Tào Mẫn im lặng nghe xong, nhìn xuống cười khẽ: “Đại khái là vậy, đúng như anh nói vậy, nhưng nếu thế thì liên quan gì tới tôi cơ chứ?”
Cô chưa từng nghĩ sẽ làm cho khoa học kỹ thuật hay xã hội tiến bộ, cho dù trước kia từng có, hiện tại… không còn nữa.
Vệ Lam không hiểu những lời này: “Cô không làm việc nghiên cứu trên người?”
Tào Mẫn không kiêng kỵ gì: “Có nhé.”
Trong đầu Vệ Lam như quấy nồi chè mè: “Vậy sao cô bảo không liên quan đến cô?”
“Khoa học kỹ thuật tiến bộ, nội dung được lưu truyền lại, thì có liên quan gì với tôi?” Tào Mẫn hơi ngừng lại, ngước mắt, mỉm cười. “Vệ thiếu, có một câu như này: “Đừng dùng tiêu chuẩn đạo đức của anh để ràng buộc lợi ích của tôi” hiện tại tôi nói cho anh biết rõ.”
Vệ Lam vô cùng tức giận, giống như ông nói gà bà nói vịt: “Đây không phải là tiêu chuẩn đạo đức của tôi, đây là điểm quan trọng trong tiêu chuẩn đạo đức của toàn nhân loại cần phải gìn giữ! Nếu như ngay cả điểm mấu chốt đều không còn, vậy thì sống có khác gì chết đâu!”
“Vậy à?” Tào Mẫn nghiêng đầu nhìn anh ta, “Nếu như thiên đường không có lối, thì ta xuống địa ngục cũng có sao đâu. Nhưng nơi nào mới là thiên đường cơ chứ?”
“Cô… “ Vệ Lam tự cảm thấy mình giống tú tài gặp phải nhà binh, dù có lý cũng không giảng giải được, ậm ừ hồi lâu, cuối cùng chỉ nói: “Vì sao cô biến thành như vậy…”
Vì sao có thể không từ thủ đoạn cơ chứ.
Tào Mẫn hôm nay trong mắt anh ta, chính là kẻ đang đứng ở vách núi định nhảy xuống, nếu kéo cô ta lại, có khi cô còn liều mạng kéo mình chết theo.
“Vì sao biến thành cái dạng này à…” Tào Mẫn nói “Tôi từng đưa quyền quyết định đặt lên tay người khác, nhưng cảm giác đó không ổn chút nào.”
Vệ Lam không biết nên nói gì nữa, cùng cô đi tiếp, rồi cùng nhau im lặng.
Đường số một đã sắp đến, Vệ Lam đành nhỏ giọng: “Thành thật xin lỗi.” Anh ta ngẩng đầu nhìn cô, câu nói này không quá khó khăn để thốt ra, “Tôi nghĩ tôi thực sự nợ cô một câu xin lỗi rất quan trọng, chuyện của chúng ta ngày xưa, tôi vẫn luôn nghĩ rằng đã bắt đầu là sai lầm, nên nếu đã là sai lầm thì sẽ không có kết quả, cho nên tôi vẫn luôn không đáp lại tình cảm của cô.”
Chuyện cũ đã qua, không thể thay đổi.
Khi ấy Lương Phú Sinh nói có tin tốt báo cho anh ta, còn là tin vui.
Đến khi anh ta phát hiện ra tình trạng bên ngoài không ổn, bên trong tình huống không rõ, gọi điện cũng không ai bắt máy, xông vào phòng thí nghiệm tìm kiếm hai người, thì ngay ở cửa đã thấy Lương Phú Sinh và Tào Mẫn ở cùng nhau, hôn đến quên trời đất…
Cảnh hiện rõ trước mắt như vậy.
Anh ta thậm chí còn lùi ra ngoài, để lại không gian cho hai người bọn họ.
Thực ra, tất cả đều là sai lầm, kể cả lòng mình đã rung động, kể cả nụ hôn đầu của cô gái mười mấy tuổi kia.
