Lần đầu tiên trong mười chín năm Hải Nhã không ăn tết ở nhà, mẹ cô gửi lên rất nhiều đồ Tết, đặt dưới sàn cũng không hết. Kiểm tra lại, hầu hết là những món mà Hải Nhã thích ăn, mẹ cô vẫn nhớ cô thích ăn gì.
Hải Nhã vội vàng gọi điện về nhà, trong ống nghe, cô nghe thấy một chút tiếng khóc của mẹ mình: "Nhã Nhã! Mới vừa rồi dì Thẩm nói với mẹ. Năm nay Thư Lâm cũng không có về nhà ăn tết, còn nói cái gì phải rời khỏi nhà họ Đàm..."
Thì ra điều mà Đàm Thư Lâm nói là sự thật, anh giống cô, không chừng đã bị dì Thẩm làm cho tức gần chết. Về nhà một lần bị càu nhàu, đốc thúc suốt cả một tháng. Hải Nhã thì có thể chịu nổi, nhưng với tính tình của Đàm Sách Lâm có thể chịu nổi mới là lạ.
"Nó còn nói, muốn tự mình tìm vợ. Nhã Nhã, con và nói ở cùng một thành phố. Có phải là nó ở bên ngoài quen lung tung mấy cô gái không?"
Từ lúc lên trung học, bên cạnh Đàm Thư Lâm có một cô gái đối với người lớn xưng hô rất vô lễ. Dì Thẩm thì không khách giáo gì, mỗi lần nhắc tới đều gọi là tiểu yêu tinh, hồ ly tinh. Theo cô, bọn họ cũng không tốt gì, tất cả đều lừa gạt Đàm Thư Lâm.
Hải Nhã đành phải khuyên mẹ mình: "Thư Lâm cũng không phải là một đứa trẻ. Cậu ấy có sự lựa chọn của mình..."
Mẹ cô không vui: "Bây giờ nó vẫn còn là một đứa trẻ! Các con không nghĩ mà xem, bây giờ mọi thứ ăn thứ mặc đều dựa vào trong nhà. Còn cứng rắn muốn tự do cái gì? Lần này dì Thẩm rất tức giận, lập tức cắt tiền tiêu vặt của Thư Lâm. Nhã Nhã, con có rãnh thì nên tiếp xúc nhiều với Thư Lâm, khuyên bảo nó. Mẹ không tin là nhà mình nuôi dưỡng con gái mà không hơn được đám yêu tinh ở ngoài đó."
Hải Nhã đồng ý lung tung vài tiếng, nghe mẹ nói thêm vài câu. Chỉ đơn giản là muốn hiểu thêm về chuyện của cô, bảo cô chủ động một chút. Cúp điện thoại, nhìn lại chiếc giưỡng cũ kỷ, Hải Nhã bất ngờ cảm thấy chua xót. Lúc này, cô thậm chí có chút hâm mộ Đàm Sách Lâm.
"Hải Nhã." Dương Tiểu Oánh gõ cửa, "Mình mới làm sủi cảo, có ăn không?"
Trong lòng Hải Nhã đầy tâm sự, căn bản không hề có khẩu vị, lắc đầu. Chỉ vào đống quà tết ở trên giường, cười nói: "Đây đều là đặc sản của nhà mình. Cậu xem coi có thích món nào không?"
Dương Tiểu Oánh cũng không hề khách sáo, đi tới coi rồi chọn mấy gói kẹo mè đen. Cô nhìn thấy bàn của Hải Nhã đầy các bài báo, phía trên đều là các bài đăng quảng cáo thông báo tuyển dụng, tò mò hỏi: "Cậu tìm việc sao? Muốn làm việc vào kỳ nghỉ đông à?"
Hải Nhã gật đầu: "Thật ra mình chỉ nghĩ là muốn đi làm thôi."
Tuy cô là con gái nuôi, nhưng mà nhà họ Chúc chưa từng bạc đãi cô. Thậm chí còn yêu thương cô như con ruột, hoàn cảnh gia đình thì tốt hơn người ngoài một chút. Vào ngày nghỉ mấy việc lặt vặt căn bản không phiền tới cô. Nhưng mà, nói thế nào đây.... Trong lòng cô có chút chờ mong, muốn thoát khỏi cảnh làm một người tuyệt vọng trước mắt. Có lẽ cô còn chưa xách định được phương hướng của mình, cho nên cô muốn suy nghĩ lại, muốn làm chính mình một lần, muốn biết mọi người hơn...
