Edited by Bà Còm in Wattpad
Thẩm Hấp bất động thanh sắc để Tạ Hộ ngắm một hồi lâu, thấy ánh mắt của nàng ban đầu từ tìm tòi biến thành si mê, hắn rốt cuộc không giả vờ thản nhiên được nữa, nhịn không được quay đầu lại ghé mặt sát vào gần nàng. Tạ Hộ mím môi không nói gì, chỉ đột nhiên nghiêng người hôn một cái lên khuôn mặt đang kề sát bên cạnh mình, ngọt ngào hô: “Phu quân...”
“Ừ?”
“Phu quân thật sự quá soái.” Tạ Hộ nói xong lời này đã xấu hổ đến nỗi không nâng đầu lên được.
Thẩm Hấp không khỏi bật cười: “Phu quân của nàng tuấn tú mà cho tới bây giờ nàng mới biết hay sao? Lúc trước chẳng lẽ không phải bởi vì dung mạo của vi phu mà nàng khuynh tâm à?”
“...”
Tạ Hộ âm thầm giơ tay nhéo nhéo cạnh sườn của Thẩm Hấp, nơi đó đều là thịt non khiến Thẩm Hấp không khỏi phát ra một tiếng "ôi chao", quay đầu lại nhìn gương mặt xinh đẹp đang thẹn quá hóa giận, không nhịn được cười càng lớn hơn.
“Ta còn nhớ rõ lần đầu tiên nàng thấy ta, đã bị tuấn nhan vô song của ta làm cho kinh ngạc đến mức hai chân nhũn ra phải quỳ xuống, chuyện này ta không nói bậy đấy chứ?”
Thẩm Hấp đột nhiên thực vô lại chọc ghẹo Tạ Hộ, trong đầu tựa hồ nhớ tới phản ứng của Tạ Hộ khi hai người mới gặp mặt, khuôn mặt nhỏ sợ tới mức trắng bệch, nhìn thấy hắn giống như thấy quỷ, không có bất luận dấu hiệu gì liền ‘bộp’ một tiếng quỳ xuống, khiến hắn và ca ca nàng đều bị ngạc nhiên đến ngây người. Bắt đầu từ lúc đó hắn đã lưu ý đến nữ tử này, cứ mỗi lần tiếp xúc là nàng lại càng thật sự đi vào mắt vào tâm của hắn. Bởi vì thân thể của mình có bệnh mà vốn dĩ hắn không nghĩ muốn trêu chọc nàng, vậy mà trời cao lại cho bọn họ đi từng bước tới cục diện ngày hôm nay.
Nghĩ đến cái gọi là duyên phận xác thật vô cùng kỳ diệu.
Tạ Hộ đột nhiên bị người giáp mặt bóc trần, trên mặt lúng túng nóng lên, nhìn vẻ mặt ‘nàng luyến ta sâu vô cùng’ của Thẩm Hấp, Tạ Hộ liền cảm thấy cực kỳ vô tội, gãi gãi sườn mặt căn bản không thế nào ngứa ấp úng: “Thiếp... mới không phải bởi vì...”
[Nếu quả thật bởi vì chàng soái đến nỗi ta phải quỳ thì chẳng phải quá mức cường điệu rồi?] Tạ Hộ nghĩ thầm.
Thẩm Hấp thấy nàng đại quẫn như vậy càng muốn chọc ghẹo nàng một phen: “Không phải bởi vì như thế, vậy thì vì cái gì? Chúng ta từ trước chưa từng gặp qua, ta cũng đâu đáng cho nàng phải hành đại lễ như vậy.”
Tạ Hộ bất đắc dĩ thở dài, sâu kín nói: “Đâu phải chưa từng gặp qua...”
Thẩm Hấp ngạc nhiên hỏi: “Gặp qua lúc nào? Nàng là một tiểu cô nương mỹ mạo như vậy, ta chỉ cần gặp qua một lần thì sẽ không quên.”
