Trương Siêu Quần từ quán trọ đi ra, chạy một mạch không dám dừng lại, con đường quay lại về hướng Hồ Điệp Cốc hắn vẫn nhớ tới, nếu là đi còn đường khác, Trương Siêu Quần cũng không dám tùy tiện đi, hắn mặc dù là hiện đại đặc công ưu tú, nhưng sức lực có hạn, những tên lính Mông Cổ kia, mỗi người về khả năng chiến đấu đều ngang ngửa với 1 người lính đặc công bình thường, thường đi với số đông tương đương cấp đại đội, nếu dựa vào hơn 150 phát đạn còn lại để chống đỡ thật sự là quá sức, trong thế giới võ hiệp, muốn ăn sung mặc sướng, đầu tiên là phải học được võ công tuyệt thế, sau đó gầy dựng uy danh chấn động, làm bọn đạo chích kinh sợ, doạ cho bọn chúng không ai dám đụng vào.
Đáng tiếc chính là…tuy rằng được võ lâm đệ nhất cao thủ Trương Tam Phong thu làm đệ tử, nhưng cũng còn chưa có chính thức công bố, nếu chờ đến được cái ngày công bố ấy, phỏng chừng sau này mình ở trong chốn giang hồ cất bước, không ai không dám nể đến mặt mũi, với lại khi đó hắn học được thêm một ít võ công tuyệt thế, chẳng phải là hắn đã được khen là gân cố thanh kỳ, là kỳ tài để luyện võ vật đấy sao? Cũng không biết tương lai tiểu gia ta cùng với Trương Vô Kỵ kia ai trâu bò hơn ai...
Chạy đi tầm 20-30 dặm, Trương Siêu Quần cũng không thấy Đại Ỷ Ty đuổi theo, lúc này hắn mới yên lòng lại, nhưng đáng tiếc là, tuy rằng có một đêm phong lưu, nhưng phản ứng nhớ lại chi tiết trong lúc giao hoan cùng Đại Ỷ Ty ở trong đầu hắn thì lại không có nhiều, điều này là sao? Trương Siêu Quần không nghĩ ra, lẽ nào là bị Đại Ỷ Ty dùng cái gì thủ pháp quái dị làm cho mình ngất đi rồi không còn nhớ rõ? Xem ra Ba Tư vẫn có rất nhiều thủ thuật trò chơi, không biết nay mai có xuất hiện ông thần đèn của Ba Tư không nữa?
Trương Siêu Quần trong mò mẩm cất bước, tuy rằng phương hướng là đúng rồi, nhưng dù sao chưa có quen thuộc địa hình, đi một hồi lâu, cuối cùng lại mất phương hướng, cứ thẳng hướng về bên phải, hắn nghỉ rằng chắc là không sai, cứ lững thững mà đi.
Thân thể của hắn có tố chất vô cùng tốt, đi mãi đến tận mặt trời mọc, cũng không cảm thấy mệt mỏi gì nhiều, chỉ có là dọc trên đường đi, không thấy có cái chợ nào, cái bụng bị đói cứ “ ục… ục “ kêu réo, chiều hôm qua đến giờ chưa có ăn hạt gạo nào vào trong bụng, đã giao cấu với Đại Ỷ Ty, bây giờ vẫn còn đang vận động đi trên đường dài, nếu không tìm được chỗ ăn cơm, chỉ sợ Đại Ỷ Ty chưa đuổi kịp, đánh cho một chưởng răng rắc gãy xương, thì đã phải chết đói tại nơi đây rồi.
Lại đi thêm một đoạn đường, chỉ thấy phía trước phong cảnh đẹp không sao tả xiết, dọc theo đường đi đầy khắp núi đồi đều là hoa, quang cảnh rực rỡ đã cực, Trương Siêu Quần bỗng cảm thấy phấn chấn, không vì cảnh sắc này, mà là hắn đang nghĩ đến nơi đây hoa nở khắp nơi, nhất định sẽ có người ở gần đây, vừa nghĩ tới cái bụng lại sôi ùng ục đưa ra kháng nghị, cái bụng lép xẹp, thì làm sao có tâm tình thưởng ngoạn phong cảnh?
Đi qua thêm mấy khúc cua quẹo, hắn không để ý tới đã đi vào con đường cụt, trước mặt là một vách núi dựng đứng đường đi đã hết.
Đúng lúc này hắn thấy mấy con bướm từ một bụi hoa rậm rạp to lớn bay vào bên trong mà không thấy bay ra, Trương Siêu Quần trong lòng chợt động, Hồ Thanh Ngưu được xưng là Điệp Cốc Y Tiên, chỗ ẩn cư nhất định là có rất nhiều bướm, nghĩ một hồi hắn cũng chui vào theo vết bướm bay.
Qua bụi hoa, trước mắt lại là một con đường mòn, Trương Siêu Quần nhẫn nhịn cái bụng đói vượt qua đoạn đường này, càng lúc thấy bướm càng nhiều trắng, đen, vàng, tím … uyển chuyển nhảy múa, trông hoa cả mắt, các loại bướm này lại không sợ người, bám đầy trên đầu tóc quần áo của Trương Siêu Quần, hắn hy vọng mình đã tiến vào Hồ Điệp cốc, chân bước đi càng nhẹ nhàng hơn.
