Không khí trong phòng đột nhiên lạnh như băng. Ai cũng không lên tiếng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Hoa Tử Nguyệt.
Tả Y đang ở trong nghe lén cũng đúng lúc bị Nguyệt Lưu tóm.
Nguyệt Lưu trợn trắng mắt, muốn kéo nàng rời đi, Tả Y vội vàng ra hiệu “suỵt” với Nguyệt Lưu.
Nguyệt Lưu xúc động kéo áo nàng, nhỏ giọng nói: “Đi nhanh lên.”
Thật là, sao có nhiều người thích nghe lén vậy chứ?
Khó khăn lắm mới tóm được cái đại phiền toái này, Nguyệt Lưu nhìn không khí nặng nề trong phòng, trong lòng âm thầm cầu nguyện Mai Vũ có thể tỉnh táo lại.
Ánh mắt Mai Vũ lạnh xuống, nàng nhìn vào mắt Hoa Tử Nguyệt, hỏi hắn: “Huynh đang uy hiếp ta à? Ca ca?”
Tiếng “ca ca” nặng nề vô cùng, trong đó hàm chứa sự tức giận của Mai Vũ, hắn nên biết là nàng ghét nhất là họ lấy mạng sống của họ ra nói đùa.
Vì tốt cho họ, nàng có thể làm mọi thứ nên nàng không cho phép họ lấy mạng mình ra đùa.
Lửa giận cuồn cuộn trong lồng ngực, Mai Vũ nhìn chằm chằm vào mắt Hoa Tử Nguyệt, cảm thấy ngũ vị tạp trần.
Hoa Tử Nguyệt mỉm cười, hỏi nàng: “Nha đầu, muội muốn đến phàm thế để làm gì?”
“Tìm một người tốt gả cho, giúp chồng dạy con.” Mai Vũ lạnh lùng trả lời.
Nghe nàng nói vậy, Hoa Tử Nguyệt cũng có chút giận dữ.
Tuy biết điều nàng nói là giả, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc nàng muốn thành thê tử của người khác thì lửa giận của hắn lại không chịu khống chế mà bốc lên ngùn ngụt.
Đừng, không cần biết bên cạnh nàng có bao nhiêu nam nhân, nhưng điều hắn để ý là trong những người đó có vị trí của hắn hay không?
Hắn có thể ở bên nàng cùng những nam nhân khác, nhưng không thể chấp nhận nàng ở một thế giới không có mình.
Mai Vũ, nàng đã thừa nhận ta, thừa nhận ta không phải là thế thân của Hoa Tử Tiêu, thừa nhận ta là Hoa Tử Nguyệt, là ca ca của nàng.
Cho nên, nếu nàng muốn rời khỏi, trước hết phải qua ải của ta.
Rút chủy thủ bên hông ra, Hoa Tử Nguyệt ném nó tới trước mặt Mai Vũ, chủy thủ xoay mấy vòng rồi ngừng lại trong tay Mai Vũ.
Mai Vũ run lên, đôi môi trở nên trắng bệch: “Huynh…đang làm gì đó?”
Bách Bất Duy biến sắc, vươn tay muốn giữ chặt Hoa Tử Nguyệt thì đã thấy hắn đứng lên, bước đến gần Mai Vũ, hắn nhìn xuống nàng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tà.
“Không phải muội định đi sao? Chẳng phải muốn lập gia đình, giúp chồng dạy con à? Vậy giết ta trước đi.”
Tại sao, tại sao lại hành hạ ta như vậy? Mai Vũ, sao nàng không thể ngoan một tí, đừng tùy hứng như vậy.
Mai Vũ nhìn thấy trong đôi mắt nâu kia tràn đầy sự kiên quyết và bi thương.
Nàng không thể động thủ, nàng muốn tát hắn thật mạnh cho hắn tỉnh nhưng lại càng muốn ôm lấy hắn.
Mai Vũ không biết mình nên làm gì mới đúng nữa.
Hoa Tử Nguyệt thấy nàng bất động, đưa tay nắm lấy chủy thủ trong tay nàng, lớn tiếng nói: “Tới đi, giết ta đi! Giết ta rồi muội có thể đi.”
Trong mắt Mai Vũ long lanh nước. cổ tay bị hắn nắm đến phát đau, nhưng không bằng nỗi đau trong lòng nàng.
Tử Nguyệt, ca ca Tử Nguyệt của ta, tại sao huynh lại muốn làm vậy?
