Khi Từ Hàn vẫn còn là ăn mày, cũng đã nghe qua một câu nói.
Thiên Tử phạm pháp, tội như thứ dân.
Cho dù Từ Hàn là ăn mày, xưa nay cũng chỉ khịt mũi coi thường đối với câu nói này. Chẳng phải là hắn không hiểu được đạo lý trong đó.
Mà ý tứ trong câu nói này, chính là sự bình đẳng của mọi người trong thiên hạ. Nhưng nếu mọi người đều bình đẳng, tại sao Từ Hàn lại là một tên ăn mày?
Cho nên Từ Hàn không tin như vậy.
Mà đại đa số mọi người trên đời cũng không tin như vậy.
Nhưng cũng tương tự như thế, bất kể đạo lý đó có hoang đường thế nào, trên cõi đời này cũng không thiếu người tin tưởng vào nó.
Ví dụ như Tống Nguyệt Minh, chính là người như vậy.
Nếu như Từ Hàn không quen biết với Tống Nguyệt Minh từ trước, hắn có thể sẽ cảm thấy thật đáng buồn.
Nhưng sau khi hắn biết Tống Nguyệt Minh, hắn lại cảm thấy, người như vậy rất đáng kết giao.
Tống Nguyệt Minh chính là người như vậy.
Hắn cố chấp tin rằng, trên đời vẫn luôn phân biệt rõ ràng, người tốt và kẻ xấu cũng như ngọc bích và nhặng xanh.
Cố chấp như vậy, cơ hồ đến mức khiến Từ Hàn không đành lòng chỉ rõ.
Có lẽ cũng bởi vì như vậy, mới tạo thành đau khổ như ngày hôm nay.
Những lời của Tống Nguyệt Minh vừa nói, khiến tiếng huyên náo xung quanh ngưng bặt.
Từ Hàn nhìn thiếu niên cả người là máu kia, tròng mắt mở lớn, hắn dường như không nghĩ tới, Tống Nguyệt Minh sẽ nói ra như vậy, sẽ làm ra chuyện như vậy.
Tư Không Bạch là tiên nhân! Không thể chỉ dựa vào vài câu nói của một đệ tử như hắn có thể xoay chuyển?
"Chư vị chấp sự trưởng lão, chư vị sư huynh đệ đồng môn nên suy nghĩ thật kỹ!"
"Tổ huấn lập tông của Linh Lung Các ra sao? Mọi người lại suy nghĩ thêm một chút, từ sau khi tu luyện kiếm quyết kia, những chuyện lạ trong môn phái xảy ra, những thứ này đều có thể thấy tận mắt. Những lời Tống mỗ nói cũng đều là thật, tin rằng những vị đồng môn có tạo nghệ về kiếm thuật, cũng có thể nhận ra sự cổ quái trong kiếm quyết kia. Những thứ này, chẳng lẽ Tư Không trưởng lão không nhìn ra được sao?"
Đáng tiếc là Tống Nguyệt Minh cũng không phát hiện ra tâm tư lo lắng của Từ Hàn dành cho mình, hắn nhìn mọi người tại đó, lớn tiếng nói.
Vẻ mặt nóng nảy, giọng nói cao vút.
Mọi người sau khi nghe hắn nói, dường như đều được đề tỉnh, cả đám dần trở nên huyên náo.
Bọn họ dần chụm đầu ghé tai, bắt đầu bàn tán xì xào.
Liên quan tới những việc kỳ quái khi luyện kiếm quyết kia, lời đồn đại trong môn phái đã diễn ra được mấy ngày nay, chẳng qua đại đa số mọi người vẫn nửa tin nửa ngờ. Đây không phải là do bọn họ ngu dốt, mà trong lòng đa số của mọi người vẫn theo bản năng cho là Tư Không Bạch không hề có lý do để hại bọn họ.
Mà các loại dị trạng như hoảng hốt, bồn chồn khi luyện kiếm quyết kia, cũng dễ dàng bị bỏ qua bởi những lý do khác.
Nhưng khi Tống Nguyệt Minh nói ra tất cả mọi chuyện, tự nhiên khiến tất cả đệ tử rơi vào khủng hoảng.
