Edit: Trang Hồng Beta: Sakura Bây giờ đối phương đã ngủ, cho nên hiện tại khu ý thức của hắn rất yếu, Đường Nhược cũng cảm thụ nó không chấn động mãnh liệt nữa rồi.
Người nọ có lẽ còn đang nằm mơ.
Về phần mơ thấy gì, Đường Nhược thuận theo lòng hiếu kỳ, liếc một cái.
Chắc hắn ngày suy nghĩ nhiều nên mơ thấy cái đó, trong giấc mơ đều là Plans vs Zombie! Ách… Cái này vẫn phiên bản Châu Á đấy, những con… cương thi kia còn đang nói chuyện, bàn luận làm thế nào để tấn công vào bên trong căn cứ đại chiến với dị năng giả…
Đường Nhược trợn tròn mắt ngẩn người xem trong thoáng chốc, kéo dài tinh thần lực rời khỏi chỗ này.
Giấc mơ của người ta tốt đẹp như thế đấy, cũng không nên quấy rầy hắn.
Cô luôn thăm dò theo dòng chảy của máu trong đầu óc của người nọ, cuối cùng cũng đi đến nơi cô muốn tìm—— khu mã hải.
Chỗ này, Đường Nhược từng nhìn thấy trong trí não của Tô Tiêm Ảnh, vùng đại não này hình thành ký ức của người đó.
Những ký ức đều được lưu trữ ở trong này, ở chỗ này giống như một quyển sách cô cần gì cứ tra cứu là có.
Ví dụ như ký ức từ nhỏ đến lớn của người nọ, rồi nhập ngũ, đến lúc virus bộc phát, hắn ở trong quân đội thức tỉnh dị năng như thế nào, hắn luyện tập dị năng như thế nào…
Sau đó, ừh, lật đến trang cuối cùng cũng không phát hiện hắn dùng dị năng tấn công cô, hoặc đối với đội ngũ này có hình ảnh dị tâm nào.
Tóm lại, người này còn là một đối tượng có thể lôi kéo. Trong trí nhớ và ý thức của hắn, tuy hắn là người nhà họ Chu, nhưng tấm lòng tôn sùng Bạch Thất rất cao.
Lúc Đường Nhược thu hồi tinh thần lực, Bạch Thất vô cùng chăm chú, mắt không chớp nhìn cô chằm chằm, thần sắc kia giống như bạn học nhỏ đang đứng trước cô giáo, một bộ dáng chờ đợi được dạy bảo.
Mắt nhỏ nhìn cô giáo, miệng nhỏ không nói lời nào.
Đường Nhược nghĩ đến hình ảnh Bạch Thất vào lúc còn là một cậu bé nhỏ tuổi, gương mặt nhỏ nhắn vẫn còn non ngớt, còn chảy nước mũi. Một nam thần, khi còn bé bị đánh, không mách được ai, chỉ có thể ủy khuất rưng rưng lã chã – bộ dáng sắp khóc đến nơi, nên là tình trạng thế nào cho đúng đây nhỉ?
Đường Nhược nghĩ đi nghĩ lại, liền nở nụ cười.
Nhìn thấy nụ cười của cô, Bạch Thất biết cô đã thu hồi tinh thần lực, tuy không hiểu cô cười gì nhưng anh vẫn hỏi điều mình muốn biết nhất vào giờ phút này: – “Thế nào, có phải là người này không?”
– “Không phải.” Đường Nhược cười lắc đầu nói: – “Hắn còn rất tôn sùng anh, anh có thể cho hắn một ít đề nghị cùng động viên, đến lúc đó sẽ có một người có thể vì chúng ta làm việc rồi.”
– “Ờ, ra là vậy.” Đương nhiên Bạch Thất chú ý trọng điểm không phải chuyện này: – “Em vừa nhìn anh cười cái gì?”
– “Nghĩ đến một đứa bé đầu gấu.” Đường Nhược cũng không giấu diếm, cười dịu dàng nói: – “Một đứa nhỏ đầu gấu giống anh như đúc, sau đó bị người đánh, khóc nước mắt nước mũi như mưa.”
