Công chúa của Mục Vô Ca.
“Mai Vũ, ta muốn làm chút chuyện cho nàng.”
“Vô Ca, đột nhiên huynh bị sao vậy?”
Mục Vô Ca nắm lấy tay Mai Vũ, thâm tình nói: “Không có gì, chỉ là đột nhiên muốn làm chút gì đó cho nữ nhân ta yêu.”
Mai Vũ nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu.
Trong đôi mắt sáng như sao kia có ánh sáng chợt lóe.
Bất giác trừng mắt.
Trong đôi mắt kia rõ ràng có chứa quỷ kế.
Thật ra hắn không nói nàng cũng biết hắn đang bày trò gì.
Mục Vô Ca sợ nàng bắt hắn ra ngoài làm công nên ra chiêu trước chứ gì.
Ở biệt uyển đã nhiều ngày, trong phòng mỗi nam nhân đều có bày một cái tượng Bồ Tát. Tại sao ư? Nghe nha hoàn nói mấy người kia mỗi ngày đều cầu nguyện.
Nói là muốn cầu cho nàng sớm khỏe lại.
Lúc nha hoàn kể cho nàng nghe việc này còn rất hâm mộ cảm thán: “Tiểu thư có phúc thật đấy, có thể gặp được nhiều nam nhân tốt.”
Mai Vũ cười, liếc mắt xem thường.
Thật ra nàng biết cái đám người kia đang sợ. Sợ kẻ xui xẻo tiếp theo sẽ là mình nên mới cầu nguyện cả ngày.
Thật là…sợ cái gì chứ. Đã biết là phúc thì không phải họa, nếu đã là họa thì tránh không khỏi đâu.
Vừa lo lắng vừa đề phòng, Mục Vô Ca đột nhiên hiểu ra kẻ xui xẻo tiếp theo sẽ là mình.
Vì thế….hắn chủ động tìm đến Mai Vũ.
Nhìn Mục Cô Ca, lại nhìn tiểu hồ ly được người ta tìm thấy vài ngày trước, trước ánh mắt đáng thương của hai người, Mai Vũ đã bị đánh bại.
“Nên làm gì cho ta đây?” Mai Vũ hỏi.
Mục Vô Ca nghe vậy liền cười toe toét.
“Hay là vầy đi, nghe nói ngày mai gần đây sẽ nghênh đón Vương Tử nước bên cạnh. Họ sẽ cử hành một trận đấu tiễn, chỉ cần đạt giải nhất sẽ được một cây hoa thần kì. Hoa đó gọi là Thiên Âm. Nghe đâu về đêm nó sẽ tản ra bạch quang, còn có thể trị bách bệnh, hoa rất đẹp đó.”
Mai Vũ nghe về loài hoa đó thì có chút động tâm rồi.
Nàng nhớ hồi trước Vô Ca vì Vân Chu nên mới xảy ra chuyện.
Nhưng cũng chính đóa hoa đó đã cứu mạng mình, mỗi lần nhớ tới vẫn còn thấy nhói lòng.
Sau khi gặp lại, Mai Vũ nghe Đông Thần Thanh Vân nói lúc đó Mục Vô Ca bị tổn thương toàn thân do giá rét, phải ở trên hỏa thạch nung nóng nhiều ngày.
Loại đau đớn này không phải người bình thường nào cũng chịu được.
Nàng không thể nào tưởng tượng Mục Vô Ca đã làm cách nào để chống chọi.
Có lần nàng không nhịn được nên hỏi hắn.
Hắn cười rạng rỡ dưới ánh trăng, cúi đầu nhìn nàng nói: “Vì ta sợ trời tối nếu không có ta bên cạnh làm đèn cho nàng, nàng sẽ lạc đường. Bên cạnh nàng tuy có nhiều người nhưng ta vẫn lo lắng, nếu không đích thân ở cạnh nàng, ta không thể không lo…”
Vô Ca của nàng, vì nàng mà cái gì cũng chịu làm, tiểu hồ ly giảo hoạt.
