Khoang sinh thái của Bạc Hà lao mạnh vào lưới vớt của viện quân, ngay sau đó, cô nghe thấy giọng nói quen thuộc gọi mình qua khoang sinh thái: “Bạc Hà, Bạc Hà! Còn ý thức không? Bọn tao đến rồi!”
Là… White.
Bạc Hà mở miệng mà không thể phát ra âm thanh.
Cô nghĩ, sao giờ bọn mày mới đến?
“Mày chờ một chút,” White dừng lại, không biết thầm thì với ai vài câu, đột nhiên giọng gã cao lên, “… Cái gì? Vớt được rồi! Thật sự có phản ứng sao?”
Bạc Hà bị nhốt trong khoang sinh thái mơ hồ cảm giác được điều gì đó, cô nín thở, tim thót lên, đương khi cô sắp làm mình chết ngạt, nghe thấy White hào hứng nói: “Bọn tao vừa vớt được cơ giáp đội hộ vệ bị quân địch đánh bay, thân cơ hỏng nghiêm trọng, nhưng bên trong còn phản ứng sinh mạng!”
Bạc Hà cả người thả lỏng, nước mắt tuôn trào như vỡ đê, nức nở mắng: “Sao bọn mày ăn cứt cũng không kịp nóng vậy?”
Đội viện quân đến từ Thiên Hà Số 8 này vô cùng đặc biệt, là một loạt tiểu cơ giáp, nhưng không hề yếu ớt.
Mấy chục tiểu cơ giáp làm một tổ, khoảng cách giữa các tiểu cơ giáp cùng tổ rất gần, mơ hồ có mối liên hệ nào đó với nhau, đó là một loại sóng năng lượng đặc biệt, Quân Đoàn Tự Do chưa gặp bao giờ nên không thể phân tích – nhìn từ xa, mỗi một tổ tiểu cơ giáp làm thành một vòng đều giống như đã cấu thành một chỉnh thể.
Họ chỉnh tề liệt trước khu lỗ hổng thời gian tự nhiên, tính trật tự cực đoan hình thành tương phản rõ rệt với chiến cục hỗn loạn của Mân Côi Chi Tâm.
Kênh truyền tin không mã hóa từ trong bọn họ trải ra, nhẹ nhàng cuốn qua như sóng nhỏ, bị năng lượng khu lỗ hổng thời gian phía sau ảnh hưởng, có chút tạp âm, sau đó một giọng nói khàn khàn mà hơi bịn rịn nói: “Tôi là Anaquim của Bạch Ngân Đệ Tứ Vệ Đội, phụng mệnh lệnh Thống soái đến đây – lại gặp mặt rồi, các túc địch đến từ Quân Đoàn Tự Do.”
Phản ứng đầu tiên của Lâm Tĩnh Xu đương nhiên là lấy mình đo người.
Nàng nghĩ, Tổng trưởng Thiên Hà Số 8 kia rốt cuộc không nhịn nổi, vẫn lén tạo ra một chi “người tiến hóa”. Thiên Hà Số 8 quả thực là một nơi bị nguyền rủa, thật sự có duyên phận không thể tách rời với kế hoạch Nữ Oa – linh cảm và ngọn nguồn của kế hoạch Nữ Oa chính là tới từ họ, cuối cùng cũng là thực nghiệm thành công ở chỗ họ, quả nhiên là một vùng đất hoang, mầm độc gì cũng mọc lên.
Thế là Lâm Tĩnh Xu ý tứ sâu xa hỏi ngược: “Đây là Bạch Ngân Đệ Tứ Vệ, nguyên trang?”
“Nhờ ơn ngài,” Anaquim không nóng không lạnh nói, “Bạch Ngân Đệ Tứ Vệ cơ hồ toàn thể tử trận, khi chúng tôi bị Thống soái nhặt về, gom không đủ một bàn mạt chược, vệ đội trưởng tạm quyền này đành phải đi khắp nơi chắp vá lung tung gom ra đội ngũ mới, mỗi lần diễn tập đều bị đồng nghiệp ức hiếp rất thê thảm.”
Lâm Tĩnh Xu cười nhạo: “Tổng trưởng Lục, kế hoạch ‘cải tạo cơ thể người’ bị buộc dừng giữa chừng trên lịch sử, thành quả bảo lưu đến nay chỉ có một điểm là thời thanh niên lâu dài này. Laura bị xét xử bí mật, bọn họ ngay cả tội danh của bà ấy cũng không dám nói… Tại sao, ngài không nghĩ lại à? Ngài lại còn dám đi đường cũ của họ?”
Lục Tất Hành đang đỏ hoe mắt xác nhận với viện quân tình hình của đội hộ vệ và Gà Chọi khi nãy bị bắn bay, không màng để ý đến nàng – người có tứ chi, cậu chỉ còn bốn học sinh, thiếu một cũng giống như chặt một tay chân của cậu vậy.
