“ Oh.” Bạch Thất nhìn thoát qua,mặt không chút biểu tình, chỉ đút từng muỗng cơm cho cô.
Đường Nhược : “..”
Khuôn mặt co quắp không biến mất.
“ Em có thể giết zombie rồi, mà không cần phải đi quấy nhiễu bọn chúng và bao bọc mọi người, chúng ta có thể kề vai chiến đấu rồi.”
Bạch Thất chĩ nói một chữ : “ Uh.”
Đường Nhược ; “..”
Cô cũng không nói gì nữa, ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm.
Cho đến khi Bạch Thất đăt bát xuống bàn, dùng tay nâng cằm cô lên, mới nhìn thấy đôi mắt rưng rưng, nước mắt như muốn rớt ra.
“ Đồ ngốc.” Bạch Thất thở dài, ôm lấy cô, “ Anh rất vui khi tinh thần lực của lên cấp.”
Có điệu sự lo lắng nặng hơn vui vẻ mà thôi.
Đường Nhược không nhịn được nữa, nước mắt trực tiếp rơi xuống.
Lần thứ nhất không có phát giác, nhưng bây giờ cô cảm thấy tinh thần lực càng lúc càng quỷ dị rồi.
Cô từng nhìn thấy Bạch Thất và Điền Hãi lên cấp,
Nhưng hai người đều không có bộ dạng này.
Đối với việc tinh thần lực của cô có thực thể hóa, cô và Bạch Thất đều không vui gì mà chỉ có bận tâm.
Thống khổ khi tấn cấp làm cô có chút không chịu được, nếu như lần sau không qua được thì cô sẽ không còn nhìn thấy Bạch Thất nữa hả?
Sinh mệnh và cuộc sống tốt đẹp đều là Bạch Thất cho cô thì làm sao cô cam lòng rời xa anh.
Nếu cái giá cho việc lên cấp là tánh mạng.
Cô tình nguyện ở bên cạnh Bạch Thất, không cần lên cấp nữa.
Bạch Thất ôm cô, lấy tay lau đi nước mắt trên mặt, thấp giọng nói : “ Tiểu Nhược, không cần sợ, dị năng của em có chút không ổn, chúng ta cùng nhau tìm ra cách giải quyết.”
Đường Nhược gật đầu lau nước mắt.
Rõ ràng hai ngươi đang ở đây ngọt ngào vui vẻ, sao lại khóc như dôi uyên ương số khổ, quả thật hơi làm quá một chút
“ Do em nghĩ nhiều quá thôi, không có việc gì rồi, chúng ta ăn cơm đi.” Đường Nhược cầm bát đưa tới trước mặt Bạch Thất, sau đó đưa đôi đũa, đợi anh cầm lấy rồi cầm đũa gắp cho anh cọng rau : “ Đây là thịt bê nấu với tiêu đen, lúc trước nấu lâu lắm đó, anh ăn nhiều một chút.”
“Còn củ cải hầm xương, anh cũng uống nhiều vào..”
Cơm nước xong rồi đi ngủ, hiện tai là buổi tối, dù có ra ngoài tập hợp với mọi người thì cũng không thể ra khỏi cái siêu thị này được, hơn nữa Bạch Thất đã một đêm không ngủ rồi, Đường Nhược nhìn thấy dưới mắt của Bạch Thất xuất hiện quần thâm đen,trước nhất để anh ngủ một lúc đã.
Cho nên, bọn họ không có ý định ra bên ngoài báo bình an.
Hai người nằm trên giường, Đường Nhược tựa vào lồng ngực Bạch Thất ngửa mặt nhìn anh : “Anh ngủ đi.”
Bạch Thất nắm lấy tay cô : “ Em ngủ trước đi”
Đường Nhược không muốn tranh cãi vấn đề ai ngủ trước ai ngủ sau.
Cô biết rõ giờ này Bạch Thất không có cảm giác an toàn, thế là ngoan ngoãn nhắm mắt lại, sau đó cố gắng làm cho hô hấp minh trở nên vững vàng hơn, giống như đã ngủ.
Cô đợi thật lâu mới khiến Bạch Thất yên tâm mà ngủ, rồi mới mở mắt ra, vươn tay nhẹ nhàng vuốt mặt của anh.
Cô xuyên không đến đây còn Bạch Thất thì trọng sinh, trên tay còn có không gian.
Cô cũng không biết rõ, cũng không giải thích được.
Nhưng mà những chuyện này giống như mấy cái tiểu thuyết huyền ảo được gọi là “ ông trời chiếu cố ‘ sao?
