Tiểu nha đầu nghiêng mặt ghé vào mặt bàn, cổ tay đệm ở dưới đầu lộ ra bên ngoài, phía trên có thể thấy được từng vết máu rõ ràng. Vết thương hai ngày trước vốn còn chưa khỏi hẳn, lúc này lại xuất hiện thêm những vết mới, cổ tay nhỏ gầy của Mị Nhi trải khắp những dấu tím đỏ, dưới ngọn đèn dầu chiếu rọi, trông có vẻ hơi dọa người.
- Nha đầu kia, sao lại không nghe lời chứ!
Khuôn mặt Giang Tinh Thần đen lại, tâm tình cực tốt trong nháy mắt bị phá hủy hầu như không còn, nhìn vết thương trên cổ tay Mị Nhi, hắn đã biết, những lời lúc sáng sớm của nha đầu đều là nói dối, trả tiền cho Hoàng đại thúc cái gì chứ, tất cả đều là ngụy trang, sự thật là nàng lại đến Xuân Hương Lâu đi làm lao công.
Liên tục hít sâu hơi mấy, mi tâm đang nhăn tít của Giang Tinh Thần mới từ từ giãn ra, tuy rằng hắn tức giận, nhưng lúc này hắn lại càng chua xót và thương yêu hơn. Chỉ ghé lên bàn liền ngủ gục, hẳn là rất mệt mỏi a! Nhìn vết thương trên cổ tay nàng mà mình cũng thấy đau nữa...
- Mị Nhi, về giường ngủ đi!
Giang Tinh Thần cúi người ghé tai tiểu nha đầu nhẹ nhàng nói một câu, rồi đỡ người nàng dậy, chuẩn bị ôm lên giường.
Nhưng vừa mới động, tay áo bằng vải bố hơi cọ vào cổ tay Mị Nhi, khiến tiểu nha đầu lập tức kêu lên đau đớn, tỉnh lại.
- Á, đau! Phù phù... Ca ca, ngươi đã trở về...
Mị Nhi đưa tay cổ tay lên sát miệng thổi thổi, tiếp theo liền thấy được Giang Tinh Thần.
Nàng vội vàng đứng lên, ngượng ngùng cười cười, đánh lạc hướng nói:
- Một mình ở nhà thực là nhàm chán, không ngờ lại gục xuống bàn ngủ ... Ca ca, hôm nay thế nào, có tìm được công việc hay không?
Vừa nói, Mị Nhi vừa kéo giãn khoảng cách với Giang Tinh Thần, hai tay cũng lặng lẽ rúc vào trong ống tay áo.
Giang Tinh Thần không để ý đến câu hỏi của Mị Nhi, mà xụ mặt, biểu tình nghiêm túc khiển trách:
- Tại sao không nghe lời? Còn gạt ta nói rằng đi tới nha Hoàng đại thúc trả tiền lại?
- A?
Mị Nhi ra vẻ kinh ngạc, quở mắng:
- Ca ca nói nhăng gì vậy, sao ta lại lừa gạt ngươi chứ... Thôi quên đi, không thèm so đo với huynh, ta đi nấu cho huynh ấm nước! Lang thang bên ngoài một ngày, chắc là mệt muốn chết rồi, lát nữa tắm nước nóng...
Mị Nhi nói liến thoắng, căn bản không để cho Giang Tinh Thần có cơ hội chen vào, rồi xoay người đi ra ngoài.
- Bịch!
Mị Nhi vừa kéo cửa phòng được một nửa, đã bị Giang Tinh Thần giữ lại đẩy ra.
Mị Nhi đang nói liến thoáng, chợt nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Giang Tinh Thần, khóe miệng khẽ giật giật, đôi môi mím thành một đường thẳng, cặp mắt đen trắng rõ ràng lộ ra vẻ ủy khuất.
- Aiiii!
Thấy được vẻ mặt này của Mị Nhi, Giang Tinh Thần cũng không làm mặt nghiêm nữa, chuyển thành dịu dàng, nhẹ giọng nói:
- Mị Nhi, ca ca đã nói, sau này chuyện trong nhà đều giao cho ta rồi mà! Tại sao muội lại không nghe lời, đi Xuân Hương Lâu làm lao công chứ?
