Có người bắt đầu mắng tôi lang tâm cẩu phế, bà Vương đối với tôi tốt như vậy, thế mà tôi còn lấy oán trả ơn, còn có người mắng ba mẹ tôi. Tôi thật sự không nghe nổi nữa, bọn họ không biết rõ chân tướng sự việc liền tùy tiện chỉ trích tôi, mắng tôi cũng được, nhưng sao lại nhắc đến ba mẹ tôi hả? Tôi cười lạnh một tiếng: “Các người cứ nói đi, đến lúc chứng minh bà ấy không phải là do tôi giết, mọi người cũng đừng cảm thấy khó khăn khi nhìn thấy tôi.” Tôi thốt ra lời này, tiếng mắng chửi tôi cũng nhỏ dần, nhưng tất cả mọi người vẫn nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ.
Trưởng thôn giơ tay lên, ngăn lại tiếng nhục mạ của các thôn dân. Ông hỏi tôi: “Vậy cháu nói xem kẻ sát nhân chính là ai?”
“Cháu không rõ lắm, nhưng mà rất có thể là quỷ.”
Tôi nghiêm túc kể lại mấy chuyện không may xảy ra với tôi, các thôn dân lại bắt đầu cười nhạo, lại một lần nữa thi nhau mắng chửi tôi. Bọn họ còn nói tôi bị tâm thần, thậm chí nói tôi là điềm xấu, rồi lại lôi chuyện những người đã từng thân cận với tôi xảy ra chuyện không may ra để nói. Tôi bất đắc dĩ nhếch miệng, không nói gì thêm nữa, cũng may chỉ một lát sau cảnh sát đã tới đưa tôi đi. Tuy nhiên rất nhiều người đều chỉ trích tôi là kẻ giết người, nhưng tôi cây ngay không sợ chết đứng, cứ chờ kết quả chứng minh tôi vô tội đi.
Rất nhanh đã có kết quả, cảnh sát nói với tôi kết quả mà pháp y xem xét được. Trên đầu người chết có dấu vân tay của tôi, bọn họ hoài nghi tôi dúi đầu bà Vương đập vào tường cho đến khi bà ấy chết. Nếu như nói trên người bà ấy có dấu vân tay của tôi có lẽ cũng không có vấn đề gì, dù sao lúc tôi bị bà ấy bắt lại, rất có thể đã đụng phải người bà ấy, nhưng trên đầu bà ấy lại có dấu vân tay của tôi, điều này sao có thể chứ?
Tôi hỏi cảnh sát có phải đã nhầm lẫn ở đâu rồi không thì viên cảnh sát cười lạnh một tiếng: “Loại người như cô tôi thấy nhiều rồi, nhưng kiểu giết người mà tâm lý vẫn còn vững vàng như vậy, ngược lại rất ít gặp đó.” Nói xong hắn ta liền đóng cửa nhà giam lại.
Trong cái ngục giam tôi đang ở còn có mấy người phụ nữ nữa, thoạt nhìn bộ dáng của họ rất hung dữ. Tôi tự giác ngồi vào một góc nhỏ hẻo lánh, lẳng lặng nhìn mặt đất. Nhưng tôi không có trêu chọc ai mà phiền toái cứ luôn đến trêu chọc tôi.. Mấy người phụ nữ đó trông thấy nhân vật mới xuất hiện là tôi liền chủ động đến khiêu khích, trong miệng toàn là những lời nói không sạch sẽ. Bọn họ như uống lộn thuốc, liên tục mắng tôi, lời nói càng ngày càng khó nghe. Có người còn liên tục đá vào người tôi, tôi dám khẳng định bắp chân tôi đã biến thành màu xanh tím rồi.
Cuối cùng tôi cũng không nhịn được nữa, tôi đã dễ dàng tha thứ cho bọn họ như vậy rồi mà bọn họ lại được nước lấn tới. Tôi cả giận nói: “Cái người có thể tôn trọng tôi một chút không?”
Cái người đá tôi như nghe phải chuyện gì thật nực cười, cô ta cười ha hả rồi lại cố ý lại đạp mấy phát thật mạnh vào người tôi, trong miệng còn hùng hùng hổ hổ nói: “Con đĩ, không ngờ mày cũng rất hung hăng đấy, tao rất sợ hãi đấy nha.”
