Một kiếm này của Phương Tử Ngư bất kể là theo lực đạo hay là khống chế kiếm ý đều gần như hoàn mỹ, triển khai thực lực Thông U cảnh của cô tới mức tận cùng.
Một kiếm như vậy đủ để cho đại đa số tu sĩ cùng cảnh chùn bước.
Kiếm ý đầy trời bao bọc thân kiếm của nàng, một bộ váy dài màu xanh căng phồng lên do chân nguyên bên trong thân thể tuôn ra, quả thực xứng đáng một câu bồng bềnh như Tiên.
Thế nhưng vị tiểu hòa thượng tự xưng là Quảng Lâm Quỷ kia lại như chưa tỉnh, vẫn đứng tại chỗ tức giận phản bác câu nói trước đó của Phương Tử Ngư.
Thế cho nên đợi kiếm quang kia kề sát người, gã vẫn chưa hề nhận ra.
Keng.
Một tiếng vang nhỏ chợt nổi lên ngay lúc đó.
Kiếm của Phương Tử Ngư va chạm với bức tường màu vàng quanh người tiểu hòa thượng.
Phương Tử Ngư đã được chứng kiến uy lực của cái bức tường này cho nên cô không dám chủ quan, kiếm ý quanh người cuồn cuộn, môn vị bên trong thân thể mở rộng ra, chân nguyên bàng bạc vẫn giống như thuỷ triều tuôn ra gia trì bên trên thân kiếm của cô.
Phá!
Một sắc lệnh rất nũng nịu phun ra từ trong miệng cô.
Bức tường màu vàng quanh người tiểu hòa thượng vào lúc đó chợt hiện lên từng đường vết rách nhỏ xíu.
Mọi người xung quanh thấy vậy sắc mặt trở nên vui vẻ, thực lực của tiểu hòa thượng này thực sự cực kì đáng sợ, trước hơn mười vị đệ tử thân truyền cũng khó có thể phá vỡ bức tường của gã, nhưng Phương Tử Ngư lại làm được.
Không thể nghi ngờ chuyện này khiến những người trước đó trong lòng âu sầu chợt trở nên hưng phấn.
"Hả?" Mà tiểu hòa thượng kia lúc đó đương nhiên cũng ý thức được điểm này, lông mày của gã nhăn lại, trong hai tròng mắt hiện lên một vệt ánh vàng.
Lúc này bức tường màu vàng bao vây thân hình gã chợt sáng, bao phủ thân hình gã trong đó.
Thần sắc của Phương Tử Ngư dưới ánh sáng vàng kia chiếu rọi xuống chợt chấn động mạnh một cái, lập tức sắc mặt trắng nhợt, lại bị bức lui mấy trượng, co đến khi ngã xuống đất chợt phun ra một ngụm máu tươi, thần tình uể oải.
"Sư tỷ!" Mọi người chung quanh thấy thế phát ra một tiếng thét kinh hãi, lập tức liền có người vội tiến lên phía trước nâng cô dậy.
Đệ tử đến từ Huyền Hà Phong, bao gồm cả Tần Khả Khanh cũng nhanh chóng đi tới, mang đám đệ tử bị thương về trong đám người, bắt đầu băng bó thương thế cho bọn họ.
Tiểu hòa thượng thấy thế nhưng cũng không ngăn trở.
Gã lắc đầu, trong ánh mắt nhìn về mọi người tràn đầy vẻ thuơng hại. Lập tức, gã tượng mô tượng dạng (*copy coi như được sơ sơ) hô to một tiếng: "A di đà Phật." Liền tiếp tục bước chân ra, đi về phía đỉnh núi.
Những đệ tử này đã chứng kiến thủ đoạn cổ quái của tiểu hòa thượng nên không dám ngăn cản, chỉ có thể cầm kiếm lùi từng bước, cảnh giác nhìn gã, nhưng không ai có gan tiến lên.
"Từ huynh? Rốt cuộc ngươi làm sao vậy?" Tống Nguyệt Minh nhìn tiểu hòa thượng kia không kiêng nể gì cả, trong lòng cực kỳ phẫn hận, cho dù tu vi không tốt, y cũng muốn tiến lên làm chút gì đó, nhưng hết lần này tới lần khác tình trạng của Từ Hàn trong thời khắc này cực kỳ quỷ dị, y không dám bỏ mặc Từ Hàn ở chỗ này, bởi vậy chỉ có thể lo lắng hỏi.
