Tiết Tử: Hôn lễ
Tuyết rơi mang xuân đến, chuyển động quanh bầu trời.
Đúng vậy, thành phố đang bước vào giai đoạn lạnh nhất trong năm. Liên tiếp mấy ngày Đại Tuyết (* một tiết trong 24 tiết)rốt cục dừng lại vào sáng nay. Ở ngã tư đường tuyết đọng ba bốn thước làm người ta không thể bước chân ra ngoài. Trên những nhánh cây phủ một tằng tuyết dày, làm cho những nhánh cây nhỏ này giống như lung lay sắp gãy. Sau khi tuyết ngừng rơi thì trời quang mây tạnh, những áng mây trắng tản ra nhường chỗ cho ánh mặt trời rực rỡ, không biết trong bao lâu, những tầng mây mù đã tiêu tán hết, lộ ra bầu trời xanh không vấn đục.
Dọc theo con đường đá, rừng trúc bị bao trùm bởi tuyết trắng, xa hơn về phía bên trái, có thể thấy một tòa nhà hai tầng được xây theo kiến trúc Trung Quốc. Lớp ngói đen cùng tường đỏ được chạm trổ bị tuyết trắng phủ lên, ẩn ẩn lộ ra vài phần cổ kính, mơ hồ con có thể thấy bốn chữ to, nét chữ rồng bay phượng mua: Tiền Thế Kim Sinh(* Kiếp trước kiếp này).
Ngày thường quán trà này rất ăn nên làm ra, hôm nay lại yên ắng tới lạ thường, hết sức yên tĩnh, trong phòng lớn, đến cả một người khách cũng không có, nhưng thật ra từ trên lầu truyền đến tiếng cười thanh thúy của con gái, đồng thời còn có một người đàn ông tỏ ra bất đăc dĩ.
"Tiểu Vãn, con đã giày vò cậu cả buổi sáng rồi, đây là bộ đồ thứ 28 rồi, rôt cuộc con muốn cậu mặc thế nào?"
Người đàn ông đang cười khổ này chính là chủ quán trà hiện tại —— Phi Điểu. Là một người đàn ông có mái tóc vàng rực rỡ, ánh mắt xanh như ánh trắng phản chiêu trên mặt biển, nếp nhăn bên môi khi cười không làm giảm đi sự anh tuấn, ưu nhã của anh ta, ngược lại còn tăng thêm sức quyến rũ của anh.
" Cậu Phi Điểu, hôm nay là ngày cậu cùng Tiểu Hi đính hôn, đương nhiên phải chọn một bộ lễ phục tốt mới có thể! Cậu có biết không, bình thường con có bao nhiêu việc, ngay cả thời gian hẹn hò với A Hi Lễ (Ashley)còn không có, phải biết rằng con đã hy sinh thời gian quý báu của mình để giúp cậu chứ!" Bị cô gái xinh đẹp tên Tiểu Vãn trừng mắt nhìn, cô có khuôn mặt điển hình của người phương Đông, mái tóc đen bóng dưới ánh mặt trời ánh lên sắc xanh mê hoặc. Lúc cô cúi đầu xuống sửa sang lại y phục của anh ta(Phi Điểu) thì sợi tóc mềm mại từng sợi từng sợi rơi xuống, giống như tơ lụa mêm mại độc nhất vô nhị.
"Ừ, có vẻ con rất bận, " phi điểu cười tủm tỉm, bắt đầu đếm ngón tay, "Nghe nói tuần trước được Minh Vương mời đến Minh Giới uống cà phê, mấy ngày trước còn đi một chuyến đến Điểu Quốc thăm bạn tốt Tiểu Khổng của con, đúng rồi, ngày hôm qua con còn dành cả đêm chơi trò chơi với Tiểu Đăng. . . . . . Chẳng trách con lại không có thời gian hẹn hò với Hải Hoàng bệ hạ ."
"Bình thường A Hi Lễ cũng bận bịu muốn chết, cậu cũng biết đó, phân biệt chủng loại tôm cua cá cũng khiến anh ta đau đầu một thời gian rồi, hơn nữa anh ta cũng chưa trở thành bạn trai chính thực của con, cho nên, con vẫn có thể tự do gặp gỡ bạn bè. Nhưng, cậu Phi Điểu thì thảm rồi, bắt đầu từ ngày mai, ngay cả liếc mắt nhìn người con gái khác, cũng không thể đâu, bằng không Tiểu Hi nhất định sẽ đẩy cậu xuống mười tám tầng địa ngục!" Tiểu Vãn cười xấu xa khiêu khích, lại nhìn người phụ nữ có thai đang ngồi chống cằm xem náo nhiệt nói, "Mẹ, mẹ thấy có đúng không?"