Tống Nguyệt Minh thấy mọi người phản ứng như thế, sắc mặt vui mừng.
Nhưng hắn lại không hề chú ý tới Từ Hàn và Long Tòng Vân đều đang nhíu chặt hai hàng lông mày.
Bọn họ đều rõ ràng, mọi việc Tống Nguyệt Minh làm như vậy đều là phí công, chỉ dựa vào mấy lời bàn tán không hề giúp được gì cho tình cảnh của Linh Lung Các hiện giờ, mà sẽ càng tạo ra phiền phức không đáng có cho Tống Nguyệt Minh.
Tống Nguyệt Minh lại không hề nghĩ tới điểm này, hắn mở miệng, tiếp tục nói: "Mà sau khi tu hành kiếm quyết kia, các vị có cảm thấy các huyệt vị Thần Tuyền, U Cốc, Ưng Môn đều ẩn ẩn đau nhức? Còn có cả cảm giác trong lòng hoảng hốt? Những thứ này, khi luyện các kiếm quyết bình thường khác cũng đều không thấy phải không?"
Vừa nói xong, những thanh âm bàn tán trong đám đệ tử lại lớn thêm vài phần, quả thật đúng như Tống Nguyệt Minh nói. Sau khi tu hành kiếm quyết, bọn họ đều có cảm giác như vậy.
"Đó chính là sự xung đột giữa các loại pháp quyết tạo thành, cứ kéo dài như vậy, người tu luyện theo sẽ chìm đắm trong kiếm quyết, bị nó chiếm đoạt tâm trí, mà những sư huynh đệ nổi điên kia chính là chứng cớ rõ ràng nhất!"
Những lời Tống Nguyệt Minh nói ra hết sức rõ ràng, sự lo lắng trong lòng đám đệ tử cũng dần trở nên nồng đậm.
Nhưng Từ Hàn nghe đến đây, trong lòng dường như chấn động, ánh mắt của hắn nhìn về phía Tống Nguyệt Minh vào lúc đó trở nên khác lạ.
Tống Nguyệt Minh có thể việc tu luyện kiếm quyết kia, bởi vì Từ Hàn nhìn thấu được sự cổ quái của nó, mà Từ Hàn có thể nhận ra được, cũng vì hắn đã được mấy vị kiếm đạo đại sư truyền dạy.
Một phần nhờ vì vậy, một phần vì cảnh giới của hắn quá thấp, nên Từ Hàn cũng chỉ có thể nhận ra điểm khác thường trong kiếm quyết, lại khó nói ra căn nguyên tại sao như vậy, càng không có cách nào suy diễn ra tình trạng khi lâu dài tu luyện kiếm quyết.
Nhưng Tống Nguyệt Minh lại nói ra hết sức trôi chảy, mà dựa vào thần sắc của nhiều đệ tử ở xung quanh, hiển nhiên Tống Nguyệt Minh không chỉ nói ra, hơn nữa tựa hồ còn rất chính xác.
Bản lĩnh của Tống Nguyệt Minh như thế nào, Từ Hàn biết rất rõ, với cảnh giới hiện tại chắc chắn không thể làm được những chuyện như vậy.
Mà giúp Tống Nguyệt Minh biết được như vậy chắc chắn có người giúp đỡ, mà cũng rất có thể người kia cũng giúp Tống Nguyệt Minh nghĩ ra chủ ý gõ chuồng Huyền Long.
Nghĩ tới đây, trong mắt Từ Hàn xuất hiện sự âm trầm.
Dõi mắt toàn bộ Linh Lung Các, người chỉ dựa vào một kiếm quyết đơn giản mà suy diễn được sâu xa tới như vậy, tựa hồ ngoại trừ Tư Không Bạch, cũng chỉ có vị kiếm đạo tông sư có thể so với tiên nhân kia.
Nhưng hắn làm như vậy là vì cái gì? Dường như hắn cũng hiểu Tống Nguyệt Minh làm như vậy chẳng có tác dụng gì, ngược lại còn ảnh hưởng tới đệ tử.
