Tặng Em 180 Dặm

Chương 57 - Chương 57

/64


Bởi vì hôm nay chỉ là trận đấu vòng loại nên không có nhiều người xem như cuộc so tài chính thức, trên khán đài chỉ có lác đác vài người, phần lớn đều là người thân và bạn bè của tuyển thủ trong các câu lạc bộ.

Thời tiết núi Bắc Hương hôm nay cũng đặc biệt giúp sức cho cuộc thi, mặc dù đã là mùa đông nhưng nhiệt độ ban ngày trên mười độ. Mạnh Kiều mặc một chiếc váy dài nhung tơ màu đen vừa vặn với vòng eo thon nhỏ, làn váy kéo dài đến bắp đùi, ưu nhã cất giấu bắp chân thon dài trắng nõn, dưới bàn chân là một đôi giày cao gót trắng đính ngọc trai, hai viên trân châu bên tai cô thay nhau phát sáng.

Tóc đen mềm mại nằm gọn nửa bên tai, nửa bên còn lại vương trên gương mặt xinh đẹp, cả người tựa vào lan can trên khán đài, như thể đang chụp một bộ tạp chí mùa đông.

Người xem đi tới đi lui không ít người nhìn sang chỗ này.

Mạnh Kiều vốn không quá để ý, tâm tư sớm bị nhiều loại xe đua hấp dẫn. Nhưng liên tục có hai ba người đàn ông đến bắt chuyện xin số điện thoại khiến cho cô thấy phiền phức.

“Bác sĩ Triệu, nhờ anh một chút nhé.” Mạnh Kiều xoay người ngồi vào bên cạnh Triệu Tầm, mấy ánh mắt nóng lòng muốn thử quả nhiên trở nên chần chừ.

Triệu Tầm liếc mắt liền nhìn ra manh mối, giọng điệu trêu đùa: “Chậc chậc, tôi là một người công cụ không có cảm xúc.”

Mạnh Kiều nhìn anh ấy tủi thân như cô vợ nhỏ, không đành lòng cười, “Tôi cũng không phải vì bản thân, tôi chỉ sợ Chu Minh Xuyên nhìn thấy tôi và người đàn ông khác có tiếp xúc thân thiết, đến lúc đó ảnh hưởng anh ấy thi đấu. Nghĩ lại thì, các anh cũng quan tâm chuyện này hơn.”

Vài ba lời của cô đã đánh trúng tim đen của Triệu Tầm.

Triệu Tầm trợn trắng mắt, “Phụ nữ thật đáng sợ.”

Mạnh Kiều nhìn quanh bốn phía, Chu Minh Xuyên còn chưa ra, xoay đầu nhìn chằm chằm trường đua bị mặt trời rực rỡ chiếu xuống một lát, giọng nói bình tĩnh, “Bác sĩ Triệu, khoảng thời gian này Chu Minh Xuyên sao rồi?”

Triệu Tầm sửng sốt nhìn Mạnh Kiều nhưng chỉ thấy gương mặt cô bình tĩnh.

“Anh ấy không nói với cô?”

“Nói rồi, mỗi ngày đều nói.”

“Cô không tin anh ấy.”

“Tôi đương nhiên tin anh ấy.” Mạnh Kiều quay đầu cười với Triệu Tầm, “Nhưng tôi vẫn muốn nghe cái nhìn của bác sĩ.”

Triệu Tầm nhíu mày, không hề sợ nói thật với Mạnh Kiều vì Chu Minh Xuyên thực sự có tiến bộ, vượt xa tưởng tượng của anh ấy.

“Trừ hồi hộp và khủng hoảng, thỉnh thoảng còn co giật vài cái, nói thật thì anh ấy đã tốt hơn trước nhiều rồi.”

“Mỗi đêm thời gian ngủ cũng đã được kéo dài.”

“Tố chất thân thể trước đó cơ bản đã được bình ổn, hơn nữa ý thức đua xe của anh ấy vốn nhạy bén hơn người bình thường, người đàn ông nhà cô chỉ cần hoàn toàn vượt qua được cửa ải trong lòng, sau này chạy đi đâu cũng không ai cản được.”

Triệu Tầm chống hai bàn tay ra sau ghế ngồi, liếc mắt nhìn người phụ nữ.