Đau lòng ôm cổ Mục Vô Ca, nàng thấp giọng nói: “Vô Ca, ta không cần hoa thần kỳ gì đó, ta chỉ muốn các huynh ở bên ta.”
Mục Vô Ca ngạc nhiên, đôi mắt chứa đầy nét dịu dàng, hắn nhẹ nhàng vuốt ve tóc nàng: “Yên tâm đi, bây giờ ta sẽ không đem mạng ra cược nữa. Vì không có ta, Mai Vũ của ta sẽ lạc đường trong đêm mất.”
Hai người dựa vào nhau dưới ánh mặt trời, một khắc kia, xung quanh trở nên thật ấm áp.
Ngày hè thật đẹp.
Lúc nào cũng ngập tràn ánh sáng.
Ngày thứ hai, tại trận đấu tiễn. Mai Vũ ngồi cùng một chỗ với họ, được đãi ngộ như một công chúa.
Mục Vô Ca khí phách hiên ngang, tóc buộc bằng tơ tằm ngân sắc do Mai Vũ tự thêu và cột cho hắn.
Mai Vũ vẫy tay với Mục Vô Ca từ rất xa, hắn cũng cười sáng lạn với nàng.
Trong sân toàn những kẻ kém cỏi, ta thấy Vô Ca thắng chắc rồi.” Hoa Tử Nguyệt lướt nhìn chung quanh, nhếch môi cười.
“Ha ha ha, ta cũng thấy vậy. Nếu có ai đó làm hắn thua được thì đúng là khó lường.” Tạ Vãn Phong nhìn một vòng cũng nói như thế.
“Nàng nhất định sẽ đuổi theo người ta tới chân trời góc bể.” Đôi mắt tử sắc của Bách Bất Duy lóe sáng, đùa nàng.
“Ha ha, đó là chuyện tốt.” Liễu Hành Vân cũng nói.
Mai Vũ ngồi trên ghế, cười nói: “Rồi rồi, chúng ta chú ý xem. Không được bỏ qua biểu hiện phấn khích của Vô Ca nha.”
dien*lequuydonnnndan?
Nhân tài đã nói hết, bên cạnh đột nhiên có một đám người mặc y phục ngoại bang (*) bước ra. Những người đó đi thẳng một mạch đến hàng ghế cao nhất bên cạnh nàng.
(*) Ngoại bang: nước khác, nước ngoài.
Mai Vũ nhíu mày, thấp giọng hỏi Vân Khinh: “Sư huynh, những người đó là?”
“Là Hoàng tộc ngoại bang, là nhân vật chính của trận đấu lớn này. Giữa đám người kia là Vương Tử ngoại bang, bên cạnh y là muội muội của y, công chúa ngoại bang.” Vân Khinh nhỏ giọng giải thích.
Mai Vũ trợn mắt, không để ý tới nữa.
Nàng có thể cảm giác được công chúa ngoại bang kia cứ nhìn sang chỗ họ, còn Vương Tử kia cũng hay nhìn sang hướng này.
Thật ra nàng rất muốn oán trách, sao lại chọn chỗ gần họ như vậy chứ? Nàng ghét nhất ngồi gần những người này, cảm giác chẳng tốt lành gì.
Nhưng mà kệ đi, Nguyệt ca ca lấy chỗ ngồi tốt cho nàng cũng đâu dễ dàng gì.
May mà sự tình cũng không tệ như Mai Vũ nghĩ. Suốt trận đấu, Mục Vô Ca một đường trót lọt trở thành dũng sĩ đứng đầu.
Sau đó trong sự tán thưởng và vui mừng của Mai Vũ lĩnh thưởng từ Vương Tử ngoại bang kia.
Mai Vũ nghe được tiếng hoan hô chói tai của nử tử khắp bốn phía.
