"Nhưng cô phải đợi một tháng nữa." Tôi cười nói: "Cô cũng biết, hiện giờ ta chẳng biết gì cả."
Trương Dương cũng đồng ý. Sau khi Trương Dương rời đi, Cố Nam Phong mới hỏi tôi: "Sao em phải tỷ thí cùng với cô ta?"
"Em đã hứa với sư phụ, sẽ tự mình giải quyết Trương Dương. Hơn nữa em cũng không thể lúc nào cũng trốn sau lưng anh được?"
Cố Nam Phong nghĩ nghĩ rồi nhẹ gật đầu: "Ta ủng hộ quyết định của em."
Tôi rất vui vì hắn đã hiểu cho tôi. Trong lòng tôi đã có kế hoạch, tuy không nhất định sẽ thắng cô ấy, nhưng ít ra tôi cũng nắm chắc sáu, bảy phần. Lúc trước sư phụ nói tôi có thể tự mình giải quyết Trương Dương, chắc hẳn là sư phụ đã nhìn ra năng lực của tôi. Ai ngờ là tôi đã hoang tưởng rồi. Sư phụ tôi nói như vậy là vì Trương Dương đã bị bùa chú đả thương, chờ đến tháng sau, người ta khỏe lại, lúc đó chỉ sợ tôi không phải là đối thủ của cô ấy.
Đây là sư phụ nói cho tôi biết sau khi nghe chuyện tôi kể Trương Dương khiêu chiến tôi. Nhưng sau khi nghe quyết định của tôi, sư phụ còn liên tục khen: "Không hổ là đồ đệ của Viên Tam ta, rất có khí phách. Ngươi muốn học cái gì, sư phụ đều có thể dạy ngươi."
Tôi cười nói: "Vậy người dạy con vẽ bùa chú đi."
Sư phụ tôi nghe vậy liền đồng ý.
Nhưng Trương Dương lại tạt cho tôi một gáo nước lạnh: "Cô ta cũng không phải là ma quỷ bình thường, mà là lệ quỷ lâu năm, cô vẫn nên cẩn thận chút."
Tôi cười cười, rồi bảo sư phụ dạy tôi vẽ bùa chú. Sau đó tôi lại đi nghiên cứu quyến sách mà ba tôi đã đưa cho tôi. Xem ra một tháng này tôi phải chăm chỉ luyện tập.
Cố Nam Phong nói hắn đã vô tình trong thấy người đã nhiều lần làm hại tôi, nhưng người nọ mặc áo đen kín mít, không phát hiện ra là ai. Cố Nam Phong đã giao thủ với hắn ta thì thấy thực lực của hắn ta cũng không kém hắn là bao.
Phái Âm Sơn lần này có thể chức một cuộc thi dấu, người thắng cuộc có thể đưa ra một yêu cầu. Không cần hắn nói, tôi cũng khá hứng thú với cuộc thi này. Tôi cũng muốn xem xem có phải người ở âm sơn phái đều thuộc loại ba đầu sáu tay hay không.
Bởi vì tìm không thấy chứng cứ Tống Tử Kiều trực tiếp đẩy Trương Viện Viện xuống nên hắn được thả ra. Cũng không bao lâu sau thì Trương Viện Viện cũng tỉnh lại.
Cố Nam Phong nói hắn sẽ ở đây với tôi vài ngày, người minh giới tạm thời sẽ không tìm hắn. Đây là lần đầu tiên Cố Nam Phong chủ động nói kẻ thù của hắn là ai.
"Người minh giới có khúc mắc gì với anh?"
Cố Nam Phong cười nói: "Ta chỉ có thể nói cho em biết, bọn họ là kẻ thù của ta. Sau này nếu có gặp thì em nên tránh bọn chúng thì hơn."
Chẳng trách hắn lại chủ động nói với tôi kẻ thù của hắn là ai, thì ra hắn sợ tôi bị liên lụy vào chuyện của hắn.
“Vậy tại sao trước đây anh không nói cho em biết?"
