Edit: Trang Hồng Beta: Sakura Chỗ bày quầy bán hàng cũng giống như đường số 2 ở căn cứ thành phố, cửa hàng mặt tiền bên đường cũng có từng dãy hàng trên vỉa hè.
Bán đủ các loại vật phẩm, phong phú hơn so với đường số 2 của bọn họ.
Một vài loại nhạc khí cổ đại vô cùng đặc sắc, hợp lý thuộc về nơi này.
Quần áo, đồ trang sức, đạo cụ… Cần gì cũng đều có.
Dù sao cũng gặp nhau và đi cùng một chỗ, Đường Nhược và Phan Hiểu Huyên cũng tập hợp với đám người chị Tiết cùng bắt đầu đi dạo.
Thông qua trận zombie triều trước, giờ đây mọi người đều là “địa chủ”, trên người không nhiều thì cũng có ít tinh hạch, muốn mua những hàng… tiện nghi rẻ tiền này, cũng có thể đóng gói mà mang về.
Nhưng trước tận thế muốn mua gì đều xem xét công dụng, không có tác dụng nhiều thì không mua. Sau tận thế càng không cần phải nói, không gian để chạy xe còn ngại chiếm nhiều chỗ. Cho nên mọi người cũng chỉ giống như đi dạo chùa, nhìn ngắm những mặt hàng chơi thôi, chứ không có ý định dùng tinh hạch để mua.
– “Tiểu Nhược. Tiểu Nhược, đến đây.” Tốt xấu gì ở trường học Phan Hiểu Huyên cũng tiếp xúc qua một chút, không giống như các cô chưa từng nhìn thấy nói chi là sờ qua. Cô ấy đi dạo nhanh, đã cách xa Đường Nhược một mét rồi.
Đường Nhược thấy cô ấy ngồi xổm trước một quầy hàng tiền triều, rồi ngoắc ngoắc cô, cô bước nhanh qua, cũng ngồi xổm xuống xem đồ vật cô ấy cầm trên tay: – “Đây là cái gì?”
– “Đây là áo choàng da cổ xưa, ai, quần áo thời cổ đại cũng phân loại giống như thời chúng ta bây giờ đấy.” Phan Hiểu Huyên cầm quần áo trên tay mở ra, cô đứng lên, khoác lên một bên vai của mình: – “Nhìn xem da lông này, chế tác công phu chưa. Woa. Điện ảnh xa hoa quá đi mất, lấy lông chồn làm một tấm áo choàng lớn như vậy.”
Đường Nhược cũng đứng lên xem quần áo trên người cô ấy, lông chồn tuyết trắng, màu đen cà- vạt, còn có một cái mũ, Phan Hiểu Huyên chỉ khoác một phần áo choàng lên vai mà đã cảm thấy toàn bộ khí chất của cô ấy giống như thiên kim khuê các thời cổ đại vậy. Ung dung cao quý như vậy.
– “Đẹp không, thấy được không?” Phan Hiểu Huyên xoay một vòng hỏi.
Đường Nhược gật đầu: – “Ừ, nhìn rất đẹp.”
Phan Hiểu Huyên cao hứng hỏi giá cả: – “Bộ này bao nhiêu tiền?”
Người bán hàng rong trên vỉa hè, nhìn thấy chiếc áo choàng mình để hơn một tháng, cuối cùng đã có người đến hỏi giá, hắn lại quan sát gương mặt đẹp như vẽ của hai cô gái trẻ, làn da trắng nõn, một chút cũng không giống những cô gái khác sau tận thế… nữ dị năng giả phải vất vả ra ngoài đánh giết zombie kiếm lấy từng điểm đổi lấy thức ăn, lại càng không giống những cô gái phụ thuộc vào kẻ mạnh bán đứng chính mình. Ngược lại hai cô như con gái nhà giàu có, tự nhiên hắn cười tít cả mắt chào hàng: – “Ánh mắt hai cô thật sự quá tốt, bộ quần áo này là công ty chúng tôi lúc trước quay bộ phim《Tuyệt thế Đế hậu》mà định ra chế tạo một tấm áo da lông này. Bộ lông tuyết trắng trên áo choàng tôi còn sợ làm bẩn nên gói kỹ trong bao… Hai cô cũng nên biết lúc trước chúng tôi đầu tư cho bộ phim này có hơn mười tỷ đấy… ”
Hắn nói nhảm nhiều như vậy, Phan Hiểu Huyên và Đường Nhược cũng biết hắn chuẩn bị nâng giá.