Tạ Hộ nhìn Thẩm Hấp, đột nhiên cảm thấy đề tài của bọn họ dường như đã thay đổi phương hướng, nhíu mày hỏi: “Phu quân có trí nhớ thật tốt đối với tiểu cô nương mỹ mạo sao?”
“...”
May mà Thẩm Hấp chợt phát giác ra vấn đề này nhất định phải trả lời một cách khéo léo, cắn môi dưới rồi nhíu mày nói: “Chậc, thật ra cũng không phải vậy. Chỉ là nếu lúc trước ta đã gặp qua nàng thì nhất định có thể nhận được.”
Tạ Hộ che miệng cười trộm: “Vậy cũng chưa chắc, khi còn nhỏ thiếp gầy trơ cả xương, mới không có bộ dáng như hiện giờ đâu.”
Khang Ninh nằm trong vòng tay của Thẩm Hấp dần dần ngủ mất. Thẩm Hấp vươn cánh tay kia ôm bả vai Tạ Hộ nói: “Phu nhân biến thành dạng gì thì vi phu đều tự tin có thể nhận ra nàng.”
Tạ Hộ nghe được thanh âm trầm thấp dịu dàng của phu quân, trong phòng lại vô cùng yên tĩnh khiến nàng cảm thấy thoải mái cực kỳ liền nhắm mắt lại, trước khi ngủ còn mơ mơ màng màng lầm bầm một câu: “Lời này phải để thiếp nói mới đúng, phu quân mới thấy thiếp được bao lâu chứ, thiếp thì lại thấy chàng vài thập niên rồi...”
Thẩm Hấp bật cười: “Vài thập niên?”
Đang muốn quay đầu lại lý luận trêu đùa nàng một phen thì thấy người nào đó đã gối đầu trong vòng tay của hắn ngủ mất rồi. Thẩm Hấp bất đắc dĩ nhìn trái nhìn phải, hai mẫu tử thật biết chọn chỗ để ngủ. Nhìn khuôn mặt ngủ ngon giống nhau của hai người gần ngay trước mắt, tuy rằng Thẩm Hấp đã dự đoán kết cục hai cánh tay sẽ tê rần đến độ nào, nhưng trong lòng lại vẫn vô cùng thỏa mãn.
*Đăng tại Wattpad*
Vân thị rốt cuộc vào ngày thứ năm đã từ Bảo Định chạy gấp trở về, ngay cả Tạ gia cũng chưa kịp ghé qua liền trực tiếp được Thẩm Hấp đón về Thương Lan Uyển.
Lúc Vân thị tới thì Tạ Hộ đang cho bú, nhìn thấy Vân thị trên mặt vui vẻ liền muốn ngồi dậy, hài tử cảm giác được mẫu thân động đậy làm hắn không cách gì bú được đàng hoàng bèn ê a muốn khóc để phản đối, Vân thị thò lại gần vội vàng xua tay bảo Tạ Hộ: “Con cứ cho bú đi, đừng nhúc nhích hắn.”
Lúc này Tạ Hộ mới dựa về vào đệm mềm, thấy mẫu thân phong trần mệt mỏi rất là cảm động: “Sao mau như vậy mà nương tới rồi, trên đường chắc chạy rất nhanh phải không?”
Vân thị cười cười. Bà cùng Tạ Cận đi Bảo Định thân mình càng thêm mượt mà, lúc trước ở Tạ gia ít nhiều gì cũng phải bận tâm nhiều thứ, đi Bảo Bịnh lại là trời cao biển rộng, đôi phu thê miễn bàn vui vẻ biết bao nhiêu, ăn ngon ngủ yên nên dĩ nhiên đẫy đà lên.