"Chư vị suy nghĩ thật kỹ lại một lần nữa." Tống Nguyệt Minh đã ở trên đài, cao giọng nói.
Nhưng trong lòng Từ Hàn hiện giờ đã ngổn ngang trăm mối, hắn căn bản không rảnh tiếp tục nghe Tống Nguyệt Minh nói.
Hắn quan tâm hơn cả là người xúi giục Tống Nguyệt Minh đang có suy tính gì, mục đích sao phải làm vậy? Mà Tống Nguyệt Minh đến tột cùng là con cờ thay đổi cả thế cục của hắn, hay chỉ là con dê tế thần?
"Nói đủ chưa?"
Ngay khi Tống Nguyệt Minh đang thao thao bất tuyệt, Từ Hàn đang cau mày suy tư, chợt một thanh âm trầm thấp từ khắp bốn phương tám hướng truyền tới, dường như vang vọng ngay bên tai của mọi người.
Sau đó, một thân ảnh màu đen xuyên qua đám người, thân pháp quỷ mị, dường như không có ai có thể nhìn rõ, chỉ sau vài nhịp thở đã xuất hiện ở bên cạnh Tống Nguyệt Minh.
Dường như khi thân ảnh đó dừng lại, toàn bộ không gian dường dường như trở nên u ám. Cơ hồ như sau một khắc hắn xuất hiện, toàn bộ bộ sơn môn cũng trở nên âm u thêm vài phần.
Người kia mặc trường bào màu đen, một mái tóc trắng bù xù lộn xộn, khí tức trên mặt quỷ dị, đôi môi đỏ thẫm như vừa nếm qua máu tươi.
Chính là Tư Không Bạch!
Trong lòng Từ Hàn chấn động, lần gặp mặt ở Tế Thế Phủ lần trước mới chỉ qua vài ngày, nhưng suýt chút nữa hắn không nhận ra trước mắt mình lại là Tư Không Bạch.
Lão giả này dường như đã biến thành một người khác, khí tức quanh mình âm lãnh dị thường, giống như ác quỷ mới chui ra từ trong mộ huyệt.
"Ta hỏi ngươi đã nói đủ chưa?" Tư Không Bạch nhìn Tống Nguyệt Minh, thanh âm trầm thấp lại vang lên một lần nữa.
Mọi người xung quanh đều im lặng, sự xuất hiện quỷ dị của Tư Không Bạch cùng với hình tượng hiện giờ của lão đều khiến mọi người cảm thấy chấn kinh, nhất thời dường như tất cả đều trầm mặc.
Tống Nguyệt Minh hiển nhiên cũng như vậy.
Hắn ngây ngẩn nhìn lão giả trước mắt này hồi lâu, lúc này dường như mới tỉnh lại. Nhưng có lẽ là bởi vì đứng quá gần, lúc đó hắn cố gắng há miệng, lại phát hiện hai hàm răng dường như đã không còn do bản thân khống chế, run rẩy liên hồi.
Qua một hồi lâu, dường như hắn cũng không thốt ra nổi một chữ.
Bộ dạng của Tống Nguyệt Minh đều được Tư Không Bạch quan sát kỹ càng, lão giả hắc bào vào lúc đó cau mày, lão tựa hồ rất hưởng thụ dáng vẻ sợ hãi của Tống Nguyệt Minh lúc này.
Vì vậy, lão không nói gì, nhưng khí thế âm lãnh của bản thân lại điên cuồng tràn ra, đánh thẳng về phía Tống Nguyệt Minh.
Lão rất chắc chắn với tu vi Tam Nguyên Cảnh của thiếu niên kia chắc chắn sẽ không thể chịu nổi lực lượng như vậy, lão chỉ chờ tình cảnh người kia ngã xuống trước mặt mình.
Bởi vì trước kia Tống Nguyệt Minh liên tục chịu công kích của đệ tử Chấp Kiếm Đường nên đã thụ thương không nhẹ, giờ khắc này lại phải chịu đựng khí tức âm lãnh do Tư Không Bạch tấn công, sắc mặt lập tức trắng nhợt đi, cả người lung lay như sắp ngã xuống đất.
