Hai tiểu thư Tạ gia gả đi đều nằm ngoài dự đoán của mọi người. Tạ Tân bất đắc dĩ, cũng coi như xong, nhưng mà Tạ Hành quả thật có chút khiến người ta thương xót.
Là ả tự hủy danh tiết, nhất định gấp gáp muốn gả, chẳng sợ làm thiếp cũng không tiếc. Hành động này quả thực khiến trưởng bối Tạ gia khó có thể nguôi ngoai.
Tạ Hành từ nhỏ được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa đại phu nhân, đại phu nhân cũng rất chiếu cố ả ta, gần như dựa theo thân phận đích nữ đại phòng mà nuôi dưỡng. Đến tuổi thành thân, không trông cậy vào ả gả cho một thế gia hiển hách, nhưng tối thiểu phải làm chính thất.
Ngược lại, nếu bị người cưỡng ép, đại phu nhân kia còn có khả năng thương tiếc ả, thay ả đi chu toàn một chút, khi nghe là cô nương kia bằng lòng, cũng không chịu nổi, đại phu nhân tức giận, ngay cả của hồi môn cũng không chuẩn bị nhiều, 8 người khiêng đủ rồi, đại phu nhân bực bội nói, ngươi gả đi làm thiếp, đồ cưới nhiều không thích hợp.
Quả thật không thích hợp. Một thứ nữ, lại gả làm thị thiếp, làm sao có thể phung phí lo liệu chứ.
Mà chuyện đó còn không phải chuyện quan trọng, càng không khiến Tạ gia nghĩ tới là, tân lang Lý Trăn nạp thiếp, tâm tình không ổn định, từ cửa hông Tạ phủ hắn gọi đệ đệ Lý Lăng đến đón dâu, nghe nói tân lang thật sự không muốn nạp thị thiếp này, bị trưởng bối trong nhà làm chủ bức bách, cứng rắn bị áp đi bái đường, lúc đưa vào động phòng cũng phải có người bắt đi vào.
Mà vì Tạ Hành làm thiếp, bởi vậy, Tạ gia cũng không có người tham dự hôn lễ của ả, chỉ có hai bà mụ bốn nha hoàn của hồi môn. Vốn dĩ Tạ Ngọc cũng muốn đi đưa gả, lại bị Tôn thị và di nương nàng ngăn cản, nói Tạ Ngọc có phải cũng muốn học theo Tạ Hành làm thiếp, nhất quyết không cho nàng đi.
Tạ Hành lúc này đã hoàn toàn đắc tội Tạ gia, tương lai muốn về nhà mẹ đẻ đều phải nhìn sắc mặt người trong phủ, nhìn xem đại phu nhân có tha thứ cho ả không.
Cũng chỉ có thể bi thảm giấu diếm.
Nhưng mà Tạ Hộ cũng không có tâm tình tốt như vậy đi thông cảm cho Tạ Hành làm thiếp, càng không nói đến, kiếp trước ả cũng làm thiếp, cũng coi như trăm sông đổ về một biển .
Toàn bộ mùa hè, Tạ Hộ đều ở trong phủ của Tạ Tân, nhi tử Đản nhi rốt cuộc đã có tên, gọi Hách Thiệu, hắn vẫn tròn trịa như quả trứng, đã có thể nói mấy từ, biết kêu cha mẹ, còn gọi Tạ Hộ là di, nhưng đối với chữ 'Ăn' là cực kỳ chú ý, vừa mở mắt, liền muốn ăn. Sau đó liền hướng trong ngực Tạ Tân có ý thức lôi kéo y phục Tạ Tân, mỗi lần Hách Phong nhìn thấy cũng thường nói tiểu tử này tương lai nhất định là một người háo sắc, sau đó, Hách Phong liền bị Tạ Tân trừng mắt phạt ngủ trên nhuyễn tháp.
Giữa hè, Tạ Hộ mới trở lại Hầu phủ, mà mùa hè năm nay, Tạ Ngọc cũng định thân, đối phương là đích xuất nhị công tử của đích gia thứ tử tam phẩm Thái Thường khanh gia, mối hôn sự này của Tạ Ngọc rõ ràng tốt hơn nhiều. Ngày định thân trong tháng 3 năm sau, đợi Tạ Ngọc qua sinh thần 16 tuổi thành thân.