Bạch Thất ngớ cả người, suy nghĩ một lúc, đưa tay ôm chặt vòng eo của cô, cũng cười: – “Chờ đến lúc mọi chuyện ổn định, ngược lại em có thể sinh một đứa, anh lại đánh nó một trận, khi đó em nhìn xem có phải giống anh như đúc không.”
Đường Nhược: “…”
Cô đã biết cùng anh đối đầu, mỗi lần chỉ có thể cắn vỏ chăn mà thôi.
Có điều, kết tinh tình yêu cùng Bạch Thất giống như đúc ah…
Thật ra, ngẫm nghĩ lại cũng vô cùng chờ mong lắm đấy.
Đã không phải người này, vậy thì kéo tiếp một người khác đến thí nghiệm.
Hơn nữa lần thí nghiệm này rất thành công, bởi vì không có di chứng gì.
Đường Nhược cảm nhận tinh thần lực của mình, phát hiện từ lần sử dụng này trở về sau, cô cũng không tiêu hao bao nhiêu tinh thần lực, có lẽ liên quan đến giấc mơ của người này. Một người trong lúc ngủ, ý thức kháng cự yếu nhất.
Hai người làm kẻ trộm đến nghiện, sau khi đem người này kéo trở về, lại kéo người khác đến.
Nếu như không phải vì xây dựng hình tượng chính trực, vô tư, tốt bụng cho mình trong đội ngũ, Bạch Thất mới không đi kéo từng người xa lạ đi khắp nơi như thế này. Cứ ném thẳng hẳn nằm ngủ ở chỗ này một đêm luôn cho xong!
Anh thật sự chán ghét đàn ông rồi!
Nếu như đổi thành cô gái… Được rồi, thật ra ngoại trừ Đường Nhược, anh đều ghét bỏ như nhau!
Lần này, dị năng của người này mạnh hơn người trước đó nhiều, mà khu ý thức cũng lớn hơn nhiều.
Khu ý thức lớn có thể nhanh chóng truyền tải tin tức từ đại nào, mà ngay cả khu mã hải cũng lớn thêm không ít, chứng tỏ trí nhớ của người này cũng không kém.
Thì ra tinh thần lực còn có thể trở thành máy quét đại não.
Đường Nhược hứng trí đem tâm trí của người này nghiên cứu từ đầu đến đuôi. Ký ức từ bé đến lớn cũng cẩn thận xem xét kỹ càng, cũng không phải người này.
Sau đó, cô nói tất cả mọi chuyện cho Bách Thất nghe, không chút giấu diếm.
Sau người này, Bạch Thất cũng không cho cô tiếp tục sử dụng tinh thần lực, thời gian rất nhiều, có thể từ từ sẽ làm. Vả lại, đột nhiên anh nghe Đường Nhược báo một tin tức vô cùng quan trọng: cô có thể nhìn thấy ký ức từ nhỏ đến lớn của người đó!
Đây là khái niệm gì!
Vị hôn thê của mình nhìn thấy một số hình ảnh loạn thất bát tao (*) từ nhỏ đến lớn của người đàn ông khác!
Bạch Thất bất ngờ ăn phải dấm chua kiểu này! Quá cay mắt rồi, quả thực có thể cho những người này vài thanh phi đao khiến bọn hắn mát mẻ một chút.
Vẫn không nên để Đường Nhược nhìn nữa, dùng phương pháp so sánh loại trừ tuy hơi phiền toái nhưng anh cũng có thể tìm được đối tượng hoài nghi.
Dùng cách này luyện tập tinh thần lực… sau này đối tượng nên đổi toàn bộ thành nữ mới được!
Sau khi nghiên cứu người thứ hai xong, Đường Nhược phát hiện tinh thần lực vẫn hao tổn một ít, vì vậy cô rút ra kết luận nếu như đối tượng xâm nhập có ý thức yếu kèm, hoặc dị năng giả yếu hơn, thì cô sẽ dễ dàng khống chế đối tượng hơn.
Một đêm không mộng mị, cũng không vào không gian, sau khi trở về Đường Nhược rút cả người vào trong ngực Bạch Thất ngủ đến hừng sáng.
Trên đường đi tiếp, Bạch Thất nói được thì làm được, không hề để cô sử dụng tinh thần lực.
Trên đường đi zombie không nhiều lắm, mọi người có thể không dùng vũ khí, chỉ sử dụng dị năng cũng đủ giải quyết hết phiền toái, ngay cả viên đạn cũng có thể tiết kiệm không ít.
