Tàn Thứ Phẩm

Chương 1 - Chương 27

/203


Hình thức ngày đêm trong cơ giáp có thể lấy giả tráo thật, khi vận hành ổn định, chỉ cần không mở cửa cabin nhìn ra bên ngoài, sẽ tạo ảo giác còn ở dưới mặt đất.

Vừa qua năm giờ sáng, ánh nắng phỏng tạo bắt đầu mạnh dần, ấm áp xua tan cơn buồn ngủ của hành khách.

Đám thanh thiếu niên phần lớn khó dậy, lúc còn ở trên sao Bắc Kinh β, đề nghị hòm thư của hiệu trưởng nhận được nhiều nhất chính là hi vọng trường có thể lùi thời gian tiết đầu lại hai tiếng.

Nhưng mà trong cuộc đời người ta, luôn có một đoạn thời gian mỗi ngày đều hi vọng trời sáng.

Có lẽ tiềm lực của con người là vô cùng, một đêm qua đi, các thiếu niên may mắn sống sót đã không thầy tự thông mà học được lơ đi đau lòng, đều lấy ra mặt tinh lực dư thừa, ngồi một vòng quanh bàn ăn, Hoàng Tĩnh Xu dẫn đầu mở tài liệu giảng dạy trong thiết bị đầu cuối cá nhân của mình, mấy trò khác noi theo, bất kể nội dung có hiểu hay không, tốt xấu nhìn đều giống dân học giỏi.

Tự học buổi sáng và bữa sáng kết thúc, đám học sinh bắt đầu nhân thời gian tiêu hóa học tiết lý luận, nội dung tiết lý luận là phân biệt các loại thiết bị trong cơ giáp… Cùng với tham quan thượng tướng liên minh sống.

Gà Chọi nhỏ giọng nói: “Vậy là, Tứ Ca trước kia thật sự là một tướng quân – thượng tướng rốt cuộc là chức quan gì? Thiên Hà Số 8 không có chức quan này à, còn lớn hơn trưởng quan hành chính của thiên hà luôn đúng không?”

White hết sức nghiêm cẩn nói: “Điều này sợ rằng phải xem là trưởng quan hành chính của thiên hà nào, Thiên Hà Số 8 chúng ta thì thôi đi, trưởng quan hành chính của chúng ta nói chuyện còn chưa có tác dụng bằng Tứ Ca của Hắc Động đâu.”

Hoàng Tĩnh Xu rất có phong độ đại tỷ khinh bỉ: “So sánh gì vậy, căn bản không cùng đẳng cấp.”

Bạc Hà là một cô bé thoát tục, không hề quan tâm hư danh, chỉ cảm khái với vẻ mặt khó có thể chấp nhận: “Những chuyện này đều không quan trọng, làm thượng tướng một năm được trả bao nhiêu tiền? Nói không làm là không làm nữa.”

Lũ nhóc ấy không dám đến trước mặt Lâm Tĩnh Hằng bắt chuyện, cách xa năm mét, líu ríu bàn tán không thôi, còn tưởng hắn không nghe thấy.

Lâm Tĩnh Hằng hoài nghi là mình khi không cứ thích giả câm vờ điếc bị báo ứng, đành phải cúi đầu lật giở bản đồ tuyến đường ngầm Lục Tất Hành trộm ra, tiếp tục giả vờ không nghe thấy.

Bạc Hà nói cứ như thật: “Tiền lương bình thường là tính theo cấp bậc à, chắc chắn rất cao, tao cảm thấy họ còn phải có thu nhập màu xám.”

Lâm Tĩnh Hằng: “…”

Hình như cô nhóc này đang ám chỉ hắn dính líu đến tham nhũng hủ bại.

“Đúng vậy,” White nói, “Quân đội bình thường phải mua vũ khí trang bị, còn phải mua cơ giáp, đều có thể lấy hoa hồng làm thu nhập màu xám nhỉ? Lục tổng bán một cơ giáp đã xây hẳn một ngôi trường, cho dù mỗi lần lấy 1% cũng rất nhiều rồi!”