Tất cả mọi thứ có được, đều là do bản thân anh ta nghĩ thật quá tốt, nhưng sự thật thì không thể tưởng tượng được bộ dạng mình ra sao.
Tào Mẫn thu lại nụ cười, im lặng chờ đợi, không nói gì mà chỉ lẳng lặng nhìn Vệ Lam.
Cuối cùng một người đàn ông như Vệ Lam, trong một chớp mắt, dường như nhớ lại mình ngày ấy, rồi trước mặt cô bảo: “Nghe nói vài ngày nữa cô sẽ tới đảo Tự Tâm, vậy ráng giữ gìn sức khỏe…”
“Vệ Lam…” Tào Mẫn thấy anh ta sắp đi, gọi nhỏ: “Nếu như, nếu một lần nữa chúng ta có cơ hội để nói, anh có lựa chọn bắt đầu cùng tôi không?”
Vệ Lam thoáng dừng lại một chút rồi tự giễu:”Không thể…”
Sau đó, quay về phía mình sẽ làm việc nghĩa không chùn chân mà rời khỏi.
Ánh mặt trời rực rỡ, chiếu sáng lên người Vệ Lam. Còn cô đứng trong bóng tối, nhìn Vệ Lam bước đi dưới ánh dương chiếu rọi, đôi môi run rẩy, cuối cùng cũng không hề gọi tiếng nào.
Hóa ra, cô cùng Vệ Lam giống như hiện tại, như mặt trời và không khí ô nhiễm chẳng hề giống nhau, luôn luôn không thể phù hợp với nhau.
Ý chí quân tử, quả thực thản nhiên.
Thứ anh ta để ý cho đến bây giờ mãi không phải là nhi nữ tình trường.
Đã biết trước kết quả, nhưng nghe lại lần nữa vẫn không chịu nổi…
Ở tiệm mì nướng, đội Tùy Tiện đang sắp xếp đồ đạc đều cảm thấy cực kỳ hài lòng.
Lưu Binh: “Chỗ này sắp xếp cũng hay lắm, còn có hai hàng sofa để có thể ngồi xem thi đấu, đúng là ý tưởng tốt.”
Bạch Thất và Hồ Hạo Thiên đều tán thưởng bọn họ quả thực sáng tạo.
Tuy đây là cửa tiệm lớn nhất đường số hai, nhưng đồ đạc bên trong còn thiếu nhiều, xét về chủng loại mỗi người trong đội Tùy Tiện gọi một món cũng không đủ dùng.
Cộng đi cộng lại, mọi người chọn mì nướng, tất cả những thứ khác là đồ ăn kèm.
Đồ ăn kèm theo, rượu nước kèm theo, dù sao trong không gian tất cả đều có.
Phan Đại Vĩ cực kỳ cao hứng, cũng tự mình xuống phòng bếp làm chút đồ ăn.
Mọi người đứng dậy cạn ly, đều hô to: “Chúc Mừng A Hải và Hiểu Huyên, trăm năm hạnh phúc!”
Những lời trêu đùa thực lòng, làm cho hai thanh niên niên cúi đầu đến sát mặt bàn.
“Đừng xấu hổ nha.” Lưu Binh nói: “Xem khí thế lúc cậu đánh Diệp Thánh Luân, rất đáng mặt đàn ông!”
Nhắc đến Diệp Thánh Luân, Hồ Hạo Thiên chợt nhớ: “Đúng vậy, A Hải đã đánh gục Diệp Thánh Luân.”
“Đúng.” Tất cả mọi người đều lên tiếng, “Không phải anh mới nhìn rõ hả.”
Phan Đại Vĩ dương dương tự đắc: “Con rể tôi có khác.”
Hồ Hạo Thiên không để ý tới Phan Đại Vĩ mà chỉ nhìn Bạch Thất: “Không phải là tên họ Diệp kia đòi hai tháng sau sẽ khiêu chiến cậu sao?”
“Ừ.”
Mọi người nhao nhao nhìn sang Bạch Thất: “Diệp Thánh Luân đòi khiêu chiến anh?”
Ngay cả Đường Nhược cũng phải hỏi lại: “Anh và Diệp Thánh Luân có hẹn thi đấu à?”