Mãi đến trưa, thì thấy một con suối nhỏ, trên bờ suối có 7- 8 căn nhà nhà tranh, mỗi căn nhà tranh trước sau trái phải gì cũng đều trồng hoa, đủ loại các loại hoa cỏ xinh tươi.
Trương Siêu Quần tinh thần tỉnh tào, cuối cùng cũng đã nhìn thấy người ở, dù cho là nơi này không phải chỗ Hồ Thanh Ngưu trú ngụ, út nhất hắn cũng có thể được ăn no nê, nghĩ tới đây, hắn sờ tay vào ngực, lấy ra chút bạc vụn, đây là số ngân lượng của tên hái hoa đạo tặc hắn chiếm được, bàn tay tình cờ chạm được mấy cái bình nhỏ, đột nhiên nhớ lại, hắn đem những này chiếc lọ ra đếm, nhớ tới lúc trước là 5 cái bình nhỏ, bây giờ lại thiếu một cái, bỗng nhiên tỉnh ngộ, chả trách làm sao Đại Ỷ Ty lại trúng xuân dược? Dược chi độc, nguyên lai là do duyên cớ này!
Trương Siêu Quần trong lòng thất lạc, thở dài, lại nghĩ đến, nếu không có vật này gây rắc rối, thì làm sao mình lại được hưởng 1 đêm phong lưu? Trương Siêu Quần lo được lo mất, cắm cúi đi đến khoảng sân của căn nhà tranh.
Mới đi được vài bước, thấy xa xa có bụi cỏ nhúc nhích, phát ra một tiếng rên rỉ nho nhỏ, Trương Siêu Quần giật mình, thầm nghĩ bụi cỏ đó đừng nói là có người chứ? Hắn thận trọng đi đền gần thì trong bụi cỏ truyền đến một thanh âm khàn khàn lớn tiếng quát︰
– Là ai!
Trương Siêu Quần ngẩn người, nghe giọng nói kia chính là Thường Ngộ Xuân, vội vàng chạy vội đến, quả nhiên, Thường Ngộ Xuân nằm ở trong bụi cỏ, sắc mặt trắng bệch, râu ria xồm xàm, hai mắt đã thâm một màu đen hãm sâu xuống, một hán tử khỏe mạnh uy vũ, lúc này giồng như một thây ma vậy, Trương Siêu Quần cả kinh nói︰
– Là tiểu đệ Trương Siêu Quần, Thường đại ca sao lại ở chỗ này?
Thường Ngộ Xuân nhìn thấy là hắn, nhếch môi nở nụ cười, cánh tay mềm nhũn thả xuống, nói︰
– Trương huynh đệ, ngươi cũng đã đến rồi.
Trương Siêu Quần đột nhiên nhớ tới, trong nguyên Ỷ Thiên, Hồ Thanh Ngưu bởi vì năm xưa không chịu chữa trị cho Hàn Thiên Diệp trượng phu của Đại Ỷ Ty, dẫn đến cái chết của Hàn Thiên Diệp.
Hồ Thanh Ngưu năm đó cũng là vì Đại Ỷ Ty không chịu gã cho huynh đệ trong Minh giáo, mà lại cam tâm đi lấy người ngoài, do đó nên căm giận bất bình, không chịu cứu giúp, lấy cớ nói, nếu không phải là người Minh giáo bên, tuyệt không trị liệu, Đại Ỷ Ty bất đắc dĩ phải rời đi, trước khi đi có nói rằng, nếu sau này, có một ngày ta biết ngươi vi phạm lời thề này, thì sẽ đến lấy mạng của ngươi, từ đó đến nay, nếu không phải là người Minh giáo, Hồ Thanh Ngưu quyết không chẩn liệu, do đó mới có cái ngoại hiệu hiệu “ kiến tử bất cứu “ này.
Mấy ngày trước Thường Ngộ Xuân dẫn theo Trương Vô Kỵ tìm đến hồ Thanh Ngưu nhờ cứu chữa vết thương, Hồ Thanh Ngưu chỉ chịu chữa trị cho Thường Ngộ Xuân lại không màng để ý tới Trương Vô Kỵ, Thường Ngộ Xuân l2 một hảo hán, được người ủy thác, thì sẽ hết lòng vì việc người, hắn ta tình nguyện dùng mạng của mình đổi cho Trương Vô Kỵ được trị vết thương, dưới cơn nóng giận Hồ Thanh Ngưu hai ngày này cũng chưa có tới.
Nghe Thường Ngộ Xuân nói xong, Trương Siêu Quần cũng nhớ tới tình tiết trong Ỷ Thiên, nên hỏi vội︰
– Thường đại ca, huynh nằm ở đây đã mấy ngày?
Thường Ngộ Xuân chỉ hơi trầm ngâm, nói︰
– Khoảng chừng có 5 ngày, Hồ sư bá nói, nếu như sư bá không ra tay cứu chữa, huynh cũng chỉ có thể sống được 7 ngày, ha ha ha…Trương huynh đệ, rất tiếc là ở đây không có rượu, nếu có chúng ta ra sức uống một trận, cũng tốt hơn là khô cằn mà chờ chết!