Cả đám Từ Hàn thấy vậy đều đã đoán được trạng thái của Tống Nguyệt Minh hiện giờ, bọn họ rất muốn xuất thủ cứu người, nhưng kẻ kia dù sao cũng là tiên nhân, bọn họ không có cách nào phát huy được một phần lực lượng dưới uy áp như vậy.
Mà Long Tòng Vân vẫn luôn đứng nhìn từ đầu tới giờ, giống như một vị khách qua đường, qua một hồi chần chờ, liền tiến lên một bước, chuẩn cất lời.
Nhưng vào lúc này, Tống Nguyệt Minh chợt liên tiếng: "Không…không có!"
Hai chữ này hết sức đơn giản, nhưng hắn nói ra vô cùng khó khăn, âm thanh kia dường như hắn đã dùng toàn bộ khí lực toàn thân mà thốt ra vậy. Mà ánh mắt của thiếu niên này cũng nhìn thẳng về phía Tư Không Bạch, ánh mắt kiên quyết, như trường đao ra khỏi vỏ, như tên sắc rời cung.
“Hả?"
Dường như Tư Không Bạch rất kinh ngạc, lão không thể nào nghĩ rằng dưới uy áp của mình, thiếu niên chỉ với tu vi Tam Nguyên Cảnh này vẫn còn có thể nói chuyện.
"Đệ tử nói, đệ tử còn chưa nói đủ."
Lần này, Tống Nguyệt Minh ưỡn thẳng lưng, thanh âm cũng lưu loát hơn rất nhiều. Hắn nói chỉ vài lời, thanh âm này tựa như tiếng chuông, xua tan đi khí tức âm lãnh xung quanh Tư Không Bạch.
Tư Không Bạch nghe thấy vậy, cặp mắt lạnh như băng kia nhíu lại, hàn mang bên trong dường như sắp tràn ra ngoài.
"Phải không? Đáng tiếc ngươi nói nhiều nữa cũng chỉ vô dụng, ngươi nhìn tất cả bọn chúng xem, giữa ngươi và ta chúng sẽ tin ai?" Tư Không Bạch cất lời, sau đó lão nghiêng đầu nhìn đám đệ tử xung quanh một lần, rồi lại hỏi: "Các ngươi ai tin tưởng hắn? Kể từ hôm nay có thể không cần tu hành kiếm quyết kia. Nào, đứng ra!"
Tư Không Bạch cao giọng hỏi mọi người, nhưng dưới ánh mắt âm hàn của lão, mọi người đều cuống quýt cúi đầu, chỉ yên lặng không nói.
Hiển nhiên sự hoài nghi đối với kiếm quyết kia, so với vị thái thượng trưởng lão trước mắt này, không có kẻ nào dám nguyện ý trái lời, tránh mang tới hậu quả khó lường.
Tư Không Bạch rất hài lòng với thái độ đám đệ tử, lão lại nghiêng đầu, nhìn về phía Tống Nguyệt Minh.
"Tiểu tử, ta không biết ngươi từ nơi nào nghe được những lời xằng bậy như vậy. Nhưng lão phu vì Linh Lung Các mà phải trả giá, ngươi không thể tưởng tượng nổi đâu."
"Linh Lung Các sẽ không diệt vong, càng không đi vào con đường sai lầm."
"Chỉ cần các ngươi tin tưởng ta, Linh Lung Các chắc chắn sẽ tiến thêm một bước!"
Tư Không Bạch lớn tiếng nói vậy, thần sắc lão dường như trở nên kích động. Trong mắt lão như có một ngọn lửa đang cháy lên hừng hực, nhìn lão lúc này, tựa hồ đã nhìn thấy tương lai của Linh Lung Các.
Nhưng thiếu niên kia vẫn đứng yên bất động.
Hắn nhìn Tư Không Bạch ở phía trước, trong ánh mắt chất chứa đầy vẻ thương hại.
"Sư thúc tổ, người vẫn chưa rõ sao?"
