“Phu nhân, tôi cảm thấy buồn vì sự mất mát của ngài.” Người phụ nữ vừa nói vừa đưa một bó hoa, “Đây là hoa nhà tôi tự trồng, sau khi đến bên này, diện tích cư trú của mọi người đều chật chội hơn không ít, chúng tôi cũng không có cách gì, khó khăn lắm mới giữ được một vườn hoa nhỏ, chủng loại có thể trồng quá ít, phối màu khó tránh khỏi đơn điệu, mong ngài đừng chê.”
Lâm Tĩnh Xu bị chị ta cản lại trên đường tản bộ, tuy rằng không kiên nhẫn song vẫn nói cảm ơn và khách sáo nhận hoa.
Đây là một bó hoa hồng tên “Đại Dương Xanh Thẳm”, tâm hoa là màu lam sẫm gần đen, càng ra ngoài càng nhạt, từng tầng xòe ra, phần dưới cánh hoa tầng ngoài cùng là xanh thẳm, lên trên dần dần nhạt màu, có một vòng viền gần trắng, sắc trắng đó rất khéo, không phải thuần trắng, nó lạnh lẽo, man mác, như đường chân trời xa vời khi ánh dương mong manh. Chỗ tâm hoa màu đậm lóe các điểm sáng màu bạc li ti như sao trời, cánh hoa màu lam nhiều mức độ kia thì vừa vặn là màu không trung trong vòng một ngày trên hành tinh Votaw – “Sao” phân bố càng đẹp, mức độ lam càng nhiều, “đường chân trời” càng rõ, thì hoa càng đẹp.
“Đại Dương Xanh Thẳm” bắt đầu thịnh hành sau khi trung ương liên minh chuyển dời đến cứ điểm Thành Thiên Sứ. Bởi vì cứ điểm Thành Thiên Sứ dẫu sao cũng là nhân tạo, chiếu sáng bằng tháp năng lượng nhân tạo, hít thở tầng khí quyển nhân tạo, bầu trời không có sự thay đổi đẹp đẽ của tự nhiên. Hơn nữa Thành Thiên Sứ nhỏ mà tinh xảo, diện tích không đủ rộng lớn, thời gian “mặt trời mọc” và “mặt trời lặn” thường không xuất hiện đường chân trời.
Vì thế “đường chân trời” trở thành một hình ảnh đau lòng nhất trên Thành Thiên Sứ, trong “Đại Dương Xanh Thẳm” gửi gắm nỗi sầu muộn khó lòng nguôi ngoai, giống như những thơ từ cổ miêu tả cảnh nước mất nhà tan lạc đường và cao nhã.
Lâm Tĩnh Xu nhìn lướt qua bó hoa “nhà tự trồng”, đây là một bó cực phẩm hiếm có, hương hoa hồng sực nức phả vào mặt, nhìn từ khoảng cách gần, cơ hồ khiến người ta có cảm giác mê muội – khá đáng tiền, không nhiều, cũng chỉ có thể đổi một cơ giáp cỡ trung mà thôi.
“Nếu không phải bởi vì chiến tranh loạn lạc, con cái có thể nuôi nấng bên ngoài cơ thể, có Vườn Địa Đàng trông nom, tuyệt đối không xảy ra sai sót… Thật là quá đáng tiếc, quá bàng hoàng. Mà ngài vừa mới xuất viện, lại phải chạy ngược chạy xuôi thay quản ủy hội, tiều tụy hơn không ít, thật đáng buồn.” Người phụ nữ này khả năng là phu nhân của vị quan lớn nào, có khuôn mặt xinh đẹp khó nhớ, mở miệng là có thể nghe ra nặng giọng “Votaw” – lời nói nhỏ nhẹ, tình cảm dồi dào.
Lâm Tĩnh Xu kiên nhẫn bày tỏ cảm ơn những lời vô nghĩa này, vẫn không nhớ ra chị ta là ai.
Người phụ nữ một hát ba họa tự mình buồn thương một lát, nước mắt chảy nửa chai, rốt cuộc nói đến chủ đề: “Phu nhân, bao giờ chúng ta có thể trở về Vườn Địa Đàng?”
Trước khi Votaw rút lui quy mô lớn, thư ký trưởng quốc hội Gurdon bị ám sát, con của Lâm Tĩnh Xu thành máu mủ duy nhất của Gurdon, giá trị lập tức không tầm thường, người ông của thư ký trưởng đảm nhiệm một trong bảy ủy viên quản ủy hội tự mình quyết định, để nàng theo ông lão lên nhóm cơ giáp đầu tiên đi đến Thành Thiên Sứ, hưởng thụ quy cách hộ vệ của ủy viên quản ủy hội.
Nhưng trời có gió mây khó dò, nhà Gurdon khả năng là đã làm mưa làm gió quá lâu, đột nhiên như bị vận rủi bám theo.
Ông ủy viên vốn có hai con trai, ba cháu trai cháu gái trưởng thành, để tránh nguy hiểm, vốn nên đi từng nhóm, nhưng lúc ấy hải tặc tới quá nhanh, sức chở của Votaw lại có hạn, nhóm thứ ba chuyển dời không biết phải chờ tới ngày tháng năm nào, tất cả những người này đều không chịu nán lại thêm một phút đồng hồ, vì thế không nghe khuyến cáo, cả nhà già trẻ lên cùng một đợt cơ giáp lao tới Thành Thiên Sứ, trên đường vừa vặn bị hải tặc tập kích, hốt trọn cả ổ.
Ông ủy viên không chịu nổi đả kích ốm liệt giường, mà gia tộc Gurdon làm nguyên lão của quản ủy hội Vườn Địa Đàng, nhất định sẽ có một ghế, bảy cô tám dì chi bên ngửi thấy mùi tất cả ùa lên, ông ủy viên không có lựa chọn nào khác, đành phải tạm thời đẩy Lâm Tĩnh Xu cô cháu dâu như bình hoa này lên trước sân khấu, làm người phát ngôn của mình.
