Cửa thành mở ra rồi nhanh chóng khép lại.
Võ tướng đứng trên tường thành lắc đầu thở dài.
Yên lặng tháo mũ giáp, võ tướng hô to với tất cả binh lính: “Hãy kính chào những anh hùng của Tây Thự!”
Ngoài cửa, họ giục ngựa đi trong đêm.
Hình bóng họ dần xa, vó ngựa vẩy tung cát vàng cuồn cuộn, như đưa tiễn họ trên đường Hoàng Tuyền.
Trong lòng cảm thấy hơi khó chịu, võ tướng tự biết nếu An Vương biết những tướng sĩ này liều chết ra khỏi thành, ngài sẽ nổi giận đùng đùng.
Nhưng đúng như lời họ nói, bây giờ là lúc nguy cấp, quân lệnh có cái nên theo, có cái không.
Tuy không biết bọn họ định làm gì nhưng ông tin họ có thể làm được chút gì đó nên ông đã cho mở cửa thành.
Tây Thự không thể diệt vong, núi sông không thể phá. Bây giờ chỉ có thể bí quá hóa liều mà thôi.
Ngoài thành, Mai Vũ giục ngựa phi như bay, giống như lời đám Vân Khinh dặn nàng, không quay đầu lại.
Quân lễ huy hoàng trên tường thành nàng không nhìn thấy. Trong mắt nàng, chỉ có con đường phía trước.
Khi còn ở Mai Hoa sơn trang, sư phụ thường hỏi nàng: “Mai Vũ, nếu con cứ một mực xông tới nhưng ông trời bỗng muốn con lùi lại, trước mắt không còn đường, chỉ có một khúc sông, vậy con sẽ làm sao?”
Lúc đó Mai Vũ nhanh nhảu đáp: “Vậy thì không đi nữa.”
Sư phụ đánh nàng một cái, mắng: “Nha đầu không có tiền đồ.”
Lúc đó nàng cảm thấy cực kỳ ấm ức, ngồi bên bờ sông suy nghĩ sao mình lại thành kẻ không có tiền đồ. Đi hoài không thấy mệt à? Nếu phía trước đã không có đường, chỉ có sông, vậy tại sao cứ phải đi tiếp?
Sau đó Vân Khinh nói với nàng rằng nếu nàng trả lời là bơi qua, sư phụ sẽ không giận. Nhưng mà Mai Vũ lại ngốc nghếch nghĩ: mình không biết bơi, nói vậy không phải là gạt sư phụ à?
Có lẽ từ lúc đó, Mai Vũ bắt đầu học bơi. Tuy võ công dở tệ nhưng lại có kỹ năng bơi rất khá.
Sau đó sau đó, sư phụ không hỏi lại vấn đề đó nữa. Mai Vũ cũng không nói cho ngài biết mình đã học bơi, nếu bây giờ trên đường nàng đi không còn đường, chỉ có sông thì nàng sẽ bơi qua.
Cuộc sống con người chính là như thế đó.
Khi người ta còn sống chính là như vậy.
Cho dù ngươi nói không còn đường chỉ có sông, bản thân cũng có thể dũng cảm bơi qua. Nhưng nếu ngươi không biết bơi, tất cả cũng chỉ là “nếu”.
Cuộc đời của Mai Vũ có rất nhiều thứ “nếu như” nhưng không có sự dối trá.
Nếu nàng không biết bơi, vậy trước khi nàng học bơi, nàng sẽ không nói mình có thể bơi qua con sông kia.
Nếu nàng không yêu ai, vậy trước khi nàng học được cách yêu nàng sẽ không dễ dàng nói yêu người khác.
Chỉ là giờ đây nàng đã có thể nói rồi.
Vì người trong lòng, nàng muốn đến Đông Thần
Vì người trong lòng, nàng nguyện sống đời cô độc.
Vì người trong lòng...Nàng có thể chịu đựng tất cả.
Sư phụ, người hãy vui lên đi, cuối cùng Mai Vũ cũng trở thành một nữ tử có tiền đồ rồi.
Con đã trở thành một người có thể luôn tiến về phía trước.
