3 ngày sau, Thẩm gia đưa tam thư* đến, sau khi chuẩn bị một nửa, lại tính toán ngày sinh tháng đẻ của hai người, là đại cát, một hồi bận rộn, Thẩm gia đưa sính lễ theo quy củ đích nữ đến.
Tạ gia nói Tạ Hộ vừa mới 15, muốn ở quý phủ mấy ngày, chọn tháng 3 năm sau chẳng qua Thẩm gia lại nói thẳng tuổi tác Thẩm Hấp không nhỏ nữa, nếu lại đợi thêm một năm, lại phí hoài, muốn mau chóng thành hôn, liền đề xuất tháng 6 năm nay tới cửa. Tạ Cận và Vân thị thương lượng một hồi, cuối cùng quyết định vào mùng 6 tháng 8, kết thúc mọi lễ nghi, đến lúc này bên phía nhà gái chỉ cần chờ ngày nhà trai đến, rước dâu là được.
Hai nhà Thẩm Tạ tụ họp một chỗ, bàn luận suốt cả một ngày, lòng Tạ Hộ cũng bị dày vò một ngày, tam thư lục lễ* xong phân nửa, Tạ Hộ không còn việc gì, nàng chỉ có thể thông qua nha hoàn báo cáo biết được tiến triển, mà trên thực tế, tuy nói nàng thành thân, nhưng mà, ngày đó đưa tam thư đến, Hình thị liền nhận, báo cho tổ tiên, đương sự Tạ Hộ, ngay cả hôn thư dài ngắn thế nào đều chưa nhìn thấy.
Từ ngày hôm sau, Tạ Hộ bắt đầu bận rộn.
Đầu tiên là đo để làm y phục cưới, lại tính toán của hồi môn, mấy năm gần đây nhị phòng nhờ vào quan hệ của Tạ Thiều mà không cần phải gấp gáp về bạc như trước, cho nên, cho dù sính lễ cho Vinh An quận vương phủ lớn như vậy, thêm Tạ Hộ xuất giá, nhị phòng vẫn tin tưởng có thể sắm sửa của hồi môn.
Đầu tiên Vân thị lấy ra 2000 lượng bạc, mua đồ cưới, đồ trang sức không lo, tất cả đều do Tạ Thiều đặt, dù sao Tạ Hộ là nhị lão bản, các tinh phẩm tốt nhất của Đa Bảo các đều được chọn lựa, Tạ Thiều còn gọi các công tượng của Đa Bảo Các, chế tạo ra 8 bộ trang sức kiểu dáng mới mẻ độc đáo, không bán, có chừng 8 bộ giới hạn, có thể thấy giá trị của nó thế nào. Tạ Thiều cho Tạ Hộ 6 bộ làm đồ cưới, cất 2 bộ còn lại trong phòng, giữ cho thê tử hắn sắp thú tháng sau.
Lại nói bên Hình thị, không phải lần đầu tiên Tạ gia gả nữ nhi, nhưng mà, mỗi một lần Hình thị trở về sẽ tăng thêm của hồi môn, không tốn bao nhiêu nhưng có lẽ do bà hài lòng với hôn sự này của Tạ Hộ, phá lệ tăng thêm của hồi môn cho nàng, hơn nữa vốn dĩ bà đã nâng thành 6 phần, nói cách khác, một mình Hình thị đã cho Tạ Hộ 12 phần hồi môn, khiến Vân thị vui mừng khôn xiết, đến chỗ Hình thị tạ ơn rối rít.
Từ lúc quyết định ngày thành thân cùng Thẩm gia, Tạ Hộ theo yêu cầu của Tạ Cận, được đưa đến bên người Hình thị học quy củ quản gia, Hình thị cũng an bài đại phu nhân cùng đi. Chuyện của Tạ Phủ, tuy do Hình thị chủ quản, nhưng những sản nghiệp lớn, thôn trang cửa hàng, tất cả đều do đại phu nhân nắm ở trong tay, Tạ Hộ muốn học cách quản gia, cần phải học ở chỗ đại phu nhân.