"Trước khi ta nghĩ em có thể tránh được bọn chúng, nhưng hiện tại xem ra là không được rồi." Cố Nam Phong khẽ cười nói: "Tay sai của bọn họ đã đến tận đây rồi, có lẽ chúng ta phải xa nhau một khoảng thời gian."
"Chúng ta cẩn thận một chút không được sao?"
Vừa nghĩ tới lại phải xa Cố Nam Phong, tôi liền cảm thấy rất khó chịu.
Cố Nam Phong nghiêm mặt nói: "Không được, sau này nếu bị người ta hỏi thì em cứ nói em không quen biết ta."
"Thế nhưng mà...”
"Không có nhưng nhị gì cả." Cố Nam Phong chân thành nói: "Tốt nhất là em không được phép dính líu gì đến người của minh giới."
Tôi thấy hắn chăm chú như vậy, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Sau đó Cố Nam Phong đưa tôi miếng ngọc bội mà lúc trước hắn đã cho tôi. Thì ra Lý Nhất Phàm đã trả lại cho hắn. Nhắc tới Lý Nhất Phàm tôi liền hỏi
"Lý Nhất Phàm thế nào rồi? Chuyện của Lý Tú Hoàng còn làm hắn đau lòng không?"
Cố Nam Phong ôm tôi từ đằng sau, nửa đùa nửa thật hỏi: "Em quan tâm hắn như vậy không sợ ta ghen sao?"
Hắn nói tôi mới nhớ, tôi thậm chí còn nói tôi thích Tống Tử Kiều vậy mà hắn đều thờ ơ, tôi cười tự giễu: "Anh sẽ không vì cái này mà ghen đâu, lần trước chuyện của em và Tống Tử Kiều, anh cũng có thái độ gì đâu?"
Nói xong, tôi chờ nghe hắn trả lời mà không thấy nói gì tôi liền định hỏi hắn tại sao, ai ngờ hắn đột nhiên hôn tôi rồi áp má vào mặt tôi: "Ai nói ta không ghen? Nhưng mà ta biết rõ giữa hai người không có chuyện đó nên ta mới không ghen thôi."
Tôi cười đẩy hắn ra: "Em không tin, em với Lý Nhất Phàm cũng là trong sạch, anh ghen cái gì?"
"Em là hoa rơi vô tình ý, còn người ta nước chảy hữu tình đó." Cố Nam Phong buồn bã nói.
Đang nói, Cố Nam Phong đột nhiên nắm lấy cánh tay tôi, lạnh giọng hỏi: "Tại sao trên cổ tay của em lại có cái ấn ký này? Cái ấn ký này xuất hiện đã bao lâu rồi?"
Ta nghĩ nghĩ, rồi đem đầu đuôi mọi chuyện nói cho Cố Nam Phong, Cố Nam Phong cười lạnh nói: "Xem ra có người muốn động thủ."
Tôi hỏi: "Là ai?"
"Đương nhiên là người đã để lại ấn ký này trên người em."
"Anh nói là Tạ Linh Linh?"
Tôi không tin, mãi cho đến đêm đó tôi mơ thấy Tạ Linh Linh.
"Linh Linh, là mày à?" Tiooi kích động muốn tiến lên.
Lời vừa ra khỏi miệng, tôi cũng ngừng bước trân, bởi tôi thấy trong ánh mắt của cô ấy tràn đầy oán hận.
"Linh Linh, mày làm sao vậy? Tao là Tạ Thu Đồng mà."
Tôi cho rằng cô ấy bị ai đó khống chế nên mới có địch ý mãnh liệt như vậy với tôi.
"Tao biết là mày." Tạ Linh Linh không chút nào che giấu hận ý với tôi: "Tao sẽ giết mày!"
Nói xong Tạ Linh Linh liền xông tới muốn đánh tôi nhưng cô ấy bị Cố Nam Phong giữ lại. Tạ Linh Linh giãy giụa: "Thả ta ra."
Tôi khó hiểu, hỏi: "Tại sao mày phải nge lời người nọ đến hại tao?"
Tạ Linh Linh cười lạnh: "Tao tự nguyện đấy!"
