Vút…
Một thanh âm xé gió phát ra thu hút hoàn toàn sự chú ý của cả ba người.
Drew và Nhật Vũ hoàn toàn sững sờ còn Kida thì trợn mắt lên nhìn cái vật thể dài dài kia xuyên qua ngực mình mà cắm xuống đất.
Đó là một thanh gươm kiểu cổ truyền thoạt nhìn trông có vẻ hết sức cũ kỹ, lại mang chút gì đó hoài cổ. Thế nhưng nó lại đủ sức đâm chết một siêu nhân có biên độ thân thể vô cùng kinh khủng. Là do độ cứng hay do thực lực của người sử dụng?
Đó là câu hỏi mà Nhật Vũ đang thắc mắc.
“Là ai dám xen vào chuyện của Ám Thập Tự?”
Drew gào lên, xem ra đến nước này hắn chỉ còn cách đem uy danh của lão đại ra dọa mà thôi.
Nhật Vũ thấy hắn đang thất thần thì vội tận dụng thời cơ, lao lên rút thanh gươm đang cắm dưới đất ra rồi chém cho gã Drew đó một nhát. Nhất thời Nhật Vũ nhận ra thanh gươm này cũng chỉ là loại bình thường thôi, xem ra người dùng chính là một cao thủ.
Robert bị Nhật Vũ đấm bay đầu, Kida thì bị người thần bí kia phóng gươm giết chết, Drew cũng không tránh khỏi số phận bị chém làm đôi. Xem ra từ nay thực lực của Ám Thập Tự sẽ giảm mạnh đây.
“Rất cám ơn bằng hữu đã ra mặt tương trợ.”
Thấy kiếm nhưng không thấy người, Nhật Vũ ngoài cách lớn tiếng cám ơn thì chẳng còn biện pháp nào khác. Đột nhiên…
“Anh Vũ…”
Lê Linh từ đâu xuất hiện nhào vào lòng hắn, nàng khóc sướt mướt như một con mèo nhỏ. Nhật Vũ cười khổ không thôi, nhưng đột nhiên hắn phát hiện đi cùng nàng còn một người nữa.
Một lão nhân, thân cao tám thước (1m8), lưng dài vai rộng, mái tóc bạc phơ gấp phẳng theo kiểu Châu Nhuận Phát trong phim Đổ Thần, râu cũng bạc trắng phất phơ trong gió mang theo phong thái thập phần thoát tục. Tuy nhiên người này lại mặc một cái quần Jean bụi bặm và một cái áo thun phong cách Rock & Roll đầy dữ tợn hoàn toàn làm mất đi nét đạo mạo.
Có thể dùng hai từ ‘quái dị’ để hình dung.
“Chắc hẳn vị này vừa ra tay tương trợ…”
Còn không kịp đợi Nhật Vũ nói hết câu, lão nhân đã tiến lại giật thanh gươm từ trong tay của hắn ra, hung hăng nói: “Đồ mượn đó, lát còn phải trả lại.”
Lê Linh cũng ngừng khóc, nàng thút thít bảo: “Đây là ông trẻ của em, ông vừa cứu anh đó.”
“À! Vậy cám ơn lần nữa, nhưng sao tôi thấy ông có vẻ rất quen mặt nhỉ, dám hỏi từng gặp qua chưa?”
“Ta thì cũng không quen ngươi nhưng có nghe qua rồi.”
“Nghe qua?”
“Lật danh sách ra xem thử đi, đừng nói với ta là tên Noah quên thêm tên ta vào nhé.”
Giật mình, Nhật Vũ vội móc ra một cái túi gấm to cỡ lòng bàn tay, móc ngoáy một hồi cũng lòi ra một quyển sổ màu đen có hai chữ ‘Black List’ to đùng.
Đứng thứ 26 trong số 27 người trốn xuống hạ giới.
“Tên: Lê Lợi
Giới tính: Nam
Chức vụ: Vua nước Việt Nam
Đánh giá sơ bộ: Thực lực mạnh mẽ, đặc biệt tính cách quái dị, cần cẩn thận khi tiếp xúc.
…”
Con mẹ nó thật là vãi lúa mà, đây rõ ràng là Kiếm Thánh Lê Lợi trong truyền thuyết.
