“Ngoại tổ... của phu quân?” Tạ Hộ kinh ngạc hỏi Thẩm Hấp.
Thẩm Hấp thong dong gật đầu: “Đúng vậy. Không biết nàng có nghe qua lão nhân gia chưa, Lạc Cần Chương, tiền Tể tướng.”
Tiền Tể tướng Lạc Cần Chương làm sao Tạ Hộ có thể không nghe nói qua? Năm đó vào thời Tiên đế, Lạc thị chính là dòng dõi đệ nhất của kinh thành, văn võ bá quan trong triều một trăm người thì hết tám mươi người là môn sinh của Tể tướng, là một nguyên lão của triều đình. Chỉ tiếc sau khi Thiên Hòa Đế đăng cơ, Tể tướng liền giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, cáo lão hồi hương.
Nhiều năm như vậy qua đi, mặc kệ một đời này hay một đời trước, Tạ Hộ đều chưa gặp qua vị Tể tướng kia nhưng vẫn nghe người ta nhắc tới. Mỗi khi nhắc tới đều là trầm trồ Tể tướng ở triều làm quan nhân mạch to lớn cỡ nào, công tích vĩ đại thế nào, nếu Tể tướng còn ở triều thì sẽ thịnh cảnh ra sao, vân vân...
Chỉ là từ trước đến nay Tạ Hộ chưa từng nghe ai dùng danh xưng ‘Ngoại tổ’ để nhắc tới Lạc Tể tướng, hiện giờ vừa nghe mới kinh ngạc phát hiện -- -- hóa ra nhân vật như một truyền thuyết trong miệng mọi người lại còn có một thân phận khác, đó chính là ngoại tổ của phu quân Thẩm Hấp nhà nàng.
Đúng vậy, nàng đã quên mất, thân mẫu Lạc thị của phu quân chính là nữ nhi duy nhất của Lạc Tể tướng. Năm đó Thiên Hòa Đế đăng cơ, sau khi Lạc thị gả vào Định Quốc Công phủ thì Tể tướng cũng liền cáo lão hồi hương, hơn nữa không mang theo bất luận phong thưởng gì của triều đình, nói là muốn rời đi với hai bàn tay trắng về quê vui thú điền viên.
Tạ Hộ nhớ tới ban ngày phu quân mới cùng nàng nói qua, nguyên quán của Lạc thị ở Quảng Đông. Vậy ngoại tổ mà phu quân nhắc đến khẳng định chính là Lạc Cần Chương Lạc Tể tướng rồi.
“Nàng thất thần làm chi? Chưa từng nghe qua cũng không quan hệ. Lão nhân gia đã cáo lão hồi hương hai mươi năm, nàng không biết ngài cũng đúng thôi.” Thẩm Hấp nâng tay búng búng bọt nước, an ủi Tạ Hộ.
Tạ Hộ lắc đầu: “Không không, thiếp biết Lạc Tể tướng, cũng có nghe nói qua, chỉ là không ngờ phu quân lại đột nhiên nhắc tới, thiếp còn tưởng lão nhân gia ngài đã...”
Tạ Hộ kịp thời đình chỉ lời nói đại nghịch bất đạo kế tiếp, bất quá tuy nàng chưa nói hết câu, Thẩm Hấp vẫn có thể đoán được, không khỏi mỉm cười đính chính: “Không đâu, lão nhân gia vẫn còn. Sống rất tốt, so với người trẻ tuổi còn khỏe mạnh hơn.”
Tạ Hộ ngượng ngùng cúi đầu, vì sự vô lễ của mình mà sám hối. Ngược lại Thẩm Hấp thật ra không ngại, tiếp tục nói với nàng: “Ngày mai ta dẫn nàng đi gặp lão nhân gia, bất quá ngài có chịu gặp chúng ta hay không thì ta cũng không thể bảo đảm. Dù sao, từ trước đến nay lão nhân gia đều không thích ta, chúng ta đi gặp ngài cũng không có ý gì khác, chỉ là biểu đạt một chút kính ý của vãn bối đối với trưởng bối. Bằng không chúng ta tới Quảng Đông lại làm như không biết đến ngài thì thật sự là một cọc tội, chắc hẳn lão nhân gia sẽ kiếm ta thanh toán.”
Tạ Hộ cắn cắn môi hỏi: “Vì sao phu quân lại nói Lạc Tể tướng không thích chàng?”