Nói thật, anh ấy không ngờ với thân phận tiểu thư vàng ngọc như Mạnh Kiều mà lại có thể ở cạnh Chu Minh Xuyên đến hiện tại. Lúc nghe chuyện Mạnh Kiều xích mích với trong nhà rồi dọn đến ở với Chu Minh Xuyên, thật ra anh ấy và Trần Vũ cực kỳ lo lắng.

Bởi vì bọn họ có thể đoán được tình huống trong tương lai gần Chu Minh Xuyên sẽ một lần nữa thất bại vì Mạnh Kiều, đó chính là lúc Mạnh Kiều không chịu đựng nổi cuộc sống này nữa mà muốn rời đi.

Nhưng không nghĩ đến một tháng đã trôi qua mà người phụ nữ này không có nửa phần ý muốn rút lui.

“Anh ấy sẽ cho cô một cuộc sống rất tốt.” Triệu Tầm ngồi thẳng người, xoay đầu nhìn Mạnh Kiều.

Mạnh Kiều nhìn ánh mắt nghiêm túc của anh ấy, không khỏi bật cười. Anh ấy giống như đang chào hàng, thề thốt nói với cô sau này món đồ đó sẽ rất đáng tiền, ngàn lần đừng vứt bỏ nó.

Nhưng lo lắng của Triệu Tầm căn bản đã để sai chỗ, bởi vì cô đã sớm biết món đồ đó rất đáng tiền.

“Tôi biết.” Thần sắc cô có chút hời hợt đắc ý, ánh mắt không giấu được khao khát.

Tất cả mọi người đều đặt cược trên người Chu Minh Xuyên, không có ai nghi ngờ anh, mọi người đều ở bên cạnh anh.

Một người như vậy, trời sinh đã có sức hút.

Lúc anh ở trên đỉnh là đối tượng ngưỡng mộ của chục triệu người, lúc anh chán nản cũng có người khăng khăng đi theo anh.

Những đội viên khác trong câu lạc bộ Trần Vũ cũng lục tục quay lại sân khấu, nhưng Chu Minh Xuyên chậm chạp không ra.

Mạnh Kiều nhìn đường đua một lát, dần dần mất đi hứng thú, đứng dậy muốn đi ra sau tìm anh, không nghĩ đến lại nhìn thấy Lục Hoành ở trong thang máy cạnh cầu thang gần phòng thay đồ.

-

Sắc mặt anh ta không khá lắm, xụ mặt đứng cạnh cửa sổ.

Âm thanh giày cao gót của Mạnh Kiều quả thực quá mức rõ ràng, cô không kịp xoay người rời đi, nhìn thấy đàn ông kia đi đến chỗ cô.

Ngay sau đó cô đứng yên, nhìn anh ta.

“Sao anh đến đây?”

Đã hơn một tháng Mạnh Kiều không gặp Lục Hoành, nói thật thì chuyện lần trước, cô quả thực rất tức giận, nhưng qua lâu như vậy, cô cũng không có tinh lực luôn ghi hận người đàn ông này.

Vẻ âm u trên gương mặt Lục Hoành rất nhanh tiêu tan mất tăm, trong mắt mơ hồ treo một nụ cười, anh ta đi tới bên người Mạnh Kiều, “Hôm nay em rất đẹp.”

“Cảm ơn.” Mạnh Kiều lễ phép trả lời, chuẩn bị rời đi.

“Em cũng đến xem anh ta thi đấu?” Lục Hoành bỗng nhiên mở miệng, bước chân cô đang rời đi ngừng lại, “Tôi cũng vậy.”

Giọng điệu của anh ta thản nhiên và thoải mái như thể giữa mấy người bọn họ không có bất cứ dây dưa va chạm.

Trong lòng Mạnh Kiều không vui nhưng không để lộ, “Có cần thiết không?”

“Đương nhiên là cần, khoảng thời gian trước tôi vừa đầu tư cổ phiếu vào Cụ Phong, hôm nay cũng là lần đầu tiên xem bọn họ thi đấu, tất nhiên cần.”

Mạnh Kiều nghe anh ta nói thì trong lòng cả kinh, cô không biết hành động này của Lục Hoành rốt cuộc là vì cái gì. Nhưng nếu như là vì cô thì thật sự hơi quá rồi.