Gió đêm thổi tóc nàng bay loạn.
Vung ngang tiêu trên tay, Mai Vũ thúc ngựa xông đến.
“Hí!”
Tiếng ngựa kêu như xé rách màn đêm đen tối.
Sau lưng nàng, tiếng vó ngựa ít đi một tiếng, tiếng kêu gào của quái vật nhiều hơn.
Mai Vũ biết, có ai đó đã ngừng lại.
Tiếng binh khí va chạm, sau đó dần dần nhỏ đi.
Là ai?
Nàng không biết, cũng không tài nào biết được.
Chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn tràn lan.
Người kia không phát ra tiếng, nhất định là sợ nàng lo lắng.
Thật ngốc...người nàng yêu nhất.
Tạ Vãn Phong nhìn bóng Mai Vũ nhanh chóng rời xa, nụ cười trên khóe môi dần nở rộ.
Thôn cô lòng ta yêu, cứ tiến về phía trước đi.
Ta sẽ ở đây bảo vệ nàng, xin nàng đừng quay đầu lại, hãy đi tới đi.
Hắn không thể nào dùng tất cả tâm tư để ứng phó, vì ánh mắt hắn vẫn luôn dõi theo nữ tử kia.
Dù võ công hắn có tốt đi nữa cũng không chống đỡ được bao lâu. Hắn thầm tính toán.
Nếu bây giờ hắn không tranh thủ thời gian, đời này có lẽ không còn cơ hội nữa rồi.
Tạ Vãn Phong vẫn dõi theo bóng dáng đó, đến khi nàng biến mất trong bóng đêm mới thu hồi tầm mắt.
Mỉm cười, nâng kiếm ngang ngực, hắn nói với quân bất tử có đôi mắt đỏ đậm: “Ta nghĩ, đến lúc ta cho nàng tất cả rồi.” diOen dOan LOe QOuy đOnn
Mồ hôi thấm đẫm y sam, tràng giết chóc cũng đi tới hồi kết.
Khi những thanh đao xỏ xuyên qua cơ thể hắn...
Tất cả những kí ức về nữ tử kia lướt qua trong đầu giống như đèn kéo quân.
Máu tươi từ khóe môi nhỏ xuống cũng không làm cho hắn có vẻ chật vật, đôi mắt hoa đào cong cong, bốn phía bỗng tươi đẹp như có hoa đào bay xuống.
Tạ Vãn Phong ngã trên đất.
Cảnh sắc xung quanh dần lùi xa, cát vàng cũng bay đi, thay thế bằng mặt cỏ xanh mướt, bóng tối bị hoàng hôn đẹp đẽ bao trùm.
Mình đang ngồi trên cây.
Cảnh tượng này...sao lại quen thuộc đến vậy...
Cúi đầu, dưới tàng cây có một nữ tử mặc hồng y đang lầm bầm lầu bầu.
Tạ Vãn Phong cười.
Ha ha...cảnh này rất quen.
Đây là lần đầu tiên hắn gặp nàng. Hoàng hôn ngày đó...đây là nơi tất cả kỳ tích bắt đầu.
Mỉm cười, hắn vươn tay ra.
Dịu dàng gọi nàng: “Thôn cô.”
Nàng ngẩng đầu lên, gió thổi bay mái tóc thật dài của nàng, đôi mắt kia vẫn luôn mỹ lệ như thế.
Nghiêng đầu, nàng cười vô cùng đẹp.
Đó là nụ cười đẹp nhất mà hắn từng thấy.
Thở hổn hển, Tạ Vãn Phong rút một quyển trục trong ngực áo ra, nắm chặt trên tay.
Đó là một bức họa. Là bức họa hắn vẽ nàng vào một buổi chiều nào đó.
Áp mặt lên đó, tựa như tay nàng đang vuốt ve hắn.
Tạ Vãn Phong mỉm cười nhắm hai mắt lại.
Mai Vũ, ta sẽ quên đi. Khi qua cầu Nại Hà, ta sẽ quên tất cả về nàng.
Nàng luôn muốn giữ lại những người bên cạnh, nhưng ta sẽ quên nàng.
