Thiên Hà Số 2.
Alisa lính y tế tạm thời thoáng nhìn chiến hữu bên cạnh, nắm chặt mặt dây chuyền trên cổ.
Đó là món trang sức cô tiện tay mua khi làm quản lý ký túc xá ở Đại học Công Nghệ, không đáng giá, cũng không có ý nghĩa gì đặc biệt, nhưng thời điểm thế này, cô vẫn không nhịn được muốn nắm thứ gì đó trong tay, giống như vạn vật có linh, chúng đều có thể phù hộ cô vậy.
Các binh sĩ như thiêu thân, từng tốp xông lên tiền tuyến, mang theo trên người chip Nha Phiến, lao tới một cuộc chiến đấu cơ hồ có đi không về.
Mỗi một người lính lái một tiểu cơ giáp, do thiết bị y tế đã không đủ, mỗi người được phân phối một đội hữu đã được huấn luyện y tế đơn giản, họ sẽ lợi dụng chip trên người mình, lấy độc trị độc tránh bị người chip quấy nhiễu ý thức, sau khi thực hiện đánh lén thành công, lại để đội hữu lập tức lấy chip sinh vật ra, tránh bị đối phương khống chế ngược.
Nếu không kịp, như vậy đội hữu của người này phụ trách nã một phát súng vào chỗ gáy tiêm chip của anh ta, hoặc là dẫn cháy kho vũ khí của cơ giáp tự nổ.
Có thể thuận lợi lấy chip ra, chỉ là số rất ít may mắn, phần lớn cuối cùng đều ngọc nát đá tan với chip.
Theo người chip bắt đầu bị quân phản kháng khiến sứt đầu mẻ trán, co cụm địa bàn, quân nhân chính quy quân trung ương kinh nghiệm phong phú cũng ngày càng ít, dần dần ngay cả nhân viên văn chức trong bộ đội ban đầu… thậm chí quân tình nguyện chỉ nhận huấn luyện đơn giản cũng bắt đầu gấp gáp ra trận.
Đồng đội của Alisa chính là một “quân tình nguyện”, giống với cô, anh ta trước kia cũng chỉ là một người bình thường, sau khi người chip chiếm cả thiên hà, tự nguyện gia nhập quân phản kháng, cơ giáp còn lái chưa rành đã bị bắt đi cày thay trâu. Cả người anh ta bị trói chặt, chỉ có đại não nối mạng tinh thần hoạt động. Bởi vì người chip khỏe vô cùng, nếu không làm thế, sau khi kết thúc bất luận chiến hữu muốn đè anh ta lại lấy chip ra hay giết chết anh ta, đều là không thể.
“Tôi trước kia làm nghề thiết kế hoa viên, chị thì sao?”
“Quản lý ký túc xá.” Alisa nhẹ giọng trả lời.
“Tư thế này khiến tôi cảm thấy mình là một con lợn chờ làm thịt,” Nhà thiết kế lái cơ giáp nói, ánh mắt nhìn súng laser bên hông cô, “Chị sẽ giết chết tôi sao?”
Alisa mím môi: “Tôi sẽ lấy chip trên người anh ra bằng tốc độ nhanh nhất.”
“Trước khi xuất phát đều nói như vậy,” Nhà thiết kế lái cơ giáp cười thảm đạm, “Nhưng phần lớn đều không kịp.”
Alisa an ủi khô khốc: “Chúng ta sẽ gặp may mắn.”
“Tôi có một đứa con trai, sáu tuổi, ở trong sở tị nạn.” Nhà thiết kế nói, “Trong phim luôn nói, ‘hãy nghĩ về con anh, nghĩ lại anh chiến đấu vì ai’, sau đó nhân vật chính sẽ tràn ngập dũng khí, nhưng sao đến tôi thì không linh nữa?”
Trong cơ giáp truyền đến tiếng quan chỉ huy: “Mọi người chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta sắp sửa đến chiến trường, tân binh hãy xem lại sơ qua lưu trình ngắm đạn đạo – vì tuyên ngôn tự do!”
Alisa nắm chặt cổ tay mình, muốn dừng sự run rẩy không tự chủ được.
“Nhưng tôi vẫn rất sợ,” Nhà thiết kế nhìn cô bằng ánh mắt kinh hoàng khiến người ta khắc cốt ghi tâm, “Tôi hối hận đã đến đây, có lẽ tôi nên…”
Đúng lúc này, trong cơ giáp vang lên tiếng cảnh báo và tiếng gầm của quan chỉ huy: “Khai hỏa!”
Một giây ấy dài như cả đời vậy, adrenaline cấp tốc tăng lên tông đại não Alisa trống rỗng, ngay sau đó có cái gì đập vào lồng phòng hộ của cơ giáp, hệ thống trọng lực không nhạy, cô bay lên, trên máy quay quân dụng đã hỗn loạn, mơ hồ dường như nghe thấy có ai nói: “Chúng ta bị phục kích giữa đường rồi!”
Tuyến đường hành quân là bảo mật cao độ, Alisa ban đầu chưa phản ứng được – làm sao lại bị quân địch phục kích?
Ngay sau đó, cô chợt ý thức được, là có kẻ phản bội đã bán đứng họ!
Các binh sĩ đã cấy chip, trong tình huống lý tưởng là tấn công một đòn rồi đi ngay, nếu có nguy hiểm lập tức hi sinh vì nước, nhưng ở đâu có lắm “tình huống lý tưởng” như vậy?
Một số là đội hữu không ra tay được, một số là chính bản thân không muốn chết, cuối cùng bị bắt, binh sĩ bị bắt do đã cấy chip sẽ lập tức bị quân địch khống chế, khai sạch những gì mình biết.
“Tàu chỉ huy bị bắn rơi rồi!”
Trong lòng Alisa trỗi lên sự không cam khó có thể nói thành lời.
Những con người bọn họ, cố lấy bao nhiêu dũng khí mới đi lên chiến trường này? Làm sao có thể phí công vô ích, thậm chí còn chưa đến chiến trường, cứ thế ù ù cạc cạc thành vật hi sinh?
Nhà thiết kế lái cơ giáp mở to hai mắt, hoảng loạn hô gì đó với cô, không đợi Alisa hiểu khẩu hình của anh ta, ánh mắt nhà thiết kế bỗng nhiên thay đổi, cơ giáp chạy lung tung đột nhiên giảm tốc độ, trong đầu Alisa “Ong” một tiếng, ý thức được chip của anh ta đã bị quân địch phát hiện và khống chế.