Ánh mắt nghi ngờ của cô rơi trên gương mặt người đàn ông, ngược lại anh ta không khiếp sợ mà nhìn thẳng cô.

“Kiều Kiều.” Giọng nói anh ta chậm rãi, “Em biết không? Trong khoảng thời gian em rời đi, tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Em nói tôi chỉ muốn ở bên em vì hai ta thích hợp, em nói không sai, bởi vì khi mới bắt đầu tôi cũng không cảm thấy tình yêu là thứ cần thiết trong hôn nhân, thích hợp quan trọng hơn yêu đương.”

Chẳng biết từ lúc nào mà người đàn ông đã đi về phía trước nửa bước, che đi ánh nắng trút xuống, Mạnh Kiều lui ra sau, đứng trong bóng tối.

“Nhưng mà trong khoảng thời gian em rời đi, tôi phát hiện muốn buông em ra cũng không phải dễ dàng.”

Ánh mắt anh ta cường thế nhìn vào mắt Mạnh Kiều, giọng nói chậm rãi như rắn độc thè lưỡi.

Lồng ngực Mạnh Kiều cảm thấy khó chịu, đang muốn mở miệng nói chuyện, giọng nói của một người đàn ông bỗng nhiên vang lên sau lưng cô:

“Đến tìm anh à?”

Mạnh Kiều quay đầu nhìn, Chu Minh Xuyên đã thay xong trang phục đua xe.

Tay trái anh xách nón đua xe hoa văn đỏ trắng, lẳng lặng đứng cách đó không xa, ánh mắt vượt qua Mạnh Kiều, nhàn nhạt nhìn người đàn ông mặc âu phục.

Hành lang huyên náo bỗng nhiên mất đi tất cả âm thanh và hình ảnh, chỉ còn lại hai người đàn ông không tiếng động đối mặt nhau.

Bọn họ vừa gặp nhau?

Mạnh Kiều nghĩ đến đây, trống nhỏ trong lòng không khỏi gõ vang nhưng không kịp suy nghĩ nhiều.

Tay phải Chu Minh Xuyên nâng lên, ngón tay hướng về cô mà giãn ra nửa phần.

Anh muốn cô đến đó.

Mạnh Kiều không chần chừ, xoay người sải bước đi vào lòng anh.

Cánh tay có lực của người đàn ông nước chảy mây trôi ôm chặt thắt lưng người phụ nữ, một cái ôm vừa đúng lúc, nhẹ nhàng chuyển hướng, đi cùng người phụ nữ ra cửa.

Làn váy màu đen vạch ra một đường cung ưu mỹ giữa hành lang đơn điệu, thoáng qua rồi đâm vào ánh mắt người đàn ông ở phía đối diện

Bọn họ kín kẽ hợp nhịp như vậy.



Cảm giác khác thường giống như khí độc, lan tràn trong lòng Lục Hoành, đặc biệt là trong khoảng thời gian Mạnh Kiều rời nhà.

Anh ta chắc hẳn nên bỏ cuộc.

Một người cố chấp như vậy lại có thể có người phụ nữ mất đi cây đại thụ Mạnh gia, rốt cuộc anh ta còn đang lưu luyến gì?

Vì sao đầu óc anh ta nóng lên, đầu tư cổ phiếu cho câu lạc bộ địch thủ, còn chạy tới làm nhục người đó?

Ngón tay Lục Hoành ở chỗ u ám không người từ từ siết chặt, anh ta có rất nhiều phương thức có thể khiến cho Chu Minh Xuyên đau khổ, nhưng trước kia anh ta không cảm thấy đối phó với người đàn ông như vậy thì cần phải làm bẩn bàn tay của bản thân.

Chu Minh Xuyên giống như không hề quan tâm người khác nhục mạ anh.

Rõ ràng vừa rồi anh ta đã nói khó nghe như vậy, anh còn vờ như không nghe thấy.

Ánh mắt Lục Hoành tối tăm, xoay người rời sân thi đấu.

-

Mạnh Kiều kéo Chu Minh Xuyên đến một nơi yên tĩnh, mở miệng hỏi anh: “Vừa rồi Lục Hoành tìm anh?”