Thẩm Hấp mỉm cười tự giễu, nhúng nửa khuôn mặt xuống nước rồi mới ngồi thẳng lên tự mỉa mai chính mình: “Ta đã sớm nói với nàng rồi mà, ngoại trừ nàng thì trên đời này thật sự không có người nào thích ta. Ta chính là đồ dư thừa, ai cũng cảm thấy ta là đồ dư thừa.”
Tạ Hộ dẫm lên đá cuội ấm áp đi tới bên cạnh Thẩm Hấp, dựa sát vào người phu quân không hề cùng chàng thảo luận về đề tài thương tâm này.
Từ suối nước nóng bước ra, Tạ Hộ được Thẩm Hấp bọc khăn ôm về phòng, may mắn suối nước nóng ở ngay phía sau phòng ngủ cho nên dù hai người thân mật thế nào cũng sẽ không có người khác thấy được, vì thế Tạ Hộ cũng không phản kháng cứ để cho chàng bế vào nội gian.
Một buổi tối, Thẩm Hấp chỉ ôm Tạ Hộ mà ngủ, không hề rời tay một chút nào nhưng thật ra lại không làm chuyện gì khác, cũng coi như săn sóc để cho Tạ Hộ một đêm nghỉ ngơi tốt đẹp.
*Đăng tại Wattpad*
Sáng sớm hôm sau, Tạ Hộ liền đi phòng bếp hầm một nồi cháo hải sản, dọn cho Thẩm Hấp dùng xong bữa sáng, hai người liền sửa soạn một chút rồi rời thôn trang.
Thẩm Hấp mang theo Tạ Hộ xuống núi, sau đó đi về hướng Tây Nam không đến một dặm, dừng lại trước cửa một tiểu viện của nông gia thập phần bình thường.
Tạ Hộ kinh ngạc nhìn phu quân, Thẩm Hấp quay đầu nhìn nàng giải thích: “Ngoại tổ không thích ở nơi nhà cao cửa rộng, cả đời chỉ thích lối sống điền viên, nơi này chính là nhà của ngài.”
Tạ Hộ nhìn tiểu viện trước mắt cũng không khác gì một hộ nông gia tầm thường, rất khó tưởng tượng nơi này lại là thủ phủ của tiền triều Tể tướng, là nơi cư trú của vị đứng đầu Tam Công. Tiểu viện ngói đen tường trắng rất bình thường, hai cánh cửa gỗ mỏng, trước cửa treo hai đèn lồng màu đỏ to bằng quả dưa hấu, hai bên cột cửa dán câu đối tầm thường, góc trên bên phải vậy mà còn treo một chuỗi ớt xanh đỏ, hơn nữa ngẫu nhiên từ trong sân viện truyền ra vài tiếng gà vịt cục tác cạc cạc... Thật là không hề khác chút nào với một tiểu viện của nông gia.
(Tam Công: ba vị thầy dạy của Hoàng thượng bao gồm Thái Sư, Thái Phó, Thái Bảo. Trong triều đình cổ đại, chức quan lớn nhất với phong hàm chánh nhất phẩm là Tể tướng và Tam Công. Do đó chức vị Tể tướng chỉ đứng thứ hai sau Hoàng thượng nên còn gọi là Tể phụ)
Thẩm Hấp kêu Nhiếp Nhung và Triệu Tam Bảo chờ ở ngoài cửa, chàng tự mình bước lên thềm đá chỉ đủ cho hai người cùng đứng, nhẹ nhàng gõ cửa vài cái, không đầy một lát liền nghe bên trong truyền ra tiếng hỏi: “Ai đấy?”
Thẩm Hấp hít sâu một hơi trả lời: “Là tôn nhi, Thẩm Hấp. Tôn nhi mang theo nội tử tới thăm ngoại tổ.”
Trong viện yên tĩnh một đoạn thời gian thật dài, Tạ Hộ thấy Thẩm Hấp thất vọng gục đầu xuống, xoay người đang muốn từ thềm đá đi xuống, đột nhiên cánh cửa phía sau lại mở ra.
Từ trong đi ra một lão nhân trên người chỉ mặc một quần đùi ngắn, gương mặt ngăm đen, râu ria xồm xoàm, áo chẽn ngắn tay lộ ra hai cánh tay thập phần rắn chắc, cơ bắp cuồn cuộn. Lão nhân rất cao lớn, cho dù đầu tóc hoa râm nhưng dáng người rắn chắc nhìn thực không tệ.
