Lục Tất Hành sững sờ nhìn hắn, lại còn dùng một chớp mắt này để thất thần.
Dáng vẻ tức giận của Lâm Tĩnh Hằng khiến cậu cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Quen thuộc là, đêm hôm trước cậu mới nhìn thấy đủ loại mặt khó ưa trong album lập thể.
Lâm Tĩnh Hằng đối với kẻ địch, thái độ tương đối thiên biến vạn hóa, sẽ tùy thời điều chỉnh dựa theo vai diễn; đối với người ngoài, thì là loại cao ngạo “kiểu Votaw” điển hình, chỉ sợ người khác không biết hắn khó thân cận; đối với người quen bình thường thái độ “tốt” nhất, bởi vì thường không thể hiện buồn vui, cho nên có vẻ kiệm lời, hơn nữa cảm xúc ổn định; đối với người một nhà, thì hắn tương đối bộc lộ bản tính tồi tệ. Lục Tất Hành đã đếm trong album lập thể của Trạm Lư, có hai trăm tám mươi chín đoạn phim ngắn về Lâm Tĩnh Hằng, phần lớn là phỏng vấn hoặc là nhật kí tuần tra, trong năm mươi sáu đoạn phim, hắn có trao đổi với người quay, nhìn ra được quan hệ rất thân mật, trong các đoạn phim từ mười hai tuổi trở lên, không một ngoại lệ, toàn là khuôn mặt hầm hừ không kiên nhẫn.
Song xa lạ là, hơn nửa năm qua, Lâm Tĩnh Hằng cơ hồ không nổi giận với cậu, chưa từng nặng lời, ngay cả chế giễu hằng ngày như câu cửa miệng cũng rất kiềm chế, nói tục chửi thề càng gần như tuyệt tích – giống như nhà tù vũ trụ của Lâm Tĩnh Xu là một lớp huấn luyện lễ nghi văn minh, nhốt kẻ cứng đầu vào đều mài cho văn minh lên. Nếu vo tròn Lâm Tĩnh Hằng lại rồi vắt hết sức, chắc có thể miễn cưỡng vắt ra một ounce kiên nhẫn, dành cho cậu hết không thừa một giọt.
“Bây giờ chúng ta không thảo luận trước nội dung cuộc họp sáng nay,” Giọng Lâm Tĩnh Hằng hơi thấp xuống, “Trong lòng em có ngưỡng gì không qua được, có chuyện gì khó chịu, thà rằng nói với ông già hồ đồ Harden kia, cũng không chịu nói với tôi sao?”
Lục Tất Hành luồn tay vào tóc mình, vuốt mái tóc ra sau, ngón tay xuyên qua sợi tóc lạnh lẽo, trái tim vừa nãy đập muốn thoát khỏi lồng ngực rốt cuộc dần dần yên tĩnh lại, cậu hỏi ngược: “Vậy tại sao anh lại nghe lén trong nhà mình?”
Lâm Tĩnh Hằng không quen lúc nổi giận có người cãi lại lắm, nhất thời á khẩu không thể đối đáp.
Lục Tất Hành lại nói: “Uy hiếp quản gia điện tử, trèo qua cửa sổ, còn dùng thiết bị nghe trộm… Anh năm đó đơn thương độc mã đi ám sát Nguyên Dị Nhân, có làm rầm rộ như vậy không?”
Lâm Tĩnh Hằng bị câu chất vấn trong bông có kim này đâm, nhưng bất ngờ là hắn không nổi cơn tam bành, hắn im lặng một lúc, hỏi: “Thế bây giờ chúng ta có thể nhảy qua Harden và thiết bị nghe trộm không?”
Lục Tất Hành dựa lên máy móc không biết tên đằng sau, nhất thời không biết phải nói từ đâu, ngửa đầu nhìn trần nhà, phát hiện màu nền đồng hồ trên trần nhà đã bắt đầu thay đổi theo ánh sáng, nghĩa là trời sắp sáng rồi, cậu nhìn chằm chằm đế đồng hồ điện tử không ngừng thay đổi kia, mấy câu nói đột nhiên buột miệng ra một cách tự nhiên.
“Em muốn cùng anh đến một nơi không có người khác, không có quyền lợi cũng không có nghĩa vụ, ai cũng đừng gặp, chỉ có anh và em… Anh có thể luyện pha một ấm trà cho người uống, em thì, em không thích làm việc nhà, được cái cấu tạo của robot gia dụng đều rất rành, có thể lắp ráp vài con robot làm thay em.”
“Năm ấy em đề xuất đóng cửa Thiên Hà Số 8, một là vì an toàn, ngoài ra còn có vọng tưởng của em, nếu đóng cửa Thiên Hà Số 8 rồi, anh sẽ không đi đâu được nữa. Các anh thì, hoặc là tình thế ép buộc, hoặc là chiều em, ai cũng do dự, nhưng ngoài miệng đều không phản đối… Sau đó Thiên Hà Số 8 thật sự đóng cửa rồi, các anh lại lần lượt rời khỏi em, rất lâu về sau em mới nhận ra, kỳ thật lúc ấy các anh đều không muốn làm như vậy, đúng không?”
Lâm Tĩnh Hằng: “Thật ra xét từ sự phát triển mấy năm nay, năm đó đóng cửa Thiên Hà Số 8 là một lựa chọn rất sáng suốt…”
Lục Tất Hành cắt ngang hắn: “Không phải đã nói ‘bỏ qua thiết bị nghe trộm và tiến sĩ Harden’ à, sao anh lại nhắc nữa?”