Tầm mắt Chu Minh Xuyên rơi trên gương mặt cô, không phủ nhận, “Ừm.”

“Anh ta tìm anh nói gì?” Mạnh Kiều bất an kéo tay Chu Minh Xuyên, “Anh ta không phải người tốt lành, anh đừng để lời anh ta nói ở trong lòng.”

Chu Minh Xuyên nhìn thấy cô gấp gáp, khóe miệng cong lên, “Anh không quan tâm đâu.”

“Thật?” Mạnh Kiều cắn môi, không biết rốt cuộc anh nói thật hay giả, “Dù sao thì em và anh ta không có gì cả, anh đừng đoán mò.”

Mạnh Kiều biết việc quan trọng bây giờ là giúp Chu Minh Xuyên giữ trạng thái tâm lý tốt đẹp, bây giờ anh chuẩn bị phải đi thi, vì một Lục Hoành mà làm hỏng tâm trạng thì thật không đáng.

Chu Minh Xuyên trở tay, nhẹ nhàng cầm tay Mạnh Kiều, khẽ nâng mười ngón tay, sau đó từ từ đan vào nhau, “Anh căn bản không để ý lời anh ta nói.”

Mạnh Kiều nhìn mặt người đàn ông tỏ vẻ nghiêm túc, trong lòng thoáng yên tâm, “Vậy chúng ta ra khán đài chờ đi.”

“Ừm.” Chu Minh Xuyên gật đầu, kéo Mạnh Kiều đi về khán đài.

Hai người còn chưa ngồi xuống, Triệu Tầm tìm đến, “Hai người đi đâu lâu vậy?”

“Sắp đến chúng ta chưa?” Mạnh Kiều kéo cánh tay Chu Minh Xuyên, đến gần hỏi anh ấy.

“Chưa đâu, còn khoảng một tiếng,“ Triệu Tầm chỉ vào đường đua, “Hiện tại người của Cụ Phong đang chạy, vòng kế tiếp đến chúng ta.”

Anh ấy đang nói chuyện thì nhìn Chu Minh Xuyên, thấy trên gương mặt anh không có quá nhiều cảm xúc. Người đàn ông này vẫn luôn như vậy, trừ phi bị mất khống chế, nếu không thì anh ấy đừng hòng nhìn thấy một chút căng thẳng từ trên gương mặt anh.

Triệu Tầm cũng không dám hỏi nhiều, sợ sẽ khiến cho Chu Minh Xuyên tăng thêm căng thẳng, đành ngồi một bên, phòng ngừa có gì cần anh ấy hỗ trợ.

Mạnh Kiều cũng hiếm khi có thời gian ở chung với Chu Minh Xuyên, hai tay kéo cánh tay người đàn ông, nhẹ nhàng tựa đầu vào anh.

Ba người yên lặng ngồi tại chỗ, chẳng ai nói chuyện.

Mạnh Kiều và Triệu Tầm không dám nói chuyện, cả hai đều sợ quấy nhiễu cảm xúc của Chu Minh Xuyên, chỉ yên lặng ngồi bên cạnh anh.

Chu Minh Xuyên không nói gì, từ lúc ngồi xuống, hai mắt anh chăm chú nhìn xe đua lao vùn vụt trên đường đua, môi không dễ phát hiện nhẹ nhàng nhếch lên.

Người ngoài cũng sẽ không cảm thấy anh có gì không đúng, nhưng Mạnh Kiều có thể cảm giác được người anh cứng ngắc, ngay cả ánh mắt cũng không dao động, thẳng tắp nhìn chằm chằm đường đua.

Xe trên đường đua rất nhanh đã lái xong, tất cả xe đua đều đã thi xong cuộc thi xếp thứ tự, Trần Vũ đi ra từ phía sau sân khấu, bảo tay đua trong câu lạc bộ đi xuống dưới chuẩn bị.

Chu Minh Xuyên không nói một lời mà đứng lên, muốn đi theo Trần Vũ xuống dưới.

Mạnh Kiều vốn định thả tay ra, bỗng nhiên không nỡ, nhẹ nhàng nắm lấy ngón út của anh, Chu Minh Xuyên sửng sốt quay người sang.

Lồng ngực anh không dễ phát giác phập phồng, Mạnh Kiều biết nếu hiện tại nghiêng tai tựa vào ngực anh, chắc chắn có thể nghe được nhịp tim đập như sấm của anh.

