“Cô ấy giả bộ thắt cổ để uy hiếp tôi, nhưng trong lúc bất cẩn cô ấy đã làm đổ cái ghế. Dây thừng xiết chặt vào cổ cô ấy, trong nháy mắt mặt cô ấy đã đỏ bừng. Cô ấy vươn tay ra với tôi để cầu cứu nhưng cô ấy không phát ra được âm thanh nào, chỉ có thể giãy giụa nhìn tôi.”
Ly trà sữa bị Tống Tử Kiều bóp méo, trà sữa ở bên trong chảy ra. Còn hắn lại hồn nhiên không biết. “Nhưng lúc đó tôi bị bọn họ trói chặt vào cột, lúc ấy đừng nói là cứu cô ấy mà ngay cả động tôi cũng không thể động. Thậm chí kêu cứu giúp cô ấy cũng không thể, bởi vì miệng tôi cũng bị bịt kín.”
“Tôi nhìn cô ấy treo cổ ở trước mặt tôi. Thân mình đung đưa theo sự chuyển động của dây thừng, mấu chốt là hau mắt cô ấy trợn ngược, đầu lưỡi cũng thè ra. Chúng tôi bị nhốt ở cái nhà kho đó 2 ngày 2 đêm, không ai tìm được chúng tôi. Tôi đã ở cùng một chỗ với một khối thi thể suốt 48 tiếng..”
“Trong 2 ngày đó, cổ cô ấy bị thắt chặt nên mặt cũng sẽ biến thành màu đen trắng. Sau khi chết, không hiểu vì sao mà thỉnh thoảng tgi thể của cô ấy còn run lên vài cái.”
Cảm xúc của Tống Tử Kiều lúc này có chút điên cuồng, hắn nhìn tôi, tràn đầy hoảng sợ, tôi nghe thôi cũng sợ nổi da gà, sợ hắn không chịu nổi, tôi bảo hắn đừng nói nữa nhưng hắn không nghe, vẫn cứ kiên trì muốn nói.
“Dây thừng xoắn vào nên lúc thì cô ấy ở ngay trước mặt tôi, lúc thì cô ấy đưa lưng về phía tôi. Bất kể khi nào, chỉ cần tôi vừa mở mắt ra, tôi liền nhìn thấy bộ dáng treo cổ của cô ấy. Đặc biệt là đêm ngày thứ hai, tôi gần như phát điên. Nửa đêm, dưới tình huống vừa đói vừa khát, tôi không thể nào ngủ được, vừa mở mắt ra thì lại nhìn thấy thi thể của cô ấy.”
Những lời này tựa như đã làm tiêu hao hết sức lực toàn thân hắn. Sau khi nói xong, Tống Tử Kiều ngã phịch xuống ghế, cả người hắn như vô lực, hai mắt nhìn chằm chằm vào ly trà sữa đã bị hắn bóp méo.
Tôi quả thực không biết nên an ủi hắn như thế nào, tôi thật sự không ngờ quá khứ của hắn lại khủng bố như vậy. Hắn cũng đâu có làm gì sai nhưng lại phải ở chung với một khối thi thể trong thời gian dài như vậy, trơ mắt nhìn người ta chết trước mặt mình. Hắn năm đó cũng mới chỉ mười ba mười bốn tuổi.
“Bây giờ thì tốt rồi, cô ấy đã bị Lý Húc Dương phong ấn. Ngươi cũng có thể đủ quá thượng bình thường sinh sống.”
Tôi biết tám năm qua, hắn không chỉ bị những ký ức kia tra tấn mà ngày ngày còn phải đối mặt với hồn ma. Tôi có chút hoài nghi, liệu có phải Trương Dương không thực sự thích hắn không. Nếu khi tôi thích một người, bất kể người đó có thích lại tôi hay không thì tôi cũng tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy.
“Anh thật sự thực kiên cường, tôi rất khâm phục anh.”
Lúc này Tống Tử Kiều mới phản ứng lại, nói: “Cô không biết, không biết bao nhiêu năm qua tôi đã phải chịu đựng nó như thế nào! Cái gì mà cô ấy bị phong ấn, không có! Căn bản không có!”