“… Nhưng mà trên tình cảm, ‘phản xuất liên minh’ không hề dễ dàng.” Lâm Tĩnh Hằng rất khó khăn lục tung hết lên, tìm được một câu lời thật ở nơi sâu nhất, “Tổng trưởng Edward là liên minh bổ nhiệm, cả đời đều ôm ảo tưởng với Votaw. Và còn ba em… quá nhiều chuyện đau lòng, lão mèo Ba Tư sau này không biểu đạt nhiều nữa, nhưng em phải biết rằng, lúc còn trẻ ông ta là người trong nhóm đầu tiên của Thiên Hà Số 8 lấy hết dũng khí chủ động lựa chọn liên minh.”
“Còn anh?”
“Tôi mười tám tuổi tốt nghiệp trường quân đội Ulan,” Lâm Tĩnh Hằng dừng lại, rồi hắn nhẹ giọng nói, “Tôi đã đánh trận ba mươi năm vì liên minh.”
Lục Tất Hành chậm rãi nói: “Thế nên mấy năm nay, em nửa đêm hồi tưởng những việc đó, đôi khi sẽ không nhịn được nghĩ, dưa hái xanh không ngọt, em muốn giữ anh lại Thiên Hà Số 8, anh lại suýt nữa chết vì liên minh, ba em lúc ấy thủ lối vào tuyến đường bí mật kia, thậm chí không kịp nói với em một câu, ngài Edward trung niên đã chết vì Pope tan vỡ, cả đời không kịp đi thăm liên minh lần nữa. Có phải đây đều là vì em khư khư cố chấp, mới…”
Lâm Tĩnh Hằng nghe cậu càng nói càng kỳ cục, liền không khách sáo cắt ngang: “Đúng, Tổng trưởng Lục thần thông quảng đại, là cái rốn của vũ trụ, không khéo hố đen vũ trụ ở vực ngoại cũng do em đánh rắm nổ ra.”
“…” Lục Tất Hành bất đắc dĩ, chỉ có thể tốt tính cười với hắn, “Hơn nửa năm qua ngày ngày ép mình nói năng lịch sự, khiến anh khó chịu lắm nhỉ?”
Ánh mắt cậu dừng trên bàn tay Lâm Tĩnh Hằng buông xuống một bên, cậu bắt lấy cái tay ấy lật qua lật lại mân mê: “Đạo lý em hiểu, Tĩnh Hằng à. Nhưng có một ngày, khi anh phát hiện chuyện mình tâm tâm niệm niệm muốn thúc đẩy, đều đang thực hiện theo suy nghĩ của anh, kết quả lại là một trò cười lớn, anh sẽ hoài nghi bản thân – phải chăng mình đã sai rồi, phải chăng mình muốn quá nhiều, phải chăng ở trên cao có cái gì đang trừng phạt mình… Cảm giác này anh không hiểu sao?”
Lâm Tĩnh Hằng ngớ người, không nói nên lời, bởi vì hắn quá hiểu.
Khi hắn giả chết thoát thân, tự cho là hết thảy đều nắm trong tay, đang cảm thấy thời cơ đã chín muồi, hải tặc vực ngoại thế tới rào rạt nhấn chìm tám đại thiên hà với quy mô hắn không tưởng tượng được, hắn ở trong căn cứ Quân Đoàn Tự Do, thấy bọn hải tặc đóng chiếm Votaw lao vào rừng bia giương oai, đạp mộ anh hùng thần thánh thành một đống bùn. Trong cuộc đời hắn thời điểm bất lực nhất, chính là ở trong trạm bổ sung vứt đi đó, nhận được cuộc gọi video của Penny, tận mắt nhìn cô bị đạn đạo trên trời rơi xuống nuốt chửng.
Lâm Tĩnh Hằng từng không chỉ một lần suy nghĩ, chẳng lẽ đây không phải là để trừng phạt sự ngạo mạn và ngông cuồng của hắn sao?
Ngày ngày đêm đêm ở nhà tù vũ trụ, Lâm Tĩnh Hằng ngoài muốn chạy và nhớ Lục Tất Hành ra, chính là nghĩ về Lâm Tĩnh Xu. Chẳng nghĩ được cái gì hữu dụng, bởi vì sau khi trưởng thành họ chẳng gặp nhau mấy lần đàng hoàng, đến mức mà bây giờ nhớ về em gái, trong đầu toàn là một cô bé chưa lớn, làm sao lại đi đến bước này? Có phải nếu năm đó hắn cường thế hơn, không làm những tính toán gọi là “vạn toàn” đó cho nàng, không để nàng gả cho quản ủy hội, những việc này đã không xảy ra? Nếu năm đó bị quản ủy hội dẫn đi là hắn mà không phải Tĩnh Xu thì tốt rồi, những gông xiềng và đau khổ đó vốn nên do hắn gánh vác, mà đổi chỗ cho nhau, em gái đến vị trí của hắn, chắc cũng sẽ không làm hỏng tất cả như hắn.
Chẳng lẽ đây không phải là để trừng phạt hắn tự cho là đúng?
Hoặc nói là, chẳng lẽ đây không phải là cái giá do thời thiếu niên hắn không tuân thủ lời hứa bảo vệ em gái, bỏ cô bé lại một mình trong bóng tối, chẳng buồn chẳng lo hưởng thụ Lục Tín che chở?
“Anh hãy nói với em một chút…” Lục Tất Hành hơi trù trừ, tựa hồ không biết nên xưng hô thế nào, song lập tức, giống như hồi báo cho sự thẳng thắn hiếm gặp của Lâm Tĩnh Hằng, cậu lựa chọn nói thật, “Chuyện của tướng quân Lục Tín đi. Em xưng hô như vậy, anh nghe sẽ khó chịu chứ?”