Ở trong đầu Tạ Hộ đã tưởng tượng vô số lần tiền triều Tể phụ sẽ có dáng vẻ "tiên phong đạo cốt" hoặc là cơ trí xuất thế đến mức nào. Tạ Hộ nghĩ ra đủ loại bộ dạng nhưng không hề tưởng tượng nổi một Tể phụ dưới bộ dáng của... anh nông dân! Vì thế phản ứng đầu tiên là -- -- phu quân không nhận nhầm người chứ?!
Lạc Cần Chương đi ra đại môn, lạnh lùng nhìn lướt qua Thẩm Hấp, sau đó mới liếc mắt nhìn Tạ Hộ đang đứng dưới thềm đá. Tạ Hộ bị ánh mắt sắc bén của lão nhân gia nhìn lướt qua thầm rùng mình, vội vàng giao điệp đôi tay ở bên hông, nhún gối hành lễ vãn bối. Bởi vì chưa xác định thân phận, Thẩm Hấp vẫn chưa giới thiệu nàng, cho nên Tạ Hộ còn không lỗ mãng quỳ xuống dập đầu cho vị này.
Ánh mắt của Lạc Cần Chương chuyển qua chuyển lại trên người Thẩm Hấp và Tạ Hộ, sau một hồi lâu mới nhàn nhạt mở miệng: “Vào đi. Chỉ hai người các ngươi tiến vào, những người khác đều ở bên ngoài canh giữ đi.”
Thẩm Hấp trong lòng và trên mặt đều rất vui vẻ, gật gật đầu, sau đó không trực tiếp vào nhà mà xoay người đi xuống thềm đá dắt tay Tạ Hộ, dẫn nàng đi lên bậc thềm tiến vào nội viện.
Sau khi Tạ Hộ vào cửa mới phát hiện sân viện này nhìn không giống như những sân viện khác, có những hòn đá đặt rải rác ở khắp nơi, chung quanh có chút cây cối nhưng cách bố cục cũng rất kỳ quái. Thấy Tạ Hộ khó hiểu nhìn khắp nơi quan sát, Thẩm Hấp không khỏi mở miệng giải thích: “Đây là bát quái trận do ngoại tổ bày ra, nếu không phải ngài tự mình ra cửa dẫn vào, những người khác căn bản không cách gì vào được. Thực thần kỳ có phải hay không?”
Tạ Hộ liên tục gật đầu, đối với lời nói của Thẩm Hấp tin tưởng không nghi ngờ.
Lạc Cần Chương nghe hai đứa nhỏ nói chuyện phía sau, không khỏi kinh ngạc hơi quay đầu lại nhìn nhìn nhưng vẫn không lên tiếng, dẫn bọn họ đi vào chính viện. Lúc này Tạ Hộ mới biết, hóa ra tòa tiểu viện nông gia này cũng không nhỏ như nàng nghĩ, ít nhất cũng là một tiểu viện "tam tiến tam xuất" tiêu chuẩn.
Bất quá, viện này tựa hồ không có người nào khác, chỉ có một mình Lạc Cần Chương. Sau khi bọn họ vào viện, Lạc Cần Chương kêu bọn họ ngồi chờ rồi ông đích thân chạy tới phòng bếp nấu nước, sau đó mới xách theo một ấm trà đi ra.
Tạ Hộ đứng dậy, đi qua tiếp nhận ấm trà trong tay Lạc Cần Chương. Lạc Cần Chương cũng không từ chối, chỉ chỉ phòng trong, nhàn nhạt nói: “Lá trà và trà cụ đều ở bên trong, tự ngươi đến chọn đi.”
Tạ Hộ nhìn theo phương hướng ông chỉ, thấy những chiếc bình sứ đặt trên kệ gỗ, gật đầu nói với Lạc Cần Chương: “Vâng, ngoại tổ thỉnh qua đó nghỉ ngơi, chuyện này giao cho thiếp thân làm là được.”
Nói xong, Tạ Hộ liền không khách khí, buộc gọn cổ tay áo, bắt đầu bận rộn nấu nước pha trà.
Lúc nàng pha xong ba chén trà bưng ra, phát hiện Thẩm Hấp và Lạc Cần Chương vẫn duy trì trạng thái lúc nãy, một người nhìn trời, một người xem tay, không hề liếc mắt nhìn đối phương một cái. Tạ Hộ bưng trà đưa tới trước mặt tổ tôn, hai người mới hơi chút động đậy.