"Không có ai lại tin tưởng một người điên "
"Bọn họ "
"Chẳng qua chỉ sợ người mà thôi "
Thiên Tử phạm pháp, tội như thứ dân.
Cho dù Từ Hàn là ăn mày, xưa nay cũng chỉ khịt mũi coi thường đối với câu nói này. Chẳng phải là hắn không hiểu được đạo lý trong đó.
Mà ý tứ trong câu nói này, chính là sự bình đẳng của mọi người trong thiên hạ. Nhưng nếu mọi người đều bình đẳng, tại sao Từ Hàn lại là một tên ăn mày?
Cho nên Từ Hàn không tin như vậy.
Mà đại đa số mọi người trên đời cũng không tin như vậy.
Nhưng cũng tương tự như thế, bất kể đạo lý đó có hoang đường thế nào, trên cõi đời này cũng không thiếu người tin tưởng vào nó.
Ví dụ như Tống Nguyệt Minh, chính là người như vậy.
Nếu như Từ Hàn không quen biết với Tống Nguyệt Minh từ trước, hắn có thể sẽ cảm thấy thật đáng buồn.
Nhưng sau khi hắn biết Tống Nguyệt Minh, hắn lại cảm thấy, người như vậy rất đáng kết giao.
Tống Nguyệt Minh chính là người như vậy.
Hắn cố chấp tin rằng, trên đời vẫn luôn phân biệt rõ ràng, người tốt và kẻ xấu cũng như ngọc bích và nhặng xanh.
Cố chấp như vậy, cơ hồ đến mức khiến Từ Hàn không đành lòng chỉ rõ.
Có lẽ cũng bởi vì như vậy, mới tạo thành đau khổ như ngày hôm nay.
Những lời của Tống Nguyệt Minh vừa nói, khiến tiếng huyên náo xung quanh ngưng bặt.
Từ Hàn nhìn thiếu niên cả người là máu kia, tròng mắt mở lớn, hắn dường như không nghĩ tới, Tống Nguyệt Minh sẽ nói ra như vậy, sẽ làm ra chuyện như vậy.
Tư Không Bạch là tiên nhân! Không thể chỉ dựa vào vài câu nói của một đệ tử như hắn có thể xoay chuyển?
"Chư vị chấp sự trưởng lão, chư vị sư huynh đệ đồng môn nên suy nghĩ thật kỹ!"
"Tổ huấn lập tông của Linh Lung Các ra sao? Mọi người lại suy nghĩ thêm một chút, từ sau khi tu luyện kiếm quyết kia, những chuyện lạ trong môn phái xảy ra, những thứ này đều có thể thấy tận mắt. Những lời Tống mỗ nói cũng đều là thật, tin rằng những vị đồng môn có tạo nghệ về kiếm thuật, cũng có thể nhận ra sự cổ quái trong kiếm quyết kia. Những thứ này, chẳng lẽ Tư Không trưởng lão không nhìn ra được sao?"
Đáng tiếc là Tống Nguyệt Minh cũng không phát hiện ra tâm tư lo lắng của Từ Hàn dành cho mình, hắn nhìn mọi người tại đó, lớn tiếng nói.
Vẻ mặt nóng nảy, giọng nói cao vút.
Mọi người sau khi nghe hắn nói, dường như đều được đề tỉnh, cả đám dần trở nên huyên náo.
Bọn họ dần chụm đầu ghé tai, bắt đầu bàn tán xì xào.
Liên quan tới những việc kỳ quái khi luyện kiếm quyết kia, lời đồn đại trong môn phái đã diễn ra được mấy ngày nay, chẳng qua đại đa số mọi người vẫn nửa tin nửa ngờ. Đây không phải là do bọn họ ngu dốt, mà trong lòng đa số của mọi người vẫn theo bản năng cho là Tư Không Bạch không hề có lý do để hại bọn họ.
Mà các loại dị trạng như hoảng hốt, bồn chồn khi luyện kiếm quyết kia, cũng dễ dàng bị bỏ qua bởi những lý do khác.
Nhưng khi Tống Nguyệt Minh nói ra tất cả mọi chuyện, tự nhiên khiến tất cả đệ tử rơi vào khủng hoảng.