Người phụ nữ có thai nhẹ nhàng cười, nhìn dung mạo của cô cùng Tiểu Vãn có vài phần tương tự, nhìn không ra tuổi thật của cô, nếu không nhìn vào phần bụng đang nhô lên của cô, lúc đầu sẽ nghĩ cô chỉ xấp xỉ tuổi thiếu nữ, năm tháng trôi qua không khiến gương mặt thanh tú của hiện lên dấu vết gì.
Thân là đồng môn sư muội của Phi Điểu, kể ra, cô( Diệp Ẩn) cũng coi như là chủ nhân của nữa quán trà này. Chẳng qua bởi vì phần lớn thời gian đều ở lại Hungary cùng chồng, cho nên chuyện quản lý quán trà tất cả đều giao cho Phi Điểu.
"Tiểu Ẩn, em đừng chỉ cười mà không nói gì nữa, nhìn xem em cùng Tát Na Đặc Tư đã cưng chiều đứa nhỏ này thành bộ dạng gì đi ——" Phi Điểu hao tổn tâm trí day day huyệt Thái Dương, lại tràn ngập chờ mong nhìn bụng của cô (Diệp Ẩn), "Nhưng mà, cháu tương lai của tôi nhất định sẽ là một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời, nhưng đừng giống chị của nó, làm cho người ta phiền não."
"Không chắc nha, em trai của con đến ngày sinh còn chưa chịu ra, tương lai nhất định sẽ rất khó đối phó!" Tiểu Vãn làm mặt quỷ.
"Khó đối phó cũng không khó đối phó hơn con, " Diệp Ẩn bỡn cợt nhếch môi, "Nhưng nói trở lại là, Phi Điểu, chuyện cả đời của anh. Vốn nghĩ là anh sẽ kiên trì nguyên tắc độc thân của mình, không nghĩ tới Hàng Điểu Thập Bát Chiêu( Người ta Hàng Long Thập Bát Chưởng đây lại Hàng Điểu) của Tiểu Hi lại lợi hại như vậy, khiến cho anh ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ . . . . . . Lúc nghe như vậy thì thấy thật là không thể tin nổi."
"Đúng vậy, cậu Phi Điểu, mẹ ở lâu đài Hungary, nghe được tin cậu muốn kết hôn thì thiếu chút nữa kinh ngạc, ngã từ trên cầu thang xuống, dọa cha của con suýt chết." Tiểu Vãn tiện tay cầm lên một bộ lễ phục màu trắng, ý bảo Phi Điểu thay đi, trong lòng sợ hãi nói một câu, "May mà không có chuyện gì, bằng không cha nhất định sẽ đuổi giết cậu đến chân trời góc biển!"
"Nếu cậu nhớ không lầm, thật lâu trước kia cha của con còn bại dưới tay cậu một lần. . . . . ." Phi Điểu cong khóe miệng, liếc mắt nhìn Tiểu Ẩn.
Còn không chờ cô trả lời, một giọng nói của đàn ông từ trong phòng truyền ra, "Là ai ở sau lưng tôi nói xấu?" Thanh âm kia trong trẻo nhưng lạnh lùng còn mang theo sự dịu dàng hiếm có, ưu nhã cười yếu ớt giống như bị mắc phải trò đùa dai, tùy ý phụ họa vào sự mị hoặc tới vô hạn, âm u nhưng không làm người ta phát hiện ưu thương.
Vừa nghe thấy tiếng nói, ánh mắt dịu dàng từ dung nhan thanh tú của Diệp Ẩn chợt phát ra ánh sáng rực rỡ, tựa như tinh quang vĩnh cửu, tự như ánh trăng ôn hòa.
"Tát Na Đặc Tư, sao anh lại đến đây vào ban ngày thế này !" Cô rất nhanh ý thức được cái gì, lập tức nhìn Tiểu Vãn nói, "Còn không mau đi kéo rèm cửa sổ, đừng để cha con bị ánh mặt trời chiếu vào!"
