Edit: Syn
Beta: Sakura
Trở về căn biệt thự tầng ba, Bạch Thất thấy Đường Nhược rầu rĩ không vui, vuốt tóc cô nói: “Em đã mệt muốn chết rồi, đi tắm rửa rồi ngủ một giấc đi.”
Đường Nhược nào có tâm tư đi ngủ, dù cho không tính sự việc của Tào Mẫn thì vẫn còn vụ Bạch Thất lên cấp dị năng nữa.
“Em không muốn ngủ, em còn phải canh chừng anh lên cấp…”
“Không cần.” Bạch Thất giữ chặt cô, “Anh ở chỗ này lên cấp.”
Đường Nhược nhìn theo tầm mắt anh, nhìn thấy bể bơi trong phòng.
Tốc độ Bạch Thất rất nhanh, cởi hết quần áo liền nhảy xuống.
Bên trong bể bơi đều là nước chỉ hơi lạnh mà thôi, có điều nếu qua buổi tối thì cái bể bơi này cũng không lạnh lẽo gì.
Bể bơi thiết kế theo phong cách riêng, phía bên trái thiết kế cao, để cho người dùng có thể vừa tắm mà vừa có thể nằng xuống.
Kiếp trước Bạch Thất chỉ lên đến cấp ba, bây giờ lại chớp mắt vọt lên cấp bốn, kỳ thật anh cũng không có kinh nghiệm.
Nhưng trong đầu anh lại tỉnh táo, không có dù chỉ một chút cảm giác khó chịu.
Dù vậy anh rất có lòng tin mình sẽ lên cấp thành công.
Đường Nhược ngồi xổm xuống bên cạnh anh lẳng lặng chờ đợi.
Giống như lúc trước, chung quanh anh bắt đầu đóng băng, cả người đều bao trùm một tầng băng mỏng, cuối một lúc nguyên cả bể bơi liền bị đóng băng thành một khối thật dày.
Lần lên cấp này so với lần lên cấp ba dài hơn.
Nhìn đồng hồ đã hơn mười giờ đêm.
Đường Nhược chờ đến nóng nảy, chỉ nghe “phanh” một tiếng, toàn bộ băng trong bể bơi bắt đầu tan vỡ.
Xoạt Xoạt xoạt xoạt xoạt xoạt xoạt, tất cả khối băng đều biến thành mảnh vở, không cần máy trộn bê tông, tất cả đều không khác gì đá bào.
Bạch Thất nhanh chóng mở mắt ra, Đường Nhược nhìn thấy rõ ràng trong tròng mắt anh ánh lên một tia bạch quang, như hàn ngọc, ôn nhuận thanh lương.
“Thành công không?” Đường Nhược có kinh nghiệm, thấy anh mở mắt ra liền nhẹ giọng nhỏ. Âm thanh rất nhỏ nhẹ, sợ quấy rầy anh.
“Ừm.” Bạch Thất vươn tay, sờ lên mặt cô, sau đó dời xuống ót, mặt đối mặt gần trong gang tấc, in môi anh lên.
Mỗi lần lên cấp thành công anh liền muốn chia sẽ tâm trạng vui sướng của mình như thế này!
Đường Nhược nghe anh trả lời như vậy liền thở phào như trút được gánh nặng.
Cô ngồi xổm bên cạnh hồ bơi, bị anh hôn chỉ có thể hàm hồ phát ra mấy tiếng: “Em hai ngày.. còn chưa có rửa mặt… rất bẩn…”
Hai ngày phơi nắng gió, da của hai người đều muốn vàng hết, khoé miệng đều có vết nứt.
Tận thế yêu đương thật đúng là cần phải có dũng khí, bởi vì mặt tuỳ tiện lôi thôi nhất lúc nào cũng bị bày ra.
“Ha ha, hai chúng ta cũng đều bẩn.” Bạch Thất liếm khoé miệng cô, buông cô ra, đi ra khỏi bể bơi.
Giống như mỹ nam trong bức hoạ….Đường Nhược lấy quần áo từ không gian đưa cho anh.