Nghe Tạ Hộ hỏi vậy Vân thị lắc đầu: “Không nhanh đâu, vốn dĩ ta đã tính trong vòng vài ngày này sẽ hồi kinh, muốn về kịp với con trước khi con sinh sản, không ngờ con lại phát tác mau như vậy, vẫn là chậm mất vài ngày. Thân mình cảm giác thế nào? Ta thấy nơi này tế tử đã an bài tất cả rất gọn gàng ngăn nắp, chắc hẳn đều rất thỏa đáng.”
Tạ Hộ gật đầu, đối với phu quân nhà mình một ngàn một vạn lần vừa lòng: “Vâng, chàng làm việc trước nay đều thỏa đáng, chăm sóc cho con rất tốt, con chỉ sợ tương lai quá mức đẫy đà thì thân mình không gầy lại được nữa.”
Vân thị cười cười nói: “Hiện giờ con đang tự mình cho bú, cho dù có đẫy đà một chút cũng không sao. Hiện tại con phải ăn nhiều thì sữa mới đủ, dinh dưỡng cũng tốt. Chờ sau khi dứt sữa con lại điều dưỡng dáng người cũng không muộn.”
“Cha con gởi về cho con hạch đào từ Bảo Định, ta đã kêu người mang đến phòng bếp. Bảo Định chỗ đó cũng không thể so được với kinh thành.”
Vân thị nói xong, Tạ Hộ gật đầu rồi hỏi Vân thị: “Dạo này phụ thân có khỏe không ạ?”
Vân thị gật đầu: “Cha con đấy à, ngoại trừ bận rộn một chút chứ cuộc sống lại thoải mái hơn nhiều so với kinh thành. Ở nơi đấy cha con chính là Đại lão gia, không thể so với lúc trước khi ở Tạ gia luôn kém một bậc. Nói chung cũng sống rất vui vẻ, càng già càng nghe lời.”
Trong ấn tượng của Tạ Hộ, Tạ Cận từ trước đến giờ vẫn "nghe lời" Vân thị, hiện giờ trở nên "càng nghe lời" thì thật sự không biết "nghe lời" đến trình độ nào?!
Thẩm Hấp bất động thanh sắc để Tạ Hộ ngắm một hồi lâu, thấy ánh mắt của nàng ban đầu từ tìm tòi biến thành si mê, hắn rốt cuộc không giả vờ thản nhiên được nữa, nhịn không được quay đầu lại ghé mặt sát vào gần nàng. Tạ Hộ mím môi không nói gì, chỉ đột nhiên nghiêng người hôn một cái lên khuôn mặt đang kề sát bên cạnh mình, ngọt ngào hô: “Phu quân...”
“Ừ?”
“Phu quân thật sự quá soái.” Tạ Hộ nói xong lời này đã xấu hổ đến nỗi không nâng đầu lên được.
Thẩm Hấp không khỏi bật cười: “Phu quân của nàng tuấn tú mà cho tới bây giờ nàng mới biết hay sao? Lúc trước chẳng lẽ không phải bởi vì dung mạo của vi phu mà nàng khuynh tâm à?”
“...”
Tạ Hộ âm thầm giơ tay nhéo nhéo cạnh sườn của Thẩm Hấp, nơi đó đều là thịt non khiến Thẩm Hấp không khỏi phát ra một tiếng "ôi chao", quay đầu lại nhìn gương mặt xinh đẹp đang thẹn quá hóa giận, không nhịn được cười càng lớn hơn.
“Ta còn nhớ rõ lần đầu tiên nàng thấy ta, đã bị tuấn nhan vô song của ta làm cho kinh ngạc đến mức hai chân nhũn ra phải quỳ xuống, chuyện này ta không nói bậy đấy chứ?”