Sau khi mọi người trở về từ nhà máy sơn nước, quang minh chánh đại, càng đánh càng hăng, trên đường đi đánh một cách thoải mái.
Mỗi ngày Đường Nhược không có chuyện gì làm, đành phải mỗi đêm ở đồng ruộng bên trong không gian thu hoạch dưa leo rau quả, bởi vậy, hệ Mộc của Phan Đại Vĩ không có tác dụng.
Đoàn đội Tùy Tiện mỗi người đều ăn dâu tây đến nỗi lối ra đều bị lỡ loét cả rồi!
Chu kỳ sinh trưởng của dâu tây vốn ngắn, không gian của cô cũng không hạn chế mùa gì. Trước kia do bận rộn nhiều việc, nên Đường Nhược cũng không có đi thu hoạch. Hôm nay, hứng thú thăm dò yêu thích bị Bạch Thất ngăn cấm mất rồi, trên đường đi không có người thương vong, tự nhiên cô cũng rất rảnh rỗi a.
Rảnh rỗi đến nỗi không cần phóng thích dị năng, mỗi ngày đều dựa vào cửa sổ xe ngủ, sau khi ngủ lại tiến vào không gian là phát tiết kiểu bình thường làm đặc biệt. Móa!
Không gian của cô không thể để cho bất kỳ ai biết được, bởi vậy dâu tây đều được nội bộ tiêu hóa.
Mỗi người buổi sáng bắt đầu ăn một bàn, cơm trưa sẽ có một bàn, sau bữa cơm chiều lại một bàn…
Kết quả…
– “Chị Đường, chúng ta có thể thay đổi khẩu vị được không? Đừng lại ăn dâu tây nữa, em chưa từng cảm thấy dâu tây lại khó ăn đến như vậy… ”
– “Tôi cũng hiểu bây giờ đã tốt lắm không thể làm kiêu, dưới tình huống có ăn tôi thật sự cũng muốn nói tôi ghét dâu tây lắm rồi…”
– “Đúng vậy, đúng vậy, tôi cảm thấy mấy ngày nay tôi đã ăn ít nhất hết 50 cân (25kg) dâu tây rồi!”
Người nọ có lẽ còn đang nằm mơ.
Về phần mơ thấy gì, Đường Nhược thuận theo lòng hiếu kỳ, liếc một cái.
Chắc hắn ngày suy nghĩ nhiều nên mơ thấy cái đó, trong giấc mơ đều là Plans vs Zombie! Ách… Cái này vẫn phiên bản Châu Á đấy, những con… cương thi kia còn đang nói chuyện, bàn luận làm thế nào để tấn công vào bên trong căn cứ đại chiến với dị năng giả…
Đường Nhược trợn tròn mắt ngẩn người xem trong thoáng chốc, kéo dài tinh thần lực rời khỏi chỗ này.
Giấc mơ của người ta tốt đẹp như thế đấy, cũng không nên quấy rầy hắn.
Cô luôn thăm dò theo dòng chảy của máu trong đầu óc của người nọ, cuối cùng cũng đi đến nơi cô muốn tìm—— khu mã hải.
Chỗ này, Đường Nhược từng nhìn thấy trong trí não của Tô Tiêm Ảnh, vùng đại não này hình thành ký ức của người đó.
Những ký ức đều được lưu trữ ở trong này, ở chỗ này giống như một quyển sách cô cần gì cứ tra cứu là có.
Ví dụ như ký ức từ nhỏ đến lớn của người nọ, rồi nhập ngũ, đến lúc virus bộc phát, hắn ở trong quân đội thức tỉnh dị năng như thế nào, hắn luyện tập dị năng như thế nào…
Sau đó, ừh, lật đến trang cuối cùng cũng không phát hiện hắn dùng dị năng tấn công cô, hoặc đối với đội ngũ này có hình ảnh dị tâm nào.
Tóm lại, người này còn là một đối tượng có thể lôi kéo. Trong trí nhớ và ý thức của hắn, tuy hắn là người nhà họ Chu, nhưng tấm lòng tôn sùng Bạch Thất rất cao.