Đại phu nhân đối với chuyện Tạ Hộ gả cho Thẩm gia cảm thấy có vẻ ngoài ý muốn, nhưng đại phu nhân cũng là người thức thời, mặc kệ Tạ Hộ làm sao có được cửa hôn sự này, nàng đã làm được, nếu bà làm rối mọi chuyện lên cũng chẳng được gì, hai nhà đã trao đổi thiếp canh*, coi như ván đã đóng thuyền.
Tạ Hộ lại là đích nữ nhị phòng, Tạ Cận và Tạ Thai lại là huynh đệ ruột thịt, mấy năm gần đây lão nhị không ngừng tiến xa, nói không chừng sau này đại phòng bọn họ còn phải nhờ ông giúp đỡ, vì vậy đối với hôn sự của Tạ Hộ, đại phu nhân không chỉ không phản đối, ngược lại còn kiên nhẫn, Hình thị muốn dạy cái gì, bà dạy cái đó, hơn nữa còn chủ động tăng thêm của hồi môn cho Tạ Hộ.
Ngày hôm đó sau khi Tạ Hộ nghe đại phu nhân dạy cách xử lý quan hệ hạ nhân trong phủ như thế nào thì đến gần buổi trưa , Hình thị liền giữ hai người ở chủ viện ăn cơm, đại phu nhân nói đại lão gia muốn hầu hạ, không thể ở lại. Hình thị cũng không miễn cưỡng, cho bà trở về, Tạ Hộ cũng muốn đi, lại bị Hình thị giữ lại, Tạ Hộ thấy Hình thị như vậy, liền biết bà có lời muốn nói với mình.
Dùng cơm xong, Hình thị dẫn Tạ Hộ vào trong phòng, nắm tay Tạ Hộ, nói:
Ta cũng không có gì tốt tặng cho con, con lẻ loi một mình gả tới Thẩm gia, tuổi tác còn nhỏ, ta không yên tâm. Hôm kia ta xem xét mấy người lanh lợi , ta gọi các nàng đến, để con nhìn một chút, nếu hợp mắt thì đưa đến Thẩm gia, bên cạnh có nhiều người giúp cũng tốt, nếu có chuyện gì cũng đỡ cực, có việc gì cứ sai các nàng làm, đừng ngại.
Hình thị nói những lời này, nếu Tạ Hộ không rõ, thì thật khờ. Đây là chọn nha hoàn cho nàng sao?
Hình thị triệu hồi một tiếng, từ bên ngoài liền có một ma ma béo đi tới, phía sau dẫn bốn nha đầu xinh đẹp, quan trọng không chỉ xinh đẹp mà mỗi người đều có dáng người tốt, giống như là đào mật trưởng thành, đầy đặn, kiều diễm.
Tạ Hộ theo bản năng nhìn lại mình, 15 tuổi là thời điểm trổ mã, nhưng mà, trước ngực không có gì để nhìn, cũng không biết tại sao, dáng người Vân thị đặc biệt tốt, trước tấn công sau phòng thủ, nhưng Tạ Hộ đến tuổi dậy thì vóc người cao lên, chỉ có địa phương muốn nhấp nhô lại bằng phẳng.
Lão phu nhân, người đã dẫn tới, để cho các nàng tự báo danh với ngũ tiểu thư?
Ma ma béo kia nói một lời với Hình thị, Hình thị gật gật đầu, đồng ý , bốn cô nương thay phiên báo tên của mình, tất cả đều có chữ lót là “Xuân”, theo thứ tự thì trái sang phải Xuân Hỉ, Xuân Vinh, Xuân Hiểu, Xuân Bình. Tạ Hộ nhìn các nàng không nói gì, Hình thị và ma ma béo kia đưa mắt nhìn nhau, Hình thị lên tiếng nói:
Tốt lắm. Sau này các ngươi là người của ngũ tiểu thư, sau này tận tâm hầu hạ chủ tử, thay tiểu thư san sẻ công việc mới là nha hoàn tốt, có biết hay không?
Bốn nha đầu hành lễ với Hình thị: Dạ.