Lâm Tĩnh Xu từ đây đi lên vũ đài chính trị, bất ngờ là “cái loa” hình “bình hoa” này vậy mà làm rất ra dáng, ở quản ủy hội giỏi giang năng nổ, cắm rễ bằng sức hấp dẫn và thủ đoạn đặc biệt người ngoài không biết, lại bởi vì hình tượng tốt, bây giờ cơ hồ đã thành người phát ngôn đối ngoại của quản ủy hội.
Mới một tuần trước, Lâm phu nhân không để ý thân thể mình, khăng khăng rời khỏi cứ điểm Thành Thiên Sứ đi thăm căn cứ thí nghiệm Vườn Địa Đàng, không ngờ trên đường bị phục kích, cửu tử nhất sinh mới trốn thoát dưới sự bảo vệ liều chết của đội hộ vệ, lại “bất hạnh” mất đi đứa bé mồ côi từ trong bụng mẹ quý báu kia – tại niên đại hầu hết mọi người sẽ lựa chọn mang thai ngoài cơ thể, một vị phu nhân cao quý lại bởi vì chiến tranh mà buộc phải tự mình mang thai, còn gặp phải bi kịch chỉ xảy ra vào thời viễn cổ, đám người nhà của quyền quý ăn không ngồi rồi trong cứ điểm Thành Thiên Sứ nghe chuyện tập thể chảy nước mắt một tuần vì nàng, nghe nói còn có người đang tích cực vận động cho nàng giải cống hiến tự do năm 276.
Lâm Tĩnh Xu nói: “Ngài biết đấy, tám đại thiên hà hiện giờ giống như chiếc đĩa bị hải tặc đập nát, chúng ta khôi phục mạng lưới thông tin trong khoảng thời gian ngắn là không hiện thực, Vườn Địa Đàng cũng thiếu phần cứng duy trì, nhưng quản ủy hội hiện tại đang tích cực nghĩ biện pháp khác, căn cứ thí nghiệm của chúng tôi đã có vài đề án, mong mọi người nhẫn nại thêm một thời gian được không?”
Người phụ nữ vội vàng đi tới một bước: “Chuyện này tôi biết, ý tôi là… Quản ủy hội có từng cân nhắc Vườn Địa Đàng cục bộ hay không? Nơi chưa khôi phục thông tin liên lạc cứ mặc kệ họ trước, chúng ta dùng mạng nội bộ của cứ điểm Thành Thiên Sứ làm một Vườn Địa Đàng phạm vi nhỏ, không được à?”
Lâm Tĩnh Xu cúi nhìn xuống, ra vẻ khó xử mà trầm ngâm, kỳ thực trong lòng rất muốn bắn vỡ đầu kẻ ngu xuẩn này – như vậy chị ta có thể về miền cực lạc đúng như nguyện vọng.
Song nụ cười trên mặt vẫn ngọt ngào như sắp mở họp báo, Lâm Tĩnh Xu nói bằng giọng như gió mát: “Nhưng mà kho số liệu quan trọng nhất của Vườn Địa Đàng hiện tại không cách nào khôi phục.”
Người đàn bà vội nói: “Không sao, khôi phục công năng cơ sở là được, từ khi rời khỏi Vườn Địa Đàng, tôi đã gặp phải lo âu và trầm cảm của cả đời, không có Vườn Địa Đàng, tôi căn bản không biết dùng đám robot cũ sắp rụng ra, cuộc sống cũng rối tung… Bọn họ còn hạn chế bán thuốc ổn định cảm xúc!”
Thuốc liên quan đến ổn định cảm xúc quả thật cung không đủ cầu, không có Vườn Địa Đàng, rất dễ tạo thành lạm dụng, bị trung ương liên minh hạ lệnh giám sát, bây giờ ở cứ điểm Thành Thiên Sứ, phải qua đường đặc biệt mới lấy được.
Lâm Tĩnh Xu lập tức biết bó “Đại Dương Xanh Thẳm” quý báu này là muốn mua cái gì, nàng ghé sát vào tai người đàn bà khóc sướt mướt, nói khẽ câu gì đó, sau đó mở thiết bị đầu cuối cá nhân trên cổ tay kết nối với đối phương, quét một con dấu đặc thù.
Lâm Tĩnh Xu: “Sử dụng thuốc ổn định phải số lượng thích hợp.”
“Vâng thưa phu nhân, tôi không biết phải nói như thế nào, quá cảm ơn ngài.”
Đuổi đi bà quan ngàn ân vạn tạ, Lâm Tĩnh Xu lễ phép chu đáo, đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng đối phương biến mất, bấy giờ mới tiếp tục đi về phía trước.
Hộ vệ đi theo sau nàng một đoạn, chỉ một hộ vệ trưởng có tư cách theo sát bên cạnh nàng, hộ vệ trưởng nói với Lâm Tĩnh Xu như rỉ tai: “Một thời gian trước nghe nói chuyện ngài sinh non, lão già vậy mà tỉnh táo lại.”
Lâm Tĩnh Xu nâng mí mắt lên: “Thế à, mấy phút?”
“Khoảng hai mươi phút, chúng tôi buộc phải tiêm thuốc an thần mạnh cho lão.” Hộ vệ trưởng nhanh chóng nói bằng giọng khó nghe rõ, “Lần đầu tiên cháu trai lão chết là ‘trùng hợp đáng sợ’, lần thứ hai cả nhà lão chết là ‘bất trắc bi thảm’, nhưng có hai không có ba, lần này mà lão còn chưa nhận ra, thật là uổng ở quản ủy hội bao nhiêu năm. Không phải tôi nói, ngài lần này lộ liễu quá, để làm gì chứ? Một đứa trẻ mà thôi, cho dù sinh ra, còn có thể uy hiếp gì ngài sao?”
Lâm Tĩnh Xu cười dịu dàng nhìn hắn một cái, hộ vệ trưởng tự dưng rùng mình.