Không biết quan hệ giữa hai tổ tôn này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hoặc có thể nói giữa hai tổ tôn căn bản không hề có một quan hệ thân mật gì, cho nên ngồi chung mới có thể xa lạ như vậy. Tạ Hộ ngồi bên cạnh Thẩm Hấp, ánh mắt Lạc Cần Chương vẫn luôn săm soi trên người của nàng, tựa hồ muốn từ trên người nàng tìm tòi nghiên cứu ra cái gì đó.
Tạ Hộ bị nhìn đến mức không được tự nhiên, Lạc Cần Chương đột nhiên bảo: “Buổi trưa lưu lại nơi này ăn cơm đi. Trong phòng bếp có đồ ăn, ngươi có thể nấu không?”
Tạ Hộ sửng sốt, sau đó mới phát giác Lạc Cần Chương đang nói với nàng, lập tức duỗi thẳng lưng nhìn nhìn Thẩm Hấp. Thẩm Hấp cũng không biết lão nhân gia rốt cuộc là có ý gì, Tạ Hộ đứng lên đáp: “Thiếp thân biết nấu một ít cơm nhà, nếu ngoại tổ không chê, buổi trưa hãy để thiếp thân làm vài món nhé.”
Lạc Cần Chương gật đầu: “Đương nhiên là ngươi nấu. Ta sẽ không nấu cho các ngươi ăn.”
“...”
Trên mặt Tạ Hộ lộ ra nụ cười ngượng ngùng. Thẩm Hấp nhíu mày, đứng dậy muốn dẫn Tạ Hộ đi xuống bếp, lại bị Tạ Hộ giữ lại nói: “Phu quân hãy lưu lại trò chuyện với ngoại tổ, thiếp đến phòng bếp nhìn xem có đồ ăn gì. Nếu đồ ăn không đủ thì kêu Triệu Tam Bảo mua thêm một chút mang về...”
Nhưng nàng còn chưa nói xong, Lạc Cần Chương liền ngắt lời: “Không cần mua, cứ nấu những thứ trong phòng bếp là đủ rồi.”
“...” Tạ Hộ thật bất đắc dĩ đối với sự thẳng tính của vị ngoại tổ này, trấn an Thẩm Hấp xong liền gật đầu nói với lão nhân gia: “Vâng, thiếp thân liền đi nấu. Thỉnh ngoại tổ cùng phu quân đợi cho một lát.”
Nói xong Tạ Hộ liền xoay người đi đến phòng bếp.
Nàng ở trong phòng bếp cắt cắt rửa rửa, cũng bận rộn một canh giờ mới từ bên trong đi ra, trên tay bưng hai dĩa rau xào. Nàng thấy Lạc Cần Chương và Thẩm Hấp hai người vẫn ngồi đối diện nhau không nói gì, chén trà trước mặt hai người đều rỗng tuếch, chỉ là bọn họ không ai muốn nhường một bước châm thêm trà cho đối phương. Chỉ xét từ phần bướng bỉnh này mà nói thì hai người thật sự có duyên tổ tôn từ trong máu.
“Trong phòng bếp có rất nhiều đồ ăn, thiếp thân không biết nấu nhiều món lắm, chỉ làm bốn món rau xào, bốn món mặn, cộng thêm một mâm cua hấp. Phòng bếp toàn là cua cái, con nào cũng thật lớn, hấp lên ăn khẳng định mùi vị ngon đặc biệt.”
Tạ Hộ cố gắng làm không khí giữa hai người nhẹ đi một chút, đem tất cả món ăn nàng nỗ lực làm nửa ngày bưng lên bàn. Một cái thau thật lớn dựng những con cua được khéo léo cột lại bằng dây thừng hấp lên đỏ rực, thoạt nhìn thập phần mê người, lại kết hợp hài hòa với ba đĩa giấm đỏ với gừng băm. Chỉ cần một thau cua là đã khiến một bàn đầy đồ ăn trở thành món điểm xuyết.
Lạc Cần Chương tựa hồ cũng thực vừa lòng với món cua hấp, vốn dĩ ông mua cua về chính là tính ăn như vậy, nha đầu này xem như có chung một suy nghĩ giống ông. Bưng đĩa dấm nàng pha chế đưa lên mũi ngửi một chút, Lạc Cần Chương cảm thấy hương vị của dấm tựa hồ không giống nhau, mùi vị rất quen thuộc nhưng lại nghĩ không ra rốt cuộc là mùi vị gì, dù sao cũng rất dễ ngửi, ông đã gấp chờ không nổi muốn ăn ngay.
