Năm năm sau.
Năm 275 Lịch Tân Tinh, tại Thiên Hà Số 8, sao Bắc Kinh β.
“Bắc Kinh β” là cái tên hành tinh nhan nhản khắp nơi, mỗi một thiên hà đều có cả tá “sao Bắc Kinh”, “sao London”, hoặc là “sao Zimbabwe”, giống như thời đại Địa Cầu viễn cổ rất nhiều thành phố của Trung Quốc đều có “đường Bắc Kinh” và “đường Nam Kinh” vậy.
Có lẽ là do cái tên này, sao Bắc Kinh β rất đậm chất phương Đông, không ít người dân hoặc nhiều hoặc ít có dòng máu Hoa kiều viễn cổ – đương nhiên, ở Thiên Hà Số 8 quỷ tha ma bắt này, dẫu có huyết thống rồng thần viễn cổ, cũng đừng hòng sống danh giá gì.
Nghe nói trong mười đầu đề lớn mỗi ngày của truyền thông chính tại các thiên hà khác, tất có một là khóc thương người dân Thiên Hà Số 8 sống trong nước sôi lửa bỏng.
Họ còn đặt biệt danh cho nơi này là “Hoang Mạc”.
Liên minh tổng cộng có tám đại thiên hà, Thiên Hà Số 1 nơi sao thủ đô Votaw tọa lạc đương nhiên là đỉnh kim tự tháp, càng xếp sau thì càng xa Votaw, phát triển cũng càng lạc hậu hơn – đến Thiên Hà Số 8 thì cơ bản đã là cống thoát nước của kim tự tháp.
Sở dĩ Thiên Hà Số 8 trở thành “Hoang Mạc”, có nguyên nhân tự nhiên, cũng có nguyên nhân lịch sử. Tài nguyên thiếu thốn, giao thông bất tiện là một mặt, nhiều hơn là vấn đề lịch sử để lại, việc này nếu nói từ đầu, đó chính là trẻ nhỏ không mẹ, kể ra rất dài dòng –
Tại thời đại Lịch Cựu Tinh hơn hai trăm năm trước, liên minh và đoàn hải tặc vũ trụ đánh nhau đang tưng bừng – các thành viên đoàn hải tặc vũ trụ cũng đều là hậu duệ của người Địa Cầu viễn cổ, không phải ET mắt như quả bóng tennis, người ta ban đầu cũng không mang cái tên dở hơi “hải tặc vũ trụ” nghe biết ngay là nhân vật phản diện này, hơn nữa trong đó không chỉ có một thế lực. Chính phủ liên minh sau khi khống chế chính quyền phần lớn thiên hà, đã gọi chung tất cả các tổ chức chống chính phủ từ chối chấp nhận liên minh là “đoàn hải tặc vũ trụ” cho tiện. (ET viết tắt của Extraterrestrial)
Thiên Hà Số 8 “xa bầy”, so với bảy đại thiên hà khác quây quần bên nhau, nó như một hòn đảo biệt lập tội nghiệp vậy. Năm xưa để đối kháng liên minh hùng mạnh, từng dúm thế lực chống chính phủ buộc phải kết thành đồng minh, lấy Thiên Hà Số 8 làm cứ điểm, giằng co từ xa. Kỷ niên Lịch Tân Tinh bắt đầu, Thiên Hà Số 8 từng bị đoàn hải tặc vũ trụ đóng chiếm cả trăm năm, cho đến năm 136 Lịch Tân Tinh mới được tướng quân Lục Tín tướng lĩnh liên minh lúc bấy giờ giành lại, một lần nữa xây dựng tuyến giao thông với bảy đại thiên hà khác.
Trăm năm qua, liên minh dưới hai ngọn đèn pha lớn là ánh sáng khoa học và nhân văn phát triển bằng vận tốc ánh sáng, Thiên Hà Số 8 thì vất va vất vưởng trong xung đột nội loạn không ngừng của bọn hải tặc đua nhau lên sân khấu, hai đầu tuyến đường dần dần kéo ra hào rộng khó mà lấp đầy, chênh lệch lớn của hai bên gần như người tinh khôn đương đại với tinh tinh thời viễn cổ.
Sau khi tướng quân Lục Tín giành lại đất đai bị mất, liên minh từng phái người đến Thiên Hà Số 8 khảo sát, phát hiện nơi quỷ tha ma bắt này muốn cái gì cũng chẳng có, không hề có giá trị, liền thành lập chính phủ “dân chủ tự trị” ở đây – cũng chính là phóng sinh đám tinh tinh này về thiên nhiên, để họ tự cuốn xéo đi.
Khi liên minh có việc quan trọng cần trưởng quan hành chính của các đại thiên hà đại diện tham dự, trưởng quan hành chính của bảy đại thiên hà khác đều có bảng tên của mình, duy chỉ có đại biểu Thiên Hà Số 8 không có tên, trên bảng tên chỉ in đơn giản “Thiên Hà Số 8”. Không phải liên minh kỳ thị vùng miền, sự thật là vì đám tinh tinh này suốt ngày nội chiến, trưởng quan hành chính và chính phủ cơ bản đều thay xoành xoạch, đại biểu đổi người mỗi ngày, khiến mọi người căn bản chẳng biết ai là ai, đành phải dùng “tên chủng tộc” để gọi thay.
