Edit: Syn
Beta: Sakura
Vệ Lam giải thích lại nội dung mà anh và tiến sĩ Tào đã thảo luận trong phòng, nghe xong mọi người mới bừng hiểu.
Một lát sau, mọi người lại có chút lo lắng: “Ý của anh là, chúng ta có được dị năng nhưng cũng không phải hoàn toàn không có khuyết điểm?”
Vệ Lam gật đầu: “Bất cứ thứ gì cũng đều có tính chất hai mặt.” Nói xong anh quay đầu nhìn Bạch Thất, “Bạch Ngạn, anh hẳn từng thấy qua bạo động dị năng?”
Hiện tại là đêm khuya, muỗi biến dị ở khắp nơi, Đường Nhược cảm thấy bây giời không phải lúc bộc lộ dị năng của cô: thứ nhất cô đang ở trước mặt Vệ Lam, thứ hai cô cũng cần phải nắm rõ tình hình trong biệt thự, chính vì vậy cô không bao bọc mọi người để tránh muỗi.
Hiện tại mọi người vừa đang nghe giải thích vừa nhanh chóng đập muỗi.
Bạch Thất lấy từ trong ba lô ra bản điện diệt muỗi, để xuống ngay dưới chân Đường Nhược, đứng dậy nói: “Không, tôi chưa từng nhìn thấy.”
Đừng nói ở kiếp này, kiếp trước anh cũng chưa bao giờ thấy qua bạo động dị năng, anh hấp thu tinh thạch muộn hơn người khác, kiếp trước đều toàn nhờ vào tinh thần quật cường mà đánh Zombie để lên cấp dị năng.
Dùng tinh thần mạnh mẽ để lên cấp dị năng sẽ giúp điều khiển dị năng càng thêm ổn định hơn.
Vệ Lam nhìn thấy anh cẩn thận đến nỗi mang theo luôn cả bản điện diệt muỗi, không khỏi thở dài: “Chúng tôi đều có dị năng lại không mười phân vẹn mười bằng vị hôn phu của cô.”
Bạch Thất liếc liếc mắt nhìn anh ta một cái, sau đó ôm Đường Nhược vào lòng đi đến bên cạnh bồn hoa ngồi xuống, ánh mắt nhu hoà: “Phải nói là tôi may mắn mới gặp được cô ấy.”
Cả đời cô đơn, sống lại gặp được cô, tự nhiên sẽ đem tất cả tâm can đối xử tốt với cô.
Nếu không phải là cô thì Bạch Thất cảm thấy đời này mình sống lại đều không có ý nghĩa.
Nếu như sống lại, kết quả vẫn là mình anh đơn độc trong thế giới tận thế này, đến cuối cùng lại cô đơn chết đi.
Sống lại mà như vậy còn có ý nghĩa gì.
Vệ Lam nghe Bạch Thất nói như vậy liền trầm mặc, đưa mắt nhìn về phía biệt thự Tào Mẫn.
Hai người gặp nhau vào đúng thời điểm đúng người quả thật là may mắn.
Tuy nhiên chàng trai trong câu chuyện cổ tích – Vệ Lam đến cuối cũng không qua được vật chất, lợi ích.
Dù sao mọi người cũng đang tập trung lo lắng cho tiến sĩ Tào tiến cấp dị năng, đều ngồi xuống theo Bạch Thất, đợi cô ấy tiến cấp xong.
Phía xa Hứa Bân Minh không phát ra tiếng động, anh đứng yên tại trước cửa ra vào, trong bóng tối, nhìn mọi người, sau đó lại toát ra thần thái vui mừng chạy về phía biệt thự của đội mình.
Anh ta đã biết đến việc người có dị năng có thể lên cấp, hơn nữa Bạch Ngạn lại là dị năng giả cấp hai!
Tin tức này đủ để cho anh ta quay về cùng thành viên trong đoàn thảo luận, nghĩ cách làm thế nào cùng đoàn đội của bọn họ xác nhập lại với nhau.
Đoàn xe đã được nhìn thấy tận mắt Đường Nhược lên cấp dị năng, cho rằng lần này cũng phải chờ cả đêm, vì vậy liền an tâm thoải mái ngồi xuống.
Bạch Thất cũng không có việc gì làm, anh lại không thể quấy nhiễu Đường Nhược, anh ôm vai cô ngồi nghe mọi người trong đoàn xe nói nhảm.
Không bao lâu sau, anh cảm nhận được người Đường Nhược dựa vào người anh cứng đờ. Anh ôm chặt cô cũng không thể ngăn chặn cơn run rẩy, tay cô nằm trong lòng bàn tay anh xuất ra một mảnh mồ hôi.
Bạch Thất ôm Đường Nhược vào trong ngực, ngẩn đầu nhìn thoáng qua biệt thự Tào Mẫn, ánh mắt lập tức rét lạnh.
Phản ứng của Đường Nhược như vậy làm cho anh biết, Tào Mẫn ở bên trong đã thành công lên cấp, nhưng thời gian cô ta lên cấp khác xa Đường Nhược!
“Không thoải mái, chúng ta đi trước.” Bạch Thất đưa tay sờ vào trán cô, trực tiếp bế cô lên, anh quay người từng bước một rời khỏi.
Nếu vẫn còn ở chỗ này, đừng nói là Đường Nhược, đến ngay cả anh sợ cũng không dấu đi tâm trạng lo lắng mà làm ra hành động gì đó.
