Ta không thích nợ ai bất cứ thứ gì.
A…hình như trong ký ức của nàng có rất nhiều người đã từng nói như vậy, đã làm chuyện như vậy.
Cười lên, Mai Vũ không phản bác nó, nàng nói: “Vậy đệ muốn trả lễ ta bằng gì? Ô mai của ta là thức ăn, đệ muốn trả lại thì nên đưa thứ gì ăn được ấy.”
Thiên Hòa cười, hỏi nàng: “Ăn à, nếu là độc dược ngươi có muốn không?”
Mai Vũ giận dữ trừng mắt nhìn nó, lầm bầm: “Độc miệng thật. Nhưng mà dù đệ thật sự cho ta ăn độc dược thì chắc ta có điên mới ăn đó.”
Đó cũng không phải là chuyện không có khả năng, người nào đó thường xuyên bị máu lên não mà.
So với chịu dày vò nơi nhân thế, chi bằng đến cầu Nại Hà làm bạn với Tử Tiêu. À…không biết Vô Ca có ở đó không?
Cúi đầu, Mai Vũ tự ngăn mình nghĩ đến những chuyện tương tự.
Lắc đầu, Thiên Điểu lấy thứ gì đó từ sau lưng ra đặt lên tay Mai Vũ.
Mai Vũ tò mò mở tay ra, trong lòng bàn tay nàng là một loại trái cây màu đỏ.
Loại trái đó không lớn nhưng lóe lên ánh sáng đẹp mắt.
Mai Vũ mỉm cười, nàng rất thích những thứ màu đỏ.
Đó là màu của sự vui vẻ, màu sắc của sự tốt đẹp, màu…của sinh mệnh.
“Đây là gì vậy?” Mai Vũ mở to mắt, tò mò hỏi.
“Không biết, ngẫu nhiên nhặt được, nghe người ta nói là Liên Lý Qủa (quả liền cành, quả vợ chồng), ai ăn được nó có thể thực hiện được một nguyện vọng, nguyện vọng được ở bên người quan trọng với mình. Nhưng mà chắc là gạt người thôi, dù sao ta cũng không thể cùng Thiên Hòa ở bên nhau.”
Nghe những lời đa cảm của Thiên Điểu, nụ cười của Mai Vũ cứng lại. Cúi đầu nhìn thứ trái cây kia, Mai Vũ cảm thấy lòng chua chát.
Truyền thuyết dù sao cũng chỉ là truyền thuyết mà nguyện vọng cũng chỉ là nguyện vọng mà thôi.
Ông trời chỉ có thể nghe lời ngươi kể, nghe lời ngươi cầu nguyện nhưng lại chẳng thể giúp ngươi bất cứ thứ gì.
Đó là sự công bằng và cũng là sự tàn nhẫn của ông trời.
Bỏ thứ trái cây kia vào miệng, Mai Vũ miễn cưỡng cười vui, khen: “Rất ngọt.”
Thật ra, loại trái này chẳng có vị gì cả. Nhưng có lẽ vì thêm chút nguyện vọng tốt đẹp nên mới có cảm giác đặc biệt chăng?
Thiên Hòa nghiêng đầu sang chỗ Mai Vũ không thể nhìn thấy.
Đúng như mình nghĩ. Chỉ cần là chuyện liên quan đến Thiên Hòa, nàng gần như chẳng hoài nghi gì cả. Chỉ cần vài câu nói đa sầu đa cảm, nàng đã ngoan ngoãn ăn Liên Tâm Quả.
Cả quá trình đơn giản đến mức nó không dám tin.
Mình thật là hèn hạ mà.
Chui vào trong chăn, Thiên Hòa rầu rĩ nói: “Ta muốn ngủ.”
Không biết tại sao trong lòng nó bỗng dâng lên một loại cảm xúc xa lạ. Có cảm giác bi thống như lúc phải chia lìa với Thiên Hòa. Dường như có cây kim ghim vào tim nó, không đau lắm, nhưng cảm giác khó chịu vô cùng.
Đứng dậy, Mai Vũ nói: “Nghỉ ngơi đi cho khỏe.” rồi xoay người đi ra ngoài.
Đi loạn trong chiến khu, Mai Vũ gặp An Thiếu Hàn.