Bạch Thất gật đầu: “Hiện tại chắc không cần phải thi đấu nữa rồi.”
“Cái đó đúng rồi.” Mọi người cười nói: “Ngay cả A Hải của chúng ta cũng đánh không được, còn đòi khiêu chiến người đứng đầu căn cứ?”
Ha ha, quả là cách nghĩ dễ thương!
Hồ Hạo Thiên nhấp nhấp ngụm trà, nuốt xuống rồi thổn thức: “Tên tiểu Diệp tử kia bị đánh cũng thật là đau nha, không biết từ đâu mà có được tự tin đi khiêu chiến A Hải đây?”
“Mặc kệ hắn, những kẻ quá tự tin vào bản thân, không bị chút thất bại sao được.”
“Cạn ly vì A Hải của chúng ta!”
Lần nữa mọi người lại nâng chén.
Ai cũng vui vẻ về chiến thắng của Điền Hải, đồng thời cũng thầm tính toán để dị năng của bản thân lên cấp ba còn cần bao lâu.
Dị năng bây giờ không khác vàng trước tận thế, làm cho người ta có thể quên hết mọi thứ, có thể mất ăn mất ngủ.
Sau khi xong, mọi người cùng quyết định, hôm sau sẽ làm nhiệm vụ đánh Zombie, trực tiếp đánh chết sạch chúng nó!
Sau đó mỗi ngày sẽ uống năm lít nước trong không gian!
Ăn trưa xong, mọi người lại cùng nhau đi dạo căn cứ.
Đối với sinh hoạt của bọn họ ở căn cứ này, kỳ thật cũng không biết rõ bao nhiêu, mỗi ngày tới tới lui lui đều vội vội vàng vàng, không có nhiệm vụ, thì cũng ra ngoài đánh chiến.
Hôm nay coi như cũng có thể đi dạo được một lúc.
Ngoài ra bọn họ còn chú ý có người đang lén lút thu mua vàng bạc.
Nếu như không phải bọn họ không có việc gì, cũng không đột nhiên đi dạo, đúng là sẽ không phát hiện được vấn đề này.
Cô chưa từng nghĩ sẽ làm cho khoa học kỹ thuật hay xã hội tiến bộ, cho dù trước kia từng có, hiện tại… không còn nữa.
Vệ Lam không hiểu những lời này: “Cô không làm việc nghiên cứu trên người?”
Tào Mẫn không kiêng kỵ gì: “Có nhé.”
Trong đầu Vệ Lam như quấy nồi chè mè: “Vậy sao cô bảo không liên quan đến cô?”
“Khoa học kỹ thuật tiến bộ, nội dung được lưu truyền lại, thì có liên quan gì với tôi?” Tào Mẫn hơi ngừng lại, ngước mắt, mỉm cười. “Vệ thiếu, có một câu như này: “Đừng dùng tiêu chuẩn đạo đức của anh để ràng buộc lợi ích của tôi” hiện tại tôi nói cho anh biết rõ.”
Vệ Lam vô cùng tức giận, giống như ông nói gà bà nói vịt: “Đây không phải là tiêu chuẩn đạo đức của tôi, đây là điểm quan trọng trong tiêu chuẩn đạo đức của toàn nhân loại cần phải gìn giữ! Nếu như ngay cả điểm mấu chốt đều không còn, vậy thì sống có khác gì chết đâu!”
“Vậy à?” Tào Mẫn nghiêng đầu nhìn anh ta, “Nếu như thiên đường không có lối, thì ta xuống địa ngục cũng có sao đâu. Nhưng nơi nào mới là thiên đường cơ chứ?”
“Cô… “ Vệ Lam tự cảm thấy mình giống tú tài gặp phải nhà binh, dù có lý cũng không giảng giải được, ậm ừ hồi lâu, cuối cùng chỉ nói: “Vì sao cô biến thành như vậy…”
Vì sao có thể không từ thủ đoạn cơ chứ.