“Buông tay, huynh điên rồi, Hoa Tử Nguyệt!” Mai Vũ vùng vẫy thét lên, muốn bỏ tay ra khỏi thanh chủy thủ kia nhưng Hoa Tử Nguyệt nắm rất chặt, nàng không thể nào rút tay ra được.
Cảm thấy Hoa Tử Nguyệt quá khích, Bách Bất Duy định bước tới khuyên bảo.
“Hoa Tử Nguyệt, làm vậy rất nguy hiểm, buông tay ra trước đi.”
Tạ Vãn Phong và Liễu Hành Vân cũng kéo hai người ra.
“Đây là chuyện giữa ta và nàng, các ngươi đừng có xem vào!” Quát to một hơi, Hoa Tử Nguyệt tránh đi, thở hổn hển nhìn Mai Vũ.
Xung quanh cực kỳ an tĩnh.
Chủy thủ trong tay Mai Vũ run rẩy, bả vai nàng cũng không ngừng run lên.
Hoa Tử Nguyệt thấy nàng đáng thương như vậy lửa giận trong lòng lại càng thiêu đốt mãnh liệt.
Nha đầu chết tiệt, rốt cuộc nàng muốn bọn ta phải làm sao?
“Mai Vũ, muội cho rằng muội là ai? Muội dựa vào cái gì mà lại tùy hứng như vậy? Lập gia đình? Muội định lừa ai vậy? Muội cho rằng bọn ta ngu à? Cho rằng muội cắt đứt quan hệ với bọn ta thì bọn ta sẽ hạnh phúc à? Muội ngốc hả? Rốt cuộc thì muội ngây thơ tới cỡ nào! Muội có biết dù bọn ta có ở bên muội hay không thì cũng không thể nào thoát khỏi những chuyện sắp xảy ra hay không? Sao muội lại tàn nhẫn như vậy, muội cứ muốn bắt bọn ta phải chết ở cái xó xỉnh nào đó mà muội không nhìn thấy sao? Chẳng lẽ ngay cả chết bên cạnh muội, vì muội mà chết, đơn giản như vậy mà muội cũng phải từ chối quyết liệt thế ư? Chừng nào muội mới có thể sửa lại cái thói tự cho mình là đúng!?”
Mai Vũ cúi đầu, định lùi về phía sau.
Không đâu, không đâu, các huynh sẽ chẳng sao cả.
Tất cả đều do ta mà nên, chỉ cần ta chết thì sẽ không còn chuyện gì nữa cả.
Hoa Tử Nguyệt giữ chặt nàng, không cho nàng lùi lại, hắn cường thế nâng mặt nàng lên, hung dữ nói: “Không một ai có thể may mắn thoát nạn, tất cả chúng ta đều đang nằm trong tầm tay của Đông Thần Hạo. Bọn ta đã biết ba trăm tinh binh của Đông Thần Hạo, làm hỏng đại sự của hắn, mặc kệ muội có rời đi hay chăng thì ta, chúng ta, ai cũng không thoát khỏi kiếp nạn này.”
Hoa Tử Nguyệt càng nói, giọng hắn lại càng trở nên nhu hòa: “Muội đã quyết định rồi phải không? Muội muốn đi gặp Đông Thần Hạo, muốn hi sinh chính mình để giải quyết mọi chuyện? Hay là muội muốn đích thân đi giết Gia Cát Trần? Mai Vũ, muội đừng u mê nữa.”
Ôm nàng vào lòng, Hoa Tử Nguyệt đau lòng vuốt tóc nàng.
Nha đầu lúc nào cũng không biết đau lòng cho bản thân, ta nên bắt nàng làm gì đây?
Nước mắt Mai Vũ chảy xuôi, nàng lẩm bẩm: “Thật xin lỗi, ta không biết gì cả, thật xin lỗi.”
“Nha đầu ngốc, không phải ca ca muốn mắng muội. Ta chỉ muốn nói với muội là đừng trốn tránh nữa, bất kể mưa gió như thế nào, bọn ta sẽ cùng muội vượt qua.”
Luôn luôn trốn tránh tất cả, đến khi quay lại đối mặt mới phát hiện sự trốn tránh của mình buồn cười biết bao.
Đến tận bây giờ Mai Vũ vẫn chưa từng nghĩ tới, dù mình có gánh vác tất cả, vẫn có vài thứ, không phải lúc nào cũng rơi xuống người nàng.
