Bữa cơm tối mọi người ăn chủ yếu thức ăn gia đình, ban ngày trời càng dần càng lạnh, tối lại càng ngày càng nóng nên ăn lẩu không hợp, chính vì vậy chuẩn bị rất nhiều thức ăn trong gia đình.
Những thức ăn này đội xe cũng đã ăn quen. Nhưng những người đến từ căn cứ khu tây lại lâu lắm rồi chưa được ăn thức ăn như vậy.
Lúc trước ở trong căn cứ quản lý món ăn, nếu muốn phải trả giá bằng sức lao động, người có dị năng sẽ tốt hơn một chút, mà bình thường cũng chỉ được ăn bánh bao chay mà thôi, làm gì được nhìn thấy thịt với hoa quả trong bữa ăn.
Đường Nhược khi ăn thường im lặng, đây là thói quen tốt được hình thành sau nhiều năm cô nằm trên giường bệnh, ăn không nói ngủ cũng không nói.
Hơn nữa, hiện tại mỗi bữa đều có thể ăn được thức ăn trước kia không được ăn, nên Bạch Thất và Đường Nhược đều rất trân trọng.
Nhưng mà, cô luôn cảm thấy khi cô ăn cơm có người vẫn nhìn mình.
Sờ sờ lên mặt rồi ghé qua hỏi Bạch Thất: “Có phải trên mặt em có dính gì không?”
Bạch Thất ngẩng đầu nhìn kỹ mặt cô. Sau đó quay qua ăn cơm: “Ừ, trong mắt em có anh.”
Đường Nhược: “…”
Đột nhiên cảm thấy đầu gối nhức nhức.
Đường Nhược nhìn nhìn Phan Huyển Huyên, nhỏ giọng nói: “Không hiểu sao con gái của chú Phan cứ nhìn em chằm chằm?”
Bạch Thất ngẩng đầu liếc Phan Hiểu Huyên: “Vậy chút nữa em có thể hỏi cô ấy.”
Trên bàn, Hồ Hạo Thiên phân tích thế lực trong quân đội theo thông tin cha mình nói: “Sau tận thế, quân đội thay máu, vì tướng Vệ bị biến thành Zombie bị giết, làm cho phe Nguyên chủ tịch lúc trước bị chèn ép, hiện tại nắm quyền hành trong quân là đại tướng Chu, bởi vì ông ta đã thức tỉnh dị năng hệ Hỏa. Hiện tại các phe của chủ tịch Nguyên đều đứng về phía bên kia.”
Trên báo giải trí đưa tin, mỗi ngày Chu công tử đều trái ôm phải ấp, Chu Thụ Quang, có phải là con trai của đại tướng Chu không ạ?” Lưu Binh hỏi.
Hồ Hạo Thiên nói: “Đúng vậy, Chu Thụ Quang thức tỉnh dị năng hệ Hỏa, trong quân đội được đề bạt làm thiếu úy rồi.”
Ông Tần nói: “Nếu sau này bọn họ nắm giữ quyền hành, căn cứ thành phố A thống nhất rồi sẽ thành thế nào?”
Ông Hồ: “Chu Kinh Minh là người lòng dạ hẹp hòi, lại hay bao che khuyết điểm, nếu như căn cứ bị thống trị bởi lão, sợ là tai họa ngập đầu.”
Đám người La Tự Cường kinh hãi lao xao: “Nghiêm trọng như vậy?”
Ông Hồ thở dài: “Những người thế hệ trước như chúng ta không thức tỉnh dị năng, quyền lực trong tay đều suy yếu, chúng ta như vậy cũng coi như xong, chỉ sợ qua ít ngày nữa rất nhiều tướng lĩnh sẽ bị tước đoạt quân quyền.”
Lưu Binh nói: “Tôi đọc báo thấy công tử họ Chu kia ăn uống gái gú bài bạc đều biết hết, người như vậy cũng được đề bạt làm thiếu úy?”