Thẩm Hấp thong dong gật đầu: “Đúng vậy. Không biết nàng có nghe qua lão nhân gia chưa, Lạc Cần Chương, tiền Tể tướng.”
Tiền Tể tướng Lạc Cần Chương làm sao Tạ Hộ có thể không nghe nói qua? Năm đó vào thời Tiên đế, Lạc thị chính là dòng dõi đệ nhất của kinh thành, văn võ bá quan trong triều một trăm người thì hết tám mươi người là môn sinh của Tể tướng, là một nguyên lão của triều đình. Chỉ tiếc sau khi Thiên Hòa Đế đăng cơ, Tể tướng liền giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, cáo lão hồi hương.
Nhiều năm như vậy qua đi, mặc kệ một đời này hay một đời trước, Tạ Hộ đều chưa gặp qua vị Tể tướng kia nhưng vẫn nghe người ta nhắc tới. Mỗi khi nhắc tới đều là trầm trồ Tể tướng ở triều làm quan nhân mạch to lớn cỡ nào, công tích vĩ đại thế nào, nếu Tể tướng còn ở triều thì sẽ thịnh cảnh ra sao, vân vân...
Chỉ là từ trước đến nay Tạ Hộ chưa từng nghe ai dùng danh xưng ‘Ngoại tổ’ để nhắc tới Lạc Tể tướng, hiện giờ vừa nghe mới kinh ngạc phát hiện -- -- hóa ra nhân vật như một truyền thuyết trong miệng mọi người lại còn có một thân phận khác, đó chính là ngoại tổ của phu quân Thẩm Hấp nhà nàng.
Đúng vậy, nàng đã quên mất, thân mẫu Lạc thị của phu quân chính là nữ nhi duy nhất của Lạc Tể tướng. Năm đó Thiên Hòa Đế đăng cơ, sau khi Lạc thị gả vào Định Quốc Công phủ thì Tể tướng cũng liền cáo lão hồi hương, hơn nữa không mang theo bất luận phong thưởng gì của triều đình, nói là muốn rời đi với hai bàn tay trắng về quê vui thú điền viên.
Tạ Hộ nhớ tới ban ngày phu quân mới cùng nàng nói qua, nguyên quán của Lạc thị ở Quảng Đông. Vậy ngoại tổ mà phu quân nhắc đến khẳng định chính là Lạc Cần Chương Lạc Tể tướng rồi.
“Nàng thất thần làm chi? Chưa từng nghe qua cũng không quan hệ. Lão nhân gia đã cáo lão hồi hương hai mươi năm, nàng không biết ngài cũng đúng thôi.” Thẩm Hấp nâng tay búng búng bọt nước, an ủi Tạ Hộ.
Tạ Hộ lắc đầu: “Không không, thiếp biết Lạc Tể tướng, cũng có nghe nói qua, chỉ là không ngờ phu quân lại đột nhiên nhắc tới, thiếp còn tưởng lão nhân gia ngài đã...”
Tạ Hộ kịp thời đình chỉ lời nói đại nghịch bất đạo kế tiếp, bất quá tuy nàng chưa nói hết câu, Thẩm Hấp vẫn có thể đoán được, không khỏi mỉm cười đính chính: “Không đâu, lão nhân gia vẫn còn. Sống rất tốt, so với người trẻ tuổi còn khỏe mạnh hơn.”
Tạ Hộ ngượng ngùng cúi đầu, vì sự vô lễ của mình mà sám hối. Ngược lại Thẩm Hấp thật ra không ngại, tiếp tục nói với nàng: “Ngày mai ta dẫn nàng đi gặp lão nhân gia, bất quá ngài có chịu gặp chúng ta hay không thì ta cũng không thể bảo đảm. Dù sao, từ trước đến nay lão nhân gia đều không thích ta, chúng ta đi gặp ngài cũng không có ý gì khác, chỉ là biểu đạt một chút kính ý của vãn bối đối với trưởng bối. Bằng không chúng ta tới Quảng Đông lại làm như không biết đến ngài thì thật sự là một cọc tội, chắc hẳn lão nhân gia sẽ kiếm ta thanh toán.”
Tạ Hộ cắn cắn môi hỏi: “Vì sao phu quân lại nói Lạc Tể tướng không thích chàng?”