- Hôm qua ca ca vẫn chưa tìm được công việc, ta sợ hôm nay cũng... đã hai ngày rồi ta chưa tới Xuân Hương Lâu, nếu hôm nay không tới, người ta sẽ không để cho muội làm việc nữa!
Mị Nhi cúi đầu, thanh âm rất nhỏ.
- Kiếm được bao nhiêu tiền?
Giang Tinh Thần hỏi.
Mị Nhi ngước khuôn mặt nhỏ lên, thấy Giang Tinh Thần không xụ mặt nữa, tâm trạng khẩn trương cũng từ từ buông lỏng, giọng nói lộ ra vẻ đắc ý:
- Hôm nay kiếm được hai đồng, nhiều gấp đôi so với lần trước, có thể mua được một cái bánh bột mì trắng đó!
- Hai đồng, một cái bánh bột mì trắng...
Giang Tinh Thần cầm bàn tay nhỏ bé của Mị Nhi kéo đến trước người, nhìn vết thương tím đỏ phía trên, trong lòng chua xót không nói nên lời, thầm nhủ:
- "Sau này, loại cuộc sống này sẽ không có nữa!"
Mị Nhi cảm nhận được sự quan tâm của ca ca rất rõ ràng, trong lòng ấm áp, thấp giọng nói:
- Ca ca, ta không sao mà, một chút cũng không đau... Ọc!
Chưa dứt lời, cái bụng nhỏ của nàng liền phát ra tiếng sôi òng ọc.
- Ngươi vẫn chưa ăn cơm tối sao?
Giang Tinh Thần cau mày, không vui hỏi.
- Buổi trưa ăn rồi, tối cũng không thấy đói bụng lắm... Ọc!
Mị Nhi đỏ mặt, lời nói dối bị cái bụng phản bội kêu lên òng ọc.
- Ta cho ngươi tiền, không phải là để ngươi ăn cơm sao, cho dù ngươi có tiết kiệm bớt tiền, cũng không thể đói bụng được a!
Giang Tinh Thần giơ tay gõ nhẹ lên đầu tiểu nha đầu một cái.
- Ca ca phá của như vậy, ta không tiết kiệm một chút sao được, nhỡ mấy ngày nữa...
Mị Nhi nhỏ giọng thầm thì.
- Tiểu nha đầu, ngươi dám nói ta phá của sao, ta tức giận nữa đó nha!
Giang Tinh Thần lại đầu gõ Mị Nhi một cái, rồi mới lên tiếng:
- Đúng lúc ta cũng đang đói bụng, chúng ta cùng ăn chung!
- Ca ca cũng chưa ăn cơm tối sao? Nhưng dường như bây giờ đã không còn ai bán bánh bột mì trắng nữa!
- Ai nói ta muốn ăn bánh bột mì trắng, lần này chúng ta tự nấu ăn! Đi, đi vào bếp!
Giang Tinh Thần cười ha hả, trong lòng đang mường tượng đến vẻ mặt vui mừng của tiểu nha đầu khi nhìn thấy thịt, mở cửa phòng, đi ra ngoài.
- Tự nấu, dưới bếp đâu có thứ gì để nấu chứ...
Mị Nhi làm việc khổ cực suốt cả ngày, lúc trở về chỉ nhấp một hớp nước lạnh liền vào phòng ngủ, căn bản không hề vào bếp, cũng không phát hiện những thứ gia vị Giang Tinh Thần mua kia.
Mị Nhi cùng Giang Tinh Thần vào bếp, vừa liếc mắt đã thấy được đủ thứ bày trên bếp lò, lập tức trợn tròn mắt.
- Hành, tỏi, gừng, muối, nước tương... còn có cả rượu, mua những thứ này làm gì chứ...
Mị Nhi nhìn lướt qua đã giãy nảy lên, tiến lên giữ lại Giang Tinh Thần, lớn tiếng nói:
- Ca ca, huynh điên rồi sao, mua những thứ gia vị này, khẳng định đã dùng hết tất cả tiền rồi phải không, sau này chúng ta làm sao sống... Ách!
Mị Nhi còn chưa dứt lời, một khối thịt dài đã bất thình lình xuất hiện trước mắt nàng, nhẹ nhàng lắc lư.