Hễ mà có chút biện pháp, đều tìm đủ mọi cách di dân, số còn lại đều là những kẻ đáng thương bị thời đại vứt bỏ trong hoang mạc.
Tại Thiên Hà Số 8, sao Bắc Kinh β được xem là tương đối danh giá, đây là tinh cầu nhân khẩu đông nhất, tuy rằng cũng lộn xộn và tiêu điều, nhưng còn có một số ngành công nghiệp và tuyến đường vận tải vũ trụ ngắc ngoải hoạt động, có thể cho mọi người sống tạm bợ qua ngày.
Màn đêm buông xuống, trên sao Bắc Kinh β, một chiếc xe buýt chậm chạp kéo hành khách mơ màng ngái ngủ, ì ạch lê trên đường. Trên thân xe tróc sơn, bốn chữ “Vận Tải Ngân Hà” loang lổ chỉ còn lại “Va Tai gân Ha”. Trí tuệ nhân tạo lái xe khả năng là một “thiểu năng nhân tạo”, tỷ lệ hỏng đã đạt trên 95%, trước mắt chỉ còn lại một “công năng siêu an toàn” là dùng được, nó lết đi như rùa trong bóng đêm, cứ cách năm phút sẽ hụ còi một lần.
Cửa kính hai bên xe không một tấm lành lặn – đều do người dân ven đường bị tiếng còi xe đêm khuya đánh thức ném vỡ.
Trong xe tám mặt gió lùa, bụi bặm mù mịt, mà chẳng ai sửa chữa. Bởi vì công ty “Vận Tải Ngân Hà” đóng cửa đã hai trăm năm, bây giờ chỉ còn lại một hệ thống giao thông công cộng thành phố dừng không được, mỗi ngày ngắc ngoải chạy tự động.
Bản địa hiện giờ đang trong mùa đông giá rét, do quy luật quay của hành tinh, mùa đông trên sao Bắc Kinh β rất dài, tính theo Lịch Tân Tinh thống nhất thì phải kéo dài ba năm, mà hệ thống cung cấp hơi ấm ổn định của thành phố đã ngừng hoạt động do hết tiền. Gió lạnh buốt xương xâm nhập thành phố loài người không hề phòng bị, lùa qua cửa sổ xe, đám hành khách nghèo kiết xác đầy xe kéo lại áo khoác chẳng mấy đẹp đẽ, như một đàn chim cút rúc đầu vào cánh.
Sử dụng giao thông công cộng miễn phí kiểu này, phần lớn là hạng cùng khổ trong cùng khổ, trong đó còn có không ít dân lang thang, bẩn đến không phân biệt nổi nam nữ già trẻ. May mà thùng xe không kín, nếu không mùi hôi hám trên người đám hành khách này thừa sức tạo thành bom hơi độc sinh hóa.
Trong một góc của hàng ghế cuối xe “Va Tai gân Ha” là một cô gái say bí tỉ, mặt bị lớp trang điểm loang lổ che không nhìn ra tuổi, cô nàng cũng chẳng sợ lạnh, jacket phanh ra để lộ áo trong với hình thù quái dị, hông còn xăm hình đầu lâu – nhìn bộ dạng, cô nàng này hẳn là một nữ lưu manh không dễ chọc.
Cô nàng đặt dưới chân một cái ba lô hai dây cao cả mét, đeo tai nghe, dựa lưng lên chiếc ghế rách bươm nhắm mắt nghỉ ngơi, vẻ mặt hơi cáu kỉnh – bởi vì say rượu chưa tỉnh, trên xe còn có một đứa nhãi ranh liên tục khóc quấy, tiếng khóc ấy có sức xuyên thấu cực mạnh, ngay cả tiếng nhạc đinh tai nhức óc trong tai nghe cũng khó mà chặn nổi.
Cô nàng miễn cưỡng nhịn vài phút, không thể nhịn được, giật phăng tai nghe ra, chuẩn bị đi kiếm chuyện.
Nhưng kì lạ là, vừa tháo tai nghe thì tiếng ồn ào liền biến mất.
Cô gái nhìn quanh bốn phía, song trong tầm nhìn, trên xe chỉ có đám người lớn lờ đà lờ đờ co ro tránh gió, căn bản chẳng có đứa bé nào. Cô nàng mơ màng ợ một cái đầu choáng não căng, hoài nghi mình sinh ra ảo thính, bèn lắc lắc đầu, vẻ mặt hoài nghi nhét tai nghe vào, một lần nữa sụp mũ xuống, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Đương khi men say lại lần nữa bốc lên, sắp sửa chìm vào giấc ngủ, tiếng khóc chói tai của một đứa bé như kim đâm xuyên màng tai: “Mẹ!”
Cô gái trẻ giật mình mở mắt ra, con xe “Va Tai gân Ha” vừa vặn vào trạm, ngân dài một tiếng rồi dừng lại.
Cô nàng tắt nhạc, lần này đã nghe rõ, tiếng khóc thê thảm của trẻ con đến từ không xa, đang không ngừng xoáy vào tai.
Nhưng mà… cái nơi quỷ quái này đào đâu ra trẻ con?