Cuộc gặp ngoài ý muốn khiến Mai Vũ có chút bối rối, ngượng ngùng nắm chặt bàn tay, Mai Vũ xoay lưng đi nơi khác trước ánh mắt u buồn của đối phương.
Phải rời đi, phải nhanh chóng rời đi, nếu không nàng sẽ hãm sâu trong đôi mắt kia. Nàng sẽ muốn bước đến vuốt thẳng những ưu sầu giữa mi tâm hắn.
Vừa nhấc chân lên đã nghe tiếng của nam tử kia từ sau lưng truyền đến.
“Dạo này nàng sống có tốt không?”
Đó chỉ là một câu hỏi thăm bình thường, cơ hồ tất cả những ai gặp lại nhau đều sẽ nói như thế. Nhưng với An Thiếu Hàn, đây là câu mà hắn dùng tất cả dũng khí để nói ra.
Dù cho chỉ một giây thôi, nàng quay lại cười với ta, ta cũng mãn nguyện.
Nhắm mắt lại, Mai Vũ mệt mỏi buông tha.
Nàng hoàn toàn không cách nào thoải mái rời đi.
“Không tồi, ngài thì sao?”
Xoay người lại, Mai Vũ đứng sóng vai với hắn, cả hai ngầm hiểu cùng bước về phía trước.
“Cũng không tồi.” Tim đập loạn chẳng còn quy luật, An Thiếu Hàn tận lực làm bản thân có vẻ bình tĩnh.
Tìm một bãi cỏ an tĩnh, An Thiếu Hàn và Mai Vũ ngồi xuống.
Đêm nay trời đầy sao. An Thiếu Hàn nhìn lên bầu trời, nhớ đêm đó, nữ tử này nói cho hắn nghe sự tích về Ngưu Lang Chức Nữ.
An Thiếu Hàn cười nói: “Ta đã hiểu được một chút sự tích về Ngưu Lang và Chức nữ rồi.”
Mai Vũ nghe mà ngạc nhiên, đầu óc không theo kịp, nàng nghi hoặc hỏi: “Ngưu Lang Chức Nữ? Sự tích gì cơ?”
An Thiếu Hàn nghiêng đầu, muốn nói rồi lại thôi.
Sao mình lại có thể quên mất, nàng đã sớm chẳng còn nhớ gì nữa rồi.
Tất cả mọi thế về mình….nàng đã quên rồi.
“Ngài sao vậy?” Nhìn ánh mắt bi ai của hắn, Mai Vũ cảm thấy khó hiểu.
An Thiếu Hàn vội vàng thay đổi vẻ mặt của mình, mỉm cười dịu dàng,
“Không có gì, chỉ là nhớ lại chút chuyện cũ. Thì ra, mặc kệ Chức Nữ lừa dối Ngưu Lang hay Ngưu Lang buông tay Chức Nữ, họ vẫn yêu đối phương. Thế gian này, mỗi người đều có một cách yêu riêng, không ai có thể trách được ai cả.” An Thiếu Hàn thầm thì.
Trước kia, mình không hiểu được những điều này, bây giờ cuối cùng cũng đã hiểu.
Lúc hắn giết chết Thiên Hòa, hắn đã cảm nhận rõ ràng cái cảm giác muốn yêu nhưng không thể, chỉ có thể buông tay này.
Yêu người, nhưng không được người đón nhận. Có phải Tiểu Vũ cũng từng mang tâm trạng này mà buông tay không? ,dien,dan,le,quy,don
Mai Vũ thấy lòng mình nhói đau. Lại nghĩ đến cảnh ngày đó hắn vung hiếm, máu Thiên Hòa bắn ra.
“Vậy cách yêu của ngài là gì?” Mai Vũ hỏi hắn.
Mái tóc đen của An Thiếu Hàn tung bay trong gió tháng tám, có rút rối loạn.
“Tình yêu của ta là sự im lặng, ích kỷ, bá đạo và tàn nhẫn.” An Thiếu Hàn bình tĩnh đáp.
Máu như rút khỏi thân thể, chảy xuống dưới chân, chỉ chừa lại ưu thương cuồn cuộn trong cơ thể, chiếm cứ từng tấc da thịt hắn.
Tình yêu của ta là gì?
Tình yêu của ta chính là những thứ này.
Lòng Mai Vũ chợt lạnh, đau như bị kết băng, An Thiếu Hàn, thì ra đây là cách chàng yêu.