Tống Nguyệt Minh thấy mọi người phản ứng như thế, sắc mặt vui mừng.
Nhưng hắn lại không hề chú ý tới Từ Hàn và Long Tòng Vân đều đang nhíu chặt hai hàng lông mày.
Bọn họ đều rõ ràng, mọi việc Tống Nguyệt Minh làm như vậy đều là phí công, chỉ dựa vào mấy lời bàn tán không hề giúp được gì cho tình cảnh của Linh Lung Các hiện giờ, mà sẽ càng tạo ra phiền phức không đáng có cho Tống Nguyệt Minh.
Tống Nguyệt Minh lại không hề nghĩ tới điểm này, hắn mở miệng, tiếp tục nói: "Mà sau khi tu hành kiếm quyết kia, các vị có cảm thấy các huyệt vị Thần Tuyền, U Cốc, Ưng Môn đều ẩn ẩn đau nhức? Còn có cả cảm giác trong lòng hoảng hốt? Những thứ này, khi luyện các kiếm quyết bình thường khác cũng đều không thấy phải không?"
Vừa nói xong, những thanh âm bàn tán trong đám đệ tử lại lớn thêm vài phần, quả thật đúng như Tống Nguyệt Minh nói. Sau khi tu hành kiếm quyết, bọn họ đều có cảm giác như vậy.
"Đó chính là sự xung đột giữa các loại pháp quyết tạo thành, cứ kéo dài như vậy, người tu luyện theo sẽ chìm đắm trong kiếm quyết, bị nó chiếm đoạt tâm trí, mà những sư huynh đệ nổi điên kia chính là chứng cớ rõ ràng nhất!"
Những lời Tống Nguyệt Minh nói ra hết sức rõ ràng, sự lo lắng trong lòng đám đệ tử cũng dần trở nên nồng đậm.
Nhưng Từ Hàn nghe đến đây, trong lòng dường như chấn động, ánh mắt của hắn nhìn về phía Tống Nguyệt Minh vào lúc đó trở nên khác lạ.
Tống Nguyệt Minh có thể việc tu luyện kiếm quyết kia, bởi vì Từ Hàn nhìn thấu được sự cổ quái của nó, mà Từ Hàn có thể nhận ra được, cũng vì hắn đã được mấy vị kiếm đạo đại sư truyền dạy.
Một phần nhờ vì vậy, một phần vì cảnh giới của hắn quá thấp, nên Từ Hàn cũng chỉ có thể nhận ra điểm khác thường trong kiếm quyết, lại khó nói ra căn nguyên tại sao như vậy, càng không có cách nào suy diễn ra tình trạng khi lâu dài tu luyện kiếm quyết.
Nhưng Tống Nguyệt Minh lại nói ra hết sức trôi chảy, mà dựa vào thần sắc của nhiều đệ tử ở xung quanh, hiển nhiên Tống Nguyệt Minh không chỉ nói ra, hơn nữa tựa hồ còn rất chính xác.
Bản lĩnh của Tống Nguyệt Minh như thế nào, Từ Hàn biết rất rõ, với cảnh giới hiện tại chắc chắn không thể làm được những chuyện như vậy.
Mà giúp Tống Nguyệt Minh biết được như vậy chắc chắn có người giúp đỡ, mà cũng rất có thể người kia cũng giúp Tống Nguyệt Minh nghĩ ra chủ ý gõ chuồng Huyền Long.
Nghĩ tới đây, trong mắt Từ Hàn xuất hiện sự âm trầm.
Dõi mắt toàn bộ Linh Lung Các, người chỉ dựa vào một kiếm quyết đơn giản mà suy diễn được sâu xa tới như vậy, tựa hồ ngoại trừ Tư Không Bạch, cũng chỉ có vị kiếm đạo tông sư có thể so với tiên nhân kia.
Nhưng hắn làm như vậy là vì cái gì? Dường như hắn cũng hiểu Tống Nguyệt Minh làm như vậy chẳng có tác dụng gì, ngược lại còn ảnh hưởng tới đệ tử.