Dương Tiểu Oánh nở nụ cười: "Sau cậu không tới tìm mình? Vừa đúng lúc mình muốn trở về nhà ăn tết. Cậu giúp mình trực ca một tháng đi."
Trực ca? Bình thường Dương Tiểu Oánh ngồi đi học thì cậu ấy còn có đi làm, nhưng mà cụ thể cậu ấy làm gì thì cô không biết rõ. Hải Nhã có chút do dự, không biết có nên từ chối ý tốt này không. Thì Dương Tiểu Oánh đã lấy điện thoại ra gọi.
"Tiểu Trần hả? Là em đây. Ừ, không phải, em phải đi về nhà ăn tết. Vốn dĩ tính để cho Đại Dung ở lại chống chọi một mình... Đúng đó, em biết cô ấy cũng vội, cho nên buổi chiều mình đẫn chị em tốt của em tới... Cái gì? A... là học sinh, nhất định sẽ cố gắng... Ừ, đến rồi sẽ bàn lại."
Cúp điện thoại, cô giơ ngón tay cái lên: "Được rồi. Buổi chiều cậu đi một chuyến với mình. Đừng lo lắng, người ở đó không xấu đâu."
Việc đã đến nước này, nếu không đồng ý thì cũng quá tuyệt tình. Hải Nhã đồng ý, nhưng mà vẫn không nhịn được mà hỏi: "Đúng rồi... ở chỗ nào vậy?"
Dương Tiểu Oánh bưng hai hộp bánh sủi cảo lại, không đưa cho cô một cái, một mặt lại nói: "KV Lạc Lai. Ở đó náo nhiệt lắm."
Tên này thỉ Hải Nhã đã nghe qua, KV này rất nổi tiếng. Trong đầu cô liền nổi lên những hình ảnh mà báo chí hay nói đến những học sinh nữ học đại học thường ăn chơi và làm ăn ở những KV không đứng đắn. Nhưng mà chỉ trong nháy mắt liền bị cô đè xuống.
Đi xem trước, không được thì bàn lại. Hải Nhã an ủi chính mình.
Hai giờ chiều, Dương Tiểu Oánh dẫn Hải Nhã đi tới KV Lạc Lai. Ở nơi này ban ngày khách không nhiều, các nhân viên làm việc cũng rất nhàn nhã. Nhìn thấy Dương Tiểu Oánh từ quầy an ninh lầu một kêu nhân viên phục vụ lầu hai. Thái độ rất tự nhiên, Hải Nhã không khỏi khâm phục, người ở nơi này đều có kinh nghiệm, thông hiểu sự đời. Trái lại còn cô, được nuôi dưỡng mười chín năm, không ai giúp đỡ, bị người khác lừa gạt mà còn có thể đưa tiền giúp đỡ họ.
Đi tới tầng bốn, lúc này mới biết được Tiểu Trần trong miệng của Dương Tiểu Oánh. Hình như là người đứng đầu, đầu tóc như con nhím, không cao lắm, nhưng nhìn cũng rất già giặn kinh nghiệm. Nhìn thấy Hải Nhã, anh không nhịn được mà nhìn chăm chú thêm, cười nói với Dương Tiểu Oánh: "Tới rồi à? Khi nào thì em đi?"
"Ngày mai xe lửa chạy." Dương Tiểu Oánh nhẹ nhàng đẩy Hải Nhã về phía trước một bước, "Đây là bạn của em, làm phiền anh cố gắng chăm sóc cho cô ấy."
Hải Nhã mỉm cười với anh, gật đầu: "Xin chào, em tên là Chúc Hải Nhã."
Tiểu Trần cười nói: "Ôi chao, là một người đẹp. Chỉ đi làm thay một tháng, thật là đáng tiếc."
Từ nhỏ tới lớn có rất nhiều người khen Hải Nhã đẹp, cho nên cô không có phản ứng gì nhiều chỉ hơi cười cười. Trái lại Dương Tiểu Oánh thì hỏi: "Thế nào, được hay không? Anh mau trả lời chắc chắn đi chứ!"