Phan Hiểu Huyên không kiên nhẫn nói: – “Ông cũng đừng ở đó kéo chuyện năm đó ra nói nữa…. những chuyện này đều đã qua cả rồi, vẫn là mau nói cho tôi biết bộ quần áo này bao nhiêu tiền.”
Người đàn ông đưa bàn tay ra, năm ngón đều vươn ra nói: – “Năm mươi viên tinh hạch cấp hai.”
Năm mươi viên tinh hạch ở căn cứ thành phố A cũng đổi được hơn năm mươi thùng mì tôm. Cho dù đi ra ngoài đánh zombie, năm mươi viên tinh hạch, đoàn đội bọn họ chỉ tốn vài phút mà thôi.
Đường Nhược cảm thấy thật sự không đắt, còn rất rẻ, vì vậy không đợi Phan Hiểu Huyên trả giá, cô lấy trong giỏ một túi tinh hạch, đếm năm mươi viên đưa cho người đàn ông đó.
Người đàn ông nhận tinh hạch, nhìn dáng vẻ hào phóng của Đường Nhược như vậy, cảm thấy mình như đang nằm mơ, hoàn toàn ngây ngốc!
Trước đây có bao nhiêu người mặc cả đến cùng với hắn, cò kè trả giá tới lui, ngay cả hai mươi viên tinh hạch cũng không nỡ bỏ ra. Hắn báo giá năm mươi viên tinh hạch, còn định chuẩn bị cùng hai cô mặc cả một lúc, nếu như có thể được ba mươi viên tinh hạch cũng đã được giá lắm rồi. Nào ngờ cô gái kia không thèm trả giá, hơn nữa nhìn túi tinh hạch trong tay cô, giống như còn trên trăm viên tinh hạch!
Phan Hiểu Huyên cũng không muốn trả giá, cô cũng thật sự yêu thích bộ quần áo này, đừng nói năm mươi viên tinh hạch, cho dù năm trăm viên tinh hạch, cô cũng sẽ mua.
Ngàn vàng khó mua được đồ yêu thích trong lòng nha.
Xa xa chị Tiết nhìn thấy Phan Hiểu Huyên vẫn còn đứng ở đó, cũng đến nói: – “Bộ này thật xinh đẹp nha.”
– “Đúng vậy.” Một người khác cũng nói vào.
– “Ha ha, tôi cũng hiểu được, bây giờ giữa mùa đông rồi, mặc quần áo này vào cũng ấm áp giống như mặc áo lông.”
– “Hình như không còn quần áo giống như vậy… bằng không tôi cũng có ý định mua một bộ.”
– “Qua bên kia xem một chút đi, có lẽ vẫn còn cái khác đấy.”
Bốn người vừa nói vừa chuẩn bị qua các cửa hàng bên cạnh đang bày bán dưới vỉa hè.
Hai tay người đàn ông vẫn còn đang cầm năm mươi viên tinh hạch tỏa ánh sáng lòe lòe, một hồi lâu mới sực tỉnh từ trong ngây ngốc, hắn nghe đám người Phan Hiểu Huyên trò chuyện với nhau, nhanh chóng cất kỹ tinh hạch vào áo trong, vứt bỏ quầy hàng của mình chạy vượt lên chỗ các cô rồi hỏi: – “Tất cả các cô muốn mua quần áo như thế này sao?”
Bốn người xoay người, Đường Nhược nhìn hắn hỏi: – “Ông còn gì nữa không?”
– “Có có có, tôi còn có!” người đàn ông kia sung sướng quá chừng, hôm nay gặp gỡ thần tài a, không đúng, là mẹ của các vị thần tài đó! Hàng tồn kho bán hoài không hết bị một cô lướt qua hốt hết, còn dùng giá cao hơn bình thường vài lần cướp sạch, sao hắn lại có thể không sung sướng cho được.
– “Còn, tôi sợ làm dơ nên không dám lấy ra nhiều, chỉ mang một bộ hàng mẫu ra.” Người đàn ông cúi đầu khom người, chuẩn bị dẫn đường cho bốn người: – “Những thứ khác đều ở trong nhà tôi, mời các cô đi theo tôi, tôi lấy cho các cô tùy tiện lựa chọn.”
Vốn đang hào hứng, Phan Hiểu Huyên nghe được câu này thì khóc: – “Thì ra đồ trên người tôi chỉ là hàng mẫu thôi hả.”
Đường Nhược cười xấu xa, lộ ra hàm răng trắng noãn: – “Đi đến đó nhìn xem có bộ nào giống như vậy hay không, đổi bộ mới là được.”