Mai Vũ nhém chút nữa cũng hùa theo hò hét rồi. Nhưng nàng đã sớm bị bọn Tạ Vãn Phong cản lại.
Ha ha, nam tử này là người chỉ thuộc về nàng thôi.
Cảm giác hãnh diện và hạnh phúc này làm Mai Vũ rất vui vẻ.
Ánh mắt vẫn dõi theo Mục Vô Ca, Mai Vũ quyết định khi về nhà sẽ xuống bếp nấu ăn khen thưởng Mục Vô Ca.
Đứng tại chỗ lĩnh thưởng, Mục Vô Ca muốn kết thúc cho nhanh. Dù sao hắn cũng không thật lòng muốn tham gia cái giải đấu này, chỉ là hắn muốn làm Mai Vũ vui, hiệu quả tốt là được.
“Dũng sĩ đáng mến, muội muội của bổn Vương Tử, công chúa Nala vô cùng thích ngài, không biết ngài có muốn làm Phò mã của bổn quốc hay chăng?” Vương Tử trước mặt Mục Vô Ca đột nhiên hỏi.
Mai Vũ sững sờ trong nháy mắt.
Gì? Gì?
Muốn Vô Ca của ta làm phò mã? Đừng đùa! Đó là nam nhân của ta! CỦA TA!
Mai Vũ lại nhìn công chúa đang cười thẹn thùng, nghiến răng nghiến lợi chực xông tới, hên là Hoa Tử Nguyệt giữ nàng lại kịp.
“Mai Vũ, đừng kích động, Vô Ca sẽ tự lo được.”
Mai Vũ liếc nhìn Vô Ca, hắn cũng nhìn nàng, còn nháy mắt với nàng nữa.
Lúc này Mai Vũ mới phát hiện mình đã quá khích, đỏ mặt ngồi xuống.
“Thực xin lỗi, Vương Tử, ta đã có người trong lòng rồi.” Mục Vô Ca không kiêu ngạo không siểm nịnh nói, khóe miệng còn vương ý cười. Mai Vũ còn ngửi được hương vị khinh thường trong đó.
Ha ha, đó là khí tức chỉ riêng Mục Vô Ca có.
Trên trời dưới đất chỉ mình hắn có loại khí tức này.
“Cái gì? Bản công chú vừa mắt ngươi mà ngươi còn nói mình có người trong lòng? Nàng có đẹp như bản công chúa hay không? Có những thứ ta có thể cho ngươi sao? Chỉ cần ngươi làm Phò mã của ta, ngươi có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý. Ta có thể cho ngươi tất cả mọi thứ ngươi muốn. Hơn nữa, có bản công chúa làm thê tử của ngươi, ngươi còn chưa hài lòng à?” Nghe Mục Vô Ca phản đối, công chúa kia đột nhiên bất mãn.
Khóe miệng Mai Vũ giật giật.
Biến thân nhanh ghê chứ.
Mục Vô Ca cong môi cười: “Ngại quá, công chúa, nói thật ra cô không bằng một phần vạn của nàng!”
“Ngươi! Đồ cuồng vọng.”
Công chúa nổi giận, kéo ca ca nàng ra, định xông tới đánh Mục Vô Ca.
Mai Vũ vừa thấy đã nổi điên.
Bổn cô nương đã nhịn ngươi thích người của ta, ngươi còn dám động thủ đánh người của ta?
Động thủ, Mai Vũ ném tơ hồng trong tay áo ra, tơ hồng quấn lấy cổ tay công chúa, Mai Vũ kéo mạnh, chỉ nghe thấy công chúa hét thảm một tiếng.
Mục Vô Ca lo lắng nhìn về phía Mai Vũ vội vàng la lên: “Mai Vũ, nàng còn chưa thể dùng võ công.”
