Đội trưởng Đệ Cửu Vệ – tướng quân Turan, lập tức rùng mình, nghĩ thầm: “Ôi mẹ ơi, quả thật là tự cổ hồng nhan đa bạc mệnh, ta gặp phải thời vận gì vậy?”
Cô nàng quay đầu bỏ chạy, tiếc thay tiếng giày lính “cộp cộp” khi đến đã tự làm lộ, Lâm Tĩnh Hằng quát một tiếng: “Ngươi đứng lại đó cho ta!”
Turan thấp thỏm nép vào chân tường đứng im, nghĩ nghĩ lại quay đi, giữ nguyên động tác quay mặt vào tường hối lỗi, phi lễ chớ nhìn.
Lục Tất Hành thong dong lấy tay về, phảng phất sát khí đập vào mặt gặp cậu đều vòng qua, hóa thành hai làn gió mát vỗ tay áo cậu.
Nếu lúc này cậu làm dáng như bình thường, có lẽ Lâm Tĩnh Hằng còn có thể dứt khoát tống cổ cậu ra.
Nhưng người thanh niên đứng thẳng tắp, đôi mắt cũng chăm chú nhìn thẳng hắn, đồng tử sáng rực và chân thành – sáng quá rồi, gần như có chút ngây thơ, như một đứa trẻ… Những người làm nghiên cứu khoa học này, khi mỏi mắt nhìn chằm chằm một kết quả giải toán chờ mong đã lâu, ánh mắt đều như trẻ con vậy.
Mà cậu đứng hơi gần, Lâm Tĩnh Hằng có thể ngửi được mùi nóng hừng hực của người thanh niên, lộ ra sức sống bừng bừng.
Lâm Tĩnh Hằng nghẹt thở, im lặng ba giây, rồi hắn cẩn thận nhích nửa bước, né tránh sức sống khiến tim đập nhanh này, dùng hết mười phần khắc chế và bình tĩnh mà khéo léo từ chối: “Tôi rất cảm ơn, nhưng tôi không có suy nghĩ này, ba cậu cũng không thích cậu qua lại quá thân thiết với tôi, không cần mất công vô ích, hãy ra ngoài trước đi.”
Turan bị bắt bàng thính trong nháy mắt hoài nghi mình đã nhận nhầm lão đại, muốn tìm kiểu gien kiểm tra thử.
Lục Tất Hành chớp chớp mắt, không hề để ý chút nào, khả năng là xúp gà hầm nhiều quá đổ không hết, cậu mở miệng chính là một đoạn nhảm nhí có thể viết vào sách báo toilet: “Thích một đóa hoa, chưa hẳn nhất định phải nhìn thấy hoa nở, thích một người, chưa hẳn nhất định phải có kết quả, quá trình theo đuổi tình yêu và cái đẹp làm sao có thể nói là mất công vô ích được? Bản thân nó chính là một quá trình vô cùng tốt đẹp, anh không cảm thấy à?”
Lâm Tĩnh Hằng không cảm thấy, hơn nữa không đáp trả được, đã dùng hết những lời dễ nghe trời ban, hắn hiện nguyên hình: “Ăn no rửng mỡ, cút!”
Hắn không rút súng, mức độ này cũng không tính là nổi giận, ngược lại giống mãnh thú cẩn thận co móng vuốt, dùng đệm thịt vỗ nhẹ cậu một cái, Lục Tất Hành bị vỗ mở cờ trong bụng, một vừa hai phải, vừa đi ra ngoài vừa dào dạt nhiệt tình chào Turan: “Chào vệ đội trưởng, tóc cắt rất nghệ thuật đó. Cơ giáp có gì cần bảo trì, cứ tới tìm tôi bất cứ lúc nào.”
Turan dùng ánh mắt chiêm ngưỡng liệt sĩ nhìn theo bóng lưng cậu đi xa.
Lâm Tĩnh Hằng cảm thấy một vòng cổ tay như bị ủi qua bằng bàn ủi, nhiệt độ kéo dài mãi không tan, một bầu sầu tự vừa nãy bị Lục Tất Hành khuấy tung hết, hắn dở khóc dở cười, lại có chút khác thường không nói nên lời.
Hắn rót cho mình một ly nước lạnh, đanh mặt vẫy tay gọi Turan lăn tới.
Turan phụng lệnh chỉnh đốn ngoại hình, không dám để hắn đợi lâu, vội vàng rửa mặt, một nhát dao cắt phăng mái tóc dài nuôi đã nhiều năm đến ngang tai, để lộ cổ, duy chỉ có hai lọn tóc quăn ở thái dương không nỡ động tới vẫn buông ở đó, ý đồ lừa dối qua cửa.
Lâm Tĩnh Hằng nhìn quét cô nàng một cái, cảm thấy hình tượng này chẳng có tí thẩm mỹ nào, y như con xén tóc bị điện cuốn râu. “Nói ta nghe, liên minh bây giờ thế nào?”
“Tướng quân,” Turan nghe câu hỏi này, bỗng nhiên thôi cợt nhả, đứng thẳng trước mặt hắn, “Bây giờ không còn liên minh nữa rồi.”
Ngữ khí cô bình bình đạm đạm, rơi vào tai người lại kinh tâm động phách như tiếng sấm.
Turan hỏi: “Tôi nói từ đâu đây?”
Lâm Tĩnh Hằng dừng một chút: “Cứ điểm Bạch Ngân.”
Turan hơi ngẩng đầu lên, sau đó dùng một loại ngữ khí nhạt nhẽo không hợp với phong cách lắm lời của cô: “Năm nay… năm ngoái cuối tháng Sáu, nửa đêm, không có bất cứ dấu hiệu gì, hệ thống năng lượng của cứ điểm Bạch Ngân đột nhiên sụp đổ, phòng ngự bị tắt không thể khởi động lại, hơn một ngàn trọng giáp siêu thời không trong tình huống như vậy xâm nhập tầng khí quyển, không tỏ rõ thân phận, cũng không có cảnh báo, trực tiếp oanh tạc điên cuồng, khiến cứ điểm Bạch Ngân tổn thất nặng nề.”
Cứ điểm Bạch Ngân, vô số tinh anh, học viện Ulan tích lũy trăm thế hệ, Lâm Tĩnh Hằng dốc sức mấy chục năm…
Turan sửa lại cách dùng từ: “Không, phải nói là, gần như toàn quân bị diệt.”
