Mục đích của Gia Cát Trần đương nhiên không phải là chặn giết Mai Vũ giữa đường.
Làm vậy chỉ tổ phá hoại đại sự của hắn. Hắn muốn Mai Vũ bình an tới được chỗ của An Thiếu Hàn.
Làm vậy, cho dù Mai Vũ chết Vương cũng sẽ không nghĩ ra là hắn đã hạ thủ. Đông Thần Thanh Vân có bắt tội cũng chẳng làm gì được hắn.
Nhưng mà nếu Đông Thần Thanh Vân đã biết biết mục đích của hắn, tất nhiên hắn phải cẩn thận từng chút. Cho nên hắn nghĩ không bằng nên biết thời biết thế, làm cho đối phương nghĩ rằng mình muốn giết Mai Vũ. Vậy đến lúc Mai Vũ tới được chỗ An Thiếu Hàn, Đông Thần Thanh Vân sẽ buông lỏng cảnh giác.
Rồi sau đó hắn sẽ lại giở trò trên chiến trường, tất cả sẽ được giải quyết một cách hoàn mỹ.
Nhìn “Liên Tâm Quả” trên tay, Gia Cát Trần càng nghĩ càng hưng phấn, hắn đứng lên gọi với ra ngoài phòng: “Người đâu?”
Một bóng đen từ ngoài cửa bước tới quỳ xuống đất, hành lễ: “Chủ thượng, có gì phân phó?”
Gia Cát Trần cười nói: “Ban lệnh xuống: Tập hợp lúc mặt trời lặn.”
“Dạ, chủ thượng.”
Cấp dưới biến sắc, nhanh chóng rời khỏi.
Vĩnh viễn không được tin bất kỳ ai.
Đông Thần Hạo và Gia Cát Trần từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên.
Hai người thân mật khắng khít vì người kia luôn tận tâm tận lực giúp đỡ mình, nên Đông Thần Hạo vô cùng tín nhiệm hắn. Nhưng có lẽ Đông Thần Hạo sẽ không nghĩ tới một kẻ thư sinh như Gia Cát Trần hắn khi đối mặt với địch nhân sẽ ngoan độc ra sao?
Gia Cát Trần từng đề nghị Đông Thần Hạo cho sử dụng thuốc để tạo ra “Bất tử thần tướng”.
Vì người ăn qua thứ thuốc đó sẽ đánh mất bản năng, chỉ biết chấp hành mệnh lệnh. Đông Thần Hạo cảm thấy thứ đó quá vô nhân tính nên đã từ chối.
Nhưng sau này, Gia Cát Trần vẫn không dừng việc này lại. Hắn ngấm ngầm huấn luyện, thành lập một quân đoàn “Bất tử thần tướng”.
Sợ Đông Thần Hạo phát hiện, Gia Cát Trần và Độc Dược Sư Dược Qủy nổi danh giang hồ cùng tạo ra một loại thuốc, chỉ cần người ta uống vào sẽ xảy ra biến đổi lớn, trở thành binh khí giết người như ngóe.
Hắn bồi dưỡng tử sĩ, an bài trong quân đội, tùy thời đợi lệnh.
Mà bây giờ chính là lúc cần tới bọn chúng.
Phóng thứ trong tay lên bàn, Gia Cát Trần lại gọi: “Thiên Điểu, vào đây.”
Ngoài cửa, có một thiếu niên mang mặt nạ khoảng mười ba mười bốn tuổi bước vào.
Nó mặc hắc y, tiếng nói trong trẻo, lạnh lùng: “Có thuộc hạ.”
Gia Cát Trần mỉm cười ra lệnh cho người kia: “Thiên Điểu, tháo mặt nạ xuống.”
Thiếu niên đưa cánh tay run rẩy lên chậm rãi tháo măt nạ xuống.
Gia Cát Trần nhìn gương mặt xuất sắc kia, tấm tắc: “Thiên Điểu, ngươi và Thiên Hòa thật sự rất giống nhau.”
Tay Thiên Điểu nắm thành quả đấm, buông bên hông.
Thiên Hòa, Thiên Hòa.
Đó là cái tên xa xôi đến mức không thể chạm tới.
Lúc còn nhỏ, khi nó và Thiên Hòa vẫn còn chưa hiểu chuyện đã bị bắt đi.
Nó theo Gia Cát Trần, Thiên Hòa theo Đông Thần Hạo.
Hai người, hai thân phận.
