Một đường hăng hái đi nhanh, đến ngày thứ hai thì chợt phát hiện mình đã lạc đường, theo như Thường Ngộ Xuân từng nói, Hồ Điệp Cốc nằm phía bên trong sơn cốc, hắn cứ đi tới đi lui, cũng không biết là đi về phương hướng nào, tìm người qua đường hỏi dò, nhưng không ai biết được Hồ Điệp Cốc ở đâu. Trương Siêu Quần cười khổ, sẽ không phải là vứt bỏ bọn họ chứ, tốt xấu gì cũng vừa mới bái Trương Tam Phong môn phái Võ Đang làm sư phụ, Trương Tam Phong là một kỳ nhân đương thời, đã chịu nhận hắn làm đệ tử, thì con đường võ học của hắn có thể được bước nhanh chân hơn, nhưng nếu bị thất lạc với Trương Vô Kỵ, phỏng chừng làm cho lão nhân gia tức giận, chuyện thu hắn làm đồ đệ có thể sẽ là bị nhỡ.
Vẫn vừa đi vừa hỏi, lại quá một ngày, vào buổi trưa, đang lại muốn tìm đến dân làng hỏi thăm, chợt nghe đến tiếng vó ngựa từ xa, 7-8 tên lính Mông Cổ tay múa trường đao, phóng ngựa vọt đến, ở trên đường lớn xua đuổi bách tính, một phụ nhân trung niên bởi vì lôi kéo hài tử, bước chậm, bị ngựa đụng bay ra ngoài, đứa bé kia trực tiếp bị móng ngựa đạp phá vỡ bụng, ruột văng ra ngoài, trên đường bách tính kinh hoàng kêu lên.
Trương Siêu Quần giận tím mặt, đem cây chủy thủ rút ra, tiến lên nghênh tiếp. đội lính Mông Cổ Binh thấy có người chặn ở trước mặt, hô to:
– Cút ngay! Cút ngay!
Trương Siêu Quần cười lạnh một tiếng, mắng:
– Cút cái con mẹ mi…
Nhanh chóng phóng lên….
Trước mặt một lính Mông Cổ ngồi trên lưng ngựa, thấy hắn xông thẳng lên, liền múa đao chém liền, dựa vào thế ngựa đang lao đến, một đao này có thể đem tiểu tử kia chặt thành hai nửa.
Tia sáng chói mắt lóe qua, Trương Siêu Quần đã vọt lui ra, cười gằn nhìn tên lính Mông Cổ, tên lính chỉ kịp kinh ngạc kêu lên “A!”
Thì đã thấy một chân rơi xuống bụi trần.
Còn lại đám lính Mông Cổ hô quát vọt tới, bọn họ do là diễu võ dương oai quen rồi, từ trước đến giờ chưa từng bị thiệt thòi lớn như vậy! Tiếng vó ngựa như sấm rền, bụi bặm tung bay, tập trung hướng về phía Trương Siêu Quần.
– Khục….khục…khục…
Một trận tiếng ho khan truyền đến, Trương Siêu Quần bên tai phong thanh nghe tiếng hét, một bóng người xám trắng nhanh như gió từ bên cạnh lóe qua, chỉ thấy người này ở trong vóng vây đám kỵ binh lính Mông Cổ, tay này đè một chưởng, phía tây kích một quyền, trong chốc lát, những tên lính Mông Cổ từng người từ trên ngựa ngã xuống, trong nháy mắt, bóng người xám trắng phi thân đã trở lại phía sau Trương Siêu Quần.
Trương Siêu Quần trố mắt ngoác mồm, người này quá lợi hại, cùng Quỷ ảnh chẳng khác gì, chưa tới nữa khắc, liền giải quyết bảy tên lính Mông Cổ! Lẽ nào là đệ nhất thiên hạ khinh công Thanh Dực Bức vương Vi Nhất Tiếu? Trương Siêu Quần không cần xem những tên lính kia ngã quay trên mặt đất không nhúc nhích mà quay đầu nhìn đến phía sau mình.
Một bà lão lưng cong gập khúc, tóc bạc như sương không ngừng ho khan, tay phải chống một cây quải trượng, trên người mặc bố y, giống như bần gia lão phụ, nhưng là tay trái cầm một chuỗi niệm châu ánh vàng chói lọi, lòe lòe phát quang.