Cô cắn mạnh đầu lưỡi, rút súng laser, chuẩn bị hoàn thành sứ mệnh của mình.
Nhưng nào có dễ dàng như thế?
Cô chỉ là một tiền nhiệm quản lý ký túc xá gà cũng chưa giết bao giờ, người trung niên bình thường đi trên đường nhìn thấy người khác cãi nhau cũng phải vòng qua, cô gia nhập quân tình nguyện, là muốn trong khả năng trợ giúp những đồng đội bị thương trong cuộc chiến đấu phản kháng người chip, chứ không phải tự tay bắn chết cha của một đứa trẻ sáu tuổi.
Alisa quát to một tiếng, âm thanh chìm trong tiếng cảnh báo của cơ giáp, phát súng thứ nhất bắn trật, nước mắt lại rơi xuống, cô đành phải nhanh chóng lau mắt, để súng laser tự động ngắm, miệng lộn xộn xin lỗi: “Xin lỗi… xin lỗi… a!”
Đúng lúc này nhà thiết kế vốn bị trói rất chặt đột nhiên giãy thoát dây thừng, nhảy bật dậy.
Alisa kinh ngạc trợn to mắt, trên dây thừng buộc chặt có một vết nứt do cháy, là dùng dao laser mài ra, đó tuyệt đối không phải trong một lúc có thể hoàn thành – nhà thiết kế lén mang theo một con dao laser, dọc đường đều đang mài sợi dây thừng dai chắc kia!
Anh ta là một chiến sĩ, trong tình hình không đủ người, nhận nhiệm vụ nguy hiểm, nhưng chớp mắt đi lên cơ giáp đại khái đã hối hận rồi, anh ta cố gắng dằn xuống nỗi hoảng sợ, vẫn bước lên hành trình, lại không nhịn được giở trò – các tiền bối bày cho anh ta làm như vậy, không chỉ một người mang theo dao laser.
Anh ta nghĩ, nếu không kịp lấy chip ra thành công, anh ta cũng không muốn chết.
Hệ thống trọng lực trong cơ giáp khôi phục bình thường, Alisa từ trên tường ngã xuống, người chip căn bản không cho cô thời gian giơ nòng súng lên lần nữa, dễ dàng đánh ngất cô như phẩy một lớp bụi.
Đội tiểu cơ giáp gặp phục kích này đã ngừng phản kháng, một nửa bị nổ hủy, một nửa sống tạm bợ thành nô lệ của chip, trong đầu không còn bất cứ ý nghĩ phản kháng nào nữa, thuận theo bị người chip đưa đi.
Chiến dịch nhỏ này giống như là hình ảnh thu nhỏ của sáu thiên hà.
Chỉ ba tiếng sau khi nữ giáo viên Alisa bị bắt, vị trí của sở nghiên cứu chip lâm thời nằm ở Thiên Hà Số 3 đã bị lộ, bị người chip tập kích, mấy chục vị học giả điện tử sinh vật giỏi nhất tập trung về đây để đối kháng chip toàn bộ lâm nạn, kỹ thuật quấy nhiễu chip mới có một chút đầu mối đã bị đốt theo một mồi lửa.
Người ta khổ sở giãy giụa, khẳng khái chịu chết.
Người ta tham sống sợ chết, thất tín bội nghĩa.
Mà bộ đội tinh anh vốn nên bảo vệ họ, lúc này vẫn bị nhốt ở vùng cấm nhân loại giao giới của Thiên Hà Số 1 và Thiên Hà Số 8.
“Tránh ra!” Trong đầu Poisson Dương giống như có một sợi gân đã nổ.
Hai bên khu lỗ hổng thời gian tự nhiên đều có tàu kỹ thuật phụ trách chi viện kỹ thuật, hai đầu đều mang đủ thiết bị quấy nhiễu, có thể đóng khu lỗ hổng thời gian bất cứ lúc nào.
Mà quân đội bạn suy nghĩ chu đáo, chẳng những phá hủy tàu kỹ thuật đầu này Mân Côi Chi Tâm, đề phòng Thiên Hà Số 8 đóng lỗ hổng thời gian từ bên kia, còn cắt luôn liên lạc của song phương.
Điều này có nghĩa là, một khi một bên Mân Côi Chi Tâm xuất hiện bất cứ chuyện gì bất ngờ, Bạch Ngân Nhất và Bạch Ngân Cửu bên kia hoàn toàn không nhận được bất kỳ báo động nào!
“Các vị có biết Thiên Hà Số 8 có bao nhiêu hành tinh tự nhiên, có bao nhiêu người hay không? Ngài có biết Thiên Hà Số 8 mới thoát khỏi nội chiến nghỉ ngơi được mấy năm hay không? Chẳng lẽ ngài không nhìn ra bản ý của đám máy tính này chính là vì bành trướng vô hạn?” Poisson Dương trong cơn tức giận, miệng lưỡi như dao, “Xin hỏi Thiên Hà Số 8 lần này đã làm Đông Quách tiên sinh sao, các vị hữu quân?”
“Nhưng Dương tướng quân,” Tiếng một thượng tá đến từ quân trung ương Thiên Hà Số 4 giống như từ nơi rất xa truyền đến, “Trong lỗ hổng thời gian có chủ lực liên quân, có chiến hữu của chúng ta, cũng có hàng trăm triệu nhân viên phi võ trang! Bị người một nhà vứt bỏ, xoắn nát trong thời không hỗn loạn, họ sẽ cảm thấy thế nào!”
“So với cả một thiên hà thì sao?”
“Chẳng lẽ nhân số ít thì đáng bị hi sinh! Loại lựa chọn này là logic của bộ lạc nguyên thủy nào?”
“Vậy ý ngài là lựa chọn hi sinh đa số à?”
“Tại sao chúng ta phải làm loại đề lựa chọn quỷ tha ma bắt này!”
Poisson Dương giận quá hóa cười: “Ngài cho đây là thi cử ở trường, không muốn làm thì nộp giấy trắng, cùng lắm là bị mời phụ huynh à!”
“Như vậy Dương tướng quân, nếu chủ lực liên quân cứ thế ù ù cạc cạc tổn thất trong lỗ hổng thời gian, các thiên hà khác sẽ ra sao? Những con người lầm than dưới sự hoành hành của chip phải làm thế nào? Đời này họ còn có thể đợi được cứu viện không! Sáu đại thiên hà cộng lại, so với Thiên Hà Số 8 nhân khẩu nhiều hay ít, lại nên tính như thế nào!”
Thomas Dương ấn ngực Poisson đẩy hắn ra: “Đừng cãi nhau nữa! Bạch Ngân Tam tăng viện bên cánh, ngăn cản Thừa Ảnh!”