Lời Tạ Linh Linh vừa nói ra làm tôi kinh ngạc không thôi.
Tạ Linh Linh nhìn tôi, cười lạnh: "Nếu không phải do mày thì tao với bà nội tao cũng sẽ không chết, Bạch Tuyết sẽ không chết, thậm chí ngay cả bà cô của mày cũng sẽ không chết, mày là một con yêu tinh hại người, nếu không phải thì mày nói xem tại sao tao lại phải hại mày?"
Tôi cố gắng giải thích: "Thế nhưng mà tao không giết mày và bọn họ, tao cũng là người bị hại."
"Nếu không phải mấy người chúng tao chết, mày cho rằng mày có thể sống lâu như vậy sao?" Tạ Linh Linh cười ha hả: "Tao bởi vì mày mà vô duyên vô cớ bị giết. Tao chỉ có mỗi bà nội là người thân, nhưng bà ấy lại bị hồn phi phách tán. Những điều này đều là bởi vì mày mà ra!"
"Vì sao mày lại còn sống, sao mày không chết luôn đi?" Tạ Linh Linh kêu gào.
Tôi cười khổ: "Đúng vậy, tao còn sống."
Tạ Linh Linh và mấy người kia đều vì tôi mà chết, điều này tôi không còn gì để nói, tuy nhiên tôi cũng người bị hại.
Tôi bình tĩnh nói: "Mày có nghĩ tới tao cũng là người bị hại không?"
Tạ Linh Linh cười nói: "Đúng vậy người hắn muốn tìm là mày, người hắn muốn giết cũng là mày. Mày là sự khơi nguồn tất cả những chuyện này, chỉ giết mày, mới không khiến ai bị liên lụy mà chết oan uổng nữa. Mày vốn không nên sống trên cõi đời này, mày vốn không được sống lâu như thế này, đừng quá tham lam. Mày ở trên đời này một ngày sẽ có một người vì ngươi mà chết, chỉ cần mày..."
Tạ Linh Linh còn chưa nói hết, Cố Nam Phong đã cắt ngang: "Im ngay, ngươi không biết cái gì hết!"
Taôigiữ chặt Cố Nam Phong, cau mày hỏi Tạ Linh Linh: "Mày nói thế là có ý gì?"
Lời này tôi cũng đã nghe được từ miệng Phong Trà, nhưng Cố Nam Phong không cho Tạ Linh Linh có cơ hội trả lời, mà bóp chặt cổ cô ấy.
"Đừng giết cô ấy." Tôi cạy tay Cố Nam Phong ra.
Cố Nam Phong không phản kháng, Tạ Linh Linh ngã nhào trên đất, nhìn toi cười lạnh nói: "Hôm nay mày không giết tao, sau này nhất định mày sẽ hối hận!"
Tôi bảo Cố Nam Phong thả Tạ Linh Linh đi.
Đợi cô ấy đi, Cố Nam Phong liền an ủi tôi: "Đây không phải lỗi của em."
"Em biết." Tôi cười cười. “Nhìn em giống người sẽ vì ai lầm của người khác mà tự hành hạ chính mình sao?"
Cố Nam Phong không nói gì, chỉ cười rồi nhẹ nhàng ôm lấy tôi.
Khoảng thời gian này tôi chịu khó tu luyện, cùng sư huynh đi bắt ma nên năng lực của tôi cũng tăng lên rất nhiều. Tôi cũng thuận lợi tham gia đại hội của âm sơn phái nhưng lại không phát hiện ra được tung tích của kẻ áo đen. Còn Cố Nam Phong rời đi đâu thì tôi cũng không biết. Nhưng chưa tới một tháng tôi đã gặp lại Trương Dương. Ngụy Quỳnh kể với tôi rằng Trương Viện Viện và Tống Tử Kiều đang yêu nhau. Nghe vậy tôi liền nghĩ chắc chắn Trương Dương sẽ không để yên cho bọn họ ở bên nhau. Quả nhiên, đúng như tôi nghĩ, Trương Dương đã nhập vào người Trương Viện Viện.