Tống Tử Kiều đứng lên, gạt hết đồ ở trên bàn xuống, cuồng loạn nói: “Ngày hôm qua tôi lại mơ thấy cô ấy. Cô ấy nói cô ấy sẽ đến tìm tôi, cô ấy sẽ trở về tìm tôi.”
Nói nói Tống Tử Kiều xông ra ngoài, tôi thấy có chút lo lắng nên liền nhanh chóng chạy theo.
Tống Tử Kiều chạy rất nhanh, tôi trả tiền cho bồi bàn xong, sau đó chạy ra khỏi cửa thì không thấy hắn ta đâu nữa. Đến khi tìm được hắn thì tôi thấy hắn đang ngồi xổm hút thuốc bên một cái thùng rác. Chắc là nghe thấy tiếng bước chân nên hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía tôi. Tôi đi đến bên cạnh hắn, rất lâu sau hắn mới nói: “Thực xin lỗi.”
Tôi cười khổi nói: “Thật ra người nói xin lỗi phải là tôi mới đúng.”
Nếu không phải tôi muốn tìm ra hung thủ đã hãm hại tôi, thì hắn sẽ không phải nhớ lại cái ký ức đau thương ấy. Người khác chỉ muốn biết chân tướng sự việc, nhưng một khi bí mật bị bại lộ thì ắt sẽ có người đau khổ. Lúc trước tôi còn muốn hỏi rốt cuộc Cố Nam Phong đã dấu tôi chuyện gì, nhưng hiện tại tôi có chút do dự, lỡ như Cố Nam Phong thẳng thắn nói ra chân tướng về những vết sẹo trên người hắn, đồng thời điều này cũng chính là vết sẹo trong lòng hắn thì phải làm sao bây giờ? Nếu vậy thì tôi thà vĩnh viễn không biết bí mật của người khác còn hơn.
“Cô cho rằng vì sao tôi lại có lòng tốt đề xuất Lý Húc Dương với cô?” Tống Tử Kiều đứng lên cười: “Tôi là vì chính bản thân tôi, vì lương tâm tôi không cho phép tôi im lặng.” Hắn gạt mạnh tàn thuốc vào thùng. “Tôi có một chuyện chưa nói cho cô biết, tôi nghĩ nên nói hết một lần cho xong.”
Tôi im lặng chờ hắn nói tiếp. Hắn dựa vào trên tường, từ từ nói: “Tôi sống đến từng này tuổi rồi, nhưng rất ít khi tôi nói chuyện với người khác phái, tôi không dám gần gũi, thân thiết với một cô gai nào, cô có biết là vì sao không?”
Không đợi tôi trả lời, Tống Tử Kiều liền nói tiếp: “Bởi vì Trương Dương sẽ trả thù. Nếu tôi nói chuyện nhiều hoặc là có hành động gần gũi với cô gái nào thì Trương Dương sẽ tìm trăm phương ngàn kế để giết cô gái đó. Vì Trương Dương vẫn luôn với dây dưa tôi, tôi không thể thoát khỏi cô ấy, cho nên Lý Húc Dương mới giúp tôi tạm thời phong ấn cô ấy lại. Tôi thực sự rất vui, thậm chí tôi còn cảm thấy đây như là mơ vậy. Sau đó tôi liền tới tìm cô.”
Tống Tử Kiều nhìn tôi với vẻ áy náy: “Tôi muốn xem thử xem có phải là tôi đã thật sự thoát khỏi Trương Dương rồi hay khôbg nên tôi liền cố ý tiếp cận cô, tôi muốn xem xem cô có xảy ra chuyện gì hay không.”
Tôi bừng tỉnh đại ngộ, chẳng trách gần đây hắn lại vô duyên vô cớ tốt với tôi như vậy. Thì ra hắn xem tôi là vật thí nghiệm.
Hắn lại một lần nữa nói xin lỗi tôi: “Tạ Thu Đồng, thật sự thật sự rất xin lỗi, lúc tôi thấy cô ở bạch phố, tôi như bị ma ám vậy, muốn bắt cô trở thành vật thí nghiệm.”