“Trẻ con, là một sinh vật nhỏ nằm trong bụng mẹ đã tranh đoạt dinh dưỡng với mẹ, một mất một còn, đặc biệt là những đứa trẻ không được chờ mong, đó là thứ trên lý trí ngươi sẽ tuyệt đối không thích, nhưng dưới tác dụng của hormone, ngươi sẽ bị nó mê hoặc một cách tự nhiên, sinh ra ảo giác mình yêu nó, như vậy là nó có thể giảo hoạt đòi được sự chăm sóc, chờ lớn lên sẽ tính sổ với ngươi sau.” Lâm Tĩnh Xu cười nhạo một tiếng, “Quan hệ mẫu tử của động vật có vú đấy. Lão già bây giờ mới hiểu sao? Đã muộn quá rồi, lão còn chưa nhìn rõ tình hình à? Vậy ta thấy cứ sắp xếp cho lão ngu đần đi, khỏi phải giả bộ đi thăm lão mỗi ngày.”
Lâm Tĩnh Xu vừa nói, vừa giẫm đôi giày da đế mềm thong thả đi men con đường dành riêng cho người đi bộ. Cứ điểm Thành Thiên Sứ là một Votaw thu nhỏ, xa hoa, đường phố phân tầng, người và xe không ảnh hưởng nhau, khi có xe đi qua, đèn xe sẽ chiếu lên đường dành cho xe chạy khép kín trên không, khéo léo đi qua trang bị hình ảnh đặc biệt, người tản bộ dưới đất sẽ nhìn thấy ảo ảnh lớn thỉnh thoảng bay qua giữa không trung, được thiết kế thành thần thú kiểu như côn bằng trong truyền thuyết, hòa với tiếng hát của suối phun âm nhạc, hoặc bay hoặc bơi, lại chui đầu vào rừng rậm không trung tầng cấp rõ ràng, người đi trong đó như dạo bước tiên cảnh vậy.
Suối phun âm nhạc nằm ở quảng trường trung tâm, tượng nữ thần bằng thạch anh cao hơn sáu mét lờ mờ đứng giữa hơi nước, váy dài sa mỏng trên người hiện rõ từng nét, nàng một tay xách váy, ngẩng đầu nhìn không trung, cần cổ thon dài như một con thiên nga sắp bay đi, bám hơi nước trong suối phun, đôi mắt long lanh ngấn lệ.
Chỉ nhìn nơi này, ai có thể nghĩ đến liên minh đang chìm trong nước sôi lửa bỏng của cuộc chiến tranh toàn diện.
Đột nhiên, bên đường có tiếng còi cảnh sát, các hộ vệ cấp tốc tiến tới vây quanh Lâm Tĩnh Xu.
Chỉ thấy một người đàn ông trung niên đột nhiên từ đầu kia con đường dành riêng cho người đi bộ lao đến đây, người này quần áo bảnh bao, tướng mạo đường hoàng, đôi mắt lại đỏ ngầu, toàn thân run rẩy như động kinh, miệng kêu to không rõ: “Tránh ra! Tránh ra!”
Trên thiết bị đầu cuối cá nhân của mọi người lóe đèn đỏ, ngay sau đó, đá phiến bằng phẳng trên mặt đất đột nhiên bay lên một khối, vừa vặn làm người này trượt ngã, hắn văng hơn một mét, liền lập tức, một vòng robot an ninh súng ống sẵn sàng từ bốn phương tám hướng lao tới, ba chân bốn cẳng đè hắn lại.
Hắn liều mạng giãy giụa, đập đầu xuống đất, sọ não vậy mà đập thủng lỗ đá phiến dày bằng bàn tay.
Robot an ninh thuần thục dùng còng tay kích điện giật ngất hắn, bịt miệng lại, dáng vẻ chất phác cúi đầu xin lỗi người dân tản bộ xung quanh, nói mấy lời hình thức “Cảm ơn mọi người phối hợp, tạo thành bất tiện vô cùng xin lỗi” này nọ, sau đó lôi kẻ kia đi như một con chó chết.
“Không có gì,” Hộ vệ trưởng khoát tay nói với hộ vệ phía sau, “Một kẻ hút ma túy mà thôi.”
Đây là một loại ma túy kiểu mới, tên đầy đủ rất dài, gọi là “Chip sinh vật loại cấy vào cơ thể người và sóng điện não”, mọi người đều gọi tắt nó là “Nha Phiến”.
Bộ an ninh không tra ra thứ này tuồn vào từ đâu, chỉ có thể nhất loạt chụp chậu cứt lên đầu hải tặc vũ trụ. Chúng ban đầu lấy “tăng cường thể chất, giảm bớt cơ thể hỗn loạn do thiếu Vườn Địa Đàng” làm mánh lới tiến vào thị trường, mọi người phát hiện, sau khi cấy loại chip sinh vật này, không chỉ cho người ta cảm giác tốt đẹp, cơ thể còn có “tố chất siêu nhân” chỉ sau một đêm, hơn nữa có thể khống chế ý thức của người và máy móc xung quanh trong điều kiện nhất định, là một Vườn Địa Đàng bản đơn giản hóa.
Vì thế “Nha Phiến” trong một đêm thịnh hành khắp liên minh, cho đến khi lãnh đạo khẩn cấp buộc dừng, công khai tuyên bố chip Nha Phiến có tính gây nghiện, cấy thời gian dài sẽ khiến người ta khó mà tự thoát khỏi, mất đi lý trí, đưa nó vào phạm vi “ma túy” cấm tuyệt đối trong điều luật trị an.
Lâm Tĩnh Xu hỏi rất khẽ hầu như không thể nghe thấy: “Nha Phiến sau lệnh cấm của liên minh thế nào rồi?”
“Căn bản không thể ngăn chặn, cuộc sống không có Vườn Địa Đàng quá khổ, ngài xem, cả trong Thành Thiên Sứ cũng có người bất chấp thể diện, có thể tưởng tượng phía dưới đã biến thành ra sao.” Hộ vệ trưởng nói bên tai nàng, “Liên minh vẫn đang nghĩ cách ngăn chặn sự xâm lấn của chip đối với thiết bị điện tử, cho nên chip mỗi một tháng đều phải đổi mới, do lệnh cấm, chúng ta lại thừa cơ tăng giá, tháng này lượng tiêu thụ ở bảy đại thiên hà không giảm mà còn tăng.”