Thẩm Hấp đột nhiên thực vô lại chọc ghẹo Tạ Hộ, trong đầu tựa hồ nhớ tới phản ứng của Tạ Hộ khi hai người mới gặp mặt, khuôn mặt nhỏ sợ tới mức trắng bệch, nhìn thấy hắn giống như thấy quỷ, không có bất luận dấu hiệu gì liền ‘bộp’ một tiếng quỳ xuống, khiến hắn và ca ca nàng đều bị ngạc nhiên đến ngây người. Bắt đầu từ lúc đó hắn đã lưu ý đến nữ tử này, cứ mỗi lần tiếp xúc là nàng lại càng thật sự đi vào mắt vào tâm của hắn. Bởi vì thân thể của mình có bệnh mà vốn dĩ hắn không nghĩ muốn trêu chọc nàng, vậy mà trời cao lại cho bọn họ đi từng bước tới cục diện ngày hôm nay.
Nghĩ đến cái gọi là duyên phận xác thật vô cùng kỳ diệu.
Tạ Hộ đột nhiên bị người giáp mặt bóc trần, trên mặt lúng túng nóng lên, nhìn vẻ mặt ‘nàng luyến ta sâu vô cùng’ của Thẩm Hấp, Tạ Hộ liền cảm thấy cực kỳ vô tội, gãi gãi sườn mặt căn bản không thế nào ngứa ấp úng: “Thiếp... mới không phải bởi vì...”
[Nếu quả thật bởi vì chàng soái đến nỗi ta phải quỳ thì chẳng phải quá mức cường điệu rồi?] Tạ Hộ nghĩ thầm.
Thẩm Hấp thấy nàng đại quẫn như vậy càng muốn chọc ghẹo nàng một phen: “Không phải bởi vì như thế, vậy thì vì cái gì? Chúng ta từ trước chưa từng gặp qua, ta cũng đâu đáng cho nàng phải hành đại lễ như vậy.”
Tạ Hộ bất đắc dĩ thở dài, sâu kín nói: “Đâu phải chưa từng gặp qua...”
Thẩm Hấp ngạc nhiên hỏi: “Gặp qua lúc nào? Nàng là một tiểu cô nương mỹ mạo như vậy, ta chỉ cần gặp qua một lần thì sẽ không quên.”
Tạ Hộ nhìn Thẩm Hấp, đột nhiên cảm thấy đề tài của bọn họ dường như đã thay đổi phương hướng, nhíu mày hỏi: “Phu quân có trí nhớ thật tốt đối với tiểu cô nương mỹ mạo sao?”
“...”
May mà Thẩm Hấp chợt phát giác ra vấn đề này nhất định phải trả lời một cách khéo léo, cắn môi dưới rồi nhíu mày nói: “Chậc, thật ra cũng không phải vậy. Chỉ là nếu lúc trước ta đã gặp qua nàng thì nhất định có thể nhận được.”
Tạ Hộ che miệng cười trộm: “Vậy cũng chưa chắc, khi còn nhỏ thiếp gầy trơ cả xương, mới không có bộ dáng như hiện giờ đâu.”
Khang Ninh nằm trong vòng tay của Thẩm Hấp dần dần ngủ mất. Thẩm Hấp vươn cánh tay kia ôm bả vai Tạ Hộ nói: “Phu nhân biến thành dạng gì thì vi phu đều tự tin có thể nhận ra nàng.”
Tạ Hộ nghe được thanh âm trầm thấp dịu dàng của phu quân, trong phòng lại vô cùng yên tĩnh khiến nàng cảm thấy thoải mái cực kỳ liền nhắm mắt lại, trước khi ngủ còn mơ mơ màng màng lầm bầm một câu: “Lời này phải để thiếp nói mới đúng, phu quân mới thấy thiếp được bao lâu chứ, thiếp thì lại thấy chàng vài thập niên rồi...”
Thẩm Hấp bật cười: “Vài thập niên?”
