Đội Tự Vệ Thiên Hà Số 8 vừa rồi tên đã trên dây, thoạt đầu thấy Bạch Ngân Thập Vệ hoành không xuất thế, lại nghe thấy giọng nói như kỳ tích này, toàn thể sững ra, lặng ngắt như tờ ngơ ngác nhìn nhau, không biết là thật hay giả, cũng không biết nên có phản ứng gì, đành phải chờ Tổng trưởng lên tiếng.
Nhưng Tổng trưởng biến thành một pho tượng sáp ngay tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Chớp mắt ấy, kỳ thật Lục Tất Hành không hề cảm thấy “khó có thể tin” hay “mừng rỡ như điên” gì, cậu thậm chí ngay cả hoài nghi hợp lý “đây có phải người khác giả mạo hay không” cũng chưa kịp nghĩ, hỉ nộ bi hoan và khả năng suy nghĩ của cậu tập thể bị chậm động tác một lúc, chỉ có cảm giác sợ hãi dẫn đầu lên trước. Hơi lạnh thấu xương từ sau lưng cậu bò lên, thổi tan độ ấm cơ thể, đóng băng nội tạng.
Cậu hoảng sợ chuyển dời tầm nhìn, muốn quan sát phản ứng của những người khác để có thể tìm được một chút tham khảo, nhưng cậu nhất thời không thấy rõ – cậu xác định mình không khóc, đôi mắt hẳn cũng không có vấn đề gì, song tất cả cảm quan như ở trong lỗ hổng thời gian, bị vặn vẹo nghiêm trọng, trì trệ. Mặt người khác như phủ một lớp kính mờ, lờ mờ, cách cậu rất xa.
Vì thế một ý nghĩ lẻ loi sinh ra, Lục Tất Hành nghĩ: “Mình rốt cuộc điên rồi ư?”
Mười một “năm Độc Lập” qua đi, mấy ngàn ngày, Lục Tất Hành từng có rất nhiều kẻ địch, song kẻ địch lớn nhất của cậu không phải khốn cùng thất vọng, cũng không phải loạn trong giặc ngoài, mà là chính cậu. Cậu cảm thấy mình như một người đi trên dây, mỗi ngày đều phải chật vật tìm kiếm một sự thăng bằng, bóp linh hồn của mình, không cho nó nổ, không cho nó trầm luân, không cho nó sục sôi, cũng không cho phép nó từ đây chết đi.
Lục Tất Hành giỏi nấu xúp gà các vị cho người khác, mà nguyên liệu thường dùng nhất trong “xúp gà” thường đến từ một số truyện ký danh nhân bịa đặt hoặc có thật, bởi vậy tại phương diện này cậu đọc qua khá rộng. Trên thế giới không có nhiều việc mới mẻ, chỉ cần muốn thì luôn có thể tìm được người cùng bệnh thương nhau ở trên trang giấy, Lục Tất Hành cũng từng thử tìm vài người chung cảnh ngộ từ lịch sử loài người lê thê, ngược dòng thời gian lên trò chuyện một chút với họ.
Những người đã khuất này, một số kể cho cậu chuyện “hồi sinh trong tro tàn”, một số kể cho cậu chuyện “linh hồn từ đây chôn vùi”, Lục Tất Hành dần dần phát hiện, loại trước ban đầu không thể làm cậu xúc động, ngược lại là loại sau, thỉnh thoảng khiến cậu có cảm xúc, hơi đồng cảm.
Văn tự và truyện kể đều là vật chết, khắc ở đó vạn năm không thay đổi, thứ thay đổi là thị giác của quần chúng, cậu hiểu đạo lý này. Bắt đầu từ khi ý thức được vấn đề này, Lục Tất Hành như một ông lão gần đất xa trời sợ chết vậy, sợ mình sẽ điên, sợ bảy vết khắc trên bàn đã kín, không thần chú nào có thể cứu vớt cậu nữa.
Song cậu lại nghĩ: “Nhưng nếu điên cũng không thể chọn điên vào lúc này!”
Cậu bây giờ sau lưng là khu lỗ hổng thời gian Mân Côi Chi Tâm khó lường, trước mắt là chiến trường mấy phương thế lực hỗn chiến, bất kể nói như thế nào, dù tốt dù xấu cũng phải cầm cự đến khi đưa mọi người trở về mới được.
Mạch suy nghĩ lộn xộn của cậu chạy một vòng quanh tám đại thiên hà, ngàn đầu vạn mối, nhưng hiện thực chỉ qua vài giây.
Ba phương giao chiến không hề nghe thấy vụ nổ hạt nhân trong lòng Lục Tất Hành, khu lỗ hổng thời gian trong Mân Côi Chi Tâm là lá chắn tự nhiên, Bạch Ngân Thập Vệ thì không cần nói, ngay cả quân trung ương liên minh xuyên qua Mân Côi Chi Tâm cũng chưa thể phát hiện sự tồn tại của đội quân này.
Bạch Ngân Thập Vệ ngang nhiên tách song phương hỗn chiến ra, như một thanh cương đao chặn song phương giao chiến, mở ra một lối chật hẹp, im lặng nhìn tàu vũ trụ phi võ trang ban nãy rơi vào chiến trường thừa cơ bỏ chạy.
Woolf đẩy vệ binh ra, hai chân tranh nhau bước trước, tập tễnh đi đến trước màn hình thông tin liên lạc của trung tâm chỉ huy Votaw, cơ hồ lạc giọng: “Là ai? Ngươi là ai!”
Bên kia lặng im một lúc, kế đó giọng nói vừa nãy hết sức hòa nhã trả lời: “Bạch Ngân Thập Vệ.”
Trên chiến trường vũ trụ, võ trang đa phương ồ lên.
Trong Đội Tự Vệ Thiên Hà Số 8 nấp ở chỗ tối, tất cả cựu bộ đến từ Bạch Ngân Cửu không nhịn được lệ nóng tràn mi, Lục Tất Hành nếm được một chút mùi máu tanh, cậu ngỡ ngàng nhấm thử, phát hiện mình đã vô tình cắn rách đầu lưỡi.