Trương Siêu Quần ngưng thần nhìn kỹ, chỉ thấy này chuỗi niệm châu, mỗi một hạt, đều là đúc bằng vàng ròng thành hình từng đoá hoa mai, Ở bên cạnh bà lão, là một tiểu cô nương xinh xắn lanh lợi, thần thanh cốt tú, dung mạo tuyệt đẹp vô cùng.
Này trang phục! Này tạo hình! Chẳng phải chính là trong truyền thuyết Kim Hoa bà bà! Đại Ỷ Ty! Đúng rồi, chính là nàng rồi! Thánh nữ Ba Tư minh giáo! cực phẩm mỹ nữ trong nguyên bản Ỷ Thiên Đồ Long a!
Chỉ là khi nhìn thấy nàng thân thể lọm khọm, mặt đầy nếp nhăn, đúng là một điểm kẽ hở cũng nhìn không ra! Thuật dịch dung thời cổ xưa, quả thực chính là xuất thần nhập chúng! Trương Siêu Quần đang thầm đánh giá, Kim Hoa bà bà bỗng nhiên quay đầu liếc nhìn hắn, ánh mắt ác liệt cực điểm, Trương Siêu Quần không khỏi rùng mình lạnh lẽo.
– Tiểu tử, ngươi nhìn cái gì?
Tiểu cô nương thanh tú kia hướng về phia Trương Siêu Quần quát lên.
Trương Siêu Quần sững sờ, đây chính là Ân Ly rồi! Quả nhiên là xinh đẹp tuyệt luân, mới 13- 14 tuổi đã có bóng dáng mỹ nữ rồi, mỹ nhân cỡ này, đáng giá cho hắn dạy dỗ sau này a!
Tiểu cô nương thanh tú thấy hắn ngây ngốc ngơ ngác, lúc nhìn qua sư phụ, một lúc lại nhìn chính mình, nên tiểu cô nương quay đầu hướng về phía Kim Hoa bà bà nói:
– Bà bà, hóa ra đây là một tiểu tử ngốc!
Trương Siêu Quần ngẩn ra, một tiểu cô nương 12-13 tuổi, lại gọi mình là tiểu tử ngốc, chuyện này cũng thật là khôi hài.
Kim Hoa bà bà ho khan vài tiếng nói:
– Đừng để ý tới hắn, chúng ta đi.”
Tiểu cô nương quay đầu lại đến phía Trương Siêu Quần giả thành mặt quỷ le lưỡi trêu hắn rồi đi tới chỗ Kim Hoa bà bà.
Trương Siêu Quần thầm nghĩ: Làm sao có thể cứ để như thế mặc cho các nàng đi mất, tốt xấu gì đây cũng là hai mỹ nữ, một lớn một nhỏ, có gì cũng sẽ không có lỗ vốn, nên hắn cười hì hì, hắng giọng một tiếng, khuôn mặt lập tức trở nên vô cùng nghiêm túc thành khẩn, chạy theo.
– Tiểu tử, ngươi lén lút theo chúng ta có mục đích gì?
Kim Hoa bà bà lại ho khan hai tiếng.
Trương Siêu Quần vội vàng hướng về dưới đất cúi đầu nói:
– Tiền bối, tiểu tử tên là Trương Siêu Quần, vừa lúc nãy thấy tiền bối võ công cái thế của tiến bối, trong lòng sinh ngưỡng mộ, không biết tiền bối có thể thu tiểu tử làm đồ đệ?
Chính là chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu, Đại Ỷ Ty là thánh nữ tổng giáo Minh giáo Ba Tư, rực rỡ thắng sáng thoát tục, vẻ đẹp thắng phong hoa tuyệt đại, phong thái trác việt, có thể quỳ gối ở dưới váy nàng, thì một quỳ này lạy xuống cũng không uổng công.
Kim Hoa bà bà hừ một tiếng, thân hình loáng lên một cái
“Đùng!”
Trương Siêu Quần mắt tối sầm lại, ngũ tạng lục phủ như đảo lộn, thân thể văng bay ra xa hơn 1 trượng, nằm ngã trên mặt đất.
– Ồ… thì ra tiểu tử này một chút nội lực cũng không có.
Kim Hoa bà bà kinh ngạc nói.
Lúc chưởng lực vừa tiếp xúc với trên người tiểu tử này, Kim Hoa bà bà liền phát hiện không đúng, đối phương không có một phần nội lực nào, vội vàng triệt hồi thu lại nội lực, nhưng vẫn còn có không tới hai phần mười nội lực đẩy ra, đánh cho hắn thổ huyết ngã xuống đất.
