Xú Đại Tỷ không phải là công dân mẫu mực tuân thủ pháp luật gì, đừng thấy căn cứ lụp xụp này ngay cả dùng điện cũng hạn chế mà lầm, nhà tù riêng xây lại hết sức hoàn mỹ. Nhà tù như mê cung ẩn sâu dưới lòng đất, có hai tầng tín hiệu điện từ che chắn, cửa nhà tù tầng tầng lớp lớp hạ xuống, đừng nói là Xú Đại Tỷ, ngay cả bé như muỗi kiến cũng đừng hòng chạy thoát.
“Làm phiền tiên sinh Spencer, ngươi ‘bệnh’ vài ngày trước đi, nếu có cần gì, ta sẽ đến tìm bất cứ lúc nào.” Lâm Tĩnh Hằng tước vũ khí Xú Đại Tỷ và đám vệ binh, lần lượt ném vào các phòng đơn giam giữ riêng, trước khi đi thưởng thức tỉ mỉ thiết kế độc đáo của nhà giam dưới lòng đất này một chút, phất tay, “Nơi đẹp đẽ thế này, ngươi không ở vài ngày thì tiếc lắm.”
Xú Đại Tỷ muốn chửi ầm lên.
Lâm Tĩnh Hằng dừng bước: “Đúng rồi, tính nết ta không tốt, ngươi chú ý đừng nói lung tung.”
Xú Đại Tỷ không dám thật sự chọc giận hắn, nghe cảnh cáo đành phải nuốt những lời văng tục về bụng, nhịn đến mức cổ to thêm một cỡ, phun ra một câu: “Mày cứ chờ đó cho tao!”
Nói xong, không đợi Lâm Tĩnh Hằng trào phúng, chính hắn đã đỏ mặt trước, cảm thấy câu này thật sự nhụt chí anh hùng, y như bê đê vậy, xấu hổ muốn rơi nước mắt.
Trạm Lư trong hình tượng tay máy giơ một ngón tay, nhắc nhở: “Tiên sinh, ngài đã trái với điều khoản tương quan về ‘cấm ngược đãi tù binh’ trong điều luật quản lý quân sự của liên minh, dựa theo đánh giá, diện tích giam cầm và tình hình lấy ánh sáng đều không phù hợp tiêu chuẩn liên minh, xâm phạm nhân quyền cơ bản của tù nhân, ngài còn uy hiếp đối phương…”
“Ồ,” Lâm Tĩnh Hằng dửng dưng trả lời, “Có ai muốn tới phạt tiền à?”
Trạm Lư: “…”
“Không phạt tiền, thì không có nhân quyền.” Lâm Tĩnh Hằng đè ngón út tay máy Trạm Lư giơ lên, “Rỗi việc đừng tự mình nhập số liệu không liên quan, học ai thế? Còn giơ lan hoa chỉ.”
Nhà tù xuống chút nữa chính là kho ngầm Xú Đại Tỷ cất cơ giáp, Lâm Tĩnh Hằng mang theo Trạm Lư trực tiếp đi thang máy xuống – trọng cơ giáp ba hạch gọi tắt là ‘trọng tam’, thân dài đến hơn một cây số, kiểu cơ giáp này từ năm 240 Lịch Tân Tinh đã bị liên minh đào thải triệt để khỏi quân đội.
“Lần gần nhất ta nhìn thấy trọng tam, là từ khi còn học ở học viện Ulan.” Lâm Tĩnh Hằng nói.
“Năm đầu tiên nhập học, môn điều khiển cơ giáp ngài được điểm tuyệt đối, còn các môn khác đều không lý tưởng lắm.” Trạm Lư nói, “Tướng quân Lục Tín lén gửi điện cho hiệu trưởng, yêu cầu cắt học bổng của ngài năm đó, để tránh khuyến khích tác phong xấu học lệch môn còn huênh hoang, nhưng hiệu trưởng tiên sinh rất giáo điều, lấy nội quy trường làm cớ cự tuyệt.”
Lâm Tĩnh Hằng sửng sốt: “Cái gì?”
Hắn nhập học học viện Ulan khi mới mười bốn tuổi, là học sinh nhỏ nhất trường, đang tuổi nổi loạn, chuyên làm theo ý mình, không ít giáo viên từng cáo tội Lục Tín, hắn bị nói hoài bực mình, bèn cược cuối năm chắc chắn có thể giành học bổng, điều kiện là để Lục tướng quân câm miệng một kỳ nghỉ hè… Dù sao thì, nhịn hai tháng không thể thao thao bất tuyệt là một cực hình đối với Lục tướng quân.
Trạm Lư giấu đầu hở đuôi thanh minh giúp chủ nhân tiền nhiệm: “Tướng quân Lục Tín rất quan tâm việc giáo dục ngài, không phải sợ thua ngài mới gian lận.”
Lâm Tĩnh Hằng: “…”
Phải rồi, thế ông ta còn rất chính trực.
Trọng tam tuy rằng xưa cũ, dẫu sao cũng là trọng cơ giáp, lượng cấp không thể đánh đồng với cơ giáp bình thường, cơ giáp “Bắc Kinh” đem đến trước mặt nó như con bọ cánh cứng bằng nhựa, chỉ hơi khởi động dự nhiệt đã dẫn đến một trận động đất nhỏ, nếu nó tùy tiện di chuyển dưới lòng đất, chắc có thể đội sập một loạt đường phố.
Nhưng may mà nó kỳ thật cũng không thể tùy tiện di chuyển.
Khi nãy mạng tinh thần của Trạm Lư vừa trùm lên thì Lâm Tĩnh Hằng đã phát hiện, hạch của cơ giáp này hư hao rất nghiêm trọng, cơ bản nửa hỏng, cũng chỉ có thể dự nhiệt phát ra chút động tĩnh. Chắc hẳn là xảy ra sự cố cơ hủy người chết, bị tiểu thương trái luật vớt về bảo dưỡng xác ngoài, xem như vật hiếm lạ bán giá cao trên chợ đen, lừa bọn ngu không biết nhìn hàng – Xú Đại Tỷ còn tưởng là tinh thần lực của đám gà mờ trong căn cứ không đủ mới không thể khởi động nó.