Trương Siêu Quần thấy hắn như thế, bất giác đau lòng, nhưng hắn cũng biết, Thường Ngộ Xuân hai ngày sau cũng không có chết, đây là một hán tử phóng khoáng, tương lai sau này sẽ là khai quốc công thần Minh triều, vì thế Trương Siêu Quần cười vang nói︰
– Thường đại ca sao lại nói ra những lời u oán như vậy ủ! Nam tử hán đại trượng phu, một vết thương không đáng nhắc tới, Thường đại ca không có sao đâu, tiểu đệ cũng có biết một chút tướng thuật, huynh không phải là người đoản mệnh.
Thường Ngộ Xuân thấy hắn mới đầu còn nói đến hào khí, lúc sau lại nói ra lời như vậy, không khỏi ngẩn ra, cười đến suýt nữa tắt thở…
Trương Siêu Quần nói︰
– À..còn Vô Kỵ đâu rồi? Tiểu đệ muốn đi nhìn hắn một chút!
Thường Ngộ Xuân đưa tay chỉ hướng căn nhà tranh phía trước, nói︰
– Đang ở nơi đó đấy!
Trương Siêu Quần gật gật đầu, đứng dậy:
– Tiều đệ gặp hắn chào hỏi, sau đó sẽ quay trở lại…
Thường Ngộ Xuân trúng Triệt Tâm chưởng của phiên tăng, sau đó lại ác chiến một trận, bị hàn độc công tâm, nếu không có nhờ vào thân thể cường tráng, chỉ sợ đi đời nhà ma từ lâu rồi, do nói chuyện với Trương Siêu Quần một lúc, khí lực không chống đỡ nổi, lại nằm vật xuống.
Trương Siêu Quần đi vào trong căn nhà tranh, thì nhìn thấy một người trung niên thần khí đạo cốt, đang đứng nhìn một tên tiểu đồng đun nấu siêu thuốc, chung quanh căn phòng đầy mùi thảo dược.
Trương Siêu Quần biết người này chính là Điệp Cốc y tiên Hồ Thanh Ngưu, hắn từng xem ti vi nhìn thấy Lương Thiên đóng vai Hồ Thanh Ngưu, vóc người thấp bé, đầu trâu mặt ngựa, mà bây giờ trước mặt người trung niên này, khá là anh tuấn, nho nhã phong độ, khiến người vừa nhìn thấy dễ có hảo cảm, Trương Siêu Quần dự đoán năm xưa Hồ Thanh Ngưu không chịu chữa trị cho Hàn Thiên Diệp, cũng có thể là vì yêu thầm Tử Sam Long Vương Đại Ỷ Ty, nếu ông thật sự là tướng ngũ đoản, khuôn mặt hèn mọn, thì còn nói là không tự lượng sức mình cho dù quỳ gối dưới đáy quần của Đại Ỷ Ty cũng không đáng, nhưng qua dáng vẻ bây giờ thì năm xưa, chắc chắn Hồ Thanh Ngưu cũng là thiếu niên tuấn tú phong lưu nhanh nhẹn cho nên mới nảy sinh lòng nhung nhớ..
– Vãn bối Trương Siêu Quần xin được tiếp kiến Điệp Cốc y tiên.
Trương Siêu Quần cung kính nói.
Trung niên nhân chính là Hồ Thanh Ngưu, ông khẽ ngẩng đầu, liếc nhìn Trương Siêu Quần, khẽ nói︰
– Ngươi là người phương nào? Tới đây vì chuyện gì?
Trương Siêu Quần thấy ông dáng dấp đạo sĩ, cũng không để ý ông ta lạnh nhạt, cất cao giọng nói︰
– Vãn bối là đệ tử Võ Đang Trương chân nhân, có vị tiểu huynh đệ gọi là Trương Vô Kỵ, đang được Hồ tiên sinh trị thương ở đây, nên đến để thăm hỏi.
Trương Siêu Quần thầm nghĩ︰ “ Nếu Hồ Thanh Ngưu nghe mình xưng danh là đệ tử Trương Tam Phong, mà trước giờ giang hồ chỉ nổi danh Võ Đang thất hiệp i, thế nào Hồ Thanh Ngưu cũng sẽ lộ ra kinh ngạc mà hỏi mình.”
Nhưng hắn bất ngờ là Hồ Thanh Ngưu nghe qua cũng không thèm ngẩng đầu lên, nói︰
– Phái Võ Đương tên tuổi vang danh, lại đưa tới một người bị thương sắp chết, tên tiểu quỷ đó ta vẫn còn chưa tính tới, bây lại tới thêm một người, nếu người của Minh giáo nhìn thấy, thế nào cũng tưởng rằng không biết từ lúc nào môn phái Võ Đang cùng với Minh giáo trở thành một nhà rồi! Ngươi đến rồi cũng được, dẫn ngay tên tiểu quỷ kia đi đi, ta Hồ Thanh Ngưu “ kiến tử bất cứu “ không phải chỉ là hư danh.
Trương Siêu Quần đảo mắt nhìn chung quanh, vẫn không thấy Trương Vô Kỵ, đâu hế, đoán rằng hắn ta đang ở cái nào góc khuất nào đó nghiên cứu về y thuật nên hì hì nở nụ cười, nói︰
– Hồ tiên sinh, Võ Đang và Minh giáo không phải là người một nhà sao? Bạch Mi ưng vương Ân Thiên Chính nguyên là một trong tứ đại pháp vương Minh giáo, mẫu thân Trương Vô Kỵ, là con gái của Bạch Mi ưng vương, Ân Tố Tố lại gả cho Vũ Đang Trương ngũ hiệp, thì có phả ichính là người một nhà chứ gì nữa.