"Tiểu Ẩn, em đừng khẩn trương như vậy. Hiện tại, trong thời gian ngắn anh xuất hiện dưới ánh mặt trời, chắc là không thể hôi phi yên diệt( *hóa thành tro bụi) ." Chủ nhân của tiếng nói đó có chút hoang mang đi ra, đó là một mỹ nam, mà khó có thể dùng từ gì để hình dung. Mái tóc dài màu bạc giống như đầm lầy, bị ánh sáng nhuộm dần, bao trùm, phát ra sự ấm áp tới mê người, giống như bị giấc mộng đẹp bao trùm. Mai tóc bạc che đi con mắt màu xanh lam, tựa như ánh trăng lạnh lẽo phản chiếu trên hồ, trong trẻo cùng lạnh lùng vĩnh cửu cũng không thay đổi không thay đổi, cái sự thâm trầm nhu tình như biển rộng kia. Bị ánh mắt dịu dàng bao vây, sự lãnh lẽo cũng đã bị tan chảy như nước sông trong mùa xuân tháng 3.
Tiểu Vãn lập tức kéo rèm cửa sổ, ngăn trở ánh mặt trời ngoài cửa sổ. Từ nhỏ cô đã biết, cha của cô, là thân vương tộc Tremere (Tân Ma NhĨ - Huyết Tộc), tựa như đóa hoa tường vi màu trắng, chỉ có thể ở trong bóng đêm nở rộ ra sự ưu thương, hoa lệ. Tuy rằng hiện tại anh ta có thể xuất hiện dưới ánh mặt trời trong thời gian ngắn, nhưng ánh mặt trời đối với Huyết Tộc( Vampire - Quỷ Hút Máu) mà nói, vẫn là mối nguy hiểm lớn nhất. Nghĩ đến đây, cô không khỏi thở dài một hơi, nghiêng đầu liếc mắt nhìn bụng của mẹ cô, trong lòng lo lắng, cô cũng không ngại ánh mặt trời, nhưng mà trên người em trai cô cũng chảy nửa dòng máu của Huyết Tộc, tương lai sẽ thế nào đây?
"Cho dù là như vậy, cũng không cần xuất hiện dưới ánh mặt trời." Diệp Ẩn lầu bầu một câu, vịn bàn chậm rãi đứng lên.
"Tiểu Ẩn, cẩn thận một chút!" Tát Na Đặc Tư một bước đã vọt tới bên người cô, cẩn thận nhìn cô, vẻ mặt khẩn trương hỏi, "Em đừng lộn xộn, nói cho anh biết em muốn cái gì?"
"Em chỉ muốn đi uống nước, anh cũng đừng khẩn trương như vậy ." Cô buồn cười, ngẩng đầu nhìn anh.
"Em làm ơn ngồi yên, đừng lộn xộn, việc này cứ để Tiểu Vãn và anh làm." Tát Na Đặc Tư lại đưa cô trở lại ghế, theo thói quen nhìn về phía con gái đang đứng cạnh cửa sổ, "Tiểu Vãn, còn không đi lấy nước cho mẹ của con? Nhớ rõ là nước ấm, không quá nóng cũng không quá lạnh."
Nét mặt của Tiểu Vãn biểu lộ lên sự tuân lệnh, lại nhìn Phi Điểu thè lưỡi, nhanh như chớp chạy xuống lầu. Từ khi mang thai mẹ giống như động vật quý hiếm, cha chỉ có thể xuất hiện vào buổi chiều, cho nên cô trở thành vệ sĩ kiêm cu li của mẹ.
Nhìn xem, gần đây cha sai bảo cô thành quen luôn rồi. Thiên a( Kêu nhầm người rồi cô ơi), đều là nữ, thật là phân biệt đối xử.
Chờ cô đem nước ấm lên trên lầu, Phi Điểu đã đổi đến 37 bộ quần áo, sự nhẫn nại cũng đã đến cực hạn, "Bộ này được rồi chứ? Còn ép cậu thay nữa, cậu sẽ không đính hôn !"
"Ha ha, cậu Phi Điểu, không đính hôn? Cậu bỏ được sao? Nghe nói là cậu chủ động cầu hôn nha?" Tiểu Vãn cười xấu xa.
"Được rồi, bộ này đi!" Diệp Ẩn chỉ vào bộ lễ phục màu trắng cười nói. Nói thật, cô đối với chuyện tình lãng mạn của Phi Điểu cùng Tiểu Hi cũng rất tò mò, dù sao thì lần trước lúc cô quay về Hungary, Phi Điểu đang còn chật vật trốn tránh cô gái kia.