“Đây hẳn là loạt cơ giáp ba hạch cuối cùng liên minh sản xuất năm 170 Tân Lịch, từ sau đó tiến vào thời đại trọng cơ giáp siêu thời không, trên kỹ thuật tiến bộ nghiêng trời lệch đất, kiểu cơ giáp cũ liền ngừng sản xuất.” Tiếng Trạm Lư quanh quẩn ở phòng chứa cơ giáp, nói đoạn trên tay máy chiếu một luồng huỳnh quang lên phần đuôi cơ giáp, “Ngài xem, chỗ này có đánh số sản xuất.”
“Tất cả trọng cơ giáp của liên minh đều có hồ sơ, cho dù hỏng cũng đều thu về, theo lý thuyết không nên lọt ra ngoài,” Lâm Tĩnh Hằng ngửa đầu nhìn thân cơ giáp khổng lồ, “Tìm kiếm thử trong kho số liệu của ngươi, tra theo số lô sản xuất, xem cơ giáp này rốt cuộc là thế nào.”
“Tiên sinh, trong kho số liệu của tôi không thể tìm được số này, đây là một cơ giáp khi xuất xưởng không được ghi vào danh sách.”
Lâm Tĩnh Hằng cau mày.
Trọng cơ giáp khác với tiểu cơ giáp bình thường, trọng giáp là trọng khí quốc gia, quân đội quản lý cực kỳ nghiêm ngặt, từ lúc sản xuất đến lúc hỏng, đều nắm rõ như tảng đá của rừng bia đằng sau quốc hội liên minh, sẽ tuyệt đối không vô duyên vô cớ mất một chiếc.
Nó cho thấy điều gì?
Lâm Tĩnh Hằng đột nhiên quay người sải bước ra ngoài.
Độc Nhãn Ưng chờ hắn ở cửa nhà tù chứ không xuống theo, bởi vì sợ mình nhất thời trượt tay bắn chết Xú Đại Tỷ, lúc này dưới chân lão đã dồn một đống đầu lọc, đang thất khiếu bốc khói phun mây phun sương. Nghe thấy tiếng bước chân, Độc Nhãn Ưng không hề quay đầu nói: “Mày định làm thế nào?”
“Kiểm kê vật tư dự trữ và vũ khí trang bị, bao gồm căn cứ này cùng hai nhà kho bí mật phía sau, xác nhận chiến bị sung túc hay không.” Lâm Tĩnh Hằng nói, “Sau đó tôi sẽ dùng thiết bị của căn cứ mở định vị và thông tin liên lạc với bên ngoài, triệu tập Bạch Ngân Thập Vệ, Bạch Ngân Cửu mất liên lạc ở bên ngoài Thiên Hà Số 8, cách nơi này hẳn không xa. Mặt khác, bên dưới có một ‘trọng tam’, hạch cơ giáp hỏng nặng, vừa khéo có thể lắp Trạm Lư lên, giải quyết vấn đề hắn tốn điện, chỗ khác cần tìm một kỹ sư cơ giáp kiểm tu, tôi sẽ đi tìm Lục Tất Hành.”
Độc Nhãn Ưng “À” một tiếng, hiếm thấy không gây sự với hắn, đi theo sau Lâm Tĩnh Hằng, lão dừng một chút, đột nhiên hỏi: “Mở thông tin liên lạc với bên ngoài, tọa độ nơi này sẽ bị lộ.”
“Ừm, biết,” Lâm Tĩnh Hằng nói, “Chiến bị một khi kiểm kê xong, sẽ men theo tuyến đường ngầm chuyển dời đến hai nhà kho bí mật của Spencer trước, vừa vặn lấy căn cứ này làm mồi nhử, mài lưỡi kiếm cho Bạch Ngân Cửu.”
Độc Nhãn Ưng nói: “Tao không nói vật tư – những người trong căn cứ thì sao?”
Lâm Tĩnh Hằng không hề quay đầu lại: “Liên quan gì đến tôi?”
Độc Nhãn Ưng thần sắc phức tạp nhìn bóng lưng hắn chằm chằm: “Rời khỏi liên minh năm năm, cũng không thể làm cho mày hơi dính một chút tình người.”
Lâm Tĩnh Hằng cười nhạo: “Ông muốn đầu Ares Phùng, hay muốn tràn ngập tình người chơi trò ‘trùm tinh cầu’ ở nơi quỷ tha ma bắt này?”
Trong khi nói chuyện, hai người đã đến cổng tòa nhà hành chính, đúng lúc này, không xa bùng lên một tràng reo hò. Mọi người đều chạy tới một hướng, bà chủ nhà tóc rối bù từ trên lầu cư dân đông đúc thò đầu ra, lũ trẻ ngốc nghếch rượt đuổi đùa giỡn cũng đều rướn cổ –
Chỉ thấy màn hình xoay tròn ba trăm sáu mươi độ cao vút chính giữa trạm không gian vậy mà “sống” lại, tầng khí quyển nhân tạo phía trên hiện lên một lớp màng đen trong suốt, chặn ánh sáng mạnh ban ngày, tránh ảnh hưởng chất lượng hình ảnh, màn hình dưới màng chắn sáng như cánh hoa xòe ra từng tầng, nâng lên hình ảnh lập thể.
Đó là một bộ phim điện ảnh cũ, ống kính quay chậm thong thả lia qua, hoa tươi bạt ngàn sơn dã dần dần nở rộ, một luồng sáng từ ngoài tầm nhìn chiếu vào, thiết bị âm thanh chôn ở các góc trạm không gian tập thể phát ra hợp tấu violin trầm thấp, thùng loa lâu năm không sửa, một số đã hỏng, một số tuy còn thoi thóp nhưng lệch âm, nhạc nhẽo lộn xộn hỗn tạp lại, như tiếng vọng đến từ tinh không xa xôi, mọi người thoạt tiên lặng im, sau đó reo hò đổ xô đến quảng trường nhỏ dưới màn hình như trẩy hội.
Quảng trường từ lâu đã biến thành điểm chất đống rác thải sinh hoạt tạm thời chờ xử lý trong căn cứ, mùi hôi nồng nặc, ít ai lui tới, mọi người nhanh chóng bắt đầu tự phát dọn rác, tiếng thét và tiếng huýt sáo sắp át cả tiếng phim.