Đến bây giờ Thiên Hòa vẫn không biết mình còn có một ca ca là nó. Đông Thần Hạo bá đạo yêu cầu nó phải đeo mặt nạ vì ngài thích nụ cười trong trẻo và ngọt ngào của Thiên Hòa nên không muốn nhìn thấy trên một gương mặt y đúc như vậy mà chỉ thấy nét lạnh tanh.
Nó biết Thiên Hòa rất đáng yêu, nhưng dù vậy Thiên Hòa vẫn sẽ bị ô nhiễm.
Nó không cười được, cũng không có cách nào bảo vệ đệ đệ đáng yêu của mình. Không thể ngăn cản Thiên Hòa vừa cười vừa giết người một cách vô cảm.
Lúc còn bì bõm tập nói, người đầu tiên Thiên Hòa gọi là ca ca, người bị lãng quên nhanh nhất cũng là ca ca.
Nó luôn nhìn thấy dáng vẻ Thiên Hòa tịch mịch ngồi trên đu dây.
Nhưng nó không thể đến gần.
Sau đó, không thể đến gần nữa rồi.
Cắn chặt môi, Thiên Điểu thật đau lòng.
Có lẽ nó đã sai, sai ngay từ lúc ban đầu, nếu nó không có ý muốn mang Thiên Hòa đến cùng hưởng vinh hoa phú quý thì cùng lắm chỉ có nó chết ngoài đầu đường, có phải sẽ không gây nên sai lầm lớn ngày hôm nay?
Ông trời nói chẳng sai, có lòng tham ắt phải trả giá thật nhiều.
Gia Cát Trần nhìn phản ứng của nó, cười hài lòng.
Thế đó, mang theo tâm lý muốn trả thù mà đi trả thù đi.
“Thiên Điểu, đi báo thù cho Thiên Hòa đi.” Nhìn hồ điệp bị tơ nhện quấn chặt ngoài cửa sổ, Gia Cát Trần cất tiếng nói như thế.
Thiên Điểu kinh ngạc ngẩng đầu, khó tin nhìn Gia Cát Trần.
Gia Cát Trần đứng lên, đưa thứ trong tay cho nó, nói: “Ta không phải người tốt bụng, đương nhiên sẽ không cho ngươi đi báo thù vô cớ. Chỉ là vừa khéo kẻ thù của ta cũng là kẻ thù của ngươi. Người giết Thiên Hòa là An Thiếu Hàn và Mai Vũ. Ngươi cho hai đứa bọn chúng ăn cái này. Đến lúc đó, hai kẻ đó sẽ phải dính lấy nhau. Ngươi chỉ cần làm việc này là được, những việc còn lại ta sẽ xử lý. Ta sẽ hành hạ bọn chúng thật thích đáng nên ngươi cứ an tâm đi.” dIên đà...n lê Quý đôn
Đi tới trước mặt Thiên Điểu, Gia Cát Trần cười tàn nhẫn, tiếp tục cất giọng nói như ma quỷ: “Thiên Điểu, cười đi, mang nụ cười của Thiên Hòa đi báo thù. Chỉ cần ngươi cười giống Thiên Hòa, thành công sẽ đến thật dễ dàng.”
Thân thể Thiên Điểu cứng đờ, mất một lúc lâu mới mất hồn mất vía cầm thứ kia rời khỏi.
Gia Cát Trần mỉm cười nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hắn tin, chỉ cần Thiên Điểu mang diện mạo giống hệt Thiên Hòa đến cạnh Mai Vũ, Mai Vũ tuyệt đối không thể cự tuyệt được.
Mai Vũ, ngươi sẽ thua thảm bởi sự lương thiện của chính ngươi.
Trên cành cây ngoài cửa sổ, hồ điệp đã thoát khỏi mạng nhện, bay mất rồi.
“Mai Vũ, ngươi không thể thoát khỏi tấm lưới đâu.”
Gia Cát Trần ở trong căn phòng trống, thì thầm một mình.
Thật là….phiền muốn chết!
Rốt cuộc có chịu để người ta yên hay không?
Đánh rơi những thẻ tre bay tới, Vân Khinh nổi giận.
Đợt đột kích tiếp theo đã ập tới, làm thể xác và tinh thần của y vô cùng mệt mỏi.
Mới sáng sớm đã bị công kích.
“Ngươi nói xem bọn chúng đang làm gì?” Hoa Tử Nguyệt bảo vệ trước mặt Mai Vũ, hỏi.