Người đàn ông mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng lại không cách nào nói ra khỏi miệng.

Ngón tay Mạnh Kiều nhẹ nhàng lướt vào lòng bàn tay anh, sau đó nhón chân đến gần sát bên tai anh, “Em chờ anh quay về.”

Giọng nói cô dịu dàng đánh vào lòng Chu Minh Xuyên, giống như nước suối trong trẻo chảy qua lồng ngực xao động bất an của anh.

Bàn tay Chu Minh Xuyên bỗng nhiên dùng sức nắm lấy đầu ngón tay cô vừa muốn rời đi, sau đó ôm cô vào lòng.

“Chờ anh quay về.”

Giọng nói anh trầm khàn, cánh tay vòng sau lưng cô có nửa phần run rẩy.

Mạnh Kiều ép buộc bản thân bỏ qua cảm xúc căng thẳng của anh, nhanh chóng gật đầu, “Mau đi đi.”

Chu Minh Xuyên nhìn Mạnh Kiều, sau đó không chần chờ xoay người rời khỏi khán đài.

Mạnh Kiều đứng ngay tại chỗ nhìn lối ra trống vắng, ngẩn người một lát, quay đầu mới phát hiện Triệu Tầm cũng nhìn về hướng kia. Tầm mắt hai người trong không khí đụng nhau, sau đó khẽ cười.

Giống như lần đầu tiên đưa con thi đại học, hận không thể xông ra đi thi thay anh.

Số lần Mạnh Kiều chứng kiến hình ảnh Chu Minh Xuyên đua xe không nhiều, bởi vì chiếc xe kia lên đường một lát liền biến mất ở chỗ cỗ không thể nhìn thấy, số lượng xe đua cũng không ít, liên tục bám đuôi nhau, rất nhanh liền không tìm được chiếc xe của Chu Minh Xuyên.

Triệu Tầm luôn nói với Mạnh Kiều làm thế nào để ứng phó hậu di chứng đua xe của Chu Minh Xuyên.

“Hiện tại anh ấy đã không cần nhờ thuốc để khống chế cảm xúc và co giật sinh lý.” Triệu Tầm mở ghi chép chữa bệnh của anh rồi nói với Mạnh Kiều, “Trước mắt triệu chứng còn lại chính là chứng hồi hộp tương đối nghiêm trọng và khó khống chế cảm xúc khủng hoảng, bình thường cần tiến hành dẫn dắt chính xác, nếu không rất dễ xuất hiện tình huống bạo lực.”

“Thỉnh thoảng còn co giật sinh lý ngắn ngủi, nhưng đã rất lâu không xuất hiện rồi.”

“Chẳng qua hôm nay là cuộc thi chính thức cho nên cũng không thể khẳng định rõ ràng.”

“Nếu xuất hiện tình trạngco giật ngắn ngủi, cô không nên do dự mà phải lập tức gọi điện thoại cho tôi.” Triệu Tầm gõ gõ quyển sổ nhỏ, nói với Mạnh Kiều, “Cô lưu số tôi rồi chứ?”

Mạnh Kiều gật đầu.

“Được,“ Triệu Tầm tiếp tục dặn dò, “Nếu như không có hiện tượng co giật, chỉ là hồi hộp và cảm xúc khủng hoảng, như vậy thì rất dễ, cô chỉ cần nghĩ cách khiến cho anh ấy yên tâm, khiến cho anh ấy quay lại thực tế hoặc là suy nghĩ chuyện khác mà không phải là đắm chìm trong ký ức lúc xưa.”

“Ý anh là phải dời đi sự chú ý của anh ấy?” Mạnh Kiều hỏi.

“Không sai, khiến cho anh ấy nhìn thấy hoặc làm gì đó để có thể quên đi chuyện thi đua xe, cái gì cũng được.”

Ánh mắt Mạnh Kiều nghiêm túc nhìn xe đua lao vùn vụt trên đường đua, cô gật đầu, “Biết rồi, bác sĩ Triệu.”

Triệu Tầm khép lại sổ chữa bệnh, “Mặc dù cô không phải bác sĩ, nhưng trạng huống trước mắt của anh ấy, thật ra thì cô ở cạnh anh ấy mới là tốt nhất.”