"Tiểu Ẩn, em cũng mệt rồi, vẫn nên trở về phòng nghỉ ngơi một chút, buổi tối bạn tốt của em sẽ đến, em không vì quá vui mừng mà quên hết rồi đó chứ ." Tát Na Đặc Tư mỉm cười, lộ ra vẻ mặt anh đi guốc trong bụng em rồi.
Ánh mắt Diệp Ẩn chợt sáng , "Đúng rồi, tối nay Tiểu Đăng sẽ đến tham gia nghi thức đính hôn, đã lâu rồi con không gặp cậu ta ."
Tiểu Vãn nhún vai, "Nhưng mà mẹ, ngày hôm qua cậu cùng con chơi trò chơi dùng đến chiêu Huyễn Ảnh Phân Thân nhìn qua thần sắc thấy không tệ đâu. Đúng rồi,cậu ta vừa học được ma pháp mới, nghe nói chỉ cần ngồi trong nhà, là bất cứ lúc nào cũng có thể đến những nơi khác trên thế giới ."
"Thật vậy sao? Thật vậy sao?" Diệp Ẩn không tự giác mấp máy môi của mình, đáng giận, đây không phải là cố ý dụ dỗ cô sao? Tuy rằng bình thường Tát Na Đặc Tư đã dùng tất cả biện pháp giúp cô ăn uống tốt hơn, ai không biết đàn bà lúc mang thai thì tham ăn nhất chứ.
Tát Na Đặc Tư cười nhìn vợ của mình, nghiêm khắc nhưng lại không mất đi sự dịu dàng nói, "Muốn buổi tối cùng Tiểu Đăng nói chuyện phiếm, hiện tại nên theo anh đi nghỉ ngơi."
" n, hiểu hiểu. . . . . . Buổi tối em muốn làm cho Tiểu Đăng thật nhiều đồ ăn ngon !" Sức mạnh của đồ ăn luôn luôn cường đại, động tác của Diệp Ẩn cũng bởi vậy trở nên linh hoạt, đứng lên liền đi vào trong phòng.
"Tiểu Ẩn, động tác đừng lớn như vậy. . . . . . Cẩn thận cẩn thận. . . . . ." Tát Na Đặc Tư vội vàng đỡ nàng, bất đắc dĩ lại trìu mến lắc đầu, "Chờ Tiểu Đăng đến đây, em nói với cậu ta dạy ma pháp này cho em không được sao, dù sao em cũng là chủ nhân của cậu ta, cậu ta nhất định sẽ đáp ứng ."
"A, đúng rồi!" Diệp Ẩn vỗ đầu mình một cái, cười hì hì liếc mắt nhìn anh( Đăc Tư ca), "Tát Na Đặc Tư, so với tưởng tượng của em thì anh thông minh hơn một chút."
Tát Na Đặc Tư không chút hoang mang cười, "Đó là bởi vì em luôn ngốc hơn anh một chút." Nói xong, nhìn Diệp Ẩn, giống như anh dự đoán mặt nhăn thành một cái bánh bao, nhịn không được cười nói, "Tiểu Ẩn, đã bao nhiêu năm rồi, vĩnh viễn em vẫn giống như trẻ con."
"Ở trước mặt anh em vĩnh viễn là đứa nhỏ, " Diệp Ẩn nhanh chóng tìm được một cơ hội phản kích, đắc ý cong môi, "Đừng quên anh vĩnh viễn gìa hơn em mấy ngàn tuổi nha."
"Phải không?" Tát Na Đặc Tư tà ác nheo mắt, cúi đầu ở bên tai cô dùng lời nói ám muôi nhẹ giọng nói, "Như vậy, chờ sau khi sinh hạ Tiểu Mạc, lão yêu quái ngàn tuổi ta đây còn có rất nhiều chuyện tốt muốn dạy em."
Mặt Diệp Ẩn thoáng chút đỏ lên, trừng mắt liếc anh một cái, "Chạy nhanh về phòng, đừng ở trước mặt con gái nói hươu nói vượn !"
Nhìn bóng lưng hai người biến mất ở cửa, Tiểu Vãn vuốt lông mày ngồi xuống, đối với cha mẹ này, đã hoàn toàn là thói quen của cô, hơn nữa đáng thương là, mẹ chưa từng có cơ hội, chiếm thế thượng phong.