- Đây là... Thịt! khối thịt lớn như vậy ít nhất phải mười cân...
Đồng tử Mị Nhi đong đưa theo khối thịt, nuốt nước miếng đánh ực.
- Tiểu nha đầu, thế nào!
Giang Tinh Thần bật cười ha ha, lắc lư khối thịt trước mặt tiểu nha đầu.
- Ca ca, không ngờ ngươi lại đi ăn trộm! Sao ngươi lại có thể làm như vậy, nếu bị người ta phát hiện...
Tiểu nha đầu không nhảy cẫng hoan hô như Giang Tinh Thần dự liệu, mà ngược lại dùng một loại ánh mắt khó có thể tin nổi nhìn hắn.
- Ách!
Giang Tinh Thần lảo đảo một cái sém chổng vó!
- Ngừng ngừng... Đây là ca ca tự mình kiếm được có được không!
Giang Tinh Thần vội vàng ngắt lời Mị Nhi.
Mị Nhi mắt tròn xoe, cái miệng nhỏ nhắn há hốc sửng sốt một lát, rồi lẩm bẩm nói:
- Đây... thật sự là ca ca kiếm được sao?
- Đương nhiên! Ngươi cũng không cho rằng, ca ca là loại người trộm cắp chứ?
Giang Tinh Thần gật gật đầu, nghiêm nghị nói.
- Đúng vậy!
Mị Nhi sờ sờ cằm, lẩm bẩm nói:
- Tuy rằng ca ca nghiêm khắc, lạnh lùng, không hợp tình người, tự cho là đúng, chết vì sĩ diện...
Khuôn mặt Giang Tinh Thần đen lại, nghiến răng trèo trẹo, ngay cả gân xanh trên trán cũng đang giật giật.
- Nhưng mà, ca ca tuyệt đối sẽ không trộm đồ của người ta!
Lúc này Mị Nhi mới tỏ ra vừa mừng vừa sợ, hai mắt nhìn chằm chằm khối thịt trong tay Giang Tinh Thần, tò mò hỏi:
- Khối thịt lớn như thế này, ít nhất cũng được mười miếng hoàng tinh tệ đi! Ca ca, làm sao kiếm được vậy?
- Ăn cơm trước, lát nữa sẽ nói cho ngươi biết!
Thấy được Mị Nhi vui mừng, Giang Tinh Thần cũng vui lây, vội đứng lên, vung tay đặt khối thịt lên tấm ván gỗ, cầm lên thái đao định xử lý.
- Ca ca!
Mị Nhi một bước đến giành lấy thái đao trong tay Giang Tinh Thần, lớn tiếng nói:
- Ngươi thì biết làm gì, trước giờ chưa từng làm cơm qua, sẽ lãng phí mất thịt, tránh ra!
- Ách!
Giang Tinh Thần chớp chớp mắt, chưa kịp phản ứng, đã thấy ánh mắt Mị Nhi lóe lên ánh sáng, giơ đao chặt xuống, phân ra hơn ba cân thịt, sau đó cánh tay tiểu nha đầu liên tục vung lên, mỗi một lần đều là động tác chặt, khí thế trong rất uy vũ, mỗi một đao chặt lên tấm ván gỗ, đều khiến cho trái tim Giang Tinh Thần run rẩy theo.
- Mị Nhi, cái kia...
Nhìn ba cân đa thịt bị chặt thành hình thù kỳ quái, cục thịt lớn nhỏ không đồng nhất, Giang Tinh Thần liếm môi một cái, muốn thử ngăn cản.
- Gì đó?
Mị Nhi xoay người, lông mày mảnh khảnh nhíu lại, tay phải giơ đao giữa không trung.
- Ngươi làm như vậy, chỉ sợ thịt sẽ không quá tốt...
Giang Tinh Thần yếu ớt nói, khí thế lúc này của Mị Nhi, quả thực có chút dọa người.
- Còn sợ ta làm không tốt sao? Thúc thúc rời đi ba năm nay, có bữa cơm nào không phải ta làm chứ!
Vừa nói, Mị Nhi vừa dứ dứ thái đao trong tay.