Lâm Tĩnh Xu: “Thiên Hà Số 8 thì sao?”
“Việc này… Thiên Hà Số 8 toàn bọn quỷ nghèo và chứng não rỗng…”
Lâm Tĩnh Xu dừng bước, mặt không biểu cảm hỏi: “Cho nên có thể tùy ý mất khống chế à?”
Hộ vệ trưởng lập tức cúi đầu: “Vâng, đã bắt đầu thí điểm theo phân phó của ngài, nhưng mà…”
Trên mặt Lâm Tĩnh Xu không nhìn ra vui vẻ hay tức giận, nàng cúi đầu hít một hơi thật sâu mùi hoa hồng, tiện tay đưa bó “Đại Dương Xanh Thẳm” quý giá cho hộ vệ trưởng: “Lúc đi thăm con gái ngươi, đưa cho nó chơi đi. Ta rất thích nó, tương lai sẽ là một tiểu mỹ nhân, rất hợp với hoa.”
Hộ vệ trưởng cúi đầu càng thấp, tay nhận hoa hơi run run, thức thời nuốt xuống đoạn sau của “nhưng mà”.
“Đại Dương Xanh Thẳm,” Lâm Tĩnh Xu cười lên, môi hồng răng trắng, lại có một chút khí chất ngây thơ, “Thật là một cái tên đẹp.”
Trên tuyến đường vũ trụ của Thiên Hà Số 8 đang trình diễn một chiến dịch nhỏ như vây săn.
Một đội “tàu buôn” chưa xin phép đổ bộ Thiên Hà Số 8, trong quá trình kiểm tra, phát hiện số “tàu buôn” này lại là cơ giáp ngụy trang.
“Lời thoại là gì nhỉ? Cái gì mà núi ta đào cây ta trồng… Ôi ôi ôi,” Turan la hét om sòm trong kênh truyền tin, “Uầy, đạn đạo vũ trụ loại TOC-R, dê béo! Không được bắn hỏng! Mẹ kiếp đều khống chế hỏa lực! Hôm qua đoàn chiến thua phải cởi truồng chạy rông đâu? Mau xông lên, không đoạt được mạng tinh thần của bọn họ thì hôm nay các ngươi vẫn cởi truồng chạy tiếp!”
“Đoàn chiến” là phương thức huấn luyện tinh thần lực đặc biệt của nội bộ cứ điểm Bạch Ngân, do Đội Tự Vệ gia nhập mà bị Turan một lần nữa đưa vào huấn luyện hằng ngày – sân huấn luyện mặt đất mô phỏng hoàn cảnh mạng tinh thần cơ giáp, mỗi đội bốn người, thủ một mạng tinh thần, phối hợp với nhau tranh đoạt của đối phương. Ở trên mạng tinh thần mô phỏng bị bắn ra cùng lắm là nôn một trận, sẽ không bị thương thành người thực vật. Vì thế vệ đội trưởng Turan điên khùng phát minh ra trừng phạt “cởi truồng chạy rông” để đốc thúc mọi người dùng hết toàn lực.
Hứng thú thấp kép bỉ ổi này có một lần bị Lâm tướng quân bắt gặp, thế là hắn gọi Turan tới chửi té tát một trận, và cắt nốt hai “xúc tu” trên đầu cô nàng. Vệ đội trưởng nhịn nhục, buộc phải nới lỏng điều kiện “trần truồng” – nam có thể mang cái quần tam giác, nữ có thể mặc áo tắm hai mảnh, nhưng phải hát.
Mọi người vừa nghe đều phát điên, để không run bần bật ca hát trước mắt bao người, cùng bao vây tới như đã giết đỏ cả mắt rồi.
Tiểu đội cơ giáp ngụy trang thành thương đội hoàn toàn ngây ra – không biết Thiên Hà Số 8 xưa nay “không ai quản lý” từ khi nào lại có đội tuần tra, sẽ kiểm tra an ninh tàu buôn qua lại, phải biết trước cuộc chiến tuyến đường chính quy và tuyến đường buôn lậu bọn họ cũng ngu ngốc không phân biệt nổi!
Mà đội tuần tra của nơi quỷ tha ma bắt này lại không phải là gánh hát rong, người không nhiều nhưng tính cơ động cực mạnh, như một bầy cá ăn thịt người gào thét lao qua, chóng vánh đoạt mạng tinh thần của họ!
“Vệ đội trưởng,” Binh lính đoạt được mạng tinh thần của đối phương sớm nhất trầm giọng nói trong kênh truyền tin, “Hàng hóa của họ có vấn đề.”
Hai tiếng sau, đội tuần tra áp giải tù binh xuyên qua điểm nhảy vũ trụ, đáp xuống căn cứ sao Khải Minh, Lâm Tĩnh Hằng sớm nhận được tin tức đang chờ trên sân ga. Turan mau chóng đi tới hắn, hiếm khi nghiêm túc kính lễ, lấy trong túi ra một con chip nhỏ dùng túi vật chứng bọc kín: “Tướng quân, ngài xem, lại là thứ này.”
Đây chính là loại chip sinh vật lúc trước Quân Đoàn Tự Do lợi dụng Độc Sào thí nghiệm ở Thiên Hà Số 8, công năng cơ bản không thay đổi, đã qua nâng cấp đơn giản.
“Ba ngày, đây đã là nhóm thứ tư chúng ta chặn lại.” Turan nói, “Những người này trang bị và phối trí đều là chuẩn hóa, ắt là có tổ chức, chúng ta hiện tại đã tăng cường rà soát tất cả thương đạo và đường buôn lậu truyền thống.”
Lâm Tĩnh Hằng nhìn lướt qua đám tù binh hôn mê bất tỉnh, đi lên cơ giáp bị bắt, thấy một đống hộp đựng chip rất to xếp chip sinh vật ngay ngắn chất khắp nơi, mang đến cảm giác nghiêm túc và hoàn mỹ công nghiệp hóa, không mảy may có phong cách lộn xộn của Quân Đoàn Tự Do.