Như vây sao ông trời lại chọn bọn họ?
Sau đó, Đường Nhược giơ tay lên, ngưng tụ chút ánh sáng màu xanh hình giọt nước.
Cô nghiêng đầu một chút, nhìn giọt nước trong tay mình, có chút không hài lòng.
Tiến sĩ Tào có thể làm được đều này không?
Mặt trời ở phía đông
Siêu thi mini này được bao quanh chặt chẽ, nên không thấy mặt trời, bên ngoài tường, mọi người còn có chút kẽ hở.
Hồ Hạo Thiên nghỉ ngơi ở đây hai đêm, nhưng không thấy Bạch Thất và Đường Nhược có động tĩnh gì, nên mọi người ở lại trong siêu thị để đợi.
Mọi người rất lo lắng, nếu đi ra bên ngoài chính là lại đánh nhau với bọn zombie nữa nên không ai muốn cả.
Khi Đường Nhược tỉnh lại.. thì Bạch Thất cũng đã tỉnh lại.
Cô mở mắt ra, trông thấy Bạch Thất đang nhìn mình, cô chưa kip cười một cái thì bị anh cưỡng hôn.
Bạch Thất gấp gáp cạy mở hàm răng, quấn lấy lưỡi của cô, tham lam quấn lấy mọi thứ của cô.
Tên này …
Đường Nhược thở dài một cái, trở tay ôm lấy anh, nhiệt tình đáp lại anh.
Bạch Thất cũng chú ý đến thân thể của Đường Nhược nên nhịn xuống, hôn chốc lát dừng lại, chôn vào cổ cô rồi ôm cô ngồi dậy : “ Rửa mặt đi, chúng ta ra ngoài ăn sáng.”
“ Vâng.”
Hai ngày rồi, bọn họ sống ở đây đã hai ngày rồi, bên ngoài mọi người sẽ lo chết mất.
Hai người sửa soạn xong xuôi, Bạch Thất ngưng tụ thành lưỡi băng dài phá vỡ bức tường kia.
Phan Hiêu Huyển nghe thấy động tĩnh, nhất thời xông lên đứng chờ ở trước bức tường.
Trông thấy Bạch Thất dẫn Đường Nhược ra, hai tay cô lôi kéo tay còn lại Đường Nhược, cao thấp dò xét: “ Không sao chứ?”
Đường Nhược cười lên : “ Không có việc gì, chỉ là dị năng lên cấp thôi,”
“Dị năng lên cấp?” Phan Hiểu Huyên đưa ngón trỏ chạm vào mũi cô . “ Không thể nào,nhưng hôm trước.. nhanh nói cho mình biết có gì.. có gì không, có sao không ?”
Đường Nhược thấy cô nói xong, hai vành mắt đều đỏ, rút tay bị hai người nắm ra, tiến tới ôm lấy Phan Hiểu Huyên : “ Cảm ơn cậu, Hiểu Huyên.”
Phan Hiểu Huyên òa khóc : “ Cậu cảm ơn cái rắm, cảm ơn mà khiến cho người ta phải lo lắng, cảm ơn làm gì.”
Đường Nhược là người không thích khóc, đời trước cô ở bệnh viện suốt nên dưỡng thành bản tính như vậy, không được thể hiện bản tính yếu ớt ra ngoài.
Nhưng thấy Phan Hiểu Huyên khóc thì cô cũng nghẹn ngào theo: “ Thật xin lỗi đã khiến cậu phải lo lắng như vậy.”
Hai người cứ ôm nhau khóc không dứt, hai cô gái khóc không ngừng nên Bạch Thất với Phan Đại Vĩ kéo hai người tách ra xa.
Ổn định cảm xúc, mọi người tranh nhau hỏi dị năng Đường Nhược lên cấp có hình dạng gì.
Bọn họ đã nâng cấp qua nhưng không giống như Đường Nhược.
Bạch Thất lôi kéo Đường Nhược ra rồi để cô biểu diễn dị năng của mình.
Đường Nhược vươn tay, mọi người cho rằng trong bàn tay xuất hiện một quả cầu nước từ từ lớn lên, nhưng lại thấy trong bàn tay của Đường Nhược xuất hiện ánh sáng màu xanh hình giọt nước.
“ Đây là?” Hồ Hạo Thiên khó hiêu hỏi.
Đường Nhược nói : “ Là tinh thần lực, thực thể hóa của tinh thần lực.”
Dương Lê kinh ngạc “ Giống như tiến sĩ Tào phát ra tinh thần lực kia?”