“Tổng trưởng Lục, ngài vác lá cờ tuyên ngôn tự do, bí mật độc chiếm tư liệu kế hoạch Cầu Vồng, tạo ra đội võ trang người tiến hóa của mình ở Thiên Hà Số 8? Chuyện này, xem ra Lâm tướng quân đã biết rồi? Nếu tôi là phần tử khủng bố, hải tặc vũ trụ, xin hỏi các người lại đạo đức hơn tôi ở đâu?” Lâm Tĩnh Xu lên giọng, “Không… khoan đã, suýt nữa quên mất, phía chính phủ liên minh trước nay luôn cho rằng, võ trang không được liên minh thừa nhận chính là hải tặc vũ trụ, Thiên Hà Số 8 vốn đã không có tính hợp pháp, xem ra các người thật sự danh xứng với thực rồi.”
“Võ trang người tiến hóa? Tôi thích cách nói này.” Anaquim cười, nói chuyện từ xa với các chiến hữu, “Ê, các ông có nghe thấy chưa, về sau không được gọi bọn này là ‘đám chứng não rỗng kia’ hay ‘tàn liên’ nữa!”
Sau nhiều quanh co khúc chiết, cuối cùng đã có viện quân trời giáng, Bayer thở mạnh ra một hơi khí bẩn ứ đọng trong ngực, ngữ khí cũng trở nên nhanh nhẹn: “Cút đi, độ kết hợp người cơ bình quân không đến 65 %, tài xế ‘xe buýt vũ trụ’ cũng cao hơn các ông, còn tiến với chả hóa – tôi thấy ông tiến hóa đường kính bộ mặt thì có?”
Liên quân nhân loại không hiểu gì ngơ ngác nhìn nhau, không biết là ai khe khẽ cảm thán một câu: “Chứng não rỗng… cũng có thể có quân vũ trụ?”
Lúc này, Lâm Tĩnh Hằng hô nhẹ một tiếng: “Là Tĩnh Xu à.”
Lâm Tĩnh Xu chợt nghe thấy tên mình, các ngón tay siết chặt, bóp gãy cuống hoa trong tay, nhưng không đợi nàng trả lời, đã nghe thấy tiếng một cô bé rất trẻ nói: “Thống soái, là tôi.”
Lâm Tĩnh Xu thoạt tiên ngớ ra, sau đó khó tin nổi mà ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trong kênh truyền tin công khai không cài mật khẩu kia xuất hiện một cô bé xa lạ, xem trang phục thì nên là vai trò như chi viện kỹ thuật, mặt rất sạch sẽ, nhưng tướng mạo thường thường, ném trong đám đông đeo kính lúp cũng chẳng tìm ra.
Trong lòng Lâm Tĩnh Xu đột nhiên trỗi lên một chút cảm giác phẫn nộ quái dị, thế tới rào rạt tông vào trán nàng một phát.
Nó là ai? Làm sao nó dám trả lời?
“Thật đáng tiếc, làm chứng não rỗng, tinh thần lực của chúng tôi vĩnh viễn không cách nào đạt tới tiêu chuẩn của Đệ Tứ Vệ nguyên trang, tướng quân Anaquim dùng đỡ đi.” “Tĩnh Xu” xa lạ kia nói, “Nhưng may mà chúng tôi có trang bị.”
Thiên Hà Số 8 tỉ lệ nhân khẩu chứng não rỗng rất cao, kỳ thị lâu dài nhất định sẽ dẫn đến mâu thuẫn và đối lập, bởi vậy đảm bảo người dân chứng não rỗng trong các ngành các nghề đều có vị trí bình đẳng và được tự do lựa chọn nghề nghiệp là rất quan trọng, quân vũ trụ đã đặc biệt thành lập quân đoàn chứng não rỗng. Cơ giáp họ dùng là đặc chế, thoát thai từ “cơ giáp sơ cấp” năm xưa thiết kế, có thể đơn giản hóa mạng tinh thần hết mức, bù lại sự thật khách quan là tinh thần lực người lái không đủ.
Cơ giáp đã đơn giản hóa mạng tinh thần, công năng nhất định bị ảnh hưởng, bởi vậy trong chiến đội cơ giáp đặc biệt này, lấy một tổ cơ giáp làm đơn vị tiến lên. Lợi dụng đột phá về mặt kỹ thuật chống đạn đạo của hành tinh, lắp một hệ thống chống đạn đạo mini trên mỗi một tổ cơ giáp, giữa các tiểu cơ giáp cùng một tổ lắp thiết bị cảm ứng đặc thù, có thể căn cứ vị trí của nhau tùy thời thay đổi phòng ngự chỉnh thể và phương hướng tấn công.
So với chiến đội cơ giáp bình thường thì cần phối hợp tốt hơn và ý thức chiến đấu chính xác hơn, bởi vậy có cường độ huấn luyện cao hơn.