“Tới từ hướng nào?”
Turan trầm giọng nói: “Liên minh.”
Lâm Tĩnh Xu bị chị ta cản lại trên đường tản bộ, tuy rằng không kiên nhẫn song vẫn nói cảm ơn và khách sáo nhận hoa.
Đây là một bó hoa hồng tên “Đại Dương Xanh Thẳm”, tâm hoa là màu lam sẫm gần đen, càng ra ngoài càng nhạt, từng tầng xòe ra, phần dưới cánh hoa tầng ngoài cùng là xanh thẳm, lên trên dần dần nhạt màu, có một vòng viền gần trắng, sắc trắng đó rất khéo, không phải thuần trắng, nó lạnh lẽo, man mác, như đường chân trời xa vời khi ánh dương mong manh. Chỗ tâm hoa màu đậm lóe các điểm sáng màu bạc li ti như sao trời, cánh hoa màu lam nhiều mức độ kia thì vừa vặn là màu không trung trong vòng một ngày trên hành tinh Votaw – “Sao” phân bố càng đẹp, mức độ lam càng nhiều, “đường chân trời” càng rõ, thì hoa càng đẹp.
“Đại Dương Xanh Thẳm” bắt đầu thịnh hành sau khi trung ương liên minh chuyển dời đến cứ điểm Thành Thiên Sứ. Bởi vì cứ điểm Thành Thiên Sứ dẫu sao cũng là nhân tạo, chiếu sáng bằng tháp năng lượng nhân tạo, hít thở tầng khí quyển nhân tạo, bầu trời không có sự thay đổi đẹp đẽ của tự nhiên. Hơn nữa Thành Thiên Sứ nhỏ mà tinh xảo, diện tích không đủ rộng lớn, thời gian “mặt trời mọc” và “mặt trời lặn” thường không xuất hiện đường chân trời.
Vì thế “đường chân trời” trở thành một hình ảnh đau lòng nhất trên Thành Thiên Sứ, trong “Đại Dương Xanh Thẳm” gửi gắm nỗi sầu muộn khó lòng nguôi ngoai, giống như những thơ từ cổ miêu tả cảnh nước mất nhà tan lạc đường và cao nhã.
Lâm Tĩnh Xu nhìn lướt qua bó hoa “nhà tự trồng”, đây là một bó cực phẩm hiếm có, hương hoa hồng sực nức phả vào mặt, nhìn từ khoảng cách gần, cơ hồ khiến người ta có cảm giác mê muội – khá đáng tiền, không nhiều, cũng chỉ có thể đổi một cơ giáp cỡ trung mà thôi.
“Nếu không phải bởi vì chiến tranh loạn lạc, con cái có thể nuôi nấng bên ngoài cơ thể, có Vườn Địa Đàng trông nom, tuyệt đối không xảy ra sai sót… Thật là quá đáng tiếc, quá bàng hoàng. Mà ngài vừa mới xuất viện, lại phải chạy ngược chạy xuôi thay quản ủy hội, tiều tụy hơn không ít, thật đáng buồn.” Người phụ nữ này khả năng là phu nhân của vị quan lớn nào, có khuôn mặt xinh đẹp khó nhớ, mở miệng là có thể nghe ra nặng giọng “Votaw” – lời nói nhỏ nhẹ, tình cảm dồi dào.
Lâm Tĩnh Xu kiên nhẫn bày tỏ cảm ơn những lời vô nghĩa này, vẫn không nhớ ra chị ta là ai.
Người phụ nữ một hát ba họa tự mình buồn thương một lát, nước mắt chảy nửa chai, rốt cuộc nói đến chủ đề: “Phu nhân, bao giờ chúng ta có thể trở về Vườn Địa Đàng?”
Trước khi Votaw rút lui quy mô lớn, thư ký trưởng quốc hội Gurdon bị ám sát, con của Lâm Tĩnh Xu thành máu mủ duy nhất của Gurdon, giá trị lập tức không tầm thường, người ông của thư ký trưởng đảm nhiệm một trong bảy ủy viên quản ủy hội tự mình quyết định, để nàng theo ông lão lên nhóm cơ giáp đầu tiên đi đến Thành Thiên Sứ, hưởng thụ quy cách hộ vệ của ủy viên quản ủy hội.
Nhưng trời có gió mây khó dò, nhà Gurdon khả năng là đã làm mưa làm gió quá lâu, đột nhiên như bị vận rủi bám theo.
Ông ủy viên vốn có hai con trai, ba cháu trai cháu gái trưởng thành, để tránh nguy hiểm, vốn nên đi từng nhóm, nhưng lúc ấy hải tặc tới quá nhanh, sức chở của Votaw lại có hạn, nhóm thứ ba chuyển dời không biết phải chờ tới ngày tháng năm nào, tất cả những người này đều không chịu nán lại thêm một phút đồng hồ, vì thế không nghe khuyến cáo, cả nhà già trẻ lên cùng một đợt cơ giáp lao tới Thành Thiên Sứ, trên đường vừa vặn bị hải tặc tập kích, hốt trọn cả ổ.
Ông ủy viên không chịu nổi đả kích ốm liệt giường, mà gia tộc Gurdon làm nguyên lão của quản ủy hội Vườn Địa Đàng, nhất định sẽ có một ghế, bảy cô tám dì chi bên ngửi thấy mùi tất cả ùa lên, ông ủy viên không có lựa chọn nào khác, đành phải tạm thời đẩy Lâm Tĩnh Xu cô cháu dâu như bình hoa này lên trước sân khấu, làm người phát ngôn của mình.
Lâm Tĩnh Xu từ đây đi lên vũ đài chính trị, bất ngờ là “cái loa” hình “bình hoa” này vậy mà làm rất ra dáng, ở quản ủy hội giỏi giang năng nổ, cắm rễ bằng sức hấp dẫn và thủ đoạn đặc biệt người ngoài không biết, lại bởi vì hình tượng tốt, bây giờ cơ hồ đã thành người phát ngôn đối ngoại của quản ủy hội.