Phan Hiểu Huyên cũng kinh ngạc: “ Đường Nhược không phải dị năng hệ Thủy à?”
Đường Nhược : “..”
Khuôn mặt co quắp không biến mất.
“ Em có thể giết zombie rồi, mà không cần phải đi quấy nhiễu bọn chúng và bao bọc mọi người, chúng ta có thể kề vai chiến đấu rồi.”
Bạch Thất chĩ nói một chữ : “ Uh.”
Đường Nhược ; “..”
Cô cũng không nói gì nữa, ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm.
Cho đến khi Bạch Thất đăt bát xuống bàn, dùng tay nâng cằm cô lên, mới nhìn thấy đôi mắt rưng rưng, nước mắt như muốn rớt ra.
“ Đồ ngốc.” Bạch Thất thở dài, ôm lấy cô, “ Anh rất vui khi tinh thần lực của lên cấp.”
Có điệu sự lo lắng nặng hơn vui vẻ mà thôi.
Đường Nhược không nhịn được nữa, nước mắt trực tiếp rơi xuống.
Lần thứ nhất không có phát giác, nhưng bây giờ cô cảm thấy tinh thần lực càng lúc càng quỷ dị rồi.
Cô từng nhìn thấy Bạch Thất và Điền Hãi lên cấp,
Nhưng hai người đều không có bộ dạng này.
Đối với việc tinh thần lực của cô có thực thể hóa, cô và Bạch Thất đều không vui gì mà chỉ có bận tâm.
Thống khổ khi tấn cấp làm cô có chút không chịu được, nếu như lần sau không qua được thì cô sẽ không còn nhìn thấy Bạch Thất nữa hả?
Sinh mệnh và cuộc sống tốt đẹp đều là Bạch Thất cho cô thì làm sao cô cam lòng rời xa anh.
Nếu cái giá cho việc lên cấp là tánh mạng.
Cô tình nguyện ở bên cạnh Bạch Thất, không cần lên cấp nữa.
Bạch Thất ôm cô, lấy tay lau đi nước mắt trên mặt, thấp giọng nói : “ Tiểu Nhược, không cần sợ, dị năng của em có chút không ổn, chúng ta cùng nhau tìm ra cách giải quyết.”
Đường Nhược gật đầu lau nước mắt.
Rõ ràng hai ngươi đang ở đây ngọt ngào vui vẻ, sao lại khóc như dôi uyên ương số khổ, quả thật hơi làm quá một chút
“ Do em nghĩ nhiều quá thôi, không có việc gì rồi, chúng ta ăn cơm đi.” Đường Nhược cầm bát đưa tới trước mặt Bạch Thất, sau đó đưa đôi đũa, đợi anh cầm lấy rồi cầm đũa gắp cho anh cọng rau : “ Đây là thịt bê nấu với tiêu đen, lúc trước nấu lâu lắm đó, anh ăn nhiều một chút.”
“Còn củ cải hầm xương, anh cũng uống nhiều vào..”
Cơm nước xong rồi đi ngủ, hiện tai là buổi tối, dù có ra ngoài tập hợp với mọi người thì cũng không thể ra khỏi cái siêu thị này được, hơn nữa Bạch Thất đã một đêm không ngủ rồi, Đường Nhược nhìn thấy dưới mắt của Bạch Thất xuất hiện quần thâm đen,trước nhất để anh ngủ một lúc đã.
Cho nên, bọn họ không có ý định ra bên ngoài báo bình an.
Hai người nằm trên giường, Đường Nhược tựa vào lồng ngực Bạch Thất ngửa mặt nhìn anh : “Anh ngủ đi.”
Bạch Thất nắm lấy tay cô : “ Em ngủ trước đi”
Đường Nhược không muốn tranh cãi vấn đề ai ngủ trước ai ngủ sau.
Cô biết rõ giờ này Bạch Thất không có cảm giác an toàn, thế là ngoan ngoãn nhắm mắt lại, sau đó cố gắng làm cho hô hấp minh trở nên vững vàng hơn, giống như đã ngủ.
Cô đợi thật lâu mới khiến Bạch Thất yên tâm mà ngủ, rồi mới mở mắt ra, vươn tay nhẹ nhàng vuốt mặt của anh.
Cô xuyên không đến đây còn Bạch Thất thì trọng sinh, trên tay còn có không gian.
Cô cũng không biết rõ, cũng không giải thích được.
Nhưng mà những chuyện này giống như mấy cái tiểu thuyết huyền ảo được gọi là “ ông trời chiếu cố ‘ sao?
Như vây sao ông trời lại chọn bọn họ?