Tiểu Trần gật đầu, nói không ngớt: "Được, được nha! Là em đề cử, lại còn là một mỹ nữ, sao lại không chứ? Em nói chuyện với cô ấy tỉ mỉ một chuyện, chính là... mỹ nữ, nếu cô làm ở chỗ chúng ta thì là gan cũng phải lớn đó."
Hải Nhã cũng không hiểu lời của anh nói là có ý gì, Dương Tiểu Oánh dẫn cô đi tới: "Mình dẫn cậu xuống gặp những người khác, cậu sẽ hiểu ngay thôi?"
Tiểu Trần vội vàng nói: "Sau giờ mới tan ca! Tiểu Dương, buổi tối emrãnh không? Chúng ta ăn một bữa cơm đi."
Dương Tiểu Oánh nắm tay Hải Nhã xuống lầu, nói: "Chuyện này nói sau."
Hải Nhã đi bên cạnh mỉm cười, vì thế hỏi: "Tiểu Trần kia là bạn trai cậu à?"
Gương mặt Dương Tiểu Oánh đỏ ửng, xua tay nói: "Cũng chưa phải! Còn lâu lắm!"
Xem ra là có hy vọng sẽ thành đôi. Hải Nhã cười cười không nói gì.
Công việc của Dương Tiểu Oánh ở KV là tiếp đãi khách. Có khách tới thì cứ dẫn họ lên lầu, sau đó bưng trà rót nước, đôi khi sẽ mang một chút rượu vào để chào hàng, để lấy được lợi nhuận. Công việc này đối với Hải Nhã không phải là khó khăn gì, nhưng mà mới đi làm hai ngày đầu cô có chút không quen, mỗi lần về nhà đều xoa chân đau của mình. Cô cũng liên tưởng tới việc 'làm ăn không đứng đắng', nhưng mà quả thực cách một trời một vực.
Những loại việc làm 'không đứng đắn' này chung quy vẫn còn tồn tại, thỉnh thoảng Hải Nhã cũng nghe các đồng nghiệp nói một chút ít. Nhưng mà KV Lạc Lai cũng có loại này, nhưng mà cô được Dương Tiểu Oánh chiếu cố, cho nên mấy ngày nay đều trực ca sáng. Cho nên không có chính mắt thấy qua.
Đến bây giờ cô cũng không hiểu câu nói 'phải có gan' của Tiểu Trần là ý gì. Nhưng mà chỉ rất nhanh cô liền hiểu.
Còn hai ba ngày nữa là tới tết, khách tới KV Lạc Lai đều ít dần, nhưng mà mấy vị khách không đứng đắng thì lại tăng lên. Ngày hôm đó có đồng nghiệp xin nghỉ bệnh, nhân viên thì lại thiếu. Tiểu Trần chỉ có thể xin lỗi Hải Nhã: "Đại Dung bị bệnh, nhân sự lại thiếu. Hải Nhã có thể tăng ca mấy đêm không? Có phí tăng ca đó."
Hải Nhã vừa mới tiếp xúc với xã hội, nên không có từ chối, nhưng mà Tiểu Trần lại nhắc nhở mấy câu: "Có khả năng sẽ có mấy vị khách không đàng hoàng. Em đừng để ý, để cho lão Trương giải quyết."
Lão Trương là người chuyên môn làm ca đêm, dáng vẻ thì trái ngược hoàn toàn với vẻ thư sinh của Tiểu Trần. Ngày đó ở tiệm net gặp mấy tên côn đồ loại lưu manh. Chính nhờ lão Trương giúp, Hải Nhã đối với anh ấy luôn tôn trọng.
Vào lúc trực ca đêm, lão Trương chạy tới nói: "Oa, thế nào mà hôm nay người đẹp lại trực ca đêm rồi hả?"
Người khác sắp xếp, anh lại là thợ chính sao mà không biết được. Hải Nhã biết anh đang hỏi đùa, cũng tùy tiện ứng phó: "Bang Đại Dung xin nghỉ vài ngày. Cô ấy bị bệnh."
Lão Trương dứt khoát nói: "Ăn cơm xong chưa?"
Hải Nhã hơi nhíu mày, đang muốn tránh đi. Vừa đúng lúc có một vị khách tới, cô lập tức chào đón: "Hoan nghênh quý khách tới KV Lạc Lai! Xin mời đến quầy đăng ký trước!"