Vân Khinh trở tay phóng những thẻ tre kia ngược về nơi chúng xuất phát, quay đầu lại, đen mặt nói: “Cái này còn phải hỏi à? Đương nhiên là xa luân chiến (*)!”
(*) Xa luân chiến: đánh luân phiên để tiêu hao thể lực và tinh thần của kẻ địch.
“Chúng ta cứ tiếp tục tiêu hao thế này sẽ rất tệ à?” Liễu Hành Vân thở hổn hển, rơi từ trên không xuống bên cạnh Vân Khinh, hỏi y.
Khóe miệng Vân Khinh giật giật, y không hiểu nổi sao đám người này cứ hỏi y?
“Đúng, rất tệ, nhưng cũng không hẳn là quá tệ.” Nhìn mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, Vân Khinh oán hận: Cái đám chết tiệt kia chừng nào mới tới?
Tạ Vãn Phong lau mồ hôi, hỏi ngược lại: “Có ý gì?”
Vân Khinh chớp mắt, nói: “Lát nữa sẽ biết.”
Hừ, nói cho có lệ với bọn hắn đấy à!
Bách Bất Duy, Tạ Vãn Phong, Liễu Hành Vân và Hoa Tử Nguyệt đồng loạt quăng cho y ánh mắt khinh bỉ rồi lại tiếp tục xoay lưng đối phó với ám khí.
Mai Vũ đã không thể ngồi yên trên ngựa nữa, tiêu trên tay xoay vài vòng, cuối cùng cũng không nhịn được mà nói với Hoa Tử Nguyệt: “Ta chịu hết nổi rồi, hay chúng ta xông qua đó đi, giết cho bọn chúng không còn manh giáp.”
Hoa Tử Nguyệt cười khổ đáp: “Nàng biết xa luân chiến là cái gì không? Là ám chiêu, bọn chúng đang làm tiêu hao sức lực của chúng ta, làm cho cúng ta không thể cứng rắn phản kích.”
Mai Vũ bĩu môi, than thở: “Thật là một lũ đê tiện.”
“Ôi, Mai Vũ của chúng ta cũng biết hai chữ kia hả? Nàng quên chuyện trước đây nàng bỏ thuốc xổ vào trà của sư huynh sao?” Vân Khinh rãnh rỗi trêu chọc Mai Vũ.
Mai Vũ đỏ mặt, phản bác: “Huynh thật không biết xấu hổ, ai đem trà đó cho sư phụ uống, hại sư phụ phải đánh nhau với tào tháo mấy ngày?”
Bách Bất Duy chắn ám khí lại, quay đầu cảm thán: “Ái chà chà, hâm mộ quá đi, thanh mai trúc mã.”
“Hâm mộ cái con khỉ, giải quyết vấn đề nhanh lên đi.” Tạ Vãn Phong tức giận gào thét.
Sắc mặt Bách Bất Duy vặn vẹo, nhìn hắn cười sáng lạn, lôi đại đao xông lên.
“Tạ vãn Phong, ngươi muốn chết à!”
Mai Vũ đau đầu đỡ trán, không còn sức khuyên ngăn: “Các huynh căn bản chẳng cần người ta động thủ đâu!”
Vân Khinh cười, vừa định nói gì đó thù xung quanh đột nhiên truyền đến tiếng sột soạt.
Khu rừng yên tĩnh lại trong nhát mắt, ám khí cũng không bay tới nữa.
Vân Khinh nghiêng tai lắng nghe, khóe miệng lại dần cong lên.
Y nói với mọi người: “Được rồi, bây giờ chúng ta có thể thoát khỏi khốn cảnh.”
Mấy nam nhân nghi hoặc nhìn y, cau mày hỏi: “Ngươi đùa đấy à?”
Vân Khinh lắc đầu, vỗ tay.
Bốn phía đột nhiên phủ xuống những cái bóng màu trắng.
Đám Tạ Vãn Phong thấy có chút loạn.
Những người kia phóng xuống, hành lễ với Vân Khinh, người dẫn đầu quỳ trên mặt đất, nói: “Vô Vân Lâu, số 58, xin tham kiến Lâu chủ, thuộc hạ hộ giá chậm trễ, mong Lâu chủ thứ tội.”
Đám người Mai Vũ đã hoàn toàn ngây người.
Giờ khắc này họ mới giật mình cảm thấy, sự thật Vân Khinh là Lâu chủ Vô Vân Lâu lại chân thực đến vậy.