Cách yêu của Vương Gia tàn nhẫn cũng tàn nhẫn như thế.
An Thiếu Hàn, chàng…đã từng yêu ai ư?
Mai Vũ nắm chặt tay, kiên định nói: “Vậy…sẽ không ai yêu ngài đâu.”
Câu trả lời quá tàn nhẫn, cách hắn yêu cũng thật tàn nhẫn.
An Thiếu Hàn, chắc là ta không yêu chàng, chắc chắn không phải.
Ta sẽ không yêu người tàn nhẫn như chàng, ta còn không hiểu rõ tình yêu, nên chắc là không đâu…
An Thiếu Hàn quay đầu đi, không cho Mai Vũ thấy hốc mắt mình đã đỏ.
Đúng vậy, không ai yêu ta như vậy cả.
Nên…chắc nàng cũng không yêu ta.
“Mai Vũ, nàng có biết, sau khi chết ta muốn biến thành cái gì không?”
“Ngọn gió tự do à?”
“Không, nếu có một ngày ta chết đi, ta nguyện hóa thân thành một gốc Bồ Đề, sống ngàn năm dưới chân Phật Tổ, trong ngàn năm đó, ta nguyện chịu Phật Tổ giáo hóa, nguyện chịu đựng gió táp mưa sa, không oán không hối.”
“Tại sao? Sao ngài lại muốn thành Phật?” Mai Vũ cau mày hỏi.
Một ngàn năm, đó là quãng thời gian dài đằng đẵng.
Quãng thời gian dài dằng dặc đó hẳn sẽ rất tịch mịch, sống dưới chân Phật Tổ lại càng cô quạnh hơn.
An Thiếu Hàn lắc đầu, nhìn vào mắt Mai Vũ nói: “Ta không muốn thành Phật, ta chỉ mong ngàn năm sau có thể cầu xin Phật Tổ cho ta một nguyện vọng.”
An Thiếu Hàn nói xong thì đi, lời nói sau cùng của hắn phiêu tán trong gió.
“Nếu như có một ngày nàng biết được nguyện vọng này, nàng sẽ biết ta yêu một người vô cùng sâu đậm.”
Tình yêu của ta là gì?
Tình yêu của ta là ích kỷ, bá đạo và tàn nhẫn. Vì những gì ta làm, những điều ta nói đều là quyết định của chính ta, không cần nàng phải hiểu. Nên ta ích kỷ đưa nàng vào phạm vi bảo hộ của ta, không cần lời cảm tạ của nàng.
Ta cường thế khiến cho nàng chán ghét cũng không sao cả. Ta có thể tàn nhẫn với nàng vì ta yêu nàng nhưng không phải muốn lấy lòng nàng mà là vì ta muốn nàng yên vui.
Mai Vũ, ta nghĩ, ta lựa chọn im lặng là đúng. Cứ thế này bảo vệ nàng là được.
Ta sẽ cất giấu tình yêu này…vĩnh viễn.
Nàng sẽ không bao giờ biết ngàn năm sau ta mong muốn điều gì.
Nếu sau một ngàn năm, ta thật sự đạt được nguyện vọng, đến lúc đó dù không thể nói nên lời, không thể làm gì cho nàng, ta sẽ cho nàng tất cả mọi thứ.
Trong gió tháng tám, Mai Vũ bất giác áp tay lên ngực.
Lòng nàng đau quá, đau đến tê tâm liệt phế.
Nàng không nhìn nhầm chứ?
Vừa lúc nãy, nam tử mặc hắc y kia, bóng dáng lúc nào cũng kiên cường bất khuất lại bỗng dưng trở nên yếu đuối và cô đơn.
Nàng thấy được hốc mắt hắn hồng hồng.
Đó là Mặt Trời của Tây Thự, là Mặt Trời chói mắt nhất.
Nàng lại làm cho hắn lộ ra dáng vẻ đó trước mặt mình.
Bồ Tát, con phải làm gì đây? Rốt cuộc con phải làm gì bây giờ?
Con nguyện giảm thọ mười năm để đổi lấy nụ cười của chàng.
Nhắm mắt lại, Mai Vũ thì thầm cầu nguyện với trời cao trong gió.
Xin hãy cho Mặt Trời rực rỡ của con được hạnh phúc.