Hình thị vừa nhìn về phía Tạ Hộ, nói: Được rồi, hôm nay giữ con lại là vì chuyện này, con đưa các nàng về cho mẫu thân xem, đợi đến tháng 8 Thẩm gia đến cầu hôn thì lại đem các nàng theo, đến Thẩm gia, con cũng dễ dàng hơn, có người giúp đỡ, chẳng qua chỉ là mấy nha hoàn, khế bán thân của các nàng ta đưa cho con, con muốn sai bảo thế nào cũng được, không có chuyện gì to tát đâu. Ta cũng mệt mỏi rồi, con trở về đi.
...
Tạ Hộ bất đắc dĩ nhìn Hình thị, từ đầu tới cuối, Hình thị không có hỏi ý của nàng, nhưng mà chuyện này, dù Hình thị có hỏi hay không, Tạ Hộ cũng chỉ có thể tiếp thu, dù sao Hình thị là chủ mẫu, bà chọn nha hoàn cho nữ nhân xuất giá cũng là chuyện bình thường, cũng may Hình thị giao khế bán thân của các nàng cho nàng, đến lúc đó muốn điều động thế nào, dạy dỗ ra sao, thì cứ việc làm.
Có điều chỉ có mấy nha hoàn, nếu chủ tử coi trọng, đó cũng là vận may của các nàng. Thật ra Tạ Hộ còn không bận tâm để ý, đừng nói chi là, trong suy nghĩ không hề cảm thấy dựa vào bốn nha đầu này liền có thể trèo lên giường chủ tử.
Năm đó trong hậu cung chủ tử, mỹ nhân khuynh thành nhiều vô kể, đầy đặn mỏng manh, cái gì cần có đều có, lại chưa từng thấy chủ tử để lộ ra biểu cảm với người nào ? Cho nên nói, Hình thị quá ngây thơ rồi, không phải cứ đưa mấy nha hoàn có thể thành chuyện!
Cho nên, Tạ Hộ thoải mái nhận mấy nha hoàn này, đường hoàng mang về chủ viện nhị phòng, ai ngờ Vân thị vừa thấy mấy nha hoàn này, lập tức nhíu mày, lôi kéo Tạ Hộ hỏi rõ các nàng ở đâu, Tạ Hộ nói thật, không nghĩ tới Vân thị còn kích động hơn so với nàng.
Sao có thể như vậy? A Đồng, con thật hồ đồ! Biết rõ các nàng là gì, còn thu các nàng, con thật là…ai da, sao ta lại sinh ra một nha đầu ngốc như con, sốt ruột muốn chết!”
Nhìn Vân thị xoay tới xoay lui trong sảnh, Tạ Hộ chỉ cảm thấy chóng mặt, liền nói một câu với bà:
Mẹ, chẳng qua chỉ là mấy nha hoàn thôi, lão phu nhân nói sẽ đưa khế bán thân cho con, không có chuyện gì đâu.
Vân thị nghe, biểu tình nghiêm khắc nhìn Tạ Hộ, nói:
Con quả nhiên là tiểu nha đầu! Người đứng bên cạnh tránh đi còn không kịp, con còn tốt bụng không nói hai lời đã nhận người, còn nói không có chuyện gì, con biết các nàng sẽ làm gì không ? Nói khó nghe chút, chính là đi theo đoạt nam nhân của con. Sao lại làm vậy? Nam nhân lúc gấp, mới sẽ không quản các nàng là ai, chờ bọn họ được sủng ái, con sẽ biết thế nào là sống khổ sở.”
Tạ Hộ vô tội chớp chớp mắt to nhìn Vân thị, nói: Không đến mức vậy chứ.
Vân thị nổi trận lôi đình: Cái gì không đến mức? Con cũng không nhìn xem lão phu nhân chọn cho con đều là những người nào, bộ ngực lớn, eo nhỏ, mông tròn, dáng người như vậy, đừng nói là không sợ nam nhân trẻ tuổi chịu không nổi, cha con lớn tuổi như vậy, ta còn không cho phép bên người có người như vậy, con còn nói không đến mức, không nhìn xem mình có gì, ngoại trừ gương mặt có thể nhìn, dáng người con có thể so với các nàng sao? Đã vậy con còn bày ra bộ dạng không có chuyện gì, thường ngày thấy thông minh, chuyện lớn liền hồ đồ!