Thực xin lỗi, chắc nàng sẽ rất đau lòng.
Đừng buồn.
Giang Nam kia sẽ nhớ chúng ta.
Nơi chúng ta lần đầu gặp nhau sẽ nhớ rõ.
Nữ tử xinh đẹp và thiếu niên phong nhã...
À...đúng rồi...hình như ta chưa nói với nàng là ta yêu nàng.
Tên đáng chết, cái gì ngươi cũng chưa nói.
Phải phạt, phạt ngươi kiếp sau phải gặp được nàng đầu tiên.
Bất kể nghe được thứ gì cũng không được quay đầu lại.
Họ đã nói như thế.
Nhưng Mai Vũ cảm thấy mình sắp không kiên trì nổi nữa rồi.
Vì tiếng vó ngựa thứ nhất biến mất không lâu, tiếng vó ngựa thứ hai tiếp tục biến mất.
Cũng như trước, người thứ hai nàng cũng không đoán.
Bọn họ lén lút biến mất trong sinh mệnh nàng.
Vừa nghĩ đến đây, nước mắt đã không chịu nghe lời mà chảy ra.
Vừa liều mạng giục ngựa lao về phía trước, Mai Vũ vừa cảm thấy lòng mình thật đau.
Sau khi nhảy xuống ngựa, Bách Bất Duy ngược lại cảm thấy thoải mái hơn không ít.
Y đã sống quá lâu, đâu chỉ từng chết một hai lần.
Nhưng không lần nào hành hạ y như vậy.
Nắm lấy đoạn tóc màu bạc bị Mai Vũ cắt đi một nửa, Bách Bất Duy bất giác nở nụ cười.
Đúng là một nha đầu đáng yêu.
Không biết thứ thứ quý giá nhất của Bách Bất Duy là tóc sao?
Nàng cắt tóc y, dù y có đuổi tới kiếp sau cũng phải tìm nàng đòi lại.
Đừng mơ thoát được, y sẽ không cho nàng cơ hội đó.
Khua cự phủ, Bách Bất Duy cười hào sảng nhìn đám quái vật.
Y thì thầm: “Mai Vũ chưa từng thấy được thực lực chân chính của ta. Các ngươi hãy trở thành tế phẩm để ta biểu hiện trước mặt nữ nhân trong lòng ta đi.”
Mai Vũ, sau này hãy lần nữa tiếp nhận ta...
Ta là nam nhân tuấn mỹ, nam nữ đều xơi, nếu nàng không ngoan ngoãn chờ ta thì thật là đáng trách.
Ta là nam nhân nhất mực chung thủy...nên...được ta yêu là hạnh phúc của nàng.
Ta rất mạnh, đương nhiên rồi, trước kia chắn chắn nàng không biết ta mạnh như thế nào nên hôm nay hãy để ta cho nàng thấy. Có một người mạnh mẽ như vậy yêu nàng, nàng hạnh phúc biết bao nhiêu. Ta còn cảm thấy hâm mộ nữa là.
Những thứ này đều là ưu điểm.
Đương nhiên vẫn có khuyết điểm.
Ta...là một kẻ keo kiệt, mái tóc bảo bối xinh đẹp nhất của ta...người nào dám cắt xuống thì tuyệt đối không thể thoát khỏi lòng bàn tay của ta đâu. Mai Vũ à...nàng cam chịu số phận đi thôi.
Điều cuối cùng ta muốn nói.
Mai Vũ...ta là một kẻ vô cùng chấp nhất.
Từ ngày rời khỏi tiên lâm, ta vẫn luôn tìm kiếm nàng. Ta vĩnh viễn không thể quên được cảnh chính ta đã cầm bức họa của nàng đi qua từng thành thị, từng con đường, hỏi từng người.
Đó chính là tình cảm thuộc về Bách Bất Duy, một loại hạnh phúc khi tìm kiếm.
Đời này, ta cảm nhận được hạnh phúc đó.
Nếu vậy...kiếp sau ta phải đổi một loại hạnh phúc khác mới được.
Kiếp sau...xin nàng hãy tìm ta trong biển người mênh mông,
Vì ta muốn biết tư vị hạnh phúc của chờ đợi.