“Trương Dương, cô hà tất phải làm như vậy.”
Tôi hỏi một đằng nhưng Trương Dương lại trả lời một nẻo. “Từ lần đầu tiên ta gặp Tống Tử Kiều, ta đã thích hắn. Nhưng hắn chỉ coi tôi như bạn bè bình thường. Mãi cho đến khi ta nhìn thấy hắn đối xử với Trương Viện Viện, ta mới biết bộ dáng khi yêu của hắn là như thế nào. Hắn là một người cẩn thận như vậy, chắc hẳn hắn đã phát hiện ra Trương Viện Viện đã bị tôi nhập vào. Nhưng hắn vẫn tình nguyện chịu đựng ta, cố gắng lấy lòng ta để ta không làm hại cô ấy. Lúc trước hắn sợ hãi, chán ghét ta nhưng nay hắn lại cam tâm tình nguyện ở bên cạnh ta, chỉ đáng tiếc là vì người khác. “
Trương Dương nhìn Trương Viện Viện ở bên cạnh, cười tự giễu: “Chỉ cần là người bình thường, khẳng định họ sẽ chọn cô ấy.”
Trương Dương chậm rãi đi đến trước mặt tôi, cười nói: “Chúng ta không cần phải chờ một tháng sau nữa mới tỷ thí, bây giờ liền có thể.”
Trong mắt cô ấy không còn lệ khí nữa tôi liền biết cô ấy không muốn sống nữa. Tôi chỉ nói một câu với cô ấy: “Ta có thể giúp cô siêu thoát.”
Tôi biết cô ấy hiểu nên cũng không giải thích quá nhiều. Trương Dương nhìn tôi, lắc đầu cười: “Hôm nay không phải là cô chết thì chính là ta mất mạng.”
“Cô hà tất phải như vậy…”
Tôi còn chưa nói hết câu, Trương Dương đã nhào tới. Tôi theo bản năng giơ kiếm lên để phòng vệ, tôi không tính giết cô ấy. Nhưng Trương Dương đột nhiên lóe lên một nụ cười quỷ dị, cô ấy đột nhiên duỗi tay ra, móng tay dài sắc nhọn như lưỡi dao chợt lóe lên. Lúc đầu tôi không định tránh đi nhưng lúc sau là tôi không kịp tránh nữa. Đúng lúc này, Cố Nam Phong liền xuất hiện trước mặt tôi, hắn vung tay lên Trương Dương liền biến mất.
Xong việc, chúng tôi trở lại phòng trọ. Thật vất vả tôi và Cố Nam Phong mới được ở cạnh nhau, lại một lần nữa cùng ngủ trên một chiếc giường, vậy nên tôi cảm thấy có chút khẩn trương. Nhưng vừa nghĩ đến trước đây tôi và hắn đã ngủ cùng với nhau, cả hai vẫn bình an vô sự, tôi liền không còn cảm thấy khẩn trương nữa. Cũng bởi vì như thế, tôi mới thấy Cố Nam Phong có chút quái lạ, rõ ràng có đôi khi tôi cảm giác cơ thể hắn đã có phản ứng với tôi rồi, nhưng hắn vẫn không đụng vào tôi. Tôi cho rằng hắn mắc phải bệnh gì đó không tiện nói ra, nên cũng từ lúc đó tôi không còn nhắc đến chuyện này nữa, tránh làm hắn mất hứng.
Tối hôm nay, như thường lệ, chúng tôi cùng nhau nằm trên giường. Không ngờ Cố Nam Phong lại đột nhiên chủ động hôn tôi, hai tay cũng bắt đầu làm loạn. Tôi cho rằng hắn chỉ muốn làm thế cho đỡ thèm, ai ngờ hắn lại muốn ấy thật. Tôi cảm nhận được hơi thở rối loạn của hắn, lần đầu tiên tôi có cảm giác không an toàn đến vậy. Tôi giữ tay hắn lại: "Không phải anh ngủ rồi sao?"
Cố Nam Phong có chút không vui nói: "Đồng Đồng, chẳng lẽ em chưa bao giờ muốn có con với ta sao?"