A…hình như trong ký ức của nàng có rất nhiều người đã từng nói như vậy, đã làm chuyện như vậy.
Cười lên, Mai Vũ không phản bác nó, nàng nói: “Vậy đệ muốn trả lễ ta bằng gì? Ô mai của ta là thức ăn, đệ muốn trả lại thì nên đưa thứ gì ăn được ấy.”
Thiên Hòa cười, hỏi nàng: “Ăn à, nếu là độc dược ngươi có muốn không?”
Mai Vũ giận dữ trừng mắt nhìn nó, lầm bầm: “Độc miệng thật. Nhưng mà dù đệ thật sự cho ta ăn độc dược thì chắc ta có điên mới ăn đó.”
Đó cũng không phải là chuyện không có khả năng, người nào đó thường xuyên bị máu lên não mà.
So với chịu dày vò nơi nhân thế, chi bằng đến cầu Nại Hà làm bạn với Tử Tiêu. À…không biết Vô Ca có ở đó không?
Cúi đầu, Mai Vũ tự ngăn mình nghĩ đến những chuyện tương tự.
Lắc đầu, Thiên Điểu lấy thứ gì đó từ sau lưng ra đặt lên tay Mai Vũ.
Mai Vũ tò mò mở tay ra, trong lòng bàn tay nàng là một loại trái cây màu đỏ.
Loại trái đó không lớn nhưng lóe lên ánh sáng đẹp mắt.
Mai Vũ mỉm cười, nàng rất thích những thứ màu đỏ.
Đó là màu của sự vui vẻ, màu sắc của sự tốt đẹp, màu…của sinh mệnh.
“Đây là gì vậy?” Mai Vũ mở to mắt, tò mò hỏi.
“Không biết, ngẫu nhiên nhặt được, nghe người ta nói là Liên Lý Qủa (quả liền cành, quả vợ chồng), ai ăn được nó có thể thực hiện được một nguyện vọng, nguyện vọng được ở bên người quan trọng với mình. Nhưng mà chắc là gạt người thôi, dù sao ta cũng không thể cùng Thiên Hòa ở bên nhau.”
Nghe những lời đa cảm của Thiên Điểu, nụ cười của Mai Vũ cứng lại. Cúi đầu nhìn thứ trái cây kia, Mai Vũ cảm thấy lòng chua chát.
Truyền thuyết dù sao cũng chỉ là truyền thuyết mà nguyện vọng cũng chỉ là nguyện vọng mà thôi.
Ông trời chỉ có thể nghe lời ngươi kể, nghe lời ngươi cầu nguyện nhưng lại chẳng thể giúp ngươi bất cứ thứ gì.
Đó là sự công bằng và cũng là sự tàn nhẫn của ông trời.
Bỏ thứ trái cây kia vào miệng, Mai Vũ miễn cưỡng cười vui, khen: “Rất ngọt.”
Thật ra, loại trái này chẳng có vị gì cả. Nhưng có lẽ vì thêm chút nguyện vọng tốt đẹp nên mới có cảm giác đặc biệt chăng?
Thiên Hòa nghiêng đầu sang chỗ Mai Vũ không thể nhìn thấy.
Đúng như mình nghĩ. Chỉ cần là chuyện liên quan đến Thiên Hòa, nàng gần như chẳng hoài nghi gì cả. Chỉ cần vài câu nói đa sầu đa cảm, nàng đã ngoan ngoãn ăn Liên Tâm Quả.
Cả quá trình đơn giản đến mức nó không dám tin.
Mình thật là hèn hạ mà.
Chui vào trong chăn, Thiên Hòa rầu rĩ nói: “Ta muốn ngủ.”
Không biết tại sao trong lòng nó bỗng dâng lên một loại cảm xúc xa lạ. Có cảm giác bi thống như lúc phải chia lìa với Thiên Hòa. Dường như có cây kim ghim vào tim nó, không đau lắm, nhưng cảm giác khó chịu vô cùng.
Đứng dậy, Mai Vũ nói: “Nghỉ ngơi đi cho khỏe.” rồi xoay người đi ra ngoài.
Đi loạn trong chiến khu, Mai Vũ gặp An Thiếu Hàn.