Dù rằng Lâm Tĩnh Hằng cảm thấy mình luôn lợi dụng cứ điểm Bạch Ngân, trừ Bạch Ngân Thập Vệ ra thì chưa từng coi người khác là người một nhà, nghe xong mấy câu này, huyết khí dằn xuống không được còn đang điên cuồng xông lên đỉnh đầu hắn.
“Nguyên nhân là gì?” Lâm Tĩnh Hằng hạ giọng hỏi, “Giám sát mạng chết hết à? Đội tuần tra đâu? Mù à?”
“Hệ thống năng lượng của cứ điểm Bạch Ngân là bị xâm nhập từ mạng nội bộ, có người gắn một con chip trên thân cơ của Trạm Lư, Trạm Lư không khởi động được, cho nên hai tháng họ mới kiểm tra một lần theo lệ, quyền hạn rất cao, bị họ bỏ qua. Về phần đội tuần tra – cứ điểm Bạch Ngân lớp thì đi mất lớp thì từ chức, Lý thượng tướng giá áo túi cơm giữ chức suông, số còn lại cũng không phục hắn quản, hắn không chịu đứng ngoài cuộc, liền tự chủ trương dùng một nhóm người nhân tạo, đội tuần tra ngày đó vừa vặn là vệ đội người nhân tạo, cũng bị hack.”
Lỗ hổng lộn xộn trong đây, Lâm Tĩnh Hằng vừa nghe liền hiểu ngay.
Cơ giáp và trí tuệ nhân tạo hạch cơ giáp là sản nghiệp của quân ủy, nhưng người nhân tạo – tuy rằng nguyên lý đều giống nhau, chỉ là trí tuệ nhân tạo bản đơn giản hóa, có thể sản xuất hàng loạt – lại bởi vì lợi nhuận cao mà bị quản ủy hội Vườn Địa Đàng cướp đoạt, thành sản phẩm đặc biệt phê duyệt của quản ủy hội.
Người nhân tạo thay quân đội loài người, trong đây dính đến bao nhiêu giá trị sản lượng và lợi nhuận? Lợi ích của bao nhiêu người cuốn vào đây? Khỏi cần nghĩ cũng biết là con số thiên văn. Lý thượng tướng đã không là cái chó gì, thì làm sao thượng vị cứ điểm Bạch Ngân? Và tại sao vừa thượng nhiệm đã phổ biến chiến đội người nhân tạo ở cứ điểm Bạch Ngân? (Con số thiên văn là số rất lớn)
Hiển nhiên, đây hoàn toàn là kết quả đánh cờ của quân ủy và quản ủy hội.
Nhưng không ngờ, bọn họ nội bộ choảng nhau, lại tạo ra mầm họa lớn như vậy.
Lâm Tĩnh Hằng trầm giọng hỏi: “Đây là phỏng đoán của ngươi, căn cứ đâu?”
“Không có, không phải tôi đoán, mà là chính Lý thượng tướng nói.”
“Lý còn sống?” Lâm Tĩnh Hằng hơi giật mình.
Hắn lại còn mặt mũi sống tiếp!
“‘Suất ăn’ mà đoàn cận vệ của Lý thượng tướng ăn, không dùng cùng một hệ thống năng lượng với cứ điểm Bạch Ngân, bọn họ liều chết che chở hắn phá vây, cả một cứ điểm Bạch Ngân chỉ có mình tên già này và mấy cận vệ chạy thoát.” Turan nhún vai, “Nhưng không sống nổi đến bây giờ, trên đường trốn đến ‘Thành Thiên Sứ’ hắn đã bị người ta đánh cướp ám sát rồi.”
Lâm Tĩnh Hằng phút chốc cau mày: “Là ngươi hay Bạch Ngân Thập làm?”
Bạch Ngân Thập cũng là đội đột kích nhưng nghiêng về ám sát mai phục, là thích khách vũ trụ.
“Tôi.” Turan không kiêng dè thừa nhận ngay, thản nhiên nhìn lại hắn, là một con xén tóc cả người nồng mùi máu.
“Chúng ta đã ăn cơm của cứ điểm Bạch Ngân, dùng sân huấn luyện, trị đám tiểu bạch kiểm mới tốt nghiệp trường quân đội ở đó, chặng đường mỗi người tuần tra quanh cứ điểm Bạch Ngân cộng lại đủ đi mấy vòng Thiên Hà Số 1. Tôi cảm thấy không có đạo lý, tướng quân, cứ điểm Bạch Ngân thất thủ là một tay tên chó chết Ares Lý kia tạo thành, mười vạn trú binh hủy trên tay một mình hắn, cuối cùng chính hắn muốn chạy trốn đến Thành Thiên Sứ tị nạn, tiếp tục làm một kẻ quyền quý chân trong chân ngoài – không có cửa đâu! Ngài muốn truy cứu trách nhiệm, tôi nhận phạt.”
Lâm Tĩnh Hằng khoát tay, không so đo mấy việc lắt nhắt này.
“Chính phủ liên minh hiện tại tình hình thế nào?”
“Chính phủ cũng ổn, chỉ là hơi yếu đuối.” Turan nghỉ một hơi, nói tiếp, “Trước khi thông tin liên lạc gián đoạn, tôi nghe nói chính phủ liên minh đã vứt bỏ Votaw, tập thể chuyển dời đến cứ điểm Thành Thiên Sứ, bây giờ Thành Thiên Sứ là bộ chỉ huy lâm thời. Trong tay họ vẫn còn quân, dù sao bộ đội đóng quân ở các cứ điểm xung quanh Thiên Hà Số 1 không ít, lại thêm nhà máy công nghiệp quân sự của quân ủy ngay tại Thành Thiên Sứ, đạn dược không thiếu, ông Woolf tự mình trấn giữ, vấn đề không lớn, đánh được với bọn hải tặc. Thiên Hà Số 1 ai hơi có đường đều đã theo đến đó tị nạn – bọn hải tặc ‘Đoàn Quang Vinh’ trực tiếp tiến vào từ cứ điểm Bạch Ngân, phá hoại chủ yếu chính là ở Thiên Hà Số 1.”
“Những người dân khác thì sao?”