Hồ Thanh Ngưu “hừ” một tiếng, hướng dẫn tên tiểu đồng sắc thuốc, đối với Trương Siêu Quần rất là hờ hững.
Trương Siêu Quần vẫn không để ý lắm, tiếp tục nói︰
– Vãn bối tuy rằng còn trẻ, ở trên núi Võ Đang cũng thường nghe ân sư lão nhân gia hay nhắc đến các anh hùng hảo hán trên giang hồ, Tứ Đại Pháp Vương của Minh giáo thì có Bạch Mi Ưng Vương chí hướng cao xa, quang minh lỗi lạc, Thanh Dực Bức Vương khinh công đệ nhất thiên hạ, Tử Sam Long Vương cũng là võ lâm đệ nhất tuyệt sắc, Kim Mao Sư Vương tuy rằng ở trong chốn giang hồ thanh danh không tốt, nhưng cũng có thể thông cảm được, vẫn là một hảo hán đầu đội trời chân đạp đất. Thế nhưng, lão nhân gia lại bội phục nhất vẫn chính là người có y thuật thần thông của Minh giáo với khả năng cải tử hồi sinh cứu người Điệp Cốc y tiên Hồ tiên sinh đấy, lão nhân gia có nói, một người võ công dù cao cường đến đâu, trong cuộc đời, thông thường là giết người nhiều hơn là cứu người, nhưng Hồ tiên sinh lại là ngược lại, cứu người nhiều hơn là giết người, làm biết bao thiện nghiệp, nhân vật võ lâm tầm thường làm sao có thể so sánh được Hồ tiên sinh. Vãn bối từng mấy lần nghe sư phụ nhắc tới tên, trong lòng rất là ngưỡng mộ, vẫn luôn cho rằng Hồ tiên sinh chắc là một vị tiền bối già nua, nào ngờ đâu Hồ tiên sinh lại còn trẻ như vậy, dáng vẻ bất phàm, tướng mạo đường đường, thật sự là vãn bối bất ngờ… bất ngờ cực kỳ.
Nói tới chỗ này, Trương Siêu Quần còn liên tục lung lay cái đầu, như là vẫn còn chưa dám chắc.
Hắn một phen nịnh nọt thao thao bất tuyệt, mặc dù là Hồ Thanh Ngưu tính ngang bướng quái đản, chưa bao giờ để ở trong mắt mình những người chính phái, lúc này trở nên rất là hòa hoãn, khuôn mặt lạnh lùng vừa rồi thay bằng vẻ mặt xán lạn mỉm cười.
Trương Tam Phong là nhân vật võ công cao thâm đến cỡ nào, đức cao vọng trọng, đến ngay cả cố giáo chủ Minh giáo Dương Đỉnh Thiên cũng còn kính phục không ngớt, nếu nói Hồ Thanh Ngưu không đem Trương Tam Phong để vào ở trong mắt, đó là giả, chỉ là ngoài miệng không chịu chấp nhận mà thôi.
Hồ Thanh Ngưu nghe Trương Siêu Quần nói Trương Tam Phong luận anh hùng thiên hạ, lại còn đem mình xếp hạng bên trên Tứ Đại Pháp Vương, nhất thời sinh ra cảm giác của một người tri kỷ, hận là không thể ngay lập tức đến núi Võ Đang gặp Trương Tam Phong nói khiêm tốn vài câu, nếu lúc này Trương Tam Phong đích thân cầu ông trị thương cho Trương Vô Kỵ, phỏng chừng ông sẽ là đem lời cảnh cáo của Đại Ỷ Ty vứt bỏ đằng sau, mà lập tức triển khai diệu thủ thần thuật, cẩn thận ở trước mặt vị võ lâm đệ nhất cao nhân khoe khoang một phen……
-Ha ha ha...
Hồ Thanh Ngưu vuốt râu mỉm cười không ngớt, được Trương Siêu Quần một phen nịnh nọt, thực sự là làm cho ông quá mức thoải mái, hình tượng tên tiểu tử này trong lúc nhất thời liền thân thiết gấp hơn một trăm lần so với trước đây.
– Ta chỉ là một lang trung giang hồ thôi, được Trương chân nhân xem trọng như thế, quá thẹn thùng, ta đối với Trương chân nhân cũng là kính ngưỡng đã lâu.
Nói tới chỗ này, đột nhiên Hồ Thanh Ngưu cảm thấy cũng hơi kỳ quái, Trương Tam Phong đối với mình là người Minh giáo làm sao mà lại tán dương, hiện giờ chỉ là nghe tên tiểu tử này một bên, sự thật còn chưa biết là thật hay giả! Nụ cười liền thu lại nói︰
– Trương Vô Kỵ là môn hạ của Trương chân nhân, ngươi cũng là môn hạ của Trương chân nhân, tại sao một tên ương bướng như trâu, một tên lại miệng lưỡi trơn tru như vậy, ta nghe lời nói của ngươi, nhiều nhất chỉ có thể tin được vài ba phần mà thôi.
Trương Siêu Quần cười khan một tiếng, Hồ Thanh Ngưu này cũng không phải dễ gạt gẫm như vậy:
– Hồ tiên sinh, tiền bối có thể tin vãn bối đến chín phần, vãn bối bảo đảm đấy.