Tôi nghĩ nhiều năm qua hắn đã phải chịu nhiều khổ cực rồi, cho nên dù tôi có thực sự bị Trương Dương hại thì, ít nhất tôi còn có hắn áy náy, nhưng hắn nhiều năm qua hắn chịu nhiều thống khổ như vậy nhưng lại không có ai ở bên thấu hiểu, sẻ chia?
“Không sao, Trương Dương cũng không tới tìm tôi. Điều này chứng minh Trương Dương thực sự đã bị Lý Húc Dương phong ấn rồi sao?”
“Không.” Tống Tử Kiều nghe thôi nói vậy thì liền khẩn trương lắc lắc đầu, kích động đến nỗi giữ chặt bả vai tôi, nói: “Tôi cảm thấy cô ấy vẫn còn. Cô ấy vẫn sẽ còn tới tìm tôi. Đêm qua tôi còn mơ thấy cô ấy, cô ấy nói cô ấy sẽ quay về trả thù tôi, cô ấy muốn tôi cùng với cô ấy....”
“Anh đừng sợ, đó chỉ là một cơn ác mộng thôi, giấc mơ và hiện thực luôn tương phản.” Tôi thấy có vẻ như hắn lại mất khống chế nên tôi nhanh chóng ngắt lời hắn, rồi vội vàng khuyên bảo: “Chẳng phải anh nói Lý Húc Dương rất đáng tin cậy đó sao, hơn nữa, bà cô tôi là một đạo sĩ, huện giờ bà ấy đang ở cùng tôi. Trên người tôi còn có lá bùa hộ mệnh của bà ấy này.”
Tống Từ Kiều từ từ bình ổn lại cảm xúc của mình: “Những chuyện này đã bị tôi đè nén ở trong lòng suốt bao nhiêu lâu, không nghĩ tới sau khi nói ra lại nhẹ nhàng như vậy. Tạ Thu Đồng, thật sự thực cảm ơn cô.”
Tôi hoàn toàn bị chuyện của hắn đả động. Tôi đã quá chú tâm, chìm đắm vào sự bất hạnh của hắn. Đến khi về đến nhà, tôi mới phát hiện ra tôi đã quên hỏi hắn chuyện của Lý Húc Dương.
Hạ Dương thấy tôi trở về với vẻ buồn bực như vậy, hắn liền bất mãn nói: “Cô làm sao thế?”
Tôi đem chuyện của Tống Tử Kiều kể lại vắn tắt cho Hạ Dương nghe, sau đó Hạ Dương liền nghiêm túc nói: “Tôi cảm thấy hắn nói có đạo lý, dạo này tôi sẽ đi theo cô 24/24.”
“Nhưng đó chỉ là mơ thôi, làm gì mà khoa trương đến như vậy.” Tôi cười nói.
Hạ Dương trừng mắt nhìn tôi: “Đề phòng trước không được à?”
Tôi không để lời nói của Tống Tử Kiều và Hạ Dương vào trong lòng, rất nhanh sau đó tôi đã quên đi chuyện của Trương Dương.
Đêm đó, Lý Nhất Phàm lại xuất hiện. Tôi đang ngủ ngon lành, thì chợt cảm thấy trên mặt có hơi ngứa ngứa. Tôi đưa tay lên gãi thì sờ thấy tay của một người, tuy rằng tôi đã trải qua nhiều sóng gió nhưng lần nay tôi vẫn bị doạ cho tỉnh cả ngủ.
Nhìn thấy người đang ngồi xổm bên giường tôi là Lý Nhất Phàm, tôi liền trực tiếp lấy gối ở trường đáp vào người hắn.
“Anh còn có mặt mà mũi tới đây à?” Tôi cả giận nói: “Anh lừa tôi thì không nói nhưng anh lại còn làm Hạ Dương bị thương, tôi thật ngu ngốc khi trước đây cứ nghĩ rằng anh là người tốt.”
Hắn lừa gạt tôu thì tôi nhận, nhưng hắn vì muốn kết minh hôn với tôi mà ra tay đả thương Hạ Dương, đây là điều tôi không thể chấp nhận được.