Tào Mẫn hôm nay trong mắt anh ta, chính là kẻ đang đứng ở vách núi định nhảy xuống, nếu kéo cô ta lại, có khi cô còn liều mạng kéo mình chết theo.
“Vì sao biến thành cái dạng này à…” Tào Mẫn nói “Tôi từng đưa quyền quyết định đặt lên tay người khác, nhưng cảm giác đó không ổn chút nào.”
Vệ Lam không biết nên nói gì nữa, cùng cô đi tiếp, rồi cùng nhau im lặng.
Đường số một đã sắp đến, Vệ Lam đành nhỏ giọng: “Thành thật xin lỗi.” Anh ta ngẩng đầu nhìn cô, câu nói này không quá khó khăn để thốt ra, “Tôi nghĩ tôi thực sự nợ cô một câu xin lỗi rất quan trọng, chuyện của chúng ta ngày xưa, tôi vẫn luôn nghĩ rằng đã bắt đầu là sai lầm, nên nếu đã là sai lầm thì sẽ không có kết quả, cho nên tôi vẫn luôn không đáp lại tình cảm của cô.”
Chuyện cũ đã qua, không thể thay đổi.
Khi ấy Lương Phú Sinh nói có tin tốt báo cho anh ta, còn là tin vui.
Đến khi anh ta phát hiện ra tình trạng bên ngoài không ổn, bên trong tình huống không rõ, gọi điện cũng không ai bắt máy, xông vào phòng thí nghiệm tìm kiếm hai người, thì ngay ở cửa đã thấy Lương Phú Sinh và Tào Mẫn ở cùng nhau, hôn đến quên trời đất…
Cảnh hiện rõ trước mắt như vậy.
Anh ta thậm chí còn lùi ra ngoài, để lại không gian cho hai người bọn họ.
Thực ra, tất cả đều là sai lầm, kể cả lòng mình đã rung động, kể cả nụ hôn đầu của cô gái mười mấy tuổi kia.
Tất cả mọi thứ có được, đều là do bản thân anh ta nghĩ thật quá tốt, nhưng sự thật thì không thể tưởng tượng được bộ dạng mình ra sao.
Tào Mẫn thu lại nụ cười, im lặng chờ đợi, không nói gì mà chỉ lẳng lặng nhìn Vệ Lam.
Cuối cùng một người đàn ông như Vệ Lam, trong một chớp mắt, dường như nhớ lại mình ngày ấy, rồi trước mặt cô bảo: “Nghe nói vài ngày nữa cô sẽ tới đảo Tự Tâm, vậy ráng giữ gìn sức khỏe…”
“Vệ Lam…” Tào Mẫn thấy anh ta sắp đi, gọi nhỏ: “Nếu như, nếu một lần nữa chúng ta có cơ hội để nói, anh có lựa chọn bắt đầu cùng tôi không?”
Vệ Lam thoáng dừng lại một chút rồi tự giễu:”Không thể…”
Sau đó, quay về phía mình sẽ làm việc nghĩa không chùn chân mà rời khỏi.
Ánh mặt trời rực rỡ, chiếu sáng lên người Vệ Lam. Còn cô đứng trong bóng tối, nhìn Vệ Lam bước đi dưới ánh dương chiếu rọi, đôi môi run rẩy, cuối cùng cũng không hề gọi tiếng nào.
Hóa ra, cô cùng Vệ Lam giống như hiện tại, như mặt trời và không khí ô nhiễm chẳng hề giống nhau, luôn luôn không thể phù hợp với nhau.
Ý chí quân tử, quả thực thản nhiên.
Thứ anh ta để ý cho đến bây giờ mãi không phải là nhi nữ tình trường.
Đã biết trước kết quả, nhưng nghe lại lần nữa vẫn không chịu nổi…
Ở tiệm mì nướng, đội Tùy Tiện đang sắp xếp đồ đạc đều cảm thấy cực kỳ hài lòng.
Lưu Binh: “Chỗ này sắp xếp cũng hay lắm, còn có hai hàng sofa để có thể ngồi xem thi đấu, đúng là ý tưởng tốt.”
Bạch Thất và Hồ Hạo Thiên đều tán thưởng bọn họ quả thực sáng tạo.