Cuộc gặp ngoài ý muốn khiến Mai Vũ có chút bối rối, ngượng ngùng nắm chặt bàn tay, Mai Vũ xoay lưng đi nơi khác trước ánh mắt u buồn của đối phương.
Phải rời đi, phải nhanh chóng rời đi, nếu không nàng sẽ hãm sâu trong đôi mắt kia. Nàng sẽ muốn bước đến vuốt thẳng những ưu sầu giữa mi tâm hắn.
Vừa nhấc chân lên đã nghe tiếng của nam tử kia từ sau lưng truyền đến.
“Dạo này nàng sống có tốt không?”
Đó chỉ là một câu hỏi thăm bình thường, cơ hồ tất cả những ai gặp lại nhau đều sẽ nói như thế. Nhưng với An Thiếu Hàn, đây là câu mà hắn dùng tất cả dũng khí để nói ra.
Dù cho chỉ một giây thôi, nàng quay lại cười với ta, ta cũng mãn nguyện.
Nhắm mắt lại, Mai Vũ mệt mỏi buông tha.
Nàng hoàn toàn không cách nào thoải mái rời đi.
“Không tồi, ngài thì sao?”
Xoay người lại, Mai Vũ đứng sóng vai với hắn, cả hai ngầm hiểu cùng bước về phía trước.
“Cũng không tồi.” Tim đập loạn chẳng còn quy luật, An Thiếu Hàn tận lực làm bản thân có vẻ bình tĩnh.
Tìm một bãi cỏ an tĩnh, An Thiếu Hàn và Mai Vũ ngồi xuống.
Đêm nay trời đầy sao. An Thiếu Hàn nhìn lên bầu trời, nhớ đêm đó, nữ tử này nói cho hắn nghe sự tích về Ngưu Lang Chức Nữ.
An Thiếu Hàn cười nói: “Ta đã hiểu được một chút sự tích về Ngưu Lang và Chức nữ rồi.”
Mai Vũ nghe mà ngạc nhiên, đầu óc không theo kịp, nàng nghi hoặc hỏi: “Ngưu Lang Chức Nữ? Sự tích gì cơ?”
An Thiếu Hàn nghiêng đầu, muốn nói rồi lại thôi.
Sao mình lại có thể quên mất, nàng đã sớm chẳng còn nhớ gì nữa rồi.
Tất cả mọi thế về mình….nàng đã quên rồi.
“Ngài sao vậy?” Nhìn ánh mắt bi ai của hắn, Mai Vũ cảm thấy khó hiểu.
An Thiếu Hàn vội vàng thay đổi vẻ mặt của mình, mỉm cười dịu dàng,
“Không có gì, chỉ là nhớ lại chút chuyện cũ. Thì ra, mặc kệ Chức Nữ lừa dối Ngưu Lang hay Ngưu Lang buông tay Chức Nữ, họ vẫn yêu đối phương. Thế gian này, mỗi người đều có một cách yêu riêng, không ai có thể trách được ai cả.” An Thiếu Hàn thầm thì.
Trước kia, mình không hiểu được những điều này, bây giờ cuối cùng cũng đã hiểu.
Lúc hắn giết chết Thiên Hòa, hắn đã cảm nhận rõ ràng cái cảm giác muốn yêu nhưng không thể, chỉ có thể buông tay này.
Yêu người, nhưng không được người đón nhận. Có phải Tiểu Vũ cũng từng mang tâm trạng này mà buông tay không? ,dien,dan,le,quy,don
Mai Vũ thấy lòng mình nhói đau. Lại nghĩ đến cảnh ngày đó hắn vung hiếm, máu Thiên Hòa bắn ra.
“Vậy cách yêu của ngài là gì?” Mai Vũ hỏi hắn.
Mái tóc đen của An Thiếu Hàn tung bay trong gió tháng tám, có rút rối loạn.
“Tình yêu của ta là sự im lặng, ích kỷ, bá đạo và tàn nhẫn.” An Thiếu Hàn bình tĩnh đáp.
Máu như rút khỏi thân thể, chảy xuống dưới chân, chỉ chừa lại ưu thương cuồn cuộn trong cơ thể, chiếm cứ từng tấc da thịt hắn.
Tình yêu của ta là gì?
Tình yêu của ta chính là những thứ này.
Lòng Mai Vũ chợt lạnh, đau như bị kết băng, An Thiếu Hàn, thì ra đây là cách chàng yêu.
