Tân Nương Của Quỷ

Chương 50

/62


​"Trước kia cháu hỏi ta tại sao nó không có tác dụng gì với xác chết hay ma quỷ. Kỳ thật nó không chỉ có tác dụng, mà tác dụng của nó còn rất lớn là đằng khác, chỉ có điều ta đã động tay lên nó một chút, nó sẽ không bị kích hoạt một cách dễ dàng." Nói xong bà cô bật cười thành tiếng.

​Nhìn bộ dạng đắc ý cao hứng của bà, tôi liền lớn tiếng hỏi."Vậy làm gì thì bùa chú kia sẽ được kích hoạt? Tại sao Cố Nam Phong lại bị thương nặng đến vậy?"

​Bà cô nhìn tôi, chậm rãi thu hồi vẻ mặt vui sướng, nghiêm túc nói: "Cháu đừng nói với ta là cháu thực sự thích tên nam quỷ kia đấy?"

​"Đúng vậy, cháu thích hắn. Bà cô, cháu cầu xin bà, nói cho cháu biết rốt cuộc hắn bị làm sao vậy?"

​"Cháu thực sự là bị ma ám rồi!" Bà cô lạnh lùng nói: "Cháu đi đi, ta không có chuyện gì muốn nói với cháu hết."

​"Bà cô, cháu cầu xin bà hãy nói cho cháu biết, làm thế nào mới có thể cứu được hắn? Hắn là quỷ tốt, hắn vẫn luôn giúp đỡ cháu, hắn còn..."

​"Đừng nói nữa, cho dù cháu có nói gì đi nữa ta cũng sẽ không cứu hắn. Cháu nên nhớ, hắn ta là quỷ! Con bé ngốc này, sao cháu lại hồ đồ như vậy chứ?"

​Tôi vừa tức vừa vội, quỳ trên mặt đất liên tục cầu xin bà cô để bà cô cứu Cố Nam Phong.

​Bà cô trực tiếp túm lấy bả vai tôi, kéo tôi ra bên ngoài rồi đống sầm của lại. Tôi đứng ở bên ngoài gọi mãi mà bà cô cũng không ra mở cửa. Cuối cùng tôi chỉ có thể trở về, nhìn xem tình trạng của Cố Nam Phong thế nào rồi.

​Hạ Dương ngồi ở phòng khách, thấy tôi trở về, hắn liền nói với tôi: "Tối nay tôi sẽ chăm sóc cho chủ nhân, cô sang bên phòng tôi nghỉ ngơi đi."

​"Tình trạng của hắn thế nào rồi?"

​"Loại bùa chú này lúc mới đầu hiệu lực rất mạnh, nhưng sau đó thì không còn sức mạnh nữa, chủ nhân không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi vài ngày là sẽ sẽ tốt lên thôi."

​Theo lý nếu thực sự như vậy, hẳn là hạ Dương sẽ rất vui mừng, nhưng vẻ mặt của hắn vẫn rất sầu não. Hơn nữa nếu quả thật đơn giản như lời hắn nói thì bà cô tôi đâu cần phải tốn sức như vậy?

​Tôi bất an nói: “Vừa nãy tôi thấy hắn đau đớn thống khổ như vậy, không giống như bị thương nhẹ. Không được, tôi phải vào xem hắn thế nào."

​Nói xong, tôi muốn đi vào phòng thăm Cố Nam Phong.

​Hạ Dương kéo tôi lại: "Chủ nhân vừa mới ngủ, cô đừng đi quấy rầy hắn."

​Tôi không tin nói: "Rõ ràng vừa rồi hắn đau đến như vậy sắc mặt cũng biến thành màu xanh rồi, sao có thể ngủ nhanh như vậy được?"

​Hạ Dương không nói thêm gì nữa, chỉ là hắn vẫn giữ tôi lại, không cho tôi vào gặp Cố Nam Phong.

​Tôi giãy giụa thoát ra, rồi chạy vào bên trong.

​"Cô đừng đi, tôi sẽ nói cho cô biết." Hạ Dương ngăn tôi lại: “Thật ra tình trạng của chủ nhân không mất lạc quan lắm."

​Tôi khó có thể tin, thân thể nhoáng cái đã không đứng vững: "Không phải cậu vừa mới nói, hắn..."

​"Đó là chủ nhân bảo tôi lừa cô như vậy, hắn sợ cô lo lắng cho hắn." Nói đến đây, thanh âm Hạ Dương mang theo tức giận: "Cô có thể giả bộ coi như bệnh tình của hắn đã chuyển biến tốt đẹp, đừng đi xem hắn nữa, để cho hắn yên tĩnh nghỉ ngơi một lát."

