Editor: Thuỷ Nguyệt Lam
Sau khi đã hồi tưởng lại nguyên tác, đầu Tô Ngưng Mi chảy xuống ba vạch đen, thật may mắn nàng không đi theo Trình Dung.
Tô Ngưng Mi lắc mình vào không gian, thấy mấy dây nho sau nhà gỗ đã leo lên được nửa giàn đỡ thì cũng không kinh ngạc nữa, nếu theo tốc độ này thì phỏng chừng sáng mai nàng sẽ có nho tươi để ăn. Nàng tính muốn trồng thêm các loại cây khác, bắt đầu đem những hạt giống mà buổi sáng lấy được ở cửa hàng hạt giống ra, có rất nhiều loại hạt giống: các loại rau dưa, hoa cỏ, còn có các loại cây lương thực, Tô Ngưng Mi vận dụng linh khí trong cơ thể bắt đầu gieo trồng các loại rau dưa, đến khi mệt mỏi lại ngồi xếp bằng xuống vận hành đại chu thiên, đợi đến khi linh khí trong cơ thể trở nên dư thừa lại tiếp tục gieo trồng, đợi đến buổi sáng ngày thứ hai thì trong không gian đã một màu xanh mượt của rau dưa và ngô.
Mở mắt ra, nhìn đồng hồ trên tay trái điểm 7 rưỡi sáng nhưng vì là người tu chân nên Tô Ngưng Mi không cảm thấy buồn ngủ chút nào. Tô Ngưng Mi đánh răng rửa mặt thật sạch rồi lại dùng khí than chiên hai quả trứng, hai cái lạp xuờn, cắt vài miếng bánh mì ngồi ăn trong nhà gỗ nhỏ. Sau đó nàng ra sau nhà gỗ hái một chùm nho, nho có hương vị rất ngon hơn nữa còn chứa một chút linh khí, tuy không giúp ích gì cho việc tu luyện nhưng lại có thể cường thân kiện thể.
Nhìn đồng hồ thấy đã 8 giờ, Tô Ngưng Mi liền ra khỏi không gian, dưới lầu đã rất ầm ĩ, mới sáng sớm nhưng người nhà Trần gia đã mang theo đồ này đồ kia đi đi lại lại khắp nhà, hai đứa nhỏ Trần Tráng Tráng và Nghiêm Hoạ Hoạ đang chen chúc trên sofa che mặt đút đồ ăn vào miệng. Trần Tráng Trắng ăn xong cái bánh mì trong tay lại cướp lấy cái bánh mì trong tay của Nghiêm Hoạ Hoạ rồi nhếch mép nhìn cô bé. Nghiêm Hoạ Hoạ cắn răng trừng mắt một cái liếc nhìn Trần Tráng Tráng nhưng không dám cướp lại, lần này mẹ cô bé là Trần Tiểu Liên cũng không dám ra tay giúp đỡ.
Hàn Bảo, Tưởng Nhật, Tưởng Nguyệt đã tới, dựa vào một góc phòng khách nhìn mọi người đang ầm ĩ. Trình Dung thấy Tô Ngưng Mi xuống dưới cũng thân thiết nắm cánh tay nàng: "Tiểu Mi, em ở lại mà không cảm thấy lo lắng sao? Tô gia ở Thành phố H cách nơi này rất xa, chỉ sợ không thể đến đây dễ dàng như vậy, nói không chừng họ đã đến căn cứ từ sớm rồi, hay là em đi theo bọn chị đến căn cứ chờ bọn họ đi."
Tô Ngưng Mi lắc đầu: "Không cần đâu, mọi người cứ đi trước đi."
Trình Dung khuyên bảo mãi vẫn không có kết quả, chỉ đành u buồn đi tới đứng cạnh bên Vu Hạo Tĩnh, Vu Hạo Tĩnh xoa đầu an ủi Trình Dung. Tô Ngưng Mi thu hồi tầm mắt, thấy mấy người Hàn Bảo đang ngồi ở góc tường liền bước đến chỗ họ, cũng ngồi xuống theo họ: "Bảo nhi, em xác định muốn ở lại sao? Dù sao về sau cũng chỉ có bốn người chúng ta, không biết sau này sẽ có chuyện gì xảy ra đâu..."