Liễu Hành Vân nhìn Mai Vũ khóc, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra không sao nữa rồi.
Thật là, đừng có hại bọn hắn lo lắng chứ.
Sau khi bình tĩnh lại, mọi người lại lần nữa họp lại.
Hoa Tử Nguyệt đưa lá thư của An Thiếu Hàn cho Mai Vũ.
Cắn môi, Mai Vũ không biết phải đáp lại như thế nào.
Đi tìm An Thiếu Hàn à?
Chính nàng đã hứa với Thiên Hòa sẽ không dính líu gì đến người kia nữa.
Bách Bất Duy nhìn ra tâm sự của nàng, y tự nghịch mái tóc ngân sắc, xen vào một câu: “À, trước đó ta phải nói rõ, chúng ta không phải đến ăn cơm trắng, phải tòng quân đó.”
Mai Vũ sửng sốt, khó hiểu nhìn y, hỏi: “Tòng quân?”
Điên à? Mấy tên này nếu bị bắt thì chắc chắn sẽ mất đầu, giờ còn nói muốn đi tòng quân?
Liếc mắt ra hiệu với Tạ Vãn Phong, đối phương hiểu rõ nên tiếp lời.
“Đúng rồi, quốc gia lâm nạn, dân chúng cũng phải có trách nhiệm. Nên, Mai Vũ, nàng hãy làm người nhà đi theo đi.” Tạ Vãn Phong nhướn mày nói.
“A, bổn thiếu gia đã muốn mặc chiến giáp từ lâu rồi!” Liễu Hành Vân thấy Mai Vũ không nói lời nào, vội vã hưởng ứng.
Bách Bất Duy huých Hoa Tử Nguyệt một cái, Hoa Tử Nguyệt cau mày, cũng diễn trò theo đám người kia: “Ờ…đúng đúng. Trước nay ta chưa từng đi lính, chắc là thú vị lắm.”
Mai Vũ lắc đầu, cười khổ nói: “Các huynh diễn dối quá đó.”
Thú vị hả? Giết người thì thú vị cái gì?
Bốn nam nhân xấu hổ liếc mắt nhìn nhau, không hé răng nữa.
Mai Vũ nhìn những tên ngốc kia một lượt.
Nàng biết, đám người này muốn tốt cho nàng.
Đến bên cạnh An Thiếu Hàn là biện pháp an toàn nhất.
Nếu họ cứ miễn cưỡng muốn tự mình gánh thì cuối cùng cũng chỉ còn con đường chết. Bọn họ không sợ chết nhưng sẽ lo lắng nàng bị Đông Thần Hạo bắt đi.
Lại sợ nàng vì chuyện của Thiên Hòa nên mới diễn trò.
Một đám ngốc nghếch.
Hít sâu, Mai Vũ nâng má, cười nhìn họ.
Phát hiện ánh mắt của nàng, cả đám bỗng thấy chuông cảnh báo trong lòng đang điên cuồng rung lên.
Họ lại cảm thấy có chuyện xấu sắp xảy ra rồi.
“Ê, nàng lại nghĩ cái gì đó?” Bách Bất Duy lùi về sau một bước, sợ hãi hỏi.
Mai Vũ cười nhe hàm răng trắng, vung vẩy ngón tay, nói: “Ta chỉ nghĩ…nếu đến chỗ An Thiếu Hàn cũng không phải chuyện xấu. Nhưng các huynh cũng không phải đi ăn cơm trắng, bổn cô nương cũng không ăn nổi cơm trắng. Nên…ta đã quyết định, muốn vì quốc gia và con dân Tây Thự làm một chút chuyện có ý nghĩa.”
“Nàng có thể giặt quần áo ở đó.” Liễu Hành Vân giơ tay nói.
“Không được, bổn cô nương không thèm làm chuyện nhàm chán đó.” Mai Vũ hung hăng phủ quyết.
Hắng giọng, Mai Vũ đứng lên, dũng cảm nói: “Bổn cô nương quyết định sẽ tòng quân!”
Không khí lại tuột dốc không phanh…
Sớm biết mỗi lần nữ nhân này hưng trí thì tuyệt đối chẳng phải chuyện tốt lành gì mà!
Đồ điên! Nữ nhân này là đồ điên, đồ điên, đồ điênnnnnnn!!!!!!
/59
|