Thái đao của thế giới này không giống với địa cầu, hơi dài nhỏ hơn, cầm ở trong tay tựa như khảm đao, Giang Tinh Thần thấy rất rõ ràng hàn quang lưỡi dao nhoáng lên một cái, lập tức lạnh cả sống lưng, vội vàng lui về phía sau hai bước.
Mị Nhi cười đắc ý, chu chu miệng với Giang Tinh Thần, quay người vừa tiếp tục chặt thịt, vừa nuốt nước miếng, cười híp cả hai mắt. Đã nhiều năm rồi nàng chưa ăn thịt qua!
Giang Tinh Thần ở bên cạnh không dám tiến lên, nhìn Mị Nhi chặt thịt xong, sau đó lại múc nước, nhóm lửa! Nhưng ngươi nhóm lửa còn cầm thái đao làm gì!
Nước sôi, Mị Nhi trực tiếp ném cục thịt vào trong nước, sau đó lấy một nhúm muối bỏ vào...
Nửa tiếng sau, Giang Tinh Thần bưng lên một chén canh thịt lớn để trước mặt, mặt trên còn có bọt, từng luồng mùi vị tanh nồng chui vào trong lỗ mũi.
Bên cạnh Giang Tinh Thần, Mị Nhi đang vung hàm ăn uống khoái trá, khóe miệng toàn mỡ là mỡ, hắn nhìn mà muốn buồn nôn. Hơn nữa, tiểu nha đầu vừa ăn, miệng còn vừa lầm bầm:
- Ô, thật là thơm, ngon quá!
Ba cân thịt, hầm ra cũng phải còn lại hai cân, không được mấy phút, một nửa đã chui vào bụng tiểu nha đầu, ngay cả nước trong bát cũng hết sạch.
- Mị Nhi, cho muội!
Giang Tinh Thần đẩy chén của mình qua.
- Ca ca! Sao huynh lại không ăn?
Mị Nhi lau mỡ trên miệng, cau mày hỏi.
- Ca... đột nhiên lại không đói bụng!
Giang Tinh Thần ngượng ngùng cười cười.
- Ca ca!
Mị Nhi nhìn Giang Tinh Thần chằm chằm, trong mắt hiện lên một tầng hơi nước, cắn môi một cái, nhẹ giọng nói:
- Ta biết ca ca đau lòng Mị Nhi, muốn để ta ăn nhiều một chút... Nhưng ca ca còn phải ra ngoài kiếm tiền, càng không thể đói bụng! Cho nên...
Mị Nhi đứng phốc dậy, lớn tiếng nói:
- Chỗ thịt này ca ca nhất định phải ăn hết!
Giọng điệu Mị Nhi biến đổi, Giang Tinh Thần đã biết không tốt, tiểu nha đầu này sắp điên lên rồi, cái đêm mới vừa xuyên việt, nàng liền nhét lấy nhét để bánh mì đen vào trong miệng hắn.
Quả nhiên, Giang Tinh Thần chưa kịp động đậy, Mị Nhi đã ôm lấy cổ hắn, gắp lên một miếng thịt đưa đến bên miệng hắn.
Giang Tinh Thần không dám vùng vẫy, tiểu nha đầu bị thương khắp tay, hắn sợ làm đau nàng. Kết quả là chỉ có thể hé miệng, lổm cục thịt khó có thể nuốt nổi kia vào trong miệng.
- Tiểu nha đầu, không phải ta đau lòng muội, mà thật sự là không muốn ăn a...
Giang Tinh Thần thầm rên rỉ.
Đút xong một chén thịt, tiểu nha đầu mới hài lòng buông lỏng tay ra. Lúc này Giang Tinh Thần đã lợm đến muốn ói.
- Hiện tại trời đang giá rét, thịt còn dư lại cũng sẽ không bị phân hủy, chúng ta tiết kiệm một chút, ít nhất cũng đủ ăn bảy tám ngày đó... Đợi ngày mai ca ca kiếm tiền về, ta lại làm cho ngươi ăn!
Tiểu nha đầu cười hì hì nói.
Giang Tinh Thần vừa mới đứng lên liền sém quỵ xuống, suýt tý nữa liền đụng vào cạnh bàn.
- Tốt rồi! Ca ca, mau nói cho muội biết, huynh là thế nào mà kiếm được khối thịt lớn như vậy? Mười miếng hoàng tinh tệ đó!
