Edit: Hứa Minh Nguyệt
Beta: Sakura
Hôm nay cô ta mặc một chiếc váy lễ phục có viền ren màu đen, đeo bông tai kim cương dài, đơn giản nhưng lại không mất đi vẻ ngọt ngào, lộ ra mười phần ấm áp, trẻ trung.
Dương Lê cũng thấy hai người phía trước rồi, chỉ thở dài nói: “Nhìn tình trạng của bọn họ, có lẽ thật sự đã thành một cặp rồi, aiz, không biết là nên chúc phúc hai người họ hay là nên buồn thay cho tiểu Mẫn.”
Đường Nhược ngoại trừ theo Dương Lê khẽ thở dài một cái, cũng không thể làm được cái gì. Chẳng kẽ đi lên rồi kéo hai người họ ra để cho họ không đứng cùng nhau sao? Không thể.
Phan Hiểu Huyên vẫn chưa từ bỏ ý định tìm kiếm Tào Mẫn trong đám người: ” Tiến sĩ Tào đâu rồi, nhân vật chính không xuất hiện, làm sao tôi thấy được cảnh vợ lớn trừng trị tiểu tam.”
Nhưng tìm một vòng, cũng không tìm thấy Tào tiến sĩ.
Đường Nhược cười khổ một tiếng nói: “Cũng không thể coi Tô Vũ Vi là tiểu tam.” Bởi vì Vệ Lam chưa từng ở cùng một chỗ với Tào Mẫn.
Mắt thấy kim đồng hồ càng lúc càng gần số sáu, tiến sĩ Tào vẫn chưa xuất hiện, Phan Hiểu Huyên cũng đành bĩu môi thất vọng: “Không phải bây giờ tiến sĩ Tào vẫn còn đang trong phòng thí nghiệm đấy chứ, cô gái này vì khoa học hiến thân cũng quá mức rồi, nếu không đến tức là đại sự đã định rồi hả?” Dứt lời, mắt cô lập tức sáng ngời, đập Đường Nhược ngồi bên cạnh môt phát, hưng phấn nói, “Hắc, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến!”
Ở cửa, Tào Mẫn được một người sĩ quan dùng tư thế ‘ mời’ nghênh đón.
Đường Nhược nhìn lên, hai mắt cũng tỏa sáng.
Gặp Tào Mẫn nhiều lần như vậy, cô ấy vẫn luôn đeo một chiếc kính đen, nếu như không phải trước đó đã từng tiếp xúc ở khoảng cách gần với cô ấy, thật đúng nhìn không ra vẻ đẹp của cô.
Nhưng bây giờ cô ấy đã quăng cái kính đen kia đi rồi, đổi thành một bộ trang sức thanh nhã, mặc một kiện sườn xám dài thắt eo màu xanh thẳm, trên có thêu một đóa hoa mẫu đơn to.
“Rất có khí thế!” Phan Hiểu Huyên tán thưởng, “Phô bày hết ra được vẻ đẹp của sườn xám!”
Tào Mẫn đứng một lúc ở cửa ra vào, ánh mắt đảo qua tất cả mọi người ở đây, sau đó đi thẳng tới chỗ Đường Nhược ở bên này.
Sau khi xác định hướng cô đi tới là chỗ của mình, Đường Nhược đứng lên, lễ phép chào hỏi cô: ” Tiến sĩ Tào.” Đợi đến khi cô chỉ cách mình không tới một mét vuông, Đường Nhược cười nói, “Hôm nay cô rất đẹp.”
Tào Mẫn cúi mắt xuống nhìn bộ sườn xám của mình, lại nhìn Đường Nhược ở phía trước, khóe miệng hơi nhếch lên, nói: “Luận bề ngoài, cô vĩnh viễn không thua tôi.”
Được rồi, tiến sĩ Tào là người luôn luôn thẳng thắn trực tiếp như vậy, Đường Nhược lại cười cười, cũng tiếp nhận lời khen “thẳng thắn” của cô rồi.
Tào Mẫn vươn tay nói: “Có thể đi ra đây với tôi một chút được hay không, tôi có người bạn muốn nói với cô mấy câu.”
