(*) Thê nhi: Vợ con.
“Thuận lợi ngoài ý muốn.” Lúc bọn Hoa Tử Nguyệt được ngồi trong phòng khách của Phủ Thành Chủ, hắn không khỏi cảm khái.
Đúng là thuận lợi ngoài ý muốn, lúc nãy nhưỡng rượu, hắn còn tưởng sẽ bị người ta làm khó dễ.
Nào ngờ vị chủ quản kia lại dễ dàng cho họ qua cửa.
Mai Vũ hếch cái mũi nhỏ lên, kiêu ngạo nói: “Đương nhiên phải suông sẻ chứ, phải xem người chỉ huy là ai.”
Thứ khác nàng không dám nói chứ nhưỡng rượu đảm bảo không thành vấn đề.
Đầu Tạ Vãn Phong lại bắt đầu thấy đau rồi.
Y thật sự không hiểu sao nha đầu này lại có thể ngây thơ đến thế. Tuy bọn hắn đã vào được nhưng dường như vấn đề nan giải đang bày ra trước mắt đó.
“Vãn Vũ đại thiếu gia tài giỏi ơi, xin hỏi ngài có thể trổ tài lần nữa, đòi thêm một căn phòng không?” Tạ Vãn Phong cười khổ hỏi.
Mai Vũ trợn trắng mắt, nói: “Không phải người ta đã nói rồi sao, gần đây họ có nhiều khách nên chúng ta phải chịu khó một phen.”
Tạ Vãn Phong cảm thấy mình quả thật không còn cách nào để làm cho nữ nhân này hiểu ra.
Nữ nhân, nàng không thể cứ cho rằng mình mặc nam trang thì lập tức biến thành nam nhân!
Nở nụ cười, đôi mắt đào hoa của Tạ Vãn Phong chớp chớp, y nói: “Được lắm, Vậy tối nay chúng ta hãy cộng chẩm nhất mộng (*) đi.
Cộng chẩm nhất mộng (*): Nằm chung một gối, cùng mơ một giấc.
Mai Vũ nghiêm túc trả lời: “Huynh sai rồi, ai muốn cộng chẩm nhất mộng với huynh. Là huynh nằm dưới đất ngủ thì có đó.”
Tạ Vãn Phong mất hứng, chỉ chỉ về phía Hoa Tử Nguyệt vẫn không phát biểu ý kiến nãy giờ, hỏi: “Vậy hắn?”
Mai Vũ cười dịu dàng đáp: “Ta và ca ca ngủ chung một giường.”
“Hả? Tại sao?” Tạ Vãn Phong gào to.
Không công bằng! Chuyện này thật không công bằng! Tại sao y lại phải ngủ dưới đất cơ chứ!
Mai Vũ trừng to mắt.
Tại sao à?
Tên này không biết xấu hổ hay sao mà còn nói?
Một công tử nho nhã, lễ độ, dịu dàng so với một tên công tử đào hoa, cho ai chọn thì người ta cũng chọn người trước có được chưa?
“Vì đôi mắt đào hoa của ngươi, vì ngươi là tên hoa đào họ Tạ. Sao? Lý do vô cùng đầy đủ.” Mai Vũ liếc nhìn hắn, kết luận.
Cằm của Tạ Vãn Phong muốn rơi luôn xuống đất.
Có đôi mắt đào hoa này là lỗi của ta hay sao? Thèm vào! Đây chính là niềm kiêu ngạo của bổn thiếu gia!
Đồ nữ nhân đáng ghét không biết thưởng thức. Nam nhân không phong lưu sao được nữ nhân yêu?
Tạ Vãn Phong tức muốn nổ phổi, lại nhìn về phía tên Hoa Tử Nguyệt vẫn giả vờ tỏ vẻ “Ca ca tốt”. Y thật muốn cho hắn một đấm.