Mị Nhi đỡ Giang Tinh Thần lên, sau đó hai mắt sáng rực nhìn hắn, tỏ ra vô cùng hiếu kỳ.
- Nha đầu kia, sao lại không nghe lời chứ!
Khuôn mặt Giang Tinh Thần đen lại, tâm tình cực tốt trong nháy mắt bị phá hủy hầu như không còn, nhìn vết thương trên cổ tay Mị Nhi, hắn đã biết, những lời lúc sáng sớm của nha đầu đều là nói dối, trả tiền cho Hoàng đại thúc cái gì chứ, tất cả đều là ngụy trang, sự thật là nàng lại đến Xuân Hương Lâu đi làm lao công.
Liên tục hít sâu hơi mấy, mi tâm đang nhăn tít của Giang Tinh Thần mới từ từ giãn ra, tuy rằng hắn tức giận, nhưng lúc này hắn lại càng chua xót và thương yêu hơn. Chỉ ghé lên bàn liền ngủ gục, hẳn là rất mệt mỏi a! Nhìn vết thương trên cổ tay nàng mà mình cũng thấy đau nữa...
- Mị Nhi, về giường ngủ đi!
Giang Tinh Thần cúi người ghé tai tiểu nha đầu nhẹ nhàng nói một câu, rồi đỡ người nàng dậy, chuẩn bị ôm lên giường.
Nhưng vừa mới động, tay áo bằng vải bố hơi cọ vào cổ tay Mị Nhi, khiến tiểu nha đầu lập tức kêu lên đau đớn, tỉnh lại.
- Á, đau! Phù phù... Ca ca, ngươi đã trở về...
Mị Nhi đưa tay cổ tay lên sát miệng thổi thổi, tiếp theo liền thấy được Giang Tinh Thần.
Nàng vội vàng đứng lên, ngượng ngùng cười cười, đánh lạc hướng nói:
- Một mình ở nhà thực là nhàm chán, không ngờ lại gục xuống bàn ngủ ... Ca ca, hôm nay thế nào, có tìm được công việc hay không?
Vừa nói, Mị Nhi vừa kéo giãn khoảng cách với Giang Tinh Thần, hai tay cũng lặng lẽ rúc vào trong ống tay áo.
Giang Tinh Thần không để ý đến câu hỏi của Mị Nhi, mà xụ mặt, biểu tình nghiêm túc khiển trách:
- Tại sao không nghe lời? Còn gạt ta nói rằng đi tới nha Hoàng đại thúc trả tiền lại?
- A?
Mị Nhi ra vẻ kinh ngạc, quở mắng:
- Ca ca nói nhăng gì vậy, sao ta lại lừa gạt ngươi chứ... Thôi quên đi, không thèm so đo với huynh, ta đi nấu cho huynh ấm nước! Lang thang bên ngoài một ngày, chắc là mệt muốn chết rồi, lát nữa tắm nước nóng...
Mị Nhi nói liến thoắng, căn bản không để cho Giang Tinh Thần có cơ hội chen vào, rồi xoay người đi ra ngoài.
- Bịch!
Mị Nhi vừa kéo cửa phòng được một nửa, đã bị Giang Tinh Thần giữ lại đẩy ra.
Mị Nhi đang nói liến thoáng, chợt nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Giang Tinh Thần, khóe miệng khẽ giật giật, đôi môi mím thành một đường thẳng, cặp mắt đen trắng rõ ràng lộ ra vẻ ủy khuất.
- Aiiii!
Thấy được vẻ mặt này của Mị Nhi, Giang Tinh Thần cũng không làm mặt nghiêm nữa, chuyển thành dịu dàng, nhẹ giọng nói:
- Mị Nhi, ca ca đã nói, sau này chuyện trong nhà đều giao cho ta rồi mà! Tại sao muội lại không nghe lời, đi Xuân Hương Lâu làm lao công chứ?
- Hôm qua ca ca vẫn chưa tìm được công việc, ta sợ hôm nay cũng... đã hai ngày rồi ta chưa tới Xuân Hương Lâu, nếu hôm nay không tới, người ta sẽ không để cho muội làm việc nữa!