Biển trạm chẳng biết đã bị ai trộm đi từ lâu, đèn đường cũng tử trận tập thể, bốn bề tối om, cách đó không xa là một loạt các hẻm nhỏ chứa đầy những bẩn thỉu, nối liền với nhau, đôi mắt đêm khuya xuyên qua các ngóc ngách dơ bẩn, phảng phất đang nhìn trộm ra bên ngoài, “thiểu năng nhân tạo” lái xe lại giở chứng, gióng sớm tiếng “báo trạm cuối”, không đợi hành khách phản đối đã tự động vào chế độ ngủ, các hành khách đành phải chửi rủa xếp hàng xuống xe.
Cô gái trẻ cau mày, vác hành lý tùy thân lên, đi theo sau mấy lữ khách mệt mỏi. Xếp phía trước cô nàng là một gã đàn ông trung niên mặc áo bông dày, vóc dáng loắt cha loắt choắt, tay kéo một ông lão xanh xao vàng vọt, ông cụ bị hắn kéo lảo đảo, vừa vặn đụng phải cô nàng.
Nữ lưu manh trẻ quắc mắt, chưa kịp lộ ra bản sắc anh hùng thì trước mắt đột nhiên hoa lên, cô nàng dụi dụi đôi mắt tô đen sì bị mascara dính lại, nhìn thấy rõ ràng, ông lão đụng vào mình phản lão hoàn đồng ngay tại chỗ, lại biến thành một bé trai!
“Mình uống rượu giả ngộ độc rồi à?” Cô nàng nhủ thầm một câu trong bụng, lại ra sức nhắm mắt.
Theo hình ảnh trước mắt từ lờ mờ trở nên rõ nét, cô gái trẻ phát hiện, người trước mặt trăm phần trăm là một đứa bé, nhìn khoảng hai ba tuổi, đi còn chưa vững, trên người quấn mảnh vải rách bẩn thỉu, quần áo trẻ em lộ ra một góc lại có thể nói là sang trọng, tuy rằng khóc muốn biến dạng, song vẫn có thể nhìn ra da non thịt mềm.
Bé trai bị “kẻ lang thang” bên cạnh một tay bóp cổ, một tay túm cổ tay, xách đi không chạm chân xuống đất. Bé liên tục giãy giụa gào khóc, nhưng xung quanh chẳng ai ngẩng đầu nhìn, thậm chí không ai có vẻ khác thường – sợ rằng họ cũng giống với cô nàng khi nãy, chỉ nhìn thấy một lão già lang thang điên điên khùng khùng gào khóc om sòm.
Đây là ảo giác tập thể!
Đồng tử cô gái hơi co lại, hoài nghi “kẻ lang thang” đó là tên buôn người có khoa học kỹ thuật phi pháp, liền lặng lẽ bám theo.
“Kẻ lang thang” xách cậu bé không thèm để ý một con nhãi ranh, sau khi xuống xe đi thẳng vào một ngõ hẹp, trong ngõ có vài hộ dân lụp xụp, trong cùng là một quán bar ngầm. Đèn đêm như đom đóm lờ mờ ở cửa sau quán bar chiếu xuống lớp tuyết mỏng, nhìn chung có thể giúp lữ nhân đi đêm thấy rõ đường, tiếng khóc chói tai của em bé quanh quẩn trong con hẻm, song không thể kinh động bất cứ ai.
Đây không thể là thuốc gây ảo giác – bất luận là trên xe buýt ban nãy hay trong hẻm nhỏ, gió đêm gào thét đều đủ để cuốn đi mọi chế phẩm sinh hóa.
Cô nàng đeo ba lô một vai, đẩy mũ lên, gọi kẻ lang thang kia: “Ê, ông kia đứng lại.”
“Kẻ lang thang” dừng bước, tay hung ác bóp sau cổ cậu bé, trên mặt lại là nụ cười vừa sợ sệt vừa nịnh bợ, hắn hơi co vai rụt cổ, trưng ra bộ dạng hèn nhát không muốn rước lấy phiền phức, lắp bắp nói: “Gọi… gọi tôi?”
Cô nàng cảnh giác nheo mắt, hất cằm chỉ cậu bé trong tay hắn: “Đây là con ông à?”
“Kẻ lang thang” đột nhiên thay đổi biểu cảm, thần sắc mập mờ giây lát, đoạn hắn cười gượng gạo: “Cái… cái gì? Cô… cô nhìn – nhìn nhầm à? Con cái nào? Lão, lão già này, trông… trông như con khỉ già, lão, lão chỉ nhỏ con, không phải trẻ con, cô nhìn đi.”
Nói đoạn hắn đẩy người trong tay đến trước mặt cô nàng, trong nháy mắt, cô nàng cảm thấy trước mắt mình giống như có một màn hình hỏng, bé trai khóc đến thở không ra hơi lúc thì dài ra lúc thì ngắn lại, thành một ảo ảnh, khi là lão già lang thang mặt mũi hèn hạ, khi lại biến thành em bé khóc lóc, thay đổi xoành xoạch không ngừng.
Cô nàng nhíu mày đi tới hai bước, bình tĩnh nghiêng đầu: “Kỳ lạ quá.”