Võ tướng đứng trên tường thành lắc đầu thở dài.
Yên lặng tháo mũ giáp, võ tướng hô to với tất cả binh lính: “Hãy kính chào những anh hùng của Tây Thự!”
Ngoài cửa, họ giục ngựa đi trong đêm.
Hình bóng họ dần xa, vó ngựa vẩy tung cát vàng cuồn cuộn, như đưa tiễn họ trên đường Hoàng Tuyền.
Trong lòng cảm thấy hơi khó chịu, võ tướng tự biết nếu An Vương biết những tướng sĩ này liều chết ra khỏi thành, ngài sẽ nổi giận đùng đùng.
Nhưng đúng như lời họ nói, bây giờ là lúc nguy cấp, quân lệnh có cái nên theo, có cái không.
Tuy không biết bọn họ định làm gì nhưng ông tin họ có thể làm được chút gì đó nên ông đã cho mở cửa thành.
Tây Thự không thể diệt vong, núi sông không thể phá. Bây giờ chỉ có thể bí quá hóa liều mà thôi.
Ngoài thành, Mai Vũ giục ngựa phi như bay, giống như lời đám Vân Khinh dặn nàng, không quay đầu lại.
Quân lễ huy hoàng trên tường thành nàng không nhìn thấy. Trong mắt nàng, chỉ có con đường phía trước.
Khi còn ở Mai Hoa sơn trang, sư phụ thường hỏi nàng: “Mai Vũ, nếu con cứ một mực xông tới nhưng ông trời bỗng muốn con lùi lại, trước mắt không còn đường, chỉ có một khúc sông, vậy con sẽ làm sao?”
Lúc đó Mai Vũ nhanh nhảu đáp: “Vậy thì không đi nữa.”
Sư phụ đánh nàng một cái, mắng: “Nha đầu không có tiền đồ.”
Lúc đó nàng cảm thấy cực kỳ ấm ức, ngồi bên bờ sông suy nghĩ sao mình lại thành kẻ không có tiền đồ. Đi hoài không thấy mệt à? Nếu phía trước đã không có đường, chỉ có sông, vậy tại sao cứ phải đi tiếp?
Sau đó Vân Khinh nói với nàng rằng nếu nàng trả lời là bơi qua, sư phụ sẽ không giận. Nhưng mà Mai Vũ lại ngốc nghếch nghĩ: mình không biết bơi, nói vậy không phải là gạt sư phụ à?
Có lẽ từ lúc đó, Mai Vũ bắt đầu học bơi. Tuy võ công dở tệ nhưng lại có kỹ năng bơi rất khá.
Sau đó sau đó, sư phụ không hỏi lại vấn đề đó nữa. Mai Vũ cũng không nói cho ngài biết mình đã học bơi, nếu bây giờ trên đường nàng đi không còn đường, chỉ có sông thì nàng sẽ bơi qua.
Cuộc sống con người chính là như thế đó.
Khi người ta còn sống chính là như vậy.
Cho dù ngươi nói không còn đường chỉ có sông, bản thân cũng có thể dũng cảm bơi qua. Nhưng nếu ngươi không biết bơi, tất cả cũng chỉ là “nếu”.
Cuộc đời của Mai Vũ có rất nhiều thứ “nếu như” nhưng không có sự dối trá.
Nếu nàng không biết bơi, vậy trước khi nàng học bơi, nàng sẽ không nói mình có thể bơi qua con sông kia.
Nếu nàng không yêu ai, vậy trước khi nàng học được cách yêu nàng sẽ không dễ dàng nói yêu người khác.
Chỉ là giờ đây nàng đã có thể nói rồi.
Vì người trong lòng, nàng muốn đến Đông Thần
Vì người trong lòng, nàng nguyện sống đời cô độc.
Vì người trong lòng...Nàng có thể chịu đựng tất cả.
Sư phụ, người hãy vui lên đi, cuối cùng Mai Vũ cũng trở thành một nữ tử có tiền đồ rồi.
Con đã trở thành một người có thể luôn tiến về phía trước.
Gió đêm thổi tóc nàng bay loạn.