Ông Hồ nói: “Trong quân đội bây giờ, người có dị năng mới là quân chủ lực, tướng Chu lấy nó làm cái cớ, thu một nhánh quân quyền về cho mình.”
Ông Tần: “Nếu vậy, sau này chúng ta cần phải cẩn thận với Chu gia.”
Mọi người cũng đều có ý này, khi họ mới đến, trước đó cũng không phải nhân viên quân đội quan trọng, không biết về việc các đảng phái tranh chấp, đành phải yên lặng theo dõi diễn biến.
Về sau, Ông Hồ nói trong căn cứ sẽ tuyên bố nhiệm vụ.
“Hội nghị cấp cao sẽ cải tạo khu giải trí trở thành sảnh nhiệm vụ, hiện tại đang tu sửa suốt đêm.”
Mọi người đều hỏi, sảnh nhiệm vụ là gì, nơi đã từng là khu giải trí nằm ở đâu.
Phan Đại Vĩ nói: “Khu giải trí tôi biết, tôi đã từng cùng Tiểu Điền dọn dẹp bên trong đấy.”
Đối với việc từng đến khu giải trí lấy được tạp chí XX, Điền Hải và Lưu Binh đều cúi đầu vào ăn cơm.
Ông Hồ giải thích vì lần này virus lan ra mọi người đều trở tay không kịp, trụ sở này cũng chỉ là tạm thời thành lập thôi, tất cả các thiết bị đều chưa hoàn thiện, những nhiệm vụ bên ngoài muốn hoàn thành không thể chỉ dựa vào quân đội, nên thành lập sảnh nhiệm vụ, tuyên bố một số nhiệm vụ, để những người có dị năng dốc sức vì đất nước.
Tất nhiên sau khi hoàn thành nhiệm vụ, phần thưởng cũng sẽ khác nhau, thực phẩm,xăng dầu cho đến súng ống đạn dược đều thành phần thưởng.
“Chúng ta có thể đổi trang bị súng ống đạn dược à?”
“Súng ống đạn được đều được chính phủ đưa ra sử dụng tự do rồi à?”
Ông Hồ nói: “Đúng vậy, virus hoành hành, quá nhiều Zombie, kho súng ống của căn cứ thành phố A đều mở cửa rồi.”
Mọi người dò hỏi Ông Hồ hé lộ một chút về nhiệm vụ sẽ được quân đội công bố.
Ông Hồ bảo: “Hiện tại quy hoạch căn cứ cần kiến tạo tường đất bên ngoài là cái đầu tiên, điều này không tránh được việc sẽ trưng dụng toàn bộ người có dị năng hệ thổ. Sau này có lẽ sẽ đến nhà máy điện hạt nhân ở thành phố A, trước mắt, đây là hai nhiệm vụ lớn nhất.”
“Nhà máy điện hạt nhân?” Hồ Hạo Thiên thấy có chút kỳ lạ nhưng nghĩ lại một lúc lại thấy bình thường.
Xây dựng căn cứ cần lượng điện rất lớn, không kể việc sinh hoạt bình thường hay quân sự đều không thể thiếu điện năng được.
Ông Hồ nhìn đèn sáng trong biệt thự: “Điện trong nhà là ai lắp ráp vậy? Mọi người sống phách lối như vậy, chỉ sợ mai sẽ có quân đội đến tháo dỡ những tấm năng lượng mặt trời và bình ắc quy thôi…”
Mọi người xôn xao mỗi người một câu: “Bà mẹ nó, còn là người không!”
Nhớ lại ngày đấy, bọn họ vì những tấm năng lượng mặt trời này bỏ sức lực chín trâu hai hổ, bây giờ người đi trước trồng cây, người đi sau hưởng bóng mát. Biến thành đồ thừa dụng cho quân đội, tất nhiên không ai đồng ý.
Với lại, dị năng của bọn họ đều khá mạnh, người thân cũng đã ở cạnh mình, trong lòng không cần vũ khí nhiều, cũng không muốn tự xây dựng căn cứ, hay làm chúa cứu thế.