Lâm Tĩnh Hằng đã nghe thấy cuộc đối thoại của cậu với tiến sĩ Harden, đã khó chịu một lần, lúc này nhắc tới, ngược lại có thể bình tĩnh ứng đối: “… Vẫn ổn, tôi nghĩ Lục Tín cũng sẽ không để ý lắm, dù sao ông ấy cũng không biết em.”
Lục Tất Hành: “Trong Trạm Lư, phần lớn tư liệu về ông ấy đều bị anh xóa rồi – việc này là anh và ba em đã bàn bạc phải không, hai người quyết định giấu em từ lúc nào?”
“… Lúc An Crewe thoạt tiên chặn đường, sau đó lại giở mặt làm thân.”
“Muốn để em rời xa những ân oán cũ đó, không khiến người ta chú ý, cũng đừng dính vào những người và việc phức tạp này.” Lúc Lục Tất Hành nói đến những việc này, cậu không hề kích động, không có cảm giác quyền biết chuyện bị xâm phạm, ngược lại rất thấu hiểu mà gật đầu, hơn mười năm này, cậu đã nếm hết đắng cay chua ngọt, vì thế đã hiểu quá nhiều người, Lâm Tĩnh Hằng, Độc Nhãn Ưng, Tổng trưởng Edward, Turan, Chu Lục, thậm chí là Woolf, Lâm Tĩnh Xu.
“Lục Tín là một…” Lâm Tĩnh Hằng nói đến đây thì không thể tiếp tục nữa, bởi vì không tìm được một từ để hình dung Lục Tín.
Đối với hắn thời thiếu niên mà nói, Lục Tín không chỉ là một người bảo vệ mạnh mẽ, ông càng giống một thế giới, cho gã thiếu niên luôn lo lắng một góc để sống yên ổn.
Một lúc lâu, hắn mới nói bằng ngữ khí khắc chế và khách quan, “Trong lời tuyên thệ của lễ khai giảng học viện Ulan nói ‘Tôi sẽ vì an toàn tính mạng và tài sản của mỗi một công dân hợp pháp của liên minh, bất luận nam nữ già trẻ, chiến đấu suốt đời, cho đến chết’, mỗi người đều từng nói, nhưng không phải mỗi người đều tuân thủ, ông ấy là người duy nhất tôi biết bất kể đã xảy ra chuyện gì, bất kể chịu oan khuất và tổn thương nặng nề cỡ nào, đều tuân thủ đến chết.”
Thầy của ông không làm được, ông cụ từng khiến người ta tôn kính kia đạp trên hàng tỉ vong hồn đi lên con đường sai lầm, hậu nhân của ông cũng không làm được, đến nay còn ngây ngây ngơ ngơ kẹp giữa liên minh và Thiên Hà Số 8, không biết phải đi con đường nào, những người đi theo ông, ngoại trừ đã tuẫn đạo từ lâu, số còn lại đều chìm nổi trong quyền lợi và tranh đấu, và mấy thập niên sau hoàn toàn thay đổi.
“Trạm Lư nói với em, buổi tối hôm ấy anh từng mang theo hắn đến nhà Lục tướng quân, suýt nữa đại tá bát khối mình trong trường không gian chưa hoàn chỉnh, sau đó bị họ nhốt vào khoang y tế, bí mật đưa về học viện Ulan, giam mấy ngày, đến khi mọi chuyện kết thúc mới thả ra.” Lục Tất Hành đột nhiên hỏi, “Anh lúc ấy vẫn luôn tỉnh à?”
“Trong khoang y tế có thuốc mê, lúc tỉnh lại tôi đã ở trong học viện Ulan… Sao vậy?”
“Thuốc mê à,” Lục Tất Hành thở ra một hơi, nhẹ nhàng nắm tay Lâm Tĩnh Hằng, kéo hắn vào lòng mình, khẽ khàng vuốt ve xuôi xuống cột sống, như đang tìm kiếm vết thương ngã gãy xương của gã thiếu niên đêm mưa năm ấy, cậu nói, “Chỗ này còn đau, đúng không? Di chứng sử dụng thuốc mê không thỏa đáng có thể đi theo suốt đời. Em biết, em cũng vậy.”
Lâm Tĩnh Hằng sửng sốt, lập tức định thần lại, chỗ bị ngón tay cậu ấn như bị mũi dao đâm xuyên, đau buốt ầm ầm kéo tới, khiến lưng hắn cơ hồ còng xuống.
Lâm Tĩnh Hằng mười sáu tuổi, Lục Tất Hành mười sáu năm trước.
Lục Tất Hành ở trên sao Cayley liều mạng làm quen với thân thể xa lạ, thề phải chinh phục bản thân, chinh phục vũ trụ, Lâm Tĩnh Hằng ở trong nhà tù vũ trụ vô số lần đột phá thành chắn thất bại, mỗi đêm chăm chú nhìn thái dương thứ tám như bị ma chướng.
Hai người như đuổi theo bước chân đối phương đi cả một vòng, đối mặt nhìn nhau, nhìn thấy dấu vết gió bụi trên người đối phương như đã từng quen.
“Em làm sao có thể buông anh ra được?” Lục Tất Hành nói khe khẽ, “Em chỉ đang sợ… dựa vào gần quá, nắm anh chặt quá, sẽ làm anh bị thương. Anh có thể gỡ chương trình theo dõi đơn hướng kia không? Em mỗi ngày vì thứ này mà phải đấu tranh với chính mình vô số lần, thời gian lãng phí cộng lại ít nhất phải một tiếng, quá tự tiêu hao, hiệu suất làm việc cũng không thể nhìn nữa.”