Mai Vũ trợn mắt nói: “Không thể dùng cái gì chứ! Người của ta bị đánh, ta có thể trơ mắt đứng nhìn sao?”
Mai Vũ bước tới, chống nạnh nhìn xuống nữ nhân kia, người kia cũng trừng ngược lại nàng.
“Dã nha đầu ở đâu ra?”
Híp mắt, Mai Vũ nói: “Dã nha đầu này được người giang hồ phong cho danh hiệu Vũ Thần Mai Vũ. Ta nói cho ngươi biết, hắn là của ta, ngầm đồng ý cho ngươi thích hắn là ta đã nhân từ lắm rồi. Còn nữa, mấy thứ ngươi nói Vô Ca nhà ta cũng chẳng thèm vào. Nếu hắn muốn có gì mà hắn không tìm được? Đừng tự cho là mình thông minh!”
Mai Vũ nói rồi kéo Mục Vô Ca đi.
Sau lưng truyền tới tiếng quát tháo và giọng Vương Tử kia đang khuyên giải, hình như đã biết rằng nàng không đơn giản.
Mai Vũ bĩu môi, xem nhẹ tất cả.
Mục Vô Ca bị nàng kéo đi khóe môi dần cong lên.
Hắn bước nhanh tới trước, vượt qua Mai Vũ, Mục Vô Ca nói bên tai nàng: “Thật ra ta vẫn muốn một công chúa.”
Mai Vũ mất hứng, mếu: “Vậy huynh quay lại đó tìm công chúa đi!”
Ngoài miệng thì nói vậy nhưng tay nàng lại nắm chặt hơn.
Mục Vô Ca đáng giận, bóp chết huynh!
Mục Vô Ca cười ngọt ngào dưới ánh mặt trời, thấp giọng nói: “Nhưng công chúa của ta tên là Mai Vũ.”
Ánh mặt trời chói chang, ngày hè hôm nay thật đẹp nha~
Ta rất vui, có công chúa của ta ở bên, ngày hôm nay mới đẹp làm sao…
“Mai Vũ, ta muốn làm chút chuyện cho nàng.”
“Vô Ca, đột nhiên huynh bị sao vậy?”
Mục Vô Ca nắm lấy tay Mai Vũ, thâm tình nói: “Không có gì, chỉ là đột nhiên muốn làm chút gì đó cho nữ nhân ta yêu.”
Mai Vũ nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu.
Trong đôi mắt sáng như sao kia có ánh sáng chợt lóe.
Bất giác trừng mắt.
Trong đôi mắt kia rõ ràng có chứa quỷ kế.
Thật ra hắn không nói nàng cũng biết hắn đang bày trò gì.
Mục Vô Ca sợ nàng bắt hắn ra ngoài làm công nên ra chiêu trước chứ gì.
Ở biệt uyển đã nhiều ngày, trong phòng mỗi nam nhân đều có bày một cái tượng Bồ Tát. Tại sao ư? Nghe nha hoàn nói mấy người kia mỗi ngày đều cầu nguyện.
Nói là muốn cầu cho nàng sớm khỏe lại.
Lúc nha hoàn kể cho nàng nghe việc này còn rất hâm mộ cảm thán: “Tiểu thư có phúc thật đấy, có thể gặp được nhiều nam nhân tốt.”
Mai Vũ cười, liếc mắt xem thường.
Thật ra nàng biết cái đám người kia đang sợ. Sợ kẻ xui xẻo tiếp theo sẽ là mình nên mới cầu nguyện cả ngày.
Thật là…sợ cái gì chứ. Đã biết là phúc thì không phải họa, nếu đã là họa thì tránh không khỏi đâu.
Vừa lo lắng vừa đề phòng, Mục Vô Ca đột nhiên hiểu ra kẻ xui xẻo tiếp theo sẽ là mình.
Vì thế….hắn chủ động tìm đến Mai Vũ.