Năm mươi năm rồi, trong trạm không gian cách biệt với đời này, họ sống nương tựa lẫn nhau, cả ngày lo lắng, chưa từng dám chờ mong cuộc sống chật chội năm này sang tháng nọ sẽ có bất cứ thay đổi gì.
Có một cụ già bật khóc, bởi vì trong trạm không gian mặc dù có nhà cao tầng, có trời xanh nhân tạo, trọng lực giống như thật, nhưng không có núi cao và vực sâu, không có hạ qua đông đến năm lại năm, những cảnh đẹp trên tinh cầu đó quá xa họ, xa xôi đến mức bà đã quên mất gió xuân lướt qua bùn đất ẩm ướt là mùi thế nào rồi.
Cách đó không xa, Lục Tất Hành bị một đám người quần áo tả tơi tung lên.
“Đừng đừng đừng, nhiệt tình bình thường là được rồi, quá nhiệt tình cháu nuốt không trôi, mọi người văn minh xem phim, văn minh!” Cậu luống cuống tay chân từ chối, “Ông cụ kia cũng đừng hùa theo, mau tránh ra, cháu nhất định sẽ đè gãy xương ông mất! Không phải là một cái màn hình thôi sao, khoan kích động, công trình chúng ta phải làm còn nhiều lắm!”
Lâm Tĩnh Hằng khẽ cau mày, đứng lại.
Lục Tất Hành hết sức linh hoạt chui khỏi đám đông, đứng lên một thùng rác, cậu không biết lấy đâu ra một thiết bị khuếch âm, khả năng còn là kết quả của thời đại Địa Cầu, tích bụi của hai thời đại. Lục Tất Hành khom lưng tóm học sinh ngốc Gà Chọi, trong khi Gà Chọi vẻ mặt vô tội, dùng sơ mi trắng của gã lau sạch thiết bị khuếch âm bằng ngón cái, tạm dừng bộ phim trên màn hình.
Sau một thời gian nữa, chắc Lục Tất Hành có thể ra ngoài thành lập một tổ chức tà giáo – một cái thùng rác be bé lại bị cậu đạp ra tư thế của hội trường học viện Tinh Hải.
“A lô a lô,” Lục Tất Hành lắc đầu, “Âm thanh không tốt, bao nhiêu năm không sửa rồi? Lát tìm bản vẽ thiết kế ra, chúng ta lần lượt đào lên sửa – chào mọi người, tôi là do tiên sinh Spencer lão đại của các vị mới nhặt về từ trên trời, nghề chính của tôi là giáo viên, nghề phụ là thợ sửa chữa, từ cơ giáp tàu buôn tầng khí quyển, cho tới ống nước bếp lò tấm năng lượng, ngoại trừ tháp năng lượng Plasma trên trời và bồn cầu trong nhà các vị, những cái khác đều có thể tới tìm tôi tư vấn.”
Mọi người cười rộ lên.
Độc Nhãn Ưng thở dài, định băng qua đám đông đi gọi Lục Tất Hành về.
Lâm Tĩnh Hằng lại không nhúc nhích, dựa vào dưới kiến trúc tòa nhà hành chính đỏm dáng, từ xa chăm chú nhìn cậu thanh niên đọc diễn văn trên thùng rác.
“Đây chỉ là bước đầu tiên,” Lục Tất Hành hào hứng vẽ một cái bánh to cho người dân của căn cứ, “Màn hình sửa xong rồi, kế tiếp chúng ta có thể sửa luôn dàn âm thanh, dù sao giải trí mới là việc lớn của đời người, chờ đến khi mọi người có thể vừa xem phim vừa làm việc, chúng ta sẽ làm vài việc lớn khác.”
Bên dưới có người hỏi: “Làm việc lớn gì?”
“Đầu tiên phải sửa lại hệ thống nguồn năng lượng của căn cứ, cố gắng để mọi người 24 giờ đều được cung cấp điện, Đội Tự Vệ có thể diễn tập cơ giáp bất cứ lúc nào.” Lục Tất Hành nói, “Nguồn năng lượng đuổi kịp rồi, chúng ta một lần nữa lập kế hoạch sửa chữa các phương tiện sinh hoạt trong căn cứ, hoàn thiện các vòng tuần hoàn sinh thái, xây dựng hệ thống phòng ngự chống đạn đạo cấp bậc tinh cầu…”
Thủ đô Cayley của Thiên Hà Số 8 còn chưa có hệ thống chống đạn đạo, đám nhà quê trong căn cứ giật mình trước sự nổ như thần này, Lục Tất Hành còn chưa dứt lời các thính giả đã cười ầm lên.
Có người la lên: “Sau đó chúng ta có thể cận đánh hải tặc vũ trụ, viễn chinh tám đại thiên hà à?”
“Chúng ta còn phải thành lập chính phủ liên minh, đi lên đỉnh cao đời người! Ha ha ha, thế tôi yêu cầu lập pháp, tiện dân bên ngoài đều phải quỳ xuống, hôn cái chân thối của tôi liếm đế giày tôi, gái đẹp trừ ra.”
“Mau xuống đi cậu kia, tôi còn phải xem phim.”
“Có thể sửa đám phế phẩm Đội Tự Vệ trước không?”
“Không thể, hắn mới nói là không sửa bồn cầu.”
“Này, chàng trai, sao chú mày có thể kỳ thị bồn cầu, mông của chú mày đã đồng ý chưa?”
Gà Chọi không thể nhịn được, cậy mình cao to, từ trong đoàn người nhảy dựng lên, kéo một kẻ lớn giọng nhất ra tay; cùng lúc đó, có đội viên Đội Tự Vệ vừa vặn không trực xen lẫn trong đám đông vốn định xem phim, không dưng bị nhục mạ, lập tức cũng không kiềm nổi gia nhập chiến đấu, đánh nhau loạn xạ.
Lục Tất Hành không mấy để ý tháo thiết bị khuếch âm xuống, đã quen với nhạo báng của mọi người từ lâu rồi. Cậu ngồi trên thùng rác, mân mê mở kho nhạc đa phương tiện của căn cứ, chọn một bài nhạc chọi trâu cổ xưa làm nhạc nền cho các anh hùng hảo hán, bản thân huýt sáo theo.