Lâm Tĩnh Hằng khựng lại, cảm giác hơi có lý, dựa theo cách nói này, hình như hắn đã bỏ lỡ mấy chục tỷ.

Lục Tất Hành đúng lúc trở về, bất hạnh nghe đầy tai, phát hiện trong thời gian mình đi mở bản vẽ kết cấu bên trong cơ giáp, mấy đứa quỷ con đã làm mất hết mặt mình, vội vàng đi tới đuổi: “Đi đi đi, đừng vây quanh đây phá rối.”

Cậu ngẩng đầu lên vừa vặn gặp ánh mắt Lâm Tĩnh Hằng, liền vội vàng giả vờ cúi đầu nói chuyện với học sinh để dời tầm mắt đi, không dám nhìn bên này nữa.

Lục Tất Hành hôm qua nhất thời mơ hồ, quên mất trên cơ giáp khác với mặt đất, mạng tinh thần có mặt ở mọi chỗ, tuy rằng Lâm cuối cùng không có vẻ gì khác thường, nhưng chính cậu đã nghi thần nghi quỷ cả một buổi sáng, cứ cảm thấy bàn tay mưu toan quấy rối của mình đã bị người ta nhìn thấy… Thế thì quá khó nói rõ rồi.

Cậu không được tự nhiên hoạt động bàn tay rất ngứa ngáy của mình, nghĩ thầm: “Giữ mày lại làm gì? Chỉ biết gây họa thôi.”

Khóe miệng Lâm Tĩnh Hằng nhếch nhẹ, lộ ra một chút nét cười không rõ. Thật ra hắn chẳng nhìn thấy gì cả, bởi vì không có thuốc kháng sinh, chỉ có thể dựa vào hệ thống miễn dịch chịu đựng, đến bây giờ nhiệt độ cơ thể vẫn chưa hoàn toàn giảm xuống, đêm hôm trước cơ hồ là trạng thái nửa hôn mê, cho dù ở trong vũ trụ luôn luôn căng một sợi dây, sự chú ý cũng chỉ đủ đặt ở ngoài cơ giáp chuẩn bị ứng phó tình huống đột phát bất cứ lúc nào.

Hắn nhìn bóng lưng căng thẳng của Lục Tất Hành, bất ngờ phát hiện, tên này cũng có lúc ngượng ngùng lúng túng.

Bởi vì bị người ta nhìn thấy mình khóc à?

Có chút đáng yêu, cũng có chút đáng thương.

Lúc này, Lâm Tĩnh Hằng ngửi thấy mùi khói thuốc lá, hắn không hề quay đầu, lạnh mặt nói: “Trên cơ giáp cấm thuốc cấm lửa cấm phun sương là thường thức, muốn hút thì cút ra mà hút.”

Độc Nhãn Ưng nhìn ra hắn mới khâu xong vết thương, hành động bất tiện, vì thế chẳng sợ hãi gì phun một ngụm khói về phía hắn: “Một đêm không gặp nha Lâm thượng tướng, nhìn thấy ngài còn khỏe mạnh, kẻ hèn này vui mừng lắm.”

Lâm Tĩnh Hằng chẳng rằng chẳng nói đi tới vài bước, Độc Nhãn Ưng còn tưởng hắn chủ động tránh lui, vô cùng đắc ý, ngậm điếu thuốc rít mạnh một hơi, nào ngờ khói còn chưa vào phổi, lão đột nhiên cảm thấy khác thường, lão buôn lậu súng đạn dựa vào trực giác đánh nhau nhiều năm, vội lui nửa bước, vừa vặn tránh thoát một vòi nước lạnh từ máy nước nóng lạnh phun ra, điếu thuốc đã bị dập tắt.

Có người một ngày không đánh liền quên ai là lão đại.

Độc Nhãn Ưng: “Chó đẻ!”

Lâm Tĩnh Hằng: “Như nhau thôi.”

