Ngưng Thế Dân rốt cục cũng chịu nghiêm túc lại: -Ngươi có biết, Sát Quỷ chính là...bác ngươi? Tần Thiên giật mình, kinh ngạc hiện rõ trên gương mặt: -Cái gì? Lão già là bác của ta? Tiến sĩ Ngưng gật đầu khẳng định. Tần Thiên như sét đánh ngang tai, sư phụ chưa bao giờ nói cho hắn biết. Thì ra, năm xưa Sát Quỷ cứu hắn cũng không phải vì nhất thời hảo tâm. Đúng vậy, một kẻ máu lạnh như lão thì làm sao có cái tâm đó được? -Sát Quỷ, tên thật của hắn là Diệp Thất, vốn là ca ca ruột của nương ngươi. Cái này để sau đi, lại nói em gái ngươi... Ngưng Thế Dân hơi ngừng một chút, hắng giọng nói: -Mười bảy năm trước, nương ngươi mang thai song sinh, gia tộc Tần biết tin thì rất mong chờ đứa cháu đích tôn ra đời. Lúc xác định nương ngươi mang long phượng thai*, Tần lão già kia đã sủng nương ngươi như thế nào thì khỏi nói cũng có thể đoán được... *song sinh nam nữ. -Nhưng...sau đó nương ngươi bị hãm hại, bà sinh non các ngươi 1 tháng. Chậc, lúc đó lão già rất nổi giận, quyết tâm tra ra người đứng sau. Cuối cùng, nương ngươi mẹ tròn con vuông, gia tộc Tần đang nước sôi lửa bỏng cũng dịu hẳn đi. Chẳng qua...khi phát hiện con mình mang màu tóc và đôi đồng tử màu lam trong suốt thì bà biết sẽ có tai họa ập đến, gia tộc Tần nhất định sẽ giết chúng! Vì thế, trong hai đứa trẻ, bà quyết định chọn ngươi ở lại, em gái ngươi được Sát Quỷ đưa đi và thông báo với gia tộc Tần rằng nó đã chết. Cha ngươi thấy ngươi sinh ra kì dị, liền muốn giết ngươi ngay lập tức... -Đều nhờ nương ngươi cầu tình, lại thêm sự sủng ái mà cha ngươi dành cho bà lúc đó mới có thể giữ lại tính mạng cho ngươi, haizz tiểu tử mệnh khổ nha. Sau đó, tình cảm giữa họ nhạt dần, nương ngươi một mình nuôi con, chịu đủ tủi nhục, sống không bằng hạ nhân trong tộc... Nói tới đây, Ngưng Thế Dân bị Tần Thiên ngắt lời: -Đừng nói thêm về chuyện này nữa, lão già, tôi đã sớm quen rồi. Còn em gái tôi thì sao, nó thế nào? Tiến sĩ Ngưng nhìn chằm chằm vào Tần Thiên, thấy hắn không có gì khác lại ngoại trừ hận ý thấu xương trong mắt ra thì thở dài, lại tiếp: -Cô bé sống rất tốt, Sát Quỷ đã giúp nó biến đổi như một đứa trẻ bình thường. Cô bé rất hạnh phúc khi ở cùng với 1 đôi vợ chồng tốt bụng...Tần Thiên, ngươi sẽ không hận em ngươi chứ? Tần Thiên lắc đầu, quả quyết nói: -Ta không phải là một kẻ không biết suy nghĩ như vậy. Nếu năm đó người đi là ta thì chắc chắn em ấy sẽ bị giết ngay lập tức dù nương cầu tình như thế nào đi chăng nữa. Ngưng Thế Dân gật đầu: -Đúng, vì ít ra ngươi dù khác người nhưng vẫn là cháu đích tôn của gia tộc Tần, nhưng cô bé lại chẳng là gì cả... Tần Thiên không muốn kéo dài thời gian thêm chút nào nữa, quá khứ là quá khứ, chuyện đã qua không cần phải câu nệ như vậy, tương