“Người dân Thiên Hà Số 1 à? Ngược lại rất tốt. Thiên Hà Số 1 toàn là người danh giá, Đoàn Quang Vinh muốn xây dựng chính phủ, đi đường dụ dỗ, đương nhiên phải chiều họ, chỉ có điều không trung kiểm soát rất chặt, đừng có không dưng bay lung tung trên trời thì sẽ không sao, theo lý thuyết sinh hoạt đều được đảm bảo.” Turan buông tay, “Nhưng sau khi thông tin liên lạc sập, Vườn Địa Đàng cũng sập theo… Tôi không biết trong đây có nhân tố quản ủy hội cố ý do sợ người dân nghiêng về hải tặc vũ trụ hay không – tuy rằng không thiếu ăn không thiếu mặc, nhưng mà Vườn Địa Đàng vừa sập, cũng chết không ít người. Tôi nghe nói rất nhiều nơi đã thành lập đội tuần tra tự trợ, phụ trách một quảng trường, đề phòng tự sát.”
Những lời này nếu để đám “dã nhân” Thiên Hà Số 8 nghe thấy, chắc sẽ cảm thấy là chuyện phi lý.
Không thiếu ăn không thiếu mặc, còn có hải tặc vũ trụ lôi kéo, làm sao có thể chán sống muốn đi tìm cái chết? Cuộc sống tốt nhất ở Thiên Hà Số 8 cũng chẳng hơn như thế.
Phải biết rằng Bắc Kinh β một trong các tinh cầu từng phồn hoa nhất Thiên Hà Số 8, ngay cả việc cung cấp hơi ấm cho thành phố cơ bản cũng không giải quyết được, ba năm mùa đông giá rét, người vô gia cư chết đói chết cóng hàng loạt như lũ chó mèo lang thang, chẳng lạ chút nào. Cho đến khi cửa nát nhà tan, họ cũng chưa được thấy đồng loại khác trên thế giới này sống cuộc sống như thế nào.
Nhưng đây không hề là làm trò mèo.
Cả nền văn minh liên minh đều xây dựng trên Vườn Địa Đàng, ngoại trừ Thiên Hà Số 8, mọi người từ nhỏ đã được Vườn Địa Đàng che chở kỹ lưỡng, như mầm non chăm chút cẩn thận bằng dịch dinh dưỡng trong nhà kính thành phố, chưa bao giờ tiếp xúc với thế giới bên ngoài gió tạt nắng chiếu, một khi đập vỡ lồng ấm, như thú cưng nuôi trong nhà bị vứt ra đồng hoang, đôi khi thật sự không có cách nào sống tiếp được.
“Nhưng cũng chỉ mình Thiên Hà Số 1 ổn, các nơi khác thực sự khó mà nói. Tướng quân, ngài biết các đại thiên hà đều không có quyền tự trị quân sự, phòng ngự toàn dựa vào chút ít quân trung ương phái trú, chìa khóa mật giám sát quản lý cơ giáp của quân trung ương lại ở cứ điểm Bạch Ngân, chẳng ai ngờ được cứ điểm Bạch Ngân xảy ra chuyện trước hết.” Turan dừng lại, thở dài không rõ lắm, “Hải tặc vực ngoại thừa nước đục thả câu gây sự khắp nơi, cứ điểm Bạch Ngân lại mất liên lạc, quân trung ương của rất nhiều nơi căn bản không kịp phản ứng. Bây giờ không như chiến tranh cổ đại, mất tiên cơ còn có cơ hội cá muối trở mình – ngài không lái cơ giáp ra được, hệ thống chống đạn đạo nào chịu nổi đám liều mạng oanh tạc điên cuồng? Thi cốt không còn cũng tính là nhẹ rồi.”
Lâm Tĩnh Hằng bước chậm rãi.
Xuyên qua cửa sổ, hắn nhìn thấy các thành viên của võ trang căn cứ bên ngoài đang chỉnh đội, những người này không về nằm ườn ra, ăn mừng mình giữ được cái mạng chó, còn lảng vảng ở trạm cơ giáp, cũng không biết đang âm mưu mít-tinh phi pháp gì.
Cổ Lâm Tĩnh Hằng hơi nghèn nghẹn, gió tanh mưa máu giữa những câu chữ của Turan sắp nhấn chìm phòng điều khiển chính.
“Hải tặc có phe phái bất đồng, Đoàn Quang Vinh chiếm đóng Thiên Hà Số 1 bây giờ muốn đi theo đường thay đổi triều đại, không phải cần mua chuộc lòng người sao? Không đái vào một bình với đám thần kinh Hiệp hội chống Utopia. Cho nên Đoàn Quang Vinh sau khi chiếm Thiên Hà Số 1 không bao lâu liền đưa ra bản tuyên bố, phân rõ giới hạn với hải tặc khác, còn biến hết người ta thành tổ chức khủng bố phi pháp.” Turan giải thích vài câu đơn giản, “Đám hải tặc vực ngoại xâm phạm liên minh này vốn coi Đoàn Quang Vinh là ‘võ lâm minh chủ’ đầu lĩnh, bây giờ minh chủ đơn phương giải tán, bọn họ không biết là trả thù hay là thế nào, mà càng coi trời bằng vung, chuyện gì cũng làm được, ai gặp là xui xẻo.”
Tuy nói là “dưới ổ lật không có trứng lành”, nhưng thì ra dưới thiên tai nhân họa, trứng quyền quý cũng luôn có thể có tôn nghiêm hơn trứng bình thường một chút.
Chính phủ vĩ đại đua nhau lên sàn, mà giai cấp ẩn hình vĩ đại vững như thành đồng, sau khi chính phủ liên minh sụp đổ, lại vẫn trở thành chỉ đạo tinh thần của người mới tới.
“Sau khi ngài đi, chúng tôi theo dõi chiều hướng của Thiên Hà 6 và 7, tôi vẫn dẫn các anh em ‘chuyển phát nhanh’ giữa Thiên Hà 6 và 7,” “Chuyển phát nhanh” của Turan bỏ trong ngoặc kép, nghe là biết không phải chuyển phát nhanh đàng hoàng hợp pháp, “Đơn cuối cùng là tàn dư quân trung ương Thiên Hà Số 6 gặp đại vận chạy thoát, họ không có cơ giáp để dùng, bèn dẫn một bộ phận nhân sĩ phi quân đội tổ chức một đội võ trang dân gian, tìm cách nhờ chúng tôi vận chuyển một mớ trọng giáp cũ từ đường buôn lậu Thiên Hà Số 7 qua, nhưng chờ chúng tôi giao hàng đến nơi thì người thuê đã không còn.”
Lâm Tĩnh Hằng đưa mắt nhìn cô nàng.