Hai người vừa khời khỏi, mọi người trong đoàn cũng không ngồi ở đó nữa, Hồ Hạo Thiên nói với Vệ Lam: “Vệ thiếu đã trễ, chúng tôi đi trước.” Mang theo một đoàn người trở về phòng.
Anh biết rõ, Bạch Thất là người luôn cẩn thận, hôm nay trái lại rời đi sớm như vậy, xem ra anh đã nắm được đáp án.
Quả nhiên đoàn đội Tuỳ Tiện vừa mới ly khai không bao lâu, cửa lớn vẫn luôn đóng chặt đã mở ra, tiến sĩ Tào từ bên trong đi ra thần thái khác thường.
Cô nhìn chung quanh một vòng nói: “Vừa rồi tôi cảm thấy ở trước cửa có rất nhiều người nha, hiện tại đâu mất rồi?”
Vệ Lam tiến tới hai bước: “Thăng cấp thành công rồi?”
“Ừ.” Tào Mẫn nhìn anh, cười dịu dàng nói: “Tôi rất cao hứng, anh lo lắng cho tôi, còn vẫn luôn ở đây chờ tôi.”
Tâm tư cô tinh tế, tất nhiên sẽ cảm thấy được sự quan anh của anh.
Vệ Lam sững sờ, lui lại hai bước, thu lại sắc mặt: “Nếu cô đã không có việc gì rồi thì tôi đi trước.”
Tào Mẫn lập tức giữ anh lại, trên mặt cũng không còn bộ dáng tươi cười: “Vệ Lam, anh cứ định về sau đối mặt với tôi như vậy hả?”
Có một số việc, nói thẳng thắng rõ ràng là tốt nhất.
Vệ Lam vẻ mặt hờ hững đứng yên tại chỗ.
Tào Mẫn tiếp tục lên tiếng: “Tôi có thể đợi, nhưng đừng để tôi chờ đợi quá lâu, tôi sợ đến một ngày nào đó tình yêu của tôi dành cho anh sẽ dần dần tàn lụi…”
Vệ Lam đè lại rung động trong lòng, đẩy tay cô ra, không nhanh không chậm nói: “Cho tới bây giờ không ai bắt cô phải chờ đợi cả.”
Tào Mẫn thấy anh muốn rời đi, trong lòng nóng nảy, dùng dị năng thu hút anh: “Anh không muốn biết chi tiết lúc tôi lên cấp hả?”
Bước được vài bước nghe đến lời cô nói quả nhiên anh liền dừng bước.
Im lặng một lát, do dự quay trở lại, anh lắc đầu: “Đã muộn, ngày mai rồi nói sau.”
Ánh mắt của Tào Mẫn vẫn luôn chăm chú nhìn theo bóng lưng anh, nhìn bóng dáng anh khuất dần trong đem tối, mãi lâu sau mới cúi đầu xuống.
Cô nhắm mắt lại, cố gắng đè chua xót trong lòng xuống, khi mở mắt ra dường chưa có phát sinh chuyện gì, cô cũng trở về phòng.
Đã sống nhiều năm đều trải qua như vậy, bây giờ thì có là gì.
Bên này sau khi Bạch Thất mang Đường Nhược trở về, mọi người trong đoàn xe cũng đều trở về phòng.
Lúc trước bọn họ nhìn thấy hành động của Bạch Thất cũng đã đoán được bảy tám phần.
Đứng ở cửa, Phan Hiểu Huyên lo lắng hỏi: “Tiến sĩ Tào đã lên cấp thành công rồi?”
Đường Nhược để Bạch Thất thả cô xuống, cười khổ nói: “Ừ, cô ấy đã cấp hai rồi.”
Phan Hiểu Huyên nói: “Cô ấy là dị năng tinh thần, vì sao lại lên cấp chỉ cần có nửa tiếng thôi? Cô ấy có biểu hiện đau đầu không?”
“Không có, cô ấy cũng thăng cấp giống như mọi người, không có điểm gì khác biệt cả.”
Phan Hiểu Huyên còn rất lo lắng: “Vậy tại sao khi hai người lên cấp lại biểu hiện khác như vậy? ”
Lúc Tào Mẫn thành công thăng cấp dị năng, trong lòng Đường Nhược rất phức tạp.
Sợ hãi, kinh hoàng cùng ùa đến, lan toả khắp cơ thể cô.
Tất cả rất bất an, hỗn loạn..
Cho tới khi Bạch Thất ôm lấy cô, sờ vào trán của cô, nói nhỏ: “Tiểu Nhược, không cần sợ hãi.”
Cảm nhận được hơi ấm và tiếng tim đập của anh, Đường Nhược mới bình phục lại tâm trí.
Cô nghĩ, có thể dị năng của hai người có lẽ chỉ là không giống nhau mà thôi.
Cho dù thật sự dị năng của cô có vấn đề, cô cũng tin rằng, trời sẽ không tuyệt đường người.
Nếu không ông trời sẽ không ban tặng cơ hội sống lại này cho cô.