Bọn người này vừa nhìn là biết loại lưu manh, từ lúc gần tết, các loại khác này tăng đột biến. Tên đứng đầu đặt bàn tay dơ bẩn lên eo của cô, cười nói: "Người đẹp, mới tới sao?"
Hải Nhã vội vàng đẩy ông ta ra, may mà có lão Trương giải vây: "Người Anh em, phiền ngài đi đăng ký trước. Mọi người có nhiều người, tôi sẽ chuẩn bị một phòng lớn."
Mấy tên đó liền đen mặt lại: "Mẹ nó, mắc mới gì tới mày."
Hải Nhã thấy tình hình không tốt, vụng trộm lén lấy điện thoại di động ra báo cảnh sát. Một cô gái đứng gần sân khấu lặng lẽ năm chặt lấy tay của cô: "Vô ích thôi! Mặc kệ đi, chỗ chúng ta có bảo vệ."
Khi hai người nói chuyện thì mấy tên kia đã đi lên lầu, ở tầng cao nhất. Hải Nhã lấy giấy bút ra định đi lên, lão Trương liền nắm cô lại: "Em đừng đi!" Nói xong thì kêu hai phục vụ nam đi lên, ông quay đầu cười với Hải Nhã: "Em gái thật không hiểu chuyện! Ngươi như vậy mà còn dám đi lên?"
Hải Nhã được anh cứu giúp hai lần, cho nên thành thật nói lời cảm ơn. lão Trương vội vàng gọi điện thoại, chỉ trong chốc lát sau Hải Nhã thấy một cô gái trang điểm đậm đi vào trong một thang máy ở góc tối. Cô cảm thấy giật mình, ngoan ngoãn xuống lầu tiếp tục làm công chuyện tiếp đãi của cô.
Qua mười giờ đêm, khách hàng không thiếu, ngược lại càng ngày càng nhiều. Hải Nhã vừa đem rượu cho một đôi tình nhân, thì nghe thấy hành lang bên kia có tiếng xôn xao. Mấy nhân viên phục vụ chạy tới, nhìn thấy lão Trương nghiêng ngả lảo đảo từ trong thang máy chạy ra, che miệng mình lại, trên tay đều đầy máu.
"Quả nhiên bọn chúng tới gây sự!" lão Trương rút mấy tấm khăn giấy ra che miệng lại, nói chuyện cực kỳ khó khăn, "Nhanh! gọi điện cho anh Hỏa!"
Hải Nhã vội vàng gọi điện về nhà, trong ống nghe, cô nghe thấy một chút tiếng khóc của mẹ mình: "Nhã Nhã! Mới vừa rồi dì Thẩm nói với mẹ. Năm nay Thư Lâm cũng không có về nhà ăn tết, còn nói cái gì phải rời khỏi nhà họ Đàm..."
Thì ra điều mà Đàm Thư Lâm nói là sự thật, anh giống cô, không chừng đã bị dì Thẩm làm cho tức gần chết. Về nhà một lần bị càu nhàu, đốc thúc suốt cả một tháng. Hải Nhã thì có thể chịu nổi, nhưng với tính tình của Đàm Sách Lâm có thể chịu nổi mới là lạ.
"Nó còn nói, muốn tự mình tìm vợ. Nhã Nhã, con và nói ở cùng một thành phố. Có phải là nó ở bên ngoài quen lung tung mấy cô gái không?"
Từ lúc lên trung học, bên cạnh Đàm Thư Lâm có một cô gái đối với người lớn xưng hô rất vô lễ. Dì Thẩm thì không khách giáo gì, mỗi lần nhắc tới đều gọi là tiểu yêu tinh, hồ ly tinh. Theo cô, bọn họ cũng không tốt gì, tất cả đều lừa gạt Đàm Thư Lâm.
Hải Nhã đành phải khuyên mẹ mình: "Thư Lâm cũng không phải là một đứa trẻ. Cậu ấy có sự lựa chọn của mình..."
Mẹ cô không vui: "Bây giờ nó vẫn còn là một đứa trẻ! Các con không nghĩ mà xem, bây giờ mọi thứ ăn thứ mặc đều dựa vào trong nhà. Còn cứng rắn muốn tự do cái gì? Lần này dì Thẩm rất tức giận, lập tức cắt tiền tiêu vặt của Thư Lâm. Nhã Nhã, con có rãnh thì nên tiếp xúc nhiều với Thư Lâm, khuyên bảo nó. Mẹ không tin là nhà mình nuôi dưỡng con gái mà không hơn được đám yêu tinh ở ngoài đó."