“Kẻ lang thang” thấy cô nàng bị lừa, toét cái miệng rộng, cười nhe hàm răng vàng: “Cô xem, tôi, tôi nói cái – cái gì…”
Hắn còn chưa nói xong câu này, cô nàng kia đột nhiên rút một chai rượu trong ba lô, ra tay nhanh như chớp, chai rượu đập thẳng vào trán kẻ lang thang vỡ tan tành, mảnh thủy tinh sắc lẻm bắn khắp nơi, mùi rượu rẻ tiền gay mũi bốc ra, vị nữ trung hào kiệt này xách nửa chai rượu, chùi nốt son môi còn sót, nhổ “toẹt” một phát: “Chó đẻ, lừa bà nội mày hả?”
Rượu chảy xuôi xuống mặt “kẻ lang thang”, nụ cười trên mặt hắn từ từ biến mất, đôi mắt ấy nham hiểm và lạnh lẽo, lộ ra huyết khí. Ngay lập tức, chỉ thấy hắn ném em bé qua một bên, xương toàn thân kêu rắc rắc một tràng, cả thân thể dài và to ra như bơm hơi, chớp mắt đã thành một kẻ vai u thịt bắp cao gần hai mét!
Cô gái trẻ hung hăng đột nhiên từ nhìn thẳng biến thành ngước nhìn, nhất thời hơi nghệt ra, vô thức lui nửa bước: “Mày…”
“Kẻ lang thang” cười, miệng rộng bằng bàn tay, há ra to như cái chậu máu: “Tao nói mà, thì ra là một con tàn phế mắc chứng não rỗng.”
Hai chữ “não rỗng” vừa dứt, cô nàng kia đột nhiên thay đổi sắc mặt, từ hoảng sợ chuyển thành điên tiết, bay lên tung một cú liêu âm cước, nhân đối phương khom lưng, túm tóc đè hắn xuống, nửa chai rượu đâm vào mặt hắn – loạt động tác này ổn chuẩn ác, hiển nhiên kinh nghiệm đánh nhau ngoài đường phong phú, là một lưu manh có thâm niên.
Nửa chai rượu sắc lẻm kia đâm vào mặt hắn ta lại trượt đi, ngay cả một miếng da cũng chưa trầy, khuôn mặt hắn rắn chắc và trắng xám, tính chất giống kim loại nào đó.
“Kẻ lang thang” hoàn toàn không để ý xoay xoay cổ, nhẹ nhàng tóm lấy bàn tay nắm tóc mình, xách cô nàng lên như xách một con mèo nhép.
Chai rượu rơi xuống đất, cô gái trẻ lơ lửng giãy giụa, kinh hãi nhìn khuôn mặt phản quang kia: “Mày… mày không phải là người.”
“Kẻ lang thang” cười quỷ dị, bàn tay như quạt hương bồ nắm đầu cô gái trẻ, trên tay lồi lên gân xanh –
Lúc này, một luồng sáng mạnh bỗng lia qua, ngay lập tức ba bốn chiếc mô tô phân khối lớn từ trên trời đáp xuống, rõ ràng trái với lệnh cấm “xe chạy máy tốc độ cao cấm đi gần mặt đất trong vòng trăm mét”, đèn tới trước, sau đó mới là tiếng động cơ như sấm, tung lên một trận gió xoáy trên mặt đất, ập đầu ập mặt mà quét đến.
Khả năng là “kẻ lang thang” ý thức được điều gì, hắn biến sắc, quyết đoán buông tay muốn chạy.
Gió do mô tô phân khối lớn cuốn lên khiến cô nàng đứng không vững, chật vật ngã lăn ra đất cùng với ba lô của mình, liền vội vàng dùng hết bốn chân bám tường.
Bé trai khi nãy bị ném qua một bên hét lên một tiếng, bị gió xoáy cuốn thẳng lên trời.
“Kẻ lang thang” y hệt yêu quái kia như một con thú dữ nhảy vọt lên, thoáng dừng chân trên đầu tường, sau đó một luồng laser lóe lên trên người, chớp mắt hắn đã tan biến vào bóng đêm.
Bé trai ở trên không vùng vẫy tứ chi, bay thẳng tới quán bar ngầm cách đó không xa.
Cửa sau quán bar đột nhiên mở toang, một người đàn ông đi ra, vừa vặn giơ tay tóm gáy đứa bé.
Mấy chiếc mô tô phân khối lớn đồng loạt đáp xuống đất tắt máy, cô nàng đang nằm bò trên góc tường ngẩng đầu lên, nhìn xuyên qua mái tóc bị gió thổi bù xù như cây chổi lau nhà, thấy người kia vóc dáng cao to, ngược sáng nên không nhìn rõ mặt mũi.
Hắn khom lưng thả em bé xuống đất, trên một tay khác để không lóe ánh lửa, búng tàn thuốc.
“Không cần đuổi theo, có trường không gian, chạy lâu rồi,” Hắn mở miệng không nhanh không chậm, “Bọn mày lần tới lên sân khấu còn có thể lớn tiếng hơn chút nữa, tốt nhất là có thể khiến người ta ở cách một năm ánh sáng đã nghe tiếng sợ vỡ mật.”