Hồ Hạo Thiên thấy sắc mặt của Bạch Thất và Đường Nhược không được tốt, mở miệng nói: “Cũng đã trễ rồi, trước cứ về ngủ một giấc đi.” Đi tới vỗ vai hai người, chậm rãi nói: “Không cần lo lắng, cũng đừng nghĩ quá nhiều, nếu thật sự không ổn, chúng ta sẽ không để cho Đường Nhược sử dụng năng lực là được, như vậy dị năng không tiến bộ cũng không thể thăng cấp nữa.”
Không lên cấp cũng đồng nghĩa với việc không còn đau đầu nữa, không thăng cấp nữa có lẽ đối với cô sẽ tốt hơn.
Cho dù cô không có dị năng, chẳng lẽ Bạch Thất và mọi người trong đoàn xe còn không bảo vệ được mình cô sao.
Bạch Thất gật đầu, không trả lời lại, anh cùng Đường Nhược đi về phòng.
Trong gian phòng không có đèn, chỉ có duy nhất ánh trăng phản chiếu trên mặt hai người họ.
Vừa đóng cửa lại, Bạch Thất nhanh chóng ôm cô vào lòng.
“Bạch Ngạn.” Đường Nhược nghiêng đầu nhìn ánh trăng, nhỏ giọng nói, “Em không sao, anh không cần phải lo lắng, thật sự ông trời đã đối xử với chúng ta không tệ rồi, em tin không phải thăng cấp dị năng có vấn đề, có lẽ chúng ta đã suy nghĩ quá nhiều.”
Bạch Thất cũng không đáp lời, anh cứ ôm cô như vậy.
Đường Nhược thò tay cũng ôm lại anh: “Huống chi, anh Hồ nói cũng đúng, nếu thật sự có vấn đề, em có thể không cần sử dụng dị năng, anh không được ghét bỏ em vì không có dị năng à nha.”
Bạch Thất cuối cùng cũng mở miệng: “Không đâu.”
Một đêm cứ như vậy trôi qua, đảo mắt đã đến ngày hôm sau.
Sáng sớm mọi người trong đoàn đã có mặt thật sớm ngồi trong phòng khách, thấy Bạch Thất dắt Đường Nhược đi, vẻ mặt của hai người đều đã khôi phục như bình thường, giống như mọi ngày cùng mọi nguời dùng cơm.
Ăn sáng xong, cô đến chỗ tập hợp lại đụng phải Tào Mẫn.
Không chỉ đụng phải nhau mà Đường Nhược và Tào Mẫn đều mặt cùng màu áo.
Kiểu áo hai người mặc đều thắt kiểu bươm bướm.
Có điều nơ của Tào Mẫn màu xanh da trời, còn Đường Nhược lại có nơ màu đỏ thẫm.
Tào Mẫn nhìn thấy Đường Nhược, bước nhanh hai bước, liệc mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, cười: “Không ngờ cô cũng thích quần áo của hiệu này nha.”
Đường Nhược cũng thấy kiểu đồ của hai người đang mặc: “Đúng vậy, thật trùng hợp.” Chợt dừng lại một lát, cô nói, “Chúc mừng cô đã thăng cấp thành công.”
Tào Mẫn ra dấu cùng hai người đi chung.
Vừa đi Tào Mẫn vừa nói: “Tôi cũng cám ơn tinh thạch của cô, nếu không có nó thì tôi cũng sẽ không thăng cấp nhanh như vậy.”
Đường Nhược thắc mắc nói: “Không phải cô nói người dị năng cấp một không thể cùng lúc hấp thụ hai tinh thạch hay sao?”
Tào Mẫn gật đầu: “Nhưng cũng có thể tinh luyện rồi lại pha loãng năng lượng bên trong… có điều hấp thụ dị năng như vậy rất nguy hiểm, có thể dẫn đến bạo động dị năng.”
Đường Nhược suy nghĩ nói: “Bạo động dị năng là như thế nào?”
Tào Mẫn suy nghĩ một chút: “Nó giống như dị năng không khống chế được, muốn đi ra ngoài.”
Đường Nhược gật đầu không nói thêm gì nữa, những cái này hôm qua Vệ Lam cũng đã nói qua.
Tào Mẫn nói: “Có chuyện gì sao? Cô từng thấy qua bạo động di năng rồi?”
Đường Nhược lắc đầu: “Không thấy, nhưng tôi muốn tìm hiểu một chút, tôi sợ bị đau đầu.”
Tào Mẫn cười rộ lên: “Không cần lo lắng, theo chúng tôi quan sát, nếu không đến dị năng cấp bốn thì sẽ không xảy ra bạo động dị năng đâu, hơn nữa bạo động dị năng cũng không làm bị đau đầu.”
Lông mày Đường Nhược khẽ động, không muốn tiếp tục chủ đề dị năng này nữa, nói: “Cô đã là dị năng giả tinh thần cấp hai rồi có thể phát ra kỹ năng công kích zombie?”
Tào Mẫn lắc đầu: “Không, chỉ tăng thêm phạm vi cảm nhận mà thôi.”
Đường Nhược âm thầm ghi nhớ chỗ dị năng khác nhau của hai người.
Đang nói thì hai người đi đến đại sảng nên tách ra.
Trong phòng Vệ Lam đang tập hợp mọi người lại. Thông báo vị trí của phòng thí nghiệm, nằm dưới chân núi, kế bên còn là biển, là nơi mà chính phủ vẫn chưa khai phá.
Nói xong, Vệ Lam liền ra lệnh mọi người lên đường.