"Tiểu Vãn, xem ai đến này?" Phi Điểu đang tựa vào cửa sổ bỗng nhiên tươi cười hô một tiếng.
Trong lòng của cô vừa động, cảm thấy vị mặn của nước biển, nụ cười tự giác hiện lên khóe miệng.
"Cậu Phi Điểu, con đi xuống trước !"
Chạy xuống lầu mở cửa, một trận gió lạnh xen lẫn tuyết mịn bay vào phòng, mùa xanh trong sân rút đi hơn phân nửa, chỉ còn một ít cây chịu rét coi như có chút tinh thần, mái tóc bạc dài lấp lánh, cùng người đàn ông mặc đồ màu trắng đang đứng dưới tán cây, kết hợp lại càng tăng thêm sức mạnh, cũng hiện lên chất thơ.
Nhìn thấy Tiểu Vãn chạy ra, anh ta chậm rãi xoay đầu lại, đôi mắt một bên màu tím, một bên màu bạc, giống như từ biển lửa sinh ra, thuần túy, sáng ngời, hào quang tỏa ra bốn phía, sau đó lại biến thành thủy tinh thạch, trong suốt, cô đọng. Thời gian ngưng tụ cũng không cách nào phá hủy đi sự kiều diễm. Tựa như thạch anh bị nhuộm đen thành rượu, hơi hơi dao động, thần bí mà mê hoặc.
"Hải Hoàng bệ hạ, ngài có thể phân rõ chủng loại cá tôm cua của ngài chưa?" Cô tươi cười trêu tức.
"Đã phân biệt được cả , nhưng mà . . . . ." Anh ta hơi bất đắc dĩ phủi đi bông tuyết trên vai, "Phân loại vỏ ốc mới càng đau đầu a." Nói xong, anh không mất thời gian tiến đến bên cạnh cô, "Nhưng mà chỉ cần nhìn thấy Tiểu Vãn của ta, đầu ta tuyệt đối không còn đau đớn."
"Hoa ngôn xảo ngữ(* Lời nói ngọt như mía lùi) không đả động được tới tôi."Tiểu Vãn nhéo mặt của anh ta, "Phải giống cha của tôi thì mới phù hợp yêu cầu của tôi!"
"Yêu là phải mở lòng, không thể nói miệng, phải biểu hiện ở hành động." A Hi Lễ nheo mắt, giống như dự đoán của anh, nhìn thấy Tiểu Vãn kinh ngạc, không khỏi buồn cười, đây chính là kết quả của sự vất vả, đến chỗ cha vợ lãnh giáo kinh nghiệm. . . . . .
" Cha tôi yêu là yêu vĩnh viễn, yêu đến tận thế giới bên kia." Cô nhìn ánh mắt của anh ta: "Như vậy anh yêu tôi tới khi nào?"
A Hi Lễ nâng tay phải, giống như muốn vén sợi tóc đang che đi đôi mắt tím của anh, nhưng mà lại vươn tay chỉ, ánh sáng biên mất hiện ra một chữ"Nhất".
Cô hì hì cười, "Một ngày?"
Anh không trả lời, mà chỉ vào chữ "Nhất".
Cô trừng mắt nhìn: "Một tháng?"
"Một năm?"
"Cả đời?"
Anh xoay qua, dùng hai tròng mắt tím bạc nhìn cô, nói từng chữ từng câu: "Mãi cho đến ngày em không còn yêu tôi."( Oa GATO quá đi)
Gió không biết từ khi nàongừng lại, thản nhiên thổi vào mặt, mang theo vài phần lo lắng, góc tường bị tuyết đọng, nhưng thật ra làm cho người ta cũng có cảm giác về mùa đông. Tiểu Vãn quay đầu, ngẩng đầu nhìn trời cao, nơi đó —— có chim yến của màu xuân về sớm, bay trên trời xanh kia.
Mùa xuân năm sau, đã ở ngay trước mắt.
Giới thiệu dưng lại từ đây, bởi vì chính văn câu chuyện của Tiểu Mạc bắt đầu. . . . . . Giới thiệu làm cho bổn đại gia hơi nóng dưới thân rồi. . . . . . Ha ha. . . . . .( Ta xin thề câu này là của tác giả ko phải ta)
Lần này sẽ không xuyên qua, chỉ là câu chuyện về Vampire . . . . . .
/2
|