Tạ Hộ bị Vân thị nói á khẩu không trả lời được, nâng mắt nhìn dáng người Vân thị, lại nhìn mình, đâu phải nàng không muốn, không phải do ông trời không cho sao?
Vừa lúc Tạ Cận từ bên ngoài trở về, thấy bốn nha hoàn trong viện, liền đi tới hỏi Vân thị: Ồ, nha hoàn từ đâu vậy?
Vân thị tức giận nhìn ông, nói: Nha hoàn gì, chàng không có việc nhìn lung tung gì chứ?”
...
Tạ Cận không lời gì để nói, chẳng qua ông thuận miệng hỏi một câu. Vân thị lại khẩn trương như vậy, thấy thê tử tức giận cũng vẫn thướt tha. Tạ Cận biết tính tình Vân thị thường ngày tất tốt, dịu dàng như nước, ngoại trừ lúc ghen thì cực kỳ lợi hại, mặt khác đều tốt, xinh đẹp không có tâm kế, dáng người lại chăm sóc rất tốt, trong khuê phòng cũng phóng túng, dù từng tuổi này, Tạ Cận đối với thê tử vẫn rất nhiệt tình, đời này ông không có hi vọng vào điều gì, chỉ muốn cả đời này dỗ dành một nữ nhân là tốt lắm rồi.
Bị Vân thị mắng một câu, Tạ Cận không tức giận, sờ sờ mũi, tự động đến thư phòng, quả nhiên ra cửa sảnh cũng chưa từng liếc nhìn mấy nha hoàn đầy đặn kia.
Hiện tại Vân thị cũng không có thời gian tức giận với tướng công, nay việc cấp bách là giải quyết mấy nha hoàn này, cũng chỉ ở phương diện này bà mới làm việc có chút quyết đoán , nói: Không được, nha hoàn này không thể nhận, nay con còn nhỏ chưa hiểu chuyện, ta cũng không thể để con tiếp tục như vậy. Lão phu nhân cũng quá phận, con chưa gả đi, bà ta đã tính kế, chuyện khác thì được chỉ có chuyện này, ta tuyệt đối không đồng ý! Thức ăn có thể cùng ăn, nam nhân tuyệt không thể dùng chung!”
Nói xong những lời này, Vân thị giận đùng đùng rời khỏi sảnh, lạnh lùng rời khỏi viện, lấy tư thế chủ mẫu nhị phòng, mang theo mấy nha hoàn hầu hạ, sau đó giống như áp giải phạm nhân, đưa bốn nha hoàn kia tới chủ viện.
Tạ Hộ muốn đi cùng lại bị Vân thị hiếm khi hung dữ đuổi trở về, quả thật, loại tình huống này, Tạ Hộ đi không thích hợp, bởi vì Hình thị rất có khả năng sẽ đá sang Tạ Hộ, đến thời điểm đó Tạ Hộ lại bị gian nan kẹp ở giữa.
Vân thị hoàn thành sứ mệnh, chưa đến giờ Tuất mới hoàn toàn khiến Hình thị thu về những nha hoàn kia, nghe nói suốt một buổi chiều Vân thị rơi nước mắt, từ nhị phòng khó xử, nói đến Tạ Hộ không hiểu chuyện, sau đó dùng thái độ cứng rắn, trả bốn nha hoàn kia về, nói nếu như Hình thị tiếp tục, lần tới bà thật sự đưa mấy nha hoàn đó đến phòng bếp, muốn đưa nha hoàn theo nữ nhi xuất giá, trừ phi bước qua xác của bà, bằng không, tuyệt đối không có khả năng!
Tạ Hộ khiếp sợ vì sức chiến đấu của mẫu thân nhà mình. Trong lòng cũng rất cảm động, trên đời này, cũng chỉ có mình mẫu thân có thể vì nàng mà làm chuyện này.
Tác giả có lời muốn nói: Vân thị thật khí phách!