Hắn chửi nhau với Độc Nhãn Ưng xong, điềm nhiên mở bản đồ, vẫy tay gọi lão mèo Ba Tư: “Tuyến đường ngầm trong trạm bổ sung ghi lại bắt đầu từ chỗ giao giới Thiên Hà Số 7 và 8, tổng cộng có ba đường, kéo dài ra vực ngoại theo ba phương hướng, trong đó có hơn một ngàn điểm nhảy vũ trụ phi pháp – Thiên Hà Số 8 các ông sinh thái buôn lậu thật là hoàn thiện, đúng là sản nghiệp trụ cột – ba điểm đáp của bước nhảy vũ trụ gần chúng ta nhất tôi đều khoanh lại rồi, ông đến xem xem có ổn hay không.”

Bước nhảy vũ trụ đương nhiên không thể tùy tiện nhảy lung tung, chứ để nhảy vào lỗ đen thì không vui lắm đâu. Trong khu vực hoạt động của loài người, có một mạng bước nhảy vũ trụ khổng lồ, mỗi một mắt lưới đều đối ứng một tọa độ vũ trụ, thông thường mà nói, “bước nhảy vũ trụ” chính là căn cứ nguồn năng lượng dự trữ của mình và tính năng của cơ giáp nhảy trên các mắt lưới này, thỉnh thoảng sẽ do quấy nhiễu, trạng thái của người lái vân vân mà hơi lệch, lệch trong phạm vi một phần ngàn AU đều có thể chấp nhận. (Tác giả chú thích: AU là đơn vị thiên văn, là khoảng cách trung bình từ Trái Đất đến Mặt Trời, Trái Đất là nơi khởi nguồn của loài người, nghiên cứu thiên văn trong hệ Mặt Trời là tài sản quý giá người nguyên thủy để lại)

Mỗi một cơ giáp, bất kể hợp pháp hay không, đều trang bị “bản đồ hàng hải vũ trụ”, trên đó sẽ đánh dấu rõ mạng bước nhảy vũ trụ.

Mà “điểm nhảy phi pháp”, chính là tọa độ nằm ngoài tấm bản đồ mọi người đều biết này, chưa qua kiểm chứng, như con đường bí mật lén nối ra.

Độc Nhãn Ưng mặt mày hầm hừ giơ cổ tay ra, dùng thiết bị đầu cuối cá nhân nhận bản đồ, giây lát sau lão gật đầu: “Ba tọa độ đều giống thật, có điều phương hướng không giống nhau, một đi về hướng sao Cayley, hãy quên đi, một đến khu vực không ai quản lý giao giới Thiên Hà Số 7 và 8, còn một đi đến vực ngoại. Lâm thượng tướng, tao nghe nói Thống soái liên minh là một lão bất tử, từ lâu chỉ còn trên danh nghĩa, mày mới là tướng quân thực quyền – tao thỉnh giáo một chút, chiến cục bây giờ tình hình thế nào, chúng ta nên đi đâu?”

“Thông tin liên lạc giữa các thiên hà đứt hết, mà Vườn Địa Đàng ỷ lại phần cứng của mạng thông tin liên lạc trên mức độ nhất định, cũng chưa chắc có thể bảo toàn, hiện tại tám đại thiên hà toàn thể thất thủ, liên minh không có sức đánh trả.” Giọng Lâm Tĩnh Hằng còn hơi khàn khàn, hắn hắng giọng rồi tiếp tục, “Mấy năm nay, liên minh vì sức khống chế của chính quyền trung ương, không chịu trao quyền tự trị quân sự cho bên dưới, nếu đám hải tặc vũ trụ có thể xách động cao tầng liên minh nào đó, thông qua đường tắt hạ cứ điểm Bạch Ngân, cả hệ thống quân bộ sẽ tê liệt trong thời gian ngắn, hiển nhiên dễ thấy.”

Độc Nhãn Ưng há hốc miệng: “Hiển nhiên mà bọn mày còn không thay đổi, bệnh gì vậy?”