Có điều, nhìn nam nhân nhà mình, thật đúng là… tại sao trải qua nắng gió như vậy mà vẫn đẹp trai như vầy?!
Lúc đứng lên, hai chân của Đường Nhược mềm nhũn, lúc này mới phát hiện mình không động đậy gì ngồi xổm gần hai tiếng đồng hồ, chân đều tê dại.
Bạch Thất tiện tay khoác y phục về sau, trực tiếp đem cô đi về hướng phòng tắm: “Đi vào bồn tắm ngâm mình sau đó nghỉ ngơi đi.”
Anh vừa mới nhìn qua, đã hơn mười giờ đêm, suốt hai ngày hai đêm em ấy chỉ ngủ được một tiếng khẳng định rất mệt mỏi.
Đã thả ra tảng đá trong lòng, Đường Nhược cũng rất mệt mỏi, cô đối với đề nghị của anh liền gật đầu.
Qủa nhiên, vừa ngâm mình trong bồn tắm không lâu, cô trực tiếp ngủ thiết đi trong bồn tắm.
Một người trước sau luôn không chịu bạc đãi chính mình, sau khi một đêm lân cấp liền biến thành thập nhị tứ hiếu lão công.
giúp người con gái của mình gội đầu, mát xa… nhìn làn da của cô bị khô, cảm thấy con gái thường thích làm đẹp nên giúp cô đắp mặt nạ…
Cuối cùng mới ôm cô đi vào giường ngủ…
Buổi sáng đồng hồ chưa điểm đến sau giờ cô đã tỉnh lại.
Lúc có nhiệm vụ, cô chính là chú ong mật cần mẫn.
Đương nhiên, cũng có liên quan đến động tác của người nào đó.
Lúc cô vừa mở mắt ra đã thấy anh mở to hai mắt sáng như bầu trời sao nhìn cô chằm chằm: “Thức?”
“Ừm.” Đường Nhược theo thói quen mỉn cười, “Chào buổi sáng.”
Bạch Thất nói: “Còn hơi sớm…”
Sau đó lật người lên, dưới anh mắt không thể tin được của Đường Nhược, trực tiếp chặn lấy cô, bắt đầu “Chính sự” mà tối hôm qua anh không nỡ áp dụng!
Vừa lúc hừng đông, trong căn cứ liền lộn xộn không chịu nổi.
Không có người quét đường, trên mặt đất một đống quần áo rách, đồ ăn vặt, giấy vụn, truyền đơn,….
Tất cả mọi người bên trong căn cứ ăn mặc không khác gì ăn mày đi qua lại.
Cho dù là như vậy, theo suy nghĩ của họ, nơi đây chính là vung đất thiên đường sau khi trải qua tận thế!
Đường Nhược cùng Bạch Thất đi xe ra từ biệt thự đến trên phố, so sánh với đám người kia rất là xinh đẹp.
Có ít người xa xa nhìn thấy bọn họ sẽ mỉn cười, sau đó giơ tay chào hỏi.
Mặc dù Đường Nhược và Bạch Thất không biết những người này nhưng vẫn mỉn cười đáp lại.
Bên trong căn cứ, nhiều thêm bạn bè vẫn luôn có chỗ tốt.
Bạch Thất cần phải có lực lượng để đảo bảo sinh hoạt sau này của hai người họ.
Đường Nhược cần kiến tạo hậu trường để cam đoan mình xứng đôi với Bạch Thất.
Hai người bọn họ mục đích không giống nhau, nhưng lại có cùng hướng nhất trí… Bọn họ đều cần sự sùng bái của người khác!
Đương nhiên cũng có người khịt mũi coi thường.
“Người người đều phấn đấu ở tiền tuyến, hai người lại ăn mặc phong quang như vậy, không cảm thấy xấu hổ sao…”
“Đúng vậy, ăn mặc đẹp đẽ thì làm được cái gì chứ, Zombie vì mấy người ăn mặc sạch sẽ sẽ không ăn sao?”
Sau đó, những người đó không nói được gì vì sẽ bị những người ăn mặc giống ăn mày đánh lại.