Thừa Ảnh đi khu vực không phải tuyến đường an toàn, trực tiếp tiến vào vùng bụng Mân Côi Chi Tâm, quân trung ương Thiên Hà Số 2 đứng mũi chịu sào, suýt nữa bị đánh tan tác, theo Thomas Dương ra lệnh một tiếng, nhân viên kỹ thuật của Bạch Ngân Tam khẩn cấp tham gia, xâm lấn đường truyền tin của Thừa Ảnh với tàu hộ vệ xung quanh, nhân lúc quân đoàn trí tuệ nhân tạo hỗn loạn tạm thời, liên quân rối loạn hốt hoảng bịt lỗ thủng.
“Dương tướng quân,” Quân trung ương Thiên Hà Số 2 từ nãy đến giờ vẫn không kịp nói chuyện rốt cuộc mới phát ra một chút âm thanh, “Bạch Ngân Tam… từng chiến đấu mười mấy năm vì Thiên Hà Số 2, ông hiệu trưởng Đại học Công Nghệ còn viết thư cho các vị chứ?”
Trái tim như đúc bằng sắt của Poisson Dương như rơi vào một bát hydrochloric acid, xác ngoài rắn chắc khoảnh khắc đã bị ăn mòn vỡ nát, lộ ra máu thịt lẫn lộn bên trong.
Nếu không phải bất đắc dĩ, ai sẽ ép mình nhẫn tâm đưa ra một lựa chọn giết người?
May mà họ bây giờ cũng không còn lựa chọn nào khác.
Thomas Dương đè vai hắn: “Tàu kỹ thuật nổ rồi, truyền tin cũng đứt rồi, còn có thể làm thế nào? Đã không còn sự lựa chọn, thì đều câm miệng đi, lỡ đâu chúng ta may mắn, chủ lực liên quân có thể kịp thời ra khỏi lỗ hổng thời gian vào khoảnh khắc cuối cùng như Anaquim thì sao?”
Poisson Dương khàn khàn hỏi: “Thế lỡ như bọn họ chậm chạp không đến?”
“Tử thủ, Dương tướng quân.” Không biết là giọng nói đến từ đội quân nào vang lên trong kênh truyền tin, “Chúng ta không lựa chọn, chúng ta chiến đấu đến phút giây cuối cùng.”
Poisson Dương thảm đạm nhếch khóe miệng.
Liên quân nhân loại nội chiến chốc lát bị lửa đạn của thập đại danh kiếm ép không thở nổi, buộc phải một lần nữa dốc hết toàn thần vào chiến đấu, ngay cả khúc mắc cũng chẳng có chỗ đặt.
Nhưng lần này lỗ hổng thời gian không có niềm vui bất ngờ, liên quân cũng không hề gặp may mắn.
Năng lực tra sát lỗ hổng của trí tuệ nhân tạo hơn xa loài người, sau khi thông tin liên lạc nội bộ bị Bạch Ngân Tam công phá vài lần, vừa duy trì hỏa lực hung mãnh vừa nhanh chóng vá lại nâng cấp, Bạch Ngân Tam càng lúc càng khó tiến lên, đột nhiên, một bộ phận quân thủ vệ biên cảnh Thiên Hà Số 1 ở tiền tuyến biến mất trên kênh truyền tin nội bộ của liên quân.
“Dương tướng quân, đối phương quấy nhiễu ngược kênh truyền tin của chúng ta!”
“Tấn công mạng tinh thần, cẩn thận!”
Mạng tinh thần gần như mênh mông của trọng giáp siêu cấp càn quét tới, lại là một đợt công kích mạng tinh thần lớn, trên tàu chỉ huy của Bạch Ngân Tam không biết người lái dự phòng thứ mấy không hé răng một tiếng ngã gục xuống.
Poisson Dương đang định đi tiếp mạng tinh thần, bị Thomas Dương giành trước một bước, tàu chỉ huy suýt nữa tông vào tàu hộ vệ khó khăn ổn định lại, Thomas Dương nói: “Mày phụ trách điều động, tao lái.”
Nói xong, hắn giơ tay muốn lấy thuốc thư giãn, một lúc lâu không đợi được, ngẩng đầu phát hiện tồn kho thuốc thư giãn của tàu chỉ huy vậy mà đã hết sạch!
Thomas Dương đột nhiên giật mình, phát giác liên quân đã đến lúc nỏ mạnh hết đà – sau đợt tấn công mạng tinh thần ban nãy, gần ba phần cơ giáp liên quân đã mất khống chế!
Đoàn đội người lái trên cơ giáp toàn bộ bị tiêu diệt.
“Kênh truyền tin đang sửa chữa – sửa chữa thất bại -“
“Rút về phía sau!”
Thông qua mạng tinh thần, Thomas Dương đã có thể nhìn thấy thân cơ Thừa Ảnh tiến sát đến trước mắt: “Co cụm lại! Mau rút!”
Trong cơ giáp vang lên nhắc nhở, cho biết họ đã tiến vào khu lỗ hổng thời gian tự nhiên, chịu phóng xạ năng lượng đặc biệt của khu lỗ hổng thời gian, phía sau đã không còn đường.
Đúng lúc này, kênh truyền tin nội bộ của liên quân đột nhiên tối đen. Trên cơ giáp yên tĩnh, không nghe thấy tiếng chiến hữu nữa.
Thomas Dương chỉ cảm thấy huyệt thái dương như bị một cây chùy thép đâm xuyên, mạng tinh thần rung rung, cổng nối người cơ bị đối phương tằm ăn rỗi nuốt trôi bằng tốc độ nhìn thấy được, hắn như một con kiến nhép toan tính dùng hai tay đỡ đại thụ đổ, bất lực mà không thể làm gì… Trước mắt tối đi.
Tàu chỉ huy của Bạch Ngân Tam lập tức mất khống chế, hệ thống trọng lực dừng vận hành, tất cả người và vật bị hất văng đi, vẽ ra một tia sáng mỏng manh trong bóng tối, không biết đã tông vào ai.
Phòng tuyến cuối cùng của liên quân đã bị công phá, cơ giáp mất khống chế như rong tảo bị sóng biển xô lên, không thể tự chủ dạt ra hai bên.
Trọng giáp siêu cấp Thừa Ảnh và Long Uyên một trước một sau, dẫn theo quân đoàn trí tuệ nhân tạo không biết mệt mỏi, lấy thế bẻ cành khô xuyên qua từ chính giữa, xông vào khu lỗ hổng thời gian tự nhiên.