Thật ra nữ chính không phải không hiểu chuyện mà vì kiếp trước nàng đã chứng kiến phi tử bên người chủ tử ra sao. Đừng nói chi 4 nha hoàn này chỉ là gà rừng sao có thể so với phượng hoàng chứ!
Tạ gia nói Tạ Hộ vừa mới 15, muốn ở quý phủ mấy ngày, chọn tháng 3 năm sau chẳng qua Thẩm gia lại nói thẳng tuổi tác Thẩm Hấp không nhỏ nữa, nếu lại đợi thêm một năm, lại phí hoài, muốn mau chóng thành hôn, liền đề xuất tháng 6 năm nay tới cửa. Tạ Cận và Vân thị thương lượng một hồi, cuối cùng quyết định vào mùng 6 tháng 8, kết thúc mọi lễ nghi, đến lúc này bên phía nhà gái chỉ cần chờ ngày nhà trai đến, rước dâu là được.
Hai nhà Thẩm Tạ tụ họp một chỗ, bàn luận suốt cả một ngày, lòng Tạ Hộ cũng bị dày vò một ngày, tam thư lục lễ* xong phân nửa, Tạ Hộ không còn việc gì, nàng chỉ có thể thông qua nha hoàn báo cáo biết được tiến triển, mà trên thực tế, tuy nói nàng thành thân, nhưng mà, ngày đó đưa tam thư đến, Hình thị liền nhận, báo cho tổ tiên, đương sự Tạ Hộ, ngay cả hôn thư dài ngắn thế nào đều chưa nhìn thấy.
Từ ngày hôm sau, Tạ Hộ bắt đầu bận rộn.
Đầu tiên là đo để làm y phục cưới, lại tính toán của hồi môn, mấy năm gần đây nhị phòng nhờ vào quan hệ của Tạ Thiều mà không cần phải gấp gáp về bạc như trước, cho nên, cho dù sính lễ cho Vinh An quận vương phủ lớn như vậy, thêm Tạ Hộ xuất giá, nhị phòng vẫn tin tưởng có thể sắm sửa của hồi môn.
Đầu tiên Vân thị lấy ra 2000 lượng bạc, mua đồ cưới, đồ trang sức không lo, tất cả đều do Tạ Thiều đặt, dù sao Tạ Hộ là nhị lão bản, các tinh phẩm tốt nhất của Đa Bảo các đều được chọn lựa, Tạ Thiều còn gọi các công tượng của Đa Bảo Các, chế tạo ra 8 bộ trang sức kiểu dáng mới mẻ độc đáo, không bán, có chừng 8 bộ giới hạn, có thể thấy giá trị của nó thế nào. Tạ Thiều cho Tạ Hộ 6 bộ làm đồ cưới, cất 2 bộ còn lại trong phòng, giữ cho thê tử hắn sắp thú tháng sau.
Lại nói bên Hình thị, không phải lần đầu tiên Tạ gia gả nữ nhi, nhưng mà, mỗi một lần Hình thị trở về sẽ tăng thêm của hồi môn, không tốn bao nhiêu nhưng có lẽ do bà hài lòng với hôn sự này của Tạ Hộ, phá lệ tăng thêm của hồi môn cho nàng, hơn nữa vốn dĩ bà đã nâng thành 6 phần, nói cách khác, một mình Hình thị đã cho Tạ Hộ 12 phần hồi môn, khiến Vân thị vui mừng khôn xiết, đến chỗ Hình thị tạ ơn rối rít.
Từ lúc quyết định ngày thành thân cùng Thẩm gia, Tạ Hộ theo yêu cầu của Tạ Cận, được đưa đến bên người Hình thị học quy củ quản gia, Hình thị cũng an bài đại phu nhân cùng đi. Chuyện của Tạ Phủ, tuy do Hình thị chủ quản, nhưng những sản nghiệp lớn, thôn trang cửa hàng, tất cả đều do đại phu nhân nắm ở trong tay, Tạ Hộ muốn học cách quản gia, cần phải học ở chỗ đại phu nhân.