Hải Nhã đồng ý lung tung vài tiếng, nghe mẹ nói thêm vài câu. Chỉ đơn giản là muốn hiểu thêm về chuyện của cô, bảo cô chủ động một chút. Cúp điện thoại, nhìn lại chiếc giưỡng cũ kỷ, Hải Nhã bất ngờ cảm thấy chua xót. Lúc này, cô thậm chí có chút hâm mộ Đàm Sách Lâm.
"Hải Nhã." Dương Tiểu Oánh gõ cửa, "Mình mới làm sủi cảo, có ăn không?"
Trong lòng Hải Nhã đầy tâm sự, căn bản không hề có khẩu vị, lắc đầu. Chỉ vào đống quà tết ở trên giường, cười nói: "Đây đều là đặc sản của nhà mình. Cậu xem coi có thích món nào không?"
Dương Tiểu Oánh cũng không hề khách sáo, đi tới coi rồi chọn mấy gói kẹo mè đen. Cô nhìn thấy bàn của Hải Nhã đầy các bài báo, phía trên đều là các bài đăng quảng cáo thông báo tuyển dụng, tò mò hỏi: "Cậu tìm việc sao? Muốn làm việc vào kỳ nghỉ đông à?"
Hải Nhã gật đầu: "Thật ra mình chỉ nghĩ là muốn đi làm thôi."
Tuy cô là con gái nuôi, nhưng mà nhà họ Chúc chưa từng bạc đãi cô. Thậm chí còn yêu thương cô như con ruột, hoàn cảnh gia đình thì tốt hơn người ngoài một chút. Vào ngày nghỉ mấy việc lặt vặt căn bản không phiền tới cô. Nhưng mà, nói thế nào đây.... Trong lòng cô có chút chờ mong, muốn thoát khỏi cảnh làm một người tuyệt vọng trước mắt. Có lẽ cô còn chưa xách định được phương hướng của mình, cho nên cô muốn suy nghĩ lại, muốn làm chính mình một lần, muốn biết mọi người hơn...
Dương Tiểu Oánh nở nụ cười: "Sau cậu không tới tìm mình? Vừa đúng lúc mình muốn trở về nhà ăn tết. Cậu giúp mình trực ca một tháng đi."
Trực ca? Bình thường Dương Tiểu Oánh ngồi đi học thì cậu ấy còn có đi làm, nhưng mà cụ thể cậu ấy làm gì thì cô không biết rõ. Hải Nhã có chút do dự, không biết có nên từ chối ý tốt này không. Thì Dương Tiểu Oánh đã lấy điện thoại ra gọi.
"Tiểu Trần hả? Là em đây. Ừ, không phải, em phải đi về nhà ăn tết. Vốn dĩ tính để cho Đại Dung ở lại chống chọi một mình... Đúng đó, em biết cô ấy cũng vội, cho nên buổi chiều mình đẫn chị em tốt của em tới... Cái gì? A... là học sinh, nhất định sẽ cố gắng... Ừ, đến rồi sẽ bàn lại."
Cúp điện thoại, cô giơ ngón tay cái lên: "Được rồi. Buổi chiều cậu đi một chuyến với mình. Đừng lo lắng, người ở đó không xấu đâu."
Việc đã đến nước này, nếu không đồng ý thì cũng quá tuyệt tình. Hải Nhã đồng ý, nhưng mà vẫn không nhịn được mà hỏi: "Đúng rồi... ở chỗ nào vậy?"
Dương Tiểu Oánh bưng hai hộp bánh sủi cảo lại, không đưa cho cô một cái, một mặt lại nói: "KV Lạc Lai. Ở đó náo nhiệt lắm."
Tên này thỉ Hải Nhã đã nghe qua, KV này rất nổi tiếng. Trong đầu cô liền nổi lên những hình ảnh mà báo chí hay nói đến những học sinh nữ học đại học thường ăn chơi và làm ăn ở những KV không đứng đắn. Nhưng mà chỉ trong nháy mắt liền bị cô đè xuống.
Đi xem trước, không được thì bàn lại. Hải Nhã an ủi chính mình.