Mới một tuần trước, Lâm phu nhân không để ý thân thể mình, khăng khăng rời khỏi cứ điểm Thành Thiên Sứ đi thăm căn cứ thí nghiệm Vườn Địa Đàng, không ngờ trên đường bị phục kích, cửu tử nhất sinh mới trốn thoát dưới sự bảo vệ liều chết của đội hộ vệ, lại “bất hạnh” mất đi đứa bé mồ côi từ trong bụng mẹ quý báu kia – tại niên đại hầu hết mọi người sẽ lựa chọn mang thai ngoài cơ thể, một vị phu nhân cao quý lại bởi vì chiến tranh mà buộc phải tự mình mang thai, còn gặp phải bi kịch chỉ xảy ra vào thời viễn cổ, đám người nhà của quyền quý ăn không ngồi rồi trong cứ điểm Thành Thiên Sứ nghe chuyện tập thể chảy nước mắt một tuần vì nàng, nghe nói còn có người đang tích cực vận động cho nàng giải cống hiến tự do năm 276.
Lâm Tĩnh Xu nói: “Ngài biết đấy, tám đại thiên hà hiện giờ giống như chiếc đĩa bị hải tặc đập nát, chúng ta khôi phục mạng lưới thông tin trong khoảng thời gian ngắn là không hiện thực, Vườn Địa Đàng cũng thiếu phần cứng duy trì, nhưng quản ủy hội hiện tại đang tích cực nghĩ biện pháp khác, căn cứ thí nghiệm của chúng tôi đã có vài đề án, mong mọi người nhẫn nại thêm một thời gian được không?”
Người phụ nữ vội vàng đi tới một bước: “Chuyện này tôi biết, ý tôi là… Quản ủy hội có từng cân nhắc Vườn Địa Đàng cục bộ hay không? Nơi chưa khôi phục thông tin liên lạc cứ mặc kệ họ trước, chúng ta dùng mạng nội bộ của cứ điểm Thành Thiên Sứ làm một Vườn Địa Đàng phạm vi nhỏ, không được à?”
Lâm Tĩnh Xu cúi nhìn xuống, ra vẻ khó xử mà trầm ngâm, kỳ thực trong lòng rất muốn bắn vỡ đầu kẻ ngu xuẩn này – như vậy chị ta có thể về miền cực lạc đúng như nguyện vọng.
Song nụ cười trên mặt vẫn ngọt ngào như sắp mở họp báo, Lâm Tĩnh Xu nói bằng giọng như gió mát: “Nhưng mà kho số liệu quan trọng nhất của Vườn Địa Đàng hiện tại không cách nào khôi phục.”
Người đàn bà vội nói: “Không sao, khôi phục công năng cơ sở là được, từ khi rời khỏi Vườn Địa Đàng, tôi đã gặp phải lo âu và trầm cảm của cả đời, không có Vườn Địa Đàng, tôi căn bản không biết dùng đám robot cũ sắp rụng ra, cuộc sống cũng rối tung… Bọn họ còn hạn chế bán thuốc ổn định cảm xúc!”
Thuốc liên quan đến ổn định cảm xúc quả thật cung không đủ cầu, không có Vườn Địa Đàng, rất dễ tạo thành lạm dụng, bị trung ương liên minh hạ lệnh giám sát, bây giờ ở cứ điểm Thành Thiên Sứ, phải qua đường đặc biệt mới lấy được.
Lâm Tĩnh Xu lập tức biết bó “Đại Dương Xanh Thẳm” quý báu này là muốn mua cái gì, nàng ghé sát vào tai người đàn bà khóc sướt mướt, nói khẽ câu gì đó, sau đó mở thiết bị đầu cuối cá nhân trên cổ tay kết nối với đối phương, quét một con dấu đặc thù.
Lâm Tĩnh Xu: “Sử dụng thuốc ổn định phải số lượng thích hợp.”
“Vâng thưa phu nhân, tôi không biết phải nói như thế nào, quá cảm ơn ngài.”
Đuổi đi bà quan ngàn ân vạn tạ, Lâm Tĩnh Xu lễ phép chu đáo, đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng đối phương biến mất, bấy giờ mới tiếp tục đi về phía trước.
Hộ vệ đi theo sau nàng một đoạn, chỉ một hộ vệ trưởng có tư cách theo sát bên cạnh nàng, hộ vệ trưởng nói với Lâm Tĩnh Xu như rỉ tai: “Một thời gian trước nghe nói chuyện ngài sinh non, lão già vậy mà tỉnh táo lại.”
Lâm Tĩnh Xu nâng mí mắt lên: “Thế à, mấy phút?”
“Khoảng hai mươi phút, chúng tôi buộc phải tiêm thuốc an thần mạnh cho lão.” Hộ vệ trưởng nhanh chóng nói bằng giọng khó nghe rõ, “Lần đầu tiên cháu trai lão chết là ‘trùng hợp đáng sợ’, lần thứ hai cả nhà lão chết là ‘bất trắc bi thảm’, nhưng có hai không có ba, lần này mà lão còn chưa nhận ra, thật là uổng ở quản ủy hội bao nhiêu năm. Không phải tôi nói, ngài lần này lộ liễu quá, để làm gì chứ? Một đứa trẻ mà thôi, cho dù sinh ra, còn có thể uy hiếp gì ngài sao?”
Lâm Tĩnh Xu cười dịu dàng nhìn hắn một cái, hộ vệ trưởng tự dưng rùng mình.