Trong tháng 10, Định quốc công phủ Thẩm Thiến cũng xuất giá, gả cho đích trưởng tử trấn quốc tướng quân phủ, biểu tướng quân phủ rất coi trọng tức phụ Thẩm Thiến, hôn lễ diễn ra ở Định quốc công phủ, sau khi làm xong, tân lang tân nương mới có thể trở lại tướng quân phủ làm chính lễ.
Mà Quy nghĩa Hầu phủ tự nhiên cũng nhận thiếp mời, đến tham gia hôn lễ của Thẩm Thiến.
Dọc theo đường đi, Hình thị yêu cầu Tạ Hộ và Vân thị ngồi cùng xe, hai mẹ con nghe lão phu nhân một đường dặn dò, đơn giản chính là nói cô nương Tạ gia tiếp theo là Tạ Hộ, khiến ánh mắt Vân thị sáng lên chút, cho dù có chuyện gì xảy ra, cũng phải tìm cho Tạ Hộ một hôn sự tốt.
Mà Vân thị và Tạ Hộ đều biết, tiêu chuẩn ‘hôn nhân tốt’ trong miệng lão phu nhân Hình thị chính là gia thế hiển hách, Vân thị không dễ dàng nói với bà muốn gả Tạ Hộ quá cao, chỉ có thể kiên trì đáp lại: Con cũng muốn cho A Đồng gả chỗ tốt, nhưng mà, nhị phòng con cũng lo lắng sợ người ta chướng mắt.
Vừa nói như vậy, chân mày Hình thị đều dựng lên:
Nói gì chứ, thầm oán ta bạc đãi nhị phòng các con? Mặc kệ nói như thế nào, Đồng nhi là đích nữ duy nhất của Tạ gia, Tân nương cũng là đích nữ, gả qua loa như vậy, trong lòng ta đau xót, nay đến phiên Đồng nhi, tuyệt đối không thể lại qua loa, đừng nói chi, dung mạo Đồng nhi như vậy, dáng người như vậy, nhân phẩm cùng tài học như vậy, nếu thành thân không tốt, ta sẽ rút chức của con, chính mình đi làm mối cho Đồng nhi.
Vân thị nhìn Tạ Hộ không ngừng cười trộm, nàng được Hình thị nói một hơi như vậy, có chút buồn cười, nàng còn nhớ rõ, khi còn bé Hình thị mắng nàng không ít, nay lại thay đổi mọi chuyện.
Dạ dạ dạ, lão phu nhân đừng lo lắng. Dứt khoát do lão phu nhân thay nha đầu kia chọn người tốt, người cũng biết, con vô dụng, ánh mắt khẳng định không tốt như người, khiến người tự mình làm mối, đó phúc khí nha đầu kia tu luyện mấy kiếp mới được.”
Vân thị nói ra lời nói này, khiến Tạ Hộ nhìn với cặp mắt khác xưa. Quả nhiên là suốt ngày được lão cha khai sáng, lên tiếng rất thuyết phục.
Hình thị liếc mắt nhìn nàng, trêu ghẹo nói: Đừng nghĩ lười biếng, êm đẹp biết không? Nói Vân thị còn chưa đủ, lại không yên lòng dặn dò Tạ Hộ một câu: Còn con nữa, sang năm đã 15, là đại cô nương, hôn sự của mình cũng phải do chính mình chọn lựa, đừng ngượng ngùng, cô nương gia rụt rè là không sai, nhưng đôi khi quá rụt rè lại thiệt thòi, không có kiên cường, biết không?
... Tạ Hộ đối với lời này của Hình thị không biết nói lời gì, lại cũng khôn ngoan không muốn tranh cãi với bà, học bộ dạng Vân thị, thuận theo gật đầu, nói: Dạ. A Đồng biết .
Hình thị lúc này mới hài lòng buông tha mẹ con nàng.