Vì muốn mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, trên đường gặp phải zombie cũng không cần tốn sức đánh.
Thẳng một đường lái xe đụng văng đám zombie.
Cảnh tượng ở bến tàu cùng lúc trước mọi người trong đoàn thấy đã thay đổi.
Đoạn đường dài hai cây số ở bến tàu, ban đầu là đoạn đường bằng phẳng nay lại biến thành núi đá lởm chởm.
“Xoạt! Xoạt!” sóng biển đánh vào đá ngầm, văng lên bọt sóng trắng óng ánh. Bờ biển đã không còn là bãi cát nữa, bây giờ chỉ toàn đá hình thù quái dị nhấp nhô.
Đường Nhược ngồi trong xe nhìn tình cảnh phía trước đường núi uốn lượn: “Vì sao phòng thí nghiệm này lại xây dựng trên cao như vây?”
Vị trí của phòng thí nghiệm trên bản đồ cũng không có đánh dấu, nghe đồn đây chính là phòng nghiên cứu bí mật.
Bạch Thất cũng chưa từng tới đây, cho nên anh rất tập trung lái xe.
Địa hình nơi này rất xấu, mặc dù Điền Hải cũng biết lái xe nhưng mọi người lại không dám đưa cho cậu lái xe dạng đường núi như vậy.
Trừ thay đổi người lái xe là Bạch Thất, hai chiếc xe khác cũng đổi tài xế thành Vệ sĩ Hà và La Tự Cường.
Dù sao, đi đường núi như vậy nếu lỡ rớt xuống thì chỉ có mất mạng.
Phan Hiểu Huyên thò đầu ra bên ngoài, thấy con đường hẹp chỉ vừa cho một chiếc xe chạy, trong lòng không khỏi hoảng sợ.
Cô “ôi trời!” “ôi trời!” liên tiếp hai tiếng, rụt đầu vào: “Mấy nhà khoa học đều có mấy ý nghĩ kì quái, đường vừa xa lại nguy hiểm như vậy, mỗi ngày đều phải cẩn thận đi tới đi lui không thấy mệt sao?”
Đi như vậy còn kích thích hơn chơi tàu lượn siêu tốc!
Dù sao tàu lượn siêu tốc cũng đã được chính phủ phê chuẩn an toàn đó, mà ở đây tất cả an toàn đều phụ thuộc vào kĩ thuật lái xe nha!
Điền Hải nhìn từ cửa sổ ở ghế lái phụ nhìn ra gầm xe chỉ còn cách mặt đường không quá một thước, lại nhìn qua kế bên là biển sâu, nói: “Bọn họ có lẽ không phải mỗi ngày đều về nhà đâu, trên ti vi không phải vẫn thường hay nói… mấy nhà khoa học thường làm việc bất kể ngày đêm ở phòng thí nghiệm sao!”
Phan Hiểu Huyên nghĩ ngợi: “Cậu nói nghe cũng có lí.”
Ba người đang thảo luận, phía trước đột nhiên “rầm”, chiếc xe chạy phía trước xe họ bị đẩy ra khỏi đường.
Bánh trước của chiếc xe trượt ra bên ngoài, chiếc xe giống như đang lơ lửng trên trung.
Chiếc xe đằng sau có người có dị năng hệ mộc, theo phản xạ không muốn chiếc xe rơi xuống liền sử dụng năng lực nhanh tay lẹ mắt phóng ra dây leo bắt được chiếc xe.
Phía trước tình cảnh lộn xộn, mấy chiếc xe đằng sau cũng rối rít dừng lại.
Mọi người lúc trước đều duy trì khoảng cách các xe với nhau, nên cho dù dừng xe đột ngột cũng không có bị tông vào đuôi xe. Chiếc xe sắp rớt xuống vực cũng được kéo lên.
Vệ Lam thấy tình huống phía trước, liền cầm loa lên tiếng, mọi người xuống xe, nếu có thể thì thu xe về trong không gian.
Mấy người ngồi trong xe đều lập tức bất mãn.
Lúc trước mấy người họ không nắm rõ địa hình ở đây, họ cứ tưởng rằng người sĩ quan này ít ra cũng quen thuộc một tí, nào ngờ được Vệ Lam cũng không biết.
Sắc mặt mọi người hết sức khó coi, phòng thí nghiệm quốc gia này thật chứa đủ thứ bí mật!
Cái nhiệm vụ này đủ khiến mọi người run sợ!
Đừng nói tình hình giao thông, chỉ cần thêm sự việc vừa rồi thôi, mọi người đều cảm thấy hoảng rồi.
Cho nên không có ai làm trái ý của Vệ Lam.
Mới vừa rồi cũng may xe chạy không nhanh, cộng với dị năng hệ Mộc nhanh tay, bằng không thì cái xe này đã bị rơi xuống.
Hiện tại mọi người đều ngồi chung một chiếc thuyền, cần phải tin tưởng chỉ huy là anh.
Tất cả đều xuống xe, dị năng giả hệ Không gian cho xe vào không gian.
Những ai không có đủ không gian trong dị năng, đành để tạm xe ở chỗ này.
Vệ Lam thấy phía sau đã tạm ổn định, anh dẫn đầu chỉ huy mọi người tiến về phía trước.
Tào Mẫn đi theo phía sau anh, giải phóng lực tinh thần cảm nhận tình hình chung quanh xung quanh.