Đại phu nhân đối với chuyện Tạ Hộ gả cho Thẩm gia cảm thấy có vẻ ngoài ý muốn, nhưng đại phu nhân cũng là người thức thời, mặc kệ Tạ Hộ làm sao có được cửa hôn sự này, nàng đã làm được, nếu bà làm rối mọi chuyện lên cũng chẳng được gì, hai nhà đã trao đổi thiếp canh*, coi như ván đã đóng thuyền.
Tạ Hộ lại là đích nữ nhị phòng, Tạ Cận và Tạ Thai lại là huynh đệ ruột thịt, mấy năm gần đây lão nhị không ngừng tiến xa, nói không chừng sau này đại phòng bọn họ còn phải nhờ ông giúp đỡ, vì vậy đối với hôn sự của Tạ Hộ, đại phu nhân không chỉ không phản đối, ngược lại còn kiên nhẫn, Hình thị muốn dạy cái gì, bà dạy cái đó, hơn nữa còn chủ động tăng thêm của hồi môn cho Tạ Hộ.
Ngày hôm đó sau khi Tạ Hộ nghe đại phu nhân dạy cách xử lý quan hệ hạ nhân trong phủ như thế nào thì đến gần buổi trưa , Hình thị liền giữ hai người ở chủ viện ăn cơm, đại phu nhân nói đại lão gia muốn hầu hạ, không thể ở lại. Hình thị cũng không miễn cưỡng, cho bà trở về, Tạ Hộ cũng muốn đi, lại bị Hình thị giữ lại, Tạ Hộ thấy Hình thị như vậy, liền biết bà có lời muốn nói với mình.
Dùng cơm xong, Hình thị dẫn Tạ Hộ vào trong phòng, nắm tay Tạ Hộ, nói:
Ta cũng không có gì tốt tặng cho con, con lẻ loi một mình gả tới Thẩm gia, tuổi tác còn nhỏ, ta không yên tâm. Hôm kia ta xem xét mấy người lanh lợi , ta gọi các nàng đến, để con nhìn một chút, nếu hợp mắt thì đưa đến Thẩm gia, bên cạnh có nhiều người giúp cũng tốt, nếu có chuyện gì cũng đỡ cực, có việc gì cứ sai các nàng làm, đừng ngại.
Hình thị nói những lời này, nếu Tạ Hộ không rõ, thì thật khờ. Đây là chọn nha hoàn cho nàng sao?
Hình thị triệu hồi một tiếng, từ bên ngoài liền có một ma ma béo đi tới, phía sau dẫn bốn nha đầu xinh đẹp, quan trọng không chỉ xinh đẹp mà mỗi người đều có dáng người tốt, giống như là đào mật trưởng thành, đầy đặn, kiều diễm.
Tạ Hộ theo bản năng nhìn lại mình, 15 tuổi là thời điểm trổ mã, nhưng mà, trước ngực không có gì để nhìn, cũng không biết tại sao, dáng người Vân thị đặc biệt tốt, trước tấn công sau phòng thủ, nhưng Tạ Hộ đến tuổi dậy thì vóc người cao lên, chỉ có địa phương muốn nhấp nhô lại bằng phẳng.
Lão phu nhân, người đã dẫn tới, để cho các nàng tự báo danh với ngũ tiểu thư?
Ma ma béo kia nói một lời với Hình thị, Hình thị gật gật đầu, đồng ý , bốn cô nương thay phiên báo tên của mình, tất cả đều có chữ lót là “Xuân”, theo thứ tự thì trái sang phải Xuân Hỉ, Xuân Vinh, Xuân Hiểu, Xuân Bình. Tạ Hộ nhìn các nàng không nói gì, Hình thị và ma ma béo kia đưa mắt nhìn nhau, Hình thị lên tiếng nói:
Tốt lắm. Sau này các ngươi là người của ngũ tiểu thư, sau này tận tâm hầu hạ chủ tử, thay tiểu thư san sẻ công việc mới là nha hoàn tốt, có biết hay không?
Bốn nha đầu hành lễ với Hình thị: Dạ.