“Được.” Giọng nói Mạnh Kiều nặng nề, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện xe đua của Chu Minh Xuyên, ánh mắt cô sáng lên, chăm chú dõi theo.

Mặc dù anh không phải người lái nhanh nhất, nhưng Mạnh Kiều có thể cảm giác được anh đang từ từ thích nghi.

Xe đua lái một vòng rồi một vòng trên đường đua, lòng của Mạnh Kiều và Triệu Tầm từng chút từng chút bị treo đến cổ họng.

Cho đến khi Trần Vũ bỗng nhiên xuất hiện, nhìn hai người hét lớn: “Xuống đây đi, anh ấy sắp kết thúc rồi!”

Lòng của hai người mới coi như là hoàn toàn yên tâm, sau đó không nói hai lời mà đi theo Trần Vũ xuống sân khấu.

Làn váy màu đen bay lên, nhanh chóng dung nhập vào hành lang u ám, một hơi thở tích tụ trong lòng Mạnh Kiều, cô bước thật nhanh phía sau Trần Vũ, cũng không ai biết lần này Chu Minh Xuyên sẽ có tình huống như thế nào, nhưng Trần Vũ đi ở trước nhất, tâm trạng vẫn không kiềm chế được kích động.

“Hôm nay, anh ấy chạy xong toàn bộ hành trình.” Giọng nói Trần Vũ ẩn nhẫn kích động truyền đến từ phía trước, khóe miệng Mạnh Kiều không nhịn được nhếch lên.

Ba người vừa nói chuyện vừ đi theo Trần Vũ đến chỗ của các tay đua đang xuống xe, người chạy xong trước nhất đã rời xe đua, Trần Vũ đứng ở một bên chào hỏi anh ta, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chăm chú xe đua phía sau.

Lòng mọi người biết rõ Trần Vũ đang chờ cái gì, cũng không giao lưu với Trần Vũ nhiều mà đi đến phòng thay quần áo.



Hai bàn tay Mạnh Kiều cứng ngắc để ở bên người, cổ họng như bị người ta bóp chặt, không cách nào hít thở trong lúc đợi người đó.

Ánh nắng buổi chiều chói mắt chiếu xuống đường đua, một tiếng nổ ầm bỗng nhiên truyền đến từ chỗ xa, Triệu Tầm nắm thật chặt bệnh án, ánh mắt vốn nhìn chằm chằm phương hướng của tiếng nổ.

Một lát sau, một chiếc xe đua xông vào tầm mắt của mọi người, một chiếc xe đua toàn thân đỏ trắng xen lẫn ký hiệu vàng rực trên đầu xe chuẩn xác đậu ở điểm dừng xe.

Trần Vũ nhanh chóng vọt tới cửa xe, vươn tay muốn đỡ người đàn ông xuống xe.

Chu Minh Xuyên trở tay nắm cánh tay Trần Vũ, anh tháo nón đua xe, ánh mắt nặng nề nhìn Trần Vũ đang lo lắng, không nói nhiều, bước nhanh vào trong.

Mạnh Kiều không kịp hỏi anh như thế nào, đành chạy chậm theo anh vào trong.

Sắc mặt Chu Minh Xuyên trắng bệch kinh người, lần đầu tiên Mạnh Kiều xem anh thi đấu ở cự li gần, nhưng chân anh nhanh như bay, không ngừng một khắc mà đi vào trong.

Mặc dù nhìn qua phản ứng không quá lớn, nhưng trong lòng Mạnh Kiều vẫn lo lắng vì trạng thái của anh có vẻ không tốt lắm.

Quả nhiên Chu Minh Xuyên vừa đi vào phòng nghỉ, cả người lập tức thay đổi.

Lưng anh tựa vào tường trắng lạnh như băng, cơ thể bắt đầu run rẩy, không nói được một câu.

Mồ hôi lạnh trên trán thỉnh thoảng lăn xuống gò má, ánh mắt nhắm chặt, cố gắng khống chế cảm xúc nóng nảy của mình.

Triệu Tầm nhanh chóng kiểm tra tình huống của anh, xoay người nói với Trần Vũ, “Lần này không co giật, hiện tại chúng ta quay về khách sạn.”