Mị Nhi cúi đầu, thanh âm rất nhỏ.
- Kiếm được bao nhiêu tiền?
Giang Tinh Thần hỏi.
Mị Nhi ngước khuôn mặt nhỏ lên, thấy Giang Tinh Thần không xụ mặt nữa, tâm trạng khẩn trương cũng từ từ buông lỏng, giọng nói lộ ra vẻ đắc ý:
- Hôm nay kiếm được hai đồng, nhiều gấp đôi so với lần trước, có thể mua được một cái bánh bột mì trắng đó!
- Hai đồng, một cái bánh bột mì trắng...
Giang Tinh Thần cầm bàn tay nhỏ bé của Mị Nhi kéo đến trước người, nhìn vết thương tím đỏ phía trên, trong lòng chua xót không nói nên lời, thầm nhủ:
- "Sau này, loại cuộc sống này sẽ không có nữa!"
Mị Nhi cảm nhận được sự quan tâm của ca ca rất rõ ràng, trong lòng ấm áp, thấp giọng nói:
- Ca ca, ta không sao mà, một chút cũng không đau... Ọc!
Chưa dứt lời, cái bụng nhỏ của nàng liền phát ra tiếng sôi òng ọc.
- Ngươi vẫn chưa ăn cơm tối sao?
Giang Tinh Thần cau mày, không vui hỏi.
- Buổi trưa ăn rồi, tối cũng không thấy đói bụng lắm... Ọc!
Mị Nhi đỏ mặt, lời nói dối bị cái bụng phản bội kêu lên òng ọc.
- Ta cho ngươi tiền, không phải là để ngươi ăn cơm sao, cho dù ngươi có tiết kiệm bớt tiền, cũng không thể đói bụng được a!
Giang Tinh Thần giơ tay gõ nhẹ lên đầu tiểu nha đầu một cái.
- Ca ca phá của như vậy, ta không tiết kiệm một chút sao được, nhỡ mấy ngày nữa...
Mị Nhi nhỏ giọng thầm thì.
- Tiểu nha đầu, ngươi dám nói ta phá của sao, ta tức giận nữa đó nha!
Giang Tinh Thần lại đầu gõ Mị Nhi một cái, rồi mới lên tiếng:
- Đúng lúc ta cũng đang đói bụng, chúng ta cùng ăn chung!
- Ca ca cũng chưa ăn cơm tối sao? Nhưng dường như bây giờ đã không còn ai bán bánh bột mì trắng nữa!
- Ai nói ta muốn ăn bánh bột mì trắng, lần này chúng ta tự nấu ăn! Đi, đi vào bếp!
Giang Tinh Thần cười ha hả, trong lòng đang mường tượng đến vẻ mặt vui mừng của tiểu nha đầu khi nhìn thấy thịt, mở cửa phòng, đi ra ngoài.
- Tự nấu, dưới bếp đâu có thứ gì để nấu chứ...
Mị Nhi làm việc khổ cực suốt cả ngày, lúc trở về chỉ nhấp một hớp nước lạnh liền vào phòng ngủ, căn bản không hề vào bếp, cũng không phát hiện những thứ gia vị Giang Tinh Thần mua kia.
Mị Nhi cùng Giang Tinh Thần vào bếp, vừa liếc mắt đã thấy được đủ thứ bày trên bếp lò, lập tức trợn tròn mắt.
- Hành, tỏi, gừng, muối, nước tương... còn có cả rượu, mua những thứ này làm gì chứ...
Mị Nhi nhìn lướt qua đã giãy nảy lên, tiến lên giữ lại Giang Tinh Thần, lớn tiếng nói:
- Ca ca, huynh điên rồi sao, mua những thứ gia vị này, khẳng định đã dùng hết tất cả tiền rồi phải không, sau này chúng ta làm sao sống... Ách!
Mị Nhi còn chưa dứt lời, một khối thịt dài đã bất thình lình xuất hiện trước mắt nàng, nhẹ nhàng lắc lư.
- Đây là... Thịt! khối thịt lớn như vậy ít nhất phải mười cân...
Đồng tử Mị Nhi đong đưa theo khối thịt, nuốt nước miếng đánh ực.
- Tiểu nha đầu, thế nào!