Vung ngang tiêu trên tay, Mai Vũ thúc ngựa xông đến.
“Hí!”
Tiếng ngựa kêu như xé rách màn đêm đen tối.
Sau lưng nàng, tiếng vó ngựa ít đi một tiếng, tiếng kêu gào của quái vật nhiều hơn.
Mai Vũ biết, có ai đó đã ngừng lại.
Tiếng binh khí va chạm, sau đó dần dần nhỏ đi.
Là ai?
Nàng không biết, cũng không tài nào biết được.
Chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn tràn lan.
Người kia không phát ra tiếng, nhất định là sợ nàng lo lắng.
Thật ngốc...người nàng yêu nhất.
Tạ Vãn Phong nhìn bóng Mai Vũ nhanh chóng rời xa, nụ cười trên khóe môi dần nở rộ.
Thôn cô lòng ta yêu, cứ tiến về phía trước đi.
Ta sẽ ở đây bảo vệ nàng, xin nàng đừng quay đầu lại, hãy đi tới đi.
Hắn không thể nào dùng tất cả tâm tư để ứng phó, vì ánh mắt hắn vẫn luôn dõi theo nữ tử kia.
Dù võ công hắn có tốt đi nữa cũng không chống đỡ được bao lâu. Hắn thầm tính toán.
Nếu bây giờ hắn không tranh thủ thời gian, đời này có lẽ không còn cơ hội nữa rồi.
Tạ Vãn Phong vẫn dõi theo bóng dáng đó, đến khi nàng biến mất trong bóng đêm mới thu hồi tầm mắt.
Mỉm cười, nâng kiếm ngang ngực, hắn nói với quân bất tử có đôi mắt đỏ đậm: “Ta nghĩ, đến lúc ta cho nàng tất cả rồi.” diOen dOan LOe QOuy đOnn
Mồ hôi thấm đẫm y sam, tràng giết chóc cũng đi tới hồi kết.
Khi những thanh đao xỏ xuyên qua cơ thể hắn...
Tất cả những kí ức về nữ tử kia lướt qua trong đầu giống như đèn kéo quân.
Máu tươi từ khóe môi nhỏ xuống cũng không làm cho hắn có vẻ chật vật, đôi mắt hoa đào cong cong, bốn phía bỗng tươi đẹp như có hoa đào bay xuống.
Tạ Vãn Phong ngã trên đất.
Cảnh sắc xung quanh dần lùi xa, cát vàng cũng bay đi, thay thế bằng mặt cỏ xanh mướt, bóng tối bị hoàng hôn đẹp đẽ bao trùm.
Mình đang ngồi trên cây.
Cảnh tượng này...sao lại quen thuộc đến vậy...
Cúi đầu, dưới tàng cây có một nữ tử mặc hồng y đang lầm bầm lầu bầu.
Tạ Vãn Phong cười.
Ha ha...cảnh này rất quen.
Đây là lần đầu tiên hắn gặp nàng. Hoàng hôn ngày đó...đây là nơi tất cả kỳ tích bắt đầu.
Mỉm cười, hắn vươn tay ra.
Dịu dàng gọi nàng: “Thôn cô.”
Nàng ngẩng đầu lên, gió thổi bay mái tóc thật dài của nàng, đôi mắt kia vẫn luôn mỹ lệ như thế.
Nghiêng đầu, nàng cười vô cùng đẹp.
Đó là nụ cười đẹp nhất mà hắn từng thấy.
Thở hổn hển, Tạ Vãn Phong rút một quyển trục trong ngực áo ra, nắm chặt trên tay.
Đó là một bức họa. Là bức họa hắn vẽ nàng vào một buổi chiều nào đó.
Áp mặt lên đó, tựa như tay nàng đang vuốt ve hắn.
Tạ Vãn Phong mỉm cười nhắm hai mắt lại.
Mai Vũ, ta sẽ quên đi. Khi qua cầu Nại Hà, ta sẽ quên tất cả về nàng.
Nàng luôn muốn giữ lại những người bên cạnh, nhưng ta sẽ quên nàng.
Thực xin lỗi, chắc nàng sẽ rất đau lòng.
