Bây giờ, mọi người ở đây đều nhìn rõ dị năng của Điền Hải không hề kém chút nào!
Chỗ đám người đặt cược vào Điền Hải thở phào, vì đều đặt cược Điền Hải nên kích động đứng dậy cổ vũ cậu ta.
“Chàng trai, việc đổi đời của tôi nhờ cả vào cậu dấy!”
“Vợ của tôi vốn dĩ phải nhờ vào cậu rồi!”
“Cố lên! Cho ta ôm chút lời về nào!”
Trong lúc ánh chớp bóng kiếm, chớp điện thì cuồn cuộn, ánh kiếm lại lạnh tới thấu xương, anh tới tôi đi, đấu vô cùng kịch liệt.
“Thắng chẳng khó chút nào, A Hải còn chưa dùng hết sức nữa.” Lưu Binh vừa nhìn vừa nói, còn nhàn hạ cầm đậu phộng vừa bóc vừa ăn.
“Umh, thắng là cái chắc rồi.” Dĩ nhiên Đường Nhược cũng nhìn rõ, hiện tại cậu em mình còn chưa dùng đến gậy sét, chỉ dùng cầu sét đơn giản nhất để đánh mà thôi.”
Phan Hiểu Huyên vốn đang rất căng thẳng cầm quần áo của Điền Hải, cũng vì nghe hai câu này mà bình tĩnh được một chút.
Sau đó, cô tự nhiên nhìn xuống, thấy mình nắm chặt áo khoác của Điền Hải đến nhăn nhúm.
Bộ đồ này trước tận thế là hàng hiệu, bây giờ tận thế rồi, hàng hiệu so với quần áo khác lại càng đắt hơn nữa.
Vì vậy đặt quần áo lên đùi vuốt phẳng.
Trên bộ đồ có mùi sữa tắm nhàn nhạt, như lan như xạ, thấm vào trong lòng làm Phan Hiểu Huyên nhớ lại cảnh cái người nào đó vừa mới ôm mình xong.
Thực lòng mà nói, mùi trên người Điền Hải rất dễ chịu…
Rõ ràng Diệp Thành Luân có học qua kiếm đạo, kiếm nào cũng tàn nhẫn chặn hết đường lui.
Cả hai người đều giống nhau, tăng dị năng dựa trên việc đánh Zombie.
Nhưng Điền Hải dù sao cũng được dùng nước trong không gian đến mấy tháng, ngay cả dị năng giả hoang dã cũng bằng, vậy sao được?
Chiêu thức của Diệp Thành Luân càng ngày càng hiểm ác, Điền Hải thả ra cầu sét, giẫm lên cầu để bay lên trời, cả người điện tím lập lòe, nhìn vô cùng hào hoa chói sáng!
Cậu ta “bay” một phát không ngừng làm cho Diệp Thành Luân sợ hãi, những người khác quanh đây cũng hết sức giật mình.
Từ hai tháng trước trong căn cứ đã xôn xao việc nữ thần dẫm cầu nước và một chàng trai dẫm lên sen băng để bay lên tường thành, đến giờ đã là người thứ ba có thể dùng dị năng “bay” lên rồi!
Hóa ra hệ Lôi cũng có thể dẫm lên được.
Cứ như vậy, thì hẳn là những người có dị năng cũng có thể làm cho bản thân mình bay được!
“A Hải cũng bay được!” Lưu Binh ngạc nhiên đến rơi cả đậu phộng.
“Tôi, đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy…” Phan Hiểu Huyên kinh ngạc nói.
Đường Nhược rất vui: “Nhìn tư thế này, chắc đã tập luyện được vài ngày rồi, thăng lên cấp ba cũng được hơn tháng, để thể hiện cho ai đó nhìn nên mới trốn đi luyện đây mà, có điều…” Nói xong, cô quay lại nhìn Phan Hiểu Huyên, “Hiện tại đúng là để thể hiện cho ai đó xem, lại còn vì người ta mà khiêu chiến với tình địch nữa cơ.”