Nhưng đó là quân đoàn vũ trụ, “vùng cấm” mà những người bệnh chứng não rỗng mấy chục năm trước bị Vườn Địa Đàng đuổi đi nghĩ cũng chẳng dám nghĩ.
Kỹ thuật đã đi trước một bước, nạy mở một khe trên con đường này cho họ, như vậy chín mươi chín bước còn lại, mọi người dẫu bò cũng phải bò qua.
Cường độ huấn luyện cao thì thế nào? Họ chờ cơ hội này đã lâu lắm rồi.
Hoàng Tĩnh Xu quay đầu nhìn White bên cạnh: “Kỹ thuật chống đạn đạo chúng ta đổ bao nhiêu tiền vào, hành tinh chính thức vẫn chưa dùng tới, ngược lại béo mày trước.”
“Hành tinh mà dùng tới thì tiêu rồi,” White nói, “Mày hãy chờ mong tốt một chút đi!”
Ý tưởng “cơ giáp sơ cấp” đến từ một bài tập của White, gã sau khi trưởng thành tiến vào viện nghiên cứu công nghiệp quân sự, trở thành một chuyên gia chuyên nghiên cứu phương diện này. Năm đó bởi vì sao Hồng Hà bị đạn đạo vũ trụ phá hủy, họ đi theo các hướng khác nhau, nữ lưu manh Hoàng Tĩnh Xu chứng não rỗng chỉnh đốn lại mình, được sự dung túng của Lục Tất Hành, lao đầu vào một lĩnh vực mà có thể cả đời cũng không nhìn thấy một chút thành tích.
Không ngờ, quỷ xui thần khiến, cô và White đại diện chi viện kỹ thuật hai lĩnh vực, khác đường chung đích trong quân đoàn chứng não rỗng hiện giờ.
Mỗi mười năm, thế giới này sẽ đảo ngược một lần.
“Tiến sĩ Harden tuổi tác quá lớn rồi, không thích hợp đi vũ trụ đường dài, tôi ở đây thay mặt ông ấy chào Lâm phu nhân.” White nghiêm túc lại, “Thuận tiện truyền đạt một câu của ngài tiến sĩ.”
Trong cơ giáp các loại đèn cảnh báo đang lóe, phản chiếu trong mắt Lâm Tĩnh Xu, chợt sáng chợt tối.
Lúc này, nàng bình tĩnh lại, đã ý thức được “Tĩnh Xu” chỉ là một cái tên không hề hiếm gặp, không tính là xúc phạm. Sự phẫn nộ bạo ngược của nàng khi nãy, có lẽ chỉ bởi vì Lâm Tĩnh Hằng đã rất lâu rồi không gọi cái tên này.
Lâm Tĩnh Hằng không phải là người thích biểu đạt thân cận, rất ít gọi tên người bớt đi danh xưng và dòng họ, trước kia mỗi lần hắn gọi nàng như vậy, giọng luôn hơi thấp hơn bình thường, giống như có chút ngượng ngùng, chứa đựng một chút dịu dàng kín đáo mà đặc biệt.
Nhưng… đó đều là chuyện quá khứ rồi.
Lâm Tĩnh Xu nhìn xung quanh, bỗng nhiên nếm ra một chút mùi vị như số mệnh.
Ngoại trừ Bạch Ngân Cửu đóng tại Thiên Hà Số 8, Bạch Ngân Thập Vệ trong mười sáu năm luôn đối đầu với nàng đã đông đủ ở đây.
Những người trong cuộc đời nàng từng kỳ vọng lại thất vọng – Nguyên soái Woolf, tiến sĩ Harden, Lâm Tĩnh Hằng… lúc này đều chăm chú nhìn nàng bằng các phương thức khác nhau.
Đế quốc chip của nàng đánh đâu thắng đó, lừa trí tuệ nhân tạo, đánh bại liên quân nhân loại tinh nhuệ nhất, chứng minh tính ưu việt không thể nghi ngờ của người chip. Cuối cùng chặn trước mặt nàng lại là một đám phế phẩm trong phế phẩm.
White nói: “Tiến sĩ Harden nói với ngài, ‘Bạch Tháp đã sụp đổ, ngài bị một liều thuốc thư giãn nhốt bên trong, khi nào mới có thể đi ra, nhìn bầu trời sao bên ngoài’?”
Lâm Tĩnh Xu chớp mắt, nghe xong thì cười: “A, lão hồ đồ kia lại đang tự cho là đúng rồi.”
Nàng cả đời tự phụ quá khích, cho rằng những người lên án nàng, khuyên can nàng, thậm chí bi thương cố gắng giơ tay kéo nàng đều rất buồn cười, họ mới là người bị giá trị quan hư ảo che mắt, ôm logic và đạo đức không nhất quán tự mình cảm động, còn luôn muốn dùng luận điệu cũ rích tẩy não nàng đến trình độ của họ, tự mình đa tình gán cho nàng một vai diễn bi thảm “bị một liều thuốc thư giãn vây hãm”, “Laura có lỗi với con” này kia.