Mà chủ lực liên quân trong tưởng tượng vẫn chưa ra.
Thiên Hà Số 8, Ngân Hà Thành trời xanh không mây.
Liên lạc đã đứt, họ không nhận được bất cứ cảnh báo nào cho vận rủi sắp đến.
Lúc này, mọi người đều tập trung tinh thần nối mạng, nghe “truyền thông xử lý khủng hoảng” đến từ trung tâm chỉ huy Ngân Hà Thành, trên mỗi một màn hình ở quảng trường đều là Lục Tất Hành.
“Về một số tin tức gần đây lan truyền trên mạng, bộ công trình và bộ an toàn đã xác nhận, là trí tuệ nhân tạo của Thiên Hà Số 1 sau khi xâm nhập mạng dân dụng cố ý chiếu.” Trên màn hình, Tổng trưởng trẻ tuổi vẫn nói bằng nhịp điệu quen thuộc, khóe miệng cậu trời sinh vểnh lên, mắt rất sáng, cho dù không cười, theo chuyển động cơ mặt khi nói chuyện, đôi bọng phía dưới mắt cũng sẽ lúc ẩn lúc hiện theo, khiến cậu thoạt nhìn luôn có vài phần thoải mái vui vẻ.
“Trợ tá của tôi cho rằng, chuyện này rất dễ làm truyền thông, chỉ cần tăng thêm không khí căng thẳng ‘quân địch sắp xâm phạm Thiên Hà Số 8’ trong Thiên Hà Số 8, tính chất của sự việc sẽ biến thành ‘quân địch tấn công dư luận’, chính phủ không cần phản bác quá có logic, đưa ra một giải thích xấp xỉ, là có thể dùng bầu không khí chiến đấu cùng chung mối thù lấp liếm đi, đồng thời rải ngôn luận mang tính dẫn dắt, chụp mũ tất cả những người không chịu bỏ qua thành gian tế của trí tuệ nhân tạo, các vị sẽ nhanh chóng lựa chọn tin tôi – dù sao tôi mấy năm nay hình tượng tốt, bây giờ trong hòm thư cá nhân còn có một đống lời mời quảng cáo của các nhãn hiệu kem đánh răng.”
“Bên kia lỗ hổng thời gian tự nhiên, quả thật có quân địch rắp tâm xấu, nhưng tôi không muốn đẩy hết tội danh lên đầu nó lắm – nhân tiện nói, bài phát biểu này cũng chưa qua nội các xét duyệt, là phi pháp, có lẽ qua một thời gian sẽ bị xóa hết khỏi mạng, hi vọng mọi người lén lưu lại, về sau chia sẻ cho bạn bè người thân bỏ lỡ cơ hội quý giá lần này chưa được nghe.”
“Phu nhân Muller mẹ tôi bị trung ương liên minh lúc ấy phái binh đuổi giết đến Thiên Hà Số 8, cha nuôi đến tiếp ứng không thể kịp cứu bà, tôi vốn nên chết trong bụng…”
Trong trung tâm chỉ huy Ngân Hà Thành, văn phòng chính phủ Thiên Hà Số 8 rất lộn xộn, đội ngũ người phát ngôn đòi sống đòi chết xông vào văn phòng Tổng trưởng, vừa vào cửa đã bị vệ binh súng ống sẵn sàng hù dọa, người trên ghế quay đầu – lại là vị Thống soái Lâm Tĩnh Hằng quỷ kiến sầu kia.
Lâm Tĩnh Hằng ở Thiên Hà Số 8 hết sức kín tiếng, ngoại trừ việc công cơ bản không lộ diện, cũng rất ít nói, ngoài công việc chỉ ru rú trong nhà, không còn liều mạng sinh sự như năm xưa ở cứ điểm Bạch Ngân, theo lý thuyết không có gì đáng sợ, nhưng bọn họ vừa nhìn thấy hắn thì chân cẳng quéo lại, có nỗi sợ hãi không biết đến từ đâu giống với con trăn vàng Bỏng Ngô.
“Ngồi đi.” Lâm Tĩnh Hằng gần như vui vẻ hòa nhã nói, “Tổng trưởng của các ông không ở đây.”
Chủ nhiệm văn phòng lấy hết dũng khí đi tới: “Lâm tướng quân, xin hãy lập tức liên lạc với Tổng trưởng, chúng tôi yêu cầu dừng phát bản thông cáo này ngay lập tức, việc này sẽ tạo thành ảnh hưởng lớn cho lực công tín của chính phủ Thiên Hà Số 8 cùng với bản thân Tổng trưởng Lục, tại thời điểm ngoại ưu nội hoạn như thế này…”
Lâm Tĩnh Hằng khoát tay cắt ngang: “Chủ nhiệm cũng cảm thấy đây sẽ là một vụ tai tiếng sao?”
Chủ nhiệm: “…”
Cho dù cảm thấy, cũng chẳng dám nói trước mặt Lâm Tĩnh Hằng.
“Đương nhiên không…”
“Đã không phải, thì có gì mà không thể giải thích rõ ràng?” Lâm Tĩnh Hằng thong thả nói, “Thuyết âm mưu đều là chui ra từ chỗ tối tăm, cưới một cô vợ ngoại hình không như ý người lắm, chẳng lẽ về sau không bật đèn nữa? Ta không thấy có vấn đề gì – đương nhiên, sự tình khẩn cấp, có thể thiếu một chút thủ tục, ta sẽ nhắc nhở Tổng trưởng bổ sung sau.”
Mặt chủ nhiệm biến thành màu gan lợn.
Trên màn hình lập thể ở một góc văn phòng, Lục Tất Hành bình tĩnh hòa nhã nói: “Cho nên cả người tôi đều là chắp vá lung tung mà thành, có lẽ tôi là người được lợi duy nhất của ‘kế hoạch Nữ Oa’ đã hại vô số người -“
Chủ nhiệm sắp sửa lên cơn đau tim.
Lúc này, Trạm Lư hình người đi vào, đưa cho hắn chiếc hộp nhỏ đóng gói xinh xắn: “Tiên sinh, ngài có một bưu phẩm chuyển phát nhanh gửi về nhà, tôi vừa bảo robot lấy đến đây.”
Trong hộp là một cặp nhẫn giống hệt nhau.
Lâm Tĩnh Hằng “Ừm” một tiếng, ánh mắt trở nên dịu dàng, cất kỹ chiếc hộp nhỏ sát người: “Ta còn có việc, xin cáo lỗi, nếu muốn, các vị có thể ở lại đây nghe cho hết.”