Bất kể lấy vũ khí gì đến đổi với bọn hộ, bọn họ cũng không hẳn sẽ đồng ý nha.
Nhưng tình huống hiện tại cũng chưa được rõ ràng, chỉ là binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn thôi.
Ông Hồ nói xong những chuyện này, vợ của Hồ Hạo Thiên là Dương Lê cẩn trọng đưa cho Hồ Hạo Thiên thứ gì đó.
Ngồi ở đây, Hồ Hạo Thiên đã coi bọn họ là người một nhà nên đồ vợ đưa cho mình cũng không giấu giếm mà đưa thẳng ra xem.
Hóa ra là một viên tinh hạch lấp lánh.
Dương Lê thấy chồng mình không cố kỵ gì cả mà đưa ra cho mọi người cùng xem nên đều nói tất cả những gì mình biết.
“Đây là đại tướng Chu cho đấy, em cũng không biết là gì, nhưng cái này có thể giúp khôi phục dị năng đã bị tiêu hao, nếu không phải dị năng của em đặc biệt, cần lượng lớn để trị liệu cho họ, chưa chắc họ đã cho em thứ này đâu, hiện tại trong căn cứ, số người trong quân đội biết được công dụng của viên năng lượng màu lam này cũng không nhiều lắm…”
Thứ mà mỗi người trong đoàn xe đều sử dụng, lại bị vợ mình nói ra tựa như thứ rất bí mật, Hồ Hạo Thiên cũng không nói gì mà trực tiếp mang một cái túi đổ thẳng lên trên bàn bày ra một đống tinh hạch.
Dương Lê giật mình: “Cái này, cái này…”
“Hạo Thiên, nhiều lam tinh như vậy con lấy được từ đâu?” Ông Hồ cũng giật mình.
Loại Lam tinh này, quân đội cung cấp cho Dương Lê chỉ có năm viên, nếu không phải cô giấu diếm tiết kiệm, một viên cũng chưa chắc thấy được, cô vốn dĩ muốn để dành cho Hồ Hạo Thiên dùng khi gặp nguy hiểm cận kề, ai mà ngờ được anh ta có cả một túi, đổ ra đếm cũng không hết.
Những thức ăn này đội xe cũng đã ăn quen. Nhưng những người đến từ căn cứ khu tây lại lâu lắm rồi chưa được ăn thức ăn như vậy.
Lúc trước ở trong căn cứ quản lý món ăn, nếu muốn phải trả giá bằng sức lao động, người có dị năng sẽ tốt hơn một chút, mà bình thường cũng chỉ được ăn bánh bao chay mà thôi, làm gì được nhìn thấy thịt với hoa quả trong bữa ăn.
Đường Nhược khi ăn thường im lặng, đây là thói quen tốt được hình thành sau nhiều năm cô nằm trên giường bệnh, ăn không nói ngủ cũng không nói.
Hơn nữa, hiện tại mỗi bữa đều có thể ăn được thức ăn trước kia không được ăn, nên Bạch Thất và Đường Nhược đều rất trân trọng.
Nhưng mà, cô luôn cảm thấy khi cô ăn cơm có người vẫn nhìn mình.
Sờ sờ lên mặt rồi ghé qua hỏi Bạch Thất: “Có phải trên mặt em có dính gì không?”
Bạch Thất ngẩng đầu nhìn kỹ mặt cô. Sau đó quay qua ăn cơm: “Ừ, trong mắt em có anh.”
Đường Nhược: “…”
Đột nhiên cảm thấy đầu gối nhức nhức.
Đường Nhược nhìn nhìn Phan Huyển Huyên, nhỏ giọng nói: “Không hiểu sao con gái của chú Phan cứ nhìn em chằm chằm?”
Bạch Thất ngẩng đầu liếc Phan Hiểu Huyên: “Vậy chút nữa em có thể hỏi cô ấy.”