Lý Nhất Phàm bắt lấy cái gối, rồi giải thích: “Đầu tiên, ta vẫn luôn nói thật với em, là chính em không tin tôi là người xấu. Cho nên không phải là ta lừa em. Nhưng thực ra, vết thương trên người Hạ Dương không phải là do ta làm.”
Ly trà sữa bị Tống Tử Kiều bóp méo, trà sữa ở bên trong chảy ra. Còn hắn lại hồn nhiên không biết. “Nhưng lúc đó tôi bị bọn họ trói chặt vào cột, lúc ấy đừng nói là cứu cô ấy mà ngay cả động tôi cũng không thể động. Thậm chí kêu cứu giúp cô ấy cũng không thể, bởi vì miệng tôi cũng bị bịt kín.”
“Tôi nhìn cô ấy treo cổ ở trước mặt tôi. Thân mình đung đưa theo sự chuyển động của dây thừng, mấu chốt là hau mắt cô ấy trợn ngược, đầu lưỡi cũng thè ra. Chúng tôi bị nhốt ở cái nhà kho đó 2 ngày 2 đêm, không ai tìm được chúng tôi. Tôi đã ở cùng một chỗ với một khối thi thể suốt 48 tiếng..”
“Trong 2 ngày đó, cổ cô ấy bị thắt chặt nên mặt cũng sẽ biến thành màu đen trắng. Sau khi chết, không hiểu vì sao mà thỉnh thoảng tgi thể của cô ấy còn run lên vài cái.”
Cảm xúc của Tống Tử Kiều lúc này có chút điên cuồng, hắn nhìn tôi, tràn đầy hoảng sợ, tôi nghe thôi cũng sợ nổi da gà, sợ hắn không chịu nổi, tôi bảo hắn đừng nói nữa nhưng hắn không nghe, vẫn cứ kiên trì muốn nói.
“Dây thừng xoắn vào nên lúc thì cô ấy ở ngay trước mặt tôi, lúc thì cô ấy đưa lưng về phía tôi. Bất kể khi nào, chỉ cần tôi vừa mở mắt ra, tôi liền nhìn thấy bộ dáng treo cổ của cô ấy. Đặc biệt là đêm ngày thứ hai, tôi gần như phát điên. Nửa đêm, dưới tình huống vừa đói vừa khát, tôi không thể nào ngủ được, vừa mở mắt ra thì lại nhìn thấy thi thể của cô ấy.”
Những lời này tựa như đã làm tiêu hao hết sức lực toàn thân hắn. Sau khi nói xong, Tống Tử Kiều ngã phịch xuống ghế, cả người hắn như vô lực, hai mắt nhìn chằm chằm vào ly trà sữa đã bị hắn bóp méo.
Tôi quả thực không biết nên an ủi hắn như thế nào, tôi thật sự không ngờ quá khứ của hắn lại khủng bố như vậy. Hắn cũng đâu có làm gì sai nhưng lại phải ở chung với một khối thi thể trong thời gian dài như vậy, trơ mắt nhìn người ta chết trước mặt mình. Hắn năm đó cũng mới chỉ mười ba mười bốn tuổi.
“Bây giờ thì tốt rồi, cô ấy đã bị Lý Húc Dương phong ấn. Ngươi cũng có thể đủ quá thượng bình thường sinh sống.”
Tôi biết tám năm qua, hắn không chỉ bị những ký ức kia tra tấn mà ngày ngày còn phải đối mặt với hồn ma. Tôi có chút hoài nghi, liệu có phải Trương Dương không thực sự thích hắn không. Nếu khi tôi thích một người, bất kể người đó có thích lại tôi hay không thì tôi cũng tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy.
“Anh thật sự thực kiên cường, tôi rất khâm phục anh.”
Lúc này Tống Tử Kiều mới phản ứng lại, nói: “Cô không biết, không biết bao nhiêu năm qua tôi đã phải chịu đựng nó như thế nào! Cái gì mà cô ấy bị phong ấn, không có! Căn bản không có!”
Tống Tử Kiều đứng lên, gạt hết đồ ở trên bàn xuống, cuồng loạn nói: “Ngày hôm qua tôi lại mơ thấy cô ấy. Cô ấy nói cô ấy sẽ đến tìm tôi, cô ấy sẽ trở về tìm tôi.”