Người kia lại nói: “Bạch Ngân Đệ Nhị Vệ, Đệ Ngũ Vệ, Đệ Thất Vệ và Đệ Cửu Vệ hôm nay do sự cố nên vắng mặt, nguyên Đệ Bát Vệ Đội còn sót lại một người, nhập vào Bạch Ngân Thập, phí thời gian nhiều năm, tướng tá không đẹp, mọi người nhìn tạm đi.”
Đôi môi khô quắt của Woolf run lên bần bật, ông ta chất vấn: “Quan chỉ huy là ai?”
“Xin chờ một chút, tàu chỉ huy là đoạt từ hải tặc Quân Đoàn Tự Do, lữ hành đường dài, thiết bị truyền tin có chút vấn đề, đang thử sửa chữa… Ừm, được rồi.”
Woolf hít sâu một hơi, trái tim hơn ba trăm năm vững như sắt đá hơi nhồi máu, suýt nữa ngã ngửa xuống, chỉ thấy trên màn hình truyền tin tối đen tín hiệu không ổn định chớp tắt, liền sau đó một yêu cầu liên lạc mới được chấp nhận, một người đàn ông xuất hiện trước màn hình.
Hắn ăn vận gọn gàng sạch sẽ, áo sơ mi vải bông bình thường và quần dài mặc lên người hắn lại có khí chất khỏe mạnh không nói thành lời, trên tay vẫn có một bộ găng tay trắng không dính một hạt bụi, ngoại trừ tóc ít cắt tỉa hơi dài, “âm hồn” quanh quẩn trong lòng mọi người mười sáu năm Votaw này vẫn giống hệt ngày xưa.
Lâm Tĩnh Hằng.
Hắn như Napoleon nhà vua Pháp thời viễn cổ thoát khỏi đảo Elba, địa ngục cũng không nhốt được hắn, vừa lên tiếng, vẫn có vô số người đi theo hắn vào sinh ra tử.
Lục Tất Hành như bị phỏng mắt, nhắm mắt lại, dần dần khôi phục khỏi trạng thái điếc tạm thời.
“Tổng trưởng, việc… việc này có thể ư? Là thật ư?”
“Là Lâm tướng quân!”
“Tổng trưởng Lục, ngài nhìn thấy chưa? Là Lâm tướng quân!”
Trạm Lư hỏi: “Hiệu trưởng Lục, thầy cần trợ giúp y tế không?”
Lục Tất Hành giơ tay, dùng hết toàn lực nói: “Cần… thuốc thư giãn, cho tôi thuốc thư giãn số 6.”
Thuốc thư giãn là vật phẩm quân dụng vũ trụ quan trọng, mấy năm nay ở Thiên Hà Số 8 phát triển nhảy vọt, giảm bớt tác dụng phụ đồng thời còn phát triển ra rất nhiều nhánh với trọng điểm công dụng khác nhau – thuốc thư giãn số 6 có công dụng trấn tĩnh, chuyên dùng để giảm bớt bất ổn cổng nối người cơ do cảm xúc quá nhấp nhô tạo thành, có thể tiêu diệt chất dẫn truyền thần kinh dẫn đến cảm xúc dao động, trung hòa hormone dư thừa, mang đến cho mọi người sự ổn định như máy móc, có hiệu lực trong hai mươi phút.
Thuốc trấn áp thần trí mơ hồ của cậu, huyết áp cấp tốc thay đổi, tạo thành sung huyết mạch máu trong mắt, đôi mắt vằn vện tia máu phá hủy khí chất bình tĩnh và ấm áp trời sinh, nhìn hơi đáng sợ. Nhưng đồng thời, cậu cũng lập tức bị rút ra, tình cảm cá nhân bị bắt buộc ngủ say, như đứng ngoài nhìn, khôi phục trật tự.
“Chờ chút,” Lục Tất Hành nói, “Tiên phong khoan hành động, chuẩn bị sẵn sàng khai hỏa bất cứ lúc nào, đội công trình, phiền theo dõi tình hình khu lỗ hổng thời gian, bảo đảm đường đi an toàn, chuẩn bị rút khỏi.”
“Vâng.”
“Hiệu trưởng Lục,” Lúc này, Trạm Lư đột nhiên nói, “Mệnh lệnh cá nhân khi nãy thầy hạ cho tôi đã tra tìm xong, kết quả đã gửi vào thiết bị đầu cuối cá nhân của thầy, tôi cho rằng tính chất của việc này đã vượt qua phạm trù ‘cá nhân’, và có ảnh hưởng đối với cục diện trước mắt, đề nghị thầy lập tức xem xét.”
Lục Tất Hành nhất thời không nhớ “mệnh lệnh cá nhân” là gì, nhưng do sự tin tưởng với khả năng phán đoán của Trạm Lư, cậu vẫn cúi đầu nhìn lướt qua thiết bị đầu cuối cá nhân của mình –
Lúc ấy cậu mới nói một nửa đã bị lỗ hổng thời gian cắt ngang, Trạm Lư theo nửa mệnh lệnh, so sánh gien não bộ của cậu với tất cả thông tin gien trong kho số liệu, khi tìm kiếm không hạn chế thân phận… Ngay cả hạn chế giới tính cũng không.
Thuốc thư giãn số 6 phát huy tác dụng mạnh mẽ, Lục Tất Hành nhìn kết luận quan hệ ruột thịt giữa cậu và Lục Tín, một chút kinh hoàng cũng chẳng cảm thấy, cậu chỉ nhanh chóng xem căn cứ để kết luận – Trạm Lư có công năng liên tưởng mạnh, tự động điều chỉnh tiến trình tìm kiếm, lần lượt so sánh gien não bộ Lục Tất Hành với gien của Độc Nhãn Ưng và phu nhân Lục Tín, ba kết quả liệt kê rõ ràng.
Chẳng trách cậu mãi không tìm được “mẹ” mình, thì ra người phụ nữ ấy hoàn toàn là do Độc Nhãn Ưng tự bịa ra, chẳng trách cậu làm con trai của tay trùm Thiên Hà Số 8, mà có thời thơ ấu bi thảm đến thế, chẳng trách một người thẩm mỹ kỳ quặc như Độc Nhãn Ưng, đến cái tên đàng hoàng cũng không có, lại đột nhiên đổi thành họ “Lục”.