Làm vậy chỉ tổ phá hoại đại sự của hắn. Hắn muốn Mai Vũ bình an tới được chỗ của An Thiếu Hàn.
Làm vậy, cho dù Mai Vũ chết Vương cũng sẽ không nghĩ ra là hắn đã hạ thủ. Đông Thần Thanh Vân có bắt tội cũng chẳng làm gì được hắn.
Nhưng mà nếu Đông Thần Thanh Vân đã biết biết mục đích của hắn, tất nhiên hắn phải cẩn thận từng chút. Cho nên hắn nghĩ không bằng nên biết thời biết thế, làm cho đối phương nghĩ rằng mình muốn giết Mai Vũ. Vậy đến lúc Mai Vũ tới được chỗ An Thiếu Hàn, Đông Thần Thanh Vân sẽ buông lỏng cảnh giác.
Rồi sau đó hắn sẽ lại giở trò trên chiến trường, tất cả sẽ được giải quyết một cách hoàn mỹ.
Nhìn “Liên Tâm Quả” trên tay, Gia Cát Trần càng nghĩ càng hưng phấn, hắn đứng lên gọi với ra ngoài phòng: “Người đâu?”
Một bóng đen từ ngoài cửa bước tới quỳ xuống đất, hành lễ: “Chủ thượng, có gì phân phó?”
Gia Cát Trần cười nói: “Ban lệnh xuống: Tập hợp lúc mặt trời lặn.”
“Dạ, chủ thượng.”
Cấp dưới biến sắc, nhanh chóng rời khỏi.
Vĩnh viễn không được tin bất kỳ ai.
Đông Thần Hạo và Gia Cát Trần từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên.
Hai người thân mật khắng khít vì người kia luôn tận tâm tận lực giúp đỡ mình, nên Đông Thần Hạo vô cùng tín nhiệm hắn. Nhưng có lẽ Đông Thần Hạo sẽ không nghĩ tới một kẻ thư sinh như Gia Cát Trần hắn khi đối mặt với địch nhân sẽ ngoan độc ra sao?
Gia Cát Trần từng đề nghị Đông Thần Hạo cho sử dụng thuốc để tạo ra “Bất tử thần tướng”.
Vì người ăn qua thứ thuốc đó sẽ đánh mất bản năng, chỉ biết chấp hành mệnh lệnh. Đông Thần Hạo cảm thấy thứ đó quá vô nhân tính nên đã từ chối.
Nhưng sau này, Gia Cát Trần vẫn không dừng việc này lại. Hắn ngấm ngầm huấn luyện, thành lập một quân đoàn “Bất tử thần tướng”.
Sợ Đông Thần Hạo phát hiện, Gia Cát Trần và Độc Dược Sư Dược Qủy nổi danh giang hồ cùng tạo ra một loại thuốc, chỉ cần người ta uống vào sẽ xảy ra biến đổi lớn, trở thành binh khí giết người như ngóe.
Hắn bồi dưỡng tử sĩ, an bài trong quân đội, tùy thời đợi lệnh.
Mà bây giờ chính là lúc cần tới bọn chúng.
Phóng thứ trong tay lên bàn, Gia Cát Trần lại gọi: “Thiên Điểu, vào đây.”
Ngoài cửa, có một thiếu niên mang mặt nạ khoảng mười ba mười bốn tuổi bước vào.
Nó mặc hắc y, tiếng nói trong trẻo, lạnh lùng: “Có thuộc hạ.”
Gia Cát Trần mỉm cười ra lệnh cho người kia: “Thiên Điểu, tháo mặt nạ xuống.”
Thiếu niên đưa cánh tay run rẩy lên chậm rãi tháo măt nạ xuống.
Gia Cát Trần nhìn gương mặt xuất sắc kia, tấm tắc: “Thiên Điểu, ngươi và Thiên Hòa thật sự rất giống nhau.”
Tay Thiên Điểu nắm thành quả đấm, buông bên hông.
Thiên Hòa, Thiên Hòa.
Đó là cái tên xa xôi đến mức không thể chạm tới.
Lúc còn nhỏ, khi nó và Thiên Hòa vẫn còn chưa hiểu chuyện đã bị bắt đi.
Nó theo Gia Cát Trần, Thiên Hòa theo Đông Thần Hạo.
Hai người, hai thân phận.