“Ai bắt em đấu tranh?”
“Em không thể… vì tư dục, mà biến thành một kẻ mặt mũi đáng ghét.”
Người em yêu là anh, không phải là bản thân muốn trói buộc anh trong tay.
Lâm Tĩnh Hằng ôm hông cậu, cảm giác được hô hấp lâu dài, lại tựa hồ kìm nén nghẹn ngào, khóe mắt đảo qua quả cầu thủy tinh trên bệ cửa sổ, hắn bỗng nhiên phúc đến lòng sáng, bật thốt ra: “Bạch Ngân Thập Vệ ở Thiên Hà Số 8 rất tốt, sau khi thoát ly liên minh vẫn lang bạt kỳ hồ, hơn hai mươi năm mới tìm được một nơi dừng chân. Tôi nghe nói Thomas Dương với đứa học sinh mãi không cao lên của em sắp kết nghĩa anh em rồi. Bạch Ngân Thập Vệ trung với tuyên ngôn tự do, Thiên Hà Số 8 đã ẩn giấu một hạt giống của tuyên ngôn tự do, bất kể em lung lay bao nhiêu lần, trong mắt chúng tôi, cành lá nó đã chết héo, chỉ có hạt giống này nảy mầm lớn lên, bọn họ không hề có ý kiến sắp xếp vào quân thủ vệ Thiên Hà Số 8, là bị Thiên Hà Số 8… bị em thu hút tới.”
Mười ngón tay Lục Tất Hành siết lại.
Lâm Tĩnh Hằng bớt ra một tay, nắm cổ tay đeo thiết bị đầu cuối cá nhân của cậu: “Em thật sự chưa từng dùng cái này định vị tôi sao?”
“… Chưa từng.”
“Vậy nếu một ngày kia, liên minh và Thiên Hà Số 8 đi ngược đường, em sẽ vì đạt thành mục đích gì, mà giống Woolf… giống thầy của tôi, mạnh tay coi hai thiên hà là phế phẩm, cho một mồi lửa chứ?” Lâm Tĩnh Hằng thở dài, “Tổng trưởng, chúng tôi tin tưởng nhân phẩm của em, mới quyết định ở lại Thiên Hà Số 8. Nếu thực sự có một ngày bất đắc dĩ, chúng tôi tin em sẽ ngăn cản thương vong vô vị, đứng ở bên phía em, khả năng có thể đi đến một kết cục tốt hơn là lớn hơn.”
Lâm Tĩnh Hằng từ thuở chào đời, sát phạt quyết đoán, khăng khăng ý mình, mọi việc tự mình một tay bố trí, chưa từng bàn bạc với ai.
Cho dù là tình cảm, cũng là đơn phương cưng chiều, đơn phương yêu thương.
Đây là lần đầu tiên hắn thu lại khuôn mặt đứng trên cao nhìn xuống, đi xuống đài cao, nói với một người khác rằng “chúng tôi tin em”.
Đây giống như là cúi đầu chào hỏi lễ ngộ cao nhất đến từ con sói cô độc.
Lục Tất Hành nhất thời quên cả hít thở, tim đập sắp quá tải, cơ hồ nói năng hơi lộn xộn: “Anh tin tưởng em ư?”
“Không thì sao? Chỉ bằng tôi thích em à?” Lâm Tĩnh Hằng nói, “Thế tôi đã trực tiếp trói em đi từ lâu, mỗi ngày đặt trong tầm nhìn, khỏi ra ngoài gây sóng gió kiếm chuyện cho tôi… A…”
Lục Tất Hành nghiêng đầu, đôi môi run rẩy lướt qua cổ hắn, đầu dây thần kinh trên cổ Lâm Tĩnh Hằng phân bố không đều lắm, một bên có vết sẹo, cảm giác rất trì trệ, đại khái bị cắn cũng chỉ cảm thấy hơi đau, bên kia lại nhạy cảm đến mức chạm cũng không thể, chỉ một chút hơi thở quét qua cũng sẽ run rẩy, hắn ngửa ra sau theo bản năng, lại bị Lục Tất Hành giữ gáy, cậu hỏi không đầu không đuôi: “Em có thể hôn anh không?”
Lâm Tĩnh Hằng: “…”
Hắn không phải là người da mặt mỏng, cởi truồng chạy rông cũng không hề gì, dù sao chỉ là cái xác mà thôi.
Nhưng mấy câu nói vừa rồi quả thật moi tim moi gan, tim gan trưng bày đầy đất, mức độ xấu hổ vượt xa chút việc nhỏ nhặt trên xác ngoài, vì thế sinh ra một chút ngượng quá hóa giận, hắn từ chối ngay: “Không được, tôi chưa nói không tức giận, cút sang một bên.”
Lục Tất Hành ngoan ngoãn “À” một tiếng, ngay sau đó, cậu bất ngờ đè Lâm Tĩnh Hằng lên máy huấn luyện trọng lực, không nói lời gì cưỡng chế chiếm giữ môi lưỡi và hô hấp của hắn, răng nanh sắc bén lướt qua môi, giây tiếp theo muốn đâm xuyên lớp da mỏng kia, giống như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Tín nhiệm và trách nhiệm nặng nề ầm ầm giáng xuống, nện thẳng lên vai cậu, nhưng không khiến cậu thở không ra hơi, ngược lại như một bộ mũ giáp rắn chắc, chống đỡ thân thể chồng chéo vết thương, cho cậu một vòng bảo hộ không gì sánh bằng.
Cậu như một kỵ sĩ sắp ngã quỵ xuống đất, lại có dũng khí giơ kiếm lên.