Đường Nhược hơi sững sờ. Nói chuyện phiếm với Tào Mẫn, làm bạn bè bình thường thì đương nhiên là có thể.Nhưng mà một mình đi một chỗ sao?
Mình thế nhưng chính là đối tượng hoài nghi của Tào Mẫn đây này!
Dương Lê nghe được những lời này, cũng lập tức đứng lên, cố ý thay Đường Nhược từ chối: “A Mẫn mới đến bữa tiệc này chưa tới một phút đồng hồ mà đã muốn đi rồi sao, còn muốn mang tiểu Nhược của chúng tôi đi, không thích hợp lắm.”
Tiến sĩ Tào giống như nhìn ra được suy nghĩ của các cô, ngoảnh đầu sang nhìn Đường Nhược, sau đó nhìn về phía đầu bạch Thất trong đám người...
Hôm nay Bạch Thất thay đổi phong cách màu đen thường ngày, mặc bộ đồ âu phục màu bạc, hình như anh thấy Tào Mẫn đứng trước mặt Đường Nhược nên cũng chú ý sang bên này, chỉ thấy anh hơi nhíu lông mày nhìn Đường Nhược, giống như muốn nói: không được gần gũi với Tào Mẫn quá.
“A, không cần lo lắng.” Tào Mẫn quay đầu lại rồi nói, “Cái nơi gọi là một chỗ khác thật tình vẫn chỉ ở trong biệt thự này, hơn nữa tôi cam đoan với các cô, Châu về hợp Phố (của về chủ cũ).”
Một tiếng “A” này của Tào Mẫn lại để cho Đường Nhược tinh ý nghe ra được ý đắng chát và tự giễu.
Đường Nhược nâng mắt, rất nghiêm túc nhìn Tào Mẫn.
Người con gái này có học thức, có mỹ mạo, có gia thế... giống như đem tất cả những ước mơ của các cô gái gộp chung lại vào người mình, nhưng mỗi lần nhìn thấy mình cũng muốn tới trò chuyện đôi ba câu, nhét cho mình hơn mấy thanh chocolate..
Ngoại trừ có chút hiếu kỳ đói với dị năng của mình.
Tóm lại là, thật tình cô ấy không có một người bạn tri kỷ nào.
Đường Nhược quay đầu tươi cười để trấn an Bạch Thất, sau đó cầm lấy cánh tay của Tào Mẫn, gật đầu cười: “Đương nhiên có thể, chúng ta đi đâu, cô có người bạn nào quen tôi sao?”
Cô cầm lấy tay mình như vậy lại khiến cho Tào Mẫn hơi sững sờ, ngay sau đó cũng cười, cả khóe miệng đều mang theo sự vui vẻ: “Cũng không thể tính là bạn bè, có điều là có quen biết cô.”
Phan Hiểu Huyên và Dương Lê trơ mắt nhìn Tào Mẫn đưa Đường Nhược rời khỏi.
Bạch Thất bên kia cũng nhíu lông mày, giống như muốn bỏ mặc người đang nói chuyện với mình để tới bên này ngăn cản hai người họ ở chung một chỗ.
Dương Lê lắc đầu với Hồ Hạo Thiên, ra hiệu anh ngăn cản Bạch Thất lại.
Hồ Hạo Thiên vì vậy bắt lấy ống tay áo Bạch Thất, thấp giọng nói với Bạch Thất: “Tiểu Đường không phải là trẻ con, mặc dù tuổi em ấy không lớn lắm, nhưng phương diện đối nhân xử thế này em ấy làm rất tốt, nếu em ấy nói cậu yên tâm, cậu hãy để cho em ấy tự mình xử lý chuyện này đi.”
Chân Bạch Thất vừa bước ra nghe thấy lời này liền thu lại.
Khả năng nhìn người của Đường Nhược, thật sự từ trước tới nay chưa từng để anh phải lo lắng... Chỉ hận không thể tìm cách đem cô buộc vào sau lưng, vẫn là... bỏ đi a.
Tuy đã trấn an được Bạch Thất, nhưng Phan Hiểu Huyên vẫn còn có chút lo lắng: “Chị Lê, Tiểu Nhược thật sự không có chuyện gì a.”