Xe ngựa chạy một đường, Hình thị nhìn đôi mẹ con này, Vân thị tuy rằng chỉ là thứ nữ tri phủ ngũ phẩm, nhưng mà tính tình và dung mạo đều rất tốt, khi gả vào Hầu phủ thì Hình thị cũng không ép buộc, nhưng Vân thị lại thủy chung đối với bà kính cẩn, không giống đại phòng và tam phòng, lúc nào cũng ra vẻ.
Đến mấy năm gần đây, bọn họ đều chẳng nên trò trống, một người ỷ là đích trưởng tử, tương lai được kế vị, một người ỷ vào lão hầu gia sủng ái, hai phòng đều càng không để bà vào mắt, chỉ có nhị phòng này, mấy năm gần đây cũng có phát tài nhưng Vân thị và Tạ Cận vẫn cung kính đối với mình, mà Đồng nhi, càng ngày càng được lòng của bà.
Dung mạo trổ mã xinh đẹp như vậy, mà trên người lại không có bất kỳ kiêu căng, tính tình giống như thừa hưởng từ Vân thị, tương lai cũng nhất định là tức phụ chủ mẫu vui vẻ. Trong xe ngựa ánh sáng mờ tối, nhưng dù cho như vậy, đều không thể che đậy vẻ đẹp của nha đầu kia, phảng phất trên người có một tầng ánh sáng, dù trong hoàn cảnh nào, đều có thể khiến người ta phải liếc nhìn nàng, sau đó bị vẻ đẹp rực rỡ kia quyến rũ, không thể kiềm chế mà đắm chìm vào bên trong vẻ đẹp trắng nõn thơm ngát kia.
Bà dám nói, tương lai tôn nữ này nhất định chính là chỗ dựa của Tạ gia, Hình thị mặc sức tưởng tượng như thế.
***
Đích trưởng nữ Thẩm gia thành thân, người đến chúc mừng nối liền không dứt, chỉ là xe ngựa, cũng đem một con phố trước cổng quốc công chật như nêm, cuối cùng một nhóm người quốc công phủ ra cửa chào hỏi, sau đó lại khai thông để các tân khách mới dễ dàng đi vào.
Tạ gia đi theo Hình thị, mỗi một lần đến Định quốc công phủ đều được mời đến trước mặt lão thái quân hành lễ, lão thái quân trọng lễ nghi, đối với những tiểu bối chưa bao giờ keo kiệt, Tạ Ngọc dẫn Tạ Hộ và Tạ Xước đến hành lễ lão thái quân, theo thường lệ được hai thanh kim đậu và kim lạc*, khiến Tạ Xước mừng rỡ cười toe toét.
Các cô nương lui xuống, lão thái quân để nha hoàn mời Hình thị vào nội gian, sau đó cho lui hết, chỉ còn lại hai lão bà nói chuyện.
Ngũ cô nương nhà muội, nhân phẩm thế nào?
Lão thái quân hôm nay là chủ nhân, cũng không muốn dông dài với Hình thị, vì thế hỏi thẳng vào vấn đề, không có ân cần hỏi han mà thẳng thắn hỏi.
Mắt Hình thị sáng lên, nói:
Đồng nhi à. Nhân phẩm tất nhiên là tốt, như thế nào?
Lão thái quân mở mắt nhìn nhìn Hình thị, nói: Quả thật tốt, vậy sao lão phu nhân Tĩnh An hầu phủ lại nói những lời kia với ta?”
Hình thị không hiểu: Nói gì?”
Khoảng 3, 4 tháng trước, có phải ngũ cô nương bị bắt cóc? Còn đi vào hoa lâu?
Lão thái quân nói như thế.
Hình thị bối rối: Không có. Lão thái quân người nghe ai nói vậy ? Cái này không phải vu cáo sao? Ta cho tới bây giờ chưa nghe nói qua Đồng nhi gặp chuyện đó. Lão phụ này, lần tới đừng cho ta thấy bà ta!
Tuy rằng Hình thị nói như vậy, thật ra trong lòng cũng đập thình thịch, bởi vì nếu chuyện này đã truyền đến trong tai lão thái quân, rất có khả năng tin tức này đã truyền ra, nói như vậy, nếu Đồng nhi định thân, chỉ sợ sẽ tạo thành trở ngại không nhỏ, chuyện này liên quan đến tiền đồ Tạ gia, Hình thị sao có thể không tức giận chứ.