Hai giờ chiều, Dương Tiểu Oánh dẫn Hải Nhã đi tới KV Lạc Lai. Ở nơi này ban ngày khách không nhiều, các nhân viên làm việc cũng rất nhàn nhã. Nhìn thấy Dương Tiểu Oánh từ quầy an ninh lầu một kêu nhân viên phục vụ lầu hai. Thái độ rất tự nhiên, Hải Nhã không khỏi khâm phục, người ở nơi này đều có kinh nghiệm, thông hiểu sự đời. Trái lại còn cô, được nuôi dưỡng mười chín năm, không ai giúp đỡ, bị người khác lừa gạt mà còn có thể đưa tiền giúp đỡ họ.
Đi tới tầng bốn, lúc này mới biết được Tiểu Trần trong miệng của Dương Tiểu Oánh. Hình như là người đứng đầu, đầu tóc như con nhím, không cao lắm, nhưng nhìn cũng rất già giặn kinh nghiệm. Nhìn thấy Hải Nhã, anh không nhịn được mà nhìn chăm chú thêm, cười nói với Dương Tiểu Oánh: "Tới rồi à? Khi nào thì em đi?"
"Ngày mai xe lửa chạy." Dương Tiểu Oánh nhẹ nhàng đẩy Hải Nhã về phía trước một bước, "Đây là bạn của em, làm phiền anh cố gắng chăm sóc cho cô ấy."
Hải Nhã mỉm cười với anh, gật đầu: "Xin chào, em tên là Chúc Hải Nhã."
Tiểu Trần cười nói: "Ôi chao, là một người đẹp. Chỉ đi làm thay một tháng, thật là đáng tiếc."
Từ nhỏ tới lớn có rất nhiều người khen Hải Nhã đẹp, cho nên cô không có phản ứng gì nhiều chỉ hơi cười cười. Trái lại Dương Tiểu Oánh thì hỏi: "Thế nào, được hay không? Anh mau trả lời chắc chắn đi chứ!"
Tiểu Trần gật đầu, nói không ngớt: "Được, được nha! Là em đề cử, lại còn là một mỹ nữ, sao lại không chứ? Em nói chuyện với cô ấy tỉ mỉ một chuyện, chính là... mỹ nữ, nếu cô làm ở chỗ chúng ta thì là gan cũng phải lớn đó."
Hải Nhã cũng không hiểu lời của anh nói là có ý gì, Dương Tiểu Oánh dẫn cô đi tới: "Mình dẫn cậu xuống gặp những người khác, cậu sẽ hiểu ngay thôi?"
Tiểu Trần vội vàng nói: "Sau giờ mới tan ca! Tiểu Dương, buổi tối emrãnh không? Chúng ta ăn một bữa cơm đi."
Dương Tiểu Oánh nắm tay Hải Nhã xuống lầu, nói: "Chuyện này nói sau."
Hải Nhã đi bên cạnh mỉm cười, vì thế hỏi: "Tiểu Trần kia là bạn trai cậu à?"
Gương mặt Dương Tiểu Oánh đỏ ửng, xua tay nói: "Cũng chưa phải! Còn lâu lắm!"
Xem ra là có hy vọng sẽ thành đôi. Hải Nhã cười cười không nói gì.
Công việc của Dương Tiểu Oánh ở KV là tiếp đãi khách. Có khách tới thì cứ dẫn họ lên lầu, sau đó bưng trà rót nước, đôi khi sẽ mang một chút rượu vào để chào hàng, để lấy được lợi nhuận. Công việc này đối với Hải Nhã không phải là khó khăn gì, nhưng mà mới đi làm hai ngày đầu cô có chút không quen, mỗi lần về nhà đều xoa chân đau của mình. Cô cũng liên tưởng tới việc 'làm ăn không đứng đắng', nhưng mà quả thực cách một trời một vực.
Những loại việc làm 'không đứng đắn' này chung quy vẫn còn tồn tại, thỉnh thoảng Hải Nhã cũng nghe các đồng nghiệp nói một chút ít. Nhưng mà KV Lạc Lai cũng có loại này, nhưng mà cô được Dương Tiểu Oánh chiếu cố, cho nên mấy ngày nay đều trực ca sáng. Cho nên không có chính mắt thấy qua.
Đến bây giờ cô cũng không hiểu câu nói 'phải có gan' của Tiểu Trần là ý gì. Nhưng mà chỉ rất nhanh cô liền hiểu.