“Sẽ không sao đâu.” Dương Lê kéo Phan Hiểu Huyên tiếp tục ngồi xuống.
Tào Mẫn quả nhiên không có đem Đường Nhược rời khỏi phòng khách này, hai người chỉ là đi đến một chỗ hẻo lánh ngồi xuống.
Tào Mẫn nửa đường lấy được hai ly rượu nho, đưa cho Đường Nhược một ly: “Thế nào, nghe Cố Úc Trạch nói xong, biết được tôi luôn luôn nghi ngờ cô, nghĩ rằng tôi sẽ đưa cô đến phòng thí nghiệm nghiên cứu một chút, cho nên không dám đi một mình tới một chỗ khác với tôi?”
Đường Nhược nhận lấy cái ly, xấu hổ cười cười, cũng không có giấu diếm: “Trước đó khẳng định là có suy nghĩ này, cho nên xin cô lượng thứ, bỏ qua cho.”
“Vậy bây giờ thì sao?” Tào Mẫn nói.
Đường Nhược từ từ nói: “Thật ra nếu bây giờ nói trong lòng tôi không thấp thỏm không yên, cũng là nói dối mà thôi, chủ yếu là tôi luôn cảm thấy, tiến sĩ là một người quá lợi hại, cảm giác… cảm thấy trước mặt cô không có bí mật nào là có thể che giấu được.”
“Lợi hại?” Tào Mẫn cười, lại cúi đầu xuống, “Nói chuyện quá thẳng thắn, sức quan sát quá mạnh mẽ phải không?”
Tay phải cô nhẹ nhàng đong đưa chất lỏng màu hồng trong ly thủy tinh, nhẹ giọng mở miệng nói tiếp: “Thật ra là từ nhỏ tôi đã nói chuyện thẳng thắn rồi, bạn bè bên cạnh cũng không có ai quá thân thiết, thời gian dài...”
Nhân vật trong đại viện quân đội, ai không phải là người tâm cao khí ngạo.
Những câu nói không chút nể nang không chút lưu tình, mỗi lần gặp mặt có thể nói ra chuyện xấu của người khác, ai muốn làm bạn bè với cô chứ.
Đường Nhược nghe được lời này, trong lòng thầm nói một câu: quả đúng là như vậy... Sau đó cười với cô, bất đắc dĩ lại thấy đau lòng.
Một cô gái, không có người thương, nếu như không kiên cường, muốn nhu nhược cho ai xem đây?
Tào Mẫn ngẩng đầu, giơ ly rượu trong tay lên nhẹ nhàng đụng vào cái ly trong tay Đường Nhược, cũng không có đợi Đường Nhược đáp lại đã một ngụm uống cạn chỗ rượu đỏ trong ly: “Lần đầu tiên tôi gặp cô... hình như là ở cửa ra vào của đại viện quân đội?”
Đường Nhược gật đầu, thản nhiên nói: “Đúng vậy, lần đầu tiên gặp cô, tôi đã nói cô có cả trí tuệ và dung mạo, lúc ấy tôi cũng rất hâm mộ.”
“A.” Tào Mẫn hào phóng cười nói, “Nhưng lần đầu tiên tôi gặp cô, tôi chỉ cảm thấy cả người cô luôn tỏa ra một cảm giác hạnh phúc, khiến cho tôi từ sâu thẳm trong lòng khinh bỉ cái cảm giác hạnh phúc ấy.”
Đường Nhược ngoảnh đầu sang chờ câu tiếp theo của Tào Mẫn.
Ánh mắt Đường Nhược đảo qua Tô Vũ Vi đang đứng cách đó không xa, không biết nói câu gì khiến cho Vệ Lam bật cười... lại rủ xuống nhìn cái ly rỗng tuếch trong tay Tào Mẫn.
Hình ảnh thân mật như vậy, chỉ cần trong lòng có tình cảm với anh ta, ai sẽ nhịn được đây.
Chỉ là, nếu trong lòng luôn tưởng nhớ đến một người, cho dù có ngàn vạn tỉnh táo, cũng như trước tránh không được, vì anh ta mà si, mà mê.
Vô tình mới có thể diễn kịch.