“Trẻ con, là một sinh vật nhỏ nằm trong bụng mẹ đã tranh đoạt dinh dưỡng với mẹ, một mất một còn, đặc biệt là những đứa trẻ không được chờ mong, đó là thứ trên lý trí ngươi sẽ tuyệt đối không thích, nhưng dưới tác dụng của hormone, ngươi sẽ bị nó mê hoặc một cách tự nhiên, sinh ra ảo giác mình yêu nó, như vậy là nó có thể giảo hoạt đòi được sự chăm sóc, chờ lớn lên sẽ tính sổ với ngươi sau.” Lâm Tĩnh Xu cười nhạo một tiếng, “Quan hệ mẫu tử của động vật có vú đấy. Lão già bây giờ mới hiểu sao? Đã muộn quá rồi, lão còn chưa nhìn rõ tình hình à? Vậy ta thấy cứ sắp xếp cho lão ngu đần đi, khỏi phải giả bộ đi thăm lão mỗi ngày.”
Lâm Tĩnh Xu vừa nói, vừa giẫm đôi giày da đế mềm thong thả đi men con đường dành riêng cho người đi bộ. Cứ điểm Thành Thiên Sứ là một Votaw thu nhỏ, xa hoa, đường phố phân tầng, người và xe không ảnh hưởng nhau, khi có xe đi qua, đèn xe sẽ chiếu lên đường dành cho xe chạy khép kín trên không, khéo léo đi qua trang bị hình ảnh đặc biệt, người tản bộ dưới đất sẽ nhìn thấy ảo ảnh lớn thỉnh thoảng bay qua giữa không trung, được thiết kế thành thần thú kiểu như côn bằng trong truyền thuyết, hòa với tiếng hát của suối phun âm nhạc, hoặc bay hoặc bơi, lại chui đầu vào rừng rậm không trung tầng cấp rõ ràng, người đi trong đó như dạo bước tiên cảnh vậy.
Suối phun âm nhạc nằm ở quảng trường trung tâm, tượng nữ thần bằng thạch anh cao hơn sáu mét lờ mờ đứng giữa hơi nước, váy dài sa mỏng trên người hiện rõ từng nét, nàng một tay xách váy, ngẩng đầu nhìn không trung, cần cổ thon dài như một con thiên nga sắp bay đi, bám hơi nước trong suối phun, đôi mắt long lanh ngấn lệ.
Chỉ nhìn nơi này, ai có thể nghĩ đến liên minh đang chìm trong nước sôi lửa bỏng của cuộc chiến tranh toàn diện.
Đột nhiên, bên đường có tiếng còi cảnh sát, các hộ vệ cấp tốc tiến tới vây quanh Lâm Tĩnh Xu.
Chỉ thấy một người đàn ông trung niên đột nhiên từ đầu kia con đường dành riêng cho người đi bộ lao đến đây, người này quần áo bảnh bao, tướng mạo đường hoàng, đôi mắt lại đỏ ngầu, toàn thân run rẩy như động kinh, miệng kêu to không rõ: “Tránh ra! Tránh ra!”
Trên thiết bị đầu cuối cá nhân của mọi người lóe đèn đỏ, ngay sau đó, đá phiến bằng phẳng trên mặt đất đột nhiên bay lên một khối, vừa vặn làm người này trượt ngã, hắn văng hơn một mét, liền lập tức, một vòng robot an ninh súng ống sẵn sàng từ bốn phương tám hướng lao tới, ba chân bốn cẳng đè hắn lại.
Hắn liều mạng giãy giụa, đập đầu xuống đất, sọ não vậy mà đập thủng lỗ đá phiến dày bằng bàn tay.
Robot an ninh thuần thục dùng còng tay kích điện giật ngất hắn, bịt miệng lại, dáng vẻ chất phác cúi đầu xin lỗi người dân tản bộ xung quanh, nói mấy lời hình thức “Cảm ơn mọi người phối hợp, tạo thành bất tiện vô cùng xin lỗi” này nọ, sau đó lôi kẻ kia đi như một con chó chết.
“Không có gì,” Hộ vệ trưởng khoát tay nói với hộ vệ phía sau, “Một kẻ hút ma túy mà thôi.”
Đây là một loại ma túy kiểu mới, tên đầy đủ rất dài, gọi là “Chip sinh vật loại cấy vào cơ thể người và sóng điện não”, mọi người đều gọi tắt nó là “Nha Phiến”.
Bộ an ninh không tra ra thứ này tuồn vào từ đâu, chỉ có thể nhất loạt chụp chậu cứt lên đầu hải tặc vũ trụ. Chúng ban đầu lấy “tăng cường thể chất, giảm bớt cơ thể hỗn loạn do thiếu Vườn Địa Đàng” làm mánh lới tiến vào thị trường, mọi người phát hiện, sau khi cấy loại chip sinh vật này, không chỉ cho người ta cảm giác tốt đẹp, cơ thể còn có “tố chất siêu nhân” chỉ sau một đêm, hơn nữa có thể khống chế ý thức của người và máy móc xung quanh trong điều kiện nhất định, là một Vườn Địa Đàng bản đơn giản hóa.
Vì thế “Nha Phiến” trong một đêm thịnh hành khắp liên minh, cho đến khi lãnh đạo khẩn cấp buộc dừng, công khai tuyên bố chip Nha Phiến có tính gây nghiện, cấy thời gian dài sẽ khiến người ta khó mà tự thoát khỏi, mất đi lý trí, đưa nó vào phạm vi “ma túy” cấm tuyệt đối trong điều luật trị an.
Lâm Tĩnh Xu hỏi rất khẽ hầu như không thể nghe thấy: “Nha Phiến sau lệnh cấm của liên minh thế nào rồi?”
“Căn bản không thể ngăn chặn, cuộc sống không có Vườn Địa Đàng quá khổ, ngài xem, cả trong Thành Thiên Sứ cũng có người bất chấp thể diện, có thể tưởng tượng phía dưới đã biến thành ra sao.” Hộ vệ trưởng nói bên tai nàng, “Liên minh vẫn đang nghĩ cách ngăn chặn sự xâm lấn của chip đối với thiết bị điện tử, cho nên chip mỗi một tháng đều phải đổi mới, do lệnh cấm, chúng ta lại thừa cơ tăng giá, tháng này lượng tiêu thụ ở bảy đại thiên hà không giảm mà còn tăng.”
Lâm Tĩnh Xu: “Thiên Hà Số 8 thì sao?”