– “Đúng, nhất định phải đổi bộ mới đấy.”
Tốc độ người đàn ông rất nhanh, hắn nhấc bốn góc tấm vải trắng trên mặt đất túm gọn lên, rồi đem toàn bộ quầy hàng của mình vác lên trên vai.
Những người bán hàng rong chung quanh nhìn thấy hắn buôn bán được nên cũng nhao nhao hướng về bốn người Đường Nhược chào hàng đồ đạc của mình.
– “Các cô gái đến xem hàng của chúng tôi, quần áo của chúng tôi cũng rất đẹp, là quần áo quay phim của 《Lăng Vân》.”
– Ở đây tôi có đạo cụ quay phim của《Vương giả》đây…”
Người đàn ông bị những người bên cạnh chén ép một thời gian dài, giờ đây ha ha một tiếng, cuối cùng cũng có ngày hắn phát tài: – “Thần tài đến cửa nhà tôi, các người đỏ mắt đi nhé!”
Hôm nay hắn mới bày quầy bán hàng, sáng sớm vừa mới trả tiền của ngày hôm nay, có điều bây giờ ai còn quan tâm đến chuyện này. Chính mình lập tức có thể thu vào mấy trăm viên tinh hạch đấy!
Chung quanh trình diễn cuộc sống muôn màu.
Đường Nhược lôi kéo tay Phan Hiểu Huyên, lần đầu tiên cảm giác được, thì ra nhóm mình vô tình làm một chuyện, bây giờ cũng có thể thay đổi vận mệnh của một người rồi hả?
Như vậy xã hội tận thế sau này, thật sự chỉ biết cường giả càng mạnh, kẻ yếu càng yếu.
Nhà của người đàn ông rất xa, thuộc khu nghèo khó ở trụ sở này. Dù sao mục đích của bốn người là đi dạo ở trụ sở này, cứ như vậy đi theo sau người đàn ông lại vừa trò chuyện, thời gian cũng trôi qua dễ dàng.
Trước tận thế, người đàn ông là người làm phim trong ngành điện ảnh, người làm phim cần đầu tư chức nghiệp, miệng lưỡi cũng hết sức khó lường, một đường đi kể cho các cô nghe một ít lịch sử của thành Ảnh thị, sau đó là chuyện căn cứ xây dựng ở đây, còn có một vài vị lãnh đạo trọng yếu trong căn cứ cùng với đoàn đội dị năng giả đang nổi danh.
Bán đủ các loại vật phẩm, phong phú hơn so với đường số 2 của bọn họ.
Một vài loại nhạc khí cổ đại vô cùng đặc sắc, hợp lý thuộc về nơi này.
Quần áo, đồ trang sức, đạo cụ… Cần gì cũng đều có.
Dù sao cũng gặp nhau và đi cùng một chỗ, Đường Nhược và Phan Hiểu Huyên cũng tập hợp với đám người chị Tiết cùng bắt đầu đi dạo.
Thông qua trận zombie triều trước, giờ đây mọi người đều là “địa chủ”, trên người không nhiều thì cũng có ít tinh hạch, muốn mua những hàng… tiện nghi rẻ tiền này, cũng có thể đóng gói mà mang về.
Nhưng trước tận thế muốn mua gì đều xem xét công dụng, không có tác dụng nhiều thì không mua. Sau tận thế càng không cần phải nói, không gian để chạy xe còn ngại chiếm nhiều chỗ. Cho nên mọi người cũng chỉ giống như đi dạo chùa, nhìn ngắm những mặt hàng chơi thôi, chứ không có ý định dùng tinh hạch để mua.
– “Tiểu Nhược. Tiểu Nhược, đến đây.” Tốt xấu gì ở trường học Phan Hiểu Huyên cũng tiếp xúc qua một chút, không giống như các cô chưa từng nhìn thấy nói chi là sờ qua. Cô ấy đi dạo nhanh, đã cách xa Đường Nhược một mét rồi.
Đường Nhược thấy cô ấy ngồi xổm trước một quầy hàng tiền triều, rồi ngoắc ngoắc cô, cô bước nhanh qua, cũng ngồi xổm xuống xem đồ vật cô ấy cầm trên tay: – “Đây là cái gì?”
– “Đây là áo choàng da cổ xưa, ai, quần áo thời cổ đại cũng phân loại giống như thời chúng ta bây giờ đấy.” Phan Hiểu Huyên cầm quần áo trên tay mở ra, cô đứng lên, khoác lên một bên vai của mình: – “Nhìn xem da lông này, chế tác công phu chưa. Woa. Điện ảnh xa hoa quá đi mất, lấy lông chồn làm một tấm áo choàng lớn như vậy.”