Beta: Sakura
Hôm nay cô ta mặc một chiếc váy lễ phục có viền ren màu đen, đeo bông tai kim cương dài, đơn giản nhưng lại không mất đi vẻ ngọt ngào, lộ ra mười phần ấm áp, trẻ trung.
Dương Lê cũng thấy hai người phía trước rồi, chỉ thở dài nói: “Nhìn tình trạng của bọn họ, có lẽ thật sự đã thành một cặp rồi, aiz, không biết là nên chúc phúc hai người họ hay là nên buồn thay cho tiểu Mẫn.”
Đường Nhược ngoại trừ theo Dương Lê khẽ thở dài một cái, cũng không thể làm được cái gì. Chẳng kẽ đi lên rồi kéo hai người họ ra để cho họ không đứng cùng nhau sao? Không thể.
Phan Hiểu Huyên vẫn chưa từ bỏ ý định tìm kiếm Tào Mẫn trong đám người: ” Tiến sĩ Tào đâu rồi, nhân vật chính không xuất hiện, làm sao tôi thấy được cảnh vợ lớn trừng trị tiểu tam.”
Nhưng tìm một vòng, cũng không tìm thấy Tào tiến sĩ.
Đường Nhược cười khổ một tiếng nói: “Cũng không thể coi Tô Vũ Vi là tiểu tam.” Bởi vì Vệ Lam chưa từng ở cùng một chỗ với Tào Mẫn.
Mắt thấy kim đồng hồ càng lúc càng gần số sáu, tiến sĩ Tào vẫn chưa xuất hiện, Phan Hiểu Huyên cũng đành bĩu môi thất vọng: “Không phải bây giờ tiến sĩ Tào vẫn còn đang trong phòng thí nghiệm đấy chứ, cô gái này vì khoa học hiến thân cũng quá mức rồi, nếu không đến tức là đại sự đã định rồi hả?” Dứt lời, mắt cô lập tức sáng ngời, đập Đường Nhược ngồi bên cạnh môt phát, hưng phấn nói, “Hắc, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến!”
Ở cửa, Tào Mẫn được một người sĩ quan dùng tư thế ‘ mời’ nghênh đón.
Đường Nhược nhìn lên, hai mắt cũng tỏa sáng.
Gặp Tào Mẫn nhiều lần như vậy, cô ấy vẫn luôn đeo một chiếc kính đen, nếu như không phải trước đó đã từng tiếp xúc ở khoảng cách gần với cô ấy, thật đúng nhìn không ra vẻ đẹp của cô.
Nhưng bây giờ cô ấy đã quăng cái kính đen kia đi rồi, đổi thành một bộ trang sức thanh nhã, mặc một kiện sườn xám dài thắt eo màu xanh thẳm, trên có thêu một đóa hoa mẫu đơn to.
“Rất có khí thế!” Phan Hiểu Huyên tán thưởng, “Phô bày hết ra được vẻ đẹp của sườn xám!”
Tào Mẫn đứng một lúc ở cửa ra vào, ánh mắt đảo qua tất cả mọi người ở đây, sau đó đi thẳng tới chỗ Đường Nhược ở bên này.
Sau khi xác định hướng cô đi tới là chỗ của mình, Đường Nhược đứng lên, lễ phép chào hỏi cô: ” Tiến sĩ Tào.” Đợi đến khi cô chỉ cách mình không tới một mét vuông, Đường Nhược cười nói, “Hôm nay cô rất đẹp.”
Tào Mẫn cúi mắt xuống nhìn bộ sườn xám của mình, lại nhìn Đường Nhược ở phía trước, khóe miệng hơi nhếch lên, nói: “Luận bề ngoài, cô vĩnh viễn không thua tôi.”
Được rồi, tiến sĩ Tào là người luôn luôn thẳng thắn trực tiếp như vậy, Đường Nhược lại cười cười, cũng tiếp nhận lời khen “thẳng thắn” của cô rồi.
Tào Mẫn vươn tay nói: “Có thể đi ra đây với tôi một chút được hay không, tôi có người bạn muốn nói với cô mấy câu.”