Dáng vẻ tức giận của Lâm Tĩnh Hằng khiến cậu cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Quen thuộc là, đêm hôm trước cậu mới nhìn thấy đủ loại mặt khó ưa trong album lập thể.
Lâm Tĩnh Hằng đối với kẻ địch, thái độ tương đối thiên biến vạn hóa, sẽ tùy thời điều chỉnh dựa theo vai diễn; đối với người ngoài, thì là loại cao ngạo “kiểu Votaw” điển hình, chỉ sợ người khác không biết hắn khó thân cận; đối với người quen bình thường thái độ “tốt” nhất, bởi vì thường không thể hiện buồn vui, cho nên có vẻ kiệm lời, hơn nữa cảm xúc ổn định; đối với người một nhà, thì hắn tương đối bộc lộ bản tính tồi tệ. Lục Tất Hành đã đếm trong album lập thể của Trạm Lư, có hai trăm tám mươi chín đoạn phim ngắn về Lâm Tĩnh Hằng, phần lớn là phỏng vấn hoặc là nhật kí tuần tra, trong năm mươi sáu đoạn phim, hắn có trao đổi với người quay, nhìn ra được quan hệ rất thân mật, trong các đoạn phim từ mười hai tuổi trở lên, không một ngoại lệ, toàn là khuôn mặt hầm hừ không kiên nhẫn.
Song xa lạ là, hơn nửa năm qua, Lâm Tĩnh Hằng cơ hồ không nổi giận với cậu, chưa từng nặng lời, ngay cả chế giễu hằng ngày như câu cửa miệng cũng rất kiềm chế, nói tục chửi thề càng gần như tuyệt tích – giống như nhà tù vũ trụ của Lâm Tĩnh Xu là một lớp huấn luyện lễ nghi văn minh, nhốt kẻ cứng đầu vào đều mài cho văn minh lên. Nếu vo tròn Lâm Tĩnh Hằng lại rồi vắt hết sức, chắc có thể miễn cưỡng vắt ra một ounce kiên nhẫn, dành cho cậu hết không thừa một giọt.
“Bây giờ chúng ta không thảo luận trước nội dung cuộc họp sáng nay,” Giọng Lâm Tĩnh Hằng hơi thấp xuống, “Trong lòng em có ngưỡng gì không qua được, có chuyện gì khó chịu, thà rằng nói với ông già hồ đồ Harden kia, cũng không chịu nói với tôi sao?”
Lục Tất Hành luồn tay vào tóc mình, vuốt mái tóc ra sau, ngón tay xuyên qua sợi tóc lạnh lẽo, trái tim vừa nãy đập muốn thoát khỏi lồng ngực rốt cuộc dần dần yên tĩnh lại, cậu hỏi ngược: “Vậy tại sao anh lại nghe lén trong nhà mình?”
Lâm Tĩnh Hằng không quen lúc nổi giận có người cãi lại lắm, nhất thời á khẩu không thể đối đáp.
Lục Tất Hành lại nói: “Uy hiếp quản gia điện tử, trèo qua cửa sổ, còn dùng thiết bị nghe trộm… Anh năm đó đơn thương độc mã đi ám sát Nguyên Dị Nhân, có làm rầm rộ như vậy không?”
Lâm Tĩnh Hằng bị câu chất vấn trong bông có kim này đâm, nhưng bất ngờ là hắn không nổi cơn tam bành, hắn im lặng một lúc, hỏi: “Thế bây giờ chúng ta có thể nhảy qua Harden và thiết bị nghe trộm không?”
Lục Tất Hành dựa lên máy móc không biết tên đằng sau, nhất thời không biết phải nói từ đâu, ngửa đầu nhìn trần nhà, phát hiện màu nền đồng hồ trên trần nhà đã bắt đầu thay đổi theo ánh sáng, nghĩa là trời sắp sáng rồi, cậu nhìn chằm chằm đế đồng hồ điện tử không ngừng thay đổi kia, mấy câu nói đột nhiên buột miệng ra một cách tự nhiên.
“Em muốn cùng anh đến một nơi không có người khác, không có quyền lợi cũng không có nghĩa vụ, ai cũng đừng gặp, chỉ có anh và em… Anh có thể luyện pha một ấm trà cho người uống, em thì, em không thích làm việc nhà, được cái cấu tạo của robot gia dụng đều rất rành, có thể lắp ráp vài con robot làm thay em.”
“Năm ấy em đề xuất đóng cửa Thiên Hà Số 8, một là vì an toàn, ngoài ra còn có vọng tưởng của em, nếu đóng cửa Thiên Hà Số 8 rồi, anh sẽ không đi đâu được nữa. Các anh thì, hoặc là tình thế ép buộc, hoặc là chiều em, ai cũng do dự, nhưng ngoài miệng đều không phản đối… Sau đó Thiên Hà Số 8 thật sự đóng cửa rồi, các anh lại lần lượt rời khỏi em, rất lâu về sau em mới nhận ra, kỳ thật lúc ấy các anh đều không muốn làm như vậy, đúng không?”
Lâm Tĩnh Hằng: “Thật ra xét từ sự phát triển mấy năm nay, năm đó đóng cửa Thiên Hà Số 8 là một lựa chọn rất sáng suốt…”
Lục Tất Hành cắt ngang hắn: “Không phải đã nói ‘bỏ qua thiết bị nghe trộm và tiến sĩ Harden’ à, sao anh lại nhắc nữa?”