“Tiểu Nhược!” mặt Phan Hiểu Huyên đỏ bừng.
Nhìn kỹ cách Điền Hải dẫm cầu sẽ thấy khác hẳn Bạch Thất với Đường Nhược.
Vốn dĩ dị năng của cậu ta không phải thực thể, sét vốn là hư thể nên để dẫm được lên nó cậu ta đã suy nghĩ rất lâu, còn đi hỏi Bạch Thất nữa.
Cuối cùng sau khi thử nghiệm nhiều lần, dùng cầu sét bao bọc toàn bộ cơ thể mình, để cho xung quanh hình thành chân không, làm giảm trọng lực. Sau đó ngưng tụ cầu sét ở dưới chân thật nặng mới miễn cưỡng nhảy lên được.
Đương nhiên tập luyện mãi, giờ mới có thể bay lên cao tầm 10 mét, chỉ cần tập luyện gấp rút, làm cho dị năng mạnh hơn nữa, như vậy thì cũng có thể bay cao hơn 10 mét giống Bạch Thất rồi.
Khi Điền Hải giẫm hai cái cầu sét lùi về sau, khẽ đảo người rơi xuống rồi nhảy ra sau lưng Diệp Thành Luân, cổ tay lắc nhẹ, trong không trung hình thành một cái gậy dài, thế lao tới cực nhanh, đánh thẳng vào lưng Diệp Thành Luân.
Sét từ trên không đánh xuống, gậy sét thì từ sau lưng đánh qua, làm cho Diệp Thành Luân phải lao về phía trước.
Sau khi lảo đảo vài bước, Diệp Thành Luân nhanh chóng xoay người lại, biến kiếm thành thương, đối phó với Điền Hải.
Gậy sét cùng thương dài giao thoa với nhau… Lại thêm một gậy đập lên người Diệp Thành Luân.
Bây giờ Điền Hải đã sử dụng toàn bộ dị năng của mình, một đòn đập vào người hắn… cậu đã sử dụng toàn bộ kỹ thuật của mình trên sàn đấu.
“Hay!”
“Vậy mới tuyệt chứ!”
“Mãnh liệt thật!”
…
Một trận chiến đặc sắc như vậy, làm cho tất cả mọi người phải đứng dậy vỗ tay.
Đoàn đội đệ nhất trong căn cứ, bên trong đúng là ngọa hổ tàng long, danh bất hư truyền!
Đại chiến của dị năng giả, không chỉ rực rỡ đẹp chói mắt, đôi khi làm cho tầm nhìn của mỗi người rộng hơn, cho nên trận này không chỉ có mấy người cược thắng được tiền, mà ngay cả những người thua cuộc đều đứng dậy vỗ tay.
Dị năng tiến bộ, tinh hạch và lợi nhuận hẳn sẽ đến!
Điền Hải thắng trận, ánh mắt đầu tiên là nhìn về phía Phan Hiểu Huyên.
Khuôn mặt tươi cười vui vẻ, trong ánh mắt sáng rực rỡ tràn ngập vẻ si tình, ai cũng nhìn ra được.
Phan Hiểu Huyên cảm giác từng tầng từng tầng bảo vệ bản thân để giữ khoảng cách với cậu ta thoáng chốc đã bị bóc từng lớp xuống.
Ai cũng hữu tình cả, biết rõ người ta thành tâm thật ý đối với mình, sao tránh khỏi sự rung động.
Tình cảm cứ tích lũy qua năm tháng, cũng như tu thành chính quả ý chính là nước chảy sẽ thành sông.
Điền Hải nhảy ngay xuống sàn đấu, phấn khích nói: “Hiểu Huyên, tôi thắng…” Nói xong, ôm cô thật chặt.
Phan Hiểu Huyên, mày tiêu rồi!