Nhưng hiện tại Yêu lực trong cánh tay phải của Từ Hàn bạo chạy càng kịch liệt, hắn nhạy cảm phát hiện theo tiểu hòa thượng tới gần, Yêu lực trong cánh tay phải càng cuồng bạo. Hắn phải dùng võ lực toàn thân áp chế cánh tay Yêu đang nổi loạn này, bởi vậy căn bản không rảnh trả lời câu hỏi của Tống Nguyệt Minh.
Cùng lúc đó, trong lòng hắn cũng cũng không kìm được sinh ra nghi hoặc như vậy.
Tiểu hòa thượng này rốt cuộc là thần thánh phương nào, vì sao có thể dẫn dắt cánh tay Yêu của hắn?
Hắn nghĩ đến những chuyện này, hai mắt đỏ ngầu vẫn nhìn chòng chọc vào tiểu hòa thượng đang chậm rãi đi tới, muốn nhìn rõ ngọn ngành chuyện này.
"Ồ?" Tiểu hòa thượng đang chậm rãi tiến lên vào lúc đó dường như cũng cảm nhận được ánh mắt của Từ Hàn, gã khẽ ồ lên một tiếng, ánh mắt chuyển động, mắt thấy sẽ rơi xuống trên người Từ Hàn.
Nhưng vào lúc này, phía xa truyền đến một hồi tiếng bước chân dồn dập, các đệ tử trên đường núi lúc này dạt ra theo tiếng, lại thấy vị chưởng giáo đại nhân kia rốt cuộc đã dẫn trưởng lão chấp sự tất cả các ngọn núi chạy tới.
Tiểu hòa thượng đã nhận ra người đến khác biệt, gã không thể không thu hồi ánh mắt của mình, nhìn về phía đám đại nhân vật Linh Lung Các đột nhiên đến.
. . .
Ninh Trúc Mang rất đau đầu.
Y vừa mới lo liệu xong chuyện xảy ra giữa mình và Long Tòng Vân, bên kia còn chưa hoàn toàn yên tĩnh xuống, vị tiểu hòa thượng không biết từ nơi nào đi ra lại dồn ép Linh Lung Các phải gõ chuông Huyền Long.
Nếu như việc này lan truyền ra ngoài chỉ sợ khó tránh khỏi lại bị giang hồ Đại Chu chế nhạo.
Y nghĩ đến những thứ này lập tức trầm mặt xuống, đánh giá một phen tiểu hào thượng tên là Quảng Lâm Quỷ kia một phen từ trên xuống dưới, cũng chính là người khởi xướng chuyện này .
Dù sao tầm mắt của Ninh Trúc Mang cũng vượt xa những đệ tử tầm thường này.
Y đánh giá tiểu hòa thượng kia một phen, lại không thể nhìn ra nền tảng của gã, mà những đệ tử bị trọng thương ở chung quanh cũng theo trình độ nào đó đã nói rõ tiểu hòa thượng này bất thường.
Đương nhiên người bên ngoài khó có thể phát giác, khi ánh mắt Ninh Trúc Mang đảo qua Phương Tử Ngư sắc mặt vẫn còn tái nhợt, trong khoảnh khắc đó trong mắt y có một chút lệ khí hiện lên, nhưng chỉ thoáng qua đã bị y chế xuống.
Nhưng, Ninh Trúc Mang đánh giá tiểu hòa thượng, tiểu hòa thượng cũng đang quan sát y.
"Ta nói, ngươi là quản sự nơi đây ư?" Tiểu hòa thượng sau khi đánh giá một phen, liền thu hồi ánh mắt của mình, nhếch miệng nói như vậy.
Linh Lung Các hôm nay dù là gì, nhưng vẫn là tông môn đệ nhất được Đại Chu công nhận, phóng nhãn thiên hạ gần như chưa bao giờ có người có gan dám xưng hô vị chưởng giáo đại nhân này như thế.
Nhưng điều đặc biệt là lời nói của tiểu hòa thượng cũng không hề khiến Ninh Trúc Mang sinh ra nửa phần tức giận.
Y chỉ trầm mặc nhìn về phía tiểu hòa thượng, nói: "Chính là tại hạ, xin hỏi các hạ là người nào? Vì sao lại đả thương môn nhân của ta? Linh Lung Các chúng ta mặc dù ít khi tham dự giang hồ phân tranh, nhưng chắc chắn hạng người các hạ có thể tùy ý làm nhục!"