Thôn cô chết tiệt, sao nàng không hỏi thăm xem ca ca tốt của nàng ở bên ngoài là người như thế nào.
Ta phong lưu, tên này còn phong lưu hơn ta vô số lần. Bây giờ trên giang hồ vẫn còn lưu truyền truyền thuyết về Hoa Tử Nguyệt và các hoa khôi chốn thanh lâu đó.
Ủy khuất bĩu môi, Tạ Vãn Phong đã rõ. Dạo này, những người thật thà như hắn đành phải chịu thiệt.
Đâu như Hoa Tử Nguyệt người ta, xấu xa cũng chỉ giấu trong bụng, ngoài mặt lúc nào cũng treo một cái mặt nạ hiền lành.
Hứ! Đồ độc ác!
Hoa Tử Nguyệt uống một ngụm trà, nhìn ánh mắt oán độc của Tạ Vãn Phong, hắn nở nụ cười khiêu khích.
Ha ha, nhóc con, ngươi còn non và xanh lắm!
Không khí lập tức trở nên quỷ dị. Mai Vũ sợ đến run người.
Sao nàng cảm thấy có gì đó là lạ? "Di"ễn đà"n L"ê Q"u"ý Đ"ôn.
Đúng lúc nàng, có người từ ngoài vừa cười vừa bước tới.
“Sao có thể để ba người ở chung một phòng chứ, Tiểu Lục, vậy là quá thất lễ với khách quý rồi.”
Mai Vũ nhìn đám người ngoài kia, người gọi là Tử Hoa đại chủ quản đang đến.
Hắn cung kính cười, cất lời: “Ba vị bằng hữu, ở Đông Các vẫn còn một phòng, tại hạ vừa kêu hạ nhân dọn dẹp nó, mời ba vị sắp xếp.”
Đôi mắt Mai Vũ sáng lên, cũng không từ chối mà cười đáp: “Làm phiền Tử chủ quản rồi.”
Ha ha, người ta đã mang ý tốt tới cửa, không nhận thì uổng.
Lại nói, bọn họ tới giúp đỡ, khách khí cái gì chứ.
Tử Hoa nở nụ cười, thiện ý nói với Mai Vũ: “Vãn Vũ công tử, mời theo tại hạ.”
Lúc nghe hắn nói thế, Hoa Tử Nguyệt âm thầm kinh hãi.
Người này, sao lại biết Mai Vũ sẽ muốn vào đó ở? Chẳng lẽ hắn biết được gì đó?
Không, có lẽ vì Mai Vũ trả lời hắn nên hắn mới đoán rằng Mai Vũ muốn vào đó.
Mai Vũ không cảm thấy có gì lạ, đứng dậy đi theo Tử Hoa. Lúc trở lại, Mai Vũ đã tham quan hơn nửa Phủ Thành Chủ.
Về phòng, nàng phát hiện Tạ Vãn Phong đang ngồi ngẩn người, ánh hoàng hôn chiếu lên tóc hắn, ánh lên màu vàng rực rỡ. Áo trắng lại bắt đầu phiêu động.
Hắn là một đóa hoa đào phiêu diêu, nhưng giờ đây đóa hoa này lại dường như có chút u buồn.
Mai Vũ đi đến trước mắt hắn, hỏi: “Đang nhìn gì đó?”
Tạ Vãn Phong thở dài đáp: “Đang tìm nơi bọn người Hành Vân bị giam giữ.”
Mai Vũ uống một ngụm trà, nở nụ cười quỷ dị, nói: “Không cần nhìn, Hành Vân sẽ tới ngay.”
Tạ Vãn Phong sửng sốt, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn nàng, y phát hiện trong mắt nàng có vẻ gian xảo và tà ác. Y nhịn không được mà rùng mình.
Y cảm thấy… Hành Vân sắp gặp xui xẻo lớn rồi.