Năm 275 Lịch Tân Tinh, tại Thiên Hà Số 8, sao Bắc Kinh β.
“Bắc Kinh β” là cái tên hành tinh nhan nhản khắp nơi, mỗi một thiên hà đều có cả tá “sao Bắc Kinh”, “sao London”, hoặc là “sao Zimbabwe”, giống như thời đại Địa Cầu viễn cổ rất nhiều thành phố của Trung Quốc đều có “đường Bắc Kinh” và “đường Nam Kinh” vậy.
Có lẽ là do cái tên này, sao Bắc Kinh β rất đậm chất phương Đông, không ít người dân hoặc nhiều hoặc ít có dòng máu Hoa kiều viễn cổ – đương nhiên, ở Thiên Hà Số 8 quỷ tha ma bắt này, dẫu có huyết thống rồng thần viễn cổ, cũng đừng hòng sống danh giá gì.
Nghe nói trong mười đầu đề lớn mỗi ngày của truyền thông chính tại các thiên hà khác, tất có một là khóc thương người dân Thiên Hà Số 8 sống trong nước sôi lửa bỏng.
Họ còn đặt biệt danh cho nơi này là “Hoang Mạc”.
Liên minh tổng cộng có tám đại thiên hà, Thiên Hà Số 1 nơi sao thủ đô Votaw tọa lạc đương nhiên là đỉnh kim tự tháp, càng xếp sau thì càng xa Votaw, phát triển cũng càng lạc hậu hơn – đến Thiên Hà Số 8 thì cơ bản đã là cống thoát nước của kim tự tháp.
Sở dĩ Thiên Hà Số 8 trở thành “Hoang Mạc”, có nguyên nhân tự nhiên, cũng có nguyên nhân lịch sử. Tài nguyên thiếu thốn, giao thông bất tiện là một mặt, nhiều hơn là vấn đề lịch sử để lại, việc này nếu nói từ đầu, đó chính là trẻ nhỏ không mẹ, kể ra rất dài dòng –
Tại thời đại Lịch Cựu Tinh hơn hai trăm năm trước, liên minh và đoàn hải tặc vũ trụ đánh nhau đang tưng bừng – các thành viên đoàn hải tặc vũ trụ cũng đều là hậu duệ của người Địa Cầu viễn cổ, không phải ET mắt như quả bóng tennis, người ta ban đầu cũng không mang cái tên dở hơi “hải tặc vũ trụ” nghe biết ngay là nhân vật phản diện này, hơn nữa trong đó không chỉ có một thế lực. Chính phủ liên minh sau khi khống chế chính quyền phần lớn thiên hà, đã gọi chung tất cả các tổ chức chống chính phủ từ chối chấp nhận liên minh là “đoàn hải tặc vũ trụ” cho tiện. (ET viết tắt của Extraterrestrial)
Thiên Hà Số 8 “xa bầy”, so với bảy đại thiên hà khác quây quần bên nhau, nó như một hòn đảo biệt lập tội nghiệp vậy. Năm xưa để đối kháng liên minh hùng mạnh, từng dúm thế lực chống chính phủ buộc phải kết thành đồng minh, lấy Thiên Hà Số 8 làm cứ điểm, giằng co từ xa. Kỷ niên Lịch Tân Tinh bắt đầu, Thiên Hà Số 8 từng bị đoàn hải tặc vũ trụ đóng chiếm cả trăm năm, cho đến năm 136 Lịch Tân Tinh mới được tướng quân Lục Tín tướng lĩnh liên minh lúc bấy giờ giành lại, một lần nữa xây dựng tuyến giao thông với bảy đại thiên hà khác.
Trăm năm qua, liên minh dưới hai ngọn đèn pha lớn là ánh sáng khoa học và nhân văn phát triển bằng vận tốc ánh sáng, Thiên Hà Số 8 thì vất va vất vưởng trong xung đột nội loạn không ngừng của bọn hải tặc đua nhau lên sân khấu, hai đầu tuyến đường dần dần kéo ra hào rộng khó mà lấp đầy, chênh lệch lớn của hai bên gần như người tinh khôn đương đại với tinh tinh thời viễn cổ.
Sau khi tướng quân Lục Tín giành lại đất đai bị mất, liên minh từng phái người đến Thiên Hà Số 8 khảo sát, phát hiện nơi quỷ tha ma bắt này muốn cái gì cũng chẳng có, không hề có giá trị, liền thành lập chính phủ “dân chủ tự trị” ở đây – cũng chính là phóng sinh đám tinh tinh này về thiên nhiên, để họ tự cuốn xéo đi.
Khi liên minh có việc quan trọng cần trưởng quan hành chính của các đại thiên hà đại diện tham dự, trưởng quan hành chính của bảy đại thiên hà khác đều có bảng tên của mình, duy chỉ có đại biểu Thiên Hà Số 8 không có tên, trên bảng tên chỉ in đơn giản “Thiên Hà Số 8”. Không phải liên minh kỳ thị vùng miền, sự thật là vì đám tinh tinh này suốt ngày nội chiến, trưởng quan hành chính và chính phủ cơ bản đều thay xoành xoạch, đại biểu đổi người mỗi ngày, khiến mọi người căn bản chẳng biết ai là ai, đành phải dùng “tên chủng tộc” để gọi thay.