Trong lòng Phan Hiểu Huyên thầm nghĩ, lại đưa tay đáp lại: “Umh, rất giỏi, cậu thắng rồi.” Qua bờ vai ấy, có thể nhìn thấy Diệp Thành Luân trên sàn đấu, hắn ta bây giờ đang nhìn xuống đất…cắn chặt môi dưới mà liếc về phía Điền Hải, ánh mắt lạnh lùng.
Một người là đàn ông thật sự có thể ôm lấy, một kẻ chỉ có thể nhìn từ xa giống như người trong mộng…
Vốn dĩ, người đàn ông này thắng rồi, trong lòng cô vui đến như thế!
So đấu xong, Lưu Binh rất nhanh lao đi nhận 600 tinh hạch.
Một lúc sau, nhìn thấy Bạch Thất ở cách đó không xa.
“Hờ hờ!” Lưu Binh vẫy tay, “Mọi người tới rồi à?”
Cậu ta vừa gọi, Dương Lê và Đường Nhược cùng nhìn qua.
Hai người đều vui vẻ đi về phía ấy.
“Mấy người nhận hết phần thưởng rồi?” Đường Nhược đến cạnh Bạch Thất.
“Ừ.” Bạch Thất cầm lấy tay cô. “Trưa rồi, qua tìm bọn em đi ăn cơm.”
“Vừa rồi anh có xem được Điển Hải so tài không?”
“Lúc tới cũng xem được đoạn cuối, đánh cũng không tệ.” Bạch Thất cảm nhận độ ấm trong tay mình biết được cô gái của mình đã phơi nắng quá lâu, tay kia sờ cổ cô rồi cởi bớt áo khoác vắt lên tay mình, kéo cô xích lại hỏi “Trưa nay em muốn ăn gì?”
“Đến phòng lớn ăn, hay ghé tiệm ăn nào? Bàn riêng trong tiệm sắp xếp được lắm, anh còn chưa nhìn thấy mà.” Đường Nhược cười nói.
“Uh, vẫn chưa nhìn thấy, bây giờ bố trí như thế nào rồi?”
“Giống phong cách của Anh ở cái nhà lần trước đó…”
Hai người vừa đi vừa nói.
Chỗ đám người đặt cược vào Điền Hải thở phào, vì đều đặt cược Điền Hải nên kích động đứng dậy cổ vũ cậu ta.
“Chàng trai, việc đổi đời của tôi nhờ cả vào cậu dấy!”
“Vợ của tôi vốn dĩ phải nhờ vào cậu rồi!”
“Cố lên! Cho ta ôm chút lời về nào!”
Trong lúc ánh chớp bóng kiếm, chớp điện thì cuồn cuộn, ánh kiếm lại lạnh tới thấu xương, anh tới tôi đi, đấu vô cùng kịch liệt.
“Thắng chẳng khó chút nào, A Hải còn chưa dùng hết sức nữa.” Lưu Binh vừa nhìn vừa nói, còn nhàn hạ cầm đậu phộng vừa bóc vừa ăn.
“Umh, thắng là cái chắc rồi.” Dĩ nhiên Đường Nhược cũng nhìn rõ, hiện tại cậu em mình còn chưa dùng đến gậy sét, chỉ dùng cầu sét đơn giản nhất để đánh mà thôi.”
Phan Hiểu Huyên vốn đang rất căng thẳng cầm quần áo của Điền Hải, cũng vì nghe hai câu này mà bình tĩnh được một chút.
Sau đó, cô tự nhiên nhìn xuống, thấy mình nắm chặt áo khoác của Điền Hải đến nhăn nhúm.
Bộ đồ này trước tận thế là hàng hiệu, bây giờ tận thế rồi, hàng hiệu so với quần áo khác lại càng đắt hơn nữa.
Vì vậy đặt quần áo lên đùi vuốt phẳng.
Trên bộ đồ có mùi sữa tắm nhàn nhạt, như lan như xạ, thấm vào trong lòng làm Phan Hiểu Huyên nhớ lại cảnh cái người nào đó vừa mới ôm mình xong.