Nếu ngay lúc này Bồ Tát đứng trước mặt hắn, nói với hắn rằng: “Liễu Hành Vân, con có muốn ước điều gì không? Ta sẽ giúp con biến nó thành hiện thực.”
Vậy, hắn sẽ đáp: “Thả con ra!!!!”
Nhưng trên đời này không có nếu. Nên Liễu Hành Vân chỉ có thể ở trong cái nhà lao chết tiệt này mà oán than thay cho vận mệnh của mình.
Nhắc tới cũng kỳ, cái nhà lao đáng ghét này lại không có người thẩm vấn phạm nhân.
Hắn bị nhốt trong này mấy ngày rồi, chẳng có ai để ý đến hắn.
Sau này có người bị giam ở nhà lao kế bên nói với hắn: “Không có ai đến thẩm vấn ngươi đâu. Ăn trộm bị bắt thì cùng lắm bị giam mấy ngày thôi.”
Hắn kích động, vô cùng kích động. Như vậy hắn sẽ sớm được thả ra rồi.
Nhưng mà người kia lại sâu xa nói tiếp: “Nhưng mà á, đa số đều bị người ta quên mất. Nếu người nhà của ngươi không tới bảo lãnh, những quản sự ở đây rất khó nhớ tới ngươi.”
“Đại khái thì bao lâu ta mới được thả?” Liễu Hành Vân lo lắng hỏi. "Di~ễn đ~à"n L"~ê Q"~u"ý Đ"ô~n.
“Ừm… bao lâu cũng có thể, có lẽ là ngày mai, có lẽ sang năm, có lẽ mười năm nữa không chừng.”
Nghe thấy những lời này, Liễu Hành Vân cảm thấy gục ngã.
Mẹ nó! Nếu Mai Vũ không nhớ tới mình, có phải mình chỉ có thể vượt ngục hay không?
Mai Vũ ơi là Mai Vũ, ta tin tưởng ngươi… Ngươi tuyệt đối sẽ không quên ta đâu hả?
Bách Bất Duy liếc nhìn hắn, cười gian, nói: “Ở đây cũng tốt mà, mỗi ngày không cần phải đối mặt với đủ thứ rắc rối.”
Liếc ngược lại hắn, Liễu Hành Vân không vui nói: “Ngươi cho là ai cũng như ngươi sống ở đâu cũng được hay sao?”
Bổn thiếu gia là kẻ tự do chốn giang hồ.
Bổn thiếu gia vẫn còn muốn chu du Đại Giang Nam Bắc, vẫn còn muốn ở bên người trong lòng, còn có quá nhiều việc phải làm đó.
Nào như ngươi, chết cũng được, sống cũng chả sao.
Còn nữa, đây không phải là trọng điểm.
Trọng điểm là bổn thiếu gia là một người bình thường, không thể ở chung với một đám người bị bệnh thần kinh!
Mỗi ngày đều nghe mấy người đó sám hối nào là giết vợ lúc mộng du, giết người lúc thám hiểm. Nếu còn tiếp tục như vậy hắn sẽ điên mất.
Mỉm cười, Bách Bất Duy không nói gì nữa.
Kỳ thật, không phải y cho là ở đây hay ra ngoài cũng như nhau mà y tin, nữ tử kia nhất định sẽ cứu bọn họ.
Lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một giọng nói. Liễu Hành Vân nghĩ, không biết tên đần độn nào lại bị quan binh bắt thì nghe quản sự gào to: “Cái tên mặc đồ xanh, qua đây.”
Sau đó, hắn nghe người kia cười nói: “Phu nhân, người nhìn xem có phải tên này hay không?”
Liễu Hành Vân buồn bực, chẳng lẽ có người tới tìm hắn?
Liễu Hành Vân nghi ngờ ngẩng đầu nhìn lên. Vừa nhìn thấy, mém chút nữa hắn đã bị sốc chết!
Ê! Ê! Ê! Đây không phải là sự thật, là giỡn chơi thôi ha?