“Tranh đấu lợi ích.” Lâm Tĩnh Hằng nhìn đằng xa, thấy Lục Tất Hành đang dùng Trạm Lư giới thiệu cơ giáp cao cấp cho các học sinh, thuận miệng nói, “Bởi vì nhiều năm qua hải tặc luôn chỉ đánh du kích thế lực nhỏ, nội bộ liên minh vẫn rất lạc quan đối với thế cục an toàn, cảm thấy hải tặc vũ trụ ở vực ngoại hoàn cảnh xấu, căn bản không thể có bao nhiêu nhân khẩu, dù chúng có thể tạo ra hỗn loạn nhất thời, chỉ cần liên minh hoàn hồn, nhanh chóng có thể dùng binh lực gấp mấy chục lần tiêu diệt, thời đại của hải tặc vũ trụ đã kết thúc, không ngờ thực lực bọn hải tặc này lộ ra chỉ là một góc núi băng, chúng lại có thể ngủ đông hơn hai trăm năm.”

Độc Nhãn Ưng hạ giọng: “Ý mày là, nhiều năm qua vẫn có người nuôi hải tặc vũ trụ ở vực ngoại.”

“Hẳn ông phải nhớ, năm đó khi Vệ đội thân vương Cayley bị đánh đuổi khỏi Thiên Hà Số 8 thảm hại cỡ nào, Ares Phùng kia cơ hồ trần truồng bò đi, nhưng hiện tại xem ra, trong tay lão chí ít có một chiến đội máy móc do trung và trọng cơ giáp siêu thời không tạo thành.” Lâm Tĩnh Hằng thu tầm nhìn lại, hạ giọng thấp hơn, xa gần không có ai, tiếng hai người trao đổi vừa gấp vừa khẽ, hệt như xã hội đen chắp đầu vậy.

Lâm Tĩnh Hằng ánh mắt như dao quét qua mặt Độc Nhãn Ưng: “Người và cơ giáp của lão ở đâu ra? Không thể là tự mình đẻ chứ?”

Trong mắt Độc Nhãn Ưng cơ hồ phun ra lửa: “Nếu Lục Tín còn…”

“Ông ấy đương nhiên không thể còn sống,” Lâm Tĩnh Hằng nói rất khẽ, “Đến bây giờ rồi mà ông còn chưa hiểu à, bọn chúng đương nhiên phải diệt trừ ông ấy đầu tiên.”

Đồng tử trong đôi mắt uyên ương của Độc Nhãn Ưng co lại: “Mày nói cái gì?”

Lâm Tĩnh Hằng lười lặp lại lời mình nói, nhìn lão một cái thật sâu, chẳng rằng chẳng nói quay người, hơi bán thân bất toại đi tới Linh Linh Nhất. Khi đi qua đám học sinh, mấy học sinh cộng thêm một thầy giáo, bất kể do nguyên nhân gì, tất cả đều căng thẳng, tự động khép hai chân lại, đứng ngay ngắn thành một hàng.

Lâm thượng tướng nói theo phản xạ có điều kiện: “Nghỉ.”

Nói xong hắn mới nhận ra, ngẩng đầu nhìn thấy một hàng cọc này đồng loạt cúi đầu nhìn chân mình – lũ khỉ hoang dã từ nhỏ đến lớn chỉ nhìn thấy huấn luyện quân sự trong phim truyền hình, không biết nên để chân như thế nào.

Gà Chọi: “Tứ… Tướng quân, nghỉ chân trái hay chân phải?”

Lâm Tĩnh Hằng đành phải khoát tay, chỉ một cầu thang nhỏ khác đối diện phòng nghỉ tầng hai: “Đó là một phòng huấn luyện, thể năng, không trọng lực, và thiết bị mô phỏng huấn luyện điều khiển cơ giáp đều có, tôi mở quyền phòng huấn luyện cho mấy thầy trò, có thể dùng bất cứ lúc nào.”

Lục Tất Hành cúi đầu, đơn giản “Ừm” một tiếng.