Hình thị vừa nhìn về phía Tạ Hộ, nói: Được rồi, hôm nay giữ con lại là vì chuyện này, con đưa các nàng về cho mẫu thân xem, đợi đến tháng 8 Thẩm gia đến cầu hôn thì lại đem các nàng theo, đến Thẩm gia, con cũng dễ dàng hơn, có người giúp đỡ, chẳng qua chỉ là mấy nha hoàn, khế bán thân của các nàng ta đưa cho con, con muốn sai bảo thế nào cũng được, không có chuyện gì to tát đâu. Ta cũng mệt mỏi rồi, con trở về đi.
...
Tạ Hộ bất đắc dĩ nhìn Hình thị, từ đầu tới cuối, Hình thị không có hỏi ý của nàng, nhưng mà chuyện này, dù Hình thị có hỏi hay không, Tạ Hộ cũng chỉ có thể tiếp thu, dù sao Hình thị là chủ mẫu, bà chọn nha hoàn cho nữ nhân xuất giá cũng là chuyện bình thường, cũng may Hình thị giao khế bán thân của các nàng cho nàng, đến lúc đó muốn điều động thế nào, dạy dỗ ra sao, thì cứ việc làm.
Có điều chỉ có mấy nha hoàn, nếu chủ tử coi trọng, đó cũng là vận may của các nàng. Thật ra Tạ Hộ còn không bận tâm để ý, đừng nói chi là, trong suy nghĩ không hề cảm thấy dựa vào bốn nha đầu này liền có thể trèo lên giường chủ tử.
Năm đó trong hậu cung chủ tử, mỹ nhân khuynh thành nhiều vô kể, đầy đặn mỏng manh, cái gì cần có đều có, lại chưa từng thấy chủ tử để lộ ra biểu cảm với người nào ? Cho nên nói, Hình thị quá ngây thơ rồi, không phải cứ đưa mấy nha hoàn có thể thành chuyện!
Cho nên, Tạ Hộ thoải mái nhận mấy nha hoàn này, đường hoàng mang về chủ viện nhị phòng, ai ngờ Vân thị vừa thấy mấy nha hoàn này, lập tức nhíu mày, lôi kéo Tạ Hộ hỏi rõ các nàng ở đâu, Tạ Hộ nói thật, không nghĩ tới Vân thị còn kích động hơn so với nàng.
Sao có thể như vậy? A Đồng, con thật hồ đồ! Biết rõ các nàng là gì, còn thu các nàng, con thật là…ai da, sao ta lại sinh ra một nha đầu ngốc như con, sốt ruột muốn chết!”
Nhìn Vân thị xoay tới xoay lui trong sảnh, Tạ Hộ chỉ cảm thấy chóng mặt, liền nói một câu với bà:
Mẹ, chẳng qua chỉ là mấy nha hoàn thôi, lão phu nhân nói sẽ đưa khế bán thân cho con, không có chuyện gì đâu.
Vân thị nghe, biểu tình nghiêm khắc nhìn Tạ Hộ, nói:
Con quả nhiên là tiểu nha đầu! Người đứng bên cạnh tránh đi còn không kịp, con còn tốt bụng không nói hai lời đã nhận người, còn nói không có chuyện gì, con biết các nàng sẽ làm gì không ? Nói khó nghe chút, chính là đi theo đoạt nam nhân của con. Sao lại làm vậy? Nam nhân lúc gấp, mới sẽ không quản các nàng là ai, chờ bọn họ được sủng ái, con sẽ biết thế nào là sống khổ sở.”
Tạ Hộ vô tội chớp chớp mắt to nhìn Vân thị, nói: Không đến mức vậy chứ.
Vân thị nổi trận lôi đình: Cái gì không đến mức? Con cũng không nhìn xem lão phu nhân chọn cho con đều là những người nào, bộ ngực lớn, eo nhỏ, mông tròn, dáng người như vậy, đừng nói là không sợ nam nhân trẻ tuổi chịu không nổi, cha con lớn tuổi như vậy, ta còn không cho phép bên người có người như vậy, con còn nói không đến mức, không nhìn xem mình có gì, ngoại trừ gương mặt có thể nhìn, dáng người con có thể so với các nàng sao? Đã vậy con còn bày ra bộ dạng không có chuyện gì, thường ngày thấy thông minh, chuyện lớn liền hồ đồ!