Trương Dương cũng đồng ý. Sau khi Trương Dương rời đi, Cố Nam Phong mới hỏi tôi: "Sao em phải tỷ thí cùng với cô ta?"
"Em đã hứa với sư phụ, sẽ tự mình giải quyết Trương Dương. Hơn nữa em cũng không thể lúc nào cũng trốn sau lưng anh được?"
Cố Nam Phong nghĩ nghĩ rồi nhẹ gật đầu: "Ta ủng hộ quyết định của em."
Tôi rất vui vì hắn đã hiểu cho tôi. Trong lòng tôi đã có kế hoạch, tuy không nhất định sẽ thắng cô ấy, nhưng ít ra tôi cũng nắm chắc sáu, bảy phần. Lúc trước sư phụ nói tôi có thể tự mình giải quyết Trương Dương, chắc hẳn là sư phụ đã nhìn ra năng lực của tôi. Ai ngờ là tôi đã hoang tưởng rồi. Sư phụ tôi nói như vậy là vì Trương Dương đã bị bùa chú đả thương, chờ đến tháng sau, người ta khỏe lại, lúc đó chỉ sợ tôi không phải là đối thủ của cô ấy.
Đây là sư phụ nói cho tôi biết sau khi nghe chuyện tôi kể Trương Dương khiêu chiến tôi. Nhưng sau khi nghe quyết định của tôi, sư phụ còn liên tục khen: "Không hổ là đồ đệ của Viên Tam ta, rất có khí phách. Ngươi muốn học cái gì, sư phụ đều có thể dạy ngươi."
Tôi cười nói: "Vậy người dạy con vẽ bùa chú đi."
Sư phụ tôi nghe vậy liền đồng ý.
Nhưng Trương Dương lại tạt cho tôi một gáo nước lạnh: "Cô ta cũng không phải là ma quỷ bình thường, mà là lệ quỷ lâu năm, cô vẫn nên cẩn thận chút."
Tôi cười cười, rồi bảo sư phụ dạy tôi vẽ bùa chú. Sau đó tôi lại đi nghiên cứu quyến sách mà ba tôi đã đưa cho tôi. Xem ra một tháng này tôi phải chăm chỉ luyện tập.
Cố Nam Phong nói hắn đã vô tình trong thấy người đã nhiều lần làm hại tôi, nhưng người nọ mặc áo đen kín mít, không phát hiện ra là ai. Cố Nam Phong đã giao thủ với hắn ta thì thấy thực lực của hắn ta cũng không kém hắn là bao.
Phái Âm Sơn lần này có thể chức một cuộc thi dấu, người thắng cuộc có thể đưa ra một yêu cầu. Không cần hắn nói, tôi cũng khá hứng thú với cuộc thi này. Tôi cũng muốn xem xem có phải người ở âm sơn phái đều thuộc loại ba đầu sáu tay hay không.
Bởi vì tìm không thấy chứng cứ Tống Tử Kiều trực tiếp đẩy Trương Viện Viện xuống nên hắn được thả ra. Cũng không bao lâu sau thì Trương Viện Viện cũng tỉnh lại.
Cố Nam Phong nói hắn sẽ ở đây với tôi vài ngày, người minh giới tạm thời sẽ không tìm hắn. Đây là lần đầu tiên Cố Nam Phong chủ động nói kẻ thù của hắn là ai.
"Người minh giới có khúc mắc gì với anh?"
Cố Nam Phong cười nói: "Ta chỉ có thể nói cho em biết, bọn họ là kẻ thù của ta. Sau này nếu có gặp thì em nên tránh bọn chúng thì hơn."
Chẳng trách hắn lại chủ động nói với tôi kẻ thù của hắn là ai, thì ra hắn sợ tôi bị liên lụy vào chuyện của hắn.
“Vậy tại sao trước đây anh không nói cho em biết?"