“Thế nhờ em chuyển lời đến ông ta, nói là vận may của ta không tốt, không có nghĩa là các người sẽ không ngu muội. Cậu bé, nếu tuổi thọ em đủ dài, có cơ hội nhìn thấy mọi người giẫm lên vết xe đổ, lại hủy diệt mình một lần nữa, nhớ cười một trận thay ta.” Lâm Tĩnh Xu nói xong, vo tròn đóa Đại Dương Xanh Thẳm trong tay, cách vài bước ném vào máy xử lý rác trên cơ giáp, giơ tay hạ lệnh, “Ai cho các ngươi dừng? Nghiền qua người mỗi một kẻ chặn đường!”
Đại Dương Xanh Thẳm từng là loài hoa mà người Votaw bị ép di dời đến cứ điểm Thành Thiên Sứ trồng, ngôn ngữ loài hoa là cố hương không thể quay về.
Đám tiểu cơ giáp đông đúc của Quân Đoàn Tự Do hoàn toàn bất chấp viện quân Thiên Hà Số 8 chặn đường, dũng mãnh không sợ chết lao tới khu lỗ hổng thời gian tự nhiên, giống như con nước lớn ngập trời do sóng thần cuốn lên.
Chi “Bạch Ngân Đệ Tứ Vệ Đội” đặc biệt của Thiên Hà Số 8 này đứng trước sóng to không hề tuột xích, mặc dù luôn bị đồng nghiệp sỉ nhục – nhưng tiền đề sỉ nhục là, các vệ đội khác của Bạch Ngân Thập Vệ trong tập huấn hằng ngày đã thừa nhận họ.
Những tiểu cơ giáp lấy tổ làm đơn vị đó phòng ngự vững chắc, kinh nghiệm phong phú, va chạm thế nào cũng không tan rã, như đê đập chắc chắn chặn trước lỗ hổng thời gian tự nhiên không lùi nửa bước. Liên quân nhân loại được nghỉ một hơi nhanh chóng chỉnh đội đuổi theo một lần nữa, hình thành một vòng vây khổng lồ, bao vây chặt chẽ Quân Đoàn Tự Do.
Cho đến lúc này Lục Tất Hành mới biết “con thú bị nhốt” mà Lâm Tĩnh Hằng nói là như thế nào.
Quân Đoàn Tự Do ban nãy hận không thể vác loa trên đầu rải tà thuyết dị đoan ra toàn vũ trụ đã chặn hết thảy thông tin liên lạc, bọn họ bị Woolf ép đến góc chết Thiên Hà Số 1, đến đây Kiềm lư kỹ cùng rơi vào tuyệt cảnh, vì thế không nói chuyện không trao đổi không đầu hàng, liên tục tấn công vòng vây liên quân nhân loại, những tiểu cơ giáp đó như thiêu thân lao đầu vào lửa, từng đám xông lên, lại bị cuốn vào lửa đạn tan thành khói bụi, muốn quán triệt đến cùng ý chí của “kiến chúa”.
Trong kênh truyền tin của liên quân nhân loại là một chuỗi mệnh lệnh liên tiếp, từ nhiều nhất là “nổ súng”, sâu trong Mân Côi Chi Tâm tối đen như bị đốt thủng một lỗ, mảnh vỡ cơ giáp tông lồng phòng hộ phát ra cảnh báo, nối liền thành một đường.
Tiếng cảnh báo, tiếng gầm thét, tạp âm thông tin liên lạc xen vào nhau, om sòm khiến người ta ù tai, cảm quan của mỗi một người lái cơ giáp đều cách mạng tinh thần bị chiến hỏa đốt cháy.
Đột nhiên, Quân Đoàn Tự Do vùng vẫy điên cuồng giống như tập thể bị làm phép định thân, toàn thể khựng lại, sau đó bọn họ đột nhiên tan tác, nhao nhao hoảng hốt không lựa đường ôm đầu chạy như chuột đến các hướng khác nhau, một số tiểu cơ giáp thậm chí không đầu không đuôi lao vào giữa liên quân, lại bị liên quân quét khỏi mạng tinh thần bắt giữ thành công.
Lục Tất Hành hoàn hồn khỏi sự ù tai do tinh thần lực tiêu hao quá độ, ý thức được điều gì đó, quay ngoắt đầu lại nhìn Lâm Tĩnh Hằng.
Lâm Tĩnh Hằng đứng ở đó không hề nhúc nhích, cả người như đã đông lại.
Tàu chỉ huy Quân Đoàn Tự Do trong hỗn chiến đã bị bắn rơi, chết bởi một phát đạn đạo không biết ai bắn.
Đế quốc chip mất đi linh hồn và bộ não, như một gã khổng lồ giương nanh múa vuốt, mang đến vô số sợ hãi, ầm ầm sập xuống, đập ra mấy chục mét huyên náo, kinh hoảng chạy trong gió nhẹ.