Nhìn Mục Cô Ca, lại nhìn tiểu hồ ly được người ta tìm thấy vài ngày trước, trước ánh mắt đáng thương của hai người, Mai Vũ đã bị đánh bại.
“Nên làm gì cho ta đây?” Mai Vũ hỏi.
Mục Vô Ca nghe vậy liền cười toe toét.
“Hay là vầy đi, nghe nói ngày mai gần đây sẽ nghênh đón Vương Tử nước bên cạnh. Họ sẽ cử hành một trận đấu tiễn, chỉ cần đạt giải nhất sẽ được một cây hoa thần kì. Hoa đó gọi là Thiên Âm. Nghe đâu về đêm nó sẽ tản ra bạch quang, còn có thể trị bách bệnh, hoa rất đẹp đó.”
Mai Vũ nghe về loài hoa đó thì có chút động tâm rồi.
Nàng nhớ hồi trước Vô Ca vì Vân Chu nên mới xảy ra chuyện.
Nhưng cũng chính đóa hoa đó đã cứu mạng mình, mỗi lần nhớ tới vẫn còn thấy nhói lòng.
Sau khi gặp lại, Mai Vũ nghe Đông Thần Thanh Vân nói lúc đó Mục Vô Ca bị tổn thương toàn thân do giá rét, phải ở trên hỏa thạch nung nóng nhiều ngày.
Loại đau đớn này không phải người bình thường nào cũng chịu được.
Nàng không thể nào tưởng tượng Mục Vô Ca đã làm cách nào để chống chọi.
Có lần nàng không nhịn được nên hỏi hắn.
Hắn cười rạng rỡ dưới ánh trăng, cúi đầu nhìn nàng nói: “Vì ta sợ trời tối nếu không có ta bên cạnh làm đèn cho nàng, nàng sẽ lạc đường. Bên cạnh nàng tuy có nhiều người nhưng ta vẫn lo lắng, nếu không đích thân ở cạnh nàng, ta không thể không lo…”
Vô Ca của nàng, vì nàng mà cái gì cũng chịu làm, tiểu hồ ly giảo hoạt.
Đau lòng ôm cổ Mục Vô Ca, nàng thấp giọng nói: “Vô Ca, ta không cần hoa thần kỳ gì đó, ta chỉ muốn các huynh ở bên ta.”
Mục Vô Ca ngạc nhiên, đôi mắt chứa đầy nét dịu dàng, hắn nhẹ nhàng vuốt ve tóc nàng: “Yên tâm đi, bây giờ ta sẽ không đem mạng ra cược nữa. Vì không có ta, Mai Vũ của ta sẽ lạc đường trong đêm mất.”
Hai người dựa vào nhau dưới ánh mặt trời, một khắc kia, xung quanh trở nên thật ấm áp.
Ngày hè thật đẹp.
Lúc nào cũng ngập tràn ánh sáng.
Ngày thứ hai, tại trận đấu tiễn. Mai Vũ ngồi cùng một chỗ với họ, được đãi ngộ như một công chúa.
Mục Vô Ca khí phách hiên ngang, tóc buộc bằng tơ tằm ngân sắc do Mai Vũ tự thêu và cột cho hắn.
Mai Vũ vẫy tay với Mục Vô Ca từ rất xa, hắn cũng cười sáng lạn với nàng.
Trong sân toàn những kẻ kém cỏi, ta thấy Vô Ca thắng chắc rồi.” Hoa Tử Nguyệt lướt nhìn chung quanh, nhếch môi cười.
“Ha ha ha, ta cũng thấy vậy. Nếu có ai đó làm hắn thua được thì đúng là khó lường.” Tạ Vãn Phong nhìn một vòng cũng nói như thế.
“Nàng nhất định sẽ đuổi theo người ta tới chân trời góc bể.” Đôi mắt tử sắc của Bách Bất Duy lóe sáng, đùa nàng.
“Ha ha, đó là chuyện tốt.” Liễu Hành Vân cũng nói.