Hồ Thanh Ngưu cười nói︰
– Được rồi …được rồi, ngươi muốn đi gặp tiểu huynh đệ của ngươi thì đi gặp, hắn ta thì đang ở bên gian phòng cách vách.
Trương Siêu Quần cúi chào, nói︰
– Hồ tiên sinh làm rộn đến tiền bối, vãn bối đi tìm Vô Kỵ đây.
Hồ Thanh Ngưu ngẩn người ra, Trương Siêu Quần đã đi ra ngoài rồi
Đáng tiếc chính là…tuy rằng được võ lâm đệ nhất cao thủ Trương Tam Phong thu làm đệ tử, nhưng cũng còn chưa có chính thức công bố, nếu chờ đến được cái ngày công bố ấy, phỏng chừng sau này mình ở trong chốn giang hồ cất bước, không ai không dám nể đến mặt mũi, với lại khi đó hắn học được thêm một ít võ công tuyệt thế, chẳng phải là hắn đã được khen là gân cố thanh kỳ, là kỳ tài để luyện võ vật đấy sao? Cũng không biết tương lai tiểu gia ta cùng với Trương Vô Kỵ kia ai trâu bò hơn ai...
Chạy đi tầm 20-30 dặm, Trương Siêu Quần cũng không thấy Đại Ỷ Ty đuổi theo, lúc này hắn mới yên lòng lại, nhưng đáng tiếc là, tuy rằng có một đêm phong lưu, nhưng phản ứng nhớ lại chi tiết trong lúc giao hoan cùng Đại Ỷ Ty ở trong đầu hắn thì lại không có nhiều, điều này là sao? Trương Siêu Quần không nghĩ ra, lẽ nào là bị Đại Ỷ Ty dùng cái gì thủ pháp quái dị làm cho mình ngất đi rồi không còn nhớ rõ? Xem ra Ba Tư vẫn có rất nhiều thủ thuật trò chơi, không biết nay mai có xuất hiện ông thần đèn của Ba Tư không nữa?
Trương Siêu Quần trong mò mẩm cất bước, tuy rằng phương hướng là đúng rồi, nhưng dù sao chưa có quen thuộc địa hình, đi một hồi lâu, cuối cùng lại mất phương hướng, cứ thẳng hướng về bên phải, hắn nghỉ rằng chắc là không sai, cứ lững thững mà đi.
Thân thể của hắn có tố chất vô cùng tốt, đi mãi đến tận mặt trời mọc, cũng không cảm thấy mệt mỏi gì nhiều, chỉ có là dọc trên đường đi, không thấy có cái chợ nào, cái bụng bị đói cứ “ ục… ục “ kêu réo, chiều hôm qua đến giờ chưa có ăn hạt gạo nào vào trong bụng, đã giao cấu với Đại Ỷ Ty, bây giờ vẫn còn đang vận động đi trên đường dài, nếu không tìm được chỗ ăn cơm, chỉ sợ Đại Ỷ Ty chưa đuổi kịp, đánh cho một chưởng răng rắc gãy xương, thì đã phải chết đói tại nơi đây rồi.
Lại đi thêm một đoạn đường, chỉ thấy phía trước phong cảnh đẹp không sao tả xiết, dọc theo đường đi đầy khắp núi đồi đều là hoa, quang cảnh rực rỡ đã cực, Trương Siêu Quần bỗng cảm thấy phấn chấn, không vì cảnh sắc này, mà là hắn đang nghĩ đến nơi đây hoa nở khắp nơi, nhất định sẽ có người ở gần đây, vừa nghĩ tới cái bụng lại sôi ùng ục đưa ra kháng nghị, cái bụng lép xẹp, thì làm sao có tâm tình thưởng ngoạn phong cảnh?
Đi qua thêm mấy khúc cua quẹo, hắn không để ý tới đã đi vào con đường cụt, trước mặt là một vách núi dựng đứng đường đi đã hết.
Đúng lúc này hắn thấy mấy con bướm từ một bụi hoa rậm rạp to lớn bay vào bên trong mà không thấy bay ra, Trương Siêu Quần trong lòng chợt động, Hồ Thanh Ngưu được xưng là Điệp Cốc Y Tiên, chỗ ẩn cư nhất định là có rất nhiều bướm, nghĩ một hồi hắn cũng chui vào theo vết bướm bay.
Qua bụi hoa, trước mắt lại là một con đường mòn, Trương Siêu Quần nhẫn nhịn cái bụng đói vượt qua đoạn đường này, càng lúc thấy bướm càng nhiều trắng, đen, vàng, tím … uyển chuyển nhảy múa, trông hoa cả mắt, các loại bướm này lại không sợ người, bám đầy trên đầu tóc quần áo của Trương Siêu Quần, hắn hy vọng mình đã tiến vào Hồ Điệp cốc, chân bước đi càng nhẹ nhàng hơn.
Mãi đến trưa, thì thấy một con suối nhỏ, trên bờ suối có 7- 8 căn nhà nhà tranh, mỗi căn nhà tranh trước sau trái phải gì cũng đều trồng hoa, đủ loại các loại hoa cỏ xinh tươi.