Đang muốn quay đầu lại lý luận trêu đùa nàng một phen thì thấy người nào đó đã gối đầu trong vòng tay của hắn ngủ mất rồi. Thẩm Hấp bất đắc dĩ nhìn trái nhìn phải, hai mẫu tử thật biết chọn chỗ để ngủ. Nhìn khuôn mặt ngủ ngon giống nhau của hai người gần ngay trước mắt, tuy rằng Thẩm Hấp đã dự đoán kết cục hai cánh tay sẽ tê rần đến độ nào, nhưng trong lòng lại vẫn vô cùng thỏa mãn.
*Đăng tại Wattpad*
Vân thị rốt cuộc vào ngày thứ năm đã từ Bảo Định chạy gấp trở về, ngay cả Tạ gia cũng chưa kịp ghé qua liền trực tiếp được Thẩm Hấp đón về Thương Lan Uyển.
Lúc Vân thị tới thì Tạ Hộ đang cho bú, nhìn thấy Vân thị trên mặt vui vẻ liền muốn ngồi dậy, hài tử cảm giác được mẫu thân động đậy làm hắn không cách gì bú được đàng hoàng bèn ê a muốn khóc để phản đối, Vân thị thò lại gần vội vàng xua tay bảo Tạ Hộ: “Con cứ cho bú đi, đừng nhúc nhích hắn.”
Lúc này Tạ Hộ mới dựa về vào đệm mềm, thấy mẫu thân phong trần mệt mỏi rất là cảm động: “Sao mau như vậy mà nương tới rồi, trên đường chắc chạy rất nhanh phải không?”
Vân thị cười cười. Bà cùng Tạ Cận đi Bảo Định thân mình càng thêm mượt mà, lúc trước ở Tạ gia ít nhiều gì cũng phải bận tâm nhiều thứ, đi Bảo Bịnh lại là trời cao biển rộng, đôi phu thê miễn bàn vui vẻ biết bao nhiêu, ăn ngon ngủ yên nên dĩ nhiên đẫy đà lên.
Nghe Tạ Hộ hỏi vậy Vân thị lắc đầu: “Không nhanh đâu, vốn dĩ ta đã tính trong vòng vài ngày này sẽ hồi kinh, muốn về kịp với con trước khi con sinh sản, không ngờ con lại phát tác mau như vậy, vẫn là chậm mất vài ngày. Thân mình cảm giác thế nào? Ta thấy nơi này tế tử đã an bài tất cả rất gọn gàng ngăn nắp, chắc hẳn đều rất thỏa đáng.”
Tạ Hộ gật đầu, đối với phu quân nhà mình một ngàn một vạn lần vừa lòng: “Vâng, chàng làm việc trước nay đều thỏa đáng, chăm sóc cho con rất tốt, con chỉ sợ tương lai quá mức đẫy đà thì thân mình không gầy lại được nữa.”
Vân thị cười cười nói: “Hiện giờ con đang tự mình cho bú, cho dù có đẫy đà một chút cũng không sao. Hiện tại con phải ăn nhiều thì sữa mới đủ, dinh dưỡng cũng tốt. Chờ sau khi dứt sữa con lại điều dưỡng dáng người cũng không muộn.”
“Cha con gởi về cho con hạch đào từ Bảo Định, ta đã kêu người mang đến phòng bếp. Bảo Định chỗ đó cũng không thể so được với kinh thành.”
Vân thị nói xong, Tạ Hộ gật đầu rồi hỏi Vân thị: “Dạo này phụ thân có khỏe không ạ?”
Vân thị gật đầu: “Cha con đấy à, ngoại trừ bận rộn một chút chứ cuộc sống lại thoải mái hơn nhiều so với kinh thành. Ở nơi đấy cha con chính là Đại lão gia, không thể so với lúc trước khi ở Tạ gia luôn kém một bậc. Nói chung cũng sống rất vui vẻ, càng già càng nghe lời.”
Trong ấn tượng của Tạ Hộ, Tạ Cận từ trước đến giờ vẫn "nghe lời" Vân thị, hiện giờ trở nên "càng nghe lời" thì thật sự không biết "nghe lời" đến trình độ nào?!
/235
|