Mai Vũ ngồi trên ghế, cười nói: “Rồi rồi, chúng ta chú ý xem. Không được bỏ qua biểu hiện phấn khích của Vô Ca nha.”
dien*lequuydonnnndan?
Nhân tài đã nói hết, bên cạnh đột nhiên có một đám người mặc y phục ngoại bang (*) bước ra. Những người đó đi thẳng một mạch đến hàng ghế cao nhất bên cạnh nàng.
(*) Ngoại bang: nước khác, nước ngoài.
Mai Vũ nhíu mày, thấp giọng hỏi Vân Khinh: “Sư huynh, những người đó là?”
“Là Hoàng tộc ngoại bang, là nhân vật chính của trận đấu lớn này. Giữa đám người kia là Vương Tử ngoại bang, bên cạnh y là muội muội của y, công chúa ngoại bang.” Vân Khinh nhỏ giọng giải thích.
Mai Vũ trợn mắt, không để ý tới nữa.
Nàng có thể cảm giác được công chúa ngoại bang kia cứ nhìn sang chỗ họ, còn Vương Tử kia cũng hay nhìn sang hướng này.
Thật ra nàng rất muốn oán trách, sao lại chọn chỗ gần họ như vậy chứ? Nàng ghét nhất ngồi gần những người này, cảm giác chẳng tốt lành gì.
Nhưng mà kệ đi, Nguyệt ca ca lấy chỗ ngồi tốt cho nàng cũng đâu dễ dàng gì.
May mà sự tình cũng không tệ như Mai Vũ nghĩ. Suốt trận đấu, Mục Vô Ca một đường trót lọt trở thành dũng sĩ đứng đầu.
Sau đó trong sự tán thưởng và vui mừng của Mai Vũ lĩnh thưởng từ Vương Tử ngoại bang kia.
Mai Vũ nghe được tiếng hoan hô chói tai của nử tử khắp bốn phía.
Mai Vũ nhém chút nữa cũng hùa theo hò hét rồi. Nhưng nàng đã sớm bị bọn Tạ Vãn Phong cản lại.
Ha ha, nam tử này là người chỉ thuộc về nàng thôi.
Cảm giác hãnh diện và hạnh phúc này làm Mai Vũ rất vui vẻ.
Ánh mắt vẫn dõi theo Mục Vô Ca, Mai Vũ quyết định khi về nhà sẽ xuống bếp nấu ăn khen thưởng Mục Vô Ca.
Đứng tại chỗ lĩnh thưởng, Mục Vô Ca muốn kết thúc cho nhanh. Dù sao hắn cũng không thật lòng muốn tham gia cái giải đấu này, chỉ là hắn muốn làm Mai Vũ vui, hiệu quả tốt là được.
“Dũng sĩ đáng mến, muội muội của bổn Vương Tử, công chúa Nala vô cùng thích ngài, không biết ngài có muốn làm Phò mã của bổn quốc hay chăng?” Vương Tử trước mặt Mục Vô Ca đột nhiên hỏi.
Mai Vũ sững sờ trong nháy mắt.
Gì? Gì?
Muốn Vô Ca của ta làm phò mã? Đừng đùa! Đó là nam nhân của ta! CỦA TA!
Mai Vũ lại nhìn công chúa đang cười thẹn thùng, nghiến răng nghiến lợi chực xông tới, hên là Hoa Tử Nguyệt giữ nàng lại kịp.
“Mai Vũ, đừng kích động, Vô Ca sẽ tự lo được.”
Mai Vũ liếc nhìn Vô Ca, hắn cũng nhìn nàng, còn nháy mắt với nàng nữa.
Lúc này Mai Vũ mới phát hiện mình đã quá khích, đỏ mặt ngồi xuống.