Beta: Sakura
Vệ Lam giải thích lại nội dung mà anh và tiến sĩ Tào đã thảo luận trong phòng, nghe xong mọi người mới bừng hiểu.
Một lát sau, mọi người lại có chút lo lắng: “Ý của anh là, chúng ta có được dị năng nhưng cũng không phải hoàn toàn không có khuyết điểm?”
Vệ Lam gật đầu: “Bất cứ thứ gì cũng đều có tính chất hai mặt.” Nói xong anh quay đầu nhìn Bạch Thất, “Bạch Ngạn, anh hẳn từng thấy qua bạo động dị năng?”
Hiện tại là đêm khuya, muỗi biến dị ở khắp nơi, Đường Nhược cảm thấy bây giời không phải lúc bộc lộ dị năng của cô: thứ nhất cô đang ở trước mặt Vệ Lam, thứ hai cô cũng cần phải nắm rõ tình hình trong biệt thự, chính vì vậy cô không bao bọc mọi người để tránh muỗi.
Hiện tại mọi người vừa đang nghe giải thích vừa nhanh chóng đập muỗi.
Bạch Thất lấy từ trong ba lô ra bản điện diệt muỗi, để xuống ngay dưới chân Đường Nhược, đứng dậy nói: “Không, tôi chưa từng nhìn thấy.”
Đừng nói ở kiếp này, kiếp trước anh cũng chưa bao giờ thấy qua bạo động dị năng, anh hấp thu tinh thạch muộn hơn người khác, kiếp trước đều toàn nhờ vào tinh thần quật cường mà đánh Zombie để lên cấp dị năng.
Dùng tinh thần mạnh mẽ để lên cấp dị năng sẽ giúp điều khiển dị năng càng thêm ổn định hơn.
Vệ Lam nhìn thấy anh cẩn thận đến nỗi mang theo luôn cả bản điện diệt muỗi, không khỏi thở dài: “Chúng tôi đều có dị năng lại không mười phân vẹn mười bằng vị hôn phu của cô.”
Bạch Thất liếc liếc mắt nhìn anh ta một cái, sau đó ôm Đường Nhược vào lòng đi đến bên cạnh bồn hoa ngồi xuống, ánh mắt nhu hoà: “Phải nói là tôi may mắn mới gặp được cô ấy.”
Cả đời cô đơn, sống lại gặp được cô, tự nhiên sẽ đem tất cả tâm can đối xử tốt với cô.
Nếu không phải là cô thì Bạch Thất cảm thấy đời này mình sống lại đều không có ý nghĩa.
Nếu như sống lại, kết quả vẫn là mình anh đơn độc trong thế giới tận thế này, đến cuối cùng lại cô đơn chết đi.
Sống lại mà như vậy còn có ý nghĩa gì.
Vệ Lam nghe Bạch Thất nói như vậy liền trầm mặc, đưa mắt nhìn về phía biệt thự Tào Mẫn.
Hai người gặp nhau vào đúng thời điểm đúng người quả thật là may mắn.
Tuy nhiên chàng trai trong câu chuyện cổ tích – Vệ Lam đến cuối cũng không qua được vật chất, lợi ích.
Dù sao mọi người cũng đang tập trung lo lắng cho tiến sĩ Tào tiến cấp dị năng, đều ngồi xuống theo Bạch Thất, đợi cô ấy tiến cấp xong.
Phía xa Hứa Bân Minh không phát ra tiếng động, anh đứng yên tại trước cửa ra vào, trong bóng tối, nhìn mọi người, sau đó lại toát ra thần thái vui mừng chạy về phía biệt thự của đội mình.
Anh ta đã biết đến việc người có dị năng có thể lên cấp, hơn nữa Bạch Ngạn lại là dị năng giả cấp hai!
Tin tức này đủ để cho anh ta quay về cùng thành viên trong đoàn thảo luận, nghĩ cách làm thế nào cùng đoàn đội của bọn họ xác nhập lại với nhau.
Đoàn xe đã được nhìn thấy tận mắt Đường Nhược lên cấp dị năng, cho rằng lần này cũng phải chờ cả đêm, vì vậy liền an tâm thoải mái ngồi xuống.
Bạch Thất cũng không có việc gì làm, anh lại không thể quấy nhiễu Đường Nhược, anh ôm vai cô ngồi nghe mọi người trong đoàn xe nói nhảm.
Không bao lâu sau, anh cảm nhận được người Đường Nhược dựa vào người anh cứng đờ. Anh ôm chặt cô cũng không thể ngăn chặn cơn run rẩy, tay cô nằm trong lòng bàn tay anh xuất ra một mảnh mồ hôi.
Bạch Thất ôm Đường Nhược vào trong ngực, ngẩn đầu nhìn thoáng qua biệt thự Tào Mẫn, ánh mắt lập tức rét lạnh.
Phản ứng của Đường Nhược như vậy làm cho anh biết, Tào Mẫn ở bên trong đã thành công lên cấp, nhưng thời gian cô ta lên cấp khác xa Đường Nhược!
“Không thoải mái, chúng ta đi trước.” Bạch Thất đưa tay sờ vào trán cô, trực tiếp bế cô lên, anh quay người từng bước một rời khỏi.
Nếu vẫn còn ở chỗ này, đừng nói là Đường Nhược, đến ngay cả anh sợ cũng không dấu đi tâm trạng lo lắng mà làm ra hành động gì đó.