“… Nhưng mà trên tình cảm, ‘phản xuất liên minh’ không hề dễ dàng.” Lâm Tĩnh Hằng rất khó khăn lục tung hết lên, tìm được một câu lời thật ở nơi sâu nhất, “Tổng trưởng Edward là liên minh bổ nhiệm, cả đời đều ôm ảo tưởng với Votaw. Và còn ba em… quá nhiều chuyện đau lòng, lão mèo Ba Tư sau này không biểu đạt nhiều nữa, nhưng em phải biết rằng, lúc còn trẻ ông ta là người trong nhóm đầu tiên của Thiên Hà Số 8 lấy hết dũng khí chủ động lựa chọn liên minh.”
“Còn anh?”
“Tôi mười tám tuổi tốt nghiệp trường quân đội Ulan,” Lâm Tĩnh Hằng dừng lại, rồi hắn nhẹ giọng nói, “Tôi đã đánh trận ba mươi năm vì liên minh.”
Lục Tất Hành chậm rãi nói: “Thế nên mấy năm nay, em nửa đêm hồi tưởng những việc đó, đôi khi sẽ không nhịn được nghĩ, dưa hái xanh không ngọt, em muốn giữ anh lại Thiên Hà Số 8, anh lại suýt nữa chết vì liên minh, ba em lúc ấy thủ lối vào tuyến đường bí mật kia, thậm chí không kịp nói với em một câu, ngài Edward trung niên đã chết vì Pope tan vỡ, cả đời không kịp đi thăm liên minh lần nữa. Có phải đây đều là vì em khư khư cố chấp, mới…”
Lâm Tĩnh Hằng nghe cậu càng nói càng kỳ cục, liền không khách sáo cắt ngang: “Đúng, Tổng trưởng Lục thần thông quảng đại, là cái rốn của vũ trụ, không khéo hố đen vũ trụ ở vực ngoại cũng do em đánh rắm nổ ra.”
“…” Lục Tất Hành bất đắc dĩ, chỉ có thể tốt tính cười với hắn, “Hơn nửa năm qua ngày ngày ép mình nói năng lịch sự, khiến anh khó chịu lắm nhỉ?”
Ánh mắt cậu dừng trên bàn tay Lâm Tĩnh Hằng buông xuống một bên, cậu bắt lấy cái tay ấy lật qua lật lại mân mê: “Đạo lý em hiểu, Tĩnh Hằng à. Nhưng có một ngày, khi anh phát hiện chuyện mình tâm tâm niệm niệm muốn thúc đẩy, đều đang thực hiện theo suy nghĩ của anh, kết quả lại là một trò cười lớn, anh sẽ hoài nghi bản thân – phải chăng mình đã sai rồi, phải chăng mình muốn quá nhiều, phải chăng ở trên cao có cái gì đang trừng phạt mình… Cảm giác này anh không hiểu sao?”
Lâm Tĩnh Hằng ngớ người, không nói nên lời, bởi vì hắn quá hiểu.
Khi hắn giả chết thoát thân, tự cho là hết thảy đều nắm trong tay, đang cảm thấy thời cơ đã chín muồi, hải tặc vực ngoại thế tới rào rạt nhấn chìm tám đại thiên hà với quy mô hắn không tưởng tượng được, hắn ở trong căn cứ Quân Đoàn Tự Do, thấy bọn hải tặc đóng chiếm Votaw lao vào rừng bia giương oai, đạp mộ anh hùng thần thánh thành một đống bùn. Trong cuộc đời hắn thời điểm bất lực nhất, chính là ở trong trạm bổ sung vứt đi đó, nhận được cuộc gọi video của Penny, tận mắt nhìn cô bị đạn đạo trên trời rơi xuống nuốt chửng.
Lâm Tĩnh Hằng từng không chỉ một lần suy nghĩ, chẳng lẽ đây không phải là để trừng phạt sự ngạo mạn và ngông cuồng của hắn sao?
Ngày ngày đêm đêm ở nhà tù vũ trụ, Lâm Tĩnh Hằng ngoài muốn chạy và nhớ Lục Tất Hành ra, chính là nghĩ về Lâm Tĩnh Xu. Chẳng nghĩ được cái gì hữu dụng, bởi vì sau khi trưởng thành họ chẳng gặp nhau mấy lần đàng hoàng, đến mức mà bây giờ nhớ về em gái, trong đầu toàn là một cô bé chưa lớn, làm sao lại đi đến bước này? Có phải nếu năm đó hắn cường thế hơn, không làm những tính toán gọi là “vạn toàn” đó cho nàng, không để nàng gả cho quản ủy hội, những việc này đã không xảy ra? Nếu năm đó bị quản ủy hội dẫn đi là hắn mà không phải Tĩnh Xu thì tốt rồi, những gông xiềng và đau khổ đó vốn nên do hắn gánh vác, mà đổi chỗ cho nhau, em gái đến vị trí của hắn, chắc cũng sẽ không làm hỏng tất cả như hắn.
Chẳng lẽ đây không phải là để trừng phạt hắn tự cho là đúng?
Hoặc nói là, chẳng lẽ đây không phải là cái giá do thời thiếu niên hắn không tuân thủ lời hứa bảo vệ em gái, bỏ cô bé lại một mình trong bóng tối, chẳng buồn chẳng lo hưởng thụ Lục Tín che chở?
“Anh hãy nói với em một chút…” Lục Tất Hành hơi trù trừ, tựa hồ không biết nên xưng hô thế nào, song lập tức, giống như hồi báo cho sự thẳng thắn hiếm gặp của Lâm Tĩnh Hằng, cậu lựa chọn nói thật, “Chuyện của tướng quân Lục Tín đi. Em xưng hô như vậy, anh nghe sẽ khó chịu chứ?”