"Trước khi ta nghĩ em có thể tránh được bọn chúng, nhưng hiện tại xem ra là không được rồi." Cố Nam Phong khẽ cười nói: "Tay sai của bọn họ đã đến tận đây rồi, có lẽ chúng ta phải xa nhau một khoảng thời gian."
"Chúng ta cẩn thận một chút không được sao?"
Vừa nghĩ tới lại phải xa Cố Nam Phong, tôi liền cảm thấy rất khó chịu.
Cố Nam Phong nghiêm mặt nói: "Không được, sau này nếu bị người ta hỏi thì em cứ nói em không quen biết ta."
"Thế nhưng mà...”
"Không có nhưng nhị gì cả." Cố Nam Phong chân thành nói: "Tốt nhất là em không được phép dính líu gì đến người của minh giới."
Tôi thấy hắn chăm chú như vậy, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Sau đó Cố Nam Phong đưa tôi miếng ngọc bội mà lúc trước hắn đã cho tôi. Thì ra Lý Nhất Phàm đã trả lại cho hắn. Nhắc tới Lý Nhất Phàm tôi liền hỏi
"Lý Nhất Phàm thế nào rồi? Chuyện của Lý Tú Hoàng còn làm hắn đau lòng không?"
Cố Nam Phong ôm tôi từ đằng sau, nửa đùa nửa thật hỏi: "Em quan tâm hắn như vậy không sợ ta ghen sao?"
Hắn nói tôi mới nhớ, tôi thậm chí còn nói tôi thích Tống Tử Kiều vậy mà hắn đều thờ ơ, tôi cười tự giễu: "Anh sẽ không vì cái này mà ghen đâu, lần trước chuyện của em và Tống Tử Kiều, anh cũng có thái độ gì đâu?"
Nói xong, tôi chờ nghe hắn trả lời mà không thấy nói gì tôi liền định hỏi hắn tại sao, ai ngờ hắn đột nhiên hôn tôi rồi áp má vào mặt tôi: "Ai nói ta không ghen? Nhưng mà ta biết rõ giữa hai người không có chuyện đó nên ta mới không ghen thôi."
Tôi cười đẩy hắn ra: "Em không tin, em với Lý Nhất Phàm cũng là trong sạch, anh ghen cái gì?"
"Em là hoa rơi vô tình ý, còn người ta nước chảy hữu tình đó." Cố Nam Phong buồn bã nói.
Đang nói, Cố Nam Phong đột nhiên nắm lấy cánh tay tôi, lạnh giọng hỏi: "Tại sao trên cổ tay của em lại có cái ấn ký này? Cái ấn ký này xuất hiện đã bao lâu rồi?"
Ta nghĩ nghĩ, rồi đem đầu đuôi mọi chuyện nói cho Cố Nam Phong, Cố Nam Phong cười lạnh nói: "Xem ra có người muốn động thủ."
Tôi hỏi: "Là ai?"
"Đương nhiên là người đã để lại ấn ký này trên người em."
"Anh nói là Tạ Linh Linh?"
Tôi không tin, mãi cho đến đêm đó tôi mơ thấy Tạ Linh Linh.
"Linh Linh, là mày à?" Tiooi kích động muốn tiến lên.
Lời vừa ra khỏi miệng, tôi cũng ngừng bước trân, bởi tôi thấy trong ánh mắt của cô ấy tràn đầy oán hận.
"Linh Linh, mày làm sao vậy? Tao là Tạ Thu Đồng mà."
Tôi cho rằng cô ấy bị ai đó khống chế nên mới có địch ý mãnh liệt như vậy với tôi.
"Tao biết là mày." Tạ Linh Linh không chút nào che giấu hận ý với tôi: "Tao sẽ giết mày!"
Nói xong Tạ Linh Linh liền xông tới muốn đánh tôi nhưng cô ấy bị Cố Nam Phong giữ lại. Tạ Linh Linh giãy giụa: "Thả ta ra."
Tôi khó hiểu, hỏi: "Tại sao mày phải nge lời người nọ đến hại tao?"
Tạ Linh Linh cười lạnh: "Tao tự nguyện đấy!"
Lời Tạ Linh Linh vừa nói ra làm tôi kinh ngạc không thôi.