Ninh Trúc Mang dùng các hạ để xưng hô, y thấy tiểu hòa thượng trước mặt này nhất định không chỉ nhỏ như tuổi của gã, có lẽ do tu luyện pháp môn đặc biệt nào đó nên mới như thế, bằng không một tiểu hòa thượng mới mười một mười hai tuổi lại bằng sức một mình đánh bại hơn mười vị đệ tử thân truyền, bao gồm cả Phương Tử Ngư ở bên trong nhưng lông tóc lại không tổn hao gì.
Niên kỷ như vậy, tu vi như vậy, nếu thật sự nói ra, so sánh với Trần Huyền Cơ hay là Mông Lương, chớ nói thiên tài, chẳng phải cả phế vật cũng không đúng?
Ninh Trúc Mang rất rõ, trên đời không có khả năng tồn tại dạng quái vật này.
Vì vậy, cho dù không nhìn ra nguồn gốc của đối phương, y cũng có thể khẳng định tiểu hòa thượng này nhất định không hề nhỏ như tuổi của gã.
"Ta không hề đánh bọn họ, là do bọn họ đánh ta trước. Về phần ta là ai. . ." Tiểu hòa thượng cực kỳ bất mãn cải chính, sau đó nghiêm sắc mặt lại, hai tay chắp trước ngực làm ra bộ dáng lễ Phật.
"Bần tăng pháp danh Quảng Lâm Quỷ, tới đây là vì hàng yêu trừ ma, phổ độ chúng sinh."
Tiểu hòa thượng nói như vậy, quanh thân gã lại bắn ra từng đường Phật quang chói mắt, mặt mũi của gã bình thản, đắm chìm ở bên dưới Phật quang này, thật đúng có vài phần dáng vẻ trang nghiêm, Phật Đà cứu thế.
Ngay cả Ninh Trúc Mang cũng sững sờ một chút, lông mày của y nhăn lại: "Các hạ là người của Long Ẩn tự Đại Hạ?"
Y thầm suy tư trong lòng một phen, Phật sống trong Ẩn Long tự dường như cũng không giống nhân vật ở trước mặt, điều này càng khiến nguồn gốc của tiểu hòa thượng này thêm nghi vấn.
"Ta không biết Long Ẩn tự nào cả, chỉ biết nơi này có Đại Yêu làm loạn, ta muốn hàng phục nó, kính xin thí chủ tạo thuận lợi!" Tiểu hòa thượng kia lại ngậm miệng không nói đến chuyện này.
"Nực cười, Linh Lung Các chúng ta ở đâu ra yêu quái gì, ta thấy ngươi rõ ràng kẻ cướp do Long Ẩn tự phái tới, muốn làm loạn giang hồ Đại Chu chúng ta!" Vị đại sư trên đao đạo của Trọng Củ Phong là Thanh Như Khê ở phía sau Ninh Trúc Mang phía chợt phóng ra một bước, lớn tiếng quát. Người tu hành đao đạo đại khái như thế, tính khí cực kỳ táo bạo, hiển nhiên không có hứng thú cùng tiểu hòa thượng bịa chuyện tào lao ở chỗ này.
"Người trần mắt thịt, sao có thể biết được yêu ma quỷ quái." Tiểu hòa thượng nghe vậy lắc đầu, trong giọng nói hơi có chút bất đắc dĩ tràn đầy thương cảm đối với mọi người.
"Ngay chính mình là một Yêu ma, lại còn muốn hàng yêu trừ ma ư!" Nhưng lúc gã nói xong lời này, trong đám người bỗng nhiên có một giọng nói trong trẻo vang lên.
Tiểu hòa thượng đứng người lại, gã quay đầu nhìn lại theo tiếng gọi, lại thấy vị Tống Nguyệt Minh trong đám người kia vẻ mặt đang cực kỳ bất mãn cao giọng nói.
"Yêu ma?" Thần tình trên mặt tiểu hòa thượng sinh ra chút biến hóa rất nhỏ. Gã nhìn chòng chọc vào Tống Nguyệt Minh, thanh tuyến giảm thấp xuống vài phần: "Ta là Phật, không phải là Yêu ma."
"Ngươi chính là Yêu ma!" Nhưng Tống Nguyệt Minh lại là người thẳng tính, y hoàn toàn không phát giác được dị trạng lúc này của tiểu hòa thượng, cố chấp nói.