Lâm Tĩnh Hằng đã nghe thấy cuộc đối thoại của cậu với tiến sĩ Harden, đã khó chịu một lần, lúc này nhắc tới, ngược lại có thể bình tĩnh ứng đối: “… Vẫn ổn, tôi nghĩ Lục Tín cũng sẽ không để ý lắm, dù sao ông ấy cũng không biết em.”
Lục Tất Hành: “Trong Trạm Lư, phần lớn tư liệu về ông ấy đều bị anh xóa rồi – việc này là anh và ba em đã bàn bạc phải không, hai người quyết định giấu em từ lúc nào?”
“… Lúc An Crewe thoạt tiên chặn đường, sau đó lại giở mặt làm thân.”
“Muốn để em rời xa những ân oán cũ đó, không khiến người ta chú ý, cũng đừng dính vào những người và việc phức tạp này.” Lúc Lục Tất Hành nói đến những việc này, cậu không hề kích động, không có cảm giác quyền biết chuyện bị xâm phạm, ngược lại rất thấu hiểu mà gật đầu, hơn mười năm này, cậu đã nếm hết đắng cay chua ngọt, vì thế đã hiểu quá nhiều người, Lâm Tĩnh Hằng, Độc Nhãn Ưng, Tổng trưởng Edward, Turan, Chu Lục, thậm chí là Woolf, Lâm Tĩnh Xu.
“Lục Tín là một…” Lâm Tĩnh Hằng nói đến đây thì không thể tiếp tục nữa, bởi vì không tìm được một từ để hình dung Lục Tín.
Đối với hắn thời thiếu niên mà nói, Lục Tín không chỉ là một người bảo vệ mạnh mẽ, ông càng giống một thế giới, cho gã thiếu niên luôn lo lắng một góc để sống yên ổn.
Một lúc lâu, hắn mới nói bằng ngữ khí khắc chế và khách quan, “Trong lời tuyên thệ của lễ khai giảng học viện Ulan nói ‘Tôi sẽ vì an toàn tính mạng và tài sản của mỗi một công dân hợp pháp của liên minh, bất luận nam nữ già trẻ, chiến đấu suốt đời, cho đến chết’, mỗi người đều từng nói, nhưng không phải mỗi người đều tuân thủ, ông ấy là người duy nhất tôi biết bất kể đã xảy ra chuyện gì, bất kể chịu oan khuất và tổn thương nặng nề cỡ nào, đều tuân thủ đến chết.”
Thầy của ông không làm được, ông cụ từng khiến người ta tôn kính kia đạp trên hàng tỉ vong hồn đi lên con đường sai lầm, hậu nhân của ông cũng không làm được, đến nay còn ngây ngây ngơ ngơ kẹp giữa liên minh và Thiên Hà Số 8, không biết phải đi con đường nào, những người đi theo ông, ngoại trừ đã tuẫn đạo từ lâu, số còn lại đều chìm nổi trong quyền lợi và tranh đấu, và mấy thập niên sau hoàn toàn thay đổi.
“Trạm Lư nói với em, buổi tối hôm ấy anh từng mang theo hắn đến nhà Lục tướng quân, suýt nữa đại tá bát khối mình trong trường không gian chưa hoàn chỉnh, sau đó bị họ nhốt vào khoang y tế, bí mật đưa về học viện Ulan, giam mấy ngày, đến khi mọi chuyện kết thúc mới thả ra.” Lục Tất Hành đột nhiên hỏi, “Anh lúc ấy vẫn luôn tỉnh à?”
“Trong khoang y tế có thuốc mê, lúc tỉnh lại tôi đã ở trong học viện Ulan… Sao vậy?”
“Thuốc mê à,” Lục Tất Hành thở ra một hơi, nhẹ nhàng nắm tay Lâm Tĩnh Hằng, kéo hắn vào lòng mình, khẽ khàng vuốt ve xuôi xuống cột sống, như đang tìm kiếm vết thương ngã gãy xương của gã thiếu niên đêm mưa năm ấy, cậu nói, “Chỗ này còn đau, đúng không? Di chứng sử dụng thuốc mê không thỏa đáng có thể đi theo suốt đời. Em biết, em cũng vậy.”
Lâm Tĩnh Hằng sửng sốt, lập tức định thần lại, chỗ bị ngón tay cậu ấn như bị mũi dao đâm xuyên, đau buốt ầm ầm kéo tới, khiến lưng hắn cơ hồ còng xuống.
Lâm Tĩnh Hằng mười sáu tuổi, Lục Tất Hành mười sáu năm trước.
Lục Tất Hành ở trên sao Cayley liều mạng làm quen với thân thể xa lạ, thề phải chinh phục bản thân, chinh phục vũ trụ, Lâm Tĩnh Hằng ở trong nhà tù vũ trụ vô số lần đột phá thành chắn thất bại, mỗi đêm chăm chú nhìn thái dương thứ tám như bị ma chướng.
Hai người như đuổi theo bước chân đối phương đi cả một vòng, đối mặt nhìn nhau, nhìn thấy dấu vết gió bụi trên người đối phương như đã từng quen.
“Em làm sao có thể buông anh ra được?” Lục Tất Hành nói khe khẽ, “Em chỉ đang sợ… dựa vào gần quá, nắm anh chặt quá, sẽ làm anh bị thương. Anh có thể gỡ chương trình theo dõi đơn hướng kia không? Em mỗi ngày vì thứ này mà phải đấu tranh với chính mình vô số lần, thời gian lãng phí cộng lại ít nhất phải một tiếng, quá tự tiêu hao, hiệu suất làm việc cũng không thể nhìn nữa.”