Còn hai ba ngày nữa là tới tết, khách tới KV Lạc Lai đều ít dần, nhưng mà mấy vị khách không đứng đắng thì lại tăng lên. Ngày hôm đó có đồng nghiệp xin nghỉ bệnh, nhân viên thì lại thiếu. Tiểu Trần chỉ có thể xin lỗi Hải Nhã: "Đại Dung bị bệnh, nhân sự lại thiếu. Hải Nhã có thể tăng ca mấy đêm không? Có phí tăng ca đó."
Hải Nhã vừa mới tiếp xúc với xã hội, nên không có từ chối, nhưng mà Tiểu Trần lại nhắc nhở mấy câu: "Có khả năng sẽ có mấy vị khách không đàng hoàng. Em đừng để ý, để cho lão Trương giải quyết."
Lão Trương là người chuyên môn làm ca đêm, dáng vẻ thì trái ngược hoàn toàn với vẻ thư sinh của Tiểu Trần. Ngày đó ở tiệm net gặp mấy tên côn đồ loại lưu manh. Chính nhờ lão Trương giúp, Hải Nhã đối với anh ấy luôn tôn trọng.
Vào lúc trực ca đêm, lão Trương chạy tới nói: "Oa, thế nào mà hôm nay người đẹp lại trực ca đêm rồi hả?"
Người khác sắp xếp, anh lại là thợ chính sao mà không biết được. Hải Nhã biết anh đang hỏi đùa, cũng tùy tiện ứng phó: "Bang Đại Dung xin nghỉ vài ngày. Cô ấy bị bệnh."
Lão Trương dứt khoát nói: "Ăn cơm xong chưa?"
Hải Nhã hơi nhíu mày, đang muốn tránh đi. Vừa đúng lúc có một vị khách tới, cô lập tức chào đón: "Hoan nghênh quý khách tới KV Lạc Lai! Xin mời đến quầy đăng ký trước!"
Bọn người này vừa nhìn là biết loại lưu manh, từ lúc gần tết, các loại khác này tăng đột biến. Tên đứng đầu đặt bàn tay dơ bẩn lên eo của cô, cười nói: "Người đẹp, mới tới sao?"
Hải Nhã vội vàng đẩy ông ta ra, may mà có lão Trương giải vây: "Người Anh em, phiền ngài đi đăng ký trước. Mọi người có nhiều người, tôi sẽ chuẩn bị một phòng lớn."
Mấy tên đó liền đen mặt lại: "Mẹ nó, mắc mới gì tới mày."
Hải Nhã thấy tình hình không tốt, vụng trộm lén lấy điện thoại di động ra báo cảnh sát. Một cô gái đứng gần sân khấu lặng lẽ năm chặt lấy tay của cô: "Vô ích thôi! Mặc kệ đi, chỗ chúng ta có bảo vệ."
Khi hai người nói chuyện thì mấy tên kia đã đi lên lầu, ở tầng cao nhất. Hải Nhã lấy giấy bút ra định đi lên, lão Trương liền nắm cô lại: "Em đừng đi!" Nói xong thì kêu hai phục vụ nam đi lên, ông quay đầu cười với Hải Nhã: "Em gái thật không hiểu chuyện! Ngươi như vậy mà còn dám đi lên?"
Hải Nhã được anh cứu giúp hai lần, cho nên thành thật nói lời cảm ơn. lão Trương vội vàng gọi điện thoại, chỉ trong chốc lát sau Hải Nhã thấy một cô gái trang điểm đậm đi vào trong một thang máy ở góc tối. Cô cảm thấy giật mình, ngoan ngoãn xuống lầu tiếp tục làm công chuyện tiếp đãi của cô.
Qua mười giờ đêm, khách hàng không thiếu, ngược lại càng ngày càng nhiều. Hải Nhã vừa đem rượu cho một đôi tình nhân, thì nghe thấy hành lang bên kia có tiếng xôn xao. Mấy nhân viên phục vụ chạy tới, nhìn thấy lão Trương nghiêng ngả lảo đảo từ trong thang máy chạy ra, che miệng mình lại, trên tay đều đầy máu.
"Quả nhiên bọn chúng tới gây sự!" lão Trương rút mấy tấm khăn giấy ra che miệng lại, nói chuyện cực kỳ khó khăn, "Nhanh! gọi điện cho anh Hỏa!"
/42
|