Trần Vũ dùng sức gật đầu, “Hiện tại tôi lái xe đến, các anh ở bên này chờ tôi.”

Một đường đi Mạnh Kiều không dám nói một câu, chỉ nghe Triệu Tầm chỉ huy, khách sạn không xa sân thi đấu, lái xe mười phút liền đến.

Cô đỡ Chu Minh Xuyên về phòng, nhưng anh vẫn không thể thoát khỏi sự khủng hoảng, cả người căng thẳng, yếu ớt dựa vào tường.

Mặc dù trong lòng Triệu Tầm và Trần Vũ vẫn còn lo lắng nhưng triệu chứng này đã tốt hơn nhiều so với dự tính của bọn họ.

“Bây giờ anh ấy chỉ cần tự vượt qua khoảng thời gian này thì sẽ không sao nữa.” Triệu Tầm vỗ vai Mạnh Kiều, “Cô ở chỗ này với anh ấy, nếu có gì cần, tôi ở phòng bên cạnh.”

Mạnh Kiều lo âu nhìn Chu Minh Xuyên, xoay đầu nói với Triệu Tầm, “Một mình tôi sao?”

Triệu Tầm gật đầu, “Nhiều người cũng bất lợi đối với việc khôi phục của anh ấy, ngược lại còn sẽ gia tăng cảm xúc khủng hoảng. Cô không cần lo lắng, làm theo những gì tôi đã nói với cô, nếu có bất kỳ tình huống bất thường nào thì cứ gọi, tôi và Trần Vũ ở bên cạnh.”

Nội tâm Mạnh Kiều xoắn xuýt một lát, “Được, vậy làm phiền các anh.”

Trần Vũ và Triệu Tầm nhìn Chu Minh Xuyên rồi nhanh chóng rời khỏi căn phòng, cửa phòng khép lại, trong không gian tĩnh lặng chỉ có Chu Minh Xuyên thi thoảng đau khổ thở dốc.

Anh căng thẳng giống như tảng đá cứng rắn, cả người đắm chìm trong cảm xúc khủng hoảng.

Hai bàn tay Mạnh Kiều bưng gương mặt của anh, nhẹ giọng gọi anh: “Chu Minh Xuyên, Chu Minh Xuyên, Chu Minh Xuyên.”

Giọng nói cô nhẹ nhàng, không quá dồn dập.

Dường như người đàn ông có thể nghe thấy giọng nói của cô, nhưng không có cách nào đáp lại.

Khóe mắt Mạnh Kiều nhanh chóng đỏ lên, cơ thể không tự chủ dán lên ngực anh.

“Chu Minh Xuyên.” Giọng nói cô khàn khàn, “Anh mở mắt ra nhìn em có được không?”

Người phụ nữ dán chóp mũi vào gương mặt lạnh như băng của anh, một tiếng rồi một tiếng, “Anh nhìn em, em là Mạnh Kiều.”

“Chu Minh Xuyên.”

“Chu Minh Xuyên.”

“Chu Minh Xuyên.”

Giọng nói cô nhỏ nhẹ, lại mang theo tiếng khóc, khẩn thiết cầu xin, một lần rồi một lần vang bên tai Chu Minh Xuyên.

Sao lại có giọng nói của phụ nữ xuất hiện trong tiếng nổ đinh tai nhức óc, sao anh lại có thể ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên sân thi đấu tràn ngập khói súng?

Bàn tay của Chu Minh Xuyên bỗng nhiên đè mạnh lên thắt lưng Mạnh Kiều, chợt mở mắt nhìn chằm chằm cô.

Mạnh Kiều cả kinh, sau đó nhướng mày, không thể kiềm chế sự vui mừng.

“Chu Minh Xuyên, là em đây, em là Mạnh Kiều, anh đỡ hơn chút nào chưa?” Cô vội vàng hỏi, hai bàn tay hốt hoảng lại dè dặt vuốt ve xương lông mày anh.

Mặc dù người đàn ông mở mắt, nhưng ý thức còn đang bị quá khứ xé nát.

Chỉ có ánh mắt nóng rực đang nhìn Mạnh Kiều, không nói được nửa câu.

Lúc này Mạnh Kiều mới ý thức được, anh còn chưa quay về.