Bên cạnh có người đưa điếu thuốc cho cậu, là hàng rẻ tiền làm rất ẩu, Lục Tất Hành quay đầu thấy là một người trẻ tuổi, mặt chưa nảy nở còn đậm nét thiếu niên, không quá hai mươi tuổi, nhưng đã mặc đồng phục Đội Tự Vệ.
Lục Tất Hành vui vẻ nhận lấy: “Cảm ơn, em xưng hô như thế nào?”
“Chu Lục.”
“Họ Chu à? Nhìn em không thấy có huyết thống phương Đông lắm.”
“Không, tôi là trẻ mồ côi, không có họ, ngày bọn họ nhặt được tôi vừa vặn là thứ Bảy, cho nên đều gọi tôi như vậy,” Thiếu niên nhún vai, “Dù sao ở Thiên Hà Số 8, tên cũng chẳng quan trọng lắm.” (Thứ 7 là chu lục-周六)
Hắn có vầng trán đầy đặn, đôi mắt thẳng mà sâu, môi mỏng, khóe miệng hơi xệ xuống, nhìn tướng mạo sẽ cảm thấy mặt mũi hắn rất “thông minh”, chỉ là thông minh đến hơi kiêu căng.
Chu Lục hỏi: “Bọn họ đánh nhau, anh không tức giận à?”
Lục Tất Hành thở dài: “Ông trời để tôi đẹp trai thành một họa thủy, tôi cũng rất phiền não.”
“Người ngoại lai, thật ra anh là một người viết tiểu thuyết phải không?” Chu Lục nói, “Lần đầu tiên đến thành phố ngầm?”
Lục Tất Hành bóp điếu thuốc, quay đầu nhìn hắn.
“Bản thân căn cứ này chính là một trạm bổ sung vứt đi, chính phủ không cần nữa, bọn buôn lậu mới dám lén nhặt về dùng,” Chu Lục nói, “Tháp năng lượng trên trời cũng là nhặt, anh thấy trên trạm không gian đàng hoàng nào có thái dương giả chưa? Tháp năng lượng ấy là vật thí nghiệm thời đại Lịch Cựu Tinh không thu hồi, trôi giạt đến Thiên Hà Số 8, bị chúng tôi kéo đến chắp vá dùng làm thái dương, chứ không thấy được ánh dương, mấy lão ăn hại này dễ tự sát – căn cứ này của chúng tôi chính là nhặt đồng nát chắp vá ra, chẳng khác nào ổ chó dân lang thang lấy thùng giấy dựng ven đường, chưa biết chừng ngày nào đó thổi một trận gió to là sập, mọi người ngoài miệng không nói, thật ra trong lòng đều rất bất an, về sau anh đừng đùa nữa.”
“‘Trời đất’ đều là nhặt mót về?” Lục Tất Hành tựa hồ hơi kinh ngạc.
Chu Lục cười tự giễu.
Lại nghe Lục Tất Hành cảm thán một câu: “Vậy các em không phải cũng na ná thần tạo vật trong truyền thuyết, ngầu quá đó?”
Chu Lục vậy mà không đối đáp nổi.
Lục Tất Hành cười to vỗ vai hắn, nhìn thấy Độc Nhãn Ưng đằng xa vẻ mặt cáu kỉnh chen vào đám đông, cậu nhảy xuống thùng rác: “Ba tôi đến rồi, khả năng là kêu tôi đi ăn cơm, hôm khác nói chuyện, em cũng cỡ tuổi mấy học sinh của tôi, rảnh rỗi có thể tới nghe tôi giảng bài.”
Độc Nhãn Ưng mặt trầm như nước vẫy tay gọi cậu: “Mấy gánh nặng nhỏ con để trong hành lý thì sao, mặc kệ chúng nó à?”
“Không sao,” Lục Tất Hành nói, “Đều là tiểu lưu manh có thâm niên, biết đánh nhau thế nào không gây hậu quả nghiêm trọng, cứ để chúng hoạt động đi, coi như là tiết thể dục.”
Độc Nhãn Ưng lưng quần giắt súng laser, vẻ mặt hung tợn, đám đông tụ tập ẩu đả đều tự động né lão, nhanh chóng nhường ra một lối.
Độc Nhãn Ưng chắp tay sau lưng, trầm mặc một lúc: “Con đã sớm biết Xú Đại Tỷ che giấu tin tức về hải tặc vũ trụ.”
“Vâng.”
“Khi nào?”
“Khi đối mặt,” Lục Tất Hành cách vài bước ném đầu lọc thuốc lá vào thùng rác, “Trình độ Đội Tự Vệ dưới tay hắn chẳng mạnh hơn học sinh của con đến đâu, nhìn là biết chưa từng chạm vào cơ giáp, con vừa nghe ba nói hắn mua hàng loạt cơ giáp, còn chia kỳ trả góp là hiểu – nhưng con cho là hai người định ở đây nghỉ ngơi một thời gian, không ngờ Lâm trở mặt nhanh như vậy.”
Độc Nhãn Ưng nhìn thật sâu vào mắt cậu: “Cho nên con kêu mấy đứa nhóc kia ra ngoài?”
“Cả nhà Bạc Hà đều ở trên sao Bắc Kinh, cha mẹ White thì đã chuẩn bị sẵn sàng di dân,” Lục Tất Hành thôi cười, “Vitas và Tiểu Hoàng cũng là…”
Độc Nhãn Ưng: “Con sợ bọn chúng kích động đánh nhau à?”
“Là ba đánh nhau ấy chứ?” Lục Tất Hành nhìn lão một cái, “Ba, ba như thế về sau sẽ bị ba cao đấy.” (Ba cao gồm mỡ máu cao, huyết áp cao, đường huyết cao)
Độc Nhãn Ưng giơ tay vỗ lưng cậu một phát: “Nếu không phải học sinh của con vừa vặn trốn đi, có thể con đã chẳng rời khỏi sao Bắc Kinh được.”