Thẩm Hấp mỉm cười tự giễu, nhúng nửa khuôn mặt xuống nước rồi mới ngồi thẳng lên tự mỉa mai chính mình: “Ta đã sớm nói với nàng rồi mà, ngoại trừ nàng thì trên đời này thật sự không có người nào thích ta. Ta chính là đồ dư thừa, ai cũng cảm thấy ta là đồ dư thừa.”
Tạ Hộ dẫm lên đá cuội ấm áp đi tới bên cạnh Thẩm Hấp, dựa sát vào người phu quân không hề cùng chàng thảo luận về đề tài thương tâm này.
Từ suối nước nóng bước ra, Tạ Hộ được Thẩm Hấp bọc khăn ôm về phòng, may mắn suối nước nóng ở ngay phía sau phòng ngủ cho nên dù hai người thân mật thế nào cũng sẽ không có người khác thấy được, vì thế Tạ Hộ cũng không phản kháng cứ để cho chàng bế vào nội gian.
Một buổi tối, Thẩm Hấp chỉ ôm Tạ Hộ mà ngủ, không hề rời tay một chút nào nhưng thật ra lại không làm chuyện gì khác, cũng coi như săn sóc để cho Tạ Hộ một đêm nghỉ ngơi tốt đẹp.
*Đăng tại Wattpad*
Sáng sớm hôm sau, Tạ Hộ liền đi phòng bếp hầm một nồi cháo hải sản, dọn cho Thẩm Hấp dùng xong bữa sáng, hai người liền sửa soạn một chút rồi rời thôn trang.
Thẩm Hấp mang theo Tạ Hộ xuống núi, sau đó đi về hướng Tây Nam không đến một dặm, dừng lại trước cửa một tiểu viện của nông gia thập phần bình thường.
Tạ Hộ kinh ngạc nhìn phu quân, Thẩm Hấp quay đầu nhìn nàng giải thích: “Ngoại tổ không thích ở nơi nhà cao cửa rộng, cả đời chỉ thích lối sống điền viên, nơi này chính là nhà của ngài.”
Tạ Hộ nhìn tiểu viện trước mắt cũng không khác gì một hộ nông gia tầm thường, rất khó tưởng tượng nơi này lại là thủ phủ của tiền triều Tể tướng, là nơi cư trú của vị đứng đầu Tam Công. Tiểu viện ngói đen tường trắng rất bình thường, hai cánh cửa gỗ mỏng, trước cửa treo hai đèn lồng màu đỏ to bằng quả dưa hấu, hai bên cột cửa dán câu đối tầm thường, góc trên bên phải vậy mà còn treo một chuỗi ớt xanh đỏ, hơn nữa ngẫu nhiên từ trong sân viện truyền ra vài tiếng gà vịt cục tác cạc cạc... Thật là không hề khác chút nào với một tiểu viện của nông gia.
(Tam Công: ba vị thầy dạy của Hoàng thượng bao gồm Thái Sư, Thái Phó, Thái Bảo. Trong triều đình cổ đại, chức quan lớn nhất với phong hàm chánh nhất phẩm là Tể tướng và Tam Công. Do đó chức vị Tể tướng chỉ đứng thứ hai sau Hoàng thượng nên còn gọi là Tể phụ)
Thẩm Hấp kêu Nhiếp Nhung và Triệu Tam Bảo chờ ở ngoài cửa, chàng tự mình bước lên thềm đá chỉ đủ cho hai người cùng đứng, nhẹ nhàng gõ cửa vài cái, không đầy một lát liền nghe bên trong truyền ra tiếng hỏi: “Ai đấy?”
Thẩm Hấp hít sâu một hơi trả lời: “Là tôn nhi, Thẩm Hấp. Tôn nhi mang theo nội tử tới thăm ngoại tổ.”
Trong viện yên tĩnh một đoạn thời gian thật dài, Tạ Hộ thấy Thẩm Hấp thất vọng gục đầu xuống, xoay người đang muốn từ thềm đá đi xuống, đột nhiên cánh cửa phía sau lại mở ra.
Từ trong đi ra một lão nhân trên người chỉ mặc một quần đùi ngắn, gương mặt ngăm đen, râu ria xồm xoàm, áo chẽn ngắn tay lộ ra hai cánh tay thập phần rắn chắc, cơ bắp cuồn cuộn. Lão nhân rất cao lớn, cho dù đầu tóc hoa râm nhưng dáng người rắn chắc nhìn thực không tệ.