Sau đó liền chết, gió thổi mây tan.
Là… White.
Bạc Hà mở miệng mà không thể phát ra âm thanh.
Cô nghĩ, sao giờ bọn mày mới đến?
“Mày chờ một chút,” White dừng lại, không biết thầm thì với ai vài câu, đột nhiên giọng gã cao lên, “… Cái gì? Vớt được rồi! Thật sự có phản ứng sao?”
Bạc Hà bị nhốt trong khoang sinh thái mơ hồ cảm giác được điều gì đó, cô nín thở, tim thót lên, đương khi cô sắp làm mình chết ngạt, nghe thấy White hào hứng nói: “Bọn tao vừa vớt được cơ giáp đội hộ vệ bị quân địch đánh bay, thân cơ hỏng nghiêm trọng, nhưng bên trong còn phản ứng sinh mạng!”
Bạc Hà cả người thả lỏng, nước mắt tuôn trào như vỡ đê, nức nở mắng: “Sao bọn mày ăn cứt cũng không kịp nóng vậy?”
Đội viện quân đến từ Thiên Hà Số 8 này vô cùng đặc biệt, là một loạt tiểu cơ giáp, nhưng không hề yếu ớt.
Mấy chục tiểu cơ giáp làm một tổ, khoảng cách giữa các tiểu cơ giáp cùng tổ rất gần, mơ hồ có mối liên hệ nào đó với nhau, đó là một loại sóng năng lượng đặc biệt, Quân Đoàn Tự Do chưa gặp bao giờ nên không thể phân tích – nhìn từ xa, mỗi một tổ tiểu cơ giáp làm thành một vòng đều giống như đã cấu thành một chỉnh thể.
Họ chỉnh tề liệt trước khu lỗ hổng thời gian tự nhiên, tính trật tự cực đoan hình thành tương phản rõ rệt với chiến cục hỗn loạn của Mân Côi Chi Tâm.
Kênh truyền tin không mã hóa từ trong bọn họ trải ra, nhẹ nhàng cuốn qua như sóng nhỏ, bị năng lượng khu lỗ hổng thời gian phía sau ảnh hưởng, có chút tạp âm, sau đó một giọng nói khàn khàn mà hơi bịn rịn nói: “Tôi là Anaquim của Bạch Ngân Đệ Tứ Vệ Đội, phụng mệnh lệnh Thống soái đến đây – lại gặp mặt rồi, các túc địch đến từ Quân Đoàn Tự Do.”
Phản ứng đầu tiên của Lâm Tĩnh Xu đương nhiên là lấy mình đo người.
Nàng nghĩ, Tổng trưởng Thiên Hà Số 8 kia rốt cuộc không nhịn nổi, vẫn lén tạo ra một chi “người tiến hóa”. Thiên Hà Số 8 quả thực là một nơi bị nguyền rủa, thật sự có duyên phận không thể tách rời với kế hoạch Nữ Oa – linh cảm và ngọn nguồn của kế hoạch Nữ Oa chính là tới từ họ, cuối cùng cũng là thực nghiệm thành công ở chỗ họ, quả nhiên là một vùng đất hoang, mầm độc gì cũng mọc lên.
Thế là Lâm Tĩnh Xu ý tứ sâu xa hỏi ngược: “Đây là Bạch Ngân Đệ Tứ Vệ, nguyên trang?”
“Nhờ ơn ngài,” Anaquim không nóng không lạnh nói, “Bạch Ngân Đệ Tứ Vệ cơ hồ toàn thể tử trận, khi chúng tôi bị Thống soái nhặt về, gom không đủ một bàn mạt chược, vệ đội trưởng tạm quyền này đành phải đi khắp nơi chắp vá lung tung gom ra đội ngũ mới, mỗi lần diễn tập đều bị đồng nghiệp ức hiếp rất thê thảm.”
Lâm Tĩnh Xu cười nhạo: “Tổng trưởng Lục, kế hoạch ‘cải tạo cơ thể người’ bị buộc dừng giữa chừng trên lịch sử, thành quả bảo lưu đến nay chỉ có một điểm là thời thanh niên lâu dài này. Laura bị xét xử bí mật, bọn họ ngay cả tội danh của bà ấy cũng không dám nói… Tại sao, ngài không nghĩ lại à? Ngài lại còn dám đi đường cũ của họ?”
Lục Tất Hành đang đỏ hoe mắt xác nhận với viện quân tình hình của đội hộ vệ và Gà Chọi khi nãy bị bắn bay, không màng để ý đến nàng – người có tứ chi, cậu chỉ còn bốn học sinh, thiếu một cũng giống như chặt một tay chân của cậu vậy.