–
Tác giả: Trùm tinh cầu là một game kinh doanh thời đại Lịch Tân Tinh, người chơi có thể xây dựng thế giới mới mỹ lệ của mình trên tinh cầu trụi lủi. Do khá là chán nên bị thị trường hờ hững, công ty game đã đóng cửa. ╮(╯▽╰)╭
“Làm phiền tiên sinh Spencer, ngươi ‘bệnh’ vài ngày trước đi, nếu có cần gì, ta sẽ đến tìm bất cứ lúc nào.” Lâm Tĩnh Hằng tước vũ khí Xú Đại Tỷ và đám vệ binh, lần lượt ném vào các phòng đơn giam giữ riêng, trước khi đi thưởng thức tỉ mỉ thiết kế độc đáo của nhà giam dưới lòng đất này một chút, phất tay, “Nơi đẹp đẽ thế này, ngươi không ở vài ngày thì tiếc lắm.”
Xú Đại Tỷ muốn chửi ầm lên.
Lâm Tĩnh Hằng dừng bước: “Đúng rồi, tính nết ta không tốt, ngươi chú ý đừng nói lung tung.”
Xú Đại Tỷ không dám thật sự chọc giận hắn, nghe cảnh cáo đành phải nuốt những lời văng tục về bụng, nhịn đến mức cổ to thêm một cỡ, phun ra một câu: “Mày cứ chờ đó cho tao!”
Nói xong, không đợi Lâm Tĩnh Hằng trào phúng, chính hắn đã đỏ mặt trước, cảm thấy câu này thật sự nhụt chí anh hùng, y như bê đê vậy, xấu hổ muốn rơi nước mắt.
Trạm Lư trong hình tượng tay máy giơ một ngón tay, nhắc nhở: “Tiên sinh, ngài đã trái với điều khoản tương quan về ‘cấm ngược đãi tù binh’ trong điều luật quản lý quân sự của liên minh, dựa theo đánh giá, diện tích giam cầm và tình hình lấy ánh sáng đều không phù hợp tiêu chuẩn liên minh, xâm phạm nhân quyền cơ bản của tù nhân, ngài còn uy hiếp đối phương…”
“Ồ,” Lâm Tĩnh Hằng dửng dưng trả lời, “Có ai muốn tới phạt tiền à?”
Trạm Lư: “…”
“Không phạt tiền, thì không có nhân quyền.” Lâm Tĩnh Hằng đè ngón út tay máy Trạm Lư giơ lên, “Rỗi việc đừng tự mình nhập số liệu không liên quan, học ai thế? Còn giơ lan hoa chỉ.”
Nhà tù xuống chút nữa chính là kho ngầm Xú Đại Tỷ cất cơ giáp, Lâm Tĩnh Hằng mang theo Trạm Lư trực tiếp đi thang máy xuống – trọng cơ giáp ba hạch gọi tắt là ‘trọng tam’, thân dài đến hơn một cây số, kiểu cơ giáp này từ năm 240 Lịch Tân Tinh đã bị liên minh đào thải triệt để khỏi quân đội.
“Lần gần nhất ta nhìn thấy trọng tam, là từ khi còn học ở học viện Ulan.” Lâm Tĩnh Hằng nói.
“Năm đầu tiên nhập học, môn điều khiển cơ giáp ngài được điểm tuyệt đối, còn các môn khác đều không lý tưởng lắm.” Trạm Lư nói, “Tướng quân Lục Tín lén gửi điện cho hiệu trưởng, yêu cầu cắt học bổng của ngài năm đó, để tránh khuyến khích tác phong xấu học lệch môn còn huênh hoang, nhưng hiệu trưởng tiên sinh rất giáo điều, lấy nội quy trường làm cớ cự tuyệt.”
Lâm Tĩnh Hằng sửng sốt: “Cái gì?”
Hắn nhập học học viện Ulan khi mới mười bốn tuổi, là học sinh nhỏ nhất trường, đang tuổi nổi loạn, chuyên làm theo ý mình, không ít giáo viên từng cáo tội Lục Tín, hắn bị nói hoài bực mình, bèn cược cuối năm chắc chắn có thể giành học bổng, điều kiện là để Lục tướng quân câm miệng một kỳ nghỉ hè… Dù sao thì, nhịn hai tháng không thể thao thao bất tuyệt là một cực hình đối với Lục tướng quân.
Trạm Lư giấu đầu hở đuôi thanh minh giúp chủ nhân tiền nhiệm: “Tướng quân Lục Tín rất quan tâm việc giáo dục ngài, không phải sợ thua ngài mới gian lận.”
Lâm Tĩnh Hằng: “…”
Phải rồi, thế ông ta còn rất chính trực.
Trọng tam tuy rằng xưa cũ, dẫu sao cũng là trọng cơ giáp, lượng cấp không thể đánh đồng với cơ giáp bình thường, cơ giáp “Bắc Kinh” đem đến trước mặt nó như con bọ cánh cứng bằng nhựa, chỉ hơi khởi động dự nhiệt đã dẫn đến một trận động đất nhỏ, nếu nó tùy tiện di chuyển dưới lòng đất, chắc có thể đội sập một loạt đường phố.
Nhưng may mà nó kỳ thật cũng không thể tùy tiện di chuyển.
Khi nãy mạng tinh thần của Trạm Lư vừa trùm lên thì Lâm Tĩnh Hằng đã phát hiện, hạch của cơ giáp này hư hao rất nghiêm trọng, cơ bản nửa hỏng, cũng chỉ có thể dự nhiệt phát ra chút động tĩnh. Chắc hẳn là xảy ra sự cố cơ hủy người chết, bị tiểu thương trái luật vớt về bảo dưỡng xác ngoài, xem như vật hiếm lạ bán giá cao trên chợ đen, lừa bọn ngu không biết nhìn hàng – Xú Đại Tỷ còn tưởng là tinh thần lực của đám gà mờ trong căn cứ không đủ mới không thể khởi động nó.