Vì lúc ban đầu Kim Hoa bà bà nhìn thấy Trương Siêu Quần lấy chủy thủ phóng tới quân Mông Cổ, trong khoảnh khắc tên Mông Cổ cả người lẫn ngựa dễ dàng bị cắt ra một vết thương lớn, nên cho rằng hắn là người trong chốn võ lâm, giờ thử một lần, hóa ra là người bình thường, trong lòng không khỏi sinh ra mấy phần áy náy.
Trên giang hồ, phàm là người trong võ lâm, cao thủ võ công cao cường, thường thường ỷ vào thân phận mình, tuyệt đối không làm khó dễ người không có võ công, huống hồ là Kim Hoa bà bà còn thuộc loại đỉnh cấp cao thủ.
– A Ly, con đi lấy Kim Hoa đan cho hắn uống vào.
Tiểu cô nương A Ly đáp một tiếng, tiếp nhận một viên thuốc màu đỏ tía viên, đi tới chỗ của Trương Siêu Quần nằm.
Nằm ngửa mặt Trương Siêu Quần chỉ nghe làn gió thơm thoải mái, một bóng người xinh đẹp tuyệt trần khuôn mặt nhỏ thanh lệ xuất hiện ở trước mắt.
– Này, há mồm, uống thuốc đi!
A Ly giọng nói thanh như chim Hoàng Oanh, lanh lảnh như chim Uyển Tước, Trương Siêu Quần vừa trúng một chưởng, trước ngực như bị một tảng đá lớn ngăn chặn, khó chịu nói không nên lời, nhưng lúc này tiểu cô nương mỹ lệ ngồi xổm ở bên cạnh mình, dưới ánh mặt trời, làm nổi bật đến khuôn mặt nhỏ bé trong suốt, hai gò má bầu bầu, sóng mắt như nước, đoan lệ khôn kể, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, quả thực xem một vạn lần cũng sẽ không chán ghét, đã vậy bên dưới hạ thân, hai bắp đùi khép mở, ngay giữa trung gian cái mu âm hộ ân hiện mỗi khi bị bắp đùi đè nén gồ cao lên một bụm thịt nhỏ…
Một viên thuốc to như trứng chim cút bị như ngón tay như bạch ngọc đưa vào trong miệng, Trương Siêu Quần lúc này mới phản ứng được, lớn như vậy một viên dược, làm sao nuốt trôi được xuống,chẳng khác nào muốn người nghẹn chết rồi!
Thấy hắn ú ớ, A Ly ngỡ rằng đầu hắn bị thấp nên nuốt không trôi, nên tiểu cô nương liền ngồi bết xuống đất, nâng đầu hắn lên dựa sát trên chính giữa hai bắp đùi mình…
A Ly nhíu mày khẽ sẳng giọng:
– Ngươi là một đại nam nhân còn nuốt không nổi một viên thuốc sao?
– Nước…nước…ta muốn uống nước…
Nghe xong lời hắn nói, A Ly với tay bên hông lấy một cái túi da đựng nước cởi xuống, vặn ra cái nút gỗ nhét, đưa đến trong tay hắn, Trương Siêu Quần nghiêng nghiêng thân thể vào trong phía lòng A Ly, uống vào một ngụm nước rất lớn, lúc này mới đem viên thuốc nuốt trôi xuống.
Thở phào một hơi dài, bỗng nhiên phát hiện một cái mùi khai khai nước tiểu cái mùi lại hợp với lòng người, thì ra lúc này đầu hắn đang dựa sát vào gần ngay chính giữa hạ bộ của tiểu cô nương A Ly, không trách sẽ có cái mùi khai khai như vậy tỏa ra, mơ hồ hắn còn thấy cái nội khố nho nhỏ màu tím bên trong đang bao trùm lấy cái âm hộ non nớt, không lềm được hắn bật thốt lên khen:
– Thơm quá!
Chỉ có điều cái mặt đang kê sát cái âm hộ của A Ly, nhưng dù sao A Ly vẫn là một bé gái, cho nên chưa có cái mùi thành thục của một đại cô nương, nếu như có thể gới đầu trên bộ phận sinh dục của Đại Ỷ Ty thì thật là tốt biết bao, Trương Siêu Quần si ngốc đờ ra, không ngờ A Ly khuôn mặt chợt tỏ rõ vẻ ửng đỏ, hất hắn nằm lại cuống đất đứng bật dậy một cách tàn nhẫn, đôi mắt đẹp lườm hắn một cái, chỉ là tiểu cô nương không biết, chính mình lúc giận dữ dáng dấp cũng là khả ái như vậy.