Chẳng trách kho số liệu của Trạm Lư bị hai người kia xóa lồi lõm.
“Nói thông được rồi,” Lục Tất Hành đậy thiết bị đầu cuối cá nhân, nói với Trạm Lư bằng ngữ khí của một người đứng ngoài nhìn, “Anh nói đúng, đây quả thật là một tin tình báo rất quan trọng.”
Lúc này, cách Thiên Hà Số 1 và hơn hai mươi năm Votaw, Lâm Tĩnh Hằng đối mặt từ xa với bậc tiền bối, cấp trên, người thầy ngày xưa hắn tôn trọng nhất, ở giữa cách mấy trăm triệu oan hồn.
Cằm Woolf hơi co rút, ông ta không nói nên lời.
Lâm Tĩnh Hằng gật đầu một cái, ý tứ sâu xa mà nói: “Nhờ phúc của ngài, Nguyên soái, không ngờ sinh thời còn có thể gặp lại ngài.”
Lúc này, tín hiệu thông tin liên lạc đến từ bên phía hải tặc vũ trụ kết nối vào, một người chỉ nghe tiếng không thấy mặt nói: “Lâm tướng quân, ngươi có ngày hôm nay, quả thật phải nhờ phúc Nguyên soái Woolf.”
Giọng nói này như qua máy biến thanh kém chất lượng bóp méo, nghe giống một robot không đủ lượng điện, khó phân biệt nam nữ, hết sức chói tai, chỉ sợ người khác không biết đây là giọng giả.
Lâm Tĩnh Hằng nâng mí mắt lên: “Ngươi lại là ai? Giao chiến thì giao chiến, giết người thì giết người, gia đình không dạy ngươi rằng làm người không thể vĩnh viễn giấu đầu lòi đuôi à?”
Lâm Tĩnh Xu toàn thân run rẩy, thông qua máy biến thanh chất lượng kém, nàng cắn răng gằn từng chữ: “Ta quả thật là hạng có người đẻ không ai nuôi, gia giáo không tốt, để Lâm tướng quân chê cười. Nhưng ta cảm thấy ngươi cần một lời khuyên, một người có thể không có giáo dưỡng, song không thể dạy mãi không ngoan, chết hai lần trong cùng một cái hố, không khỏi quá đáng đời.”
“Hải tặc vũ trụ bây giờ đều khách sáo như vậy, vừa gặp mặt đã tặng một lời khuyên miễn phí trước.” Lâm Tĩnh Hằng như cười như không chuyển hướng sang Woolf, “Thế nào, Nguyên soái, ngài có quà gặp mặt gì cho tôi không?”
Woolf khoát tay, đuổi Vương Alan định tiến lên đỡ, ông ta chậm rãi thẳng lưng lên, chỉ một lúc mà đã quét sạch sự thất thố ban nãy.
Woolf trầm giọng nói: “Quà gặp mặt của ta, chính là tương lai hòa bình của toàn nhân loại, và một liên minh mới – Tĩnh Hằng, ta không hỏi ngươi mấy năm nay đã đi đâu, đi làm gì, nhưng ngươi tới rất đúng lúc, nghi thức đầu hàng của hải tặc Đoàn Quang Vinh sẽ diễn ra vào hai mươi bốn tiếng sau, rừng bia của liên minh sẽ một lần nữa hạ xuống đất đai Votaw. Liên minh mới sẽ thực hiện hết thảy tưởng tượng của tuyên ngôn tự do, sau khi đập tan Vườn Địa Đàng, chúng ta sẽ đạt được sự tự do chân chính. Giữa các đại thiên hà sẽ bình đẳng lẫn nhau, không còn cướp đoạt kinh tế và bóc lột. Lý tưởng của ngươi, lý tưởng của ta, lý tưởng của mọi người, đều sẽ được thực hiện – ngươi cảm thấy có vừa lòng không?”
Lâm Tĩnh Hằng không cười, lạnh lùng nhìn ông ta.
Năm ấy Lâm Tĩnh Hằng kim thiền thoát xác ở Mân Côi Chi Tâm, do nhất quán vận may không tốt, khoang sinh thái không đi theo tuyến đường đã định, mà bất ngờ bị cuốn vào thời không hỗn loạn của Mân Côi Chi Tâm – sau đó nhìn lại, đó hẳn là một khu lỗ hổng thời gian hoạt động, vừa vặn thông đến gần Thiên Hà Số 8. Liên quân Thiên Hà Số 7 và 8 bị Hiệp hội chống Utopia phục kích, cho thấy tuyến đường bí mật của Thiên Hà Số 8 nhất định đã bị lộ, Turan không thể không đóng kín lối vào cuối cùng, muốn trở về, Lâm Tĩnh Hằng chỉ có thể đến vùng cấm thử vận may. Không ngờ lại gặp vụ này.
Hắn đi từ Thiên Hà Số 6 đến đây, hội quân với Bạch Ngân Thập Vệ, cũng đã nắm rõ thế cục hiện giờ. Các nơi đều yên bình hơn năm đó, Hiệp hội chống Utopia cơ bản đã rời khỏi cuộc chiến, trật tự xã hội khôi phục bảy tám, những người sống sót bắt đầu thích ứng cuộc sống mới. Nếu không phải có nhân tố không ổn định Quân Đoàn Tự Do của Lâm Tĩnh Xu, như vậy theo hải tặc Đoàn Quang Vinh rút lui, cơ hồ có nghĩa là cuộc hỗn loạn lâu dài này đã kết thúc.
Woolf nhìn Lâm Tĩnh Hằng, ông ta biết trong tay Lâm Tĩnh Hằng có Trái Cấm.
Lâm Tĩnh Hằng sống sót trong trận đại chiến Thiên Hà Số 7 và 8 kia, Woolf không trông chờ hắn đến nay vẫn chẳng hay biết gì. Một Hiệp hội chống Utopia, một Lâm Tĩnh Hằng, là hai người duy nhị biết bí mật của ông ta, và có bằng chứng để đưa ra lên án hợp lý.