Hai người vừa khời khỏi, mọi người trong đoàn cũng không ngồi ở đó nữa, Hồ Hạo Thiên nói với Vệ Lam: “Vệ thiếu đã trễ, chúng tôi đi trước.” Mang theo một đoàn người trở về phòng.
Anh biết rõ, Bạch Thất là người luôn cẩn thận, hôm nay trái lại rời đi sớm như vậy, xem ra anh đã nắm được đáp án.
Quả nhiên đoàn đội Tuỳ Tiện vừa mới ly khai không bao lâu, cửa lớn vẫn luôn đóng chặt đã mở ra, tiến sĩ Tào từ bên trong đi ra thần thái khác thường.
Cô nhìn chung quanh một vòng nói: “Vừa rồi tôi cảm thấy ở trước cửa có rất nhiều người nha, hiện tại đâu mất rồi?”
Vệ Lam tiến tới hai bước: “Thăng cấp thành công rồi?”
“Ừ.” Tào Mẫn nhìn anh, cười dịu dàng nói: “Tôi rất cao hứng, anh lo lắng cho tôi, còn vẫn luôn ở đây chờ tôi.”
Tâm tư cô tinh tế, tất nhiên sẽ cảm thấy được sự quan anh của anh.
Vệ Lam sững sờ, lui lại hai bước, thu lại sắc mặt: “Nếu cô đã không có việc gì rồi thì tôi đi trước.”
Tào Mẫn lập tức giữ anh lại, trên mặt cũng không còn bộ dáng tươi cười: “Vệ Lam, anh cứ định về sau đối mặt với tôi như vậy hả?”
Có một số việc, nói thẳng thắng rõ ràng là tốt nhất.
Vệ Lam vẻ mặt hờ hững đứng yên tại chỗ.
Tào Mẫn tiếp tục lên tiếng: “Tôi có thể đợi, nhưng đừng để tôi chờ đợi quá lâu, tôi sợ đến một ngày nào đó tình yêu của tôi dành cho anh sẽ dần dần tàn lụi…”
Vệ Lam đè lại rung động trong lòng, đẩy tay cô ra, không nhanh không chậm nói: “Cho tới bây giờ không ai bắt cô phải chờ đợi cả.”
Tào Mẫn thấy anh muốn rời đi, trong lòng nóng nảy, dùng dị năng thu hút anh: “Anh không muốn biết chi tiết lúc tôi lên cấp hả?”
Bước được vài bước nghe đến lời cô nói quả nhiên anh liền dừng bước.
Im lặng một lát, do dự quay trở lại, anh lắc đầu: “Đã muộn, ngày mai rồi nói sau.”
Ánh mắt của Tào Mẫn vẫn luôn chăm chú nhìn theo bóng lưng anh, nhìn bóng dáng anh khuất dần trong đem tối, mãi lâu sau mới cúi đầu xuống.
Cô nhắm mắt lại, cố gắng đè chua xót trong lòng xuống, khi mở mắt ra dường chưa có phát sinh chuyện gì, cô cũng trở về phòng.
Đã sống nhiều năm đều trải qua như vậy, bây giờ thì có là gì.
Bên này sau khi Bạch Thất mang Đường Nhược trở về, mọi người trong đoàn xe cũng đều trở về phòng.
Lúc trước bọn họ nhìn thấy hành động của Bạch Thất cũng đã đoán được bảy tám phần.
Đứng ở cửa, Phan Hiểu Huyên lo lắng hỏi: “Tiến sĩ Tào đã lên cấp thành công rồi?”
Đường Nhược để Bạch Thất thả cô xuống, cười khổ nói: “Ừ, cô ấy đã cấp hai rồi.”
Phan Hiểu Huyên nói: “Cô ấy là dị năng tinh thần, vì sao lại lên cấp chỉ cần có nửa tiếng thôi? Cô ấy có biểu hiện đau đầu không?”
“Không có, cô ấy cũng thăng cấp giống như mọi người, không có điểm gì khác biệt cả.”
Phan Hiểu Huyên còn rất lo lắng: “Vậy tại sao khi hai người lên cấp lại biểu hiện khác như vậy? ”
Lúc Tào Mẫn thành công thăng cấp dị năng, trong lòng Đường Nhược rất phức tạp.
Sợ hãi, kinh hoàng cùng ùa đến, lan toả khắp cơ thể cô.
Tất cả rất bất an, hỗn loạn..
Cho tới khi Bạch Thất ôm lấy cô, sờ vào trán của cô, nói nhỏ: “Tiểu Nhược, không cần sợ hãi.”
Cảm nhận được hơi ấm và tiếng tim đập của anh, Đường Nhược mới bình phục lại tâm trí.
Cô nghĩ, có thể dị năng của hai người có lẽ chỉ là không giống nhau mà thôi.
Cho dù thật sự dị năng của cô có vấn đề, cô cũng tin rằng, trời sẽ không tuyệt đường người.
Nếu không ông trời sẽ không ban tặng cơ hội sống lại này cho cô.