Kim Hoa bà bà chống cây quải trượng run rẩy đi tới, nhìn A Ly nói:
– Con dìu hắn ngồi dậy đi.
A Ly quẹt mồm đáp một tiếng, song tay nắm lấy bả vai Trương Siêu Quần, nhẹ nhàng dùng sức, liền đem hắn nâng dậy.
Trương Siêu Quần nhìn Kim Hoa bà bà, trên mặt tuy rằng nếp nhăn hiện lên, nhưng da thịt phần gáy cỗ vẫn là da trắng hơn tuyết, không khỏi ngẩn ra, cũng may hắn là hắn biết trước nguyên bản Ỷ Thiên Kim Hoa bà bà là thế giới đệ nhất mỹ nữ, cho nên biểu hiện đần độn, đúng là không để cho Kim Hoa bà bà khả nghi.
Giỏi lắm Đại Ỷ Ty, Kim Hoa bà bà thỉnh thoảng ho khan, chắc là do năm xưa cùng với Ngân Diệp tiên sinh bị nội thương ở dưới Bích Thủy hàn đàm, nhưng còn thân thể với cái lưng lọm khọm, không phải là do tuổi tác chứ? Chính trong lúc suy nghĩ lung tung, Kim Hoa bà bà đã chuyển tới phía sau hắn, bàn tay đưa sát vào sau lưng, một luồng nhiệt khí từ từ đẩy vào bên trong cơ thể hắn.
Không bao lâu, Kim Hoa bà bà đứng dậy, nói:
– Tiểu tử, ngươi không sao rồi, bà bà ta không có thu đồ đệ, ngươi bỏ đi tâm tư đó đi.
Trương Siêu Quần con ngươi xoay chuyển một cái, bỗng nhiên khóc ròng nói:
– Tiền bối không chịu thu vãn bối làm đồ đệ, vãn bối có thể làm sao bây giờ a! phụ thân phụ mẫu đều bị lính Mông Cổ giết chết, chỉ có một muội muội duy nhất cũng bị bọn họ bắt đi, vãn bối cứu không đủ sức lực để cứu muội muội, chính là chết rồi cũng không thể đối mặt cha mẹ! Huhu…
Trương Siêu Quần vừa khóc vừa thầm vái: bá phụ, bá mẫu, thật không tiện, con trước tiên tạm thời giả mạo con trai của các người, để được thân cận hơn với võ lâm đệ nhất mỹ nữ, các người có linh thiêng thì đừng thấy lạ, yên tâm đi, Trương Siêu Quần này nhất định cưới Chu Chỉ Nhược làm thê tử.
Trong lòng sau khi sắp xếp xong, liền gào khóc khan lên.
Tiểu cô nương A Ly mới đầu vốn đối với hắn cũng chẳng có cảm tình gì, hiện nay thấy hắn khóc đến thương tâm như vậy, không khỏi trong lòng sinh ra thương hại, duỗi ra tay nhỏ ngọc, nắm chặt lấy hai bàn tay hắn, ôn nhu nói:
– Ca ca, thực sự là đáng thương.
Trương Siêu Quần mở cờ trong bụng, từ “Tiểu tử” nhảy một cái thăng cấp hàm làm ” Ca ca” rồi! Chuyển biến này thật đúng là quá nhanh, hắn vùi đầu vào đầu gối, hu hu gào khóc, trong lòng thì tât ra hưng phấn cực kỳ, bàn tay nhỏ trắng mịn mềm mại, vuốt lên thực sự rất là thoải mái.
Kim Hoa bà bà đột nhiên nói:
– Tiểu tử, ngươi võ nghệ là học từ ai vậy? Tuy rằng không có nội lực, nhưng tư thế cũng rất cao minh, chỉ bằng bản lĩnh thế này của ngươi, thực sự là ngoại công đăng phong tạo cực, cha mẹ ngươi tại sao lại bị quân Mông Cổ tầm thường giết được?
Trương Siêu Quần tâm trí hơi rối, A Ly tuổi còn nhỏ dễ bị lừa, Kim Hoa bà bà này, tính ra đã có trên 40 tuổi, không dễ dàng lừa dối, liền khóc thút thít nói:
– Tiền bối, tiểu tử từ lúc 5 tuổi thời, ở trong thôn có học với một đại thúc quyền pháp, nhưng đại thúc lại không có dạy vãn bối phương pháp tu luyện nội lực, đại thúc dạy vãn bối được 2 năm sau, thì bỏ đi mất rồi, chính vãn bối sau đó vẫn cứ như thế mà tập luyện…
Kim Hoa bà bà hừ một tiếng, quát lên:
– Ngươi còn dám gạt ta! Ngươi nếu là nhà ngư dân, tại sao lại nắm giữ được cây chủy thủ chém sắt như chém bùn này!