“Tổng trưởng Lục, ngài vác lá cờ tuyên ngôn tự do, bí mật độc chiếm tư liệu kế hoạch Cầu Vồng, tạo ra đội võ trang người tiến hóa của mình ở Thiên Hà Số 8? Chuyện này, xem ra Lâm tướng quân đã biết rồi? Nếu tôi là phần tử khủng bố, hải tặc vũ trụ, xin hỏi các người lại đạo đức hơn tôi ở đâu?” Lâm Tĩnh Xu lên giọng, “Không… khoan đã, suýt nữa quên mất, phía chính phủ liên minh trước nay luôn cho rằng, võ trang không được liên minh thừa nhận chính là hải tặc vũ trụ, Thiên Hà Số 8 vốn đã không có tính hợp pháp, xem ra các người thật sự danh xứng với thực rồi.”
“Võ trang người tiến hóa? Tôi thích cách nói này.” Anaquim cười, nói chuyện từ xa với các chiến hữu, “Ê, các ông có nghe thấy chưa, về sau không được gọi bọn này là ‘đám chứng não rỗng kia’ hay ‘tàn liên’ nữa!”
Sau nhiều quanh co khúc chiết, cuối cùng đã có viện quân trời giáng, Bayer thở mạnh ra một hơi khí bẩn ứ đọng trong ngực, ngữ khí cũng trở nên nhanh nhẹn: “Cút đi, độ kết hợp người cơ bình quân không đến 65 %, tài xế ‘xe buýt vũ trụ’ cũng cao hơn các ông, còn tiến với chả hóa – tôi thấy ông tiến hóa đường kính bộ mặt thì có?”
Liên quân nhân loại không hiểu gì ngơ ngác nhìn nhau, không biết là ai khe khẽ cảm thán một câu: “Chứng não rỗng… cũng có thể có quân vũ trụ?”
Lúc này, Lâm Tĩnh Hằng hô nhẹ một tiếng: “Là Tĩnh Xu à.”
Lâm Tĩnh Xu chợt nghe thấy tên mình, các ngón tay siết chặt, bóp gãy cuống hoa trong tay, nhưng không đợi nàng trả lời, đã nghe thấy tiếng một cô bé rất trẻ nói: “Thống soái, là tôi.”
Lâm Tĩnh Xu thoạt tiên ngớ ra, sau đó khó tin nổi mà ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trong kênh truyền tin công khai không cài mật khẩu kia xuất hiện một cô bé xa lạ, xem trang phục thì nên là vai trò như chi viện kỹ thuật, mặt rất sạch sẽ, nhưng tướng mạo thường thường, ném trong đám đông đeo kính lúp cũng chẳng tìm ra.
Trong lòng Lâm Tĩnh Xu đột nhiên trỗi lên một chút cảm giác phẫn nộ quái dị, thế tới rào rạt tông vào trán nàng một phát.
Nó là ai? Làm sao nó dám trả lời?
“Thật đáng tiếc, làm chứng não rỗng, tinh thần lực của chúng tôi vĩnh viễn không cách nào đạt tới tiêu chuẩn của Đệ Tứ Vệ nguyên trang, tướng quân Anaquim dùng đỡ đi.” “Tĩnh Xu” xa lạ kia nói, “Nhưng may mà chúng tôi có trang bị.”
Thiên Hà Số 8 tỉ lệ nhân khẩu chứng não rỗng rất cao, kỳ thị lâu dài nhất định sẽ dẫn đến mâu thuẫn và đối lập, bởi vậy đảm bảo người dân chứng não rỗng trong các ngành các nghề đều có vị trí bình đẳng và được tự do lựa chọn nghề nghiệp là rất quan trọng, quân vũ trụ đã đặc biệt thành lập quân đoàn chứng não rỗng. Cơ giáp họ dùng là đặc chế, thoát thai từ “cơ giáp sơ cấp” năm xưa thiết kế, có thể đơn giản hóa mạng tinh thần hết mức, bù lại sự thật khách quan là tinh thần lực người lái không đủ.
Cơ giáp đã đơn giản hóa mạng tinh thần, công năng nhất định bị ảnh hưởng, bởi vậy trong chiến đội cơ giáp đặc biệt này, lấy một tổ cơ giáp làm đơn vị tiến lên. Lợi dụng đột phá về mặt kỹ thuật chống đạn đạo của hành tinh, lắp một hệ thống chống đạn đạo mini trên mỗi một tổ cơ giáp, giữa các tiểu cơ giáp cùng một tổ lắp thiết bị cảm ứng đặc thù, có thể căn cứ vị trí của nhau tùy thời thay đổi phòng ngự chỉnh thể và phương hướng tấn công.
So với chiến đội cơ giáp bình thường thì cần phối hợp tốt hơn và ý thức chiến đấu chính xác hơn, bởi vậy có cường độ huấn luyện cao hơn.
Nhưng đó là quân đoàn vũ trụ, “vùng cấm” mà những người bệnh chứng não rỗng mấy chục năm trước bị Vườn Địa Đàng đuổi đi nghĩ cũng chẳng dám nghĩ.