Hễ mà có chút biện pháp, đều tìm đủ mọi cách di dân, số còn lại đều là những kẻ đáng thương bị thời đại vứt bỏ trong hoang mạc.
Tại Thiên Hà Số 8, sao Bắc Kinh β được xem là tương đối danh giá, đây là tinh cầu nhân khẩu đông nhất, tuy rằng cũng lộn xộn và tiêu điều, nhưng còn có một số ngành công nghiệp và tuyến đường vận tải vũ trụ ngắc ngoải hoạt động, có thể cho mọi người sống tạm bợ qua ngày.
Màn đêm buông xuống, trên sao Bắc Kinh β, một chiếc xe buýt chậm chạp kéo hành khách mơ màng ngái ngủ, ì ạch lê trên đường. Trên thân xe tróc sơn, bốn chữ “Vận Tải Ngân Hà” loang lổ chỉ còn lại “Va Tai gân Ha”. Trí tuệ nhân tạo lái xe khả năng là một “thiểu năng nhân tạo”, tỷ lệ hỏng đã đạt trên 95%, trước mắt chỉ còn lại một “công năng siêu an toàn” là dùng được, nó lết đi như rùa trong bóng đêm, cứ cách năm phút sẽ hụ còi một lần.
Cửa kính hai bên xe không một tấm lành lặn – đều do người dân ven đường bị tiếng còi xe đêm khuya đánh thức ném vỡ.
Trong xe tám mặt gió lùa, bụi bặm mù mịt, mà chẳng ai sửa chữa. Bởi vì công ty “Vận Tải Ngân Hà” đóng cửa đã hai trăm năm, bây giờ chỉ còn lại một hệ thống giao thông công cộng thành phố dừng không được, mỗi ngày ngắc ngoải chạy tự động.
Bản địa hiện giờ đang trong mùa đông giá rét, do quy luật quay của hành tinh, mùa đông trên sao Bắc Kinh β rất dài, tính theo Lịch Tân Tinh thống nhất thì phải kéo dài ba năm, mà hệ thống cung cấp hơi ấm ổn định của thành phố đã ngừng hoạt động do hết tiền. Gió lạnh buốt xương xâm nhập thành phố loài người không hề phòng bị, lùa qua cửa sổ xe, đám hành khách nghèo kiết xác đầy xe kéo lại áo khoác chẳng mấy đẹp đẽ, như một đàn chim cút rúc đầu vào cánh.
Sử dụng giao thông công cộng miễn phí kiểu này, phần lớn là hạng cùng khổ trong cùng khổ, trong đó còn có không ít dân lang thang, bẩn đến không phân biệt nổi nam nữ già trẻ. May mà thùng xe không kín, nếu không mùi hôi hám trên người đám hành khách này thừa sức tạo thành bom hơi độc sinh hóa.
Trong một góc của hàng ghế cuối xe “Va Tai gân Ha” là một cô gái say bí tỉ, mặt bị lớp trang điểm loang lổ che không nhìn ra tuổi, cô nàng cũng chẳng sợ lạnh, jacket phanh ra để lộ áo trong với hình thù quái dị, hông còn xăm hình đầu lâu – nhìn bộ dạng, cô nàng này hẳn là một nữ lưu manh không dễ chọc.
Cô nàng đặt dưới chân một cái ba lô hai dây cao cả mét, đeo tai nghe, dựa lưng lên chiếc ghế rách bươm nhắm mắt nghỉ ngơi, vẻ mặt hơi cáu kỉnh – bởi vì say rượu chưa tỉnh, trên xe còn có một đứa nhãi ranh liên tục khóc quấy, tiếng khóc ấy có sức xuyên thấu cực mạnh, ngay cả tiếng nhạc đinh tai nhức óc trong tai nghe cũng khó mà chặn nổi.
Cô nàng miễn cưỡng nhịn vài phút, không thể nhịn được, giật phăng tai nghe ra, chuẩn bị đi kiếm chuyện.
Nhưng kì lạ là, vừa tháo tai nghe thì tiếng ồn ào liền biến mất.
Cô gái nhìn quanh bốn phía, song trong tầm nhìn, trên xe chỉ có đám người lớn lờ đà lờ đờ co ro tránh gió, căn bản chẳng có đứa bé nào. Cô nàng mơ màng ợ một cái đầu choáng não căng, hoài nghi mình sinh ra ảo thính, bèn lắc lắc đầu, vẻ mặt hoài nghi nhét tai nghe vào, một lần nữa sụp mũ xuống, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Đương khi men say lại lần nữa bốc lên, sắp sửa chìm vào giấc ngủ, tiếng khóc chói tai của một đứa bé như kim đâm xuyên màng tai: “Mẹ!”
Cô gái trẻ giật mình mở mắt ra, con xe “Va Tai gân Ha” vừa vặn vào trạm, ngân dài một tiếng rồi dừng lại.
Cô nàng tắt nhạc, lần này đã nghe rõ, tiếng khóc thê thảm của trẻ con đến từ không xa, đang không ngừng xoáy vào tai.
Nhưng mà… cái nơi quỷ quái này đào đâu ra trẻ con?