“Ai bắt em đấu tranh?”
“Em không thể… vì tư dục, mà biến thành một kẻ mặt mũi đáng ghét.”
Người em yêu là anh, không phải là bản thân muốn trói buộc anh trong tay.
Lâm Tĩnh Hằng ôm hông cậu, cảm giác được hô hấp lâu dài, lại tựa hồ kìm nén nghẹn ngào, khóe mắt đảo qua quả cầu thủy tinh trên bệ cửa sổ, hắn bỗng nhiên phúc đến lòng sáng, bật thốt ra: “Bạch Ngân Thập Vệ ở Thiên Hà Số 8 rất tốt, sau khi thoát ly liên minh vẫn lang bạt kỳ hồ, hơn hai mươi năm mới tìm được một nơi dừng chân. Tôi nghe nói Thomas Dương với đứa học sinh mãi không cao lên của em sắp kết nghĩa anh em rồi. Bạch Ngân Thập Vệ trung với tuyên ngôn tự do, Thiên Hà Số 8 đã ẩn giấu một hạt giống của tuyên ngôn tự do, bất kể em lung lay bao nhiêu lần, trong mắt chúng tôi, cành lá nó đã chết héo, chỉ có hạt giống này nảy mầm lớn lên, bọn họ không hề có ý kiến sắp xếp vào quân thủ vệ Thiên Hà Số 8, là bị Thiên Hà Số 8… bị em thu hút tới.”
Mười ngón tay Lục Tất Hành siết lại.
Lâm Tĩnh Hằng bớt ra một tay, nắm cổ tay đeo thiết bị đầu cuối cá nhân của cậu: “Em thật sự chưa từng dùng cái này định vị tôi sao?”
“… Chưa từng.”
“Vậy nếu một ngày kia, liên minh và Thiên Hà Số 8 đi ngược đường, em sẽ vì đạt thành mục đích gì, mà giống Woolf… giống thầy của tôi, mạnh tay coi hai thiên hà là phế phẩm, cho một mồi lửa chứ?” Lâm Tĩnh Hằng thở dài, “Tổng trưởng, chúng tôi tin tưởng nhân phẩm của em, mới quyết định ở lại Thiên Hà Số 8. Nếu thực sự có một ngày bất đắc dĩ, chúng tôi tin em sẽ ngăn cản thương vong vô vị, đứng ở bên phía em, khả năng có thể đi đến một kết cục tốt hơn là lớn hơn.”
Lâm Tĩnh Hằng từ thuở chào đời, sát phạt quyết đoán, khăng khăng ý mình, mọi việc tự mình một tay bố trí, chưa từng bàn bạc với ai.
Cho dù là tình cảm, cũng là đơn phương cưng chiều, đơn phương yêu thương.
Đây là lần đầu tiên hắn thu lại khuôn mặt đứng trên cao nhìn xuống, đi xuống đài cao, nói với một người khác rằng “chúng tôi tin em”.
Đây giống như là cúi đầu chào hỏi lễ ngộ cao nhất đến từ con sói cô độc.
Lục Tất Hành nhất thời quên cả hít thở, tim đập sắp quá tải, cơ hồ nói năng hơi lộn xộn: “Anh tin tưởng em ư?”
“Không thì sao? Chỉ bằng tôi thích em à?” Lâm Tĩnh Hằng nói, “Thế tôi đã trực tiếp trói em đi từ lâu, mỗi ngày đặt trong tầm nhìn, khỏi ra ngoài gây sóng gió kiếm chuyện cho tôi… A…”
Lục Tất Hành nghiêng đầu, đôi môi run rẩy lướt qua cổ hắn, đầu dây thần kinh trên cổ Lâm Tĩnh Hằng phân bố không đều lắm, một bên có vết sẹo, cảm giác rất trì trệ, đại khái bị cắn cũng chỉ cảm thấy hơi đau, bên kia lại nhạy cảm đến mức chạm cũng không thể, chỉ một chút hơi thở quét qua cũng sẽ run rẩy, hắn ngửa ra sau theo bản năng, lại bị Lục Tất Hành giữ gáy, cậu hỏi không đầu không đuôi: “Em có thể hôn anh không?”
Lâm Tĩnh Hằng: “…”
Hắn không phải là người da mặt mỏng, cởi truồng chạy rông cũng không hề gì, dù sao chỉ là cái xác mà thôi.
Nhưng mấy câu nói vừa rồi quả thật moi tim moi gan, tim gan trưng bày đầy đất, mức độ xấu hổ vượt xa chút việc nhỏ nhặt trên xác ngoài, vì thế sinh ra một chút ngượng quá hóa giận, hắn từ chối ngay: “Không được, tôi chưa nói không tức giận, cút sang một bên.”
Lục Tất Hành ngoan ngoãn “À” một tiếng, ngay sau đó, cậu bất ngờ đè Lâm Tĩnh Hằng lên máy huấn luyện trọng lực, không nói lời gì cưỡng chế chiếm giữ môi lưỡi và hô hấp của hắn, răng nanh sắc bén lướt qua môi, giây tiếp theo muốn đâm xuyên lớp da mỏng kia, giống như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Tín nhiệm và trách nhiệm nặng nề ầm ầm giáng xuống, nện thẳng lên vai cậu, nhưng không khiến cậu thở không ra hơi, ngược lại như một bộ mũ giáp rắn chắc, chống đỡ thân thể chồng chéo vết thương, cho cậu một vòng bảo hộ không gì sánh bằng.
Cậu như một kỵ sĩ sắp ngã quỵ xuống đất, lại có dũng khí giơ kiếm lên.
/203
|