Hồ Hạo Thiên thấy sắc mặt của Bạch Thất và Đường Nhược không được tốt, mở miệng nói: “Cũng đã trễ rồi, trước cứ về ngủ một giấc đi.” Đi tới vỗ vai hai người, chậm rãi nói: “Không cần lo lắng, cũng đừng nghĩ quá nhiều, nếu thật sự không ổn, chúng ta sẽ không để cho Đường Nhược sử dụng năng lực là được, như vậy dị năng không tiến bộ cũng không thể thăng cấp nữa.”
Không lên cấp cũng đồng nghĩa với việc không còn đau đầu nữa, không thăng cấp nữa có lẽ đối với cô sẽ tốt hơn.
Cho dù cô không có dị năng, chẳng lẽ Bạch Thất và mọi người trong đoàn xe còn không bảo vệ được mình cô sao.
Bạch Thất gật đầu, không trả lời lại, anh cùng Đường Nhược đi về phòng.
Trong gian phòng không có đèn, chỉ có duy nhất ánh trăng phản chiếu trên mặt hai người họ.
Vừa đóng cửa lại, Bạch Thất nhanh chóng ôm cô vào lòng.
“Bạch Ngạn.” Đường Nhược nghiêng đầu nhìn ánh trăng, nhỏ giọng nói, “Em không sao, anh không cần phải lo lắng, thật sự ông trời đã đối xử với chúng ta không tệ rồi, em tin không phải thăng cấp dị năng có vấn đề, có lẽ chúng ta đã suy nghĩ quá nhiều.”
Bạch Thất cũng không đáp lời, anh cứ ôm cô như vậy.
Đường Nhược thò tay cũng ôm lại anh: “Huống chi, anh Hồ nói cũng đúng, nếu thật sự có vấn đề, em có thể không cần sử dụng dị năng, anh không được ghét bỏ em vì không có dị năng à nha.”
Bạch Thất cuối cùng cũng mở miệng: “Không đâu.”
Một đêm cứ như vậy trôi qua, đảo mắt đã đến ngày hôm sau.
Sáng sớm mọi người trong đoàn đã có mặt thật sớm ngồi trong phòng khách, thấy Bạch Thất dắt Đường Nhược đi, vẻ mặt của hai người đều đã khôi phục như bình thường, giống như mọi ngày cùng mọi nguời dùng cơm.
Ăn sáng xong, cô đến chỗ tập hợp lại đụng phải Tào Mẫn.
Không chỉ đụng phải nhau mà Đường Nhược và Tào Mẫn đều mặt cùng màu áo.
Kiểu áo hai người mặc đều thắt kiểu bươm bướm.
Có điều nơ của Tào Mẫn màu xanh da trời, còn Đường Nhược lại có nơ màu đỏ thẫm.
Tào Mẫn nhìn thấy Đường Nhược, bước nhanh hai bước, liệc mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, cười: “Không ngờ cô cũng thích quần áo của hiệu này nha.”
Đường Nhược cũng thấy kiểu đồ của hai người đang mặc: “Đúng vậy, thật trùng hợp.” Chợt dừng lại một lát, cô nói, “Chúc mừng cô đã thăng cấp thành công.”
Tào Mẫn ra dấu cùng hai người đi chung.
Vừa đi Tào Mẫn vừa nói: “Tôi cũng cám ơn tinh thạch của cô, nếu không có nó thì tôi cũng sẽ không thăng cấp nhanh như vậy.”
Đường Nhược thắc mắc nói: “Không phải cô nói người dị năng cấp một không thể cùng lúc hấp thụ hai tinh thạch hay sao?”
Tào Mẫn gật đầu: “Nhưng cũng có thể tinh luyện rồi lại pha loãng năng lượng bên trong… có điều hấp thụ dị năng như vậy rất nguy hiểm, có thể dẫn đến bạo động dị năng.”
Đường Nhược suy nghĩ nói: “Bạo động dị năng là như thế nào?”
Tào Mẫn suy nghĩ một chút: “Nó giống như dị năng không khống chế được, muốn đi ra ngoài.”
Đường Nhược gật đầu không nói thêm gì nữa, những cái này hôm qua Vệ Lam cũng đã nói qua.
Tào Mẫn nói: “Có chuyện gì sao? Cô từng thấy qua bạo động di năng rồi?”
Đường Nhược lắc đầu: “Không thấy, nhưng tôi muốn tìm hiểu một chút, tôi sợ bị đau đầu.”
Tào Mẫn cười rộ lên: “Không cần lo lắng, theo chúng tôi quan sát, nếu không đến dị năng cấp bốn thì sẽ không xảy ra bạo động dị năng đâu, hơn nữa bạo động dị năng cũng không làm bị đau đầu.”
Lông mày Đường Nhược khẽ động, không muốn tiếp tục chủ đề dị năng này nữa, nói: “Cô đã là dị năng giả tinh thần cấp hai rồi có thể phát ra kỹ năng công kích zombie?”
Tào Mẫn lắc đầu: “Không, chỉ tăng thêm phạm vi cảm nhận mà thôi.”
Đường Nhược âm thầm ghi nhớ chỗ dị năng khác nhau của hai người.
Đang nói thì hai người đi đến đại sảng nên tách ra.
Trong phòng Vệ Lam đang tập hợp mọi người lại. Thông báo vị trí của phòng thí nghiệm, nằm dưới chân núi, kế bên còn là biển, là nơi mà chính phủ vẫn chưa khai phá.
Nói xong, Vệ Lam liền ra lệnh mọi người lên đường.