Kỹ thuật đã đi trước một bước, nạy mở một khe trên con đường này cho họ, như vậy chín mươi chín bước còn lại, mọi người dẫu bò cũng phải bò qua.
Cường độ huấn luyện cao thì thế nào? Họ chờ cơ hội này đã lâu lắm rồi.
Hoàng Tĩnh Xu quay đầu nhìn White bên cạnh: “Kỹ thuật chống đạn đạo chúng ta đổ bao nhiêu tiền vào, hành tinh chính thức vẫn chưa dùng tới, ngược lại béo mày trước.”
“Hành tinh mà dùng tới thì tiêu rồi,” White nói, “Mày hãy chờ mong tốt một chút đi!”
Ý tưởng “cơ giáp sơ cấp” đến từ một bài tập của White, gã sau khi trưởng thành tiến vào viện nghiên cứu công nghiệp quân sự, trở thành một chuyên gia chuyên nghiên cứu phương diện này. Năm đó bởi vì sao Hồng Hà bị đạn đạo vũ trụ phá hủy, họ đi theo các hướng khác nhau, nữ lưu manh Hoàng Tĩnh Xu chứng não rỗng chỉnh đốn lại mình, được sự dung túng của Lục Tất Hành, lao đầu vào một lĩnh vực mà có thể cả đời cũng không nhìn thấy một chút thành tích.
Không ngờ, quỷ xui thần khiến, cô và White đại diện chi viện kỹ thuật hai lĩnh vực, khác đường chung đích trong quân đoàn chứng não rỗng hiện giờ.
Mỗi mười năm, thế giới này sẽ đảo ngược một lần.
“Tiến sĩ Harden tuổi tác quá lớn rồi, không thích hợp đi vũ trụ đường dài, tôi ở đây thay mặt ông ấy chào Lâm phu nhân.” White nghiêm túc lại, “Thuận tiện truyền đạt một câu của ngài tiến sĩ.”
Trong cơ giáp các loại đèn cảnh báo đang lóe, phản chiếu trong mắt Lâm Tĩnh Xu, chợt sáng chợt tối.
Lúc này, nàng bình tĩnh lại, đã ý thức được “Tĩnh Xu” chỉ là một cái tên không hề hiếm gặp, không tính là xúc phạm. Sự phẫn nộ bạo ngược của nàng khi nãy, có lẽ chỉ bởi vì Lâm Tĩnh Hằng đã rất lâu rồi không gọi cái tên này.
Lâm Tĩnh Hằng không phải là người thích biểu đạt thân cận, rất ít gọi tên người bớt đi danh xưng và dòng họ, trước kia mỗi lần hắn gọi nàng như vậy, giọng luôn hơi thấp hơn bình thường, giống như có chút ngượng ngùng, chứa đựng một chút dịu dàng kín đáo mà đặc biệt.
Nhưng… đó đều là chuyện quá khứ rồi.
Lâm Tĩnh Xu nhìn xung quanh, bỗng nhiên nếm ra một chút mùi vị như số mệnh.
Ngoại trừ Bạch Ngân Cửu đóng tại Thiên Hà Số 8, Bạch Ngân Thập Vệ trong mười sáu năm luôn đối đầu với nàng đã đông đủ ở đây.
Những người trong cuộc đời nàng từng kỳ vọng lại thất vọng – Nguyên soái Woolf, tiến sĩ Harden, Lâm Tĩnh Hằng… lúc này đều chăm chú nhìn nàng bằng các phương thức khác nhau.
Đế quốc chip của nàng đánh đâu thắng đó, lừa trí tuệ nhân tạo, đánh bại liên quân nhân loại tinh nhuệ nhất, chứng minh tính ưu việt không thể nghi ngờ của người chip. Cuối cùng chặn trước mặt nàng lại là một đám phế phẩm trong phế phẩm.
White nói: “Tiến sĩ Harden nói với ngài, ‘Bạch Tháp đã sụp đổ, ngài bị một liều thuốc thư giãn nhốt bên trong, khi nào mới có thể đi ra, nhìn bầu trời sao bên ngoài’?”
Lâm Tĩnh Xu chớp mắt, nghe xong thì cười: “A, lão hồ đồ kia lại đang tự cho là đúng rồi.”
Nàng cả đời tự phụ quá khích, cho rằng những người lên án nàng, khuyên can nàng, thậm chí bi thương cố gắng giơ tay kéo nàng đều rất buồn cười, họ mới là người bị giá trị quan hư ảo che mắt, ôm logic và đạo đức không nhất quán tự mình cảm động, còn luôn muốn dùng luận điệu cũ rích tẩy não nàng đến trình độ của họ, tự mình đa tình gán cho nàng một vai diễn bi thảm “bị một liều thuốc thư giãn vây hãm”, “Laura có lỗi với con” này kia.