Thực lòng mà nói, mùi trên người Điền Hải rất dễ chịu…
Rõ ràng Diệp Thành Luân có học qua kiếm đạo, kiếm nào cũng tàn nhẫn chặn hết đường lui.
Cả hai người đều giống nhau, tăng dị năng dựa trên việc đánh Zombie.
Nhưng Điền Hải dù sao cũng được dùng nước trong không gian đến mấy tháng, ngay cả dị năng giả hoang dã cũng bằng, vậy sao được?
Chiêu thức của Diệp Thành Luân càng ngày càng hiểm ác, Điền Hải thả ra cầu sét, giẫm lên cầu để bay lên trời, cả người điện tím lập lòe, nhìn vô cùng hào hoa chói sáng!
Cậu ta “bay” một phát không ngừng làm cho Diệp Thành Luân sợ hãi, những người khác quanh đây cũng hết sức giật mình.
Từ hai tháng trước trong căn cứ đã xôn xao việc nữ thần dẫm cầu nước và một chàng trai dẫm lên sen băng để bay lên tường thành, đến giờ đã là người thứ ba có thể dùng dị năng “bay” lên rồi!
Hóa ra hệ Lôi cũng có thể dẫm lên được.
Cứ như vậy, thì hẳn là những người có dị năng cũng có thể làm cho bản thân mình bay được!
“A Hải cũng bay được!” Lưu Binh ngạc nhiên đến rơi cả đậu phộng.
“Tôi, đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy…” Phan Hiểu Huyên kinh ngạc nói.
Đường Nhược rất vui: “Nhìn tư thế này, chắc đã tập luyện được vài ngày rồi, thăng lên cấp ba cũng được hơn tháng, để thể hiện cho ai đó nhìn nên mới trốn đi luyện đây mà, có điều…” Nói xong, cô quay lại nhìn Phan Hiểu Huyên, “Hiện tại đúng là để thể hiện cho ai đó xem, lại còn vì người ta mà khiêu chiến với tình địch nữa cơ.”
“Tiểu Nhược!” mặt Phan Hiểu Huyên đỏ bừng.
Nhìn kỹ cách Điền Hải dẫm cầu sẽ thấy khác hẳn Bạch Thất với Đường Nhược.
Vốn dĩ dị năng của cậu ta không phải thực thể, sét vốn là hư thể nên để dẫm được lên nó cậu ta đã suy nghĩ rất lâu, còn đi hỏi Bạch Thất nữa.
Cuối cùng sau khi thử nghiệm nhiều lần, dùng cầu sét bao bọc toàn bộ cơ thể mình, để cho xung quanh hình thành chân không, làm giảm trọng lực. Sau đó ngưng tụ cầu sét ở dưới chân thật nặng mới miễn cưỡng nhảy lên được.
Đương nhiên tập luyện mãi, giờ mới có thể bay lên cao tầm 10 mét, chỉ cần tập luyện gấp rút, làm cho dị năng mạnh hơn nữa, như vậy thì cũng có thể bay cao hơn 10 mét giống Bạch Thất rồi.
Khi Điền Hải giẫm hai cái cầu sét lùi về sau, khẽ đảo người rơi xuống rồi nhảy ra sau lưng Diệp Thành Luân, cổ tay lắc nhẹ, trong không trung hình thành một cái gậy dài, thế lao tới cực nhanh, đánh thẳng vào lưng Diệp Thành Luân.
Sét từ trên không đánh xuống, gậy sét thì từ sau lưng đánh qua, làm cho Diệp Thành Luân phải lao về phía trước.
Sau khi lảo đảo vài bước, Diệp Thành Luân nhanh chóng xoay người lại, biến kiếm thành thương, đối phó với Điền Hải.
Gậy sét cùng thương dài giao thoa với nhau… Lại thêm một gậy đập lên người Diệp Thành Luân.
Bây giờ Điền Hải đã sử dụng toàn bộ dị năng của mình, một đòn đập vào người hắn… cậu đã sử dụng toàn bộ kỹ thuật của mình trên sàn đấu.