Trên bàn, Hồ Hạo Thiên phân tích thế lực trong quân đội theo thông tin cha mình nói: “Sau tận thế, quân đội thay máu, vì tướng Vệ bị biến thành Zombie bị giết, làm cho phe Nguyên chủ tịch lúc trước bị chèn ép, hiện tại nắm quyền hành trong quân là đại tướng Chu, bởi vì ông ta đã thức tỉnh dị năng hệ Hỏa. Hiện tại các phe của chủ tịch Nguyên đều đứng về phía bên kia.”
Trên báo giải trí đưa tin, mỗi ngày Chu công tử đều trái ôm phải ấp, Chu Thụ Quang, có phải là con trai của đại tướng Chu không ạ?” Lưu Binh hỏi.
Hồ Hạo Thiên nói: “Đúng vậy, Chu Thụ Quang thức tỉnh dị năng hệ Hỏa, trong quân đội được đề bạt làm thiếu úy rồi.”
Ông Tần nói: “Nếu sau này bọn họ nắm giữ quyền hành, căn cứ thành phố A thống nhất rồi sẽ thành thế nào?”
Ông Hồ: “Chu Kinh Minh là người lòng dạ hẹp hòi, lại hay bao che khuyết điểm, nếu như căn cứ bị thống trị bởi lão, sợ là tai họa ngập đầu.”
Đám người La Tự Cường kinh hãi lao xao: “Nghiêm trọng như vậy?”
Ông Hồ thở dài: “Những người thế hệ trước như chúng ta không thức tỉnh dị năng, quyền lực trong tay đều suy yếu, chúng ta như vậy cũng coi như xong, chỉ sợ qua ít ngày nữa rất nhiều tướng lĩnh sẽ bị tước đoạt quân quyền.”
Lưu Binh nói: “Tôi đọc báo thấy công tử họ Chu kia ăn uống gái gú bài bạc đều biết hết, người như vậy cũng được đề bạt làm thiếu úy?”
Ông Hồ nói: “Trong quân đội bây giờ, người có dị năng mới là quân chủ lực, tướng Chu lấy nó làm cái cớ, thu một nhánh quân quyền về cho mình.”
Ông Tần: “Nếu vậy, sau này chúng ta cần phải cẩn thận với Chu gia.”
Mọi người cũng đều có ý này, khi họ mới đến, trước đó cũng không phải nhân viên quân đội quan trọng, không biết về việc các đảng phái tranh chấp, đành phải yên lặng theo dõi diễn biến.
Về sau, Ông Hồ nói trong căn cứ sẽ tuyên bố nhiệm vụ.
“Hội nghị cấp cao sẽ cải tạo khu giải trí trở thành sảnh nhiệm vụ, hiện tại đang tu sửa suốt đêm.”
Mọi người đều hỏi, sảnh nhiệm vụ là gì, nơi đã từng là khu giải trí nằm ở đâu.
Phan Đại Vĩ nói: “Khu giải trí tôi biết, tôi đã từng cùng Tiểu Điền dọn dẹp bên trong đấy.”
Đối với việc từng đến khu giải trí lấy được tạp chí XX, Điền Hải và Lưu Binh đều cúi đầu vào ăn cơm.
Ông Hồ giải thích vì lần này virus lan ra mọi người đều trở tay không kịp, trụ sở này cũng chỉ là tạm thời thành lập thôi, tất cả các thiết bị đều chưa hoàn thiện, những nhiệm vụ bên ngoài muốn hoàn thành không thể chỉ dựa vào quân đội, nên thành lập sảnh nhiệm vụ, tuyên bố một số nhiệm vụ, để những người có dị năng dốc sức vì đất nước.
Tất nhiên sau khi hoàn thành nhiệm vụ, phần thưởng cũng sẽ khác nhau, thực phẩm,xăng dầu cho đến súng ống đạn dược đều thành phần thưởng.
“Chúng ta có thể đổi trang bị súng ống đạn dược à?”
“Súng ống đạn được đều được chính phủ đưa ra sử dụng tự do rồi à?”
Ông Hồ nói: “Đúng vậy, virus hoành hành, quá nhiều Zombie, kho súng ống của căn cứ thành phố A đều mở cửa rồi.”