Một thanh âm xé gió phát ra thu hút hoàn toàn sự chú ý của cả ba người.
Drew và Nhật Vũ hoàn toàn sững sờ còn Kida thì trợn mắt lên nhìn cái vật thể dài dài kia xuyên qua ngực mình mà cắm xuống đất.
Đó là một thanh gươm kiểu cổ truyền thoạt nhìn trông có vẻ hết sức cũ kỹ, lại mang chút gì đó hoài cổ. Thế nhưng nó lại đủ sức đâm chết một siêu nhân có biên độ thân thể vô cùng kinh khủng. Là do độ cứng hay do thực lực của người sử dụng?
Đó là câu hỏi mà Nhật Vũ đang thắc mắc.
“Là ai dám xen vào chuyện của Ám Thập Tự?”
Drew gào lên, xem ra đến nước này hắn chỉ còn cách đem uy danh của lão đại ra dọa mà thôi.
Nhật Vũ thấy hắn đang thất thần thì vội tận dụng thời cơ, lao lên rút thanh gươm đang cắm dưới đất ra rồi chém cho gã Drew đó một nhát. Nhất thời Nhật Vũ nhận ra thanh gươm này cũng chỉ là loại bình thường thôi, xem ra người dùng chính là một cao thủ.
Robert bị Nhật Vũ đấm bay đầu, Kida thì bị người thần bí kia phóng gươm giết chết, Drew cũng không tránh khỏi số phận bị chém làm đôi. Xem ra từ nay thực lực của Ám Thập Tự sẽ giảm mạnh đây.
“Rất cám ơn bằng hữu đã ra mặt tương trợ.”
Thấy kiếm nhưng không thấy người, Nhật Vũ ngoài cách lớn tiếng cám ơn thì chẳng còn biện pháp nào khác. Đột nhiên…
“Anh Vũ…”
Lê Linh từ đâu xuất hiện nhào vào lòng hắn, nàng khóc sướt mướt như một con mèo nhỏ. Nhật Vũ cười khổ không thôi, nhưng đột nhiên hắn phát hiện đi cùng nàng còn một người nữa.
Một lão nhân, thân cao tám thước (1m8), lưng dài vai rộng, mái tóc bạc phơ gấp phẳng theo kiểu Châu Nhuận Phát trong phim Đổ Thần, râu cũng bạc trắng phất phơ trong gió mang theo phong thái thập phần thoát tục. Tuy nhiên người này lại mặc một cái quần Jean bụi bặm và một cái áo thun phong cách Rock & Roll đầy dữ tợn hoàn toàn làm mất đi nét đạo mạo.
Có thể dùng hai từ ‘quái dị’ để hình dung.
“Chắc hẳn vị này vừa ra tay tương trợ…”
Còn không kịp đợi Nhật Vũ nói hết câu, lão nhân đã tiến lại giật thanh gươm từ trong tay của hắn ra, hung hăng nói: “Đồ mượn đó, lát còn phải trả lại.”
Lê Linh cũng ngừng khóc, nàng thút thít bảo: “Đây là ông trẻ của em, ông vừa cứu anh đó.”
“À! Vậy cám ơn lần nữa, nhưng sao tôi thấy ông có vẻ rất quen mặt nhỉ, dám hỏi từng gặp qua chưa?”
“Ta thì cũng không quen ngươi nhưng có nghe qua rồi.”
“Nghe qua?”
“Lật danh sách ra xem thử đi, đừng nói với ta là tên Noah quên thêm tên ta vào nhé.”
Giật mình, Nhật Vũ vội móc ra một cái túi gấm to cỡ lòng bàn tay, móc ngoáy một hồi cũng lòi ra một quyển sổ màu đen có hai chữ ‘Black List’ to đùng.
Đứng thứ 26 trong số 27 người trốn xuống hạ giới.
“Tên: Lê Lợi
Giới tính: Nam
Chức vụ: Vua nước Việt Nam
Đánh giá sơ bộ: Thực lực mạnh mẽ, đặc biệt tính cách quái dị, cần cẩn thận khi tiếp xúc.
…”
Con mẹ nó thật là vãi lúa mà, đây rõ ràng là Kiếm Thánh Lê Lợi trong truyền thuyết.
/40
|