Đường Nhược hơi sững sờ. Nói chuyện phiếm với Tào Mẫn, làm bạn bè bình thường thì đương nhiên là có thể.Nhưng mà một mình đi một chỗ sao?
Mình thế nhưng chính là đối tượng hoài nghi của Tào Mẫn đây này!
Dương Lê nghe được những lời này, cũng lập tức đứng lên, cố ý thay Đường Nhược từ chối: “A Mẫn mới đến bữa tiệc này chưa tới một phút đồng hồ mà đã muốn đi rồi sao, còn muốn mang tiểu Nhược của chúng tôi đi, không thích hợp lắm.”
Tiến sĩ Tào giống như nhìn ra được suy nghĩ của các cô, ngoảnh đầu sang nhìn Đường Nhược, sau đó nhìn về phía đầu bạch Thất trong đám người...
Hôm nay Bạch Thất thay đổi phong cách màu đen thường ngày, mặc bộ đồ âu phục màu bạc, hình như anh thấy Tào Mẫn đứng trước mặt Đường Nhược nên cũng chú ý sang bên này, chỉ thấy anh hơi nhíu lông mày nhìn Đường Nhược, giống như muốn nói: không được gần gũi với Tào Mẫn quá.
“A, không cần lo lắng.” Tào Mẫn quay đầu lại rồi nói, “Cái nơi gọi là một chỗ khác thật tình vẫn chỉ ở trong biệt thự này, hơn nữa tôi cam đoan với các cô, Châu về hợp Phố (của về chủ cũ).”
Một tiếng “A” này của Tào Mẫn lại để cho Đường Nhược tinh ý nghe ra được ý đắng chát và tự giễu.
Đường Nhược nâng mắt, rất nghiêm túc nhìn Tào Mẫn.
Người con gái này có học thức, có mỹ mạo, có gia thế... giống như đem tất cả những ước mơ của các cô gái gộp chung lại vào người mình, nhưng mỗi lần nhìn thấy mình cũng muốn tới trò chuyện đôi ba câu, nhét cho mình hơn mấy thanh chocolate..
Ngoại trừ có chút hiếu kỳ đói với dị năng của mình.
Tóm lại là, thật tình cô ấy không có một người bạn tri kỷ nào.
Đường Nhược quay đầu tươi cười để trấn an Bạch Thất, sau đó cầm lấy cánh tay của Tào Mẫn, gật đầu cười: “Đương nhiên có thể, chúng ta đi đâu, cô có người bạn nào quen tôi sao?”
Cô cầm lấy tay mình như vậy lại khiến cho Tào Mẫn hơi sững sờ, ngay sau đó cũng cười, cả khóe miệng đều mang theo sự vui vẻ: “Cũng không thể tính là bạn bè, có điều là có quen biết cô.”
Phan Hiểu Huyên và Dương Lê trơ mắt nhìn Tào Mẫn đưa Đường Nhược rời khỏi.
Bạch Thất bên kia cũng nhíu lông mày, giống như muốn bỏ mặc người đang nói chuyện với mình để tới bên này ngăn cản hai người họ ở chung một chỗ.
Dương Lê lắc đầu với Hồ Hạo Thiên, ra hiệu anh ngăn cản Bạch Thất lại.
Hồ Hạo Thiên vì vậy bắt lấy ống tay áo Bạch Thất, thấp giọng nói với Bạch Thất: “Tiểu Đường không phải là trẻ con, mặc dù tuổi em ấy không lớn lắm, nhưng phương diện đối nhân xử thế này em ấy làm rất tốt, nếu em ấy nói cậu yên tâm, cậu hãy để cho em ấy tự mình xử lý chuyện này đi.”
Chân Bạch Thất vừa bước ra nghe thấy lời này liền thu lại.
Khả năng nhìn người của Đường Nhược, thật sự từ trước tới nay chưa từng để anh phải lo lắng... Chỉ hận không thể tìm cách đem cô buộc vào sau lưng, vẫn là... bỏ đi a.
Tuy đã trấn an được Bạch Thất, nhưng Phan Hiểu Huyên vẫn còn có chút lo lắng: “Chị Lê, Tiểu Nhược thật sự không có chuyện gì a.”