lai phía trước mới là điều cần hướng tới. Vì thế, Tần Thiên lập tức hỏi điều hắn quan tâm nhất lúc này: -Em gái ta, làm sao ta có thể tìm được nó? -Thành phố A, em gái ngươi đang sống ở đó, dưới cái tên Mộc Diêu Hoa. Về hình dáng thì ta không biết cụ thể, có lẽ nó khá giống ngươi, chẳng qua chỉ thêm vài phần nữ tính... Tần Thiên hơi nhíu mày, thành phố A chính là một trong những thành phố lớn của nước Feb, nổi tiếng phồn hoa, đất chật người đông. Trong cái tận thế này, điều này cực kì không tốt! Hơn nữa cách thành phố F này cũng đến 500 dặm. Nhưng đó là thành phố có điều kiện sống tốt mà không có đám người Tần gia sinh sống vì đó cũng là địa bàn của một gia tộc trong 3 gia tộc của nước F, gia tộc Doãn. Ngưng Thế Dân thấy Tần Thiên cau mày, cũng hiểu lo lắng của hắn: -Ta biết ngươi khó có thể đi tới đó trong vòng 10 ngày nữa, nhưng ngươi phải nắm chắt thời gian, đến thành phố A nhanh nhất có thể. Tần Thiên nghi hoặc: -Tại sao? Ngưng Thế Dân trầm mặt đáp: -Tang thi chỉ cần 15 ngày sẽ lập tức tiến hóa, ngươi đã tốn 5 ngày ở chỗ này rồi, ừm, phải nhanh chóng đến đó. -Cái gì? Chuyện quan trọng như vậy sao giờ lão mới nói!!! Tiến sĩ Ngưng bất đắc dĩ lắc đầu: -Vết thương của ngươi quá nặng, không thể trong 1 thời gian ngắn là có thể hồi phục được, hơn nữa...năng lực của ngươi còn quá yếu! Quả thật, Tần Thiên cũng đã nhận ra điều này, hắn bây giờ thực sự rất yếu, chỉ là một con gấu nhưng lại mất khá nhiều thời gian mới có thể giải quyết được, thậm chí thụ thương nghiêm trọng. Lúc này, một âm thang vang lên cắt đứt suy nghĩ của Tần Thiên "Ọt ọt..." Trầm mặc... Tiếng sĩ Ngưng phá lệ cười to, ôm bụng run rẩy một hồi, lại nhìn mặt Tần Thiên đen như đít nồi mới cố gắng nhịn xuống, nói: -Ở lại ăn chút gì đó, sáng mai hẳn đi, dù sao ta cũng có vài thứ muốn dặn dò ngươi a. Và buổi trưa hôm đó, trên bàn ăn gia đình Ngưng Tiểu Lạc có thêm một người ngoái nữa, Tần Thiên. Hai cha con Ngưng Tiểu Lạc giới thiệu cho nương của Ngưng Tiểu lạc-Vân Dung. Khách sáo một hồi rồi lực chú ý cả bốn người đều rơi vào thức ăn trên bàn. Tần Thiên như tên sắp chết đói, ăn lấy ăn để, tuyệt nhiên khó mà duy trì nổi cái hình tượng khốc ca oanh liệt lạnh lùng kia. Ăn xong bữa chính, Ngưng Tiểu Lạc ngoan ngoãn dọn chén bát xuống bếp, rồi mang trái cây tráng miệng lên cho mọi người. Nhìn Tần Thiên ăn xong, Vân Dung mới cười nói: Cảm ơn cậu vì đã chiếu cố con bé trong khoảng thời gian qua, ta thật sự rất cảm kích. Tần Thiên lạnh nhạt đáp: -Không có gì. Ngưng Thế Dân hơi khó chịu với Tần Thiên, mắt trừng lớn như muốn kháng nghị "Tiểu tử thối, lão bà đại nhân hạ mình cảm tạ còn dám lạnh nhạt như vậy, hừ". Thế là bữa ăn tạm coi là hài hòa qua đi. . . . Hết
/17
|