Nói xong, hai tay cô ta đan chéo ôm lấy bả vai mình, ra vẻ sợ hãi. Rồi mấy người xung quanh lại cười một tràng dài. Đã thế tôi còn bị cô ta đá mấy phát vào đầu. Tôi vô duyên vô cớ, từ một người vô tội bỗng nhiên bị giam vào trong này đã đủ uất ức lắm rồi, bây giờ lại còn gặp phải loại chuyện này, tôi thật sự là không thể nhịn được nữa.
Cũng chẳng quan tâm sẽ có hậu quả gì, trong nháy mắt, tôi liền nhảy lên liền cắn tay cô ta, sau đó dựt tóc, đẩy cô ta xuống đất rồi đạp mấy phát vào bụng ả. Cô ta lập tức hét ầm lên như lợn bị chọc tiết. Rất nhanh, mấy người xung quanh kịp phản ứng, bọn họ cùng nhau vây công tôi, ra sức đấm đá. Tôi lớn tiếng la cứu mạng, giám ngục nghe được thanh âm của tôi, liền cầm côn điện tới tách chúng tôi ra, để cho tôi ở một mình trong một phòng giam.
Tôi ôm bụng, lẳng lặng nằm yên trên mặt đất, khó chịu không nói được câu nào. Bụng tôi truyền đến một cơn đau quặn, mồ hôi lạnh trên trán tôi cứ chảy xuống từng giọt nặng trĩu. Tôi cắn chặt răng, sắc mặt rất không tốt.
Nhưng giám ngục chỉ lạnh lùng liếc tôi một cái rồi nói: “Giả vờ cái gì, mấy con đàn bà kia có thể đấm đá cô đến nỗi làm lục phủ ngũ tạng của cô hỏng hết sao?” Nói xong hắn ta cũng không quan tâm tôi nữa.
Tôi ngồi một mình trong nhà giam chờ trời tối. Không gian nhỏ hẹp này khiến tôi cảm thấy rất áp lực, trong nội tâm tôi cảm thấy vô cùng uất ức, tôi co người lại, ôm mặt khóc. Trong không gian mông lung, tôi ngửi thấy có một hương nhàn nhạt rất thoải mái dễ chịu, nó có chút giống mùi hương thoang thoảng, thơm mát của hoa sen.
Tôi biết là có người tới, vừa muốn mở mắt ra thì tôi phát hiện bất luận tôi có cố gẳng mở ra như thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ có thẻ miễn cưỡng mở một cái khe nhỏ. Hình như người đó ngồi xổm xuống trước mặt tôi. Tôi loáng thoáng trông thấy hắn mặc một bộ quần áo màu trắng, mặt hắn rất mông lung, không thấy rõ tướng mạo cụ thể, nhưng tôi vẫn có thể lờ mờ nhìn ra đấy là nam.
Hắn ôm tôi từ dưới mặt đất lên, nhẹ nhàng đặt vào lòng mình, động tác nhu hòa tựa như đang nâng một khối bảo vật vô giá. Hắn dùng mặt mình, khẽ cọ xát vào mặt tôi, một tay thì nhẹ nhàng vuốt bụng tôi. Tôi cảm thấy bụng mình dần dần trở nên ấm áp, cảm giác rất thoải mái, hình như cũng hết đau rồi. Tay của hắn gần như vuốt ve toàn thân tôi, rất ấm áp làm tôi kìm lòng không được mà dựa sát vào lồng ngực hắn.
Mùi hương hoa sen càng lúc càng nồng đậm làm tôi có phần thanh tỉnh, nhưng vẫn không mở mắt ra được. Tôi mơ mơ màng màng, cố gắng nhìn hắn, hỏi: “Anh là ai?” Vừa mở miệng tôi mới phát hiện mình đã suy yếu đến mức không nói nên lời.
Người đàn ông kia không đáp, tôi yên lặng nhìn hắn, không suy nghĩ được cái gì khác. Tôi nghe được một tiếng cười khẽ, rất nhẹ, nghe rất êm tai. Sau đó tôi thấy hắn duỗi tay ra vuốt đầu tôi.
Tôi cố sức giơ tay lên, sờ đến hắn tay, tôi lại tiếp tục hỏi: “Anh là ai?”
Tag bạn bè vào đọc cùng sẵn đánh dấu cho khỏi trôi bài nha mọi người.
“Tôi là ai không quan trọng, em không sao là tốt rồi.”
Cánh môi lạnh buốt, mềm mại của hắn khẽ đặt lên trán tôi, rất mềm, rất mềm... Không biết là do tôi bị hồ đồ rồi hay là do sức hấp dẫn của hắn quá lớn, trong lòng tôi lại không cảm thấy tức giận hay phản cảm với hành động vừa rồi của hắn một chút nào.
