“Sao đệ còn ở đây?” Mai Vũ bưng bát cháo ra khỏi trướng của An Thiếu Hàn, thấy Thiên Điểu đứng đó, không khỏi hỏi.
Thiên Điểu cười, trả lời: “Đâu có gì, chỉ là không muốn về thôi. Cùng đi một chút đi.”
Mai Vũ gật đầu, bắt kịp bước chân của Thiên Điểu.
Dải ngân hà đầy sao lấp lánh trên bầu trời đêm.
“Đẹp quá.” Mai Vũ ngẩng đầu cảm thán.
Thiên Điểu cũng ngẩng đầu nhìn lên, sau đó lại cúi đầu nói với nàng: “Đúng là rất đẹp nhưng ngày mai chắc không thể nhìn thấy nữa rồi.”
“Ừ.” Thở dài, Mai Vũ đáp.
Chiến hỏa sẽ che khuất bầu trời sao, có lẽ sau ngày mai, nàng không còn nhìn thấy phong cảnh mỹ lệ này nữa rồi.
Con người luôn chờ đến khi mất đi mới biết quý trọng.
“Ngươi nói muốn tìm Đông Thần Hạo và Gia Cát Trần, thế ngươi đã nghĩ phải làm sao chưa?” Thiên Điểu hỏi.
Lắc đầu, Mai Vũ cười khổ: “Không rõ ràng gì hết.”
Thật ra, chính nàng cũng không biết rốt cuộc bản thân có thể làm được gì nữa.
“Chỉ nói ngoài miệng thôi à? Chỉ là tư tưởng tự an ủi mình thôi.” Thiên Điểu cười giễu.
Mai Vũ dừng lại, nhìn nó, bình tĩnh nói: “Không phải. Ta không thể nào sống được. Đệ có biết tại sao thiêu thân lại đâm đầu vào lửa không? Vì muốn chết thật hoành tráng à? Không phải, nó không đeo đuổi cái chết rực rỡ và mỹ lệ, không đâu. Là vì không làm thế nó sẽ không sống nổi. Dù biết làm vậy nó sẽ phải chết. Ta muốn giết Gia Cát Trần, ta muốn Đông Thần Hạo đau khổ. Kết quả là ta chắc chắn phải chết. Nhưng trên đời này làm sao có công bằng? Chỉ có vô vàn hung hiểm mà thôi. Nên cách sống mâu thuẫn với vận mệnh tàn nhẫn là điều ta không thể chấp nhận.”
Nếu không phải vẫn khăng khăng như thế, không có niềm tin đó chống đỡ.
Ta sẽ không thể sống tiếp.
Ta nghĩ…ta sẽ là một con thiêu thân bốc lửa.
Ta không thể sống nếu không đâm đầu vào chỗ chết.
Thiên Hòa đã chết vì ta, Vô Ca cũng vì ta mà chết. Bây giờ ta nhất định phải sống.
Cảm xúc kích động không thể nào hiểu được lan tràn trong lồng ngực, Thiên Điểu cảm thấy mình như sa vào trong đôi mắt kia.
Ngươi mang tâm trạng đó mà sống sao?
Thiên Hòa chết, ngươi cũng không hạnh phúc có phải không?
Ngươi rất đau khổ, rất khó chịu.
Xoay người đi chỗ khác, Thiên Điểu đưa lưng về phía Mai Vũ, đêm đen che đi nét mặt nó.
Mai Vũ không thể suy đoán tâm trạng Thiên Điểu lúc này là gì.
Thiếu niên mười ba tuổi lạnh lùng nói với nàng: “Nếu ngươi muốn giết Gia Cát Trần ta khuyên ngươi đừng đích thân động thủ. Cả đời hắn không thể cãi lại một người, đó là Đông Thần Hạo. Nếu ngươi làm Đông Thần Hạo hạ lệnh giết hắn hoặc phế đi võ công của hắn thì mọi chuyện đều sẽ thuận lợi.”
“Nhưng ta không có cách nào khiến Đông Thần Hạo làm vậy cả.” Mai Vũ lắc đầu, cười chua xót, nó cho rằng Mai Vũ là ai chứ?
Đông Thần Hạo là vị Vua cao quý của một nước, chẳng lẽ hắn sẽ vì một sát thủ nho nhỏ mà diệt trừ thủ hạ của mình sao?
Nó nghĩ mình ngây thơ lắm à?
Thiên Điểu nghe thế thì có chút ngẩn ngơ.