Alisa lính y tế tạm thời thoáng nhìn chiến hữu bên cạnh, nắm chặt mặt dây chuyền trên cổ.
Đó là món trang sức cô tiện tay mua khi làm quản lý ký túc xá ở Đại học Công Nghệ, không đáng giá, cũng không có ý nghĩa gì đặc biệt, nhưng thời điểm thế này, cô vẫn không nhịn được muốn nắm thứ gì đó trong tay, giống như vạn vật có linh, chúng đều có thể phù hộ cô vậy.
Các binh sĩ như thiêu thân, từng tốp xông lên tiền tuyến, mang theo trên người chip Nha Phiến, lao tới một cuộc chiến đấu cơ hồ có đi không về.
Mỗi một người lính lái một tiểu cơ giáp, do thiết bị y tế đã không đủ, mỗi người được phân phối một đội hữu đã được huấn luyện y tế đơn giản, họ sẽ lợi dụng chip trên người mình, lấy độc trị độc tránh bị người chip quấy nhiễu ý thức, sau khi thực hiện đánh lén thành công, lại để đội hữu lập tức lấy chip sinh vật ra, tránh bị đối phương khống chế ngược.
Nếu không kịp, như vậy đội hữu của người này phụ trách nã một phát súng vào chỗ gáy tiêm chip của anh ta, hoặc là dẫn cháy kho vũ khí của cơ giáp tự nổ.
Có thể thuận lợi lấy chip ra, chỉ là số rất ít may mắn, phần lớn cuối cùng đều ngọc nát đá tan với chip.
Theo người chip bắt đầu bị quân phản kháng khiến sứt đầu mẻ trán, co cụm địa bàn, quân nhân chính quy quân trung ương kinh nghiệm phong phú cũng ngày càng ít, dần dần ngay cả nhân viên văn chức trong bộ đội ban đầu… thậm chí quân tình nguyện chỉ nhận huấn luyện đơn giản cũng bắt đầu gấp gáp ra trận.
Đồng đội của Alisa chính là một “quân tình nguyện”, giống với cô, anh ta trước kia cũng chỉ là một người bình thường, sau khi người chip chiếm cả thiên hà, tự nguyện gia nhập quân phản kháng, cơ giáp còn lái chưa rành đã bị bắt đi cày thay trâu. Cả người anh ta bị trói chặt, chỉ có đại não nối mạng tinh thần hoạt động. Bởi vì người chip khỏe vô cùng, nếu không làm thế, sau khi kết thúc bất luận chiến hữu muốn đè anh ta lại lấy chip ra hay giết chết anh ta, đều là không thể.
“Tôi trước kia làm nghề thiết kế hoa viên, chị thì sao?”
“Quản lý ký túc xá.” Alisa nhẹ giọng trả lời.
“Tư thế này khiến tôi cảm thấy mình là một con lợn chờ làm thịt,” Nhà thiết kế lái cơ giáp nói, ánh mắt nhìn súng laser bên hông cô, “Chị sẽ giết chết tôi sao?”
Alisa mím môi: “Tôi sẽ lấy chip trên người anh ra bằng tốc độ nhanh nhất.”
“Trước khi xuất phát đều nói như vậy,” Nhà thiết kế lái cơ giáp cười thảm đạm, “Nhưng phần lớn đều không kịp.”
Alisa an ủi khô khốc: “Chúng ta sẽ gặp may mắn.”
“Tôi có một đứa con trai, sáu tuổi, ở trong sở tị nạn.” Nhà thiết kế nói, “Trong phim luôn nói, ‘hãy nghĩ về con anh, nghĩ lại anh chiến đấu vì ai’, sau đó nhân vật chính sẽ tràn ngập dũng khí, nhưng sao đến tôi thì không linh nữa?”
Trong cơ giáp truyền đến tiếng quan chỉ huy: “Mọi người chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta sắp sửa đến chiến trường, tân binh hãy xem lại sơ qua lưu trình ngắm đạn đạo – vì tuyên ngôn tự do!”
Alisa nắm chặt cổ tay mình, muốn dừng sự run rẩy không tự chủ được.
“Nhưng tôi vẫn rất sợ,” Nhà thiết kế nhìn cô bằng ánh mắt kinh hoàng khiến người ta khắc cốt ghi tâm, “Tôi hối hận đã đến đây, có lẽ tôi nên…”
Đúng lúc này, trong cơ giáp vang lên tiếng cảnh báo và tiếng gầm của quan chỉ huy: “Khai hỏa!”
Một giây ấy dài như cả đời vậy, adrenaline cấp tốc tăng lên tông đại não Alisa trống rỗng, ngay sau đó có cái gì đập vào lồng phòng hộ của cơ giáp, hệ thống trọng lực không nhạy, cô bay lên, trên máy quay quân dụng đã hỗn loạn, mơ hồ dường như nghe thấy có ai nói: “Chúng ta bị phục kích giữa đường rồi!”
Tuyến đường hành quân là bảo mật cao độ, Alisa ban đầu chưa phản ứng được – làm sao lại bị quân địch phục kích?
Ngay sau đó, cô chợt ý thức được, là có kẻ phản bội đã bán đứng họ!
Các binh sĩ đã cấy chip, trong tình huống lý tưởng là tấn công một đòn rồi đi ngay, nếu có nguy hiểm lập tức hi sinh vì nước, nhưng ở đâu có lắm “tình huống lý tưởng” như vậy?
Một số là đội hữu không ra tay được, một số là chính bản thân không muốn chết, cuối cùng bị bắt, binh sĩ bị bắt do đã cấy chip sẽ lập tức bị quân địch khống chế, khai sạch những gì mình biết.
“Tàu chỉ huy bị bắn rơi rồi!”
Trong lòng Alisa trỗi lên sự không cam khó có thể nói thành lời.
Những con người bọn họ, cố lấy bao nhiêu dũng khí mới đi lên chiến trường này? Làm sao có thể phí công vô ích, thậm chí còn chưa đến chiến trường, cứ thế ù ù cạc cạc thành vật hi sinh?
Nhà thiết kế lái cơ giáp mở to hai mắt, hoảng loạn hô gì đó với cô, không đợi Alisa hiểu khẩu hình của anh ta, ánh mắt nhà thiết kế bỗng nhiên thay đổi, cơ giáp chạy lung tung đột nhiên giảm tốc độ, trong đầu Alisa “Ong” một tiếng, ý thức được chip của anh ta đã bị quân địch phát hiện và khống chế.
Cô cắn mạnh đầu lưỡi, rút súng laser, chuẩn bị hoàn thành sứ mệnh của mình.