Vì muốn mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, trên đường gặp phải zombie cũng không cần tốn sức đánh.
Thẳng một đường lái xe đụng văng đám zombie.
Cảnh tượng ở bến tàu cùng lúc trước mọi người trong đoàn thấy đã thay đổi.
Đoạn đường dài hai cây số ở bến tàu, ban đầu là đoạn đường bằng phẳng nay lại biến thành núi đá lởm chởm.
“Xoạt! Xoạt!” sóng biển đánh vào đá ngầm, văng lên bọt sóng trắng óng ánh. Bờ biển đã không còn là bãi cát nữa, bây giờ chỉ toàn đá hình thù quái dị nhấp nhô.
Đường Nhược ngồi trong xe nhìn tình cảnh phía trước đường núi uốn lượn: “Vì sao phòng thí nghiệm này lại xây dựng trên cao như vây?”
Vị trí của phòng thí nghiệm trên bản đồ cũng không có đánh dấu, nghe đồn đây chính là phòng nghiên cứu bí mật.
Bạch Thất cũng chưa từng tới đây, cho nên anh rất tập trung lái xe.
Địa hình nơi này rất xấu, mặc dù Điền Hải cũng biết lái xe nhưng mọi người lại không dám đưa cho cậu lái xe dạng đường núi như vậy.
Trừ thay đổi người lái xe là Bạch Thất, hai chiếc xe khác cũng đổi tài xế thành Vệ sĩ Hà và La Tự Cường.
Dù sao, đi đường núi như vậy nếu lỡ rớt xuống thì chỉ có mất mạng.
Phan Hiểu Huyên thò đầu ra bên ngoài, thấy con đường hẹp chỉ vừa cho một chiếc xe chạy, trong lòng không khỏi hoảng sợ.
Cô “ôi trời!” “ôi trời!” liên tiếp hai tiếng, rụt đầu vào: “Mấy nhà khoa học đều có mấy ý nghĩ kì quái, đường vừa xa lại nguy hiểm như vậy, mỗi ngày đều phải cẩn thận đi tới đi lui không thấy mệt sao?”
Đi như vậy còn kích thích hơn chơi tàu lượn siêu tốc!
Dù sao tàu lượn siêu tốc cũng đã được chính phủ phê chuẩn an toàn đó, mà ở đây tất cả an toàn đều phụ thuộc vào kĩ thuật lái xe nha!
Điền Hải nhìn từ cửa sổ ở ghế lái phụ nhìn ra gầm xe chỉ còn cách mặt đường không quá một thước, lại nhìn qua kế bên là biển sâu, nói: “Bọn họ có lẽ không phải mỗi ngày đều về nhà đâu, trên ti vi không phải vẫn thường hay nói… mấy nhà khoa học thường làm việc bất kể ngày đêm ở phòng thí nghiệm sao!”
Phan Hiểu Huyên nghĩ ngợi: “Cậu nói nghe cũng có lí.”
Ba người đang thảo luận, phía trước đột nhiên “rầm”, chiếc xe chạy phía trước xe họ bị đẩy ra khỏi đường.
Bánh trước của chiếc xe trượt ra bên ngoài, chiếc xe giống như đang lơ lửng trên trung.
Chiếc xe đằng sau có người có dị năng hệ mộc, theo phản xạ không muốn chiếc xe rơi xuống liền sử dụng năng lực nhanh tay lẹ mắt phóng ra dây leo bắt được chiếc xe.
Phía trước tình cảnh lộn xộn, mấy chiếc xe đằng sau cũng rối rít dừng lại.
Mọi người lúc trước đều duy trì khoảng cách các xe với nhau, nên cho dù dừng xe đột ngột cũng không có bị tông vào đuôi xe. Chiếc xe sắp rớt xuống vực cũng được kéo lên.
Vệ Lam thấy tình huống phía trước, liền cầm loa lên tiếng, mọi người xuống xe, nếu có thể thì thu xe về trong không gian.
Mấy người ngồi trong xe đều lập tức bất mãn.
Lúc trước mấy người họ không nắm rõ địa hình ở đây, họ cứ tưởng rằng người sĩ quan này ít ra cũng quen thuộc một tí, nào ngờ được Vệ Lam cũng không biết.
Sắc mặt mọi người hết sức khó coi, phòng thí nghiệm quốc gia này thật chứa đủ thứ bí mật!
Cái nhiệm vụ này đủ khiến mọi người run sợ!
Đừng nói tình hình giao thông, chỉ cần thêm sự việc vừa rồi thôi, mọi người đều cảm thấy hoảng rồi.
Cho nên không có ai làm trái ý của Vệ Lam.
Mới vừa rồi cũng may xe chạy không nhanh, cộng với dị năng hệ Mộc nhanh tay, bằng không thì cái xe này đã bị rơi xuống.
Hiện tại mọi người đều ngồi chung một chiếc thuyền, cần phải tin tưởng chỉ huy là anh.
Tất cả đều xuống xe, dị năng giả hệ Không gian cho xe vào không gian.
Những ai không có đủ không gian trong dị năng, đành để tạm xe ở chỗ này.
Vệ Lam thấy phía sau đã tạm ổn định, anh dẫn đầu chỉ huy mọi người tiến về phía trước.
Tào Mẫn đi theo phía sau anh, giải phóng lực tinh thần cảm nhận tình hình chung quanh xung quanh.
/433
|