“Việc này… Thiên Hà Số 8 toàn bọn quỷ nghèo và chứng não rỗng…”
Lâm Tĩnh Xu dừng bước, mặt không biểu cảm hỏi: “Cho nên có thể tùy ý mất khống chế à?”
Hộ vệ trưởng lập tức cúi đầu: “Vâng, đã bắt đầu thí điểm theo phân phó của ngài, nhưng mà…”
Trên mặt Lâm Tĩnh Xu không nhìn ra vui vẻ hay tức giận, nàng cúi đầu hít một hơi thật sâu mùi hoa hồng, tiện tay đưa bó “Đại Dương Xanh Thẳm” quý giá cho hộ vệ trưởng: “Lúc đi thăm con gái ngươi, đưa cho nó chơi đi. Ta rất thích nó, tương lai sẽ là một tiểu mỹ nhân, rất hợp với hoa.”
Hộ vệ trưởng cúi đầu càng thấp, tay nhận hoa hơi run run, thức thời nuốt xuống đoạn sau của “nhưng mà”.
“Đại Dương Xanh Thẳm,” Lâm Tĩnh Xu cười lên, môi hồng răng trắng, lại có một chút khí chất ngây thơ, “Thật là một cái tên đẹp.”
Trên tuyến đường vũ trụ của Thiên Hà Số 8 đang trình diễn một chiến dịch nhỏ như vây săn.
Một đội “tàu buôn” chưa xin phép đổ bộ Thiên Hà Số 8, trong quá trình kiểm tra, phát hiện số “tàu buôn” này lại là cơ giáp ngụy trang.
“Lời thoại là gì nhỉ? Cái gì mà núi ta đào cây ta trồng… Ôi ôi ôi,” Turan la hét om sòm trong kênh truyền tin, “Uầy, đạn đạo vũ trụ loại TOC-R, dê béo! Không được bắn hỏng! Mẹ kiếp đều khống chế hỏa lực! Hôm qua đoàn chiến thua phải cởi truồng chạy rông đâu? Mau xông lên, không đoạt được mạng tinh thần của bọn họ thì hôm nay các ngươi vẫn cởi truồng chạy tiếp!”
“Đoàn chiến” là phương thức huấn luyện tinh thần lực đặc biệt của nội bộ cứ điểm Bạch Ngân, do Đội Tự Vệ gia nhập mà bị Turan một lần nữa đưa vào huấn luyện hằng ngày – sân huấn luyện mặt đất mô phỏng hoàn cảnh mạng tinh thần cơ giáp, mỗi đội bốn người, thủ một mạng tinh thần, phối hợp với nhau tranh đoạt của đối phương. Ở trên mạng tinh thần mô phỏng bị bắn ra cùng lắm là nôn một trận, sẽ không bị thương thành người thực vật. Vì thế vệ đội trưởng Turan điên khùng phát minh ra trừng phạt “cởi truồng chạy rông” để đốc thúc mọi người dùng hết toàn lực.
Hứng thú thấp kép bỉ ổi này có một lần bị Lâm tướng quân bắt gặp, thế là hắn gọi Turan tới chửi té tát một trận, và cắt nốt hai “xúc tu” trên đầu cô nàng. Vệ đội trưởng nhịn nhục, buộc phải nới lỏng điều kiện “trần truồng” – nam có thể mang cái quần tam giác, nữ có thể mặc áo tắm hai mảnh, nhưng phải hát.
Mọi người vừa nghe đều phát điên, để không run bần bật ca hát trước mắt bao người, cùng bao vây tới như đã giết đỏ cả mắt rồi.
Tiểu đội cơ giáp ngụy trang thành thương đội hoàn toàn ngây ra – không biết Thiên Hà Số 8 xưa nay “không ai quản lý” từ khi nào lại có đội tuần tra, sẽ kiểm tra an ninh tàu buôn qua lại, phải biết trước cuộc chiến tuyến đường chính quy và tuyến đường buôn lậu bọn họ cũng ngu ngốc không phân biệt nổi!
Mà đội tuần tra của nơi quỷ tha ma bắt này lại không phải là gánh hát rong, người không nhiều nhưng tính cơ động cực mạnh, như một bầy cá ăn thịt người gào thét lao qua, chóng vánh đoạt mạng tinh thần của họ!
“Vệ đội trưởng,” Binh lính đoạt được mạng tinh thần của đối phương sớm nhất trầm giọng nói trong kênh truyền tin, “Hàng hóa của họ có vấn đề.”
Hai tiếng sau, đội tuần tra áp giải tù binh xuyên qua điểm nhảy vũ trụ, đáp xuống căn cứ sao Khải Minh, Lâm Tĩnh Hằng sớm nhận được tin tức đang chờ trên sân ga. Turan mau chóng đi tới hắn, hiếm khi nghiêm túc kính lễ, lấy trong túi ra một con chip nhỏ dùng túi vật chứng bọc kín: “Tướng quân, ngài xem, lại là thứ này.”
Đây chính là loại chip sinh vật lúc trước Quân Đoàn Tự Do lợi dụng Độc Sào thí nghiệm ở Thiên Hà Số 8, công năng cơ bản không thay đổi, đã qua nâng cấp đơn giản.
“Ba ngày, đây đã là nhóm thứ tư chúng ta chặn lại.” Turan nói, “Những người này trang bị và phối trí đều là chuẩn hóa, ắt là có tổ chức, chúng ta hiện tại đã tăng cường rà soát tất cả thương đạo và đường buôn lậu truyền thống.”
Lâm Tĩnh Hằng nhìn lướt qua đám tù binh hôn mê bất tỉnh, đi lên cơ giáp bị bắt, thấy một đống hộp đựng chip rất to xếp chip sinh vật ngay ngắn chất khắp nơi, mang đến cảm giác nghiêm túc và hoàn mỹ công nghiệp hóa, không mảy may có phong cách lộn xộn của Quân Đoàn Tự Do.
“Tới từ hướng nào?”
Turan trầm giọng nói: “Liên minh.”
/203
|