Trương Siêu Quần tinh thần tỉnh tào, cuối cùng cũng đã nhìn thấy người ở, dù cho là nơi này không phải chỗ Hồ Thanh Ngưu trú ngụ, út nhất hắn cũng có thể được ăn no nê, nghĩ tới đây, hắn sờ tay vào ngực, lấy ra chút bạc vụn, đây là số ngân lượng của tên hái hoa đạo tặc hắn chiếm được, bàn tay tình cờ chạm được mấy cái bình nhỏ, đột nhiên nhớ lại, hắn đem những này chiếc lọ ra đếm, nhớ tới lúc trước là 5 cái bình nhỏ, bây giờ lại thiếu một cái, bỗng nhiên tỉnh ngộ, chả trách làm sao Đại Ỷ Ty lại trúng xuân dược? Dược chi độc, nguyên lai là do duyên cớ này!
Trương Siêu Quần trong lòng thất lạc, thở dài, lại nghĩ đến, nếu không có vật này gây rắc rối, thì làm sao mình lại được hưởng 1 đêm phong lưu? Trương Siêu Quần lo được lo mất, cắm cúi đi đến khoảng sân của căn nhà tranh.
Mới đi được vài bước, thấy xa xa có bụi cỏ nhúc nhích, phát ra một tiếng rên rỉ nho nhỏ, Trương Siêu Quần giật mình, thầm nghĩ bụi cỏ đó đừng nói là có người chứ? Hắn thận trọng đi đền gần thì trong bụi cỏ truyền đến một thanh âm khàn khàn lớn tiếng quát︰
– Là ai!
Trương Siêu Quần ngẩn người, nghe giọng nói kia chính là Thường Ngộ Xuân, vội vàng chạy vội đến, quả nhiên, Thường Ngộ Xuân nằm ở trong bụi cỏ, sắc mặt trắng bệch, râu ria xồm xàm, hai mắt đã thâm một màu đen hãm sâu xuống, một hán tử khỏe mạnh uy vũ, lúc này giồng như một thây ma vậy, Trương Siêu Quần cả kinh nói︰
– Là tiểu đệ Trương Siêu Quần, Thường đại ca sao lại ở chỗ này?
Thường Ngộ Xuân nhìn thấy là hắn, nhếch môi nở nụ cười, cánh tay mềm nhũn thả xuống, nói︰
– Trương huynh đệ, ngươi cũng đã đến rồi.
Trương Siêu Quần đột nhiên nhớ tới, trong nguyên Ỷ Thiên, Hồ Thanh Ngưu bởi vì năm xưa không chịu chữa trị cho Hàn Thiên Diệp trượng phu của Đại Ỷ Ty, dẫn đến cái chết của Hàn Thiên Diệp.
Hồ Thanh Ngưu năm đó cũng là vì Đại Ỷ Ty không chịu gã cho huynh đệ trong Minh giáo, mà lại cam tâm đi lấy người ngoài, do đó nên căm giận bất bình, không chịu cứu giúp, lấy cớ nói, nếu không phải là người Minh giáo bên, tuyệt không trị liệu, Đại Ỷ Ty bất đắc dĩ phải rời đi, trước khi đi có nói rằng, nếu sau này, có một ngày ta biết ngươi vi phạm lời thề này, thì sẽ đến lấy mạng của ngươi, từ đó đến nay, nếu không phải là người Minh giáo, Hồ Thanh Ngưu quyết không chẩn liệu, do đó mới có cái ngoại hiệu hiệu “ kiến tử bất cứu “ này.
Mấy ngày trước Thường Ngộ Xuân dẫn theo Trương Vô Kỵ tìm đến hồ Thanh Ngưu nhờ cứu chữa vết thương, Hồ Thanh Ngưu chỉ chịu chữa trị cho Thường Ngộ Xuân lại không màng để ý tới Trương Vô Kỵ, Thường Ngộ Xuân l2 một hảo hán, được người ủy thác, thì sẽ hết lòng vì việc người, hắn ta tình nguyện dùng mạng của mình đổi cho Trương Vô Kỵ được trị vết thương, dưới cơn nóng giận Hồ Thanh Ngưu hai ngày này cũng chưa có tới.
Nghe Thường Ngộ Xuân nói xong, Trương Siêu Quần cũng nhớ tới tình tiết trong Ỷ Thiên, nên hỏi vội︰
– Thường đại ca, huynh nằm ở đây đã mấy ngày?
Thường Ngộ Xuân chỉ hơi trầm ngâm, nói︰
– Khoảng chừng có 5 ngày, Hồ sư bá nói, nếu như sư bá không ra tay cứu chữa, huynh cũng chỉ có thể sống được 7 ngày, ha ha ha…Trương huynh đệ, rất tiếc là ở đây không có rượu, nếu có chúng ta ra sức uống một trận, cũng tốt hơn là khô cằn mà chờ chết!
Trương Siêu Quần thấy hắn như thế, bất giác đau lòng, nhưng hắn cũng biết, Thường Ngộ Xuân hai ngày sau cũng không có chết, đây là một hán tử phóng khoáng, tương lai sau này sẽ là khai quốc công thần Minh triều, vì thế Trương Siêu Quần cười vang nói︰
– Thường đại ca sao lại nói ra những lời u oán như vậy ủ! Nam tử hán đại trượng phu, một vết thương không đáng nhắc tới, Thường đại ca không có sao đâu, tiểu đệ cũng có biết một chút tướng thuật, huynh không phải là người đoản mệnh.