Trương Siêu Quần chỉ cảm thấy bên hông mình hơi động đậy, cây chủy thủ đã bị Kim Hoa bà bà đoạt đi mất rồi
Vẫn vừa đi vừa hỏi, lại quá một ngày, vào buổi trưa, đang lại muốn tìm đến dân làng hỏi thăm, chợt nghe đến tiếng vó ngựa từ xa, 7-8 tên lính Mông Cổ tay múa trường đao, phóng ngựa vọt đến, ở trên đường lớn xua đuổi bách tính, một phụ nhân trung niên bởi vì lôi kéo hài tử, bước chậm, bị ngựa đụng bay ra ngoài, đứa bé kia trực tiếp bị móng ngựa đạp phá vỡ bụng, ruột văng ra ngoài, trên đường bách tính kinh hoàng kêu lên.
Trương Siêu Quần giận tím mặt, đem cây chủy thủ rút ra, tiến lên nghênh tiếp. đội lính Mông Cổ Binh thấy có người chặn ở trước mặt, hô to:
– Cút ngay! Cút ngay!
Trương Siêu Quần cười lạnh một tiếng, mắng:
– Cút cái con mẹ mi…
Nhanh chóng phóng lên….
Trước mặt một lính Mông Cổ ngồi trên lưng ngựa, thấy hắn xông thẳng lên, liền múa đao chém liền, dựa vào thế ngựa đang lao đến, một đao này có thể đem tiểu tử kia chặt thành hai nửa.
Tia sáng chói mắt lóe qua, Trương Siêu Quần đã vọt lui ra, cười gằn nhìn tên lính Mông Cổ, tên lính chỉ kịp kinh ngạc kêu lên “A!”
Thì đã thấy một chân rơi xuống bụi trần.
Còn lại đám lính Mông Cổ hô quát vọt tới, bọn họ do là diễu võ dương oai quen rồi, từ trước đến giờ chưa từng bị thiệt thòi lớn như vậy! Tiếng vó ngựa như sấm rền, bụi bặm tung bay, tập trung hướng về phía Trương Siêu Quần.
– Khục….khục…khục…
Một trận tiếng ho khan truyền đến, Trương Siêu Quần bên tai phong thanh nghe tiếng hét, một bóng người xám trắng nhanh như gió từ bên cạnh lóe qua, chỉ thấy người này ở trong vóng vây đám kỵ binh lính Mông Cổ, tay này đè một chưởng, phía tây kích một quyền, trong chốc lát, những tên lính Mông Cổ từng người từ trên ngựa ngã xuống, trong nháy mắt, bóng người xám trắng phi thân đã trở lại phía sau Trương Siêu Quần.
Trương Siêu Quần trố mắt ngoác mồm, người này quá lợi hại, cùng Quỷ ảnh chẳng khác gì, chưa tới nữa khắc, liền giải quyết bảy tên lính Mông Cổ! Lẽ nào là đệ nhất thiên hạ khinh công Thanh Dực Bức vương Vi Nhất Tiếu? Trương Siêu Quần không cần xem những tên lính kia ngã quay trên mặt đất không nhúc nhích mà quay đầu nhìn đến phía sau mình.
Một bà lão lưng cong gập khúc, tóc bạc như sương không ngừng ho khan, tay phải chống một cây quải trượng, trên người mặc bố y, giống như bần gia lão phụ, nhưng là tay trái cầm một chuỗi niệm châu ánh vàng chói lọi, lòe lòe phát quang.
Trương Siêu Quần ngưng thần nhìn kỹ, chỉ thấy này chuỗi niệm châu, mỗi một hạt, đều là đúc bằng vàng ròng thành hình từng đoá hoa mai, Ở bên cạnh bà lão, là một tiểu cô nương xinh xắn lanh lợi, thần thanh cốt tú, dung mạo tuyệt đẹp vô cùng.
Này trang phục! Này tạo hình! Chẳng phải chính là trong truyền thuyết Kim Hoa bà bà! Đại Ỷ Ty! Đúng rồi, chính là nàng rồi! Thánh nữ Ba Tư minh giáo! cực phẩm mỹ nữ trong nguyên bản Ỷ Thiên Đồ Long a!