Đường Nhược cũng đứng lên xem quần áo trên người cô ấy, lông chồn tuyết trắng, màu đen cà- vạt, còn có một cái mũ, Phan Hiểu Huyên chỉ khoác một phần áo choàng lên vai mà đã cảm thấy toàn bộ khí chất của cô ấy giống như thiên kim khuê các thời cổ đại vậy. Ung dung cao quý như vậy.
– “Đẹp không, thấy được không?” Phan Hiểu Huyên xoay một vòng hỏi.
Đường Nhược gật đầu: – “Ừ, nhìn rất đẹp.”
Phan Hiểu Huyên cao hứng hỏi giá cả: – “Bộ này bao nhiêu tiền?”
Người bán hàng rong trên vỉa hè, nhìn thấy chiếc áo choàng mình để hơn một tháng, cuối cùng đã có người đến hỏi giá, hắn lại quan sát gương mặt đẹp như vẽ của hai cô gái trẻ, làn da trắng nõn, một chút cũng không giống những cô gái khác sau tận thế… nữ dị năng giả phải vất vả ra ngoài đánh giết zombie kiếm lấy từng điểm đổi lấy thức ăn, lại càng không giống những cô gái phụ thuộc vào kẻ mạnh bán đứng chính mình. Ngược lại hai cô như con gái nhà giàu có, tự nhiên hắn cười tít cả mắt chào hàng: – “Ánh mắt hai cô thật sự quá tốt, bộ quần áo này là công ty chúng tôi lúc trước quay bộ phim《Tuyệt thế Đế hậu》mà định ra chế tạo một tấm áo da lông này. Bộ lông tuyết trắng trên áo choàng tôi còn sợ làm bẩn nên gói kỹ trong bao… Hai cô cũng nên biết lúc trước chúng tôi đầu tư cho bộ phim này có hơn mười tỷ đấy… ”
Hắn nói nhảm nhiều như vậy, Phan Hiểu Huyên và Đường Nhược cũng biết hắn chuẩn bị nâng giá.
Phan Hiểu Huyên không kiên nhẫn nói: – “Ông cũng đừng ở đó kéo chuyện năm đó ra nói nữa…. những chuyện này đều đã qua cả rồi, vẫn là mau nói cho tôi biết bộ quần áo này bao nhiêu tiền.”
Người đàn ông đưa bàn tay ra, năm ngón đều vươn ra nói: – “Năm mươi viên tinh hạch cấp hai.”
Năm mươi viên tinh hạch ở căn cứ thành phố A cũng đổi được hơn năm mươi thùng mì tôm. Cho dù đi ra ngoài đánh zombie, năm mươi viên tinh hạch, đoàn đội bọn họ chỉ tốn vài phút mà thôi.
Đường Nhược cảm thấy thật sự không đắt, còn rất rẻ, vì vậy không đợi Phan Hiểu Huyên trả giá, cô lấy trong giỏ một túi tinh hạch, đếm năm mươi viên đưa cho người đàn ông đó.
Người đàn ông nhận tinh hạch, nhìn dáng vẻ hào phóng của Đường Nhược như vậy, cảm thấy mình như đang nằm mơ, hoàn toàn ngây ngốc!
Trước đây có bao nhiêu người mặc cả đến cùng với hắn, cò kè trả giá tới lui, ngay cả hai mươi viên tinh hạch cũng không nỡ bỏ ra. Hắn báo giá năm mươi viên tinh hạch, còn định chuẩn bị cùng hai cô mặc cả một lúc, nếu như có thể được ba mươi viên tinh hạch cũng đã được giá lắm rồi. Nào ngờ cô gái kia không thèm trả giá, hơn nữa nhìn túi tinh hạch trong tay cô, giống như còn trên trăm viên tinh hạch!
Phan Hiểu Huyên cũng không muốn trả giá, cô cũng thật sự yêu thích bộ quần áo này, đừng nói năm mươi viên tinh hạch, cho dù năm trăm viên tinh hạch, cô cũng sẽ mua.
Ngàn vàng khó mua được đồ yêu thích trong lòng nha.
Xa xa chị Tiết nhìn thấy Phan Hiểu Huyên vẫn còn đứng ở đó, cũng đến nói: – “Bộ này thật xinh đẹp nha.”
– “Đúng vậy.” Một người khác cũng nói vào.
– “Ha ha, tôi cũng hiểu được, bây giờ giữa mùa đông rồi, mặc quần áo này vào cũng ấm áp giống như mặc áo lông.”