Hàn Bảo nhìn thoáng qua đám người đang làm ầm bên kia rồi quay đầu cười nói với Tô Ngưng Mi: "Chị Tiểu Mi, em không muốn đi cùng bọn họ, em muốn ở lại với chị."
Kỳ thật Hàn Bảo đã sớm bị lạnh tâm, ngày đó khi cả nhà cùng đi thu thập vật tư, kết quả chỉ có Trình Dung và Vu Hạo Tĩnh trở về, hỏi bọn họ thì hai người kia chỉ nói Tô Ngưng Mi bị zombie bao vây, sợ là đã chết. Lúc nghe thấy tin đó trong lòng Hàn Bảo rất khó chịu, vì sao ba người cùng đi mà chỉ có hai người trở về? Cô cũng đã hỏi ra miệng, hỏi bọn hắn vì sao không cứu chị Tiểu Mi, vì sao không nỗ lực một chút, nói không chừng còn có thể cứu người ra.... Thế nhưng cái người tên Vu Hạo Tĩnh kia, nhìn bề ngoài thì nhã nhặn thực chất là một tên bại hoại, hắn đã nhìn cô một cái lạnh như băng nói là bị một đàn zombie bao vây như vậy căn bản không thể cứu người ra được cho nên hắn không muốn uổng phí sức lực. Lúc đó Hàn Bảo đã muốn nhảy lên chửi hắn một tiếng tên cặn bã, quân khốn nạn... Đây cũng là lí do vì sao cô không muốn đi cùng đám người kia. Lại làm ầm ĩ, thật lâu sau Trình Dung và Vu Hạo Tĩnh cũng bàn bạc xong, tuyến đường đi theo nội thành ra đường quốc lộ, sau đó đi theo quốc lộ đến Thành phố G. Đường quốc lộ ít người nên cũng ít zombie, có điều hai bên đường đều là đồi núi, tuy là số lượng zombie ít hơn nhưng khả năng xuất hiện thú biến dị rất cao. Nhưng là đi đường quốc lộ vẫn an toàn hơn trăm vạn con zombie trong thành phố, dù sao thì thú biến dị không có khả năng xuất hiện thành đàn, còn nếu bị đàn zombie vây công thì tỉ lệ còn sống sót quả thật vô cùng nhỏ bé.
Sau khi đã hồi tưởng lại nguyên tác, đầu Tô Ngưng Mi chảy xuống ba vạch đen, thật may mắn nàng không đi theo Trình Dung.
Tô Ngưng Mi lắc mình vào không gian, thấy mấy dây nho sau nhà gỗ đã leo lên được nửa giàn đỡ thì cũng không kinh ngạc nữa, nếu theo tốc độ này thì phỏng chừng sáng mai nàng sẽ có nho tươi để ăn. Nàng tính muốn trồng thêm các loại cây khác, bắt đầu đem những hạt giống mà buổi sáng lấy được ở cửa hàng hạt giống ra, có rất nhiều loại hạt giống: các loại rau dưa, hoa cỏ, còn có các loại cây lương thực, Tô Ngưng Mi vận dụng linh khí trong cơ thể bắt đầu gieo trồng các loại rau dưa, đến khi mệt mỏi lại ngồi xếp bằng xuống vận hành đại chu thiên, đợi đến khi linh khí trong cơ thể trở nên dư thừa lại tiếp tục gieo trồng, đợi đến buổi sáng ngày thứ hai thì trong không gian đã một màu xanh mượt của rau dưa và ngô.
Mở mắt ra, nhìn đồng hồ trên tay trái điểm 7 rưỡi sáng nhưng vì là người tu chân nên Tô Ngưng Mi không cảm thấy buồn ngủ chút nào. Tô Ngưng Mi đánh răng rửa mặt thật sạch rồi lại dùng khí than chiên hai quả trứng, hai cái lạp xuờn, cắt vài miếng bánh mì ngồi ăn trong nhà gỗ nhỏ. Sau đó nàng ra sau nhà gỗ hái một chùm nho, nho có hương vị rất ngon hơn nữa còn chứa một chút linh khí, tuy không giúp ích gì cho việc tu luyện nhưng lại có thể cường thân kiện thể.