Nhưng nào có dễ dàng như thế?
Cô chỉ là một tiền nhiệm quản lý ký túc xá gà cũng chưa giết bao giờ, người trung niên bình thường đi trên đường nhìn thấy người khác cãi nhau cũng phải vòng qua, cô gia nhập quân tình nguyện, là muốn trong khả năng trợ giúp những đồng đội bị thương trong cuộc chiến đấu phản kháng người chip, chứ không phải tự tay bắn chết cha của một đứa trẻ sáu tuổi.
Alisa quát to một tiếng, âm thanh chìm trong tiếng cảnh báo của cơ giáp, phát súng thứ nhất bắn trật, nước mắt lại rơi xuống, cô đành phải nhanh chóng lau mắt, để súng laser tự động ngắm, miệng lộn xộn xin lỗi: “Xin lỗi… xin lỗi… a!”
Đúng lúc này nhà thiết kế vốn bị trói rất chặt đột nhiên giãy thoát dây thừng, nhảy bật dậy.
Alisa kinh ngạc trợn to mắt, trên dây thừng buộc chặt có một vết nứt do cháy, là dùng dao laser mài ra, đó tuyệt đối không phải trong một lúc có thể hoàn thành – nhà thiết kế lén mang theo một con dao laser, dọc đường đều đang mài sợi dây thừng dai chắc kia!
Anh ta là một chiến sĩ, trong tình hình không đủ người, nhận nhiệm vụ nguy hiểm, nhưng chớp mắt đi lên cơ giáp đại khái đã hối hận rồi, anh ta cố gắng dằn xuống nỗi hoảng sợ, vẫn bước lên hành trình, lại không nhịn được giở trò – các tiền bối bày cho anh ta làm như vậy, không chỉ một người mang theo dao laser.
Anh ta nghĩ, nếu không kịp lấy chip ra thành công, anh ta cũng không muốn chết.
Hệ thống trọng lực trong cơ giáp khôi phục bình thường, Alisa từ trên tường ngã xuống, người chip căn bản không cho cô thời gian giơ nòng súng lên lần nữa, dễ dàng đánh ngất cô như phẩy một lớp bụi.
Đội tiểu cơ giáp gặp phục kích này đã ngừng phản kháng, một nửa bị nổ hủy, một nửa sống tạm bợ thành nô lệ của chip, trong đầu không còn bất cứ ý nghĩ phản kháng nào nữa, thuận theo bị người chip đưa đi.
Chiến dịch nhỏ này giống như là hình ảnh thu nhỏ của sáu thiên hà.
Chỉ ba tiếng sau khi nữ giáo viên Alisa bị bắt, vị trí của sở nghiên cứu chip lâm thời nằm ở Thiên Hà Số 3 đã bị lộ, bị người chip tập kích, mấy chục vị học giả điện tử sinh vật giỏi nhất tập trung về đây để đối kháng chip toàn bộ lâm nạn, kỹ thuật quấy nhiễu chip mới có một chút đầu mối đã bị đốt theo một mồi lửa.
Người ta khổ sở giãy giụa, khẳng khái chịu chết.
Người ta tham sống sợ chết, thất tín bội nghĩa.
Mà bộ đội tinh anh vốn nên bảo vệ họ, lúc này vẫn bị nhốt ở vùng cấm nhân loại giao giới của Thiên Hà Số 1 và Thiên Hà Số 8.
“Tránh ra!” Trong đầu Poisson Dương giống như có một sợi gân đã nổ.
Hai bên khu lỗ hổng thời gian tự nhiên đều có tàu kỹ thuật phụ trách chi viện kỹ thuật, hai đầu đều mang đủ thiết bị quấy nhiễu, có thể đóng khu lỗ hổng thời gian bất cứ lúc nào.
Mà quân đội bạn suy nghĩ chu đáo, chẳng những phá hủy tàu kỹ thuật đầu này Mân Côi Chi Tâm, đề phòng Thiên Hà Số 8 đóng lỗ hổng thời gian từ bên kia, còn cắt luôn liên lạc của song phương.
Điều này có nghĩa là, một khi một bên Mân Côi Chi Tâm xuất hiện bất cứ chuyện gì bất ngờ, Bạch Ngân Nhất và Bạch Ngân Cửu bên kia hoàn toàn không nhận được bất kỳ báo động nào!
“Các vị có biết Thiên Hà Số 8 có bao nhiêu hành tinh tự nhiên, có bao nhiêu người hay không? Ngài có biết Thiên Hà Số 8 mới thoát khỏi nội chiến nghỉ ngơi được mấy năm hay không? Chẳng lẽ ngài không nhìn ra bản ý của đám máy tính này chính là vì bành trướng vô hạn?” Poisson Dương trong cơn tức giận, miệng lưỡi như dao, “Xin hỏi Thiên Hà Số 8 lần này đã làm Đông Quách tiên sinh sao, các vị hữu quân?”
“Nhưng Dương tướng quân,” Tiếng một thượng tá đến từ quân trung ương Thiên Hà Số 4 giống như từ nơi rất xa truyền đến, “Trong lỗ hổng thời gian có chủ lực liên quân, có chiến hữu của chúng ta, cũng có hàng trăm triệu nhân viên phi võ trang! Bị người một nhà vứt bỏ, xoắn nát trong thời không hỗn loạn, họ sẽ cảm thấy thế nào!”
“So với cả một thiên hà thì sao?”
“Chẳng lẽ nhân số ít thì đáng bị hi sinh! Loại lựa chọn này là logic của bộ lạc nguyên thủy nào?”
“Vậy ý ngài là lựa chọn hi sinh đa số à?”
“Tại sao chúng ta phải làm loại đề lựa chọn quỷ tha ma bắt này!”
Poisson Dương giận quá hóa cười: “Ngài cho đây là thi cử ở trường, không muốn làm thì nộp giấy trắng, cùng lắm là bị mời phụ huynh à!”
“Như vậy Dương tướng quân, nếu chủ lực liên quân cứ thế ù ù cạc cạc tổn thất trong lỗ hổng thời gian, các thiên hà khác sẽ ra sao? Những con người lầm than dưới sự hoành hành của chip phải làm thế nào? Đời này họ còn có thể đợi được cứu viện không! Sáu đại thiên hà cộng lại, so với Thiên Hà Số 8 nhân khẩu nhiều hay ít, lại nên tính như thế nào!”
Thomas Dương ấn ngực Poisson đẩy hắn ra: “Đừng cãi nhau nữa! Bạch Ngân Tam tăng viện bên cánh, ngăn cản Thừa Ảnh!”