Thường Ngộ Xuân thấy hắn mới đầu còn nói đến hào khí, lúc sau lại nói ra lời như vậy, không khỏi ngẩn ra, cười đến suýt nữa tắt thở…
Trương Siêu Quần nói︰
– À..còn Vô Kỵ đâu rồi? Tiểu đệ muốn đi nhìn hắn một chút!
Thường Ngộ Xuân đưa tay chỉ hướng căn nhà tranh phía trước, nói︰
– Đang ở nơi đó đấy!
Trương Siêu Quần gật gật đầu, đứng dậy:
– Tiều đệ gặp hắn chào hỏi, sau đó sẽ quay trở lại…
Thường Ngộ Xuân trúng Triệt Tâm chưởng của phiên tăng, sau đó lại ác chiến một trận, bị hàn độc công tâm, nếu không có nhờ vào thân thể cường tráng, chỉ sợ đi đời nhà ma từ lâu rồi, do nói chuyện với Trương Siêu Quần một lúc, khí lực không chống đỡ nổi, lại nằm vật xuống.
Trương Siêu Quần đi vào trong căn nhà tranh, thì nhìn thấy một người trung niên thần khí đạo cốt, đang đứng nhìn một tên tiểu đồng đun nấu siêu thuốc, chung quanh căn phòng đầy mùi thảo dược.
Trương Siêu Quần biết người này chính là Điệp Cốc y tiên Hồ Thanh Ngưu, hắn từng xem ti vi nhìn thấy Lương Thiên đóng vai Hồ Thanh Ngưu, vóc người thấp bé, đầu trâu mặt ngựa, mà bây giờ trước mặt người trung niên này, khá là anh tuấn, nho nhã phong độ, khiến người vừa nhìn thấy dễ có hảo cảm, Trương Siêu Quần dự đoán năm xưa Hồ Thanh Ngưu không chịu chữa trị cho Hàn Thiên Diệp, cũng có thể là vì yêu thầm Tử Sam Long Vương Đại Ỷ Ty, nếu ông thật sự là tướng ngũ đoản, khuôn mặt hèn mọn, thì còn nói là không tự lượng sức mình cho dù quỳ gối dưới đáy quần của Đại Ỷ Ty cũng không đáng, nhưng qua dáng vẻ bây giờ thì năm xưa, chắc chắn Hồ Thanh Ngưu cũng là thiếu niên tuấn tú phong lưu nhanh nhẹn cho nên mới nảy sinh lòng nhung nhớ..
– Vãn bối Trương Siêu Quần xin được tiếp kiến Điệp Cốc y tiên.
Trương Siêu Quần cung kính nói.
Trung niên nhân chính là Hồ Thanh Ngưu, ông khẽ ngẩng đầu, liếc nhìn Trương Siêu Quần, khẽ nói︰
– Ngươi là người phương nào? Tới đây vì chuyện gì?
Trương Siêu Quần thấy ông dáng dấp đạo sĩ, cũng không để ý ông ta lạnh nhạt, cất cao giọng nói︰
– Vãn bối là đệ tử Võ Đang Trương chân nhân, có vị tiểu huynh đệ gọi là Trương Vô Kỵ, đang được Hồ tiên sinh trị thương ở đây, nên đến để thăm hỏi.
Trương Siêu Quần thầm nghĩ︰ “ Nếu Hồ Thanh Ngưu nghe mình xưng danh là đệ tử Trương Tam Phong, mà trước giờ giang hồ chỉ nổi danh Võ Đang thất hiệp i, thế nào Hồ Thanh Ngưu cũng sẽ lộ ra kinh ngạc mà hỏi mình.”
Nhưng hắn bất ngờ là Hồ Thanh Ngưu nghe qua cũng không thèm ngẩng đầu lên, nói︰
– Phái Võ Đương tên tuổi vang danh, lại đưa tới một người bị thương sắp chết, tên tiểu quỷ đó ta vẫn còn chưa tính tới, bây lại tới thêm một người, nếu người của Minh giáo nhìn thấy, thế nào cũng tưởng rằng không biết từ lúc nào môn phái Võ Đang cùng với Minh giáo trở thành một nhà rồi! Ngươi đến rồi cũng được, dẫn ngay tên tiểu quỷ kia đi đi, ta Hồ Thanh Ngưu “ kiến tử bất cứu “ không phải chỉ là hư danh.
Trương Siêu Quần đảo mắt nhìn chung quanh, vẫn không thấy Trương Vô Kỵ, đâu hế, đoán rằng hắn ta đang ở cái nào góc khuất nào đó nghiên cứu về y thuật nên hì hì nở nụ cười, nói︰
– Hồ tiên sinh, Võ Đang và Minh giáo không phải là người một nhà sao? Bạch Mi ưng vương Ân Thiên Chính nguyên là một trong tứ đại pháp vương Minh giáo, mẫu thân Trương Vô Kỵ, là con gái của Bạch Mi ưng vương, Ân Tố Tố lại gả cho Vũ Đang Trương ngũ hiệp, thì có phả ichính là người một nhà chứ gì nữa.
Hồ Thanh Ngưu “hừ” một tiếng, hướng dẫn tên tiểu đồng sắc thuốc, đối với Trương Siêu Quần rất là hờ hững.