Cách yêu của Vương Gia tàn nhẫn cũng tàn nhẫn như thế.
An Thiếu Hàn, chàng…đã từng yêu ai ư?
Mai Vũ nắm chặt tay, kiên định nói: “Vậy…sẽ không ai yêu ngài đâu.”
Câu trả lời quá tàn nhẫn, cách hắn yêu cũng thật tàn nhẫn.
An Thiếu Hàn, chắc là ta không yêu chàng, chắc chắn không phải.
Ta sẽ không yêu người tàn nhẫn như chàng, ta còn không hiểu rõ tình yêu, nên chắc là không đâu…
An Thiếu Hàn quay đầu đi, không cho Mai Vũ thấy hốc mắt mình đã đỏ.
Đúng vậy, không ai yêu ta như vậy cả.
Nên…chắc nàng cũng không yêu ta.
“Mai Vũ, nàng có biết, sau khi chết ta muốn biến thành cái gì không?”
“Ngọn gió tự do à?”
“Không, nếu có một ngày ta chết đi, ta nguyện hóa thân thành một gốc Bồ Đề, sống ngàn năm dưới chân Phật Tổ, trong ngàn năm đó, ta nguyện chịu Phật Tổ giáo hóa, nguyện chịu đựng gió táp mưa sa, không oán không hối.”
“Tại sao? Sao ngài lại muốn thành Phật?” Mai Vũ cau mày hỏi.
Một ngàn năm, đó là quãng thời gian dài đằng đẵng.
Quãng thời gian dài dằng dặc đó hẳn sẽ rất tịch mịch, sống dưới chân Phật Tổ lại càng cô quạnh hơn.
An Thiếu Hàn lắc đầu, nhìn vào mắt Mai Vũ nói: “Ta không muốn thành Phật, ta chỉ mong ngàn năm sau có thể cầu xin Phật Tổ cho ta một nguyện vọng.”
An Thiếu Hàn nói xong thì đi, lời nói sau cùng của hắn phiêu tán trong gió.
“Nếu như có một ngày nàng biết được nguyện vọng này, nàng sẽ biết ta yêu một người vô cùng sâu đậm.”
Tình yêu của ta là gì?
Tình yêu của ta là ích kỷ, bá đạo và tàn nhẫn. Vì những gì ta làm, những điều ta nói đều là quyết định của chính ta, không cần nàng phải hiểu. Nên ta ích kỷ đưa nàng vào phạm vi bảo hộ của ta, không cần lời cảm tạ của nàng.
Ta cường thế khiến cho nàng chán ghét cũng không sao cả. Ta có thể tàn nhẫn với nàng vì ta yêu nàng nhưng không phải muốn lấy lòng nàng mà là vì ta muốn nàng yên vui.
Mai Vũ, ta nghĩ, ta lựa chọn im lặng là đúng. Cứ thế này bảo vệ nàng là được.
Ta sẽ cất giấu tình yêu này…vĩnh viễn.
Nàng sẽ không bao giờ biết ngàn năm sau ta mong muốn điều gì.
Nếu sau một ngàn năm, ta thật sự đạt được nguyện vọng, đến lúc đó dù không thể nói nên lời, không thể làm gì cho nàng, ta sẽ cho nàng tất cả mọi thứ.
Trong gió tháng tám, Mai Vũ bất giác áp tay lên ngực.
Lòng nàng đau quá, đau đến tê tâm liệt phế.
Nàng không nhìn nhầm chứ?
Vừa lúc nãy, nam tử mặc hắc y kia, bóng dáng lúc nào cũng kiên cường bất khuất lại bỗng dưng trở nên yếu đuối và cô đơn.
Nàng thấy được hốc mắt hắn hồng hồng.
Đó là Mặt Trời của Tây Thự, là Mặt Trời chói mắt nhất.
Nàng lại làm cho hắn lộ ra dáng vẻ đó trước mặt mình.
Bồ Tát, con phải làm gì đây? Rốt cuộc con phải làm gì bây giờ?
Con nguyện giảm thọ mười năm để đổi lấy nụ cười của chàng.
Nhắm mắt lại, Mai Vũ thì thầm cầu nguyện với trời cao trong gió.
Xin hãy cho Mặt Trời rực rỡ của con được hạnh phúc.
/59
|