Thừa Ảnh đi khu vực không phải tuyến đường an toàn, trực tiếp tiến vào vùng bụng Mân Côi Chi Tâm, quân trung ương Thiên Hà Số 2 đứng mũi chịu sào, suýt nữa bị đánh tan tác, theo Thomas Dương ra lệnh một tiếng, nhân viên kỹ thuật của Bạch Ngân Tam khẩn cấp tham gia, xâm lấn đường truyền tin của Thừa Ảnh với tàu hộ vệ xung quanh, nhân lúc quân đoàn trí tuệ nhân tạo hỗn loạn tạm thời, liên quân rối loạn hốt hoảng bịt lỗ thủng.
“Dương tướng quân,” Quân trung ương Thiên Hà Số 2 từ nãy đến giờ vẫn không kịp nói chuyện rốt cuộc mới phát ra một chút âm thanh, “Bạch Ngân Tam… từng chiến đấu mười mấy năm vì Thiên Hà Số 2, ông hiệu trưởng Đại học Công Nghệ còn viết thư cho các vị chứ?”
Trái tim như đúc bằng sắt của Poisson Dương như rơi vào một bát hydrochloric acid, xác ngoài rắn chắc khoảnh khắc đã bị ăn mòn vỡ nát, lộ ra máu thịt lẫn lộn bên trong.
Nếu không phải bất đắc dĩ, ai sẽ ép mình nhẫn tâm đưa ra một lựa chọn giết người?
May mà họ bây giờ cũng không còn lựa chọn nào khác.
Thomas Dương đè vai hắn: “Tàu kỹ thuật nổ rồi, truyền tin cũng đứt rồi, còn có thể làm thế nào? Đã không còn sự lựa chọn, thì đều câm miệng đi, lỡ đâu chúng ta may mắn, chủ lực liên quân có thể kịp thời ra khỏi lỗ hổng thời gian vào khoảnh khắc cuối cùng như Anaquim thì sao?”
Poisson Dương khàn khàn hỏi: “Thế lỡ như bọn họ chậm chạp không đến?”
“Tử thủ, Dương tướng quân.” Không biết là giọng nói đến từ đội quân nào vang lên trong kênh truyền tin, “Chúng ta không lựa chọn, chúng ta chiến đấu đến phút giây cuối cùng.”
Poisson Dương thảm đạm nhếch khóe miệng.
Liên quân nhân loại nội chiến chốc lát bị lửa đạn của thập đại danh kiếm ép không thở nổi, buộc phải một lần nữa dốc hết toàn thần vào chiến đấu, ngay cả khúc mắc cũng chẳng có chỗ đặt.
Nhưng lần này lỗ hổng thời gian không có niềm vui bất ngờ, liên quân cũng không hề gặp may mắn.
Năng lực tra sát lỗ hổng của trí tuệ nhân tạo hơn xa loài người, sau khi thông tin liên lạc nội bộ bị Bạch Ngân Tam công phá vài lần, vừa duy trì hỏa lực hung mãnh vừa nhanh chóng vá lại nâng cấp, Bạch Ngân Tam càng lúc càng khó tiến lên, đột nhiên, một bộ phận quân thủ vệ biên cảnh Thiên Hà Số 1 ở tiền tuyến biến mất trên kênh truyền tin nội bộ của liên quân.
“Dương tướng quân, đối phương quấy nhiễu ngược kênh truyền tin của chúng ta!”
“Tấn công mạng tinh thần, cẩn thận!”
Mạng tinh thần gần như mênh mông của trọng giáp siêu cấp càn quét tới, lại là một đợt công kích mạng tinh thần lớn, trên tàu chỉ huy của Bạch Ngân Tam không biết người lái dự phòng thứ mấy không hé răng một tiếng ngã gục xuống.
Poisson Dương đang định đi tiếp mạng tinh thần, bị Thomas Dương giành trước một bước, tàu chỉ huy suýt nữa tông vào tàu hộ vệ khó khăn ổn định lại, Thomas Dương nói: “Mày phụ trách điều động, tao lái.”
Nói xong, hắn giơ tay muốn lấy thuốc thư giãn, một lúc lâu không đợi được, ngẩng đầu phát hiện tồn kho thuốc thư giãn của tàu chỉ huy vậy mà đã hết sạch!
Thomas Dương đột nhiên giật mình, phát giác liên quân đã đến lúc nỏ mạnh hết đà – sau đợt tấn công mạng tinh thần ban nãy, gần ba phần cơ giáp liên quân đã mất khống chế!
Đoàn đội người lái trên cơ giáp toàn bộ bị tiêu diệt.
“Kênh truyền tin đang sửa chữa – sửa chữa thất bại -“
“Rút về phía sau!”
Thông qua mạng tinh thần, Thomas Dương đã có thể nhìn thấy thân cơ Thừa Ảnh tiến sát đến trước mắt: “Co cụm lại! Mau rút!”
Trong cơ giáp vang lên nhắc nhở, cho biết họ đã tiến vào khu lỗ hổng thời gian tự nhiên, chịu phóng xạ năng lượng đặc biệt của khu lỗ hổng thời gian, phía sau đã không còn đường.
Đúng lúc này, kênh truyền tin nội bộ của liên quân đột nhiên tối đen. Trên cơ giáp yên tĩnh, không nghe thấy tiếng chiến hữu nữa.
Thomas Dương chỉ cảm thấy huyệt thái dương như bị một cây chùy thép đâm xuyên, mạng tinh thần rung rung, cổng nối người cơ bị đối phương tằm ăn rỗi nuốt trôi bằng tốc độ nhìn thấy được, hắn như một con kiến nhép toan tính dùng hai tay đỡ đại thụ đổ, bất lực mà không thể làm gì… Trước mắt tối đi.
Tàu chỉ huy của Bạch Ngân Tam lập tức mất khống chế, hệ thống trọng lực dừng vận hành, tất cả người và vật bị hất văng đi, vẽ ra một tia sáng mỏng manh trong bóng tối, không biết đã tông vào ai.
Phòng tuyến cuối cùng của liên quân đã bị công phá, cơ giáp mất khống chế như rong tảo bị sóng biển xô lên, không thể tự chủ dạt ra hai bên.
Trọng giáp siêu cấp Thừa Ảnh và Long Uyên một trước một sau, dẫn theo quân đoàn trí tuệ nhân tạo không biết mệt mỏi, lấy thế bẻ cành khô xuyên qua từ chính giữa, xông vào khu lỗ hổng thời gian tự nhiên.