Mọi người dò hỏi Ông Hồ hé lộ một chút về nhiệm vụ sẽ được quân đội công bố.
Ông Hồ bảo: “Hiện tại quy hoạch căn cứ cần kiến tạo tường đất bên ngoài là cái đầu tiên, điều này không tránh được việc sẽ trưng dụng toàn bộ người có dị năng hệ thổ. Sau này có lẽ sẽ đến nhà máy điện hạt nhân ở thành phố A, trước mắt, đây là hai nhiệm vụ lớn nhất.”
“Nhà máy điện hạt nhân?” Hồ Hạo Thiên thấy có chút kỳ lạ nhưng nghĩ lại một lúc lại thấy bình thường.
Xây dựng căn cứ cần lượng điện rất lớn, không kể việc sinh hoạt bình thường hay quân sự đều không thể thiếu điện năng được.
Ông Hồ nhìn đèn sáng trong biệt thự: “Điện trong nhà là ai lắp ráp vậy? Mọi người sống phách lối như vậy, chỉ sợ mai sẽ có quân đội đến tháo dỡ những tấm năng lượng mặt trời và bình ắc quy thôi…”
Mọi người xôn xao mỗi người một câu: “Bà mẹ nó, còn là người không!”
Nhớ lại ngày đấy, bọn họ vì những tấm năng lượng mặt trời này bỏ sức lực chín trâu hai hổ, bây giờ người đi trước trồng cây, người đi sau hưởng bóng mát. Biến thành đồ thừa dụng cho quân đội, tất nhiên không ai đồng ý.
Với lại, dị năng của bọn họ đều khá mạnh, người thân cũng đã ở cạnh mình, trong lòng không cần vũ khí nhiều, cũng không muốn tự xây dựng căn cứ, hay làm chúa cứu thế.
Bất kể lấy vũ khí gì đến đổi với bọn hộ, bọn họ cũng không hẳn sẽ đồng ý nha.
Nhưng tình huống hiện tại cũng chưa được rõ ràng, chỉ là binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn thôi.
Ông Hồ nói xong những chuyện này, vợ của Hồ Hạo Thiên là Dương Lê cẩn trọng đưa cho Hồ Hạo Thiên thứ gì đó.
Ngồi ở đây, Hồ Hạo Thiên đã coi bọn họ là người một nhà nên đồ vợ đưa cho mình cũng không giấu giếm mà đưa thẳng ra xem.
Hóa ra là một viên tinh hạch lấp lánh.
Dương Lê thấy chồng mình không cố kỵ gì cả mà đưa ra cho mọi người cùng xem nên đều nói tất cả những gì mình biết.
“Đây là đại tướng Chu cho đấy, em cũng không biết là gì, nhưng cái này có thể giúp khôi phục dị năng đã bị tiêu hao, nếu không phải dị năng của em đặc biệt, cần lượng lớn để trị liệu cho họ, chưa chắc họ đã cho em thứ này đâu, hiện tại trong căn cứ, số người trong quân đội biết được công dụng của viên năng lượng màu lam này cũng không nhiều lắm…”
Thứ mà mỗi người trong đoàn xe đều sử dụng, lại bị vợ mình nói ra tựa như thứ rất bí mật, Hồ Hạo Thiên cũng không nói gì mà trực tiếp mang một cái túi đổ thẳng lên trên bàn bày ra một đống tinh hạch.
Dương Lê giật mình: “Cái này, cái này…”
“Hạo Thiên, nhiều lam tinh như vậy con lấy được từ đâu?” Ông Hồ cũng giật mình.
Loại Lam tinh này, quân đội cung cấp cho Dương Lê chỉ có năm viên, nếu không phải cô giấu diếm tiết kiệm, một viên cũng chưa chắc thấy được, cô vốn dĩ muốn để dành cho Hồ Hạo Thiên dùng khi gặp nguy hiểm cận kề, ai mà ngờ được anh ta có cả một túi, đổ ra đếm cũng không hết.
/418
|