Nhưng như vậy thì thế nào?
Lâm Tĩnh Hằng đương nhiên có thể nói cho cả thiên hạ biết, đập nát tại trận kết minh của liên minh và cựu bộ Lục Tín, Woolf sẽ vạn kiếp không ngóc lên được, nhưng Quân Đoàn Tự Do sẽ ngư ông đắc lợi, hải tặc vũ trụ sẽ khơi lại đống tro tàn, tám đại thiên hà cũng rơi vào chiến loạn một lần nữa.
Một thời đại hòa bình, một thời đại vĩ đại sắp mở ra, thời đại vĩ đại này từ dưới vực sâu trèo lên, dù họ đều biết rõ trong lòng, cây thang dưới chân nó là đan từ nói dối và âm mưu, vậy thì thế nào?
Ánh rạng đông hòa bình vừa sáng lên, chẳng lẽ Lâm Tĩnh Hằng sẽ rút cây thang này?
Woolf quay đầu ra hiệu cho Vương Alan cứ bình tĩnh – Hope sẽ không, Lâm Tĩnh Hằng cũng sẽ không.
Quân Đoàn Tự Do khống chế chẳng qua là hành tinh du lịch chẳng có mấy mống nhân khẩu, xét theo góc độ này, ông ta khống chế chính là toàn nhân loại.
Lâm Tĩnh Xu thông qua máy biến thanh giọng điệu quái gở cười khẩy nói: “Trung ương liên minh… Lâm tướng quân, thế tất cả liệt sĩ và người dân đã chết của Thiên Hà Số 7 và 8 thì sao? Chiến hữu từng kề vai chiến đấu cùng ngươi thì sao? Phải chăng họ cũng nên đòi một sự công bằng?”
Woolf trầm giọng nói: “Các hạ không hề có giới hạn cưỡng ép mở rộng chip ma túy, bạo lực bắt cóc, giết hại dân thường, hai chữ ‘công bằng’ nói ra từ miệng các hạ, thật là quá sỉ nhục nó.”
“Ta sỉ nhục công bằng, chẳng lẽ ngài Nguyên soái không sỉ nhục ‘tương lai’? Nếu ông thực sự để ý nhân quyền của công dân, sao lại chẳng chút kiêng kị sao Serbia, nhất định không chịu trì hoãn nghi thức tiếp nhận đầu hàng của ông?” Giọng nói trong máy biến thanh cực kỳ chói tai, “Lâm tướng quân, ngươi muốn giao tương lai liên minh vào tay loại người này?”
Lâm Tĩnh Hằng nghe nàng nói chuyện liền không dằn được lửa giận: “Không thì sao? Giao vào tay chip ma túy?”
Woolf mỉm cười: “Chào mừng trở về liên minh, Tĩnh Hằng, ngươi nhất định là trời cao phù hộ liên minh, ban ơn cho chúng ta. Liên minh cần lưỡi dao sắc bén Bạch Ngân Thập Vệ này, giúp chúng ta xóa tan bóng tối cuối cùng trước bình minh.”
Lâm Tĩnh Hằng quay đầu, không thèm nể mặt chút nào: “Tôi cũng không có ý này, thưa ngài Nguyên soái, mong ngài cũng đừng tưởng bở.”
Chỉ giây lát này, các nạn dân đã trốn ra vòng chiến, Lâm Tĩnh Hằng khoát tay, Bạch Ngân Thập Vệ như tay chân ăn ý của hắn, theo đó hành động, đi đến hướng Mân Côi Chi Tâm nguy hiểm.
Lâm Tĩnh Xu nhất thời không nhịn nổi, thất thanh gọi hắn lại: “Khoan đã, ngươi muốn đi đâu?”
Lâm Tĩnh Hằng không trả lời, tỏ rõ không giúp cả hai bên, xuyên thẳng qua trước trận hai quân.
Woolf nhìn Vương Alan một cái, ngay lập tức, quân liên minh đột nhiên nổ súng, không hề kiêng kị bắn tới Quân Đoàn Tự Do.
Lâm Tĩnh Xu: “Ai cũng không được đi!”
Quân Đoàn Tự Do gom binh lực lại, lửa đạn không có mắt đồng thời bắn tới quân liên minh và Bạch Ngân Thập Vệ.
Sắc mặt Lâm Tĩnh Hằng lạnh đi: “Khốn nạn, ngươi nhất định muốn đến chỗ ta tìm đường chết à!”
Woolf cao giọng nói: “Bạch Ngân Thập Vệ vốn là niềm vinh quang của liên minh, xem ra có người không cho phép ngươi đứng ngoài cuộc rồi Tĩnh Hằng à!”
Ông ta chưa dứt lời, đúng lúc này, Quân Đoàn Tự Do thế tới hùng hổ chợt tự loạn trận doanh, trong “Mân Côi Chi Tâm” như từ hư không biến ra một đồng hoa lửa đạn, hàng trăm phát pháo ion năng lượng cao gầm thét lao tới, không hề báo trước chặn đường lui của họ, vô số lồng phòng hộ cơ giáp còn chưa kịp phản ứng đã bị pháo ion chồng chéo làm tan chảy, dư âm càn quét đến trước trận hai quân.
Trong cơ giáp quân liên minh theo sát đó vang lên cảnh báo, khóe mắt Woolf giật nhẹ: “Kẻ nào?”
Ngay sau đó, một chiến đội cơ giáp nghiêm ngặt chưa bao giờ xuất hiện trước mặt người đời thong thả liệt đội ra khỏi Mân Côi Chi Tâm.
Yêu cầu liên lạc xa lạ gửi đến mỗi một cơ giáp, Tổng trưởng trẻ tuổi của Thiên Hà Số 8 nhìn xung quanh.
Lâm Tĩnh Hằng đứng bật dậy, va đổ hơn nửa chai rượu, suýt nữa hỏng luôn màn hình truyền tin vốn đã tạm bợ.