Chẳng lẽ nữ nhân này không biết nguyên nhân chủ yếu của cuộc chiến này là gì?
Nghiêng đầu, nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Mai Vũ, Thiên Điểu hiểu ra, nàng thật sự không biết.
Người ta thường nói…Hồng nhan họa thủy.
Mai Vũ đúng là hồng nhan họa thủy, nhưng lại không biết vận mệnh của kẻ gây tai họa là mình.
Nhìn chỗ trướng bồng của An Thiếu Hàn xa xa.
Thiên Điểu hiểu được Mai Vũ một chút rồi.
“Ngươi tự cân nhắc giá trị của mình để đoán lòng người khác? Ra thế…nên nam nhân kia vẫn luôn trầm lặng.” Nhếch môi, Thiên Điểu nhíu mày nói.
“Đừng nói như thể đệ hiểu ta lắm ấy. Ta chỉ là biết thân biết phận mà thôi.” Mai Vũ nhìn về trướng của An Thiếu Hàn theo ánh mắt nó, nơi đó vẫn sáng đèn, thì thào đáp.
Có rất nhiều cách hiểu về sự hoàn mỹ, cuộc sống này không có ai không xứng với ai, chỉ có ai không yêu ai. -dien-dan-le-quy-don
Thật ra trên đời vẫn còn tồn tại người không xứng với ai cả.
Vì ta vĩnh viễn không xứng…với Mặt Trời bất diệt kia.
Nhìn sắc trời, Thiên Điểu mới phát hiện mình đã ở cùng nàng rất lâu.
Ôi, tối nay mình đã nói quá nhiều rồi. Mấy ngày nay hình như nó đã nói tất cả mọi thứ trên đời với nữ nhân này rồi.
Lắc đầu, Thiên Điểu xoay lưng đi.
Nó vừa đi vừa nói với người ở phía sau: “Thôi đi, Mai Vũ, chỉ là ngươi không bao giờ muốn làm rõ mọi chuyện mà thôi. Thỉnh thoảng cũng nên tin vào năng lực của chính mình xem. Nếu có cơ hội, có lẽ ngươi có thể thử giao dịch với Đông Thần Hạo. Nhưng ngươi phải lấy chính mình làm lợi thế, nếu không chắc chắn sẽ thất bại. À… đúng rồi, điều kiện tiên quyết là ngươi phải sống sót tới lúc gặp được Đông Thần Hạo.”
Trên đất truyền đến tiếng chân “bình bịch” của Thiên Điểu.
Thiên Điểu đi vài bước lại ngừng.
Mặt cỏ nhẹ nhàng lay động trong gió, nó hít sâu, nói khẽ: “Còn nữa, hiệp nghị của chúng ta cũng nên kết thúc rồi. Ta phải trở về.”
“Đệ…đệ không giết ta sao?” Mai Vũ sửng sốt, khó hiểu hỏi.
“Ta không giết ngươi vì ngươi chắc chắn sẽ chết. Hơn nữa, ta không muốn nhìn ngươi chết, dù sao chúng ta cũng không thân thiết gì nhau.” Thiên Điểu nói rồi rời đi.
Còn một bước nữa thôi là tới ngày mai, chỉ cần một bước nữa thôi tất cả sẽ kết thúc.
Mai Vũ đứng trong gió không biết nên nói gì.
Tâm tư của Thiên Điểu và Thiên Hòa đều làm cho người ta không thể đoán ra.
Sớm tinh mờ, Mặt Trời vẫn chưa lên hẳn, từng tiếng trống trận đã vang tận mây xanh.
Trong ngoài thành đều nhuốm sát khí tiêu điều.
Ngoài thành, quân đội của Đông Thần Hạo đã xếp hàng chỉnh tề, nhìn sơ đã thấy người đông như kiến. Trong thành, An Thiếu Hàn mặc chiến phục màu đen, mang theo binh lính đứng trước cổng thành, tất cả binh sĩ đều cảnh giác mười phần ở đúng cương vị của mình.
Đông Thần Hạo và Đông Thần Thanh Vân ở trên ngựa, lúc bọn họ nhìn về phía Mai Vũ, đồng thời nhếch môi cười.
Đó là hai nụ cười hoàn toàn khác nhau.
Đông Thần Hạo băng lãnh, Đông Thần Thanh Vân ấm áp.
Mai Vũ cười đáp lại Đông Thần Thanh Vân, lúc nàng chuyển hướng nhìn sang phía Đông Thần Hạo, ánh mắt cũng đầy bất thiện.