Tên này không nói lời nào đã biến mất tăm. Tôi hắt xì hơi một cái rồi giật mình tỉnh lại. Tất cả những chuyện vừa xảy ra giống như một giấc mơ vậy, nhưng tôi lại cảm thấy rất chân thực. Tôi lắc đầu cười tự giễu, không phải vừa nãy nằm mơ hắn nói chỉ cần tôi không sao là tốt rồi, bây giờ đâu thể nói là tôi “không sao” được chứ?
“Ai u!!!...”
“Má ơi...”
“Đau quá a...”
Trong ngục giam bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng kêu gào thảm thiết làm tôi càng hoảng sợ. Thanh âm này hình như là tiếng của cái người vừa nãy bị tôi đánh thì phải. Giám ngục vội vàng chạy đến, tôi không nhìn thấy bên trong xảy ra chuyện gì, chỉ có điều không qua bao lâu thì bên cạnh đã không còn vang lên âm thanh nào nữa, sau đó là mấy người bác sĩ mặc áo trắng dài luống cuống tay chân khiêng một người rời đi.
Cạch. Cửa được mở ra, người tới là tên cảnh sát lúc trước đã thẩm vấn tôi, hắn ta lạnh lùng nói: “Tạ Thu Đồng, cô có thể trở về nhà rồi.”
Nghe vậy, tôi lập tức đứng phắt dậy, cảm thấy thật khó có thể tưởng tượng nổi: “Các người chứng minh tôi vô tội rồi hả?”
Cảnh sát kia cười lạnh một tiếng: “Có tội hay không có tội trong lòng cô rõ ràng nhất. Đừng tưởng rằng cấp trên nói thả cô là cô đã thực sự thoát tội.”
“Cấp trên?” Tôi bị cái tên cảnh sát đáng ghét này giáo huấn một trận, trong lòng vừa bực mình cũng vừa buồn cười, xem ra hắn đang trong giai đoạn khí huyết dâng trào, trong lòng tràn đầy tinh thần chính nghĩa. Biết hắn nhìn tôi không vừa mắt, tôi liền nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Về đến nhà, tôi thấy cửa khóa, ba mẹ tôi đều không ở nhà. Đã hơn 8 giờ rồi, bọn họ không ở nhà thì còn có thể đi đâu? Tôi có chút bận tâm, vừa muốn đi sang nhà hàng xóm hỏi thăm thì chợt nghe thấy tiếng nói của ba mẹ tôi, chỉ thấy bọn họ dẫn theo một đạo cô đang đi về phía này. Bà ấy có lẽ là bà cô của tôi rồi. Nhưng mà ánh mắt của bà ấy bị làm sao vậy?
Trưởng thôn giơ tay lên, ngăn lại tiếng nhục mạ của các thôn dân. Ông hỏi tôi: “Vậy cháu nói xem kẻ sát nhân chính là ai?”
“Cháu không rõ lắm, nhưng mà rất có thể là quỷ.”
Tôi nghiêm túc kể lại mấy chuyện không may xảy ra với tôi, các thôn dân lại bắt đầu cười nhạo, lại một lần nữa thi nhau mắng chửi tôi. Bọn họ còn nói tôi bị tâm thần, thậm chí nói tôi là điềm xấu, rồi lại lôi chuyện những người đã từng thân cận với tôi xảy ra chuyện không may ra để nói. Tôi bất đắc dĩ nhếch miệng, không nói gì thêm nữa, cũng may chỉ một lát sau cảnh sát đã tới đưa tôi đi. Tuy nhiên rất nhiều người đều chỉ trích tôi là kẻ giết người, nhưng tôi cây ngay không sợ chết đứng, cứ chờ kết quả chứng minh tôi vô tội đi.
Rất nhanh đã có kết quả, cảnh sát nói với tôi kết quả mà pháp y xem xét được. Trên đầu người chết có dấu vân tay của tôi, bọn họ hoài nghi tôi dúi đầu bà Vương đập vào tường cho đến khi bà ấy chết. Nếu như nói trên người bà ấy có dấu vân tay của tôi có lẽ cũng không có vấn đề gì, dù sao lúc tôi bị bà ấy bắt lại, rất có thể đã đụng phải người bà ấy, nhưng trên đầu bà ấy lại có dấu vân tay của tôi, điều này sao có thể chứ?
Tôi hỏi cảnh sát có phải đã nhầm lẫn ở đâu rồi không thì viên cảnh sát cười lạnh một tiếng: “Loại người như cô tôi thấy nhiều rồi, nhưng kiểu giết người mà tâm lý vẫn còn vững vàng như vậy, ngược lại rất ít gặp đó.” Nói xong hắn ta liền đóng cửa nhà giam lại.