Chỉ thấy ngoài nhà giam có một phụ nhân trẻ tuổi mặc hoa phục màu lam, dắt theo một hài tử được mấy tuổi đang nhìn Liễu Hành Vân.
Thấy Liễu Hành Vân nhìn về phía mình. Phụ nhân trẻ tuổi thi lễ với quản sự, nói: “Tiểu ca, chính hắn.”
Nói xong, nàng kích động gỡ túi tiền trên thắt lưng, sau đó khóc không thành tiếng đưa tới.
Quản sự thấy phụ nhân kích động như thế, có chút không đành lòng nói: “Phu nhân, bảo trọng thân thể.”
Phụ nhân trẻ tuổi gật đầu, lại nhìn về phía Liễu Hành Vân, lớn tiếng mắng: “Đồ không có lương tâm, ngươi quậy đủ chưa? Ngươi đến thanh lâu tầm hoa vấn liễu, ta nhịn, ngươi còn muốn sao nữa? Lần này lại đi trộm túi tiền của cô nương nhà người ta! Ngươi còn cho rằng mình là công tử độc thân sao? Ngươi đã là phụ thân của một đứa trẻ rồi đó! Ngươi như vậy ta phải ăn nói sao với Nguyệt Lưu đây? Ngươi nói đi! Huhu, sao lúc trước ta lại ngu ngốc gả cho một kẻ bạc tình như ngươi chứ…”
Liễu Hành Vân như bị sét đánh! Đơ toàn tập!
Ai có thể nói cho hắn biết nữ nhân đáng ghét và thằng nhóc chết tiệt này ở đâu chui ra không?
Còn nữa! Đang diễn cái tuồng gì vậy!
Nguyệt Lưu đứng một bên cười khinh miệt.
Hừ, tên ngốc này sao lại ngốc đến thế!
“Thuận lợi ngoài ý muốn.” Lúc bọn Hoa Tử Nguyệt được ngồi trong phòng khách của Phủ Thành Chủ, hắn không khỏi cảm khái.
Đúng là thuận lợi ngoài ý muốn, lúc nãy nhưỡng rượu, hắn còn tưởng sẽ bị người ta làm khó dễ.
Nào ngờ vị chủ quản kia lại dễ dàng cho họ qua cửa.
Mai Vũ hếch cái mũi nhỏ lên, kiêu ngạo nói: “Đương nhiên phải suông sẻ chứ, phải xem người chỉ huy là ai.”
Thứ khác nàng không dám nói chứ nhưỡng rượu đảm bảo không thành vấn đề.
Đầu Tạ Vãn Phong lại bắt đầu thấy đau rồi.
Y thật sự không hiểu sao nha đầu này lại có thể ngây thơ đến thế. Tuy bọn hắn đã vào được nhưng dường như vấn đề nan giải đang bày ra trước mắt đó.
“Vãn Vũ đại thiếu gia tài giỏi ơi, xin hỏi ngài có thể trổ tài lần nữa, đòi thêm một căn phòng không?” Tạ Vãn Phong cười khổ hỏi.
Mai Vũ trợn trắng mắt, nói: “Không phải người ta đã nói rồi sao, gần đây họ có nhiều khách nên chúng ta phải chịu khó một phen.”
Tạ Vãn Phong cảm thấy mình quả thật không còn cách nào để làm cho nữ nhân này hiểu ra.
Nữ nhân, nàng không thể cứ cho rằng mình mặc nam trang thì lập tức biến thành nam nhân!
Nở nụ cười, đôi mắt đào hoa của Tạ Vãn Phong chớp chớp, y nói: “Được lắm, Vậy tối nay chúng ta hãy cộng chẩm nhất mộng (*) đi.
Cộng chẩm nhất mộng (*): Nằm chung một gối, cùng mơ một giấc.
Mai Vũ nghiêm túc trả lời: “Huynh sai rồi, ai muốn cộng chẩm nhất mộng với huynh. Là huynh nằm dưới đất ngủ thì có đó.”