“Bạch Ngân Cửu không do sự cố mà vắng mặt, tướng quân.” Lục Tất Hành dùng đôi mắt ứ máu chưa tan nhìn thẳng hắn, “Bạch Ngân Thập Vệ là của liên minh? Chuyện này tôi cũng không đồng ý.”
Nhưng Tổng trưởng biến thành một pho tượng sáp ngay tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Chớp mắt ấy, kỳ thật Lục Tất Hành không hề cảm thấy “khó có thể tin” hay “mừng rỡ như điên” gì, cậu thậm chí ngay cả hoài nghi hợp lý “đây có phải người khác giả mạo hay không” cũng chưa kịp nghĩ, hỉ nộ bi hoan và khả năng suy nghĩ của cậu tập thể bị chậm động tác một lúc, chỉ có cảm giác sợ hãi dẫn đầu lên trước. Hơi lạnh thấu xương từ sau lưng cậu bò lên, thổi tan độ ấm cơ thể, đóng băng nội tạng.
Cậu hoảng sợ chuyển dời tầm nhìn, muốn quan sát phản ứng của những người khác để có thể tìm được một chút tham khảo, nhưng cậu nhất thời không thấy rõ – cậu xác định mình không khóc, đôi mắt hẳn cũng không có vấn đề gì, song tất cả cảm quan như ở trong lỗ hổng thời gian, bị vặn vẹo nghiêm trọng, trì trệ. Mặt người khác như phủ một lớp kính mờ, lờ mờ, cách cậu rất xa.
Vì thế một ý nghĩ lẻ loi sinh ra, Lục Tất Hành nghĩ: “Mình rốt cuộc điên rồi ư?”
Mười một “năm Độc Lập” qua đi, mấy ngàn ngày, Lục Tất Hành từng có rất nhiều kẻ địch, song kẻ địch lớn nhất của cậu không phải khốn cùng thất vọng, cũng không phải loạn trong giặc ngoài, mà là chính cậu. Cậu cảm thấy mình như một người đi trên dây, mỗi ngày đều phải chật vật tìm kiếm một sự thăng bằng, bóp linh hồn của mình, không cho nó nổ, không cho nó trầm luân, không cho nó sục sôi, cũng không cho phép nó từ đây chết đi.
Lục Tất Hành giỏi nấu xúp gà các vị cho người khác, mà nguyên liệu thường dùng nhất trong “xúp gà” thường đến từ một số truyện ký danh nhân bịa đặt hoặc có thật, bởi vậy tại phương diện này cậu đọc qua khá rộng. Trên thế giới không có nhiều việc mới mẻ, chỉ cần muốn thì luôn có thể tìm được người cùng bệnh thương nhau ở trên trang giấy, Lục Tất Hành cũng từng thử tìm vài người chung cảnh ngộ từ lịch sử loài người lê thê, ngược dòng thời gian lên trò chuyện một chút với họ.
Những người đã khuất này, một số kể cho cậu chuyện “hồi sinh trong tro tàn”, một số kể cho cậu chuyện “linh hồn từ đây chôn vùi”, Lục Tất Hành dần dần phát hiện, loại trước ban đầu không thể làm cậu xúc động, ngược lại là loại sau, thỉnh thoảng khiến cậu có cảm xúc, hơi đồng cảm.
Văn tự và truyện kể đều là vật chết, khắc ở đó vạn năm không thay đổi, thứ thay đổi là thị giác của quần chúng, cậu hiểu đạo lý này. Bắt đầu từ khi ý thức được vấn đề này, Lục Tất Hành như một ông lão gần đất xa trời sợ chết vậy, sợ mình sẽ điên, sợ bảy vết khắc trên bàn đã kín, không thần chú nào có thể cứu vớt cậu nữa.
Song cậu lại nghĩ: “Nhưng nếu điên cũng không thể chọn điên vào lúc này!”
Cậu bây giờ sau lưng là khu lỗ hổng thời gian Mân Côi Chi Tâm khó lường, trước mắt là chiến trường mấy phương thế lực hỗn chiến, bất kể nói như thế nào, dù tốt dù xấu cũng phải cầm cự đến khi đưa mọi người trở về mới được.
Mạch suy nghĩ lộn xộn của cậu chạy một vòng quanh tám đại thiên hà, ngàn đầu vạn mối, nhưng hiện thực chỉ qua vài giây.
Ba phương giao chiến không hề nghe thấy vụ nổ hạt nhân trong lòng Lục Tất Hành, khu lỗ hổng thời gian trong Mân Côi Chi Tâm là lá chắn tự nhiên, Bạch Ngân Thập Vệ thì không cần nói, ngay cả quân trung ương liên minh xuyên qua Mân Côi Chi Tâm cũng chưa thể phát hiện sự tồn tại của đội quân này.
Bạch Ngân Thập Vệ ngang nhiên tách song phương hỗn chiến ra, như một thanh cương đao chặn song phương giao chiến, mở ra một lối chật hẹp, im lặng nhìn tàu vũ trụ phi võ trang ban nãy rơi vào chiến trường thừa cơ bỏ chạy.
Woolf đẩy vệ binh ra, hai chân tranh nhau bước trước, tập tễnh đi đến trước màn hình thông tin liên lạc của trung tâm chỉ huy Votaw, cơ hồ lạc giọng: “Là ai? Ngươi là ai!”
Bên kia lặng im một lúc, kế đó giọng nói vừa nãy hết sức hòa nhã trả lời: “Bạch Ngân Thập Vệ.”
Trên chiến trường vũ trụ, võ trang đa phương ồ lên.
Trong Đội Tự Vệ Thiên Hà Số 8 nấp ở chỗ tối, tất cả cựu bộ đến từ Bạch Ngân Cửu không nhịn được lệ nóng tràn mi, Lục Tất Hành nếm được một chút mùi máu tanh, cậu ngỡ ngàng nhấm thử, phát hiện mình đã vô tình cắn rách đầu lưỡi.
Người kia lại nói: “Bạch Ngân Đệ Nhị Vệ, Đệ Ngũ Vệ, Đệ Thất Vệ và Đệ Cửu Vệ hôm nay do sự cố nên vắng mặt, nguyên Đệ Bát Vệ Đội còn sót lại một người, nhập vào Bạch Ngân Thập, phí thời gian nhiều năm, tướng tá không đẹp, mọi người nhìn tạm đi.”