“Căn cứ trú quân họ ẩn thân biến mất trên bản đồ – bị nổ tan tành, số cơ giáp này đành phải béo cho tôi. Hải tặc chiếm đóng Thiên Hà Số 6 cảm thấy người của Thiên Hà Số 6 không an phận, vì thế phong tỏa giao thông không trung, bắt đầu từ trung tâm hành chính, lái mấy trăm xe cơ giáp mặt đất chơi thi đấu tàn sát.” Turan nói, “Tôi cảm thấy không tiện lấy không cơ giáp của người ta, liền dẫn các anh em đi nổ căn cứ hải tặc trên sao thủ đô Thiên Hà Số 6, lãng phí không ít đạn đạo vào bọn chúng, sau đó chạy đến vực ngoại, lại tìm không ra đường nào tin được để bổ sung quân bị và năng lượng… Bằng không hôm nay cũng chẳng giật gấu vá vai như thế, xin lỗi tướng quân, trách tôi tự tiện hành động.”
Lâm Tĩnh Hằng không chú ý tới biện giải nho nhỏ của cô nàng: “Tất cả quân trung ương phái trú đều tệ hại thế à?”
“Không phải.” Turan hơi do dự, lắc đầu, “Có người phản ứng kịp thời, đều là cựu bộ của tướng quân Lục Tín, không biết thông qua biện pháp gì, sớm lấy được chìa khóa giám sát.”
Câu kế tiếp chẳng cần giải thích nhiều, Lâm Tĩnh Hằng tự khắc đã hiểu – chương trình quản lý của khóa giám sát rất phức tạp, có thể đột phá nó, chắc chắn từ rất sớm đã bắt đầu mật mưu, là muốn tạo phản hay thế nào thì khó mà nói.
Hai người lặng thinh một lúc lâu.
Turan hỏi: “Tướng quân, có gì ăn không?”
Lâm Tĩnh Hằng ngẩng đầu nhìn cô nàng.
Turan nói: “Hơn nửa năm không xuống đất, vật tư dự trữ không đủ, gần đây đều dựa vào ống tiêm dinh dưỡng qua ngày, dạ dày tôi sắp teo rồi. Ban nãy vội tìm ngài báo cáo trước, nước cũng chưa kịp uống.”
Lâm Tĩnh Hằng chỉ tủ thực phẩm ngay cửa phòng điều khiển chính.
Đám học sinh thường xuyên đến đây học, chuẩn bị sẵn để ăn.
Turan reo một tiếng, cũng không kén chọn, tiện tay vớ cái bánh mì bắt đầu nhai ngấu nghiến.
“Bên ngoài vật tư đã bắt đầu thiếu thốn?”
“Đừng nói nữa,” Turan ăn quá nhanh hơi nghẹn phải đấm ngực, “Bọn hải tặc vực ngoại khổ quen rồi nên cái gì cũng cướp. Vừa truyền bá tà giáo vừa cướp bóc, hệ thống tiền tệ tín dụng của liên minh đã sập cùng Vườn Địa Đàng, chẳng ai có tiền, ngài cũng không biết nên lấy cái gì đi đổi với người khác, ống tiêm dinh dưỡng sắp thành đồng tiền mạnh, còn có thể sống sót gặp ngài không dễ dàng đâu tướng quân à.”
Lâm Tĩnh Hằng gật đầu: “Những người khác có liên lạc không?”
“Không có,” Turan lắc đầu, “Loạn cào cào, đều đang tranh giành địa bàn, sau khi nhận được mệnh lệnh tôi vẫn cho người theo dõi điểm nhảy vũ trụ, chờ tín hiệu viễn trình của ngài. Vực ngoại địa hình quá phức tạp, chúng tôi không rành nơi này, trên đường đều có hải tặc canh gác, không tìm được tuyến đường ngầm đáng tin, thành thử không dám chạy lung tung.”
Lâm Tĩnh Hằng mở miệng muốn hỏi tiếp gì đó: “Lâm…”
Turan dính bơ lên khóe miệng, vội vàng chùi đi: “Hửm?”
“Không có gì.” Ngón tay Lâm Tĩnh Hằng ấn nhẹ các khớp, hắn nuốt xuống một bụng nóng ruột nóng gan khác, hỏi cũng chẳng được gì, thứ nhất phu nhân của thư ký trưởng đang ở Thành Thiên Sứ, bên cạnh nhiều tầng hộ vệ, không có việc gì sẽ không xuất đầu lộ diện, Turan chưa chắc đã nghe nói, “Ăn từ từ thôi, cho các ngươi hai mươi bốn tiếng nghỉ ngơi, sau đó tập hợp, ta cần xử lý sạch sẽ đám hải tặc xung quanh.”
Lục Tất Hành lái tiểu cơ giáp dùng để kiểm tu, thong thả đậu xuống sân ga cơ giáp, cậu vừa mới vào trong trọng giáp của Bạch Ngân Cửu nhìn sơ qua, phát hiện thật là một đám dư nghiệt thế kỷ trước, nhìn bên ngoài đáng sợ mà mở ra như vào viện bảo tàng lịch sử vậy, Lục Tất Hành hoài nghi mình đã ngửi thấy mùi chất bảo quản.
Thật sự rất khó tưởng tượng, Bạch Ngân Cửu chính là dựa vào đống sắt vụn đồng nát này để tiêu diệt thân vương Cayley.
Võ trang căn cứ tách ra nội chiến hơn ba tháng rốt cuộc bắt tay giảng hòa. Chu Lục, Foucault và Hoàng Thử Lang bình tĩnh hòa nhã tụ lại bàn bạc gì đó.
Tháp năng lượng bắt đầu ngả về tây, ánh sáng nghiêng nghiêng chiếu bóng phố lớn ngõ nhỏ của căn cứ trên mặt đất, bình yên khiến người ta có cảm giác như đã cách mấy đời rồi.
Bạch Ngân Cửu được nghỉ ngơi chốc lát đi dạo khắp nơi, có mục đích mà quan sát tình hình trong căn cứ, Turan đang chăm chú nhìn màn hình đa phương tiện không rời mắt, xem một bộ phim tình cảm xưa lắc xưa lơ.
Đối diện trạm cơ giáp, chị Béo dẫn một đám người cầm nồi niêu chậu bát đến, mùi thức ăn tỏa khắp bên ngoài trạm cơ giáp khô hanh, có một đứa trẻ nhảy lên xé lịch năm ngoái.
Sau đó họ dọn rượu và thức ăn lên, xếp một vòng nến trên bãi đất trống nhỏ ngay cửa trạm cơ giáp.
Chu Lục đứng dậy, tinh thần lực cạn kiệt khiến hắn hơi chấn động não, bước đi loạng choạng, hắn dẫn đầu lấy một xấp giấy nhỏ trong túi quần, trên mỗi tờ giấy có một cái tên biến mất, lần lượt dán chúng trên giá nến.