Ai dị năng bị hao tổn quá nhiều không đánh lại được thì dùng nấm đấm, túm tóc người bên cạnh nói: “Nếu mắt mày có bệnh thì nên đi khám! Bạch lão đại từ trên tường thành rớt xuống ngay giữa đám Zombie đi lên, mày có khả năng ở đâu đó lăn ra ngủ còn không biết đâu!”
“Đúng vậy, Bạch lão đại cùng nữ thần có thể chống đỡ nguyên một đoàn đội, mày đã mắt không tròng đừng để mắt mặt!”
Cũng có cô gái bên cạnh nói tốt: “Đánh hay lắm, cái loại người đã không có thực lực còn bày đặt đi ghen ghét người khác! phải đánh để cho tỉnh ra!”
Bên cạnh cũng có người không biết Đường Nhược và Bạch Thất, trong đầu cũng phê phán, nhìn thấy tình cảnh này cả người đều run lên, che kín cổ áo yên lặng đi qua.
Hai người này rốt cuộc là ai, mà vì sao người hầu lại bạo lực như vậy!
Mọi người trong đoàn Tuỳ Tiện nghỉ tại phòng nghỉ một đêm.
Hồ Hạo Thiên ngồi gặm bánh mì liền thấy tuấn nam mỹ nữ bước vào, trong nháy mắt chạy đến: “Thế nào? thế nào? thành công không?”
Bạch Thất mỉm cười: “Anh cảm thấy thế nào?”
Hồ Hạo Thiên nhìn thấy anh lộ ra biểu cảm muốn ăn đòn liền khẳng định đã lên cấp thành công, cắt một tiếng, võ vỗ tay: “Vậy liền cho tôi xem một chút, dị năng của anh đi.”
Bạch Thất mỉm cười đứng dậy.
Sau đó Hồ Hạo Thiên cũng cảm giác được bàn tay vừa nãy mình đặt lên bả vai Bạch Thất bắt đầu tan băng ra, Khiến cả thân thể rét lạnh vô cùng.
Anh run run một tiếng, nhảy ra xa: “Giết người vô hình a!”
Beta: Sakura
Trở về căn biệt thự tầng ba, Bạch Thất thấy Đường Nhược rầu rĩ không vui, vuốt tóc cô nói: “Em đã mệt muốn chết rồi, đi tắm rửa rồi ngủ một giấc đi.”
Đường Nhược nào có tâm tư đi ngủ, dù cho không tính sự việc của Tào Mẫn thì vẫn còn vụ Bạch Thất lên cấp dị năng nữa.
“Em không muốn ngủ, em còn phải canh chừng anh lên cấp…”
“Không cần.” Bạch Thất giữ chặt cô, “Anh ở chỗ này lên cấp.”
Đường Nhược nhìn theo tầm mắt anh, nhìn thấy bể bơi trong phòng.
Tốc độ Bạch Thất rất nhanh, cởi hết quần áo liền nhảy xuống.
Bên trong bể bơi đều là nước chỉ hơi lạnh mà thôi, có điều nếu qua buổi tối thì cái bể bơi này cũng không lạnh lẽo gì.
Bể bơi thiết kế theo phong cách riêng, phía bên trái thiết kế cao, để cho người dùng có thể vừa tắm mà vừa có thể nằng xuống.
Kiếp trước Bạch Thất chỉ lên đến cấp ba, bây giờ lại chớp mắt vọt lên cấp bốn, kỳ thật anh cũng không có kinh nghiệm.
Nhưng trong đầu anh lại tỉnh táo, không có dù chỉ một chút cảm giác khó chịu.
Dù vậy anh rất có lòng tin mình sẽ lên cấp thành công.
Đường Nhược ngồi xổm xuống bên cạnh anh lẳng lặng chờ đợi.
Giống như lúc trước, chung quanh anh bắt đầu đóng băng, cả người đều bao trùm một tầng băng mỏng, cuối một lúc nguyên cả bể bơi liền bị đóng băng thành một khối thật dày.
Lần lên cấp này so với lần lên cấp ba dài hơn.
Nhìn đồng hồ đã hơn mười giờ đêm.