Đôi môi khô quắt của Woolf run lên bần bật, ông ta chất vấn: “Quan chỉ huy là ai?”
“Xin chờ một chút, tàu chỉ huy là đoạt từ hải tặc Quân Đoàn Tự Do, lữ hành đường dài, thiết bị truyền tin có chút vấn đề, đang thử sửa chữa… Ừm, được rồi.”
Woolf hít sâu một hơi, trái tim hơn ba trăm năm vững như sắt đá hơi nhồi máu, suýt nữa ngã ngửa xuống, chỉ thấy trên màn hình truyền tin tối đen tín hiệu không ổn định chớp tắt, liền sau đó một yêu cầu liên lạc mới được chấp nhận, một người đàn ông xuất hiện trước màn hình.
Hắn ăn vận gọn gàng sạch sẽ, áo sơ mi vải bông bình thường và quần dài mặc lên người hắn lại có khí chất khỏe mạnh không nói thành lời, trên tay vẫn có một bộ găng tay trắng không dính một hạt bụi, ngoại trừ tóc ít cắt tỉa hơi dài, “âm hồn” quanh quẩn trong lòng mọi người mười sáu năm Votaw này vẫn giống hệt ngày xưa.
Lâm Tĩnh Hằng.
Hắn như Napoleon nhà vua Pháp thời viễn cổ thoát khỏi đảo Elba, địa ngục cũng không nhốt được hắn, vừa lên tiếng, vẫn có vô số người đi theo hắn vào sinh ra tử.
Lục Tất Hành như bị phỏng mắt, nhắm mắt lại, dần dần khôi phục khỏi trạng thái điếc tạm thời.
“Tổng trưởng, việc… việc này có thể ư? Là thật ư?”
“Là Lâm tướng quân!”
“Tổng trưởng Lục, ngài nhìn thấy chưa? Là Lâm tướng quân!”
Trạm Lư hỏi: “Hiệu trưởng Lục, thầy cần trợ giúp y tế không?”
Lục Tất Hành giơ tay, dùng hết toàn lực nói: “Cần… thuốc thư giãn, cho tôi thuốc thư giãn số 6.”
Thuốc thư giãn là vật phẩm quân dụng vũ trụ quan trọng, mấy năm nay ở Thiên Hà Số 8 phát triển nhảy vọt, giảm bớt tác dụng phụ đồng thời còn phát triển ra rất nhiều nhánh với trọng điểm công dụng khác nhau – thuốc thư giãn số 6 có công dụng trấn tĩnh, chuyên dùng để giảm bớt bất ổn cổng nối người cơ do cảm xúc quá nhấp nhô tạo thành, có thể tiêu diệt chất dẫn truyền thần kinh dẫn đến cảm xúc dao động, trung hòa hormone dư thừa, mang đến cho mọi người sự ổn định như máy móc, có hiệu lực trong hai mươi phút.
Thuốc trấn áp thần trí mơ hồ của cậu, huyết áp cấp tốc thay đổi, tạo thành sung huyết mạch máu trong mắt, đôi mắt vằn vện tia máu phá hủy khí chất bình tĩnh và ấm áp trời sinh, nhìn hơi đáng sợ. Nhưng đồng thời, cậu cũng lập tức bị rút ra, tình cảm cá nhân bị bắt buộc ngủ say, như đứng ngoài nhìn, khôi phục trật tự.
“Chờ chút,” Lục Tất Hành nói, “Tiên phong khoan hành động, chuẩn bị sẵn sàng khai hỏa bất cứ lúc nào, đội công trình, phiền theo dõi tình hình khu lỗ hổng thời gian, bảo đảm đường đi an toàn, chuẩn bị rút khỏi.”
“Vâng.”
“Hiệu trưởng Lục,” Lúc này, Trạm Lư đột nhiên nói, “Mệnh lệnh cá nhân khi nãy thầy hạ cho tôi đã tra tìm xong, kết quả đã gửi vào thiết bị đầu cuối cá nhân của thầy, tôi cho rằng tính chất của việc này đã vượt qua phạm trù ‘cá nhân’, và có ảnh hưởng đối với cục diện trước mắt, đề nghị thầy lập tức xem xét.”
Lục Tất Hành nhất thời không nhớ “mệnh lệnh cá nhân” là gì, nhưng do sự tin tưởng với khả năng phán đoán của Trạm Lư, cậu vẫn cúi đầu nhìn lướt qua thiết bị đầu cuối cá nhân của mình –
Lúc ấy cậu mới nói một nửa đã bị lỗ hổng thời gian cắt ngang, Trạm Lư theo nửa mệnh lệnh, so sánh gien não bộ của cậu với tất cả thông tin gien trong kho số liệu, khi tìm kiếm không hạn chế thân phận… Ngay cả hạn chế giới tính cũng không.
Thuốc thư giãn số 6 phát huy tác dụng mạnh mẽ, Lục Tất Hành nhìn kết luận quan hệ ruột thịt giữa cậu và Lục Tín, một chút kinh hoàng cũng chẳng cảm thấy, cậu chỉ nhanh chóng xem căn cứ để kết luận – Trạm Lư có công năng liên tưởng mạnh, tự động điều chỉnh tiến trình tìm kiếm, lần lượt so sánh gien não bộ Lục Tất Hành với gien của Độc Nhãn Ưng và phu nhân Lục Tín, ba kết quả liệt kê rõ ràng.
Chẳng trách cậu mãi không tìm được “mẹ” mình, thì ra người phụ nữ ấy hoàn toàn là do Độc Nhãn Ưng tự bịa ra, chẳng trách cậu làm con trai của tay trùm Thiên Hà Số 8, mà có thời thơ ấu bi thảm đến thế, chẳng trách một người thẩm mỹ kỳ quặc như Độc Nhãn Ưng, đến cái tên đàng hoàng cũng không có, lại đột nhiên đổi thành họ “Lục”.