Tạ Linh Linh nhìn tôi, cười lạnh: "Nếu không phải do mày thì tao với bà nội tao cũng sẽ không chết, Bạch Tuyết sẽ không chết, thậm chí ngay cả bà cô của mày cũng sẽ không chết, mày là một con yêu tinh hại người, nếu không phải thì mày nói xem tại sao tao lại phải hại mày?"
Tôi cố gắng giải thích: "Thế nhưng mà tao không giết mày và bọn họ, tao cũng là người bị hại."
"Nếu không phải mấy người chúng tao chết, mày cho rằng mày có thể sống lâu như vậy sao?" Tạ Linh Linh cười ha hả: "Tao bởi vì mày mà vô duyên vô cớ bị giết. Tao chỉ có mỗi bà nội là người thân, nhưng bà ấy lại bị hồn phi phách tán. Những điều này đều là bởi vì mày mà ra!"
"Vì sao mày lại còn sống, sao mày không chết luôn đi?" Tạ Linh Linh kêu gào.
Tôi cười khổ: "Đúng vậy, tao còn sống."
Tạ Linh Linh và mấy người kia đều vì tôi mà chết, điều này tôi không còn gì để nói, tuy nhiên tôi cũng người bị hại.
Tôi bình tĩnh nói: "Mày có nghĩ tới tao cũng là người bị hại không?"
Tạ Linh Linh cười nói: "Đúng vậy người hắn muốn tìm là mày, người hắn muốn giết cũng là mày. Mày là sự khơi nguồn tất cả những chuyện này, chỉ giết mày, mới không khiến ai bị liên lụy mà chết oan uổng nữa. Mày vốn không nên sống trên cõi đời này, mày vốn không được sống lâu như thế này, đừng quá tham lam. Mày ở trên đời này một ngày sẽ có một người vì ngươi mà chết, chỉ cần mày..."
Tạ Linh Linh còn chưa nói hết, Cố Nam Phong đã cắt ngang: "Im ngay, ngươi không biết cái gì hết!"
Taôigiữ chặt Cố Nam Phong, cau mày hỏi Tạ Linh Linh: "Mày nói thế là có ý gì?"
Lời này tôi cũng đã nghe được từ miệng Phong Trà, nhưng Cố Nam Phong không cho Tạ Linh Linh có cơ hội trả lời, mà bóp chặt cổ cô ấy.
"Đừng giết cô ấy." Tôi cạy tay Cố Nam Phong ra.
Cố Nam Phong không phản kháng, Tạ Linh Linh ngã nhào trên đất, nhìn toi cười lạnh nói: "Hôm nay mày không giết tao, sau này nhất định mày sẽ hối hận!"
Tôi bảo Cố Nam Phong thả Tạ Linh Linh đi.
Đợi cô ấy đi, Cố Nam Phong liền an ủi tôi: "Đây không phải lỗi của em."
"Em biết." Tôi cười cười. “Nhìn em giống người sẽ vì ai lầm của người khác mà tự hành hạ chính mình sao?"
Cố Nam Phong không nói gì, chỉ cười rồi nhẹ nhàng ôm lấy tôi.
Khoảng thời gian này tôi chịu khó tu luyện, cùng sư huynh đi bắt ma nên năng lực của tôi cũng tăng lên rất nhiều. Tôi cũng thuận lợi tham gia đại hội của âm sơn phái nhưng lại không phát hiện ra được tung tích của kẻ áo đen. Còn Cố Nam Phong rời đi đâu thì tôi cũng không biết. Nhưng chưa tới một tháng tôi đã gặp lại Trương Dương. Ngụy Quỳnh kể với tôi rằng Trương Viện Viện và Tống Tử Kiều đang yêu nhau. Nghe vậy tôi liền nghĩ chắc chắn Trương Dương sẽ không để yên cho bọn họ ở bên nhau. Quả nhiên, đúng như tôi nghĩ, Trương Dương đã nhập vào người Trương Viện Viện.
“Trương Dương, cô hà tất phải làm như vậy.”