Lão thái quân biết tính tình muội muội, khuyên bảo nói: Chớ nóng vội mà nổi giận, muội chỉ cần nói cho ta biết, có chuyện này hay không?
Hình thị có chút chột dạ, bởi vì bà nhớ rõ 3, 4 tháng trước quả thật Đồng nhi xảy ra chuyện, nếu Tạ Cận có ý gạt bà, bà cũng không có biện pháp biết, nhưng ở trước mặt lão thái quân vẫn che lấp sự lo lắng, quyết đoán lắc đầu:
Căn bản không thể nào! Ta thay nha đầu kia đảm bảo!
Lão thái quân là người tinh ý, thấy vẻ mặt Hình thị như thế liền biết trong lòng bà cũng không chắc chắn, lúc này đã hiểu, rũ mắt xuống không nói gì nữa.
Cùng Hình thị ra khỏi gian phòng, Hình thị cũng không rõ rốt cuộc lão thái quân có ý tứ gì. Là muốn làm mai cho Đồng nhi hay muốn cản trở hôn sự của Đồng nhi?
Thật là không hiểu nổi.
***
Bên này, Tạ Hộ nhàm chán đợi ở trong phòng, liền đi dạo hoa viên một chút. Hôm nay đại đa số các cô nương đều quay quanh Thẩm Thiến trong khuê phòng xuất giá. Tạ Hộ và Thẩm Thiến không có giao tình, cho nên cũng không có ý định đi tìm náo nhiệt, mà chắc chắn Tạ Ngọc ở nơi đó. Tạ Xước nghe Tạ Ngọc nói trong đó có hồng bao, lúc nãy rất hứng thú, nhất định muốn đi theo Tạ Ngọc cùng xem tân nương tử.
Tạ Hộ đi ở trong vườn, định đến bên hồ nhìn cá chép, ai ngờ, vừa đi qua một núi giả, đột nhiên liền bị một cái cánh tay cường thế kéo vào hòn giả sơn.
Tạ Hộ sợ tới mức thét chói tai, lại lập tức bị người che miệng, giọng nói quen thuộc vang lên bên tai:
Đừng kêu, là ta.
Chủ, chủ tử?
Là ả tự hủy danh tiết, nhất định gấp gáp muốn gả, chẳng sợ làm thiếp cũng không tiếc. Hành động này quả thực khiến trưởng bối Tạ gia khó có thể nguôi ngoai.
Tạ Hành từ nhỏ được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa đại phu nhân, đại phu nhân cũng rất chiếu cố ả ta, gần như dựa theo thân phận đích nữ đại phòng mà nuôi dưỡng. Đến tuổi thành thân, không trông cậy vào ả gả cho một thế gia hiển hách, nhưng tối thiểu phải làm chính thất.
Ngược lại, nếu bị người cưỡng ép, đại phu nhân kia còn có khả năng thương tiếc ả, thay ả đi chu toàn một chút, khi nghe là cô nương kia bằng lòng, cũng không chịu nổi, đại phu nhân tức giận, ngay cả của hồi môn cũng không chuẩn bị nhiều, 8 người khiêng đủ rồi, đại phu nhân bực bội nói, ngươi gả đi làm thiếp, đồ cưới nhiều không thích hợp.
Quả thật không thích hợp. Một thứ nữ, lại gả làm thị thiếp, làm sao có thể phung phí lo liệu chứ.
Mà chuyện đó còn không phải chuyện quan trọng, càng không khiến Tạ gia nghĩ tới là, tân lang Lý Trăn nạp thiếp, tâm tình không ổn định, từ cửa hông Tạ phủ hắn gọi đệ đệ Lý Lăng đến đón dâu, nghe nói tân lang thật sự không muốn nạp thị thiếp này, bị trưởng bối trong nhà làm chủ bức bách, cứng rắn bị áp đi bái đường, lúc đưa vào động phòng cũng phải có người bắt đi vào.