Chẳng trách kho số liệu của Trạm Lư bị hai người kia xóa lồi lõm.
“Nói thông được rồi,” Lục Tất Hành đậy thiết bị đầu cuối cá nhân, nói với Trạm Lư bằng ngữ khí của một người đứng ngoài nhìn, “Anh nói đúng, đây quả thật là một tin tình báo rất quan trọng.”
Lúc này, cách Thiên Hà Số 1 và hơn hai mươi năm Votaw, Lâm Tĩnh Hằng đối mặt từ xa với bậc tiền bối, cấp trên, người thầy ngày xưa hắn tôn trọng nhất, ở giữa cách mấy trăm triệu oan hồn.
Cằm Woolf hơi co rút, ông ta không nói nên lời.
Lâm Tĩnh Hằng gật đầu một cái, ý tứ sâu xa mà nói: “Nhờ phúc của ngài, Nguyên soái, không ngờ sinh thời còn có thể gặp lại ngài.”
Lúc này, tín hiệu thông tin liên lạc đến từ bên phía hải tặc vũ trụ kết nối vào, một người chỉ nghe tiếng không thấy mặt nói: “Lâm tướng quân, ngươi có ngày hôm nay, quả thật phải nhờ phúc Nguyên soái Woolf.”
Giọng nói này như qua máy biến thanh kém chất lượng bóp méo, nghe giống một robot không đủ lượng điện, khó phân biệt nam nữ, hết sức chói tai, chỉ sợ người khác không biết đây là giọng giả.
Lâm Tĩnh Hằng nâng mí mắt lên: “Ngươi lại là ai? Giao chiến thì giao chiến, giết người thì giết người, gia đình không dạy ngươi rằng làm người không thể vĩnh viễn giấu đầu lòi đuôi à?”
Lâm Tĩnh Xu toàn thân run rẩy, thông qua máy biến thanh chất lượng kém, nàng cắn răng gằn từng chữ: “Ta quả thật là hạng có người đẻ không ai nuôi, gia giáo không tốt, để Lâm tướng quân chê cười. Nhưng ta cảm thấy ngươi cần một lời khuyên, một người có thể không có giáo dưỡng, song không thể dạy mãi không ngoan, chết hai lần trong cùng một cái hố, không khỏi quá đáng đời.”
“Hải tặc vũ trụ bây giờ đều khách sáo như vậy, vừa gặp mặt đã tặng một lời khuyên miễn phí trước.” Lâm Tĩnh Hằng như cười như không chuyển hướng sang Woolf, “Thế nào, Nguyên soái, ngài có quà gặp mặt gì cho tôi không?”
Woolf khoát tay, đuổi Vương Alan định tiến lên đỡ, ông ta chậm rãi thẳng lưng lên, chỉ một lúc mà đã quét sạch sự thất thố ban nãy.
Woolf trầm giọng nói: “Quà gặp mặt của ta, chính là tương lai hòa bình của toàn nhân loại, và một liên minh mới – Tĩnh Hằng, ta không hỏi ngươi mấy năm nay đã đi đâu, đi làm gì, nhưng ngươi tới rất đúng lúc, nghi thức đầu hàng của hải tặc Đoàn Quang Vinh sẽ diễn ra vào hai mươi bốn tiếng sau, rừng bia của liên minh sẽ một lần nữa hạ xuống đất đai Votaw. Liên minh mới sẽ thực hiện hết thảy tưởng tượng của tuyên ngôn tự do, sau khi đập tan Vườn Địa Đàng, chúng ta sẽ đạt được sự tự do chân chính. Giữa các đại thiên hà sẽ bình đẳng lẫn nhau, không còn cướp đoạt kinh tế và bóc lột. Lý tưởng của ngươi, lý tưởng của ta, lý tưởng của mọi người, đều sẽ được thực hiện – ngươi cảm thấy có vừa lòng không?”
Lâm Tĩnh Hằng không cười, lạnh lùng nhìn ông ta.
Năm ấy Lâm Tĩnh Hằng kim thiền thoát xác ở Mân Côi Chi Tâm, do nhất quán vận may không tốt, khoang sinh thái không đi theo tuyến đường đã định, mà bất ngờ bị cuốn vào thời không hỗn loạn của Mân Côi Chi Tâm – sau đó nhìn lại, đó hẳn là một khu lỗ hổng thời gian hoạt động, vừa vặn thông đến gần Thiên Hà Số 8. Liên quân Thiên Hà Số 7 và 8 bị Hiệp hội chống Utopia phục kích, cho thấy tuyến đường bí mật của Thiên Hà Số 8 nhất định đã bị lộ, Turan không thể không đóng kín lối vào cuối cùng, muốn trở về, Lâm Tĩnh Hằng chỉ có thể đến vùng cấm thử vận may. Không ngờ lại gặp vụ này.
Hắn đi từ Thiên Hà Số 6 đến đây, hội quân với Bạch Ngân Thập Vệ, cũng đã nắm rõ thế cục hiện giờ. Các nơi đều yên bình hơn năm đó, Hiệp hội chống Utopia cơ bản đã rời khỏi cuộc chiến, trật tự xã hội khôi phục bảy tám, những người sống sót bắt đầu thích ứng cuộc sống mới. Nếu không phải có nhân tố không ổn định Quân Đoàn Tự Do của Lâm Tĩnh Xu, như vậy theo hải tặc Đoàn Quang Vinh rút lui, cơ hồ có nghĩa là cuộc hỗn loạn lâu dài này đã kết thúc.
Woolf nhìn Lâm Tĩnh Hằng, ông ta biết trong tay Lâm Tĩnh Hằng có Trái Cấm.
Lâm Tĩnh Hằng sống sót trong trận đại chiến Thiên Hà Số 7 và 8 kia, Woolf không trông chờ hắn đến nay vẫn chẳng hay biết gì. Một Hiệp hội chống Utopia, một Lâm Tĩnh Hằng, là hai người duy nhị biết bí mật của ông ta, và có bằng chứng để đưa ra lên án hợp lý.
Nhưng như vậy thì thế nào?