Chỉ là khi nhìn thấy nàng thân thể lọm khọm, mặt đầy nếp nhăn, đúng là một điểm kẽ hở cũng nhìn không ra! Thuật dịch dung thời cổ xưa, quả thực chính là xuất thần nhập chúng! Trương Siêu Quần đang thầm đánh giá, Kim Hoa bà bà bỗng nhiên quay đầu liếc nhìn hắn, ánh mắt ác liệt cực điểm, Trương Siêu Quần không khỏi rùng mình lạnh lẽo.
– Tiểu tử, ngươi nhìn cái gì?
Tiểu cô nương thanh tú kia hướng về phia Trương Siêu Quần quát lên.
Trương Siêu Quần sững sờ, đây chính là Ân Ly rồi! Quả nhiên là xinh đẹp tuyệt luân, mới 13- 14 tuổi đã có bóng dáng mỹ nữ rồi, mỹ nhân cỡ này, đáng giá cho hắn dạy dỗ sau này a!
Tiểu cô nương thanh tú thấy hắn ngây ngốc ngơ ngác, lúc nhìn qua sư phụ, một lúc lại nhìn chính mình, nên tiểu cô nương quay đầu hướng về phía Kim Hoa bà bà nói:
– Bà bà, hóa ra đây là một tiểu tử ngốc!
Trương Siêu Quần ngẩn ra, một tiểu cô nương 12-13 tuổi, lại gọi mình là tiểu tử ngốc, chuyện này cũng thật là khôi hài.
Kim Hoa bà bà ho khan vài tiếng nói:
– Đừng để ý tới hắn, chúng ta đi.”
Tiểu cô nương quay đầu lại đến phía Trương Siêu Quần giả thành mặt quỷ le lưỡi trêu hắn rồi đi tới chỗ Kim Hoa bà bà.
Trương Siêu Quần thầm nghĩ: Làm sao có thể cứ để như thế mặc cho các nàng đi mất, tốt xấu gì đây cũng là hai mỹ nữ, một lớn một nhỏ, có gì cũng sẽ không có lỗ vốn, nên hắn cười hì hì, hắng giọng một tiếng, khuôn mặt lập tức trở nên vô cùng nghiêm túc thành khẩn, chạy theo.
– Tiểu tử, ngươi lén lút theo chúng ta có mục đích gì?
Kim Hoa bà bà lại ho khan hai tiếng.
Trương Siêu Quần vội vàng hướng về dưới đất cúi đầu nói:
– Tiền bối, tiểu tử tên là Trương Siêu Quần, vừa lúc nãy thấy tiền bối võ công cái thế của tiến bối, trong lòng sinh ngưỡng mộ, không biết tiền bối có thể thu tiểu tử làm đồ đệ?
Chính là chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu, Đại Ỷ Ty là thánh nữ tổng giáo Minh giáo Ba Tư, rực rỡ thắng sáng thoát tục, vẻ đẹp thắng phong hoa tuyệt đại, phong thái trác việt, có thể quỳ gối ở dưới váy nàng, thì một quỳ này lạy xuống cũng không uổng công.
Kim Hoa bà bà hừ một tiếng, thân hình loáng lên một cái
“Đùng!”
Trương Siêu Quần mắt tối sầm lại, ngũ tạng lục phủ như đảo lộn, thân thể văng bay ra xa hơn 1 trượng, nằm ngã trên mặt đất.
– Ồ… thì ra tiểu tử này một chút nội lực cũng không có.
Kim Hoa bà bà kinh ngạc nói.
Lúc chưởng lực vừa tiếp xúc với trên người tiểu tử này, Kim Hoa bà bà liền phát hiện không đúng, đối phương không có một phần nội lực nào, vội vàng triệt hồi thu lại nội lực, nhưng vẫn còn có không tới hai phần mười nội lực đẩy ra, đánh cho hắn thổ huyết ngã xuống đất.
Vì lúc ban đầu Kim Hoa bà bà nhìn thấy Trương Siêu Quần lấy chủy thủ phóng tới quân Mông Cổ, trong khoảnh khắc tên Mông Cổ cả người lẫn ngựa dễ dàng bị cắt ra một vết thương lớn, nên cho rằng hắn là người trong chốn võ lâm, giờ thử một lần, hóa ra là người bình thường, trong lòng không khỏi sinh ra mấy phần áy náy.