Trong cái ngục giam tôi đang ở còn có mấy người phụ nữ nữa, thoạt nhìn bộ dáng của họ rất hung dữ. Tôi tự giác ngồi vào một góc nhỏ hẻo lánh, lẳng lặng nhìn mặt đất. Nhưng tôi không có trêu chọc ai mà phiền toái cứ luôn đến trêu chọc tôi.. Mấy người phụ nữ đó trông thấy nhân vật mới xuất hiện là tôi liền chủ động đến khiêu khích, trong miệng toàn là những lời nói không sạch sẽ. Bọn họ như uống lộn thuốc, liên tục mắng tôi, lời nói càng ngày càng khó nghe. Có người còn liên tục đá vào người tôi, tôi dám khẳng định bắp chân tôi đã biến thành màu xanh tím rồi.
Cuối cùng tôi cũng không nhịn được nữa, tôi đã dễ dàng tha thứ cho bọn họ như vậy rồi mà bọn họ lại được nước lấn tới. Tôi cả giận nói: “Cái người có thể tôn trọng tôi một chút không?”
Cái người đá tôi như nghe phải chuyện gì thật nực cười, cô ta cười ha hả rồi lại cố ý lại đạp mấy phát thật mạnh vào người tôi, trong miệng còn hùng hùng hổ hổ nói: “Con đĩ, không ngờ mày cũng rất hung hăng đấy, tao rất sợ hãi đấy nha.”
Nói xong, hai tay cô ta đan chéo ôm lấy bả vai mình, ra vẻ sợ hãi. Rồi mấy người xung quanh lại cười một tràng dài. Đã thế tôi còn bị cô ta đá mấy phát vào đầu. Tôi vô duyên vô cớ, từ một người vô tội bỗng nhiên bị giam vào trong này đã đủ uất ức lắm rồi, bây giờ lại còn gặp phải loại chuyện này, tôi thật sự là không thể nhịn được nữa.
Cũng chẳng quan tâm sẽ có hậu quả gì, trong nháy mắt, tôi liền nhảy lên liền cắn tay cô ta, sau đó dựt tóc, đẩy cô ta xuống đất rồi đạp mấy phát vào bụng ả. Cô ta lập tức hét ầm lên như lợn bị chọc tiết. Rất nhanh, mấy người xung quanh kịp phản ứng, bọn họ cùng nhau vây công tôi, ra sức đấm đá. Tôi lớn tiếng la cứu mạng, giám ngục nghe được thanh âm của tôi, liền cầm côn điện tới tách chúng tôi ra, để cho tôi ở một mình trong một phòng giam.
Tôi ôm bụng, lẳng lặng nằm yên trên mặt đất, khó chịu không nói được câu nào. Bụng tôi truyền đến một cơn đau quặn, mồ hôi lạnh trên trán tôi cứ chảy xuống từng giọt nặng trĩu. Tôi cắn chặt răng, sắc mặt rất không tốt.
Nhưng giám ngục chỉ lạnh lùng liếc tôi một cái rồi nói: “Giả vờ cái gì, mấy con đàn bà kia có thể đấm đá cô đến nỗi làm lục phủ ngũ tạng của cô hỏng hết sao?” Nói xong hắn ta cũng không quan tâm tôi nữa.
Tôi ngồi một mình trong nhà giam chờ trời tối. Không gian nhỏ hẹp này khiến tôi cảm thấy rất áp lực, trong nội tâm tôi cảm thấy vô cùng uất ức, tôi co người lại, ôm mặt khóc. Trong không gian mông lung, tôi ngửi thấy có một hương nhàn nhạt rất thoải mái dễ chịu, nó có chút giống mùi hương thoang thoảng, thơm mát của hoa sen.
Tôi biết là có người tới, vừa muốn mở mắt ra thì tôi phát hiện bất luận tôi có cố gẳng mở ra như thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ có thẻ miễn cưỡng mở một cái khe nhỏ. Hình như người đó ngồi xổm xuống trước mặt tôi. Tôi loáng thoáng trông thấy hắn mặc một bộ quần áo màu trắng, mặt hắn rất mông lung, không thấy rõ tướng mạo cụ thể, nhưng tôi vẫn có thể lờ mờ nhìn ra đấy là nam.