Cô nàng quay đầu bỏ chạy, tiếc thay tiếng giày lính “cộp cộp” khi đến đã tự làm lộ, Lâm Tĩnh Hằng quát một tiếng: “Ngươi đứng lại đó cho ta!”
Turan thấp thỏm nép vào chân tường đứng im, nghĩ nghĩ lại quay đi, giữ nguyên động tác quay mặt vào tường hối lỗi, phi lễ chớ nhìn.
Lục Tất Hành thong dong lấy tay về, phảng phất sát khí đập vào mặt gặp cậu đều vòng qua, hóa thành hai làn gió mát vỗ tay áo cậu.
Nếu lúc này cậu làm dáng như bình thường, có lẽ Lâm Tĩnh Hằng còn có thể dứt khoát tống cổ cậu ra.
Nhưng người thanh niên đứng thẳng tắp, đôi mắt cũng chăm chú nhìn thẳng hắn, đồng tử sáng rực và chân thành – sáng quá rồi, gần như có chút ngây thơ, như một đứa trẻ… Những người làm nghiên cứu khoa học này, khi mỏi mắt nhìn chằm chằm một kết quả giải toán chờ mong đã lâu, ánh mắt đều như trẻ con vậy.
Mà cậu đứng hơi gần, Lâm Tĩnh Hằng có thể ngửi được mùi nóng hừng hực của người thanh niên, lộ ra sức sống bừng bừng.
Lâm Tĩnh Hằng nghẹt thở, im lặng ba giây, rồi hắn cẩn thận nhích nửa bước, né tránh sức sống khiến tim đập nhanh này, dùng hết mười phần khắc chế và bình tĩnh mà khéo léo từ chối: “Tôi rất cảm ơn, nhưng tôi không có suy nghĩ này, ba cậu cũng không thích cậu qua lại quá thân thiết với tôi, không cần mất công vô ích, hãy ra ngoài trước đi.”
Turan bị bắt bàng thính trong nháy mắt hoài nghi mình đã nhận nhầm lão đại, muốn tìm kiểu gien kiểm tra thử.
Lục Tất Hành chớp chớp mắt, không hề để ý chút nào, khả năng là xúp gà hầm nhiều quá đổ không hết, cậu mở miệng chính là một đoạn nhảm nhí có thể viết vào sách báo toilet: “Thích một đóa hoa, chưa hẳn nhất định phải nhìn thấy hoa nở, thích một người, chưa hẳn nhất định phải có kết quả, quá trình theo đuổi tình yêu và cái đẹp làm sao có thể nói là mất công vô ích được? Bản thân nó chính là một quá trình vô cùng tốt đẹp, anh không cảm thấy à?”
Lâm Tĩnh Hằng không cảm thấy, hơn nữa không đáp trả được, đã dùng hết những lời dễ nghe trời ban, hắn hiện nguyên hình: “Ăn no rửng mỡ, cút!”
Hắn không rút súng, mức độ này cũng không tính là nổi giận, ngược lại giống mãnh thú cẩn thận co móng vuốt, dùng đệm thịt vỗ nhẹ cậu một cái, Lục Tất Hành bị vỗ mở cờ trong bụng, một vừa hai phải, vừa đi ra ngoài vừa dào dạt nhiệt tình chào Turan: “Chào vệ đội trưởng, tóc cắt rất nghệ thuật đó. Cơ giáp có gì cần bảo trì, cứ tới tìm tôi bất cứ lúc nào.”
Turan dùng ánh mắt chiêm ngưỡng liệt sĩ nhìn theo bóng lưng cậu đi xa.
Lâm Tĩnh Hằng cảm thấy một vòng cổ tay như bị ủi qua bằng bàn ủi, nhiệt độ kéo dài mãi không tan, một bầu sầu tự vừa nãy bị Lục Tất Hành khuấy tung hết, hắn dở khóc dở cười, lại có chút khác thường không nói nên lời.
Hắn rót cho mình một ly nước lạnh, đanh mặt vẫy tay gọi Turan lăn tới.
Turan phụng lệnh chỉnh đốn ngoại hình, không dám để hắn đợi lâu, vội vàng rửa mặt, một nhát dao cắt phăng mái tóc dài nuôi đã nhiều năm đến ngang tai, để lộ cổ, duy chỉ có hai lọn tóc quăn ở thái dương không nỡ động tới vẫn buông ở đó, ý đồ lừa dối qua cửa.
Lâm Tĩnh Hằng nhìn quét cô nàng một cái, cảm thấy hình tượng này chẳng có tí thẩm mỹ nào, y như con xén tóc bị điện cuốn râu. “Nói ta nghe, liên minh bây giờ thế nào?”
“Tướng quân,” Turan nghe câu hỏi này, bỗng nhiên thôi cợt nhả, đứng thẳng trước mặt hắn, “Bây giờ không còn liên minh nữa rồi.”
Ngữ khí cô bình bình đạm đạm, rơi vào tai người lại kinh tâm động phách như tiếng sấm.
Turan hỏi: “Tôi nói từ đâu đây?”
Lâm Tĩnh Hằng dừng một chút: “Cứ điểm Bạch Ngân.”
Turan hơi ngẩng đầu lên, sau đó dùng một loại ngữ khí nhạt nhẽo không hợp với phong cách lắm lời của cô: “Năm nay… năm ngoái cuối tháng Sáu, nửa đêm, không có bất cứ dấu hiệu gì, hệ thống năng lượng của cứ điểm Bạch Ngân đột nhiên sụp đổ, phòng ngự bị tắt không thể khởi động lại, hơn một ngàn trọng giáp siêu thời không trong tình huống như vậy xâm nhập tầng khí quyển, không tỏ rõ thân phận, cũng không có cảnh báo, trực tiếp oanh tạc điên cuồng, khiến cứ điểm Bạch Ngân tổn thất nặng nề.”
Cứ điểm Bạch Ngân, vô số tinh anh, học viện Ulan tích lũy trăm thế hệ, Lâm Tĩnh Hằng dốc sức mấy chục năm…
Turan sửa lại cách dùng từ: “Không, phải nói là, gần như toàn quân bị diệt.”
Dù rằng Lâm Tĩnh Hằng cảm thấy mình luôn lợi dụng cứ điểm Bạch Ngân, trừ Bạch Ngân Thập Vệ ra thì chưa từng coi người khác là người một nhà, nghe xong mấy câu này, huyết khí dằn xuống không được còn đang điên cuồng xông lên đỉnh đầu hắn.