“Đây hẳn là loạt cơ giáp ba hạch cuối cùng liên minh sản xuất năm 170 Tân Lịch, từ sau đó tiến vào thời đại trọng cơ giáp siêu thời không, trên kỹ thuật tiến bộ nghiêng trời lệch đất, kiểu cơ giáp cũ liền ngừng sản xuất.” Tiếng Trạm Lư quanh quẩn ở phòng chứa cơ giáp, nói đoạn trên tay máy chiếu một luồng huỳnh quang lên phần đuôi cơ giáp, “Ngài xem, chỗ này có đánh số sản xuất.”
“Tất cả trọng cơ giáp của liên minh đều có hồ sơ, cho dù hỏng cũng đều thu về, theo lý thuyết không nên lọt ra ngoài,” Lâm Tĩnh Hằng ngửa đầu nhìn thân cơ giáp khổng lồ, “Tìm kiếm thử trong kho số liệu của ngươi, tra theo số lô sản xuất, xem cơ giáp này rốt cuộc là thế nào.”
“Tiên sinh, trong kho số liệu của tôi không thể tìm được số này, đây là một cơ giáp khi xuất xưởng không được ghi vào danh sách.”
Lâm Tĩnh Hằng cau mày.
Trọng cơ giáp khác với tiểu cơ giáp bình thường, trọng giáp là trọng khí quốc gia, quân đội quản lý cực kỳ nghiêm ngặt, từ lúc sản xuất đến lúc hỏng, đều nắm rõ như tảng đá của rừng bia đằng sau quốc hội liên minh, sẽ tuyệt đối không vô duyên vô cớ mất một chiếc.
Nó cho thấy điều gì?
Lâm Tĩnh Hằng đột nhiên quay người sải bước ra ngoài.
Độc Nhãn Ưng chờ hắn ở cửa nhà tù chứ không xuống theo, bởi vì sợ mình nhất thời trượt tay bắn chết Xú Đại Tỷ, lúc này dưới chân lão đã dồn một đống đầu lọc, đang thất khiếu bốc khói phun mây phun sương. Nghe thấy tiếng bước chân, Độc Nhãn Ưng không hề quay đầu nói: “Mày định làm thế nào?”
“Kiểm kê vật tư dự trữ và vũ khí trang bị, bao gồm căn cứ này cùng hai nhà kho bí mật phía sau, xác nhận chiến bị sung túc hay không.” Lâm Tĩnh Hằng nói, “Sau đó tôi sẽ dùng thiết bị của căn cứ mở định vị và thông tin liên lạc với bên ngoài, triệu tập Bạch Ngân Thập Vệ, Bạch Ngân Cửu mất liên lạc ở bên ngoài Thiên Hà Số 8, cách nơi này hẳn không xa. Mặt khác, bên dưới có một ‘trọng tam’, hạch cơ giáp hỏng nặng, vừa khéo có thể lắp Trạm Lư lên, giải quyết vấn đề hắn tốn điện, chỗ khác cần tìm một kỹ sư cơ giáp kiểm tu, tôi sẽ đi tìm Lục Tất Hành.”
Độc Nhãn Ưng “À” một tiếng, hiếm thấy không gây sự với hắn, đi theo sau Lâm Tĩnh Hằng, lão dừng một chút, đột nhiên hỏi: “Mở thông tin liên lạc với bên ngoài, tọa độ nơi này sẽ bị lộ.”
“Ừm, biết,” Lâm Tĩnh Hằng nói, “Chiến bị một khi kiểm kê xong, sẽ men theo tuyến đường ngầm chuyển dời đến hai nhà kho bí mật của Spencer trước, vừa vặn lấy căn cứ này làm mồi nhử, mài lưỡi kiếm cho Bạch Ngân Cửu.”
Độc Nhãn Ưng nói: “Tao không nói vật tư – những người trong căn cứ thì sao?”
Lâm Tĩnh Hằng không hề quay đầu lại: “Liên quan gì đến tôi?”
Độc Nhãn Ưng thần sắc phức tạp nhìn bóng lưng hắn chằm chằm: “Rời khỏi liên minh năm năm, cũng không thể làm cho mày hơi dính một chút tình người.”
Lâm Tĩnh Hằng cười nhạo: “Ông muốn đầu Ares Phùng, hay muốn tràn ngập tình người chơi trò ‘trùm tinh cầu’ ở nơi quỷ tha ma bắt này?”
Trong khi nói chuyện, hai người đã đến cổng tòa nhà hành chính, đúng lúc này, không xa bùng lên một tràng reo hò. Mọi người đều chạy tới một hướng, bà chủ nhà tóc rối bù từ trên lầu cư dân đông đúc thò đầu ra, lũ trẻ ngốc nghếch rượt đuổi đùa giỡn cũng đều rướn cổ –
Chỉ thấy màn hình xoay tròn ba trăm sáu mươi độ cao vút chính giữa trạm không gian vậy mà “sống” lại, tầng khí quyển nhân tạo phía trên hiện lên một lớp màng đen trong suốt, chặn ánh sáng mạnh ban ngày, tránh ảnh hưởng chất lượng hình ảnh, màn hình dưới màng chắn sáng như cánh hoa xòe ra từng tầng, nâng lên hình ảnh lập thể.
Đó là một bộ phim điện ảnh cũ, ống kính quay chậm thong thả lia qua, hoa tươi bạt ngàn sơn dã dần dần nở rộ, một luồng sáng từ ngoài tầm nhìn chiếu vào, thiết bị âm thanh chôn ở các góc trạm không gian tập thể phát ra hợp tấu violin trầm thấp, thùng loa lâu năm không sửa, một số đã hỏng, một số tuy còn thoi thóp nhưng lệch âm, nhạc nhẽo lộn xộn hỗn tạp lại, như tiếng vọng đến từ tinh không xa xôi, mọi người thoạt tiên lặng im, sau đó reo hò đổ xô đến quảng trường nhỏ dưới màn hình như trẩy hội.
Quảng trường từ lâu đã biến thành điểm chất đống rác thải sinh hoạt tạm thời chờ xử lý trong căn cứ, mùi hôi nồng nặc, ít ai lui tới, mọi người nhanh chóng bắt đầu tự phát dọn rác, tiếng thét và tiếng huýt sáo sắp át cả tiếng phim.
Năm mươi năm rồi, trong trạm không gian cách biệt với đời này, họ sống nương tựa lẫn nhau, cả ngày lo lắng, chưa từng dám chờ mong cuộc sống chật chội năm này sang tháng nọ sẽ có bất cứ thay đổi gì.