Nói nói Tống Tử Kiều xông ra ngoài, tôi thấy có chút lo lắng nên liền nhanh chóng chạy theo.
Tống Tử Kiều chạy rất nhanh, tôi trả tiền cho bồi bàn xong, sau đó chạy ra khỏi cửa thì không thấy hắn ta đâu nữa. Đến khi tìm được hắn thì tôi thấy hắn đang ngồi xổm hút thuốc bên một cái thùng rác. Chắc là nghe thấy tiếng bước chân nên hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía tôi. Tôi đi đến bên cạnh hắn, rất lâu sau hắn mới nói: “Thực xin lỗi.”
Tôi cười khổi nói: “Thật ra người nói xin lỗi phải là tôi mới đúng.”
Nếu không phải tôi muốn tìm ra hung thủ đã hãm hại tôi, thì hắn sẽ không phải nhớ lại cái ký ức đau thương ấy. Người khác chỉ muốn biết chân tướng sự việc, nhưng một khi bí mật bị bại lộ thì ắt sẽ có người đau khổ. Lúc trước tôi còn muốn hỏi rốt cuộc Cố Nam Phong đã dấu tôi chuyện gì, nhưng hiện tại tôi có chút do dự, lỡ như Cố Nam Phong thẳng thắn nói ra chân tướng về những vết sẹo trên người hắn, đồng thời điều này cũng chính là vết sẹo trong lòng hắn thì phải làm sao bây giờ? Nếu vậy thì tôi thà vĩnh viễn không biết bí mật của người khác còn hơn.
“Cô cho rằng vì sao tôi lại có lòng tốt đề xuất Lý Húc Dương với cô?” Tống Tử Kiều đứng lên cười: “Tôi là vì chính bản thân tôi, vì lương tâm tôi không cho phép tôi im lặng.” Hắn gạt mạnh tàn thuốc vào thùng. “Tôi có một chuyện chưa nói cho cô biết, tôi nghĩ nên nói hết một lần cho xong.”
Tôi im lặng chờ hắn nói tiếp. Hắn dựa vào trên tường, từ từ nói: “Tôi sống đến từng này tuổi rồi, nhưng rất ít khi tôi nói chuyện với người khác phái, tôi không dám gần gũi, thân thiết với một cô gai nào, cô có biết là vì sao không?”
Không đợi tôi trả lời, Tống Tử Kiều liền nói tiếp: “Bởi vì Trương Dương sẽ trả thù. Nếu tôi nói chuyện nhiều hoặc là có hành động gần gũi với cô gái nào thì Trương Dương sẽ tìm trăm phương ngàn kế để giết cô gái đó. Vì Trương Dương vẫn luôn với dây dưa tôi, tôi không thể thoát khỏi cô ấy, cho nên Lý Húc Dương mới giúp tôi tạm thời phong ấn cô ấy lại. Tôi thực sự rất vui, thậm chí tôi còn cảm thấy đây như là mơ vậy. Sau đó tôi liền tới tìm cô.”
Tống Tử Kiều nhìn tôi với vẻ áy náy: “Tôi muốn xem thử xem có phải là tôi đã thật sự thoát khỏi Trương Dương rồi hay khôbg nên tôi liền cố ý tiếp cận cô, tôi muốn xem xem cô có xảy ra chuyện gì hay không.”
Tôi bừng tỉnh đại ngộ, chẳng trách gần đây hắn lại vô duyên vô cớ tốt với tôi như vậy. Thì ra hắn xem tôi là vật thí nghiệm.
Hắn lại một lần nữa nói xin lỗi tôi: “Tạ Thu Đồng, thật sự thật sự rất xin lỗi, lúc tôi thấy cô ở bạch phố, tôi như bị ma ám vậy, muốn bắt cô trở thành vật thí nghiệm.”
Tôi nghĩ nhiều năm qua hắn đã phải chịu nhiều khổ cực rồi, cho nên dù tôi có thực sự bị Trương Dương hại thì, ít nhất tôi còn có hắn áy náy, nhưng hắn nhiều năm qua hắn chịu nhiều thống khổ như vậy nhưng lại không có ai ở bên thấu hiểu, sẻ chia?