"Quảng Lâm Quỷ, Quảng Lâm Quỷ, viết cùng một chỗ không phải là một Yêu ma sao?"
Một kiếm như vậy đủ để cho đại đa số tu sĩ cùng cảnh chùn bước.
Kiếm ý đầy trời bao bọc thân kiếm của nàng, một bộ váy dài màu xanh căng phồng lên do chân nguyên bên trong thân thể tuôn ra, quả thực xứng đáng một câu bồng bềnh như Tiên.
Thế nhưng vị tiểu hòa thượng tự xưng là Quảng Lâm Quỷ kia lại như chưa tỉnh, vẫn đứng tại chỗ tức giận phản bác câu nói trước đó của Phương Tử Ngư.
Thế cho nên đợi kiếm quang kia kề sát người, gã vẫn chưa hề nhận ra.
Keng.
Một tiếng vang nhỏ chợt nổi lên ngay lúc đó.
Kiếm của Phương Tử Ngư va chạm với bức tường màu vàng quanh người tiểu hòa thượng.
Phương Tử Ngư đã được chứng kiến uy lực của cái bức tường này cho nên cô không dám chủ quan, kiếm ý quanh người cuồn cuộn, môn vị bên trong thân thể mở rộng ra, chân nguyên bàng bạc vẫn giống như thuỷ triều tuôn ra gia trì bên trên thân kiếm của cô.
Phá!
Một sắc lệnh rất nũng nịu phun ra từ trong miệng cô.
Bức tường màu vàng quanh người tiểu hòa thượng vào lúc đó chợt hiện lên từng đường vết rách nhỏ xíu.
Mọi người xung quanh thấy vậy sắc mặt trở nên vui vẻ, thực lực của tiểu hòa thượng này thực sự cực kì đáng sợ, trước hơn mười vị đệ tử thân truyền cũng khó có thể phá vỡ bức tường của gã, nhưng Phương Tử Ngư lại làm được.
Không thể nghi ngờ chuyện này khiến những người trước đó trong lòng âu sầu chợt trở nên hưng phấn.
"Hả?" Mà tiểu hòa thượng kia lúc đó đương nhiên cũng ý thức được điểm này, lông mày của gã nhăn lại, trong hai tròng mắt hiện lên một vệt ánh vàng.
Lúc này bức tường màu vàng bao vây thân hình gã chợt sáng, bao phủ thân hình gã trong đó.
Thần sắc của Phương Tử Ngư dưới ánh sáng vàng kia chiếu rọi xuống chợt chấn động mạnh một cái, lập tức sắc mặt trắng nhợt, lại bị bức lui mấy trượng, co đến khi ngã xuống đất chợt phun ra một ngụm máu tươi, thần tình uể oải.
"Sư tỷ!" Mọi người chung quanh thấy thế phát ra một tiếng thét kinh hãi, lập tức liền có người vội tiến lên phía trước nâng cô dậy.
Đệ tử đến từ Huyền Hà Phong, bao gồm cả Tần Khả Khanh cũng nhanh chóng đi tới, mang đám đệ tử bị thương về trong đám người, bắt đầu băng bó thương thế cho bọn họ.
Tiểu hòa thượng thấy thế nhưng cũng không ngăn trở.
Gã lắc đầu, trong ánh mắt nhìn về mọi người tràn đầy vẻ thuơng hại. Lập tức, gã tượng mô tượng dạng (*copy coi như được sơ sơ) hô to một tiếng: "A di đà Phật." Liền tiếp tục bước chân ra, đi về phía đỉnh núi.
Những đệ tử này đã chứng kiến thủ đoạn cổ quái của tiểu hòa thượng nên không dám ngăn cản, chỉ có thể cầm kiếm lùi từng bước, cảnh giác nhìn gã, nhưng không ai có gan tiến lên.
"Từ huynh? Rốt cuộc ngươi làm sao vậy?" Tống Nguyệt Minh nhìn tiểu hòa thượng kia không kiêng nể gì cả, trong lòng cực kỳ phẫn hận, cho dù tu vi không tốt, y cũng muốn tiến lên làm chút gì đó, nhưng hết lần này tới lần khác tình trạng của Từ Hàn trong thời khắc này cực kỳ quỷ dị, y không dám bỏ mặc Từ Hàn ở chỗ này, bởi vậy chỉ có thể lo lắng hỏi.