Cậu chàng này rất hướng ngoại hoạt bát, trước nay không biết hai chữ “khách sáo” và “sợ người lạ” viết thế nào, năm ấy ở ngoài tầng khí quyển sao Bắc Kinh, lần đầu gặp nhau, người này nhỏ máu mũi vào dịch dinh dưỡng của Lâm thượng tướng cũng chẳng thấy ngại ngùng như vậy.

Lâm Tĩnh Hằng bất đắc dĩ huơ huơ tay trước mặt Lục Tất Hành: “Được rồi, coi như tôi chưa nhìn thấy gì hết, được chưa.”

Lục Tất Hành nghe câu này tức khắc càng kinh hoàng – phỏng đoán nghi thần nghi quỷ của cậu đã thành sự thật!

Tuy rằng Lâm thượng tướng là người lãnh đạm, còn cay độc, song Lục Tất Hành ở trên sao Bắc Kinh quấy rầy hắn hơn năm năm, vẫn đơn phương cho rằng hai người là bạn tốt. Nhưng thân thì thân, nhân lúc người ta ngủ sờ trộm mặt, đây là hành vi gì?

Quả thật là mưu đồ quấy rối chuẩn sách giáo khoa, một trong mười cảnh thường dùng trong truyện đồi trụy!

Song kinh hoàng lướt qua, một ý nghĩ khác thường rất nhỏ lại trỗi lên.

Lục Tất Hành nghĩ thầm: “Như vậy mà anh ấy cũng chưa trở mặt với mình?”

Lâm Tĩnh Hằng quấn băng gạc đầy người, bởi vậy áo ngoài chỉ khoác hờ, Lục Tất Hành ngắm hắn một cái, không biết làm sao lại nhớ tới chuyện năm ấy khi vừa “nhặt được” hắn ở ngoài tầng khí quyển sao Bắc Kinh. Người hôn mê ngâm mình trong dịch dinh dưỡng đương nhiên là không thể mặc quần áo, đến bây giờ Lục Tất Hành còn nhớ rõ sự kinh ngạc khi mình lòng đầy hiếu kỳ mở cửa khoang sinh thái nhìn thấy người bên trong. Thân thể trải qua nhiều năm huấn luyện nghiêm khắc không có một tẹo thịt thừa, tất cả chỉ tiêu đều là trạng thái đỉnh cao, như một pho tượng cơ thể người tiêu chuẩn và đẹp đẽ, pho tượng ấy tường an vô sự lưu giữ sâu trong ký ức cậu, lúc này mượn bộ dạng băng gạc đầy người của đối phương, không an phận đi ra rêu rao gây chú ý, Lục Tất Hành vô thức bịt mũi.

Lâm Tĩnh Hằng: “Sao vậy?”

Lục Tất Hành khó khăn trả lời: “Trong cơ giáp hanh quá.”

“Yếu ớt quá.” Lâm Tĩnh Hằng nửa phàn nàn mà nghĩ như thế.

Song hắn lắc đầu, vẫn nói: “Trong phòng y tế nên có một máy tăng độ ẩm, các cậu có thể lấy vào phòng huấn luyện dùng, nhưng phải nhớ đóng kín cửa, cơ giáp nếu môi trường quá ẩm ướt sẽ dễ hỏng thiết bị.”

Độc Nhãn Ưng đi theo tới vừa nghe liền tức điên lên, cảm thấy tên chó tâm cơ họ Lâm vì lôi kéo con trai lão mà không từ thủ đoạn nào: “Mày có ý gì, không phải mới nói cấm thuốc cấm lửa cấm phun sương à?”

Lâm Tĩnh Hằng khoát tay với mấy thầy trò, Lục Tất Hành lần đầu tiên không muốn tham gia cuộc chiến tranh giữa hai người họ, dẫn đám học sinh chạy như trốn.