Lúc Đường Nhược thu hồi tinh thần lực, Bạch Thất vô cùng chăm chú, mắt không chớp nhìn cô chằm chằm, thần sắc kia giống như bạn học nhỏ đang đứng trước cô giáo, một bộ dáng chờ đợi được dạy bảo.
Mắt nhỏ nhìn cô giáo, miệng nhỏ không nói lời nào.
Đường Nhược nghĩ đến hình ảnh Bạch Thất vào lúc còn là một cậu bé nhỏ tuổi, gương mặt nhỏ nhắn vẫn còn non ngớt, còn chảy nước mũi. Một nam thần, khi còn bé bị đánh, không mách được ai, chỉ có thể ủy khuất rưng rưng lã chã – bộ dáng sắp khóc đến nơi, nên là tình trạng thế nào cho đúng đây nhỉ?
Đường Nhược nghĩ đi nghĩ lại, liền nở nụ cười.
Nhìn thấy nụ cười của cô, Bạch Thất biết cô đã thu hồi tinh thần lực, tuy không hiểu cô cười gì nhưng anh vẫn hỏi điều mình muốn biết nhất vào giờ phút này: – “Thế nào, có phải là người này không?”
– “Không phải.” Đường Nhược cười lắc đầu nói: – “Hắn còn rất tôn sùng anh, anh có thể cho hắn một ít đề nghị cùng động viên, đến lúc đó sẽ có một người có thể vì chúng ta làm việc rồi.”
– “Ờ, ra là vậy.” Đương nhiên Bạch Thất chú ý trọng điểm không phải chuyện này: – “Em vừa nhìn anh cười cái gì?”
– “Nghĩ đến một đứa bé đầu gấu.” Đường Nhược cũng không giấu diếm, cười dịu dàng nói: – “Một đứa nhỏ đầu gấu giống anh như đúc, sau đó bị người đánh, khóc nước mắt nước mũi như mưa.”
Bạch Thất ngớ cả người, suy nghĩ một lúc, đưa tay ôm chặt vòng eo của cô, cũng cười: – “Chờ đến lúc mọi chuyện ổn định, ngược lại em có thể sinh một đứa, anh lại đánh nó một trận, khi đó em nhìn xem có phải giống anh như đúc không.”
Đường Nhược: “…”
Cô đã biết cùng anh đối đầu, mỗi lần chỉ có thể cắn vỏ chăn mà thôi.
Có điều, kết tinh tình yêu cùng Bạch Thất giống như đúc ah…
Thật ra, ngẫm nghĩ lại cũng vô cùng chờ mong lắm đấy.
Đã không phải người này, vậy thì kéo tiếp một người khác đến thí nghiệm.
Hơn nữa lần thí nghiệm này rất thành công, bởi vì không có di chứng gì.
Đường Nhược cảm nhận tinh thần lực của mình, phát hiện từ lần sử dụng này trở về sau, cô cũng không tiêu hao bao nhiêu tinh thần lực, có lẽ liên quan đến giấc mơ của người này. Một người trong lúc ngủ, ý thức kháng cự yếu nhất.
Hai người làm kẻ trộm đến nghiện, sau khi đem người này kéo trở về, lại kéo người khác đến.
Nếu như không phải vì xây dựng hình tượng chính trực, vô tư, tốt bụng cho mình trong đội ngũ, Bạch Thất mới không đi kéo từng người xa lạ đi khắp nơi như thế này. Cứ ném thẳng hẳn nằm ngủ ở chỗ này một đêm luôn cho xong!
Anh thật sự chán ghét đàn ông rồi!
Nếu như đổi thành cô gái… Được rồi, thật ra ngoại trừ Đường Nhược, anh đều ghét bỏ như nhau!
Lần này, dị năng của người này mạnh hơn người trước đó nhiều, mà khu ý thức cũng lớn hơn nhiều.
Khu ý thức lớn có thể nhanh chóng truyền tải tin tức từ đại nào, mà ngay cả khu mã hải cũng lớn thêm không ít, chứng tỏ trí nhớ của người này cũng không kém.
Thì ra tinh thần lực còn có thể trở thành máy quét đại não.
Đường Nhược hứng trí đem tâm trí của người này nghiên cứu từ đầu đến đuôi. Ký ức từ bé đến lớn cũng cẩn thận xem xét kỹ càng, cũng không phải người này.