Giang Tinh Thần bật cười ha ha, lắc lư khối thịt trước mặt tiểu nha đầu.
- Ca ca, không ngờ ngươi lại đi ăn trộm! Sao ngươi lại có thể làm như vậy, nếu bị người ta phát hiện...
Tiểu nha đầu không nhảy cẫng hoan hô như Giang Tinh Thần dự liệu, mà ngược lại dùng một loại ánh mắt khó có thể tin nổi nhìn hắn.
- Ách!
Giang Tinh Thần lảo đảo một cái sém chổng vó!
- Ngừng ngừng... Đây là ca ca tự mình kiếm được có được không!
Giang Tinh Thần vội vàng ngắt lời Mị Nhi.
Mị Nhi mắt tròn xoe, cái miệng nhỏ nhắn há hốc sửng sốt một lát, rồi lẩm bẩm nói:
- Đây... thật sự là ca ca kiếm được sao?
- Đương nhiên! Ngươi cũng không cho rằng, ca ca là loại người trộm cắp chứ?
Giang Tinh Thần gật gật đầu, nghiêm nghị nói.
- Đúng vậy!
Mị Nhi sờ sờ cằm, lẩm bẩm nói:
- Tuy rằng ca ca nghiêm khắc, lạnh lùng, không hợp tình người, tự cho là đúng, chết vì sĩ diện...
Khuôn mặt Giang Tinh Thần đen lại, nghiến răng trèo trẹo, ngay cả gân xanh trên trán cũng đang giật giật.
- Nhưng mà, ca ca tuyệt đối sẽ không trộm đồ của người ta!
Lúc này Mị Nhi mới tỏ ra vừa mừng vừa sợ, hai mắt nhìn chằm chằm khối thịt trong tay Giang Tinh Thần, tò mò hỏi:
- Khối thịt lớn như thế này, ít nhất cũng được mười miếng hoàng tinh tệ đi! Ca ca, làm sao kiếm được vậy?
- Ăn cơm trước, lát nữa sẽ nói cho ngươi biết!
Thấy được Mị Nhi vui mừng, Giang Tinh Thần cũng vui lây, vội đứng lên, vung tay đặt khối thịt lên tấm ván gỗ, cầm lên thái đao định xử lý.
- Ca ca!
Mị Nhi một bước đến giành lấy thái đao trong tay Giang Tinh Thần, lớn tiếng nói:
- Ngươi thì biết làm gì, trước giờ chưa từng làm cơm qua, sẽ lãng phí mất thịt, tránh ra!
- Ách!
Giang Tinh Thần chớp chớp mắt, chưa kịp phản ứng, đã thấy ánh mắt Mị Nhi lóe lên ánh sáng, giơ đao chặt xuống, phân ra hơn ba cân thịt, sau đó cánh tay tiểu nha đầu liên tục vung lên, mỗi một lần đều là động tác chặt, khí thế trong rất uy vũ, mỗi một đao chặt lên tấm ván gỗ, đều khiến cho trái tim Giang Tinh Thần run rẩy theo.
- Mị Nhi, cái kia...
Nhìn ba cân đa thịt bị chặt thành hình thù kỳ quái, cục thịt lớn nhỏ không đồng nhất, Giang Tinh Thần liếm môi một cái, muốn thử ngăn cản.
- Gì đó?
Mị Nhi xoay người, lông mày mảnh khảnh nhíu lại, tay phải giơ đao giữa không trung.
- Ngươi làm như vậy, chỉ sợ thịt sẽ không quá tốt...
Giang Tinh Thần yếu ớt nói, khí thế lúc này của Mị Nhi, quả thực có chút dọa người.
- Còn sợ ta làm không tốt sao? Thúc thúc rời đi ba năm nay, có bữa cơm nào không phải ta làm chứ!
Vừa nói, Mị Nhi vừa dứ dứ thái đao trong tay.
Thái đao của thế giới này không giống với địa cầu, hơi dài nhỏ hơn, cầm ở trong tay tựa như khảm đao, Giang Tinh Thần thấy rất rõ ràng hàn quang lưỡi dao nhoáng lên một cái, lập tức lạnh cả sống lưng, vội vàng lui về phía sau hai bước.