Trên giang hồ, phàm là người trong võ lâm, cao thủ võ công cao cường, thường thường ỷ vào thân phận mình, tuyệt đối không làm khó dễ người không có võ công, huống hồ là Kim Hoa bà bà còn thuộc loại đỉnh cấp cao thủ.
– A Ly, con đi lấy Kim Hoa đan cho hắn uống vào.
Tiểu cô nương A Ly đáp một tiếng, tiếp nhận một viên thuốc màu đỏ tía viên, đi tới chỗ của Trương Siêu Quần nằm.
Nằm ngửa mặt Trương Siêu Quần chỉ nghe làn gió thơm thoải mái, một bóng người xinh đẹp tuyệt trần khuôn mặt nhỏ thanh lệ xuất hiện ở trước mắt.
– Này, há mồm, uống thuốc đi!
A Ly giọng nói thanh như chim Hoàng Oanh, lanh lảnh như chim Uyển Tước, Trương Siêu Quần vừa trúng một chưởng, trước ngực như bị một tảng đá lớn ngăn chặn, khó chịu nói không nên lời, nhưng lúc này tiểu cô nương mỹ lệ ngồi xổm ở bên cạnh mình, dưới ánh mặt trời, làm nổi bật đến khuôn mặt nhỏ bé trong suốt, hai gò má bầu bầu, sóng mắt như nước, đoan lệ khôn kể, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, quả thực xem một vạn lần cũng sẽ không chán ghét, đã vậy bên dưới hạ thân, hai bắp đùi khép mở, ngay giữa trung gian cái mu âm hộ ân hiện mỗi khi bị bắp đùi đè nén gồ cao lên một bụm thịt nhỏ…
Một viên thuốc to như trứng chim cút bị như ngón tay như bạch ngọc đưa vào trong miệng, Trương Siêu Quần lúc này mới phản ứng được, lớn như vậy một viên dược, làm sao nuốt trôi được xuống,chẳng khác nào muốn người nghẹn chết rồi!
Thấy hắn ú ớ, A Ly ngỡ rằng đầu hắn bị thấp nên nuốt không trôi, nên tiểu cô nương liền ngồi bết xuống đất, nâng đầu hắn lên dựa sát trên chính giữa hai bắp đùi mình…
A Ly nhíu mày khẽ sẳng giọng:
– Ngươi là một đại nam nhân còn nuốt không nổi một viên thuốc sao?
– Nước…nước…ta muốn uống nước…
Nghe xong lời hắn nói, A Ly với tay bên hông lấy một cái túi da đựng nước cởi xuống, vặn ra cái nút gỗ nhét, đưa đến trong tay hắn, Trương Siêu Quần nghiêng nghiêng thân thể vào trong phía lòng A Ly, uống vào một ngụm nước rất lớn, lúc này mới đem viên thuốc nuốt trôi xuống.
Thở phào một hơi dài, bỗng nhiên phát hiện một cái mùi khai khai nước tiểu cái mùi lại hợp với lòng người, thì ra lúc này đầu hắn đang dựa sát vào gần ngay chính giữa hạ bộ của tiểu cô nương A Ly, không trách sẽ có cái mùi khai khai như vậy tỏa ra, mơ hồ hắn còn thấy cái nội khố nho nhỏ màu tím bên trong đang bao trùm lấy cái âm hộ non nớt, không lềm được hắn bật thốt lên khen:
– Thơm quá!
Chỉ có điều cái mặt đang kê sát cái âm hộ của A Ly, nhưng dù sao A Ly vẫn là một bé gái, cho nên chưa có cái mùi thành thục của một đại cô nương, nếu như có thể gới đầu trên bộ phận sinh dục của Đại Ỷ Ty thì thật là tốt biết bao, Trương Siêu Quần si ngốc đờ ra, không ngờ A Ly khuôn mặt chợt tỏ rõ vẻ ửng đỏ, hất hắn nằm lại cuống đất đứng bật dậy một cách tàn nhẫn, đôi mắt đẹp lườm hắn một cái, chỉ là tiểu cô nương không biết, chính mình lúc giận dữ dáng dấp cũng là khả ái như vậy.
Kim Hoa bà bà chống cây quải trượng run rẩy đi tới, nhìn A Ly nói:
– Con dìu hắn ngồi dậy đi.
A Ly quẹt mồm đáp một tiếng, song tay nắm lấy bả vai Trương Siêu Quần, nhẹ nhàng dùng sức, liền đem hắn nâng dậy.