“Thế nhờ em chuyển lời đến ông ta, nói là vận may của ta không tốt, không có nghĩa là các người sẽ không ngu muội. Cậu bé, nếu tuổi thọ em đủ dài, có cơ hội nhìn thấy mọi người giẫm lên vết xe đổ, lại hủy diệt mình một lần nữa, nhớ cười một trận thay ta.” Lâm Tĩnh Xu nói xong, vo tròn đóa Đại Dương Xanh Thẳm trong tay, cách vài bước ném vào máy xử lý rác trên cơ giáp, giơ tay hạ lệnh, “Ai cho các ngươi dừng? Nghiền qua người mỗi một kẻ chặn đường!”
Đại Dương Xanh Thẳm từng là loài hoa mà người Votaw bị ép di dời đến cứ điểm Thành Thiên Sứ trồng, ngôn ngữ loài hoa là cố hương không thể quay về.
Đám tiểu cơ giáp đông đúc của Quân Đoàn Tự Do hoàn toàn bất chấp viện quân Thiên Hà Số 8 chặn đường, dũng mãnh không sợ chết lao tới khu lỗ hổng thời gian tự nhiên, giống như con nước lớn ngập trời do sóng thần cuốn lên.
Chi “Bạch Ngân Đệ Tứ Vệ Đội” đặc biệt của Thiên Hà Số 8 này đứng trước sóng to không hề tuột xích, mặc dù luôn bị đồng nghiệp sỉ nhục – nhưng tiền đề sỉ nhục là, các vệ đội khác của Bạch Ngân Thập Vệ trong tập huấn hằng ngày đã thừa nhận họ.
Những tiểu cơ giáp lấy tổ làm đơn vị đó phòng ngự vững chắc, kinh nghiệm phong phú, va chạm thế nào cũng không tan rã, như đê đập chắc chắn chặn trước lỗ hổng thời gian tự nhiên không lùi nửa bước. Liên quân nhân loại được nghỉ một hơi nhanh chóng chỉnh đội đuổi theo một lần nữa, hình thành một vòng vây khổng lồ, bao vây chặt chẽ Quân Đoàn Tự Do.
Cho đến lúc này Lục Tất Hành mới biết “con thú bị nhốt” mà Lâm Tĩnh Hằng nói là như thế nào.
Quân Đoàn Tự Do ban nãy hận không thể vác loa trên đầu rải tà thuyết dị đoan ra toàn vũ trụ đã chặn hết thảy thông tin liên lạc, bọn họ bị Woolf ép đến góc chết Thiên Hà Số 1, đến đây Kiềm lư kỹ cùng rơi vào tuyệt cảnh, vì thế không nói chuyện không trao đổi không đầu hàng, liên tục tấn công vòng vây liên quân nhân loại, những tiểu cơ giáp đó như thiêu thân lao đầu vào lửa, từng đám xông lên, lại bị cuốn vào lửa đạn tan thành khói bụi, muốn quán triệt đến cùng ý chí của “kiến chúa”.
Trong kênh truyền tin của liên quân nhân loại là một chuỗi mệnh lệnh liên tiếp, từ nhiều nhất là “nổ súng”, sâu trong Mân Côi Chi Tâm tối đen như bị đốt thủng một lỗ, mảnh vỡ cơ giáp tông lồng phòng hộ phát ra cảnh báo, nối liền thành một đường.
Tiếng cảnh báo, tiếng gầm thét, tạp âm thông tin liên lạc xen vào nhau, om sòm khiến người ta ù tai, cảm quan của mỗi một người lái cơ giáp đều cách mạng tinh thần bị chiến hỏa đốt cháy.
Đột nhiên, Quân Đoàn Tự Do vùng vẫy điên cuồng giống như tập thể bị làm phép định thân, toàn thể khựng lại, sau đó bọn họ đột nhiên tan tác, nhao nhao hoảng hốt không lựa đường ôm đầu chạy như chuột đến các hướng khác nhau, một số tiểu cơ giáp thậm chí không đầu không đuôi lao vào giữa liên quân, lại bị liên quân quét khỏi mạng tinh thần bắt giữ thành công.
Lục Tất Hành hoàn hồn khỏi sự ù tai do tinh thần lực tiêu hao quá độ, ý thức được điều gì đó, quay ngoắt đầu lại nhìn Lâm Tĩnh Hằng.
Lâm Tĩnh Hằng đứng ở đó không hề nhúc nhích, cả người như đã đông lại.
Tàu chỉ huy Quân Đoàn Tự Do trong hỗn chiến đã bị bắn rơi, chết bởi một phát đạn đạo không biết ai bắn.
Đế quốc chip mất đi linh hồn và bộ não, như một gã khổng lồ giương nanh múa vuốt, mang đến vô số sợ hãi, ầm ầm sập xuống, đập ra mấy chục mét huyên náo, kinh hoảng chạy trong gió nhẹ.
Sau đó liền chết, gió thổi mây tan.
/203
|