Tạ Vãn Phong mất hứng, chỉ chỉ về phía Hoa Tử Nguyệt vẫn không phát biểu ý kiến nãy giờ, hỏi: “Vậy hắn?”
Mai Vũ cười dịu dàng đáp: “Ta và ca ca ngủ chung một giường.”
“Hả? Tại sao?” Tạ Vãn Phong gào to.
Không công bằng! Chuyện này thật không công bằng! Tại sao y lại phải ngủ dưới đất cơ chứ!
Mai Vũ trừng to mắt.
Tại sao à?
Tên này không biết xấu hổ hay sao mà còn nói?
Một công tử nho nhã, lễ độ, dịu dàng so với một tên công tử đào hoa, cho ai chọn thì người ta cũng chọn người trước có được chưa?
“Vì đôi mắt đào hoa của ngươi, vì ngươi là tên hoa đào họ Tạ. Sao? Lý do vô cùng đầy đủ.” Mai Vũ liếc nhìn hắn, kết luận.
Cằm của Tạ Vãn Phong muốn rơi luôn xuống đất.
Có đôi mắt đào hoa này là lỗi của ta hay sao? Thèm vào! Đây chính là niềm kiêu ngạo của bổn thiếu gia!
Đồ nữ nhân đáng ghét không biết thưởng thức. Nam nhân không phong lưu sao được nữ nhân yêu?
Tạ Vãn Phong tức muốn nổ phổi, lại nhìn về phía tên Hoa Tử Nguyệt vẫn giả vờ tỏ vẻ “Ca ca tốt”. Y thật muốn cho hắn một đấm.
Thôn cô chết tiệt, sao nàng không hỏi thăm xem ca ca tốt của nàng ở bên ngoài là người như thế nào.
Ta phong lưu, tên này còn phong lưu hơn ta vô số lần. Bây giờ trên giang hồ vẫn còn lưu truyền truyền thuyết về Hoa Tử Nguyệt và các hoa khôi chốn thanh lâu đó.
Ủy khuất bĩu môi, Tạ Vãn Phong đã rõ. Dạo này, những người thật thà như hắn đành phải chịu thiệt.
Đâu như Hoa Tử Nguyệt người ta, xấu xa cũng chỉ giấu trong bụng, ngoài mặt lúc nào cũng treo một cái mặt nạ hiền lành.
Hứ! Đồ độc ác!
Hoa Tử Nguyệt uống một ngụm trà, nhìn ánh mắt oán độc của Tạ Vãn Phong, hắn nở nụ cười khiêu khích.
Ha ha, nhóc con, ngươi còn non và xanh lắm!
Không khí lập tức trở nên quỷ dị. Mai Vũ sợ đến run người.
Sao nàng cảm thấy có gì đó là lạ? "Di"ễn đà"n L"ê Q"u"ý Đ"ôn.
Đúng lúc nàng, có người từ ngoài vừa cười vừa bước tới.
“Sao có thể để ba người ở chung một phòng chứ, Tiểu Lục, vậy là quá thất lễ với khách quý rồi.”
Mai Vũ nhìn đám người ngoài kia, người gọi là Tử Hoa đại chủ quản đang đến.
Hắn cung kính cười, cất lời: “Ba vị bằng hữu, ở Đông Các vẫn còn một phòng, tại hạ vừa kêu hạ nhân dọn dẹp nó, mời ba vị sắp xếp.”
Đôi mắt Mai Vũ sáng lên, cũng không từ chối mà cười đáp: “Làm phiền Tử chủ quản rồi.”
Ha ha, người ta đã mang ý tốt tới cửa, không nhận thì uổng.
Lại nói, bọn họ tới giúp đỡ, khách khí cái gì chứ.
Tử Hoa nở nụ cười, thiện ý nói với Mai Vũ: “Vãn Vũ công tử, mời theo tại hạ.”