Nhưng hiện tại Yêu lực trong cánh tay phải của Từ Hàn bạo chạy càng kịch liệt, hắn nhạy cảm phát hiện theo tiểu hòa thượng tới gần, Yêu lực trong cánh tay phải càng cuồng bạo. Hắn phải dùng võ lực toàn thân áp chế cánh tay Yêu đang nổi loạn này, bởi vậy căn bản không rảnh trả lời câu hỏi của Tống Nguyệt Minh.
Cùng lúc đó, trong lòng hắn cũng cũng không kìm được sinh ra nghi hoặc như vậy.
Tiểu hòa thượng này rốt cuộc là thần thánh phương nào, vì sao có thể dẫn dắt cánh tay Yêu của hắn?
Hắn nghĩ đến những chuyện này, hai mắt đỏ ngầu vẫn nhìn chòng chọc vào tiểu hòa thượng đang chậm rãi đi tới, muốn nhìn rõ ngọn ngành chuyện này.
"Ồ?" Tiểu hòa thượng đang chậm rãi tiến lên vào lúc đó dường như cũng cảm nhận được ánh mắt của Từ Hàn, gã khẽ ồ lên một tiếng, ánh mắt chuyển động, mắt thấy sẽ rơi xuống trên người Từ Hàn.
Nhưng vào lúc này, phía xa truyền đến một hồi tiếng bước chân dồn dập, các đệ tử trên đường núi lúc này dạt ra theo tiếng, lại thấy vị chưởng giáo đại nhân kia rốt cuộc đã dẫn trưởng lão chấp sự tất cả các ngọn núi chạy tới.
Tiểu hòa thượng đã nhận ra người đến khác biệt, gã không thể không thu hồi ánh mắt của mình, nhìn về phía đám đại nhân vật Linh Lung Các đột nhiên đến.
. . .
Ninh Trúc Mang rất đau đầu.
Y vừa mới lo liệu xong chuyện xảy ra giữa mình và Long Tòng Vân, bên kia còn chưa hoàn toàn yên tĩnh xuống, vị tiểu hòa thượng không biết từ nơi nào đi ra lại dồn ép Linh Lung Các phải gõ chuông Huyền Long.
Nếu như việc này lan truyền ra ngoài chỉ sợ khó tránh khỏi lại bị giang hồ Đại Chu chế nhạo.
Y nghĩ đến những thứ này lập tức trầm mặt xuống, đánh giá một phen tiểu hào thượng tên là Quảng Lâm Quỷ kia một phen từ trên xuống dưới, cũng chính là người khởi xướng chuyện này .
Dù sao tầm mắt của Ninh Trúc Mang cũng vượt xa những đệ tử tầm thường này.
Y đánh giá tiểu hòa thượng kia một phen, lại không thể nhìn ra nền tảng của gã, mà những đệ tử bị trọng thương ở chung quanh cũng theo trình độ nào đó đã nói rõ tiểu hòa thượng này bất thường.
Đương nhiên người bên ngoài khó có thể phát giác, khi ánh mắt Ninh Trúc Mang đảo qua Phương Tử Ngư sắc mặt vẫn còn tái nhợt, trong khoảnh khắc đó trong mắt y có một chút lệ khí hiện lên, nhưng chỉ thoáng qua đã bị y chế xuống.
Nhưng, Ninh Trúc Mang đánh giá tiểu hòa thượng, tiểu hòa thượng cũng đang quan sát y.
"Ta nói, ngươi là quản sự nơi đây ư?" Tiểu hòa thượng sau khi đánh giá một phen, liền thu hồi ánh mắt của mình, nhếch miệng nói như vậy.
Linh Lung Các hôm nay dù là gì, nhưng vẫn là tông môn đệ nhất được Đại Chu công nhận, phóng nhãn thiên hạ gần như chưa bao giờ có người có gan dám xưng hô vị chưởng giáo đại nhân này như thế.
Nhưng điều đặc biệt là lời nói của tiểu hòa thượng cũng không hề khiến Ninh Trúc Mang sinh ra nửa phần tức giận.
Y chỉ trầm mặc nhìn về phía tiểu hòa thượng, nói: "Chính là tại hạ, xin hỏi các hạ là người nào? Vì sao lại đả thương môn nhân của ta? Linh Lung Các chúng ta mặc dù ít khi tham dự giang hồ phân tranh, nhưng chắc chắn hạng người các hạ có thể tùy ý làm nhục!"