Đông Thần Hạo, ta nhất định phải bắt ngươi đền lại món nợ ngươi đã thiếu của Thiên Hòa.
“Không ngờ Đông Thần Vương dẫn binh đối chiến với bổn Vương, quả thật là chuyện rất may mắn.” An Thiếu Hàn nhìn Đông Thần Hạo, cao giọng nói.
Đông Thần Hạo mỉm cười: “An Vương quá lời rồi. Trên chiến trường ta chỉ là tướng quân. Mặc kệ là Vua hay Vương Gia, bây giờ ta chỉ là tướng quân. Vì thế không có may mắn hay bất hạnh gì cả. Trận chiến này chỉ mong hai bên tuân thủ ước định.”
“Điều đó là đương nhiên, nếu Tây Thự thua, ta sẽ để lại năm tòa thành.” An Thiếu Hàn ngẩng đầu nói.
Lời nói đó không mang theo chút vẻ bại trận nào mà lại chứa đầy vẻ tự tin sẽ không thua cuộc.
Đông Thần Hạo cười lạnh.
Được lắm, An Thiếu Hàn, ta cũng muốn nhìn xem Chiến Thần ngươi có tài cán gì.
“Nếu như Đông Thần thua, sẽ ký hiệp ước hòa bình với Tây Thự, không xâm phạm lẫn nhau.”Đông Thần Hạo cúi xuống, liếc nhìn về phía Mai Vũ: “Nhưng mà ta vẫn muốn thêm vào một điều, không biết An Vương có thể đồng ý hay không?”
Tim Mai Vũ đập mạnh, trực giác của nàng mách bảo chuyện này chắc chắn có liên quan đến nàng.
Cái tên đáng chết này rốt cuộc là muốn làm gì!
An Thiếu Hàn nhíu mày hỏi: “Đông Thần Vương còn muốn gì?”
“Nếu trẫm thắng, trẫm muốn đòi ngươi một người.” Đông Thần Hạo nhàn nhã nhướng mày đáp.
Sẽ đồng ý, chắc chắn sẽ đồng ý.
Đông Thần Hạo tin chắc như thế, không phải hắn tin An Thiếu Hàn sẽ đồng ý mà vì hắn tin Mai Vũ sẽ đồng ý.
“Ta có thể biết đó là ai chăng?” An Thiếu Hàn hít sâu, cố ý ra vẻ bình tĩnh.
Dời tầm nhìn, Đông Thần Hạo nhìn sang Mai Vũ.
Đúng lúc Mai Vũ cũng ngẩng đầu nhìn hắn.
Nhếch môi cười thật mê người, Đông Thần Hạo cứ thế nhìn chằm chằm vào Mai Vũ.
Một lúc sau, cuối cùng Mai Vũ cũng bật cười.
Nàng nghiêng đầu nhìn An Thiếu Hàn nói: “Vương Gia hà tất phải biết là ai? Hiến thân cho sự hòa bình của Tây Thự ta, có tướng sĩ nào có thể nói không?”
Nói xong, nàng còn cố ý quay đầu nhìn về phía sau.
Các võ tướng phía sau lập tức phụ họa: “Đúng vậy! Tướng quân, chúng ta nhất định sẽ thắng, ngài đồng ý đi.”
Cắn môi, An Thiếu Hàn rất muốn che cái miệng của Mai Vũ lại.
Rốt cuộc nữ nhân chết tiệt này đang nghĩ cái gì vậy! Biết rõ người đối phương muốn là mình vẫn cứ chường mặt ra!
Tuy y không cảm thấy mình sẽ bại nhưng y hoàn toàn không muốn mang nàng ra làm tiền cược.
Hít sâu, An Thiếu Hàn biết bây giờ mình đâm lao thì phải theo lao. Y đành đáp ứng: “Được, bổn Vương đồng ý với ngài.”
Đông Thần Hạo nhận được đáp án vừa ý, hắn nhìn Mai Vũ lần cuối rồi giục ngựa trở về doanh địa.
Trong tiếng quát tháo chấn nhiếp thiên địa, giọng nói của nàng loáng thoáng truyền đến.
“Đa tạ ngài.”
An Thiếu Hàn nghe tiếng cảm tạ kia, không nói nên lời.
Mai Vũ, ta muốn bảo vệ nàng, nhưng nàng lại chẳng cho ta cơ hội.
Ngoài hận, thực xin lỗi, đa tạ.
Với ta, nàng không còn lời nào khác…
/59
|