Có một cụ già bật khóc, bởi vì trong trạm không gian mặc dù có nhà cao tầng, có trời xanh nhân tạo, trọng lực giống như thật, nhưng không có núi cao và vực sâu, không có hạ qua đông đến năm lại năm, những cảnh đẹp trên tinh cầu đó quá xa họ, xa xôi đến mức bà đã quên mất gió xuân lướt qua bùn đất ẩm ướt là mùi thế nào rồi.
Cách đó không xa, Lục Tất Hành bị một đám người quần áo tả tơi tung lên.
“Đừng đừng đừng, nhiệt tình bình thường là được rồi, quá nhiệt tình cháu nuốt không trôi, mọi người văn minh xem phim, văn minh!” Cậu luống cuống tay chân từ chối, “Ông cụ kia cũng đừng hùa theo, mau tránh ra, cháu nhất định sẽ đè gãy xương ông mất! Không phải là một cái màn hình thôi sao, khoan kích động, công trình chúng ta phải làm còn nhiều lắm!”
Lâm Tĩnh Hằng khẽ cau mày, đứng lại.
Lục Tất Hành hết sức linh hoạt chui khỏi đám đông, đứng lên một thùng rác, cậu không biết lấy đâu ra một thiết bị khuếch âm, khả năng còn là kết quả của thời đại Địa Cầu, tích bụi của hai thời đại. Lục Tất Hành khom lưng tóm học sinh ngốc Gà Chọi, trong khi Gà Chọi vẻ mặt vô tội, dùng sơ mi trắng của gã lau sạch thiết bị khuếch âm bằng ngón cái, tạm dừng bộ phim trên màn hình.
Sau một thời gian nữa, chắc Lục Tất Hành có thể ra ngoài thành lập một tổ chức tà giáo – một cái thùng rác be bé lại bị cậu đạp ra tư thế của hội trường học viện Tinh Hải.
“A lô a lô,” Lục Tất Hành lắc đầu, “Âm thanh không tốt, bao nhiêu năm không sửa rồi? Lát tìm bản vẽ thiết kế ra, chúng ta lần lượt đào lên sửa – chào mọi người, tôi là do tiên sinh Spencer lão đại của các vị mới nhặt về từ trên trời, nghề chính của tôi là giáo viên, nghề phụ là thợ sửa chữa, từ cơ giáp tàu buôn tầng khí quyển, cho tới ống nước bếp lò tấm năng lượng, ngoại trừ tháp năng lượng Plasma trên trời và bồn cầu trong nhà các vị, những cái khác đều có thể tới tìm tôi tư vấn.”
Mọi người cười rộ lên.
Độc Nhãn Ưng thở dài, định băng qua đám đông đi gọi Lục Tất Hành về.
Lâm Tĩnh Hằng lại không nhúc nhích, dựa vào dưới kiến trúc tòa nhà hành chính đỏm dáng, từ xa chăm chú nhìn cậu thanh niên đọc diễn văn trên thùng rác.
“Đây chỉ là bước đầu tiên,” Lục Tất Hành hào hứng vẽ một cái bánh to cho người dân của căn cứ, “Màn hình sửa xong rồi, kế tiếp chúng ta có thể sửa luôn dàn âm thanh, dù sao giải trí mới là việc lớn của đời người, chờ đến khi mọi người có thể vừa xem phim vừa làm việc, chúng ta sẽ làm vài việc lớn khác.”
Bên dưới có người hỏi: “Làm việc lớn gì?”
“Đầu tiên phải sửa lại hệ thống nguồn năng lượng của căn cứ, cố gắng để mọi người 24 giờ đều được cung cấp điện, Đội Tự Vệ có thể diễn tập cơ giáp bất cứ lúc nào.” Lục Tất Hành nói, “Nguồn năng lượng đuổi kịp rồi, chúng ta một lần nữa lập kế hoạch sửa chữa các phương tiện sinh hoạt trong căn cứ, hoàn thiện các vòng tuần hoàn sinh thái, xây dựng hệ thống phòng ngự chống đạn đạo cấp bậc tinh cầu…”
Thủ đô Cayley của Thiên Hà Số 8 còn chưa có hệ thống chống đạn đạo, đám nhà quê trong căn cứ giật mình trước sự nổ như thần này, Lục Tất Hành còn chưa dứt lời các thính giả đã cười ầm lên.
Có người la lên: “Sau đó chúng ta có thể cận đánh hải tặc vũ trụ, viễn chinh tám đại thiên hà à?”
“Chúng ta còn phải thành lập chính phủ liên minh, đi lên đỉnh cao đời người! Ha ha ha, thế tôi yêu cầu lập pháp, tiện dân bên ngoài đều phải quỳ xuống, hôn cái chân thối của tôi liếm đế giày tôi, gái đẹp trừ ra.”
“Mau xuống đi cậu kia, tôi còn phải xem phim.”
“Có thể sửa đám phế phẩm Đội Tự Vệ trước không?”
“Không thể, hắn mới nói là không sửa bồn cầu.”
“Này, chàng trai, sao chú mày có thể kỳ thị bồn cầu, mông của chú mày đã đồng ý chưa?”
Gà Chọi không thể nhịn được, cậy mình cao to, từ trong đoàn người nhảy dựng lên, kéo một kẻ lớn giọng nhất ra tay; cùng lúc đó, có đội viên Đội Tự Vệ vừa vặn không trực xen lẫn trong đám đông vốn định xem phim, không dưng bị nhục mạ, lập tức cũng không kiềm nổi gia nhập chiến đấu, đánh nhau loạn xạ.
Lục Tất Hành không mấy để ý tháo thiết bị khuếch âm xuống, đã quen với nhạo báng của mọi người từ lâu rồi. Cậu ngồi trên thùng rác, mân mê mở kho nhạc đa phương tiện của căn cứ, chọn một bài nhạc chọi trâu cổ xưa làm nhạc nền cho các anh hùng hảo hán, bản thân huýt sáo theo.