Mà vì Tạ Hành làm thiếp, bởi vậy, Tạ gia cũng không có người tham dự hôn lễ của ả, chỉ có hai bà mụ bốn nha hoàn của hồi môn. Vốn dĩ Tạ Ngọc cũng muốn đi đưa gả, lại bị Tôn thị và di nương nàng ngăn cản, nói Tạ Ngọc có phải cũng muốn học theo Tạ Hành làm thiếp, nhất quyết không cho nàng đi.
Tạ Hành lúc này đã hoàn toàn đắc tội Tạ gia, tương lai muốn về nhà mẹ đẻ đều phải nhìn sắc mặt người trong phủ, nhìn xem đại phu nhân có tha thứ cho ả không.
Cũng chỉ có thể bi thảm giấu diếm.
Nhưng mà Tạ Hộ cũng không có tâm tình tốt như vậy đi thông cảm cho Tạ Hành làm thiếp, càng không nói đến, kiếp trước ả cũng làm thiếp, cũng coi như trăm sông đổ về một biển .
Toàn bộ mùa hè, Tạ Hộ đều ở trong phủ của Tạ Tân, nhi tử Đản nhi rốt cuộc đã có tên, gọi Hách Thiệu, hắn vẫn tròn trịa như quả trứng, đã có thể nói mấy từ, biết kêu cha mẹ, còn gọi Tạ Hộ là di, nhưng đối với chữ 'Ăn' là cực kỳ chú ý, vừa mở mắt, liền muốn ăn. Sau đó liền hướng trong ngực Tạ Tân có ý thức lôi kéo y phục Tạ Tân, mỗi lần Hách Phong nhìn thấy cũng thường nói tiểu tử này tương lai nhất định là một người háo sắc, sau đó, Hách Phong liền bị Tạ Tân trừng mắt phạt ngủ trên nhuyễn tháp.
Giữa hè, Tạ Hộ mới trở lại Hầu phủ, mà mùa hè năm nay, Tạ Ngọc cũng định thân, đối phương là đích xuất nhị công tử của đích gia thứ tử tam phẩm Thái Thường khanh gia, mối hôn sự này của Tạ Ngọc rõ ràng tốt hơn nhiều. Ngày định thân trong tháng 3 năm sau, đợi Tạ Ngọc qua sinh thần 16 tuổi thành thân.
Trong tháng 10, Định quốc công phủ Thẩm Thiến cũng xuất giá, gả cho đích trưởng tử trấn quốc tướng quân phủ, biểu tướng quân phủ rất coi trọng tức phụ Thẩm Thiến, hôn lễ diễn ra ở Định quốc công phủ, sau khi làm xong, tân lang tân nương mới có thể trở lại tướng quân phủ làm chính lễ.
Mà Quy nghĩa Hầu phủ tự nhiên cũng nhận thiếp mời, đến tham gia hôn lễ của Thẩm Thiến.
Dọc theo đường đi, Hình thị yêu cầu Tạ Hộ và Vân thị ngồi cùng xe, hai mẹ con nghe lão phu nhân một đường dặn dò, đơn giản chính là nói cô nương Tạ gia tiếp theo là Tạ Hộ, khiến ánh mắt Vân thị sáng lên chút, cho dù có chuyện gì xảy ra, cũng phải tìm cho Tạ Hộ một hôn sự tốt.
Mà Vân thị và Tạ Hộ đều biết, tiêu chuẩn ‘hôn nhân tốt’ trong miệng lão phu nhân Hình thị chính là gia thế hiển hách, Vân thị không dễ dàng nói với bà muốn gả Tạ Hộ quá cao, chỉ có thể kiên trì đáp lại: Con cũng muốn cho A Đồng gả chỗ tốt, nhưng mà, nhị phòng con cũng lo lắng sợ người ta chướng mắt.
Vừa nói như vậy, chân mày Hình thị đều dựng lên:
Nói gì chứ, thầm oán ta bạc đãi nhị phòng các con? Mặc kệ nói như thế nào, Đồng nhi là đích nữ duy nhất của Tạ gia, Tân nương cũng là đích nữ, gả qua loa như vậy, trong lòng ta đau xót, nay đến phiên Đồng nhi, tuyệt đối không thể lại qua loa, đừng nói chi, dung mạo Đồng nhi như vậy, dáng người như vậy, nhân phẩm cùng tài học như vậy, nếu thành thân không tốt, ta sẽ rút chức của con, chính mình đi làm mối cho Đồng nhi.