“Nguyên nhân là gì?” Lâm Tĩnh Hằng hạ giọng hỏi, “Giám sát mạng chết hết à? Đội tuần tra đâu? Mù à?”
“Hệ thống năng lượng của cứ điểm Bạch Ngân là bị xâm nhập từ mạng nội bộ, có người gắn một con chip trên thân cơ của Trạm Lư, Trạm Lư không khởi động được, cho nên hai tháng họ mới kiểm tra một lần theo lệ, quyền hạn rất cao, bị họ bỏ qua. Về phần đội tuần tra – cứ điểm Bạch Ngân lớp thì đi mất lớp thì từ chức, Lý thượng tướng giá áo túi cơm giữ chức suông, số còn lại cũng không phục hắn quản, hắn không chịu đứng ngoài cuộc, liền tự chủ trương dùng một nhóm người nhân tạo, đội tuần tra ngày đó vừa vặn là vệ đội người nhân tạo, cũng bị hack.”
Lỗ hổng lộn xộn trong đây, Lâm Tĩnh Hằng vừa nghe liền hiểu ngay.
Cơ giáp và trí tuệ nhân tạo hạch cơ giáp là sản nghiệp của quân ủy, nhưng người nhân tạo – tuy rằng nguyên lý đều giống nhau, chỉ là trí tuệ nhân tạo bản đơn giản hóa, có thể sản xuất hàng loạt – lại bởi vì lợi nhuận cao mà bị quản ủy hội Vườn Địa Đàng cướp đoạt, thành sản phẩm đặc biệt phê duyệt của quản ủy hội.
Người nhân tạo thay quân đội loài người, trong đây dính đến bao nhiêu giá trị sản lượng và lợi nhuận? Lợi ích của bao nhiêu người cuốn vào đây? Khỏi cần nghĩ cũng biết là con số thiên văn. Lý thượng tướng đã không là cái chó gì, thì làm sao thượng vị cứ điểm Bạch Ngân? Và tại sao vừa thượng nhiệm đã phổ biến chiến đội người nhân tạo ở cứ điểm Bạch Ngân? (Con số thiên văn là số rất lớn)
Hiển nhiên, đây hoàn toàn là kết quả đánh cờ của quân ủy và quản ủy hội.
Nhưng không ngờ, bọn họ nội bộ choảng nhau, lại tạo ra mầm họa lớn như vậy.
Lâm Tĩnh Hằng trầm giọng hỏi: “Đây là phỏng đoán của ngươi, căn cứ đâu?”
“Không có, không phải tôi đoán, mà là chính Lý thượng tướng nói.”
“Lý còn sống?” Lâm Tĩnh Hằng hơi giật mình.
Hắn lại còn mặt mũi sống tiếp!
“‘Suất ăn’ mà đoàn cận vệ của Lý thượng tướng ăn, không dùng cùng một hệ thống năng lượng với cứ điểm Bạch Ngân, bọn họ liều chết che chở hắn phá vây, cả một cứ điểm Bạch Ngân chỉ có mình tên già này và mấy cận vệ chạy thoát.” Turan nhún vai, “Nhưng không sống nổi đến bây giờ, trên đường trốn đến ‘Thành Thiên Sứ’ hắn đã bị người ta đánh cướp ám sát rồi.”
Lâm Tĩnh Hằng phút chốc cau mày: “Là ngươi hay Bạch Ngân Thập làm?”
Bạch Ngân Thập cũng là đội đột kích nhưng nghiêng về ám sát mai phục, là thích khách vũ trụ.
“Tôi.” Turan không kiêng dè thừa nhận ngay, thản nhiên nhìn lại hắn, là một con xén tóc cả người nồng mùi máu.
“Chúng ta đã ăn cơm của cứ điểm Bạch Ngân, dùng sân huấn luyện, trị đám tiểu bạch kiểm mới tốt nghiệp trường quân đội ở đó, chặng đường mỗi người tuần tra quanh cứ điểm Bạch Ngân cộng lại đủ đi mấy vòng Thiên Hà Số 1. Tôi cảm thấy không có đạo lý, tướng quân, cứ điểm Bạch Ngân thất thủ là một tay tên chó chết Ares Lý kia tạo thành, mười vạn trú binh hủy trên tay một mình hắn, cuối cùng chính hắn muốn chạy trốn đến Thành Thiên Sứ tị nạn, tiếp tục làm một kẻ quyền quý chân trong chân ngoài – không có cửa đâu! Ngài muốn truy cứu trách nhiệm, tôi nhận phạt.”
Lâm Tĩnh Hằng khoát tay, không so đo mấy việc lắt nhắt này.
“Chính phủ liên minh hiện tại tình hình thế nào?”
“Chính phủ cũng ổn, chỉ là hơi yếu đuối.” Turan nghỉ một hơi, nói tiếp, “Trước khi thông tin liên lạc gián đoạn, tôi nghe nói chính phủ liên minh đã vứt bỏ Votaw, tập thể chuyển dời đến cứ điểm Thành Thiên Sứ, bây giờ Thành Thiên Sứ là bộ chỉ huy lâm thời. Trong tay họ vẫn còn quân, dù sao bộ đội đóng quân ở các cứ điểm xung quanh Thiên Hà Số 1 không ít, lại thêm nhà máy công nghiệp quân sự của quân ủy ngay tại Thành Thiên Sứ, đạn dược không thiếu, ông Woolf tự mình trấn giữ, vấn đề không lớn, đánh được với bọn hải tặc. Thiên Hà Số 1 ai hơi có đường đều đã theo đến đó tị nạn – bọn hải tặc ‘Đoàn Quang Vinh’ trực tiếp tiến vào từ cứ điểm Bạch Ngân, phá hoại chủ yếu chính là ở Thiên Hà Số 1.”
“Những người dân khác thì sao?”
“Người dân Thiên Hà Số 1 à? Ngược lại rất tốt. Thiên Hà Số 1 toàn là người danh giá, Đoàn Quang Vinh muốn xây dựng chính phủ, đi đường dụ dỗ, đương nhiên phải chiều họ, chỉ có điều không trung kiểm soát rất chặt, đừng có không dưng bay lung tung trên trời thì sẽ không sao, theo lý thuyết sinh hoạt đều được đảm bảo.” Turan buông tay, “Nhưng sau khi thông tin liên lạc sập, Vườn Địa Đàng cũng sập theo… Tôi không biết trong đây có nhân tố quản ủy hội cố ý do sợ người dân nghiêng về hải tặc vũ trụ hay không – tuy rằng không thiếu ăn không thiếu mặc, nhưng mà Vườn Địa Đàng vừa sập, cũng chết không ít người. Tôi nghe nói rất nhiều nơi đã thành lập đội tuần tra tự trợ, phụ trách một quảng trường, đề phòng tự sát.”
