớm biết vận mệnh của mình sao? Bị một người đàn ông thu mua, sau đó mặc cho hắn làm nhục…
Buồn cười chính là, ta thế nhưng ngay cả người mua ta là ai ta cũng không biết.
Ta bỗng nhiên rùng mình, lấy khăn ra lau mồ hôi.
Trưa ngày kế, người kia quả nhiên tới đón ta đúng giờ. Khi hắn bái biệt Tần ma ma, bà nói: “Còn chưa biết tôn tính đại danh của công tử.”
“Tiểu nhân họ Trác, tên Bất Phàm.”
“Có thể xưng chức quan tương xứng không?”
“Trác mỗ chỉ là thư sinh, không có công danh gì”
Tần ma ma cũng không hỏi lại, cùng với mấy tỷ muội ngày thường thân thiết tiễn ta.
Một chiếc kiệu nhỏ phủ gấm phượng ngũ sắc dừng lại bên ngoài Khởi Hương lâu.
“Mời Thẩm cô nương lên kiệu.” –Hắn vén màn cửa lên, cung kính nói.
Thời điểm kiệu nhỏ rời khỏi Khởi Hương lâu, Tần ma ma cùng Ngâm Hương, Cầm Vận, Mị Nhi đều đứng ở cửa, phất tay với ta, vẻ mặt tựa như sinh ly tử biệt.
Cho dù tâm có lạnh đến thế nào cũng không nén được những trường hợp như thế. Khởi Hương lâu tuy là nơi phong nguyệt bẩn thỉu, nhưng ta không ngại, đối với tỷ muội cũng có cảm giác đồng bệnh tương lân. Nói đến cùng, đều là những người đáng thương, những nữ tử đáng thương.
Ta gọi họ một tiếng: “Tần ma ma, mau trở về đi!” –Sau đó lập tức buông rèm kiệu.
Mấy kiệu phu nâng kiệu lên, bước nhanh trên đường cái. Xuyên qua làn gió thổi qua màn kiệu, ta nhìn thấy Trác Bất Phàm cưỡi một con ngựa trắng theo sát kiệu.
Hắn rốt cuộc là ai? Vì sao lại thu mua ta? Trước ngày hôm qua, ta thậm chí chưa bao giờ gặp hắn, hắn cũng không phải khách của ta.
Tuy rằng tướng mạo hắn tuấn mỹ, nhưng vẻ mặt lại đạm mạc, không giống người tốt. Hơn nữa, mười ngón tay hắn tròn đầy, cử chỉ nhã nhặn, quần áo tinh xảo, thậm chí mang chút cảm giác phấn son.
Ta nghĩ thế nào cũng không đoán ra thân phận hắn.
Dọc đường, hắn cũng không nói với ta lời nào, ta như thượng lệ im lặng không nói.
Cỗ kiệu đi một đoạn đường rất xa, cuối cùng mới dừng lại.
Trác Bất Phàm xuống ngựa, nhấc màn kiệu lên nói: “Thẩm cô nương, đến rồi.”
Hạ kiệu, ta đánh gía tứ phía, giữa hai hàng liễu ẩn một tấm cung tường ngói đỏ.
Ta đột nhiên ngây người, đầu óc trống rỗng.
“Thẩm cô nương, người mua cô không phải là ta mà là một người khác.” –Ngữ điệu hắn lại rất bình tĩnh vô hại.
“Là ai?”
“Đương kim hoàng thượng.”
“Cái gì?”
Bỗng nhiên cảm giác mê muội kéo tới. Sắc mặt Trác Bất Phàm trắng bệch bước đến. Ta nhẹ nhàng ngã xuống trong lòng ngực hắn.
—Hết chương 8—
/9
|