Vân thị nhìn Tạ Hộ không ngừng cười trộm, nàng được Hình thị nói một hơi như vậy, có chút buồn cười, nàng còn nhớ rõ, khi còn bé Hình thị mắng nàng không ít, nay lại thay đổi mọi chuyện.
Dạ dạ dạ, lão phu nhân đừng lo lắng. Dứt khoát do lão phu nhân thay nha đầu kia chọn người tốt, người cũng biết, con vô dụng, ánh mắt khẳng định không tốt như người, khiến người tự mình làm mối, đó phúc khí nha đầu kia tu luyện mấy kiếp mới được.”
Vân thị nói ra lời nói này, khiến Tạ Hộ nhìn với cặp mắt khác xưa. Quả nhiên là suốt ngày được lão cha khai sáng, lên tiếng rất thuyết phục.
Hình thị liếc mắt nhìn nàng, trêu ghẹo nói: Đừng nghĩ lười biếng, êm đẹp biết không? Nói Vân thị còn chưa đủ, lại không yên lòng dặn dò Tạ Hộ một câu: Còn con nữa, sang năm đã 15, là đại cô nương, hôn sự của mình cũng phải do chính mình chọn lựa, đừng ngượng ngùng, cô nương gia rụt rè là không sai, nhưng đôi khi quá rụt rè lại thiệt thòi, không có kiên cường, biết không?
... Tạ Hộ đối với lời này của Hình thị không biết nói lời gì, lại cũng khôn ngoan không muốn tranh cãi với bà, học bộ dạng Vân thị, thuận theo gật đầu, nói: Dạ. A Đồng biết .
Hình thị lúc này mới hài lòng buông tha mẹ con nàng.
Xe ngựa chạy một đường, Hình thị nhìn đôi mẹ con này, Vân thị tuy rằng chỉ là thứ nữ tri phủ ngũ phẩm, nhưng mà tính tình và dung mạo đều rất tốt, khi gả vào Hầu phủ thì Hình thị cũng không ép buộc, nhưng Vân thị lại thủy chung đối với bà kính cẩn, không giống đại phòng và tam phòng, lúc nào cũng ra vẻ.
Đến mấy năm gần đây, bọn họ đều chẳng nên trò trống, một người ỷ là đích trưởng tử, tương lai được kế vị, một người ỷ vào lão hầu gia sủng ái, hai phòng đều càng không để bà vào mắt, chỉ có nhị phòng này, mấy năm gần đây cũng có phát tài nhưng Vân thị và Tạ Cận vẫn cung kính đối với mình, mà Đồng nhi, càng ngày càng được lòng của bà.
Dung mạo trổ mã xinh đẹp như vậy, mà trên người lại không có bất kỳ kiêu căng, tính tình giống như thừa hưởng từ Vân thị, tương lai cũng nhất định là tức phụ chủ mẫu vui vẻ. Trong xe ngựa ánh sáng mờ tối, nhưng dù cho như vậy, đều không thể che đậy vẻ đẹp của nha đầu kia, phảng phất trên người có một tầng ánh sáng, dù trong hoàn cảnh nào, đều có thể khiến người ta phải liếc nhìn nàng, sau đó bị vẻ đẹp rực rỡ kia quyến rũ, không thể kiềm chế mà đắm chìm vào bên trong vẻ đẹp trắng nõn thơm ngát kia.
Bà dám nói, tương lai tôn nữ này nhất định chính là chỗ dựa của Tạ gia, Hình thị mặc sức tưởng tượng như thế.
***
Đích trưởng nữ Thẩm gia thành thân, người đến chúc mừng nối liền không dứt, chỉ là xe ngựa, cũng đem một con phố trước cổng quốc công chật như nêm, cuối cùng một nhóm người quốc công phủ ra cửa chào hỏi, sau đó lại khai thông để các tân khách mới dễ dàng đi vào.
Tạ gia đi theo Hình thị, mỗi một lần đến Định quốc công phủ đều được mời đến trước mặt lão thái quân hành lễ, lão thái quân trọng lễ nghi, đối với những tiểu bối chưa bao giờ keo kiệt, Tạ Ngọc dẫn Tạ Hộ và Tạ Xước đến hành lễ lão thái quân, theo thường lệ được hai thanh kim đậu và kim lạc*, khiến Tạ Xước mừng rỡ cười toe toét.