Mị Nhi cười đắc ý, chu chu miệng với Giang Tinh Thần, quay người vừa tiếp tục chặt thịt, vừa nuốt nước miếng, cười híp cả hai mắt. Đã nhiều năm rồi nàng chưa ăn thịt qua!
Giang Tinh Thần ở bên cạnh không dám tiến lên, nhìn Mị Nhi chặt thịt xong, sau đó lại múc nước, nhóm lửa! Nhưng ngươi nhóm lửa còn cầm thái đao làm gì!
Nước sôi, Mị Nhi trực tiếp ném cục thịt vào trong nước, sau đó lấy một nhúm muối bỏ vào...
Nửa tiếng sau, Giang Tinh Thần bưng lên một chén canh thịt lớn để trước mặt, mặt trên còn có bọt, từng luồng mùi vị tanh nồng chui vào trong lỗ mũi.
Bên cạnh Giang Tinh Thần, Mị Nhi đang vung hàm ăn uống khoái trá, khóe miệng toàn mỡ là mỡ, hắn nhìn mà muốn buồn nôn. Hơn nữa, tiểu nha đầu vừa ăn, miệng còn vừa lầm bầm:
- Ô, thật là thơm, ngon quá!
Ba cân thịt, hầm ra cũng phải còn lại hai cân, không được mấy phút, một nửa đã chui vào bụng tiểu nha đầu, ngay cả nước trong bát cũng hết sạch.
- Mị Nhi, cho muội!
Giang Tinh Thần đẩy chén của mình qua.
- Ca ca! Sao huynh lại không ăn?
Mị Nhi lau mỡ trên miệng, cau mày hỏi.
- Ca... đột nhiên lại không đói bụng!
Giang Tinh Thần ngượng ngùng cười cười.
- Ca ca!
Mị Nhi nhìn Giang Tinh Thần chằm chằm, trong mắt hiện lên một tầng hơi nước, cắn môi một cái, nhẹ giọng nói:
- Ta biết ca ca đau lòng Mị Nhi, muốn để ta ăn nhiều một chút... Nhưng ca ca còn phải ra ngoài kiếm tiền, càng không thể đói bụng! Cho nên...
Mị Nhi đứng phốc dậy, lớn tiếng nói:
- Chỗ thịt này ca ca nhất định phải ăn hết!
Giọng điệu Mị Nhi biến đổi, Giang Tinh Thần đã biết không tốt, tiểu nha đầu này sắp điên lên rồi, cái đêm mới vừa xuyên việt, nàng liền nhét lấy nhét để bánh mì đen vào trong miệng hắn.
Quả nhiên, Giang Tinh Thần chưa kịp động đậy, Mị Nhi đã ôm lấy cổ hắn, gắp lên một miếng thịt đưa đến bên miệng hắn.
Giang Tinh Thần không dám vùng vẫy, tiểu nha đầu bị thương khắp tay, hắn sợ làm đau nàng. Kết quả là chỉ có thể hé miệng, lổm cục thịt khó có thể nuốt nổi kia vào trong miệng.
- Tiểu nha đầu, không phải ta đau lòng muội, mà thật sự là không muốn ăn a...
Giang Tinh Thần thầm rên rỉ.
Đút xong một chén thịt, tiểu nha đầu mới hài lòng buông lỏng tay ra. Lúc này Giang Tinh Thần đã lợm đến muốn ói.
- Hiện tại trời đang giá rét, thịt còn dư lại cũng sẽ không bị phân hủy, chúng ta tiết kiệm một chút, ít nhất cũng đủ ăn bảy tám ngày đó... Đợi ngày mai ca ca kiếm tiền về, ta lại làm cho ngươi ăn!
Tiểu nha đầu cười hì hì nói.
Giang Tinh Thần vừa mới đứng lên liền sém quỵ xuống, suýt tý nữa liền đụng vào cạnh bàn.
- Tốt rồi! Ca ca, mau nói cho muội biết, huynh là thế nào mà kiếm được khối thịt lớn như vậy? Mười miếng hoàng tinh tệ đó!
Mị Nhi đỡ Giang Tinh Thần lên, sau đó hai mắt sáng rực nhìn hắn, tỏ ra vô cùng hiếu kỳ.
/156
|