Đường Nhược chờ đến nóng nảy, chỉ nghe “phanh” một tiếng, toàn bộ băng trong bể bơi bắt đầu tan vỡ.
Xoạt Xoạt xoạt xoạt xoạt xoạt xoạt, tất cả khối băng đều biến thành mảnh vở, không cần máy trộn bê tông, tất cả đều không khác gì đá bào.
Bạch Thất nhanh chóng mở mắt ra, Đường Nhược nhìn thấy rõ ràng trong tròng mắt anh ánh lên một tia bạch quang, như hàn ngọc, ôn nhuận thanh lương.
“Thành công không?” Đường Nhược có kinh nghiệm, thấy anh mở mắt ra liền nhẹ giọng nhỏ. Âm thanh rất nhỏ nhẹ, sợ quấy rầy anh.
“Ừm.” Bạch Thất vươn tay, sờ lên mặt cô, sau đó dời xuống ót, mặt đối mặt gần trong gang tấc, in môi anh lên.
Mỗi lần lên cấp thành công anh liền muốn chia sẽ tâm trạng vui sướng của mình như thế này!
Đường Nhược nghe anh trả lời như vậy liền thở phào như trút được gánh nặng.
Cô ngồi xổm bên cạnh hồ bơi, bị anh hôn chỉ có thể hàm hồ phát ra mấy tiếng: “Em hai ngày.. còn chưa có rửa mặt… rất bẩn…”
Hai ngày phơi nắng gió, da của hai người đều muốn vàng hết, khoé miệng đều có vết nứt.
Tận thế yêu đương thật đúng là cần phải có dũng khí, bởi vì mặt tuỳ tiện lôi thôi nhất lúc nào cũng bị bày ra.
“Ha ha, hai chúng ta cũng đều bẩn.” Bạch Thất liếm khoé miệng cô, buông cô ra, đi ra khỏi bể bơi.
Giống như mỹ nam trong bức hoạ….Đường Nhược lấy quần áo từ không gian đưa cho anh.
Có điều, nhìn nam nhân nhà mình, thật đúng là… tại sao trải qua nắng gió như vậy mà vẫn đẹp trai như vầy?!
Lúc đứng lên, hai chân của Đường Nhược mềm nhũn, lúc này mới phát hiện mình không động đậy gì ngồi xổm gần hai tiếng đồng hồ, chân đều tê dại.
Bạch Thất tiện tay khoác y phục về sau, trực tiếp đem cô đi về hướng phòng tắm: “Đi vào bồn tắm ngâm mình sau đó nghỉ ngơi đi.”
Anh vừa mới nhìn qua, đã hơn mười giờ đêm, suốt hai ngày hai đêm em ấy chỉ ngủ được một tiếng khẳng định rất mệt mỏi.
Đã thả ra tảng đá trong lòng, Đường Nhược cũng rất mệt mỏi, cô đối với đề nghị của anh liền gật đầu.
Qủa nhiên, vừa ngâm mình trong bồn tắm không lâu, cô trực tiếp ngủ thiết đi trong bồn tắm.
Một người trước sau luôn không chịu bạc đãi chính mình, sau khi một đêm lân cấp liền biến thành thập nhị tứ hiếu lão công.
giúp người con gái của mình gội đầu, mát xa… nhìn làn da của cô bị khô, cảm thấy con gái thường thích làm đẹp nên giúp cô đắp mặt nạ…
Cuối cùng mới ôm cô đi vào giường ngủ…
Buổi sáng đồng hồ chưa điểm đến sau giờ cô đã tỉnh lại.
Lúc có nhiệm vụ, cô chính là chú ong mật cần mẫn.
Đương nhiên, cũng có liên quan đến động tác của người nào đó.
Lúc cô vừa mở mắt ra đã thấy anh mở to hai mắt sáng như bầu trời sao nhìn cô chằm chằm: “Thức?”
“Ừm.” Đường Nhược theo thói quen mỉn cười, “Chào buổi sáng.”