Đi tới cửa phòng huấn luyện, cậu nhìn thấy Lâm Tĩnh Hằng chỉ huy Trạm Lư và Độc Nhãn Ưng khiêng Linh Linh Nhất vào phòng y tế đóng kín bên cạnh, không biết muốn làm gì, còn đuổi Trạm Lư ra canh chừng. Trạm Lư là một trí tuệ nhân tạo thân thiện, chú ý tới ánh mắt cậu, từ xa gật đầu chào.

Lục Tất Hành vẫy tay chào hắn, cảm thấy gần đây tâm trạng mình lên xuống thất thường, luôn có một suy nghĩ tự đa tình không xua đi được.

Trong phòng y tế, một tấm ngăn thủy tinh trong suốt dựng lên, Linh Linh Nhất bị ném xuống đất, Độc Nhãn Ưng khoanh tay trước ngực: “Thế nào, tra tấn ép cung còn muốn tránh Trạm Lư? Sợ cơ giáp của mày học theo cái xấu à?”

Lâm Tĩnh Hằng: “Bớt nói nhảm, tới đây hỗ trợ đi.”

Độc Nhãn Ưng cười nhạo một tiếng, giơ chân khều thân thể Linh Linh Nhất ngay ngắn lại, nhìn trên mặt đất vươn ra mấy sợi xích khóa tứ chi và cổ Linh Linh Nhất, cùng lúc đó, hai cây kim thử dài nhỏ nhô ra, đâm vào não lão kia, kim thử nối với thiết bị đầu cuối cá nhân của Lâm Tĩnh Hằng.

Độc Nhãn Ưng: “Hay mày luôn cảm thấy, thầy mày đang nhìn mày qua đôi mắt Trạm Lư – học trò giỏi đắc ý nhất của ông ta, giấu trong tay một bộ dụng cụ tra tấn từ khi liên minh bắt đầu thành lập đã bị cấm tuyệt đối?”

Óc tưởng tượng của loài người khi tra tấn đồng loại là vô tận, từ xưa đã có “thập đại khốc hình”, đến thời đại vũ trụ lại được chắp thêm đôi cánh khoa học. Bất kể nội bộ có tranh đấu chính trị bẩn thỉu gì, liên minh suy cho cùng lấy “nhân quyền tối thượng” làm nền tảng, bắt đầu từ kỷ nguyên Lịch Tân Tinh, chính phủ liên minh đã phát biểu tuyên ngôn nhân quyền bản chỉnh sửa mới nhất, những “nọc độc sót lại” của cựu thời đại tra tấn lẫn nhau này bị xem là không thể tha thứ.

Lâm Tĩnh Hằng không nói một lời thông qua thiết bị đầu cuối cá nhân kích thích kim thử, lập tức, Linh Linh Nhất do bị chấn văng ra mạng tinh thần mà hôn mê mấy ngày co giật mạnh, bị cưỡng chế đánh thức.

Đồng tử lão to lên, hô hấp rất dồn dập, lão ra sức giãy giụa, hoảng sợ nhìn hoàn cảnh trước mắt.

“Bọn tôi sẽ không tự giới thiệu nữa,” Lâm Tĩnh Hằng nói, “Có mấy vấn đề muốn xác nhận một chút với ông, để xác định hành trình kế tiếp.”

Linh Linh Nhất há miệng muốn chửi bới: “Mày thả…”

Lão còn chưa dứt lời thì đột nhiên mất tiếng, cả người như một con cá rời khỏi nước, miệng há to, co giật khó khống chế nổi, trong cổ họng thở hắt ra.

Độc Nhãn Ưng cảm thấy hứng thú hỏi: “Đây là cái gì vậy?”

“Trực tiếp kích thích thần kinh cảm giác đau, có thể cho người ta trải nghiệm đau đớn tứ chi mà người sống không thể trải nghiệm được.” Lâm Tĩnh Hằng không ngẩng đầu lên, kế đó nói với Linh Linh Nhất, “Ông hiểu lầm rồi, tôi không định lãng phí thời gian ép cung, tôi sẽ giải phẫu đại não của ông, hãy kiên trì, đừng chết sớm.”

/203

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status