Đến bây giờ Thiên Hòa vẫn không biết mình còn có một ca ca là nó. Đông Thần Hạo bá đạo yêu cầu nó phải đeo mặt nạ vì ngài thích nụ cười trong trẻo và ngọt ngào của Thiên Hòa nên không muốn nhìn thấy trên một gương mặt y đúc như vậy mà chỉ thấy nét lạnh tanh.
Nó biết Thiên Hòa rất đáng yêu, nhưng dù vậy Thiên Hòa vẫn sẽ bị ô nhiễm.
Nó không cười được, cũng không có cách nào bảo vệ đệ đệ đáng yêu của mình. Không thể ngăn cản Thiên Hòa vừa cười vừa giết người một cách vô cảm.
Lúc còn bì bõm tập nói, người đầu tiên Thiên Hòa gọi là ca ca, người bị lãng quên nhanh nhất cũng là ca ca.
Nó luôn nhìn thấy dáng vẻ Thiên Hòa tịch mịch ngồi trên đu dây.
Nhưng nó không thể đến gần.
Sau đó, không thể đến gần nữa rồi.
Cắn chặt môi, Thiên Điểu thật đau lòng.
Có lẽ nó đã sai, sai ngay từ lúc ban đầu, nếu nó không có ý muốn mang Thiên Hòa đến cùng hưởng vinh hoa phú quý thì cùng lắm chỉ có nó chết ngoài đầu đường, có phải sẽ không gây nên sai lầm lớn ngày hôm nay?
Ông trời nói chẳng sai, có lòng tham ắt phải trả giá thật nhiều.
Gia Cát Trần nhìn phản ứng của nó, cười hài lòng.
Thế đó, mang theo tâm lý muốn trả thù mà đi trả thù đi.
“Thiên Điểu, đi báo thù cho Thiên Hòa đi.” Nhìn hồ điệp bị tơ nhện quấn chặt ngoài cửa sổ, Gia Cát Trần cất tiếng nói như thế.
Thiên Điểu kinh ngạc ngẩng đầu, khó tin nhìn Gia Cát Trần.
Gia Cát Trần đứng lên, đưa thứ trong tay cho nó, nói: “Ta không phải người tốt bụng, đương nhiên sẽ không cho ngươi đi báo thù vô cớ. Chỉ là vừa khéo kẻ thù của ta cũng là kẻ thù của ngươi. Người giết Thiên Hòa là An Thiếu Hàn và Mai Vũ. Ngươi cho hai đứa bọn chúng ăn cái này. Đến lúc đó, hai kẻ đó sẽ phải dính lấy nhau. Ngươi chỉ cần làm việc này là được, những việc còn lại ta sẽ xử lý. Ta sẽ hành hạ bọn chúng thật thích đáng nên ngươi cứ an tâm đi.” dIên đà...n lê Quý đôn
Đi tới trước mặt Thiên Điểu, Gia Cát Trần cười tàn nhẫn, tiếp tục cất giọng nói như ma quỷ: “Thiên Điểu, cười đi, mang nụ cười của Thiên Hòa đi báo thù. Chỉ cần ngươi cười giống Thiên Hòa, thành công sẽ đến thật dễ dàng.”
Thân thể Thiên Điểu cứng đờ, mất một lúc lâu mới mất hồn mất vía cầm thứ kia rời khỏi.
Gia Cát Trần mỉm cười nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hắn tin, chỉ cần Thiên Điểu mang diện mạo giống hệt Thiên Hòa đến cạnh Mai Vũ, Mai Vũ tuyệt đối không thể cự tuyệt được.
Mai Vũ, ngươi sẽ thua thảm bởi sự lương thiện của chính ngươi.
Trên cành cây ngoài cửa sổ, hồ điệp đã thoát khỏi mạng nhện, bay mất rồi.
“Mai Vũ, ngươi không thể thoát khỏi tấm lưới đâu.”
Gia Cát Trần ở trong căn phòng trống, thì thầm một mình.
Thật là….phiền muốn chết!
Rốt cuộc có chịu để người ta yên hay không?
Đánh rơi những thẻ tre bay tới, Vân Khinh nổi giận.
Đợt đột kích tiếp theo đã ập tới, làm thể xác và tinh thần của y vô cùng mệt mỏi.
Mới sáng sớm đã bị công kích.
“Ngươi nói xem bọn chúng đang làm gì?” Hoa Tử Nguyệt bảo vệ trước mặt Mai Vũ, hỏi.