Các cô nương lui xuống, lão thái quân để nha hoàn mời Hình thị vào nội gian, sau đó cho lui hết, chỉ còn lại hai lão bà nói chuyện.
Ngũ cô nương nhà muội, nhân phẩm thế nào?
Lão thái quân hôm nay là chủ nhân, cũng không muốn dông dài với Hình thị, vì thế hỏi thẳng vào vấn đề, không có ân cần hỏi han mà thẳng thắn hỏi.
Mắt Hình thị sáng lên, nói:
Đồng nhi à. Nhân phẩm tất nhiên là tốt, như thế nào?
Lão thái quân mở mắt nhìn nhìn Hình thị, nói: Quả thật tốt, vậy sao lão phu nhân Tĩnh An hầu phủ lại nói những lời kia với ta?”
Hình thị không hiểu: Nói gì?”
Khoảng 3, 4 tháng trước, có phải ngũ cô nương bị bắt cóc? Còn đi vào hoa lâu?
Lão thái quân nói như thế.
Hình thị bối rối: Không có. Lão thái quân người nghe ai nói vậy ? Cái này không phải vu cáo sao? Ta cho tới bây giờ chưa nghe nói qua Đồng nhi gặp chuyện đó. Lão phụ này, lần tới đừng cho ta thấy bà ta!
Tuy rằng Hình thị nói như vậy, thật ra trong lòng cũng đập thình thịch, bởi vì nếu chuyện này đã truyền đến trong tai lão thái quân, rất có khả năng tin tức này đã truyền ra, nói như vậy, nếu Đồng nhi định thân, chỉ sợ sẽ tạo thành trở ngại không nhỏ, chuyện này liên quan đến tiền đồ Tạ gia, Hình thị sao có thể không tức giận chứ.
Lão thái quân biết tính tình muội muội, khuyên bảo nói: Chớ nóng vội mà nổi giận, muội chỉ cần nói cho ta biết, có chuyện này hay không?
Hình thị có chút chột dạ, bởi vì bà nhớ rõ 3, 4 tháng trước quả thật Đồng nhi xảy ra chuyện, nếu Tạ Cận có ý gạt bà, bà cũng không có biện pháp biết, nhưng ở trước mặt lão thái quân vẫn che lấp sự lo lắng, quyết đoán lắc đầu:
Căn bản không thể nào! Ta thay nha đầu kia đảm bảo!
Lão thái quân là người tinh ý, thấy vẻ mặt Hình thị như thế liền biết trong lòng bà cũng không chắc chắn, lúc này đã hiểu, rũ mắt xuống không nói gì nữa.
Cùng Hình thị ra khỏi gian phòng, Hình thị cũng không rõ rốt cuộc lão thái quân có ý tứ gì. Là muốn làm mai cho Đồng nhi hay muốn cản trở hôn sự của Đồng nhi?
Thật là không hiểu nổi.
***
Bên này, Tạ Hộ nhàm chán đợi ở trong phòng, liền đi dạo hoa viên một chút. Hôm nay đại đa số các cô nương đều quay quanh Thẩm Thiến trong khuê phòng xuất giá. Tạ Hộ và Thẩm Thiến không có giao tình, cho nên cũng không có ý định đi tìm náo nhiệt, mà chắc chắn Tạ Ngọc ở nơi đó. Tạ Xước nghe Tạ Ngọc nói trong đó có hồng bao, lúc nãy rất hứng thú, nhất định muốn đi theo Tạ Ngọc cùng xem tân nương tử.
Tạ Hộ đi ở trong vườn, định đến bên hồ nhìn cá chép, ai ngờ, vừa đi qua một núi giả, đột nhiên liền bị một cái cánh tay cường thế kéo vào hòn giả sơn.
Tạ Hộ sợ tới mức thét chói tai, lại lập tức bị người che miệng, giọng nói quen thuộc vang lên bên tai:
Đừng kêu, là ta.
Chủ, chủ tử?
/235
|