– “Hình như không còn quần áo giống như vậy… bằng không tôi cũng có ý định mua một bộ.”
– “Qua bên kia xem một chút đi, có lẽ vẫn còn cái khác đấy.”
Bốn người vừa nói vừa chuẩn bị qua các cửa hàng bên cạnh đang bày bán dưới vỉa hè.
Hai tay người đàn ông vẫn còn đang cầm năm mươi viên tinh hạch tỏa ánh sáng lòe lòe, một hồi lâu mới sực tỉnh từ trong ngây ngốc, hắn nghe đám người Phan Hiểu Huyên trò chuyện với nhau, nhanh chóng cất kỹ tinh hạch vào áo trong, vứt bỏ quầy hàng của mình chạy vượt lên chỗ các cô rồi hỏi: – “Tất cả các cô muốn mua quần áo như thế này sao?”
Bốn người xoay người, Đường Nhược nhìn hắn hỏi: – “Ông còn gì nữa không?”
– “Có có có, tôi còn có!” người đàn ông kia sung sướng quá chừng, hôm nay gặp gỡ thần tài a, không đúng, là mẹ của các vị thần tài đó! Hàng tồn kho bán hoài không hết bị một cô lướt qua hốt hết, còn dùng giá cao hơn bình thường vài lần cướp sạch, sao hắn lại có thể không sung sướng cho được.
– “Còn, tôi sợ làm dơ nên không dám lấy ra nhiều, chỉ mang một bộ hàng mẫu ra.” Người đàn ông cúi đầu khom người, chuẩn bị dẫn đường cho bốn người: – “Những thứ khác đều ở trong nhà tôi, mời các cô đi theo tôi, tôi lấy cho các cô tùy tiện lựa chọn.”
Vốn đang hào hứng, Phan Hiểu Huyên nghe được câu này thì khóc: – “Thì ra đồ trên người tôi chỉ là hàng mẫu thôi hả.”
Đường Nhược cười xấu xa, lộ ra hàm răng trắng noãn: – “Đi đến đó nhìn xem có bộ nào giống như vậy hay không, đổi bộ mới là được.”
– “Đúng, nhất định phải đổi bộ mới đấy.”
Tốc độ người đàn ông rất nhanh, hắn nhấc bốn góc tấm vải trắng trên mặt đất túm gọn lên, rồi đem toàn bộ quầy hàng của mình vác lên trên vai.
Những người bán hàng rong chung quanh nhìn thấy hắn buôn bán được nên cũng nhao nhao hướng về bốn người Đường Nhược chào hàng đồ đạc của mình.
– “Các cô gái đến xem hàng của chúng tôi, quần áo của chúng tôi cũng rất đẹp, là quần áo quay phim của 《Lăng Vân》.”
– Ở đây tôi có đạo cụ quay phim của《Vương giả》đây…”
Người đàn ông bị những người bên cạnh chén ép một thời gian dài, giờ đây ha ha một tiếng, cuối cùng cũng có ngày hắn phát tài: – “Thần tài đến cửa nhà tôi, các người đỏ mắt đi nhé!”
Hôm nay hắn mới bày quầy bán hàng, sáng sớm vừa mới trả tiền của ngày hôm nay, có điều bây giờ ai còn quan tâm đến chuyện này. Chính mình lập tức có thể thu vào mấy trăm viên tinh hạch đấy!
Chung quanh trình diễn cuộc sống muôn màu.
Đường Nhược lôi kéo tay Phan Hiểu Huyên, lần đầu tiên cảm giác được, thì ra nhóm mình vô tình làm một chuyện, bây giờ cũng có thể thay đổi vận mệnh của một người rồi hả?
Như vậy xã hội tận thế sau này, thật sự chỉ biết cường giả càng mạnh, kẻ yếu càng yếu.
Nhà của người đàn ông rất xa, thuộc khu nghèo khó ở trụ sở này. Dù sao mục đích của bốn người là đi dạo ở trụ sở này, cứ như vậy đi theo sau người đàn ông lại vừa trò chuyện, thời gian cũng trôi qua dễ dàng.
Trước tận thế, người đàn ông là người làm phim trong ngành điện ảnh, người làm phim cần đầu tư chức nghiệp, miệng lưỡi cũng hết sức khó lường, một đường đi kể cho các cô nghe một ít lịch sử của thành Ảnh thị, sau đó là chuyện căn cứ xây dựng ở đây, còn có một vài vị lãnh đạo trọng yếu trong căn cứ cùng với đoàn đội dị năng giả đang nổi danh.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/418
|