"Chư vị suy nghĩ thật kỹ lại một lần nữa." Tống Nguyệt Minh đã ở trên đài, cao giọng nói.
Nhưng trong lòng Từ Hàn hiện giờ đã ngổn ngang trăm mối, hắn căn bản không rảnh tiếp tục nghe Tống Nguyệt Minh nói.
Hắn quan tâm hơn cả là người xúi giục Tống Nguyệt Minh đang có suy tính gì, mục đích sao phải làm vậy? Mà Tống Nguyệt Minh đến tột cùng là con cờ thay đổi cả thế cục của hắn, hay chỉ là con dê tế thần?
"Nói đủ chưa?"
Ngay khi Tống Nguyệt Minh đang thao thao bất tuyệt, Từ Hàn đang cau mày suy tư, chợt một thanh âm trầm thấp từ khắp bốn phương tám hướng truyền tới, dường như vang vọng ngay bên tai của mọi người.
Sau đó, một thân ảnh màu đen xuyên qua đám người, thân pháp quỷ mị, dường như không có ai có thể nhìn rõ, chỉ sau vài nhịp thở đã xuất hiện ở bên cạnh Tống Nguyệt Minh.
Dường như khi thân ảnh đó dừng lại, toàn bộ không gian dường dường như trở nên u ám. Cơ hồ như sau một khắc hắn xuất hiện, toàn bộ bộ sơn môn cũng trở nên âm u thêm vài phần.
Người kia mặc trường bào màu đen, một mái tóc trắng bù xù lộn xộn, khí tức trên mặt quỷ dị, đôi môi đỏ thẫm như vừa nếm qua máu tươi.
Chính là Tư Không Bạch!
Trong lòng Từ Hàn chấn động, lần gặp mặt ở Tế Thế Phủ lần trước mới chỉ qua vài ngày, nhưng suýt chút nữa hắn không nhận ra trước mắt mình lại là Tư Không Bạch.
Lão giả này dường như đã biến thành một người khác, khí tức quanh mình âm lãnh dị thường, giống như ác quỷ mới chui ra từ trong mộ huyệt.
"Ta hỏi ngươi đã nói đủ chưa?" Tư Không Bạch nhìn Tống Nguyệt Minh, thanh âm trầm thấp lại vang lên một lần nữa.
Mọi người xung quanh đều im lặng, sự xuất hiện quỷ dị của Tư Không Bạch cùng với hình tượng hiện giờ của lão đều khiến mọi người cảm thấy chấn kinh, nhất thời dường như tất cả đều trầm mặc.
Tống Nguyệt Minh hiển nhiên cũng như vậy.
Hắn ngây ngẩn nhìn lão giả trước mắt này hồi lâu, lúc này dường như mới tỉnh lại. Nhưng có lẽ là bởi vì đứng quá gần, lúc đó hắn cố gắng há miệng, lại phát hiện hai hàm răng dường như đã không còn do bản thân khống chế, run rẩy liên hồi.
Qua một hồi lâu, dường như hắn cũng không thốt ra nổi một chữ.
Bộ dạng của Tống Nguyệt Minh đều được Tư Không Bạch quan sát kỹ càng, lão giả hắc bào vào lúc đó cau mày, lão tựa hồ rất hưởng thụ dáng vẻ sợ hãi của Tống Nguyệt Minh lúc này.
Vì vậy, lão không nói gì, nhưng khí thế âm lãnh của bản thân lại điên cuồng tràn ra, đánh thẳng về phía Tống Nguyệt Minh.
Lão rất chắc chắn với tu vi Tam Nguyên Cảnh của thiếu niên kia chắc chắn sẽ không thể chịu nổi lực lượng như vậy, lão chỉ chờ tình cảnh người kia ngã xuống trước mặt mình.
Bởi vì trước kia Tống Nguyệt Minh liên tục chịu công kích của đệ tử Chấp Kiếm Đường nên đã thụ thương không nhẹ, giờ khắc này lại phải chịu đựng khí tức âm lãnh do Tư Không Bạch tấn công, sắc mặt lập tức trắng nhợt đi, cả người lung lay như sắp ngã xuống đất.