Sau đó, cô nói tất cả mọi chuyện cho Bách Thất nghe, không chút giấu diếm.
Sau người này, Bạch Thất cũng không cho cô tiếp tục sử dụng tinh thần lực, thời gian rất nhiều, có thể từ từ sẽ làm. Vả lại, đột nhiên anh nghe Đường Nhược báo một tin tức vô cùng quan trọng: cô có thể nhìn thấy ký ức từ nhỏ đến lớn của người đó!
Đây là khái niệm gì!
Vị hôn thê của mình nhìn thấy một số hình ảnh loạn thất bát tao (*) từ nhỏ đến lớn của người đàn ông khác!
Bạch Thất bất ngờ ăn phải dấm chua kiểu này! Quá cay mắt rồi, quả thực có thể cho những người này vài thanh phi đao khiến bọn hắn mát mẻ một chút.
Vẫn không nên để Đường Nhược nhìn nữa, dùng phương pháp so sánh loại trừ tuy hơi phiền toái nhưng anh cũng có thể tìm được đối tượng hoài nghi.
Dùng cách này luyện tập tinh thần lực… sau này đối tượng nên đổi toàn bộ thành nữ mới được!
Sau khi nghiên cứu người thứ hai xong, Đường Nhược phát hiện tinh thần lực vẫn hao tổn một ít, vì vậy cô rút ra kết luận nếu như đối tượng xâm nhập có ý thức yếu kèm, hoặc dị năng giả yếu hơn, thì cô sẽ dễ dàng khống chế đối tượng hơn.
Một đêm không mộng mị, cũng không vào không gian, sau khi trở về Đường Nhược rút cả người vào trong ngực Bạch Thất ngủ đến hừng sáng.
Trên đường đi tiếp, Bạch Thất nói được thì làm được, không hề để cô sử dụng tinh thần lực.
Trên đường đi zombie không nhiều lắm, mọi người có thể không dùng vũ khí, chỉ sử dụng dị năng cũng đủ giải quyết hết phiền toái, ngay cả viên đạn cũng có thể tiết kiệm không ít.
Sau khi mọi người trở về từ nhà máy sơn nước, quang minh chánh đại, càng đánh càng hăng, trên đường đi đánh một cách thoải mái.
Mỗi ngày Đường Nhược không có chuyện gì làm, đành phải mỗi đêm ở đồng ruộng bên trong không gian thu hoạch dưa leo rau quả, bởi vậy, hệ Mộc của Phan Đại Vĩ không có tác dụng.
Đoàn đội Tùy Tiện mỗi người đều ăn dâu tây đến nỗi lối ra đều bị lỡ loét cả rồi!
Chu kỳ sinh trưởng của dâu tây vốn ngắn, không gian của cô cũng không hạn chế mùa gì. Trước kia do bận rộn nhiều việc, nên Đường Nhược cũng không có đi thu hoạch. Hôm nay, hứng thú thăm dò yêu thích bị Bạch Thất ngăn cấm mất rồi, trên đường đi không có người thương vong, tự nhiên cô cũng rất rảnh rỗi a.
Rảnh rỗi đến nỗi không cần phóng thích dị năng, mỗi ngày đều dựa vào cửa sổ xe ngủ, sau khi ngủ lại tiến vào không gian là phát tiết kiểu bình thường làm đặc biệt. Móa!
Không gian của cô không thể để cho bất kỳ ai biết được, bởi vậy dâu tây đều được nội bộ tiêu hóa.
Mỗi người buổi sáng bắt đầu ăn một bàn, cơm trưa sẽ có một bàn, sau bữa cơm chiều lại một bàn…
Kết quả…
– “Chị Đường, chúng ta có thể thay đổi khẩu vị được không? Đừng lại ăn dâu tây nữa, em chưa từng cảm thấy dâu tây lại khó ăn đến như vậy… ”
– “Tôi cũng hiểu bây giờ đã tốt lắm không thể làm kiêu, dưới tình huống có ăn tôi thật sự cũng muốn nói tôi ghét dâu tây lắm rồi…”
– “Đúng vậy, đúng vậy, tôi cảm thấy mấy ngày nay tôi đã ăn ít nhất hết 50 cân (25kg) dâu tây rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/418
|