“Thực xin lỗi, Vương Tử, ta đã có người trong lòng rồi.” Mục Vô Ca không kiêu ngạo không siểm nịnh nói, khóe miệng còn vương ý cười. Mai Vũ còn ngửi được hương vị khinh thường trong đó.
Ha ha, đó là khí tức chỉ riêng Mục Vô Ca có.
Trên trời dưới đất chỉ mình hắn có loại khí tức này.
“Cái gì? Bản công chú vừa mắt ngươi mà ngươi còn nói mình có người trong lòng? Nàng có đẹp như bản công chúa hay không? Có những thứ ta có thể cho ngươi sao? Chỉ cần ngươi làm Phò mã của ta, ngươi có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý. Ta có thể cho ngươi tất cả mọi thứ ngươi muốn. Hơn nữa, có bản công chúa làm thê tử của ngươi, ngươi còn chưa hài lòng à?” Nghe Mục Vô Ca phản đối, công chúa kia đột nhiên bất mãn.
Khóe miệng Mai Vũ giật giật.
Biến thân nhanh ghê chứ.
Mục Vô Ca cong môi cười: “Ngại quá, công chúa, nói thật ra cô không bằng một phần vạn của nàng!”
“Ngươi! Đồ cuồng vọng.”
Công chúa nổi giận, kéo ca ca nàng ra, định xông tới đánh Mục Vô Ca.
Mai Vũ vừa thấy đã nổi điên.
Bổn cô nương đã nhịn ngươi thích người của ta, ngươi còn dám động thủ đánh người của ta?
Động thủ, Mai Vũ ném tơ hồng trong tay áo ra, tơ hồng quấn lấy cổ tay công chúa, Mai Vũ kéo mạnh, chỉ nghe thấy công chúa hét thảm một tiếng.
Mục Vô Ca lo lắng nhìn về phía Mai Vũ vội vàng la lên: “Mai Vũ, nàng còn chưa thể dùng võ công.”
Mai Vũ trợn mắt nói: “Không thể dùng cái gì chứ! Người của ta bị đánh, ta có thể trơ mắt đứng nhìn sao?”
Mai Vũ bước tới, chống nạnh nhìn xuống nữ nhân kia, người kia cũng trừng ngược lại nàng.
“Dã nha đầu ở đâu ra?”
Híp mắt, Mai Vũ nói: “Dã nha đầu này được người giang hồ phong cho danh hiệu Vũ Thần Mai Vũ. Ta nói cho ngươi biết, hắn là của ta, ngầm đồng ý cho ngươi thích hắn là ta đã nhân từ lắm rồi. Còn nữa, mấy thứ ngươi nói Vô Ca nhà ta cũng chẳng thèm vào. Nếu hắn muốn có gì mà hắn không tìm được? Đừng tự cho là mình thông minh!”
Mai Vũ nói rồi kéo Mục Vô Ca đi.
Sau lưng truyền tới tiếng quát tháo và giọng Vương Tử kia đang khuyên giải, hình như đã biết rằng nàng không đơn giản.
Mai Vũ bĩu môi, xem nhẹ tất cả.
Mục Vô Ca bị nàng kéo đi khóe môi dần cong lên.
Hắn bước nhanh tới trước, vượt qua Mai Vũ, Mục Vô Ca nói bên tai nàng: “Thật ra ta vẫn muốn một công chúa.”
Mai Vũ mất hứng, mếu: “Vậy huynh quay lại đó tìm công chúa đi!”
Ngoài miệng thì nói vậy nhưng tay nàng lại nắm chặt hơn.
Mục Vô Ca đáng giận, bóp chết huynh!
Mục Vô Ca cười ngọt ngào dưới ánh mặt trời, thấp giọng nói: “Nhưng công chúa của ta tên là Mai Vũ.”
Ánh mặt trời chói chang, ngày hè hôm nay thật đẹp nha~
Ta rất vui, có công chúa của ta ở bên, ngày hôm nay mới đẹp làm sao…
/59
|