Ninh Trúc Mang dùng các hạ để xưng hô, y thấy tiểu hòa thượng trước mặt này nhất định không chỉ nhỏ như tuổi của gã, có lẽ do tu luyện pháp môn đặc biệt nào đó nên mới như thế, bằng không một tiểu hòa thượng mới mười một mười hai tuổi lại bằng sức một mình đánh bại hơn mười vị đệ tử thân truyền, bao gồm cả Phương Tử Ngư ở bên trong nhưng lông tóc lại không tổn hao gì.
Niên kỷ như vậy, tu vi như vậy, nếu thật sự nói ra, so sánh với Trần Huyền Cơ hay là Mông Lương, chớ nói thiên tài, chẳng phải cả phế vật cũng không đúng?
Ninh Trúc Mang rất rõ, trên đời không có khả năng tồn tại dạng quái vật này.
Vì vậy, cho dù không nhìn ra nguồn gốc của đối phương, y cũng có thể khẳng định tiểu hòa thượng này nhất định không hề nhỏ như tuổi của gã.
"Ta không hề đánh bọn họ, là do bọn họ đánh ta trước. Về phần ta là ai. . ." Tiểu hòa thượng cực kỳ bất mãn cải chính, sau đó nghiêm sắc mặt lại, hai tay chắp trước ngực làm ra bộ dáng lễ Phật.
"Bần tăng pháp danh Quảng Lâm Quỷ, tới đây là vì hàng yêu trừ ma, phổ độ chúng sinh."
Tiểu hòa thượng nói như vậy, quanh thân gã lại bắn ra từng đường Phật quang chói mắt, mặt mũi của gã bình thản, đắm chìm ở bên dưới Phật quang này, thật đúng có vài phần dáng vẻ trang nghiêm, Phật Đà cứu thế.
Ngay cả Ninh Trúc Mang cũng sững sờ một chút, lông mày của y nhăn lại: "Các hạ là người của Long Ẩn tự Đại Hạ?"
Y thầm suy tư trong lòng một phen, Phật sống trong Ẩn Long tự dường như cũng không giống nhân vật ở trước mặt, điều này càng khiến nguồn gốc của tiểu hòa thượng này thêm nghi vấn.
"Ta không biết Long Ẩn tự nào cả, chỉ biết nơi này có Đại Yêu làm loạn, ta muốn hàng phục nó, kính xin thí chủ tạo thuận lợi!" Tiểu hòa thượng kia lại ngậm miệng không nói đến chuyện này.
"Nực cười, Linh Lung Các chúng ta ở đâu ra yêu quái gì, ta thấy ngươi rõ ràng kẻ cướp do Long Ẩn tự phái tới, muốn làm loạn giang hồ Đại Chu chúng ta!" Vị đại sư trên đao đạo của Trọng Củ Phong là Thanh Như Khê ở phía sau Ninh Trúc Mang phía chợt phóng ra một bước, lớn tiếng quát. Người tu hành đao đạo đại khái như thế, tính khí cực kỳ táo bạo, hiển nhiên không có hứng thú cùng tiểu hòa thượng bịa chuyện tào lao ở chỗ này.
"Người trần mắt thịt, sao có thể biết được yêu ma quỷ quái." Tiểu hòa thượng nghe vậy lắc đầu, trong giọng nói hơi có chút bất đắc dĩ tràn đầy thương cảm đối với mọi người.
"Ngay chính mình là một Yêu ma, lại còn muốn hàng yêu trừ ma ư!" Nhưng lúc gã nói xong lời này, trong đám người bỗng nhiên có một giọng nói trong trẻo vang lên.
Tiểu hòa thượng đứng người lại, gã quay đầu nhìn lại theo tiếng gọi, lại thấy vị Tống Nguyệt Minh trong đám người kia vẻ mặt đang cực kỳ bất mãn cao giọng nói.
"Yêu ma?" Thần tình trên mặt tiểu hòa thượng sinh ra chút biến hóa rất nhỏ. Gã nhìn chòng chọc vào Tống Nguyệt Minh, thanh tuyến giảm thấp xuống vài phần: "Ta là Phật, không phải là Yêu ma."
"Ngươi chính là Yêu ma!" Nhưng Tống Nguyệt Minh lại là người thẳng tính, y hoàn toàn không phát giác được dị trạng lúc này của tiểu hòa thượng, cố chấp nói.
"Quảng Lâm Quỷ, Quảng Lâm Quỷ, viết cùng một chỗ không phải là một Yêu ma sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/197
|