“Không sao, Trương Dương cũng không tới tìm tôi. Điều này chứng minh Trương Dương thực sự đã bị Lý Húc Dương phong ấn rồi sao?”
“Không.” Tống Tử Kiều nghe thôi nói vậy thì liền khẩn trương lắc lắc đầu, kích động đến nỗi giữ chặt bả vai tôi, nói: “Tôi cảm thấy cô ấy vẫn còn. Cô ấy vẫn sẽ còn tới tìm tôi. Đêm qua tôi còn mơ thấy cô ấy, cô ấy nói cô ấy sẽ quay về trả thù tôi, cô ấy muốn tôi cùng với cô ấy....”
“Anh đừng sợ, đó chỉ là một cơn ác mộng thôi, giấc mơ và hiện thực luôn tương phản.” Tôi thấy có vẻ như hắn lại mất khống chế nên tôi nhanh chóng ngắt lời hắn, rồi vội vàng khuyên bảo: “Chẳng phải anh nói Lý Húc Dương rất đáng tin cậy đó sao, hơn nữa, bà cô tôi là một đạo sĩ, huện giờ bà ấy đang ở cùng tôi. Trên người tôi còn có lá bùa hộ mệnh của bà ấy này.”
Tống Từ Kiều từ từ bình ổn lại cảm xúc của mình: “Những chuyện này đã bị tôi đè nén ở trong lòng suốt bao nhiêu lâu, không nghĩ tới sau khi nói ra lại nhẹ nhàng như vậy. Tạ Thu Đồng, thật sự thực cảm ơn cô.”
Tôi hoàn toàn bị chuyện của hắn đả động. Tôi đã quá chú tâm, chìm đắm vào sự bất hạnh của hắn. Đến khi về đến nhà, tôi mới phát hiện ra tôi đã quên hỏi hắn chuyện của Lý Húc Dương.
Hạ Dương thấy tôi trở về với vẻ buồn bực như vậy, hắn liền bất mãn nói: “Cô làm sao thế?”
Tôi đem chuyện của Tống Tử Kiều kể lại vắn tắt cho Hạ Dương nghe, sau đó Hạ Dương liền nghiêm túc nói: “Tôi cảm thấy hắn nói có đạo lý, dạo này tôi sẽ đi theo cô 24/24.”
“Nhưng đó chỉ là mơ thôi, làm gì mà khoa trương đến như vậy.” Tôi cười nói.
Hạ Dương trừng mắt nhìn tôi: “Đề phòng trước không được à?”
Tôi không để lời nói của Tống Tử Kiều và Hạ Dương vào trong lòng, rất nhanh sau đó tôi đã quên đi chuyện của Trương Dương.
Đêm đó, Lý Nhất Phàm lại xuất hiện. Tôi đang ngủ ngon lành, thì chợt cảm thấy trên mặt có hơi ngứa ngứa. Tôi đưa tay lên gãi thì sờ thấy tay của một người, tuy rằng tôi đã trải qua nhiều sóng gió nhưng lần nay tôi vẫn bị doạ cho tỉnh cả ngủ.
Nhìn thấy người đang ngồi xổm bên giường tôi là Lý Nhất Phàm, tôi liền trực tiếp lấy gối ở trường đáp vào người hắn.
“Anh còn có mặt mà mũi tới đây à?” Tôi cả giận nói: “Anh lừa tôi thì không nói nhưng anh lại còn làm Hạ Dương bị thương, tôi thật ngu ngốc khi trước đây cứ nghĩ rằng anh là người tốt.”
Hắn lừa gạt tôu thì tôi nhận, nhưng hắn vì muốn kết minh hôn với tôi mà ra tay đả thương Hạ Dương, đây là điều tôi không thể chấp nhận được.
Lý Nhất Phàm bắt lấy cái gối, rồi giải thích: “Đầu tiên, ta vẫn luôn nói thật với em, là chính em không tin tôi là người xấu. Cho nên không phải là ta lừa em. Nhưng thực ra, vết thương trên người Hạ Dương không phải là do ta làm.”
/62
|