Những lời này nếu để đám “dã nhân” Thiên Hà Số 8 nghe thấy, chắc sẽ cảm thấy là chuyện phi lý.
Không thiếu ăn không thiếu mặc, còn có hải tặc vũ trụ lôi kéo, làm sao có thể chán sống muốn đi tìm cái chết? Cuộc sống tốt nhất ở Thiên Hà Số 8 cũng chẳng hơn như thế.
Phải biết rằng Bắc Kinh β một trong các tinh cầu từng phồn hoa nhất Thiên Hà Số 8, ngay cả việc cung cấp hơi ấm cho thành phố cơ bản cũng không giải quyết được, ba năm mùa đông giá rét, người vô gia cư chết đói chết cóng hàng loạt như lũ chó mèo lang thang, chẳng lạ chút nào. Cho đến khi cửa nát nhà tan, họ cũng chưa được thấy đồng loại khác trên thế giới này sống cuộc sống như thế nào.
Nhưng đây không hề là làm trò mèo.
Cả nền văn minh liên minh đều xây dựng trên Vườn Địa Đàng, ngoại trừ Thiên Hà Số 8, mọi người từ nhỏ đã được Vườn Địa Đàng che chở kỹ lưỡng, như mầm non chăm chút cẩn thận bằng dịch dinh dưỡng trong nhà kính thành phố, chưa bao giờ tiếp xúc với thế giới bên ngoài gió tạt nắng chiếu, một khi đập vỡ lồng ấm, như thú cưng nuôi trong nhà bị vứt ra đồng hoang, đôi khi thật sự không có cách nào sống tiếp được.
“Nhưng cũng chỉ mình Thiên Hà Số 1 ổn, các nơi khác thực sự khó mà nói. Tướng quân, ngài biết các đại thiên hà đều không có quyền tự trị quân sự, phòng ngự toàn dựa vào chút ít quân trung ương phái trú, chìa khóa mật giám sát quản lý cơ giáp của quân trung ương lại ở cứ điểm Bạch Ngân, chẳng ai ngờ được cứ điểm Bạch Ngân xảy ra chuyện trước hết.” Turan dừng lại, thở dài không rõ lắm, “Hải tặc vực ngoại thừa nước đục thả câu gây sự khắp nơi, cứ điểm Bạch Ngân lại mất liên lạc, quân trung ương của rất nhiều nơi căn bản không kịp phản ứng. Bây giờ không như chiến tranh cổ đại, mất tiên cơ còn có cơ hội cá muối trở mình – ngài không lái cơ giáp ra được, hệ thống chống đạn đạo nào chịu nổi đám liều mạng oanh tạc điên cuồng? Thi cốt không còn cũng tính là nhẹ rồi.”
Lâm Tĩnh Hằng bước chậm rãi.
Xuyên qua cửa sổ, hắn nhìn thấy các thành viên của võ trang căn cứ bên ngoài đang chỉnh đội, những người này không về nằm ườn ra, ăn mừng mình giữ được cái mạng chó, còn lảng vảng ở trạm cơ giáp, cũng không biết đang âm mưu mít-tinh phi pháp gì.
Cổ Lâm Tĩnh Hằng hơi nghèn nghẹn, gió tanh mưa máu giữa những câu chữ của Turan sắp nhấn chìm phòng điều khiển chính.
“Hải tặc có phe phái bất đồng, Đoàn Quang Vinh chiếm đóng Thiên Hà Số 1 bây giờ muốn đi theo đường thay đổi triều đại, không phải cần mua chuộc lòng người sao? Không đái vào một bình với đám thần kinh Hiệp hội chống Utopia. Cho nên Đoàn Quang Vinh sau khi chiếm Thiên Hà Số 1 không bao lâu liền đưa ra bản tuyên bố, phân rõ giới hạn với hải tặc khác, còn biến hết người ta thành tổ chức khủng bố phi pháp.” Turan giải thích vài câu đơn giản, “Đám hải tặc vực ngoại xâm phạm liên minh này vốn coi Đoàn Quang Vinh là ‘võ lâm minh chủ’ đầu lĩnh, bây giờ minh chủ đơn phương giải tán, bọn họ không biết là trả thù hay là thế nào, mà càng coi trời bằng vung, chuyện gì cũng làm được, ai gặp là xui xẻo.”
Tuy nói là “dưới ổ lật không có trứng lành”, nhưng thì ra dưới thiên tai nhân họa, trứng quyền quý cũng luôn có thể có tôn nghiêm hơn trứng bình thường một chút.
Chính phủ vĩ đại đua nhau lên sàn, mà giai cấp ẩn hình vĩ đại vững như thành đồng, sau khi chính phủ liên minh sụp đổ, lại vẫn trở thành chỉ đạo tinh thần của người mới tới.
“Sau khi ngài đi, chúng tôi theo dõi chiều hướng của Thiên Hà 6 và 7, tôi vẫn dẫn các anh em ‘chuyển phát nhanh’ giữa Thiên Hà 6 và 7,” “Chuyển phát nhanh” của Turan bỏ trong ngoặc kép, nghe là biết không phải chuyển phát nhanh đàng hoàng hợp pháp, “Đơn cuối cùng là tàn dư quân trung ương Thiên Hà Số 6 gặp đại vận chạy thoát, họ không có cơ giáp để dùng, bèn dẫn một bộ phận nhân sĩ phi quân đội tổ chức một đội võ trang dân gian, tìm cách nhờ chúng tôi vận chuyển một mớ trọng giáp cũ từ đường buôn lậu Thiên Hà Số 7 qua, nhưng chờ chúng tôi giao hàng đến nơi thì người thuê đã không còn.”
Lâm Tĩnh Hằng đưa mắt nhìn cô nàng.