Mà chủ lực liên quân trong tưởng tượng vẫn chưa ra.
Thiên Hà Số 8, Ngân Hà Thành trời xanh không mây.
Liên lạc đã đứt, họ không nhận được bất cứ cảnh báo nào cho vận rủi sắp đến.
Lúc này, mọi người đều tập trung tinh thần nối mạng, nghe “truyền thông xử lý khủng hoảng” đến từ trung tâm chỉ huy Ngân Hà Thành, trên mỗi một màn hình ở quảng trường đều là Lục Tất Hành.
“Về một số tin tức gần đây lan truyền trên mạng, bộ công trình và bộ an toàn đã xác nhận, là trí tuệ nhân tạo của Thiên Hà Số 1 sau khi xâm nhập mạng dân dụng cố ý chiếu.” Trên màn hình, Tổng trưởng trẻ tuổi vẫn nói bằng nhịp điệu quen thuộc, khóe miệng cậu trời sinh vểnh lên, mắt rất sáng, cho dù không cười, theo chuyển động cơ mặt khi nói chuyện, đôi bọng phía dưới mắt cũng sẽ lúc ẩn lúc hiện theo, khiến cậu thoạt nhìn luôn có vài phần thoải mái vui vẻ.
“Trợ tá của tôi cho rằng, chuyện này rất dễ làm truyền thông, chỉ cần tăng thêm không khí căng thẳng ‘quân địch sắp xâm phạm Thiên Hà Số 8’ trong Thiên Hà Số 8, tính chất của sự việc sẽ biến thành ‘quân địch tấn công dư luận’, chính phủ không cần phản bác quá có logic, đưa ra một giải thích xấp xỉ, là có thể dùng bầu không khí chiến đấu cùng chung mối thù lấp liếm đi, đồng thời rải ngôn luận mang tính dẫn dắt, chụp mũ tất cả những người không chịu bỏ qua thành gian tế của trí tuệ nhân tạo, các vị sẽ nhanh chóng lựa chọn tin tôi – dù sao tôi mấy năm nay hình tượng tốt, bây giờ trong hòm thư cá nhân còn có một đống lời mời quảng cáo của các nhãn hiệu kem đánh răng.”
“Bên kia lỗ hổng thời gian tự nhiên, quả thật có quân địch rắp tâm xấu, nhưng tôi không muốn đẩy hết tội danh lên đầu nó lắm – nhân tiện nói, bài phát biểu này cũng chưa qua nội các xét duyệt, là phi pháp, có lẽ qua một thời gian sẽ bị xóa hết khỏi mạng, hi vọng mọi người lén lưu lại, về sau chia sẻ cho bạn bè người thân bỏ lỡ cơ hội quý giá lần này chưa được nghe.”
“Phu nhân Muller mẹ tôi bị trung ương liên minh lúc ấy phái binh đuổi giết đến Thiên Hà Số 8, cha nuôi đến tiếp ứng không thể kịp cứu bà, tôi vốn nên chết trong bụng…”
Trong trung tâm chỉ huy Ngân Hà Thành, văn phòng chính phủ Thiên Hà Số 8 rất lộn xộn, đội ngũ người phát ngôn đòi sống đòi chết xông vào văn phòng Tổng trưởng, vừa vào cửa đã bị vệ binh súng ống sẵn sàng hù dọa, người trên ghế quay đầu – lại là vị Thống soái Lâm Tĩnh Hằng quỷ kiến sầu kia.
Lâm Tĩnh Hằng ở Thiên Hà Số 8 hết sức kín tiếng, ngoại trừ việc công cơ bản không lộ diện, cũng rất ít nói, ngoài công việc chỉ ru rú trong nhà, không còn liều mạng sinh sự như năm xưa ở cứ điểm Bạch Ngân, theo lý thuyết không có gì đáng sợ, nhưng bọn họ vừa nhìn thấy hắn thì chân cẳng quéo lại, có nỗi sợ hãi không biết đến từ đâu giống với con trăn vàng Bỏng Ngô.
“Ngồi đi.” Lâm Tĩnh Hằng gần như vui vẻ hòa nhã nói, “Tổng trưởng của các ông không ở đây.”
Chủ nhiệm văn phòng lấy hết dũng khí đi tới: “Lâm tướng quân, xin hãy lập tức liên lạc với Tổng trưởng, chúng tôi yêu cầu dừng phát bản thông cáo này ngay lập tức, việc này sẽ tạo thành ảnh hưởng lớn cho lực công tín của chính phủ Thiên Hà Số 8 cùng với bản thân Tổng trưởng Lục, tại thời điểm ngoại ưu nội hoạn như thế này…”
Lâm Tĩnh Hằng khoát tay cắt ngang: “Chủ nhiệm cũng cảm thấy đây sẽ là một vụ tai tiếng sao?”
Chủ nhiệm: “…”
Cho dù cảm thấy, cũng chẳng dám nói trước mặt Lâm Tĩnh Hằng.
“Đương nhiên không…”
“Đã không phải, thì có gì mà không thể giải thích rõ ràng?” Lâm Tĩnh Hằng thong thả nói, “Thuyết âm mưu đều là chui ra từ chỗ tối tăm, cưới một cô vợ ngoại hình không như ý người lắm, chẳng lẽ về sau không bật đèn nữa? Ta không thấy có vấn đề gì – đương nhiên, sự tình khẩn cấp, có thể thiếu một chút thủ tục, ta sẽ nhắc nhở Tổng trưởng bổ sung sau.”
Mặt chủ nhiệm biến thành màu gan lợn.
Trên màn hình lập thể ở một góc văn phòng, Lục Tất Hành bình tĩnh hòa nhã nói: “Cho nên cả người tôi đều là chắp vá lung tung mà thành, có lẽ tôi là người được lợi duy nhất của ‘kế hoạch Nữ Oa’ đã hại vô số người -“
Chủ nhiệm sắp sửa lên cơn đau tim.
Lúc này, Trạm Lư hình người đi vào, đưa cho hắn chiếc hộp nhỏ đóng gói xinh xắn: “Tiên sinh, ngài có một bưu phẩm chuyển phát nhanh gửi về nhà, tôi vừa bảo robot lấy đến đây.”
Trong hộp là một cặp nhẫn giống hệt nhau.
Lâm Tĩnh Hằng “Ừm” một tiếng, ánh mắt trở nên dịu dàng, cất kỹ chiếc hộp nhỏ sát người: “Ta còn có việc, xin cáo lỗi, nếu muốn, các vị có thể ở lại đây nghe cho hết.”
/203
|