Hắn ôm tôi từ dưới mặt đất lên, nhẹ nhàng đặt vào lòng mình, động tác nhu hòa tựa như đang nâng một khối bảo vật vô giá. Hắn dùng mặt mình, khẽ cọ xát vào mặt tôi, một tay thì nhẹ nhàng vuốt bụng tôi. Tôi cảm thấy bụng mình dần dần trở nên ấm áp, cảm giác rất thoải mái, hình như cũng hết đau rồi. Tay của hắn gần như vuốt ve toàn thân tôi, rất ấm áp làm tôi kìm lòng không được mà dựa sát vào lồng ngực hắn.
Mùi hương hoa sen càng lúc càng nồng đậm làm tôi có phần thanh tỉnh, nhưng vẫn không mở mắt ra được. Tôi mơ mơ màng màng, cố gắng nhìn hắn, hỏi: “Anh là ai?” Vừa mở miệng tôi mới phát hiện mình đã suy yếu đến mức không nói nên lời.
Người đàn ông kia không đáp, tôi yên lặng nhìn hắn, không suy nghĩ được cái gì khác. Tôi nghe được một tiếng cười khẽ, rất nhẹ, nghe rất êm tai. Sau đó tôi thấy hắn duỗi tay ra vuốt đầu tôi.
Tôi cố sức giơ tay lên, sờ đến hắn tay, tôi lại tiếp tục hỏi: “Anh là ai?”
Tag bạn bè vào đọc cùng sẵn đánh dấu cho khỏi trôi bài nha mọi người.
“Tôi là ai không quan trọng, em không sao là tốt rồi.”
Cánh môi lạnh buốt, mềm mại của hắn khẽ đặt lên trán tôi, rất mềm, rất mềm... Không biết là do tôi bị hồ đồ rồi hay là do sức hấp dẫn của hắn quá lớn, trong lòng tôi lại không cảm thấy tức giận hay phản cảm với hành động vừa rồi của hắn một chút nào.
Tên này không nói lời nào đã biến mất tăm. Tôi hắt xì hơi một cái rồi giật mình tỉnh lại. Tất cả những chuyện vừa xảy ra giống như một giấc mơ vậy, nhưng tôi lại cảm thấy rất chân thực. Tôi lắc đầu cười tự giễu, không phải vừa nãy nằm mơ hắn nói chỉ cần tôi không sao là tốt rồi, bây giờ đâu thể nói là tôi “không sao” được chứ?
“Ai u!!!...”
“Má ơi...”
“Đau quá a...”
Trong ngục giam bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng kêu gào thảm thiết làm tôi càng hoảng sợ. Thanh âm này hình như là tiếng của cái người vừa nãy bị tôi đánh thì phải. Giám ngục vội vàng chạy đến, tôi không nhìn thấy bên trong xảy ra chuyện gì, chỉ có điều không qua bao lâu thì bên cạnh đã không còn vang lên âm thanh nào nữa, sau đó là mấy người bác sĩ mặc áo trắng dài luống cuống tay chân khiêng một người rời đi.
Cạch. Cửa được mở ra, người tới là tên cảnh sát lúc trước đã thẩm vấn tôi, hắn ta lạnh lùng nói: “Tạ Thu Đồng, cô có thể trở về nhà rồi.”
Nghe vậy, tôi lập tức đứng phắt dậy, cảm thấy thật khó có thể tưởng tượng nổi: “Các người chứng minh tôi vô tội rồi hả?”
Cảnh sát kia cười lạnh một tiếng: “Có tội hay không có tội trong lòng cô rõ ràng nhất. Đừng tưởng rằng cấp trên nói thả cô là cô đã thực sự thoát tội.”
“Cấp trên?” Tôi bị cái tên cảnh sát đáng ghét này giáo huấn một trận, trong lòng vừa bực mình cũng vừa buồn cười, xem ra hắn đang trong giai đoạn khí huyết dâng trào, trong lòng tràn đầy tinh thần chính nghĩa. Biết hắn nhìn tôi không vừa mắt, tôi liền nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Về đến nhà, tôi thấy cửa khóa, ba mẹ tôi đều không ở nhà. Đã hơn 8 giờ rồi, bọn họ không ở nhà thì còn có thể đi đâu? Tôi có chút bận tâm, vừa muốn đi sang nhà hàng xóm hỏi thăm thì chợt nghe thấy tiếng nói của ba mẹ tôi, chỉ thấy bọn họ dẫn theo một đạo cô đang đi về phía này. Bà ấy có lẽ là bà cô của tôi rồi. Nhưng mà ánh mắt của bà ấy bị làm sao vậy?
/62
|