Biển trạm chẳng biết đã bị ai trộm đi từ lâu, đèn đường cũng tử trận tập thể, bốn bề tối om, cách đó không xa là một loạt các hẻm nhỏ chứa đầy những bẩn thỉu, nối liền với nhau, đôi mắt đêm khuya xuyên qua các ngóc ngách dơ bẩn, phảng phất đang nhìn trộm ra bên ngoài, “thiểu năng nhân tạo” lái xe lại giở chứng, gióng sớm tiếng “báo trạm cuối”, không đợi hành khách phản đối đã tự động vào chế độ ngủ, các hành khách đành phải chửi rủa xếp hàng xuống xe.
Cô gái trẻ cau mày, vác hành lý tùy thân lên, đi theo sau mấy lữ khách mệt mỏi. Xếp phía trước cô nàng là một gã đàn ông trung niên mặc áo bông dày, vóc dáng loắt cha loắt choắt, tay kéo một ông lão xanh xao vàng vọt, ông cụ bị hắn kéo lảo đảo, vừa vặn đụng phải cô nàng.
Nữ lưu manh trẻ quắc mắt, chưa kịp lộ ra bản sắc anh hùng thì trước mắt đột nhiên hoa lên, cô nàng dụi dụi đôi mắt tô đen sì bị mascara dính lại, nhìn thấy rõ ràng, ông lão đụng vào mình phản lão hoàn đồng ngay tại chỗ, lại biến thành một bé trai!
“Mình uống rượu giả ngộ độc rồi à?” Cô nàng nhủ thầm một câu trong bụng, lại ra sức nhắm mắt.
Theo hình ảnh trước mắt từ lờ mờ trở nên rõ nét, cô gái trẻ phát hiện, người trước mặt trăm phần trăm là một đứa bé, nhìn khoảng hai ba tuổi, đi còn chưa vững, trên người quấn mảnh vải rách bẩn thỉu, quần áo trẻ em lộ ra một góc lại có thể nói là sang trọng, tuy rằng khóc muốn biến dạng, song vẫn có thể nhìn ra da non thịt mềm.
Bé trai bị “kẻ lang thang” bên cạnh một tay bóp cổ, một tay túm cổ tay, xách đi không chạm chân xuống đất. Bé liên tục giãy giụa gào khóc, nhưng xung quanh chẳng ai ngẩng đầu nhìn, thậm chí không ai có vẻ khác thường – sợ rằng họ cũng giống với cô nàng khi nãy, chỉ nhìn thấy một lão già lang thang điên điên khùng khùng gào khóc om sòm.
Đây là ảo giác tập thể!
Đồng tử cô gái hơi co lại, hoài nghi “kẻ lang thang” đó là tên buôn người có khoa học kỹ thuật phi pháp, liền lặng lẽ bám theo.
“Kẻ lang thang” xách cậu bé không thèm để ý một con nhãi ranh, sau khi xuống xe đi thẳng vào một ngõ hẹp, trong ngõ có vài hộ dân lụp xụp, trong cùng là một quán bar ngầm. Đèn đêm như đom đóm lờ mờ ở cửa sau quán bar chiếu xuống lớp tuyết mỏng, nhìn chung có thể giúp lữ nhân đi đêm thấy rõ đường, tiếng khóc chói tai của em bé quanh quẩn trong con hẻm, song không thể kinh động bất cứ ai.
Đây không thể là thuốc gây ảo giác – bất luận là trên xe buýt ban nãy hay trong hẻm nhỏ, gió đêm gào thét đều đủ để cuốn đi mọi chế phẩm sinh hóa.
Cô nàng đeo ba lô một vai, đẩy mũ lên, gọi kẻ lang thang kia: “Ê, ông kia đứng lại.”
“Kẻ lang thang” dừng bước, tay hung ác bóp sau cổ cậu bé, trên mặt lại là nụ cười vừa sợ sệt vừa nịnh bợ, hắn hơi co vai rụt cổ, trưng ra bộ dạng hèn nhát không muốn rước lấy phiền phức, lắp bắp nói: “Gọi… gọi tôi?”
Cô nàng cảnh giác nheo mắt, hất cằm chỉ cậu bé trong tay hắn: “Đây là con ông à?”
“Kẻ lang thang” đột nhiên thay đổi biểu cảm, thần sắc mập mờ giây lát, đoạn hắn cười gượng gạo: “Cái… cái gì? Cô… cô nhìn – nhìn nhầm à? Con cái nào? Lão, lão già này, trông… trông như con khỉ già, lão, lão chỉ nhỏ con, không phải trẻ con, cô nhìn đi.”
Nói đoạn hắn đẩy người trong tay đến trước mặt cô nàng, trong nháy mắt, cô nàng cảm thấy trước mắt mình giống như có một màn hình hỏng, bé trai khóc đến thở không ra hơi lúc thì dài ra lúc thì ngắn lại, thành một ảo ảnh, khi là lão già lang thang mặt mũi hèn hạ, khi lại biến thành em bé khóc lóc, thay đổi xoành xoạch không ngừng.
Cô nàng nhíu mày đi tới hai bước, bình tĩnh nghiêng đầu: “Kỳ lạ quá.”