Tôi hỏi một đằng nhưng Trương Dương lại trả lời một nẻo. “Từ lần đầu tiên ta gặp Tống Tử Kiều, ta đã thích hắn. Nhưng hắn chỉ coi tôi như bạn bè bình thường. Mãi cho đến khi ta nhìn thấy hắn đối xử với Trương Viện Viện, ta mới biết bộ dáng khi yêu của hắn là như thế nào. Hắn là một người cẩn thận như vậy, chắc hẳn hắn đã phát hiện ra Trương Viện Viện đã bị tôi nhập vào. Nhưng hắn vẫn tình nguyện chịu đựng ta, cố gắng lấy lòng ta để ta không làm hại cô ấy. Lúc trước hắn sợ hãi, chán ghét ta nhưng nay hắn lại cam tâm tình nguyện ở bên cạnh ta, chỉ đáng tiếc là vì người khác. “
Trương Dương nhìn Trương Viện Viện ở bên cạnh, cười tự giễu: “Chỉ cần là người bình thường, khẳng định họ sẽ chọn cô ấy.”
Trương Dương chậm rãi đi đến trước mặt tôi, cười nói: “Chúng ta không cần phải chờ một tháng sau nữa mới tỷ thí, bây giờ liền có thể.”
Trong mắt cô ấy không còn lệ khí nữa tôi liền biết cô ấy không muốn sống nữa. Tôi chỉ nói một câu với cô ấy: “Ta có thể giúp cô siêu thoát.”
Tôi biết cô ấy hiểu nên cũng không giải thích quá nhiều. Trương Dương nhìn tôi, lắc đầu cười: “Hôm nay không phải là cô chết thì chính là ta mất mạng.”
“Cô hà tất phải như vậy…”
Tôi còn chưa nói hết câu, Trương Dương đã nhào tới. Tôi theo bản năng giơ kiếm lên để phòng vệ, tôi không tính giết cô ấy. Nhưng Trương Dương đột nhiên lóe lên một nụ cười quỷ dị, cô ấy đột nhiên duỗi tay ra, móng tay dài sắc nhọn như lưỡi dao chợt lóe lên. Lúc đầu tôi không định tránh đi nhưng lúc sau là tôi không kịp tránh nữa. Đúng lúc này, Cố Nam Phong liền xuất hiện trước mặt tôi, hắn vung tay lên Trương Dương liền biến mất.
Xong việc, chúng tôi trở lại phòng trọ. Thật vất vả tôi và Cố Nam Phong mới được ở cạnh nhau, lại một lần nữa cùng ngủ trên một chiếc giường, vậy nên tôi cảm thấy có chút khẩn trương. Nhưng vừa nghĩ đến trước đây tôi và hắn đã ngủ cùng với nhau, cả hai vẫn bình an vô sự, tôi liền không còn cảm thấy khẩn trương nữa. Cũng bởi vì như thế, tôi mới thấy Cố Nam Phong có chút quái lạ, rõ ràng có đôi khi tôi cảm giác cơ thể hắn đã có phản ứng với tôi rồi, nhưng hắn vẫn không đụng vào tôi. Tôi cho rằng hắn mắc phải bệnh gì đó không tiện nói ra, nên cũng từ lúc đó tôi không còn nhắc đến chuyện này nữa, tránh làm hắn mất hứng.
Tối hôm nay, như thường lệ, chúng tôi cùng nhau nằm trên giường. Không ngờ Cố Nam Phong lại đột nhiên chủ động hôn tôi, hai tay cũng bắt đầu làm loạn. Tôi cho rằng hắn chỉ muốn làm thế cho đỡ thèm, ai ngờ hắn lại muốn ấy thật. Tôi cảm nhận được hơi thở rối loạn của hắn, lần đầu tiên tôi có cảm giác không an toàn đến vậy. Tôi giữ tay hắn lại: "Không phải anh ngủ rồi sao?"
Cố Nam Phong có chút không vui nói: "Đồng Đồng, chẳng lẽ em chưa bao giờ muốn có con với ta sao?"
/62
|