Bên cạnh có người đưa điếu thuốc cho cậu, là hàng rẻ tiền làm rất ẩu, Lục Tất Hành quay đầu thấy là một người trẻ tuổi, mặt chưa nảy nở còn đậm nét thiếu niên, không quá hai mươi tuổi, nhưng đã mặc đồng phục Đội Tự Vệ.
Lục Tất Hành vui vẻ nhận lấy: “Cảm ơn, em xưng hô như thế nào?”
“Chu Lục.”
“Họ Chu à? Nhìn em không thấy có huyết thống phương Đông lắm.”
“Không, tôi là trẻ mồ côi, không có họ, ngày bọn họ nhặt được tôi vừa vặn là thứ Bảy, cho nên đều gọi tôi như vậy,” Thiếu niên nhún vai, “Dù sao ở Thiên Hà Số 8, tên cũng chẳng quan trọng lắm.” (Thứ 7 là chu lục-周六)
Hắn có vầng trán đầy đặn, đôi mắt thẳng mà sâu, môi mỏng, khóe miệng hơi xệ xuống, nhìn tướng mạo sẽ cảm thấy mặt mũi hắn rất “thông minh”, chỉ là thông minh đến hơi kiêu căng.
Chu Lục hỏi: “Bọn họ đánh nhau, anh không tức giận à?”
Lục Tất Hành thở dài: “Ông trời để tôi đẹp trai thành một họa thủy, tôi cũng rất phiền não.”
“Người ngoại lai, thật ra anh là một người viết tiểu thuyết phải không?” Chu Lục nói, “Lần đầu tiên đến thành phố ngầm?”
Lục Tất Hành bóp điếu thuốc, quay đầu nhìn hắn.
“Bản thân căn cứ này chính là một trạm bổ sung vứt đi, chính phủ không cần nữa, bọn buôn lậu mới dám lén nhặt về dùng,” Chu Lục nói, “Tháp năng lượng trên trời cũng là nhặt, anh thấy trên trạm không gian đàng hoàng nào có thái dương giả chưa? Tháp năng lượng ấy là vật thí nghiệm thời đại Lịch Cựu Tinh không thu hồi, trôi giạt đến Thiên Hà Số 8, bị chúng tôi kéo đến chắp vá dùng làm thái dương, chứ không thấy được ánh dương, mấy lão ăn hại này dễ tự sát – căn cứ này của chúng tôi chính là nhặt đồng nát chắp vá ra, chẳng khác nào ổ chó dân lang thang lấy thùng giấy dựng ven đường, chưa biết chừng ngày nào đó thổi một trận gió to là sập, mọi người ngoài miệng không nói, thật ra trong lòng đều rất bất an, về sau anh đừng đùa nữa.”
“‘Trời đất’ đều là nhặt mót về?” Lục Tất Hành tựa hồ hơi kinh ngạc.
Chu Lục cười tự giễu.
Lại nghe Lục Tất Hành cảm thán một câu: “Vậy các em không phải cũng na ná thần tạo vật trong truyền thuyết, ngầu quá đó?”
Chu Lục vậy mà không đối đáp nổi.
Lục Tất Hành cười to vỗ vai hắn, nhìn thấy Độc Nhãn Ưng đằng xa vẻ mặt cáu kỉnh chen vào đám đông, cậu nhảy xuống thùng rác: “Ba tôi đến rồi, khả năng là kêu tôi đi ăn cơm, hôm khác nói chuyện, em cũng cỡ tuổi mấy học sinh của tôi, rảnh rỗi có thể tới nghe tôi giảng bài.”
Độc Nhãn Ưng mặt trầm như nước vẫy tay gọi cậu: “Mấy gánh nặng nhỏ con để trong hành lý thì sao, mặc kệ chúng nó à?”
“Không sao,” Lục Tất Hành nói, “Đều là tiểu lưu manh có thâm niên, biết đánh nhau thế nào không gây hậu quả nghiêm trọng, cứ để chúng hoạt động đi, coi như là tiết thể dục.”
Độc Nhãn Ưng lưng quần giắt súng laser, vẻ mặt hung tợn, đám đông tụ tập ẩu đả đều tự động né lão, nhanh chóng nhường ra một lối.
Độc Nhãn Ưng chắp tay sau lưng, trầm mặc một lúc: “Con đã sớm biết Xú Đại Tỷ che giấu tin tức về hải tặc vũ trụ.”
“Vâng.”
“Khi nào?”
“Khi đối mặt,” Lục Tất Hành cách vài bước ném đầu lọc thuốc lá vào thùng rác, “Trình độ Đội Tự Vệ dưới tay hắn chẳng mạnh hơn học sinh của con đến đâu, nhìn là biết chưa từng chạm vào cơ giáp, con vừa nghe ba nói hắn mua hàng loạt cơ giáp, còn chia kỳ trả góp là hiểu – nhưng con cho là hai người định ở đây nghỉ ngơi một thời gian, không ngờ Lâm trở mặt nhanh như vậy.”
Độc Nhãn Ưng nhìn thật sâu vào mắt cậu: “Cho nên con kêu mấy đứa nhóc kia ra ngoài?”
“Cả nhà Bạc Hà đều ở trên sao Bắc Kinh, cha mẹ White thì đã chuẩn bị sẵn sàng di dân,” Lục Tất Hành thôi cười, “Vitas và Tiểu Hoàng cũng là…”
Độc Nhãn Ưng: “Con sợ bọn chúng kích động đánh nhau à?”
“Là ba đánh nhau ấy chứ?” Lục Tất Hành nhìn lão một cái, “Ba, ba như thế về sau sẽ bị ba cao đấy.” (Ba cao gồm mỡ máu cao, huyết áp cao, đường huyết cao)
Độc Nhãn Ưng giơ tay vỗ lưng cậu một phát: “Nếu không phải học sinh của con vừa vặn trốn đi, có thể con đã chẳng rời khỏi sao Bắc Kinh được.”
–
Tác giả: Trùm tinh cầu là một game kinh doanh thời đại Lịch Tân Tinh, người chơi có thể xây dựng thế giới mới mỹ lệ của mình trên tinh cầu trụi lủi. Do khá là chán nên bị thị trường hờ hững, công ty game đã đóng cửa. ╮(╯▽╰)╭
/203
|