Ở trong đầu Tạ Hộ đã tưởng tượng vô số lần tiền triều Tể phụ sẽ có dáng vẻ "tiên phong đạo cốt" hoặc là cơ trí xuất thế đến mức nào. Tạ Hộ nghĩ ra đủ loại bộ dạng nhưng không hề tưởng tượng nổi một Tể phụ dưới bộ dáng của... anh nông dân! Vì thế phản ứng đầu tiên là -- -- phu quân không nhận nhầm người chứ?!
Lạc Cần Chương đi ra đại môn, lạnh lùng nhìn lướt qua Thẩm Hấp, sau đó mới liếc mắt nhìn Tạ Hộ đang đứng dưới thềm đá. Tạ Hộ bị ánh mắt sắc bén của lão nhân gia nhìn lướt qua thầm rùng mình, vội vàng giao điệp đôi tay ở bên hông, nhún gối hành lễ vãn bối. Bởi vì chưa xác định thân phận, Thẩm Hấp vẫn chưa giới thiệu nàng, cho nên Tạ Hộ còn không lỗ mãng quỳ xuống dập đầu cho vị này.
Ánh mắt của Lạc Cần Chương chuyển qua chuyển lại trên người Thẩm Hấp và Tạ Hộ, sau một hồi lâu mới nhàn nhạt mở miệng: “Vào đi. Chỉ hai người các ngươi tiến vào, những người khác đều ở bên ngoài canh giữ đi.”
Thẩm Hấp trong lòng và trên mặt đều rất vui vẻ, gật gật đầu, sau đó không trực tiếp vào nhà mà xoay người đi xuống thềm đá dắt tay Tạ Hộ, dẫn nàng đi lên bậc thềm tiến vào nội viện.
Sau khi Tạ Hộ vào cửa mới phát hiện sân viện này nhìn không giống như những sân viện khác, có những hòn đá đặt rải rác ở khắp nơi, chung quanh có chút cây cối nhưng cách bố cục cũng rất kỳ quái. Thấy Tạ Hộ khó hiểu nhìn khắp nơi quan sát, Thẩm Hấp không khỏi mở miệng giải thích: “Đây là bát quái trận do ngoại tổ bày ra, nếu không phải ngài tự mình ra cửa dẫn vào, những người khác căn bản không cách gì vào được. Thực thần kỳ có phải hay không?”
Tạ Hộ liên tục gật đầu, đối với lời nói của Thẩm Hấp tin tưởng không nghi ngờ.
Lạc Cần Chương nghe hai đứa nhỏ nói chuyện phía sau, không khỏi kinh ngạc hơi quay đầu lại nhìn nhìn nhưng vẫn không lên tiếng, dẫn bọn họ đi vào chính viện. Lúc này Tạ Hộ mới biết, hóa ra tòa tiểu viện nông gia này cũng không nhỏ như nàng nghĩ, ít nhất cũng là một tiểu viện "tam tiến tam xuất" tiêu chuẩn.
Bất quá, viện này tựa hồ không có người nào khác, chỉ có một mình Lạc Cần Chương. Sau khi bọn họ vào viện, Lạc Cần Chương kêu bọn họ ngồi chờ rồi ông đích thân chạy tới phòng bếp nấu nước, sau đó mới xách theo một ấm trà đi ra.
Tạ Hộ đứng dậy, đi qua tiếp nhận ấm trà trong tay Lạc Cần Chương. Lạc Cần Chương cũng không từ chối, chỉ chỉ phòng trong, nhàn nhạt nói: “Lá trà và trà cụ đều ở bên trong, tự ngươi đến chọn đi.”
Tạ Hộ nhìn theo phương hướng ông chỉ, thấy những chiếc bình sứ đặt trên kệ gỗ, gật đầu nói với Lạc Cần Chương: “Vâng, ngoại tổ thỉnh qua đó nghỉ ngơi, chuyện này giao cho thiếp thân làm là được.”
Nói xong, Tạ Hộ liền không khách khí, buộc gọn cổ tay áo, bắt đầu bận rộn nấu nước pha trà.
Lúc nàng pha xong ba chén trà bưng ra, phát hiện Thẩm Hấp và Lạc Cần Chương vẫn duy trì trạng thái lúc nãy, một người nhìn trời, một người xem tay, không hề liếc mắt nhìn đối phương một cái. Tạ Hộ bưng trà đưa tới trước mặt tổ tôn, hai người mới hơi chút động đậy.