Vân Khinh trở tay phóng những thẻ tre kia ngược về nơi chúng xuất phát, quay đầu lại, đen mặt nói: “Cái này còn phải hỏi à? Đương nhiên là xa luân chiến (*)!”
(*) Xa luân chiến: đánh luân phiên để tiêu hao thể lực và tinh thần của kẻ địch.
“Chúng ta cứ tiếp tục tiêu hao thế này sẽ rất tệ à?” Liễu Hành Vân thở hổn hển, rơi từ trên không xuống bên cạnh Vân Khinh, hỏi y.
Khóe miệng Vân Khinh giật giật, y không hiểu nổi sao đám người này cứ hỏi y?
“Đúng, rất tệ, nhưng cũng không hẳn là quá tệ.” Nhìn mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, Vân Khinh oán hận: Cái đám chết tiệt kia chừng nào mới tới?
Tạ Vãn Phong lau mồ hôi, hỏi ngược lại: “Có ý gì?”
Vân Khinh chớp mắt, nói: “Lát nữa sẽ biết.”
Hừ, nói cho có lệ với bọn hắn đấy à!
Bách Bất Duy, Tạ Vãn Phong, Liễu Hành Vân và Hoa Tử Nguyệt đồng loạt quăng cho y ánh mắt khinh bỉ rồi lại tiếp tục xoay lưng đối phó với ám khí.
Mai Vũ đã không thể ngồi yên trên ngựa nữa, tiêu trên tay xoay vài vòng, cuối cùng cũng không nhịn được mà nói với Hoa Tử Nguyệt: “Ta chịu hết nổi rồi, hay chúng ta xông qua đó đi, giết cho bọn chúng không còn manh giáp.”
Hoa Tử Nguyệt cười khổ đáp: “Nàng biết xa luân chiến là cái gì không? Là ám chiêu, bọn chúng đang làm tiêu hao sức lực của chúng ta, làm cho cúng ta không thể cứng rắn phản kích.”
Mai Vũ bĩu môi, than thở: “Thật là một lũ đê tiện.”
“Ôi, Mai Vũ của chúng ta cũng biết hai chữ kia hả? Nàng quên chuyện trước đây nàng bỏ thuốc xổ vào trà của sư huynh sao?” Vân Khinh rãnh rỗi trêu chọc Mai Vũ.
Mai Vũ đỏ mặt, phản bác: “Huynh thật không biết xấu hổ, ai đem trà đó cho sư phụ uống, hại sư phụ phải đánh nhau với tào tháo mấy ngày?”
Bách Bất Duy chắn ám khí lại, quay đầu cảm thán: “Ái chà chà, hâm mộ quá đi, thanh mai trúc mã.”
“Hâm mộ cái con khỉ, giải quyết vấn đề nhanh lên đi.” Tạ Vãn Phong tức giận gào thét.
Sắc mặt Bách Bất Duy vặn vẹo, nhìn hắn cười sáng lạn, lôi đại đao xông lên.
“Tạ vãn Phong, ngươi muốn chết à!”
Mai Vũ đau đầu đỡ trán, không còn sức khuyên ngăn: “Các huynh căn bản chẳng cần người ta động thủ đâu!”
Vân Khinh cười, vừa định nói gì đó thù xung quanh đột nhiên truyền đến tiếng sột soạt.
Khu rừng yên tĩnh lại trong nhát mắt, ám khí cũng không bay tới nữa.
Vân Khinh nghiêng tai lắng nghe, khóe miệng lại dần cong lên.
Y nói với mọi người: “Được rồi, bây giờ chúng ta có thể thoát khỏi khốn cảnh.”
Mấy nam nhân nghi hoặc nhìn y, cau mày hỏi: “Ngươi đùa đấy à?”
Vân Khinh lắc đầu, vỗ tay.
Bốn phía đột nhiên phủ xuống những cái bóng màu trắng.
Đám Tạ Vãn Phong thấy có chút loạn.
Những người kia phóng xuống, hành lễ với Vân Khinh, người dẫn đầu quỳ trên mặt đất, nói: “Vô Vân Lâu, số 58, xin tham kiến Lâu chủ, thuộc hạ hộ giá chậm trễ, mong Lâu chủ thứ tội.”
Đám người Mai Vũ đã hoàn toàn ngây người.
Giờ khắc này họ mới giật mình cảm thấy, sự thật Vân Khinh là Lâu chủ Vô Vân Lâu lại chân thực đến vậy.
/59
|