“Sẽ không sao đâu.” Dương Lê kéo Phan Hiểu Huyên tiếp tục ngồi xuống.
Tào Mẫn quả nhiên không có đem Đường Nhược rời khỏi phòng khách này, hai người chỉ là đi đến một chỗ hẻo lánh ngồi xuống.
Tào Mẫn nửa đường lấy được hai ly rượu nho, đưa cho Đường Nhược một ly: “Thế nào, nghe Cố Úc Trạch nói xong, biết được tôi luôn luôn nghi ngờ cô, nghĩ rằng tôi sẽ đưa cô đến phòng thí nghiệm nghiên cứu một chút, cho nên không dám đi một mình tới một chỗ khác với tôi?”
Đường Nhược nhận lấy cái ly, xấu hổ cười cười, cũng không có giấu diếm: “Trước đó khẳng định là có suy nghĩ này, cho nên xin cô lượng thứ, bỏ qua cho.”
“Vậy bây giờ thì sao?” Tào Mẫn nói.
Đường Nhược từ từ nói: “Thật ra nếu bây giờ nói trong lòng tôi không thấp thỏm không yên, cũng là nói dối mà thôi, chủ yếu là tôi luôn cảm thấy, tiến sĩ là một người quá lợi hại, cảm giác… cảm thấy trước mặt cô không có bí mật nào là có thể che giấu được.”
“Lợi hại?” Tào Mẫn cười, lại cúi đầu xuống, “Nói chuyện quá thẳng thắn, sức quan sát quá mạnh mẽ phải không?”
Tay phải cô nhẹ nhàng đong đưa chất lỏng màu hồng trong ly thủy tinh, nhẹ giọng mở miệng nói tiếp: “Thật ra là từ nhỏ tôi đã nói chuyện thẳng thắn rồi, bạn bè bên cạnh cũng không có ai quá thân thiết, thời gian dài...”
Nhân vật trong đại viện quân đội, ai không phải là người tâm cao khí ngạo.
Những câu nói không chút nể nang không chút lưu tình, mỗi lần gặp mặt có thể nói ra chuyện xấu của người khác, ai muốn làm bạn bè với cô chứ.
Đường Nhược nghe được lời này, trong lòng thầm nói một câu: quả đúng là như vậy... Sau đó cười với cô, bất đắc dĩ lại thấy đau lòng.
Một cô gái, không có người thương, nếu như không kiên cường, muốn nhu nhược cho ai xem đây?
Tào Mẫn ngẩng đầu, giơ ly rượu trong tay lên nhẹ nhàng đụng vào cái ly trong tay Đường Nhược, cũng không có đợi Đường Nhược đáp lại đã một ngụm uống cạn chỗ rượu đỏ trong ly: “Lần đầu tiên tôi gặp cô... hình như là ở cửa ra vào của đại viện quân đội?”
Đường Nhược gật đầu, thản nhiên nói: “Đúng vậy, lần đầu tiên gặp cô, tôi đã nói cô có cả trí tuệ và dung mạo, lúc ấy tôi cũng rất hâm mộ.”
“A.” Tào Mẫn hào phóng cười nói, “Nhưng lần đầu tiên tôi gặp cô, tôi chỉ cảm thấy cả người cô luôn tỏa ra một cảm giác hạnh phúc, khiến cho tôi từ sâu thẳm trong lòng khinh bỉ cái cảm giác hạnh phúc ấy.”
Đường Nhược ngoảnh đầu sang chờ câu tiếp theo của Tào Mẫn.
Ánh mắt Đường Nhược đảo qua Tô Vũ Vi đang đứng cách đó không xa, không biết nói câu gì khiến cho Vệ Lam bật cười... lại rủ xuống nhìn cái ly rỗng tuếch trong tay Tào Mẫn.
Hình ảnh thân mật như vậy, chỉ cần trong lòng có tình cảm với anh ta, ai sẽ nhịn được đây.
Chỉ là, nếu trong lòng luôn tưởng nhớ đến một người, cho dù có ngàn vạn tỉnh táo, cũng như trước tránh không được, vì anh ta mà si, mà mê.
Vô tình mới có thể diễn kịch.
/418
|