Đừng buồn.
Giang Nam kia sẽ nhớ chúng ta.
Nơi chúng ta lần đầu gặp nhau sẽ nhớ rõ.
Nữ tử xinh đẹp và thiếu niên phong nhã...
À...đúng rồi...hình như ta chưa nói với nàng là ta yêu nàng.
Tên đáng chết, cái gì ngươi cũng chưa nói.
Phải phạt, phạt ngươi kiếp sau phải gặp được nàng đầu tiên.
Bất kể nghe được thứ gì cũng không được quay đầu lại.
Họ đã nói như thế.
Nhưng Mai Vũ cảm thấy mình sắp không kiên trì nổi nữa rồi.
Vì tiếng vó ngựa thứ nhất biến mất không lâu, tiếng vó ngựa thứ hai tiếp tục biến mất.
Cũng như trước, người thứ hai nàng cũng không đoán.
Bọn họ lén lút biến mất trong sinh mệnh nàng.
Vừa nghĩ đến đây, nước mắt đã không chịu nghe lời mà chảy ra.
Vừa liều mạng giục ngựa lao về phía trước, Mai Vũ vừa cảm thấy lòng mình thật đau.
Sau khi nhảy xuống ngựa, Bách Bất Duy ngược lại cảm thấy thoải mái hơn không ít.
Y đã sống quá lâu, đâu chỉ từng chết một hai lần.
Nhưng không lần nào hành hạ y như vậy.
Nắm lấy đoạn tóc màu bạc bị Mai Vũ cắt đi một nửa, Bách Bất Duy bất giác nở nụ cười.
Đúng là một nha đầu đáng yêu.
Không biết thứ thứ quý giá nhất của Bách Bất Duy là tóc sao?
Nàng cắt tóc y, dù y có đuổi tới kiếp sau cũng phải tìm nàng đòi lại.
Đừng mơ thoát được, y sẽ không cho nàng cơ hội đó.
Khua cự phủ, Bách Bất Duy cười hào sảng nhìn đám quái vật.
Y thì thầm: “Mai Vũ chưa từng thấy được thực lực chân chính của ta. Các ngươi hãy trở thành tế phẩm để ta biểu hiện trước mặt nữ nhân trong lòng ta đi.”
Mai Vũ, sau này hãy lần nữa tiếp nhận ta...
Ta là nam nhân tuấn mỹ, nam nữ đều xơi, nếu nàng không ngoan ngoãn chờ ta thì thật là đáng trách.
Ta là nam nhân nhất mực chung thủy...nên...được ta yêu là hạnh phúc của nàng.
Ta rất mạnh, đương nhiên rồi, trước kia chắn chắn nàng không biết ta mạnh như thế nào nên hôm nay hãy để ta cho nàng thấy. Có một người mạnh mẽ như vậy yêu nàng, nàng hạnh phúc biết bao nhiêu. Ta còn cảm thấy hâm mộ nữa là.
Những thứ này đều là ưu điểm.
Đương nhiên vẫn có khuyết điểm.
Ta...là một kẻ keo kiệt, mái tóc bảo bối xinh đẹp nhất của ta...người nào dám cắt xuống thì tuyệt đối không thể thoát khỏi lòng bàn tay của ta đâu. Mai Vũ à...nàng cam chịu số phận đi thôi.
Điều cuối cùng ta muốn nói.
Mai Vũ...ta là một kẻ vô cùng chấp nhất.
Từ ngày rời khỏi tiên lâm, ta vẫn luôn tìm kiếm nàng. Ta vĩnh viễn không thể quên được cảnh chính ta đã cầm bức họa của nàng đi qua từng thành thị, từng con đường, hỏi từng người.
Đó chính là tình cảm thuộc về Bách Bất Duy, một loại hạnh phúc khi tìm kiếm.
Đời này, ta cảm nhận được hạnh phúc đó.
Nếu vậy...kiếp sau ta phải đổi một loại hạnh phúc khác mới được.
Kiếp sau...xin nàng hãy tìm ta trong biển người mênh mông,
Vì ta muốn biết tư vị hạnh phúc của chờ đợi.
/59
|