Nhưng bàn tay ngang hông càng nắm càng chặt, muốn nuốt sống cô.

Cô vô tình phát ra âm thanh rên rỉ, ngọn lửa trong mắt người đàn ông bỗng nhiên cháy mạnh, anh kéo cô vào lòng, đôi môi lạnh như băng lên môi cô.

Động tác của anh thô bạo, như thể muốn cướp đoạt thứ trước đó chưa từng có, khiến cho Mạnh Kiều sợ hãi trong chốc lát, nhưng cũng chỉ là một lát, cô vứt đi tất cả băn khoăn trong đầu.

—— “Ý anh là dời đi sự chú ý của anh ấy?”

—— “Không sai, chính là dời đi sự chú ý, khiến cho anh ấy nhìn thấy hoặc là làm gì đó để có thể quên đi chuyện thi đua xe, chuyện gì cũng được.”

—— “Tôi biết rồi, bác sĩ Triệu.”

Ngón tay Mạnh Kiều chìm vào tóc anh, mồ hôi nháy mắt thấm ướt đầu ngón tay cô.

Người đàn ông mất khống chế, công thành chiếm đất răng môi cô, không chần chừ mà cướp đi tất cả quyền chủ động của cô, ngay cả sức lực để đứng vững cũng mất đi.

Nhưng sau một lát anh cũng không chịu cho cô cơ hội thở dốc, xoay người đặt người phụ nữ lên mặt tường lạnh như băng, khiến cho cô không lui ra sau được.

Lồng ngực Mạnh Kiều nhấp nhô kịch liệt, ý thức chầm chậm thất thủ, hoàn toàn bị tiết tấu kịch liệt của anh kéo xuống hố đen không thể diễn tả bằng lời nói.

Thoáng chốc, chân chợt lạnh, nửa phần ý thức của cô bị kéo về.

Không chờ Mạnh Kiều suy nghĩ là đã xảy ra chuyện gì, bàn tay nóng cháy trùng điệp đặt lên eo cô.

Run rẩy nhanh chóng lan khắp toàn thân.

Ngón tay kia vừa đi lên trên nửa phần, chợt rút ra ngoài giống như bỗng nhiên tỉnh táo lại, nụ hôn nóng bỏng cũng rời khỏi môi Mạnh Kiều.

Trái tim Mạnh Kiều đập hụt một nhịp, cô lập tức ngẩng đầu nhìn Chu Minh Xuyên, trong mắt anh là một màu đỏ thắm, cánh tay run càng dữ dội.

“Chu Minh Xuyên.” Cô căng thẳng bưng gương mặt có chút thất thần của Chu Minh Xuyên, “Sao thế?”

Chu Minh Xuyên thở hồng hộc, muốn khống chế cánh tay của mình, mồ hôi lạnh trên trán nhỏ giọt, giọng nói đứt quãng, “Không thể, không thể.”

“Vì sao? Vì sao không thể?” Mạnh Kiều vừa rồi rõ ràng đã cảm giác được anh đang từ từ buông lỏng cảm xúc hoảng sợ, cơ thể không run dữ dội nữa, vì sao đột nhiên lại dừng lại?

Cô ôm cổ người đàn ông, không cho anh quay lại ảo ảnh giày vò nữa, “Chu Minh Xuyên, anh nhìn em, anh nhìn em!”

Ánh mắt nặng nề của người đàn ông rơi trên má cô, khóe miệng cô đều là màu đỏ, trong đôi mắt còn có vẻ mờ mịt chưa biến mất.

Trái cổ Chu Minh Xuyên khó khăn chuyển động, ngón tay khẽ run mà sờ má cô, giọng nói trầm khàn: “Anh sợ, anh sợ anh sợ không khống chế được bản thân, sẽ làm em đau.”

Anh là người hết sức khống chế bản thân, rất sợ bản thân khiến cho cô đau đớn giống như vừa rồi.

Trong lòng Mạnh Kiều là lo âu dâng trào tới cực điểm, cô nhìn người đàn ông rất nhanh lại phải chìm vào cảm xúc khủng hoảng, không nghĩ nhiều.

Cánh tay cô ôm cổ anh thật chặt, nụ hôn dồn dập rơi bên tai anh.

“Em không sợ đau.”

/64

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status