“Kẻ lang thang” thấy cô nàng bị lừa, toét cái miệng rộng, cười nhe hàm răng vàng: “Cô xem, tôi, tôi nói cái – cái gì…”
Hắn còn chưa nói xong câu này, cô nàng kia đột nhiên rút một chai rượu trong ba lô, ra tay nhanh như chớp, chai rượu đập thẳng vào trán kẻ lang thang vỡ tan tành, mảnh thủy tinh sắc lẻm bắn khắp nơi, mùi rượu rẻ tiền gay mũi bốc ra, vị nữ trung hào kiệt này xách nửa chai rượu, chùi nốt son môi còn sót, nhổ “toẹt” một phát: “Chó đẻ, lừa bà nội mày hả?”
Rượu chảy xuôi xuống mặt “kẻ lang thang”, nụ cười trên mặt hắn từ từ biến mất, đôi mắt ấy nham hiểm và lạnh lẽo, lộ ra huyết khí. Ngay lập tức, chỉ thấy hắn ném em bé qua một bên, xương toàn thân kêu rắc rắc một tràng, cả thân thể dài và to ra như bơm hơi, chớp mắt đã thành một kẻ vai u thịt bắp cao gần hai mét!
Cô gái trẻ hung hăng đột nhiên từ nhìn thẳng biến thành ngước nhìn, nhất thời hơi nghệt ra, vô thức lui nửa bước: “Mày…”
“Kẻ lang thang” cười, miệng rộng bằng bàn tay, há ra to như cái chậu máu: “Tao nói mà, thì ra là một con tàn phế mắc chứng não rỗng.”
Hai chữ “não rỗng” vừa dứt, cô nàng kia đột nhiên thay đổi sắc mặt, từ hoảng sợ chuyển thành điên tiết, bay lên tung một cú liêu âm cước, nhân đối phương khom lưng, túm tóc đè hắn xuống, nửa chai rượu đâm vào mặt hắn – loạt động tác này ổn chuẩn ác, hiển nhiên kinh nghiệm đánh nhau ngoài đường phong phú, là một lưu manh có thâm niên.
Nửa chai rượu sắc lẻm kia đâm vào mặt hắn ta lại trượt đi, ngay cả một miếng da cũng chưa trầy, khuôn mặt hắn rắn chắc và trắng xám, tính chất giống kim loại nào đó.
“Kẻ lang thang” hoàn toàn không để ý xoay xoay cổ, nhẹ nhàng tóm lấy bàn tay nắm tóc mình, xách cô nàng lên như xách một con mèo nhép.
Chai rượu rơi xuống đất, cô gái trẻ lơ lửng giãy giụa, kinh hãi nhìn khuôn mặt phản quang kia: “Mày… mày không phải là người.”
“Kẻ lang thang” cười quỷ dị, bàn tay như quạt hương bồ nắm đầu cô gái trẻ, trên tay lồi lên gân xanh –
Lúc này, một luồng sáng mạnh bỗng lia qua, ngay lập tức ba bốn chiếc mô tô phân khối lớn từ trên trời đáp xuống, rõ ràng trái với lệnh cấm “xe chạy máy tốc độ cao cấm đi gần mặt đất trong vòng trăm mét”, đèn tới trước, sau đó mới là tiếng động cơ như sấm, tung lên một trận gió xoáy trên mặt đất, ập đầu ập mặt mà quét đến.
Khả năng là “kẻ lang thang” ý thức được điều gì, hắn biến sắc, quyết đoán buông tay muốn chạy.
Gió do mô tô phân khối lớn cuốn lên khiến cô nàng đứng không vững, chật vật ngã lăn ra đất cùng với ba lô của mình, liền vội vàng dùng hết bốn chân bám tường.
Bé trai khi nãy bị ném qua một bên hét lên một tiếng, bị gió xoáy cuốn thẳng lên trời.
“Kẻ lang thang” y hệt yêu quái kia như một con thú dữ nhảy vọt lên, thoáng dừng chân trên đầu tường, sau đó một luồng laser lóe lên trên người, chớp mắt hắn đã tan biến vào bóng đêm.
Bé trai ở trên không vùng vẫy tứ chi, bay thẳng tới quán bar ngầm cách đó không xa.
Cửa sau quán bar đột nhiên mở toang, một người đàn ông đi ra, vừa vặn giơ tay tóm gáy đứa bé.
Mấy chiếc mô tô phân khối lớn đồng loạt đáp xuống đất tắt máy, cô nàng đang nằm bò trên góc tường ngẩng đầu lên, nhìn xuyên qua mái tóc bị gió thổi bù xù như cây chổi lau nhà, thấy người kia vóc dáng cao to, ngược sáng nên không nhìn rõ mặt mũi.
Hắn khom lưng thả em bé xuống đất, trên một tay khác để không lóe ánh lửa, búng tàn thuốc.
“Không cần đuổi theo, có trường không gian, chạy lâu rồi,” Hắn mở miệng không nhanh không chậm, “Bọn mày lần tới lên sân khấu còn có thể lớn tiếng hơn chút nữa, tốt nhất là có thể khiến người ta ở cách một năm ánh sáng đã nghe tiếng sợ vỡ mật.”
/203
|