“Hay!”
“Vậy mới tuyệt chứ!”
“Mãnh liệt thật!”
…
Một trận chiến đặc sắc như vậy, làm cho tất cả mọi người phải đứng dậy vỗ tay.
Đoàn đội đệ nhất trong căn cứ, bên trong đúng là ngọa hổ tàng long, danh bất hư truyền!
Đại chiến của dị năng giả, không chỉ rực rỡ đẹp chói mắt, đôi khi làm cho tầm nhìn của mỗi người rộng hơn, cho nên trận này không chỉ có mấy người cược thắng được tiền, mà ngay cả những người thua cuộc đều đứng dậy vỗ tay.
Dị năng tiến bộ, tinh hạch và lợi nhuận hẳn sẽ đến!
Điền Hải thắng trận, ánh mắt đầu tiên là nhìn về phía Phan Hiểu Huyên.
Khuôn mặt tươi cười vui vẻ, trong ánh mắt sáng rực rỡ tràn ngập vẻ si tình, ai cũng nhìn ra được.
Phan Hiểu Huyên cảm giác từng tầng từng tầng bảo vệ bản thân để giữ khoảng cách với cậu ta thoáng chốc đã bị bóc từng lớp xuống.
Ai cũng hữu tình cả, biết rõ người ta thành tâm thật ý đối với mình, sao tránh khỏi sự rung động.
Tình cảm cứ tích lũy qua năm tháng, cũng như tu thành chính quả ý chính là nước chảy sẽ thành sông.
Điền Hải nhảy ngay xuống sàn đấu, phấn khích nói: “Hiểu Huyên, tôi thắng…” Nói xong, ôm cô thật chặt.
Phan Hiểu Huyên, mày tiêu rồi!
Trong lòng Phan Hiểu Huyên thầm nghĩ, lại đưa tay đáp lại: “Umh, rất giỏi, cậu thắng rồi.” Qua bờ vai ấy, có thể nhìn thấy Diệp Thành Luân trên sàn đấu, hắn ta bây giờ đang nhìn xuống đất…cắn chặt môi dưới mà liếc về phía Điền Hải, ánh mắt lạnh lùng.
Một người là đàn ông thật sự có thể ôm lấy, một kẻ chỉ có thể nhìn từ xa giống như người trong mộng…
Vốn dĩ, người đàn ông này thắng rồi, trong lòng cô vui đến như thế!
So đấu xong, Lưu Binh rất nhanh lao đi nhận 600 tinh hạch.
Một lúc sau, nhìn thấy Bạch Thất ở cách đó không xa.
“Hờ hờ!” Lưu Binh vẫy tay, “Mọi người tới rồi à?”
Cậu ta vừa gọi, Dương Lê và Đường Nhược cùng nhìn qua.
Hai người đều vui vẻ đi về phía ấy.
“Mấy người nhận hết phần thưởng rồi?” Đường Nhược đến cạnh Bạch Thất.
“Ừ.” Bạch Thất cầm lấy tay cô. “Trưa rồi, qua tìm bọn em đi ăn cơm.”
“Vừa rồi anh có xem được Điển Hải so tài không?”
“Lúc tới cũng xem được đoạn cuối, đánh cũng không tệ.” Bạch Thất cảm nhận độ ấm trong tay mình biết được cô gái của mình đã phơi nắng quá lâu, tay kia sờ cổ cô rồi cởi bớt áo khoác vắt lên tay mình, kéo cô xích lại hỏi “Trưa nay em muốn ăn gì?”
“Đến phòng lớn ăn, hay ghé tiệm ăn nào? Bàn riêng trong tiệm sắp xếp được lắm, anh còn chưa nhìn thấy mà.” Đường Nhược cười nói.
“Uh, vẫn chưa nhìn thấy, bây giờ bố trí như thế nào rồi?”
“Giống phong cách của Anh ở cái nhà lần trước đó…”
Hai người vừa đi vừa nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/418
|