Bạch Thất nói: “Còn hơi sớm…”
Sau đó lật người lên, dưới anh mắt không thể tin được của Đường Nhược, trực tiếp chặn lấy cô, bắt đầu “Chính sự” mà tối hôm qua anh không nỡ áp dụng!
Vừa lúc hừng đông, trong căn cứ liền lộn xộn không chịu nổi.
Không có người quét đường, trên mặt đất một đống quần áo rách, đồ ăn vặt, giấy vụn, truyền đơn,….
Tất cả mọi người bên trong căn cứ ăn mặc không khác gì ăn mày đi qua lại.
Cho dù là như vậy, theo suy nghĩ của họ, nơi đây chính là vung đất thiên đường sau khi trải qua tận thế!
Đường Nhược cùng Bạch Thất đi xe ra từ biệt thự đến trên phố, so sánh với đám người kia rất là xinh đẹp.
Có ít người xa xa nhìn thấy bọn họ sẽ mỉn cười, sau đó giơ tay chào hỏi.
Mặc dù Đường Nhược và Bạch Thất không biết những người này nhưng vẫn mỉn cười đáp lại.
Bên trong căn cứ, nhiều thêm bạn bè vẫn luôn có chỗ tốt.
Bạch Thất cần phải có lực lượng để đảo bảo sinh hoạt sau này của hai người họ.
Đường Nhược cần kiến tạo hậu trường để cam đoan mình xứng đôi với Bạch Thất.
Hai người bọn họ mục đích không giống nhau, nhưng lại có cùng hướng nhất trí… Bọn họ đều cần sự sùng bái của người khác!
Đương nhiên cũng có người khịt mũi coi thường.
“Người người đều phấn đấu ở tiền tuyến, hai người lại ăn mặc phong quang như vậy, không cảm thấy xấu hổ sao…”
“Đúng vậy, ăn mặc đẹp đẽ thì làm được cái gì chứ, Zombie vì mấy người ăn mặc sạch sẽ sẽ không ăn sao?”
Sau đó, những người đó không nói được gì vì sẽ bị những người ăn mặc giống ăn mày đánh lại.
Ai dị năng bị hao tổn quá nhiều không đánh lại được thì dùng nấm đấm, túm tóc người bên cạnh nói: “Nếu mắt mày có bệnh thì nên đi khám! Bạch lão đại từ trên tường thành rớt xuống ngay giữa đám Zombie đi lên, mày có khả năng ở đâu đó lăn ra ngủ còn không biết đâu!”
“Đúng vậy, Bạch lão đại cùng nữ thần có thể chống đỡ nguyên một đoàn đội, mày đã mắt không tròng đừng để mắt mặt!”
Cũng có cô gái bên cạnh nói tốt: “Đánh hay lắm, cái loại người đã không có thực lực còn bày đặt đi ghen ghét người khác! phải đánh để cho tỉnh ra!”
Bên cạnh cũng có người không biết Đường Nhược và Bạch Thất, trong đầu cũng phê phán, nhìn thấy tình cảnh này cả người đều run lên, che kín cổ áo yên lặng đi qua.
Hai người này rốt cuộc là ai, mà vì sao người hầu lại bạo lực như vậy!
Mọi người trong đoàn Tuỳ Tiện nghỉ tại phòng nghỉ một đêm.
Hồ Hạo Thiên ngồi gặm bánh mì liền thấy tuấn nam mỹ nữ bước vào, trong nháy mắt chạy đến: “Thế nào? thế nào? thành công không?”
Bạch Thất mỉm cười: “Anh cảm thấy thế nào?”
Hồ Hạo Thiên nhìn thấy anh lộ ra biểu cảm muốn ăn đòn liền khẳng định đã lên cấp thành công, cắt một tiếng, võ vỗ tay: “Vậy liền cho tôi xem một chút, dị năng của anh đi.”
Bạch Thất mỉm cười đứng dậy.
Sau đó Hồ Hạo Thiên cũng cảm giác được bàn tay vừa nãy mình đặt lên bả vai Bạch Thất bắt đầu tan băng ra, Khiến cả thân thể rét lạnh vô cùng.
Anh run run một tiếng, nhảy ra xa: “Giết người vô hình a!”
/418
|