Tạ Hộ bị Vân thị nói á khẩu không trả lời được, nâng mắt nhìn dáng người Vân thị, lại nhìn mình, đâu phải nàng không muốn, không phải do ông trời không cho sao?
Vừa lúc Tạ Cận từ bên ngoài trở về, thấy bốn nha hoàn trong viện, liền đi tới hỏi Vân thị: Ồ, nha hoàn từ đâu vậy?
Vân thị tức giận nhìn ông, nói: Nha hoàn gì, chàng không có việc nhìn lung tung gì chứ?”
...
Tạ Cận không lời gì để nói, chẳng qua ông thuận miệng hỏi một câu. Vân thị lại khẩn trương như vậy, thấy thê tử tức giận cũng vẫn thướt tha. Tạ Cận biết tính tình Vân thị thường ngày tất tốt, dịu dàng như nước, ngoại trừ lúc ghen thì cực kỳ lợi hại, mặt khác đều tốt, xinh đẹp không có tâm kế, dáng người lại chăm sóc rất tốt, trong khuê phòng cũng phóng túng, dù từng tuổi này, Tạ Cận đối với thê tử vẫn rất nhiệt tình, đời này ông không có hi vọng vào điều gì, chỉ muốn cả đời này dỗ dành một nữ nhân là tốt lắm rồi.
Bị Vân thị mắng một câu, Tạ Cận không tức giận, sờ sờ mũi, tự động đến thư phòng, quả nhiên ra cửa sảnh cũng chưa từng liếc nhìn mấy nha hoàn đầy đặn kia.
Hiện tại Vân thị cũng không có thời gian tức giận với tướng công, nay việc cấp bách là giải quyết mấy nha hoàn này, cũng chỉ ở phương diện này bà mới làm việc có chút quyết đoán , nói: Không được, nha hoàn này không thể nhận, nay con còn nhỏ chưa hiểu chuyện, ta cũng không thể để con tiếp tục như vậy. Lão phu nhân cũng quá phận, con chưa gả đi, bà ta đã tính kế, chuyện khác thì được chỉ có chuyện này, ta tuyệt đối không đồng ý! Thức ăn có thể cùng ăn, nam nhân tuyệt không thể dùng chung!”
Nói xong những lời này, Vân thị giận đùng đùng rời khỏi sảnh, lạnh lùng rời khỏi viện, lấy tư thế chủ mẫu nhị phòng, mang theo mấy nha hoàn hầu hạ, sau đó giống như áp giải phạm nhân, đưa bốn nha hoàn kia tới chủ viện.
Tạ Hộ muốn đi cùng lại bị Vân thị hiếm khi hung dữ đuổi trở về, quả thật, loại tình huống này, Tạ Hộ đi không thích hợp, bởi vì Hình thị rất có khả năng sẽ đá sang Tạ Hộ, đến thời điểm đó Tạ Hộ lại bị gian nan kẹp ở giữa.
Vân thị hoàn thành sứ mệnh, chưa đến giờ Tuất mới hoàn toàn khiến Hình thị thu về những nha hoàn kia, nghe nói suốt một buổi chiều Vân thị rơi nước mắt, từ nhị phòng khó xử, nói đến Tạ Hộ không hiểu chuyện, sau đó dùng thái độ cứng rắn, trả bốn nha hoàn kia về, nói nếu như Hình thị tiếp tục, lần tới bà thật sự đưa mấy nha hoàn đó đến phòng bếp, muốn đưa nha hoàn theo nữ nhi xuất giá, trừ phi bước qua xác của bà, bằng không, tuyệt đối không có khả năng!
Tạ Hộ khiếp sợ vì sức chiến đấu của mẫu thân nhà mình. Trong lòng cũng rất cảm động, trên đời này, cũng chỉ có mình mẫu thân có thể vì nàng mà làm chuyện này.
Tác giả có lời muốn nói: Vân thị thật khí phách!
Thật ra nữ chính không phải không hiểu chuyện mà vì kiếp trước nàng đã chứng kiến phi tử bên người chủ tử ra sao. Đừng nói chi 4 nha hoàn này chỉ là gà rừng sao có thể so với phượng hoàng chứ!
/235
|