Trương Siêu Quần nhìn Kim Hoa bà bà, trên mặt tuy rằng nếp nhăn hiện lên, nhưng da thịt phần gáy cỗ vẫn là da trắng hơn tuyết, không khỏi ngẩn ra, cũng may hắn là hắn biết trước nguyên bản Ỷ Thiên Kim Hoa bà bà là thế giới đệ nhất mỹ nữ, cho nên biểu hiện đần độn, đúng là không để cho Kim Hoa bà bà khả nghi.
Giỏi lắm Đại Ỷ Ty, Kim Hoa bà bà thỉnh thoảng ho khan, chắc là do năm xưa cùng với Ngân Diệp tiên sinh bị nội thương ở dưới Bích Thủy hàn đàm, nhưng còn thân thể với cái lưng lọm khọm, không phải là do tuổi tác chứ? Chính trong lúc suy nghĩ lung tung, Kim Hoa bà bà đã chuyển tới phía sau hắn, bàn tay đưa sát vào sau lưng, một luồng nhiệt khí từ từ đẩy vào bên trong cơ thể hắn.
Không bao lâu, Kim Hoa bà bà đứng dậy, nói:
– Tiểu tử, ngươi không sao rồi, bà bà ta không có thu đồ đệ, ngươi bỏ đi tâm tư đó đi.
Trương Siêu Quần con ngươi xoay chuyển một cái, bỗng nhiên khóc ròng nói:
– Tiền bối không chịu thu vãn bối làm đồ đệ, vãn bối có thể làm sao bây giờ a! phụ thân phụ mẫu đều bị lính Mông Cổ giết chết, chỉ có một muội muội duy nhất cũng bị bọn họ bắt đi, vãn bối cứu không đủ sức lực để cứu muội muội, chính là chết rồi cũng không thể đối mặt cha mẹ! Huhu…
Trương Siêu Quần vừa khóc vừa thầm vái: bá phụ, bá mẫu, thật không tiện, con trước tiên tạm thời giả mạo con trai của các người, để được thân cận hơn với võ lâm đệ nhất mỹ nữ, các người có linh thiêng thì đừng thấy lạ, yên tâm đi, Trương Siêu Quần này nhất định cưới Chu Chỉ Nhược làm thê tử.
Trong lòng sau khi sắp xếp xong, liền gào khóc khan lên.
Tiểu cô nương A Ly mới đầu vốn đối với hắn cũng chẳng có cảm tình gì, hiện nay thấy hắn khóc đến thương tâm như vậy, không khỏi trong lòng sinh ra thương hại, duỗi ra tay nhỏ ngọc, nắm chặt lấy hai bàn tay hắn, ôn nhu nói:
– Ca ca, thực sự là đáng thương.
Trương Siêu Quần mở cờ trong bụng, từ “Tiểu tử” nhảy một cái thăng cấp hàm làm ” Ca ca” rồi! Chuyển biến này thật đúng là quá nhanh, hắn vùi đầu vào đầu gối, hu hu gào khóc, trong lòng thì tât ra hưng phấn cực kỳ, bàn tay nhỏ trắng mịn mềm mại, vuốt lên thực sự rất là thoải mái.
Kim Hoa bà bà đột nhiên nói:
– Tiểu tử, ngươi võ nghệ là học từ ai vậy? Tuy rằng không có nội lực, nhưng tư thế cũng rất cao minh, chỉ bằng bản lĩnh thế này của ngươi, thực sự là ngoại công đăng phong tạo cực, cha mẹ ngươi tại sao lại bị quân Mông Cổ tầm thường giết được?
Trương Siêu Quần tâm trí hơi rối, A Ly tuổi còn nhỏ dễ bị lừa, Kim Hoa bà bà này, tính ra đã có trên 40 tuổi, không dễ dàng lừa dối, liền khóc thút thít nói:
– Tiền bối, tiểu tử từ lúc 5 tuổi thời, ở trong thôn có học với một đại thúc quyền pháp, nhưng đại thúc lại không có dạy vãn bối phương pháp tu luyện nội lực, đại thúc dạy vãn bối được 2 năm sau, thì bỏ đi mất rồi, chính vãn bối sau đó vẫn cứ như thế mà tập luyện…
Kim Hoa bà bà hừ một tiếng, quát lên:
– Ngươi còn dám gạt ta! Ngươi nếu là nhà ngư dân, tại sao lại nắm giữ được cây chủy thủ chém sắt như chém bùn này!
Trương Siêu Quần chỉ cảm thấy bên hông mình hơi động đậy, cây chủy thủ đã bị Kim Hoa bà bà đoạt đi mất rồi
/105
|