Tuy đây là cửa tiệm lớn nhất đường số hai, nhưng đồ đạc bên trong còn thiếu nhiều, xét về chủng loại mỗi người trong đội Tùy Tiện gọi một món cũng không đủ dùng.
Cộng đi cộng lại, mọi người chọn mì nướng, tất cả những thứ khác là đồ ăn kèm.
Đồ ăn kèm theo, rượu nước kèm theo, dù sao trong không gian tất cả đều có.
Phan Đại Vĩ cực kỳ cao hứng, cũng tự mình xuống phòng bếp làm chút đồ ăn.
Mọi người đứng dậy cạn ly, đều hô to: “Chúc Mừng A Hải và Hiểu Huyên, trăm năm hạnh phúc!”
Những lời trêu đùa thực lòng, làm cho hai thanh niên niên cúi đầu đến sát mặt bàn.
“Đừng xấu hổ nha.” Lưu Binh nói: “Xem khí thế lúc cậu đánh Diệp Thánh Luân, rất đáng mặt đàn ông!”
Nhắc đến Diệp Thánh Luân, Hồ Hạo Thiên chợt nhớ: “Đúng vậy, A Hải đã đánh gục Diệp Thánh Luân.”
“Đúng.” Tất cả mọi người đều lên tiếng, “Không phải anh mới nhìn rõ hả.”
Phan Đại Vĩ dương dương tự đắc: “Con rể tôi có khác.”
Hồ Hạo Thiên không để ý tới Phan Đại Vĩ mà chỉ nhìn Bạch Thất: “Không phải là tên họ Diệp kia đòi hai tháng sau sẽ khiêu chiến cậu sao?”
“Ừ.”
Mọi người nhao nhao nhìn sang Bạch Thất: “Diệp Thánh Luân đòi khiêu chiến anh?”
Ngay cả Đường Nhược cũng phải hỏi lại: “Anh và Diệp Thánh Luân có hẹn thi đấu à?”
Bạch Thất gật đầu: “Hiện tại chắc không cần phải thi đấu nữa rồi.”
“Cái đó đúng rồi.” Mọi người cười nói: “Ngay cả A Hải của chúng ta cũng đánh không được, còn đòi khiêu chiến người đứng đầu căn cứ?”
Ha ha, quả là cách nghĩ dễ thương!
Hồ Hạo Thiên nhấp nhấp ngụm trà, nuốt xuống rồi thổn thức: “Tên tiểu Diệp tử kia bị đánh cũng thật là đau nha, không biết từ đâu mà có được tự tin đi khiêu chiến A Hải đây?”
“Mặc kệ hắn, những kẻ quá tự tin vào bản thân, không bị chút thất bại sao được.”
“Cạn ly vì A Hải của chúng ta!”
Lần nữa mọi người lại nâng chén.
Ai cũng vui vẻ về chiến thắng của Điền Hải, đồng thời cũng thầm tính toán để dị năng của bản thân lên cấp ba còn cần bao lâu.
Dị năng bây giờ không khác vàng trước tận thế, làm cho người ta có thể quên hết mọi thứ, có thể mất ăn mất ngủ.
Sau khi xong, mọi người cùng quyết định, hôm sau sẽ làm nhiệm vụ đánh Zombie, trực tiếp đánh chết sạch chúng nó!
Sau đó mỗi ngày sẽ uống năm lít nước trong không gian!
Ăn trưa xong, mọi người lại cùng nhau đi dạo căn cứ.
Đối với sinh hoạt của bọn họ ở căn cứ này, kỳ thật cũng không biết rõ bao nhiêu, mỗi ngày tới tới lui lui đều vội vội vàng vàng, không có nhiệm vụ, thì cũng ra ngoài đánh chiến.
Hôm nay coi như cũng có thể đi dạo được một lúc.
Ngoài ra bọn họ còn chú ý có người đang lén lút thu mua vàng bạc.
Nếu như không phải bọn họ không có việc gì, cũng không đột nhiên đi dạo, đúng là sẽ không phát hiện được vấn đề này.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/418
|