Cả đám Từ Hàn thấy vậy đều đã đoán được trạng thái của Tống Nguyệt Minh hiện giờ, bọn họ rất muốn xuất thủ cứu người, nhưng kẻ kia dù sao cũng là tiên nhân, bọn họ không có cách nào phát huy được một phần lực lượng dưới uy áp như vậy.
Mà Long Tòng Vân vẫn luôn đứng nhìn từ đầu tới giờ, giống như một vị khách qua đường, qua một hồi chần chờ, liền tiến lên một bước, chuẩn cất lời.
Nhưng vào lúc này, Tống Nguyệt Minh chợt liên tiếng: "Không…không có!"
Hai chữ này hết sức đơn giản, nhưng hắn nói ra vô cùng khó khăn, âm thanh kia dường như hắn đã dùng toàn bộ khí lực toàn thân mà thốt ra vậy. Mà ánh mắt của thiếu niên này cũng nhìn thẳng về phía Tư Không Bạch, ánh mắt kiên quyết, như trường đao ra khỏi vỏ, như tên sắc rời cung.
“Hả?"
Dường như Tư Không Bạch rất kinh ngạc, lão không thể nào nghĩ rằng dưới uy áp của mình, thiếu niên chỉ với tu vi Tam Nguyên Cảnh này vẫn còn có thể nói chuyện.
"Đệ tử nói, đệ tử còn chưa nói đủ."
Lần này, Tống Nguyệt Minh ưỡn thẳng lưng, thanh âm cũng lưu loát hơn rất nhiều. Hắn nói chỉ vài lời, thanh âm này tựa như tiếng chuông, xua tan đi khí tức âm lãnh xung quanh Tư Không Bạch.
Tư Không Bạch nghe thấy vậy, cặp mắt lạnh như băng kia nhíu lại, hàn mang bên trong dường như sắp tràn ra ngoài.
"Phải không? Đáng tiếc ngươi nói nhiều nữa cũng chỉ vô dụng, ngươi nhìn tất cả bọn chúng xem, giữa ngươi và ta chúng sẽ tin ai?" Tư Không Bạch cất lời, sau đó lão nghiêng đầu nhìn đám đệ tử xung quanh một lần, rồi lại hỏi: "Các ngươi ai tin tưởng hắn? Kể từ hôm nay có thể không cần tu hành kiếm quyết kia. Nào, đứng ra!"
Tư Không Bạch cao giọng hỏi mọi người, nhưng dưới ánh mắt âm hàn của lão, mọi người đều cuống quýt cúi đầu, chỉ yên lặng không nói.
Hiển nhiên sự hoài nghi đối với kiếm quyết kia, so với vị thái thượng trưởng lão trước mắt này, không có kẻ nào dám nguyện ý trái lời, tránh mang tới hậu quả khó lường.
Tư Không Bạch rất hài lòng với thái độ đám đệ tử, lão lại nghiêng đầu, nhìn về phía Tống Nguyệt Minh.
"Tiểu tử, ta không biết ngươi từ nơi nào nghe được những lời xằng bậy như vậy. Nhưng lão phu vì Linh Lung Các mà phải trả giá, ngươi không thể tưởng tượng nổi đâu."
"Linh Lung Các sẽ không diệt vong, càng không đi vào con đường sai lầm."
"Chỉ cần các ngươi tin tưởng ta, Linh Lung Các chắc chắn sẽ tiến thêm một bước!"
Tư Không Bạch lớn tiếng nói vậy, thần sắc lão dường như trở nên kích động. Trong mắt lão như có một ngọn lửa đang cháy lên hừng hực, nhìn lão lúc này, tựa hồ đã nhìn thấy tương lai của Linh Lung Các.
Nhưng thiếu niên kia vẫn đứng yên bất động.
Hắn nhìn Tư Không Bạch ở phía trước, trong ánh mắt chất chứa đầy vẻ thương hại.
"Sư thúc tổ, người vẫn chưa rõ sao?"
"Không có ai lại tin tưởng một người điên "
"Bọn họ "
"Chẳng qua chỉ sợ người mà thôi "
/197
|