​Tôi cảm thấy rất tự trách, cố nén nước mắt: "Hạ Dương, cậu nói cho ta biết, rốt cuộc tình huống hiện tại của Cố Nam Phong là thế nào?"

​Hạ Dương mắng tôi vài câu, sau đó cũng khôi phục chút ít lý trí, nhìn tôi thở dài một hơi nói: "Cái bùa chú trong người chủ nhân tôi chưa từng thấy bao giờ, mới chỉ nghe qua, chỉ sợ rất khó tìm được thuốc giải."

​Hạ Dương dừng một chút, nói khẽ: "Đây là bùa chú được âm sơn phái lưu truyền, bên ngoài có hình bát quái, nhìn qua cũng rất giống với mấy miếng bùa hộ mệnh bình thường, nhưng nó đã được bao bọc bởi một câu thần chú cổ xưa của âm sơn phái, trên cơ bản, bất kể ma quỷ nào gặp phải đều sẽ bị hồn phi phách tán."

​"Cơ thể Cố Nam Phong hắn không phải..."

​"Chủ nhân nhà ta không phải ma quỷ bình thường, nhưng nếu như không tìm được ứng linh phù, thì hồn phách của chủ nhân cũng sẽ bị nó từ từ ăn mòn, cuối cùng vẫn rơi vào kết cục hồn phi phách tán."

​"Vậy chúng ta mau chóng đi tìm ứng linh phù thôi."

​Hạ Dương vội la lên: "Cô cho rằng ta không muốn sao? Thế nhưng ứng linh phù là thứ mà cô muốn tìm là tìm được sao?"

​"Cái này là phù chú cổ xưa được lưu truyền đời này sang đời khác của âm sơn phái, không nói đến chủ nhân vì cô mà đã đắc tội với người của âm sơn phái, cho dù chúng ta và âm sơn phái có quan hệ tốt thì bọn họ cũng nhất định sẽ không cam lòng giao ứng linh phù cho chúng ta."

​Tôi nghe xong, trong lòng lại càng thêm nguội lạnh, phái âm sơn, phái âm sơn, tại sao bà cô lại có lá bùa chú lợi hại như vậy của âm sơn phái? Tại sao bà ấy nhất định phải dồn Cố Nam Phong vào chỗ chết? Cố Nam Phong cũng chưa từng đắc tội bà ấy, thậm chí nếu không phải do tôi thì hắn cũng không biết Tạ Nam là ai. Tại sao, tại sao? Rõ ràng tôi chưa từng làm chuyện xấu nào, cũng không làm hại ai, vì sao ông trời lại khiến tôi bị người ta đuổi giết? Ngay cả người vì muốn ở bên cạnh tôi mà cũng phải chịu tổn thương? Trong đầu tôi chợt vang lên lời nói của Lý Nhất Phàm: "Nhớ kỹ loại cảm giác này, nó có thể... giúp cô bộc phát khả năng!"

​Tôi xem bà cô như người nhà, bảo vệ bà, không làm chuyện gì gây thương tổn đến bà, vì sao bà cô lại đối với tôi như vậy?

​Hạ Dương đã đi chăm sóc Cố Nam Phong, tôi không đi nghỉ ngơi mà trực tiếp đi tới bạch phố. Cố Nam Phong tìm sư phụ cho tôi, có lẽ hắn ta rất đáng tin cậy, hi vọng hắn có thể có biện pháp cứu Cố Nam Phong. Tôi đi vào bạch phố, trên đường vắng tanh, vì nơi này là bạch phố nên cô hồn dã quỷ ở trên đường cũng không có nhiều. Có hai con quỷ tới chặn đường tôi lại, tôi làm bộ như không thấy, mạnh mẽ đi xuyên qua, trong đó có một quỷ, lén ngáng chân tôi, muốn làm tôi ngã.

​Tôi thấy vậy, đành hét lớn một tiếng: "Mau cút đi, chớ chọc giận bà đây!"

​Hai con quỷ kia hoảng sợ, thoáng cái đã không thấy tăm hơi đâu. Không còn có con quỷ nào dám ở trước mặt tôi làm càn nữa. Thì ra hiền lành sẽ bị người ta lấn tới, quỷ lấn tới. Xem ra quỷ cũng sợ người hung ác. Tôi cười nhạt một cái rồi tiếp tục đi về phía trước, trong lòng không hề có chút sợ hãi. Tất cả các cửa hàng đã đóng cửa, tôi mặc kệ đêm dài yên tĩnh, liều mạng đập cửa nhà sư phụ, kêu gào tên hắn.