“Căn cứ trú quân họ ẩn thân biến mất trên bản đồ – bị nổ tan tành, số cơ giáp này đành phải béo cho tôi. Hải tặc chiếm đóng Thiên Hà Số 6 cảm thấy người của Thiên Hà Số 6 không an phận, vì thế phong tỏa giao thông không trung, bắt đầu từ trung tâm hành chính, lái mấy trăm xe cơ giáp mặt đất chơi thi đấu tàn sát.” Turan nói, “Tôi cảm thấy không tiện lấy không cơ giáp của người ta, liền dẫn các anh em đi nổ căn cứ hải tặc trên sao thủ đô Thiên Hà Số 6, lãng phí không ít đạn đạo vào bọn chúng, sau đó chạy đến vực ngoại, lại tìm không ra đường nào tin được để bổ sung quân bị và năng lượng… Bằng không hôm nay cũng chẳng giật gấu vá vai như thế, xin lỗi tướng quân, trách tôi tự tiện hành động.”
Lâm Tĩnh Hằng không chú ý tới biện giải nho nhỏ của cô nàng: “Tất cả quân trung ương phái trú đều tệ hại thế à?”
“Không phải.” Turan hơi do dự, lắc đầu, “Có người phản ứng kịp thời, đều là cựu bộ của tướng quân Lục Tín, không biết thông qua biện pháp gì, sớm lấy được chìa khóa giám sát.”
Câu kế tiếp chẳng cần giải thích nhiều, Lâm Tĩnh Hằng tự khắc đã hiểu – chương trình quản lý của khóa giám sát rất phức tạp, có thể đột phá nó, chắc chắn từ rất sớm đã bắt đầu mật mưu, là muốn tạo phản hay thế nào thì khó mà nói.
Hai người lặng thinh một lúc lâu.
Turan hỏi: “Tướng quân, có gì ăn không?”
Lâm Tĩnh Hằng ngẩng đầu nhìn cô nàng.
Turan nói: “Hơn nửa năm không xuống đất, vật tư dự trữ không đủ, gần đây đều dựa vào ống tiêm dinh dưỡng qua ngày, dạ dày tôi sắp teo rồi. Ban nãy vội tìm ngài báo cáo trước, nước cũng chưa kịp uống.”
Lâm Tĩnh Hằng chỉ tủ thực phẩm ngay cửa phòng điều khiển chính.
Đám học sinh thường xuyên đến đây học, chuẩn bị sẵn để ăn.
Turan reo một tiếng, cũng không kén chọn, tiện tay vớ cái bánh mì bắt đầu nhai ngấu nghiến.
“Bên ngoài vật tư đã bắt đầu thiếu thốn?”
“Đừng nói nữa,” Turan ăn quá nhanh hơi nghẹn phải đấm ngực, “Bọn hải tặc vực ngoại khổ quen rồi nên cái gì cũng cướp. Vừa truyền bá tà giáo vừa cướp bóc, hệ thống tiền tệ tín dụng của liên minh đã sập cùng Vườn Địa Đàng, chẳng ai có tiền, ngài cũng không biết nên lấy cái gì đi đổi với người khác, ống tiêm dinh dưỡng sắp thành đồng tiền mạnh, còn có thể sống sót gặp ngài không dễ dàng đâu tướng quân à.”
Lâm Tĩnh Hằng gật đầu: “Những người khác có liên lạc không?”
“Không có,” Turan lắc đầu, “Loạn cào cào, đều đang tranh giành địa bàn, sau khi nhận được mệnh lệnh tôi vẫn cho người theo dõi điểm nhảy vũ trụ, chờ tín hiệu viễn trình của ngài. Vực ngoại địa hình quá phức tạp, chúng tôi không rành nơi này, trên đường đều có hải tặc canh gác, không tìm được tuyến đường ngầm đáng tin, thành thử không dám chạy lung tung.”
Lâm Tĩnh Hằng mở miệng muốn hỏi tiếp gì đó: “Lâm…”
Turan dính bơ lên khóe miệng, vội vàng chùi đi: “Hửm?”
“Không có gì.” Ngón tay Lâm Tĩnh Hằng ấn nhẹ các khớp, hắn nuốt xuống một bụng nóng ruột nóng gan khác, hỏi cũng chẳng được gì, thứ nhất phu nhân của thư ký trưởng đang ở Thành Thiên Sứ, bên cạnh nhiều tầng hộ vệ, không có việc gì sẽ không xuất đầu lộ diện, Turan chưa chắc đã nghe nói, “Ăn từ từ thôi, cho các ngươi hai mươi bốn tiếng nghỉ ngơi, sau đó tập hợp, ta cần xử lý sạch sẽ đám hải tặc xung quanh.”
Lục Tất Hành lái tiểu cơ giáp dùng để kiểm tu, thong thả đậu xuống sân ga cơ giáp, cậu vừa mới vào trong trọng giáp của Bạch Ngân Cửu nhìn sơ qua, phát hiện thật là một đám dư nghiệt thế kỷ trước, nhìn bên ngoài đáng sợ mà mở ra như vào viện bảo tàng lịch sử vậy, Lục Tất Hành hoài nghi mình đã ngửi thấy mùi chất bảo quản.
Thật sự rất khó tưởng tượng, Bạch Ngân Cửu chính là dựa vào đống sắt vụn đồng nát này để tiêu diệt thân vương Cayley.
Võ trang căn cứ tách ra nội chiến hơn ba tháng rốt cuộc bắt tay giảng hòa. Chu Lục, Foucault và Hoàng Thử Lang bình tĩnh hòa nhã tụ lại bàn bạc gì đó.
Tháp năng lượng bắt đầu ngả về tây, ánh sáng nghiêng nghiêng chiếu bóng phố lớn ngõ nhỏ của căn cứ trên mặt đất, bình yên khiến người ta có cảm giác như đã cách mấy đời rồi.
Bạch Ngân Cửu được nghỉ ngơi chốc lát đi dạo khắp nơi, có mục đích mà quan sát tình hình trong căn cứ, Turan đang chăm chú nhìn màn hình đa phương tiện không rời mắt, xem một bộ phim tình cảm xưa lắc xưa lơ.
Đối diện trạm cơ giáp, chị Béo dẫn một đám người cầm nồi niêu chậu bát đến, mùi thức ăn tỏa khắp bên ngoài trạm cơ giáp khô hanh, có một đứa trẻ nhảy lên xé lịch năm ngoái.
Sau đó họ dọn rượu và thức ăn lên, xếp một vòng nến trên bãi đất trống nhỏ ngay cửa trạm cơ giáp.
Chu Lục đứng dậy, tinh thần lực cạn kiệt khiến hắn hơi chấn động não, bước đi loạng choạng, hắn dẫn đầu lấy một xấp giấy nhỏ trong túi quần, trên mỗi tờ giấy có một cái tên biến mất, lần lượt dán chúng trên giá nến.
/203
|