Trương Siêu Quần vẫn không để ý lắm, tiếp tục nói︰
– Vãn bối tuy rằng còn trẻ, ở trên núi Võ Đang cũng thường nghe ân sư lão nhân gia hay nhắc đến các anh hùng hảo hán trên giang hồ, Tứ Đại Pháp Vương của Minh giáo thì có Bạch Mi Ưng Vương chí hướng cao xa, quang minh lỗi lạc, Thanh Dực Bức Vương khinh công đệ nhất thiên hạ, Tử Sam Long Vương cũng là võ lâm đệ nhất tuyệt sắc, Kim Mao Sư Vương tuy rằng ở trong chốn giang hồ thanh danh không tốt, nhưng cũng có thể thông cảm được, vẫn là một hảo hán đầu đội trời chân đạp đất. Thế nhưng, lão nhân gia lại bội phục nhất vẫn chính là người có y thuật thần thông của Minh giáo với khả năng cải tử hồi sinh cứu người Điệp Cốc y tiên Hồ tiên sinh đấy, lão nhân gia có nói, một người võ công dù cao cường đến đâu, trong cuộc đời, thông thường là giết người nhiều hơn là cứu người, nhưng Hồ tiên sinh lại là ngược lại, cứu người nhiều hơn là giết người, làm biết bao thiện nghiệp, nhân vật võ lâm tầm thường làm sao có thể so sánh được Hồ tiên sinh. Vãn bối từng mấy lần nghe sư phụ nhắc tới tên, trong lòng rất là ngưỡng mộ, vẫn luôn cho rằng Hồ tiên sinh chắc là một vị tiền bối già nua, nào ngờ đâu Hồ tiên sinh lại còn trẻ như vậy, dáng vẻ bất phàm, tướng mạo đường đường, thật sự là vãn bối bất ngờ… bất ngờ cực kỳ.
Nói tới chỗ này, Trương Siêu Quần còn liên tục lung lay cái đầu, như là vẫn còn chưa dám chắc.
Hắn một phen nịnh nọt thao thao bất tuyệt, mặc dù là Hồ Thanh Ngưu tính ngang bướng quái đản, chưa bao giờ để ở trong mắt mình những người chính phái, lúc này trở nên rất là hòa hoãn, khuôn mặt lạnh lùng vừa rồi thay bằng vẻ mặt xán lạn mỉm cười.
Trương Tam Phong là nhân vật võ công cao thâm đến cỡ nào, đức cao vọng trọng, đến ngay cả cố giáo chủ Minh giáo Dương Đỉnh Thiên cũng còn kính phục không ngớt, nếu nói Hồ Thanh Ngưu không đem Trương Tam Phong để vào ở trong mắt, đó là giả, chỉ là ngoài miệng không chịu chấp nhận mà thôi.
Hồ Thanh Ngưu nghe Trương Siêu Quần nói Trương Tam Phong luận anh hùng thiên hạ, lại còn đem mình xếp hạng bên trên Tứ Đại Pháp Vương, nhất thời sinh ra cảm giác của một người tri kỷ, hận là không thể ngay lập tức đến núi Võ Đang gặp Trương Tam Phong nói khiêm tốn vài câu, nếu lúc này Trương Tam Phong đích thân cầu ông trị thương cho Trương Vô Kỵ, phỏng chừng ông sẽ là đem lời cảnh cáo của Đại Ỷ Ty vứt bỏ đằng sau, mà lập tức triển khai diệu thủ thần thuật, cẩn thận ở trước mặt vị võ lâm đệ nhất cao nhân khoe khoang một phen……
-Ha ha ha...
Hồ Thanh Ngưu vuốt râu mỉm cười không ngớt, được Trương Siêu Quần một phen nịnh nọt, thực sự là làm cho ông quá mức thoải mái, hình tượng tên tiểu tử này trong lúc nhất thời liền thân thiết gấp hơn một trăm lần so với trước đây.
– Ta chỉ là một lang trung giang hồ thôi, được Trương chân nhân xem trọng như thế, quá thẹn thùng, ta đối với Trương chân nhân cũng là kính ngưỡng đã lâu.
Nói tới chỗ này, đột nhiên Hồ Thanh Ngưu cảm thấy cũng hơi kỳ quái, Trương Tam Phong đối với mình là người Minh giáo làm sao mà lại tán dương, hiện giờ chỉ là nghe tên tiểu tử này một bên, sự thật còn chưa biết là thật hay giả! Nụ cười liền thu lại nói︰
– Trương Vô Kỵ là môn hạ của Trương chân nhân, ngươi cũng là môn hạ của Trương chân nhân, tại sao một tên ương bướng như trâu, một tên lại miệng lưỡi trơn tru như vậy, ta nghe lời nói của ngươi, nhiều nhất chỉ có thể tin được vài ba phần mà thôi.
Trương Siêu Quần cười khan một tiếng, Hồ Thanh Ngưu này cũng không phải dễ gạt gẫm như vậy:
– Hồ tiên sinh, tiền bối có thể tin vãn bối đến chín phần, vãn bối bảo đảm đấy.
Hồ Thanh Ngưu cười nói︰
– Được rồi …được rồi, ngươi muốn đi gặp tiểu huynh đệ của ngươi thì đi gặp, hắn ta thì đang ở bên gian phòng cách vách.
Trương Siêu Quần cúi chào, nói︰
– Hồ tiên sinh làm rộn đến tiền bối, vãn bối đi tìm Vô Kỵ đây.
Hồ Thanh Ngưu ngẩn người ra, Trương Siêu Quần đã đi ra ngoài rồi
/105
|