Lâm Tĩnh Hằng đương nhiên có thể nói cho cả thiên hạ biết, đập nát tại trận kết minh của liên minh và cựu bộ Lục Tín, Woolf sẽ vạn kiếp không ngóc lên được, nhưng Quân Đoàn Tự Do sẽ ngư ông đắc lợi, hải tặc vũ trụ sẽ khơi lại đống tro tàn, tám đại thiên hà cũng rơi vào chiến loạn một lần nữa.
Một thời đại hòa bình, một thời đại vĩ đại sắp mở ra, thời đại vĩ đại này từ dưới vực sâu trèo lên, dù họ đều biết rõ trong lòng, cây thang dưới chân nó là đan từ nói dối và âm mưu, vậy thì thế nào?
Ánh rạng đông hòa bình vừa sáng lên, chẳng lẽ Lâm Tĩnh Hằng sẽ rút cây thang này?
Woolf quay đầu ra hiệu cho Vương Alan cứ bình tĩnh – Hope sẽ không, Lâm Tĩnh Hằng cũng sẽ không.
Quân Đoàn Tự Do khống chế chẳng qua là hành tinh du lịch chẳng có mấy mống nhân khẩu, xét theo góc độ này, ông ta khống chế chính là toàn nhân loại.
Lâm Tĩnh Xu thông qua máy biến thanh giọng điệu quái gở cười khẩy nói: “Trung ương liên minh… Lâm tướng quân, thế tất cả liệt sĩ và người dân đã chết của Thiên Hà Số 7 và 8 thì sao? Chiến hữu từng kề vai chiến đấu cùng ngươi thì sao? Phải chăng họ cũng nên đòi một sự công bằng?”
Woolf trầm giọng nói: “Các hạ không hề có giới hạn cưỡng ép mở rộng chip ma túy, bạo lực bắt cóc, giết hại dân thường, hai chữ ‘công bằng’ nói ra từ miệng các hạ, thật là quá sỉ nhục nó.”
“Ta sỉ nhục công bằng, chẳng lẽ ngài Nguyên soái không sỉ nhục ‘tương lai’? Nếu ông thực sự để ý nhân quyền của công dân, sao lại chẳng chút kiêng kị sao Serbia, nhất định không chịu trì hoãn nghi thức tiếp nhận đầu hàng của ông?” Giọng nói trong máy biến thanh cực kỳ chói tai, “Lâm tướng quân, ngươi muốn giao tương lai liên minh vào tay loại người này?”
Lâm Tĩnh Hằng nghe nàng nói chuyện liền không dằn được lửa giận: “Không thì sao? Giao vào tay chip ma túy?”
Woolf mỉm cười: “Chào mừng trở về liên minh, Tĩnh Hằng, ngươi nhất định là trời cao phù hộ liên minh, ban ơn cho chúng ta. Liên minh cần lưỡi dao sắc bén Bạch Ngân Thập Vệ này, giúp chúng ta xóa tan bóng tối cuối cùng trước bình minh.”
Lâm Tĩnh Hằng quay đầu, không thèm nể mặt chút nào: “Tôi cũng không có ý này, thưa ngài Nguyên soái, mong ngài cũng đừng tưởng bở.”
Chỉ giây lát này, các nạn dân đã trốn ra vòng chiến, Lâm Tĩnh Hằng khoát tay, Bạch Ngân Thập Vệ như tay chân ăn ý của hắn, theo đó hành động, đi đến hướng Mân Côi Chi Tâm nguy hiểm.
Lâm Tĩnh Xu nhất thời không nhịn nổi, thất thanh gọi hắn lại: “Khoan đã, ngươi muốn đi đâu?”
Lâm Tĩnh Hằng không trả lời, tỏ rõ không giúp cả hai bên, xuyên thẳng qua trước trận hai quân.
Woolf nhìn Vương Alan một cái, ngay lập tức, quân liên minh đột nhiên nổ súng, không hề kiêng kị bắn tới Quân Đoàn Tự Do.
Lâm Tĩnh Xu: “Ai cũng không được đi!”
Quân Đoàn Tự Do gom binh lực lại, lửa đạn không có mắt đồng thời bắn tới quân liên minh và Bạch Ngân Thập Vệ.
Sắc mặt Lâm Tĩnh Hằng lạnh đi: “Khốn nạn, ngươi nhất định muốn đến chỗ ta tìm đường chết à!”
Woolf cao giọng nói: “Bạch Ngân Thập Vệ vốn là niềm vinh quang của liên minh, xem ra có người không cho phép ngươi đứng ngoài cuộc rồi Tĩnh Hằng à!”
Ông ta chưa dứt lời, đúng lúc này, Quân Đoàn Tự Do thế tới hùng hổ chợt tự loạn trận doanh, trong “Mân Côi Chi Tâm” như từ hư không biến ra một đồng hoa lửa đạn, hàng trăm phát pháo ion năng lượng cao gầm thét lao tới, không hề báo trước chặn đường lui của họ, vô số lồng phòng hộ cơ giáp còn chưa kịp phản ứng đã bị pháo ion chồng chéo làm tan chảy, dư âm càn quét đến trước trận hai quân.
Trong cơ giáp quân liên minh theo sát đó vang lên cảnh báo, khóe mắt Woolf giật nhẹ: “Kẻ nào?”
Ngay sau đó, một chiến đội cơ giáp nghiêm ngặt chưa bao giờ xuất hiện trước mặt người đời thong thả liệt đội ra khỏi Mân Côi Chi Tâm.
Yêu cầu liên lạc xa lạ gửi đến mỗi một cơ giáp, Tổng trưởng trẻ tuổi của Thiên Hà Số 8 nhìn xung quanh.
Lâm Tĩnh Hằng đứng bật dậy, va đổ hơn nửa chai rượu, suýt nữa hỏng luôn màn hình truyền tin vốn đã tạm bợ.
“Bạch Ngân Cửu không do sự cố mà vắng mặt, tướng quân.” Lục Tất Hành dùng đôi mắt ứ máu chưa tan nhìn thẳng hắn, “Bạch Ngân Thập Vệ là của liên minh? Chuyện này tôi cũng không đồng ý.”
/203
|