​Đèn của một số nhà xung quanh bật lên, sư phụ tôi cũng đi tới mở cửa, miệng còn lẩm bẩm: "... Thật sự là bất tiện, sớm biết như vậy ta sẽ không vì tiết kiệm tiền mà đi thuê người ngoài rồi."

​Nhìn thấy là tôi, sư phụ che miệng ngáp một cái rồi nói: "Có chuyện gì vậy?"

​Tôi vội vàng đem chuyện của Cố Nam Phong kể tóm tắt một lượt cho sư phụ, sư phụ nghe xong liền đứng bật dậy. "Không thể nào đâu, thân thủ của tiểu tử Cố Nam Phong kia cũng không tồi, sao lại để cho người ta có cơ hội làm chuyện đó chứ?"

​Tôi giải thích đơn giản chuyện bùa chú của cô bà cho sư phụ nghe

​Hai mắt sư phụ hiện lên vẻ thèm thuồng, hâm mộ nói: "Bà cô này của con cũng thật không đơn giản, ta không có cái bùa chú nào như vậy, thế mà bà ấy lại có. Xem ra ta phải tìm cơ hội để hỏi xem làm sao bà ấy lại có được loại bùa chú này."

​Đến lúc nào rồi mà sư phụ tôi còn quan tâm cái này. "Sư phụ,…"

​"Được rồi, được rồi," Sư phụ tôi đưa tay ra ý bảo tôi ngừng nói: "Thu Đồng à, không phải sư phụ không muốn giúp con, mà là sư phụ con không có cái bản lĩnh ấy, cũng không có loại bùa chú này."

​Tôi ngồi phịch xuống đất. Tâm cũng thoáng cái liền nguội lạnh, thậm chí ngay cả sư phụ cũng không có cách nào. Chẳng lẽ Cố Nam Phong thực sự chỉ có một con đường chết thôi sao? Nghĩ đi nghĩ lại, tôi lại không kìm lòng được mà ứa nước mắt.

​Sư phụ thấy tôi khóc, liền nhanh chóng móc từ trong túi áo ra một tờ giấy rồi đưa nó cho tôi: "Được rồi, ngươi đừng khóc rồi. Ta đời này không thể chịu được khi thấy phụ nữ khóc."

​Tôi nghe xong thì càng khóc to hơn. Cố Nam Phong đã như vậy rồi, chẳng lẽ tôi ngay cả khóc cũng không được sao?

​Sư phụ tôi thấy tôi cứ khóc không ngừng liền bất đắc dĩ nói: "Cũng đâu phải là hắn nhất định sẽ chết, con khóc sớm như vậy làm gì?"

​Tôi ngừng khóc, kích động nói: "Sư phụ, người có biện pháp sao?"

​Tôi chờ mong nhìn hắn, hắn là hy vọng cuối cùng của tôi.



​"Sau khi nghĩ ra biện pháp, ta chỉ sợ người khóc sẽ là ta. Ta cứu sống được hắn như sẽ đắc tội với hắn, hơn nữa lại còn mất một phần tiền vì hôn lễ của hai người, tốt hơn hết là để hắn ta chết vì cuộc hôn nhân này đi."

​Khi nghe sư phụ nói có biện pháp, tôi càng khẩn trương: "Sư phụ, người cứ xem như là giúp đỡ đồ nhi đi. Phần tiền kết hôn, hay lễ vật thu nhận đệ tử gì gì đó, con đều không cần."

​"Đây chính là con nói đó." Sư phụ vui vẻ nói: "Đi, giờ ta sẽ giúp con tiêu diệt cái bùa chú kia."

​Sư phụ bảo tôi chờ ở trong phòng, còn hắn thì đi thay một bộ quần áo màu đen rồi lén lút đi ra ngoài.

​Tôi nhỏ giọng hỏi: "Sư phụ, người đi đâu vậy?" Hắn mặc quần áo không giống "tiêu diệt" bùa chú mà giống như là đi "trộm" bùa chú.

​"Đương nhiên là đi giúp con tiêu diệt cái bùa chú kia."

​Vừa dứt lời, sự phụ tôi đã đi ra khỏi cửa.

​Ta chỉ có thể nghe lời, quay trở vào phòng chờ sư phụ. Có vẻ như đã qua một khoảng thời gian rất lâu, nhưng thực ra theo thời gian mà điện thoại hiển thị thì mới chỉ qua 10 phút thôi nhưng phụ đã trở lại.

​"Sao rồi?" Tôi đứng lên hỏi.

/62

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status