Không biết quan hệ giữa hai tổ tôn này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hoặc có thể nói giữa hai tổ tôn căn bản không hề có một quan hệ thân mật gì, cho nên ngồi chung mới có thể xa lạ như vậy. Tạ Hộ ngồi bên cạnh Thẩm Hấp, ánh mắt Lạc Cần Chương vẫn luôn săm soi trên người của nàng, tựa hồ muốn từ trên người nàng tìm tòi nghiên cứu ra cái gì đó.
Tạ Hộ bị nhìn đến mức không được tự nhiên, Lạc Cần Chương đột nhiên bảo: “Buổi trưa lưu lại nơi này ăn cơm đi. Trong phòng bếp có đồ ăn, ngươi có thể nấu không?”
Tạ Hộ sửng sốt, sau đó mới phát giác Lạc Cần Chương đang nói với nàng, lập tức duỗi thẳng lưng nhìn nhìn Thẩm Hấp. Thẩm Hấp cũng không biết lão nhân gia rốt cuộc là có ý gì, Tạ Hộ đứng lên đáp: “Thiếp thân biết nấu một ít cơm nhà, nếu ngoại tổ không chê, buổi trưa hãy để thiếp thân làm vài món nhé.”
Lạc Cần Chương gật đầu: “Đương nhiên là ngươi nấu. Ta sẽ không nấu cho các ngươi ăn.”
“...”
Trên mặt Tạ Hộ lộ ra nụ cười ngượng ngùng. Thẩm Hấp nhíu mày, đứng dậy muốn dẫn Tạ Hộ đi xuống bếp, lại bị Tạ Hộ giữ lại nói: “Phu quân hãy lưu lại trò chuyện với ngoại tổ, thiếp đến phòng bếp nhìn xem có đồ ăn gì. Nếu đồ ăn không đủ thì kêu Triệu Tam Bảo mua thêm một chút mang về...”
Nhưng nàng còn chưa nói xong, Lạc Cần Chương liền ngắt lời: “Không cần mua, cứ nấu những thứ trong phòng bếp là đủ rồi.”
“...” Tạ Hộ thật bất đắc dĩ đối với sự thẳng tính của vị ngoại tổ này, trấn an Thẩm Hấp xong liền gật đầu nói với lão nhân gia: “Vâng, thiếp thân liền đi nấu. Thỉnh ngoại tổ cùng phu quân đợi cho một lát.”
Nói xong Tạ Hộ liền xoay người đi đến phòng bếp.
Nàng ở trong phòng bếp cắt cắt rửa rửa, cũng bận rộn một canh giờ mới từ bên trong đi ra, trên tay bưng hai dĩa rau xào. Nàng thấy Lạc Cần Chương và Thẩm Hấp hai người vẫn ngồi đối diện nhau không nói gì, chén trà trước mặt hai người đều rỗng tuếch, chỉ là bọn họ không ai muốn nhường một bước châm thêm trà cho đối phương. Chỉ xét từ phần bướng bỉnh này mà nói thì hai người thật sự có duyên tổ tôn từ trong máu.
“Trong phòng bếp có rất nhiều đồ ăn, thiếp thân không biết nấu nhiều món lắm, chỉ làm bốn món rau xào, bốn món mặn, cộng thêm một mâm cua hấp. Phòng bếp toàn là cua cái, con nào cũng thật lớn, hấp lên ăn khẳng định mùi vị ngon đặc biệt.”
Tạ Hộ cố gắng làm không khí giữa hai người nhẹ đi một chút, đem tất cả món ăn nàng nỗ lực làm nửa ngày bưng lên bàn. Một cái thau thật lớn dựng những con cua được khéo léo cột lại bằng dây thừng hấp lên đỏ rực, thoạt nhìn thập phần mê người, lại kết hợp hài hòa với ba đĩa giấm đỏ với gừng băm. Chỉ cần một thau cua là đã khiến một bàn đầy đồ ăn trở thành món điểm xuyết.
Lạc Cần Chương tựa hồ cũng thực vừa lòng với món cua hấp, vốn dĩ ông mua cua về chính là tính ăn như vậy, nha đầu này xem như có chung một suy nghĩ giống ông. Bưng đĩa dấm nàng pha chế đưa lên mũi ngửi một chút, Lạc Cần Chương cảm thấy hương vị của dấm tựa hồ không giống nhau, mùi vị rất quen thuộc nhưng lại nghĩ không ra rốt cuộc là mùi vị gì, dù sao cũng rất dễ ngửi, ông đã gấp chờ không nổi muốn ăn ngay.
/235
|