Nhìn đồng hồ thấy đã 8 giờ, Tô Ngưng Mi liền ra khỏi không gian, dưới lầu đã rất ầm ĩ, mới sáng sớm nhưng người nhà Trần gia đã mang theo đồ này đồ kia đi đi lại lại khắp nhà, hai đứa nhỏ Trần Tráng Tráng và Nghiêm Hoạ Hoạ đang chen chúc trên sofa che mặt đút đồ ăn vào miệng. Trần Tráng Trắng ăn xong cái bánh mì trong tay lại cướp lấy cái bánh mì trong tay của Nghiêm Hoạ Hoạ rồi nhếch mép nhìn cô bé. Nghiêm Hoạ Hoạ cắn răng trừng mắt một cái liếc nhìn Trần Tráng Tráng nhưng không dám cướp lại, lần này mẹ cô bé là Trần Tiểu Liên cũng không dám ra tay giúp đỡ.
Hàn Bảo, Tưởng Nhật, Tưởng Nguyệt đã tới, dựa vào một góc phòng khách nhìn mọi người đang ầm ĩ. Trình Dung thấy Tô Ngưng Mi xuống dưới cũng thân thiết nắm cánh tay nàng: "Tiểu Mi, em ở lại mà không cảm thấy lo lắng sao? Tô gia ở Thành phố H cách nơi này rất xa, chỉ sợ không thể đến đây dễ dàng như vậy, nói không chừng họ đã đến căn cứ từ sớm rồi, hay là em đi theo bọn chị đến căn cứ chờ bọn họ đi."
Tô Ngưng Mi lắc đầu: "Không cần đâu, mọi người cứ đi trước đi."
Trình Dung khuyên bảo mãi vẫn không có kết quả, chỉ đành u buồn đi tới đứng cạnh bên Vu Hạo Tĩnh, Vu Hạo Tĩnh xoa đầu an ủi Trình Dung. Tô Ngưng Mi thu hồi tầm mắt, thấy mấy người Hàn Bảo đang ngồi ở góc tường liền bước đến chỗ họ, cũng ngồi xuống theo họ: "Bảo nhi, em xác định muốn ở lại sao? Dù sao về sau cũng chỉ có bốn người chúng ta, không biết sau này sẽ có chuyện gì xảy ra đâu..."
Hàn Bảo nhìn thoáng qua đám người đang làm ầm bên kia rồi quay đầu cười nói với Tô Ngưng Mi: "Chị Tiểu Mi, em không muốn đi cùng bọn họ, em muốn ở lại với chị."
Kỳ thật Hàn Bảo đã sớm bị lạnh tâm, ngày đó khi cả nhà cùng đi thu thập vật tư, kết quả chỉ có Trình Dung và Vu Hạo Tĩnh trở về, hỏi bọn họ thì hai người kia chỉ nói Tô Ngưng Mi bị zombie bao vây, sợ là đã chết. Lúc nghe thấy tin đó trong lòng Hàn Bảo rất khó chịu, vì sao ba người cùng đi mà chỉ có hai người trở về? Cô cũng đã hỏi ra miệng, hỏi bọn hắn vì sao không cứu chị Tiểu Mi, vì sao không nỗ lực một chút, nói không chừng còn có thể cứu người ra.... Thế nhưng cái người tên Vu Hạo Tĩnh kia, nhìn bề ngoài thì nhã nhặn thực chất là một tên bại hoại, hắn đã nhìn cô một cái lạnh như băng nói là bị một đàn zombie bao vây như vậy căn bản không thể cứu người ra được cho nên hắn không muốn uổng phí sức lực. Lúc đó Hàn Bảo đã muốn nhảy lên chửi hắn một tiếng tên cặn bã, quân khốn nạn... Đây cũng là lí do vì sao cô không muốn đi cùng đám người kia. Lại làm ầm ĩ, thật lâu sau Trình Dung và Vu Hạo Tĩnh cũng bàn bạc xong, tuyến đường đi theo nội thành ra đường quốc lộ, sau đó đi theo quốc lộ đến Thành phố G. Đường quốc lộ ít người nên cũng ít zombie, có điều hai bên đường đều là đồi núi, tuy là số lượng zombie ít hơn nhưng khả năng xuất hiện thú biến dị rất cao. Nhưng là đi đường quốc lộ vẫn an toàn hơn trăm vạn con zombie trong thành phố, dù sao thì thú biến dị không có khả năng xuất hiện thành đàn, còn nếu bị đàn zombie vây công thì tỉ lệ còn sống sót quả thật vô cùng nhỏ bé.
/27
|