Sau đó, Đường Nhược giơ tay lên, ngưng tụ chút ánh sáng màu xanh hình giọt nước.
Cô nghiêng đầu một chút, nhìn giọt nước trong tay mình, có chút không hài lòng.
Tiến sĩ Tào có thể làm được đều này không?
Mặt trời ở phía đông
Siêu thi mini này được bao quanh chặt chẽ, nên không thấy mặt trời, bên ngoài tường, mọi người còn có chút kẽ hở.
Hồ Hạo Thiên nghỉ ngơi ở đây hai đêm, nhưng không thấy Bạch Thất và Đường Nhược có động tĩnh gì, nên mọi người ở lại trong siêu thị để đợi.
Mọi người rất lo lắng, nếu đi ra bên ngoài chính là lại đánh nhau với bọn zombie nữa nên không ai muốn cả.
Khi Đường Nhược tỉnh lại.. thì Bạch Thất cũng đã tỉnh lại.
Cô mở mắt ra, trông thấy Bạch Thất đang nhìn mình, cô chưa kip cười một cái thì bị anh cưỡng hôn.
Bạch Thất gấp gáp cạy mở hàm răng, quấn lấy lưỡi của cô, tham lam quấn lấy mọi thứ của cô.
Tên này …
Đường Nhược thở dài một cái, trở tay ôm lấy anh, nhiệt tình đáp lại anh.
Bạch Thất cũng chú ý đến thân thể của Đường Nhược nên nhịn xuống, hôn chốc lát dừng lại, chôn vào cổ cô rồi ôm cô ngồi dậy : “ Rửa mặt đi, chúng ta ra ngoài ăn sáng.”
“ Vâng.”
Hai ngày rồi, bọn họ sống ở đây đã hai ngày rồi, bên ngoài mọi người sẽ lo chết mất.
Hai người sửa soạn xong xuôi, Bạch Thất ngưng tụ thành lưỡi băng dài phá vỡ bức tường kia.
Phan Hiêu Huyển nghe thấy động tĩnh, nhất thời xông lên đứng chờ ở trước bức tường.
Trông thấy Bạch Thất dẫn Đường Nhược ra, hai tay cô lôi kéo tay còn lại Đường Nhược, cao thấp dò xét: “ Không sao chứ?”
Đường Nhược cười lên : “ Không có việc gì, chỉ là dị năng lên cấp thôi,”
“Dị năng lên cấp?” Phan Hiểu Huyên đưa ngón trỏ chạm vào mũi cô . “ Không thể nào,nhưng hôm trước.. nhanh nói cho mình biết có gì.. có gì không, có sao không ?”
Đường Nhược thấy cô nói xong, hai vành mắt đều đỏ, rút tay bị hai người nắm ra, tiến tới ôm lấy Phan Hiểu Huyên : “ Cảm ơn cậu, Hiểu Huyên.”
Phan Hiểu Huyên òa khóc : “ Cậu cảm ơn cái rắm, cảm ơn mà khiến cho người ta phải lo lắng, cảm ơn làm gì.”
Đường Nhược là người không thích khóc, đời trước cô ở bệnh viện suốt nên dưỡng thành bản tính như vậy, không được thể hiện bản tính yếu ớt ra ngoài.
Nhưng thấy Phan Hiểu Huyên khóc thì cô cũng nghẹn ngào theo: “ Thật xin lỗi đã khiến cậu phải lo lắng như vậy.”
Hai người cứ ôm nhau khóc không dứt, hai cô gái khóc không ngừng nên Bạch Thất với Phan Đại Vĩ kéo hai người tách ra xa.
Ổn định cảm xúc, mọi người tranh nhau hỏi dị năng Đường Nhược lên cấp có hình dạng gì.
Bọn họ đã nâng cấp qua nhưng không giống như Đường Nhược.
Bạch Thất lôi kéo Đường Nhược ra rồi để cô biểu diễn dị năng của mình.
Đường Nhược vươn tay, mọi người cho rằng trong bàn tay xuất hiện một quả cầu nước từ từ lớn lên, nhưng lại thấy trong bàn tay của Đường Nhược xuất hiện ánh sáng màu xanh hình giọt nước.
“ Đây là?” Hồ Hạo Thiên khó hiêu hỏi.
Đường Nhược nói : “ Là tinh thần lực, thực thể hóa của tinh thần lực.”
Dương Lê kinh ngạc “ Giống như tiến sĩ Tào phát ra tinh thần lực kia?”
Phan Hiểu Huyên cũng kinh ngạc: “ Đường Nhược không phải dị năng hệ Thủy à?”
/433
|