Lúc nghe hắn nói thế, Hoa Tử Nguyệt âm thầm kinh hãi.
Người này, sao lại biết Mai Vũ sẽ muốn vào đó ở? Chẳng lẽ hắn biết được gì đó?
Không, có lẽ vì Mai Vũ trả lời hắn nên hắn mới đoán rằng Mai Vũ muốn vào đó.
Mai Vũ không cảm thấy có gì lạ, đứng dậy đi theo Tử Hoa. Lúc trở lại, Mai Vũ đã tham quan hơn nửa Phủ Thành Chủ.
Về phòng, nàng phát hiện Tạ Vãn Phong đang ngồi ngẩn người, ánh hoàng hôn chiếu lên tóc hắn, ánh lên màu vàng rực rỡ. Áo trắng lại bắt đầu phiêu động.
Hắn là một đóa hoa đào phiêu diêu, nhưng giờ đây đóa hoa này lại dường như có chút u buồn.
Mai Vũ đi đến trước mắt hắn, hỏi: “Đang nhìn gì đó?”
Tạ Vãn Phong thở dài đáp: “Đang tìm nơi bọn người Hành Vân bị giam giữ.”
Mai Vũ uống một ngụm trà, nở nụ cười quỷ dị, nói: “Không cần nhìn, Hành Vân sẽ tới ngay.”
Tạ Vãn Phong sửng sốt, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn nàng, y phát hiện trong mắt nàng có vẻ gian xảo và tà ác. Y nhịn không được mà rùng mình.
Y cảm thấy… Hành Vân sắp gặp xui xẻo lớn rồi.
Nếu ngay lúc này Bồ Tát đứng trước mặt hắn, nói với hắn rằng: “Liễu Hành Vân, con có muốn ước điều gì không? Ta sẽ giúp con biến nó thành hiện thực.”
Vậy, hắn sẽ đáp: “Thả con ra!!!!”
Nhưng trên đời này không có nếu. Nên Liễu Hành Vân chỉ có thể ở trong cái nhà lao chết tiệt này mà oán than thay cho vận mệnh của mình.
Nhắc tới cũng kỳ, cái nhà lao đáng ghét này lại không có người thẩm vấn phạm nhân.
Hắn bị nhốt trong này mấy ngày rồi, chẳng có ai để ý đến hắn.
Sau này có người bị giam ở nhà lao kế bên nói với hắn: “Không có ai đến thẩm vấn ngươi đâu. Ăn trộm bị bắt thì cùng lắm bị giam mấy ngày thôi.”
Hắn kích động, vô cùng kích động. Như vậy hắn sẽ sớm được thả ra rồi.
Nhưng mà người kia lại sâu xa nói tiếp: “Nhưng mà á, đa số đều bị người ta quên mất. Nếu người nhà của ngươi không tới bảo lãnh, những quản sự ở đây rất khó nhớ tới ngươi.”
“Đại khái thì bao lâu ta mới được thả?” Liễu Hành Vân lo lắng hỏi. "Di~ễn đ~à"n L"~ê Q"~u"ý Đ"ô~n.
“Ừm… bao lâu cũng có thể, có lẽ là ngày mai, có lẽ sang năm, có lẽ mười năm nữa không chừng.”
Nghe thấy những lời này, Liễu Hành Vân cảm thấy gục ngã.
Mẹ nó! Nếu Mai Vũ không nhớ tới mình, có phải mình chỉ có thể vượt ngục hay không?
Mai Vũ ơi là Mai Vũ, ta tin tưởng ngươi… Ngươi tuyệt đối sẽ không quên ta đâu hả?
Bách Bất Duy liếc nhìn hắn, cười gian, nói: “Ở đây cũng tốt mà, mỗi ngày không cần phải đối mặt với đủ thứ rắc rối.”
Liếc ngược lại hắn, Liễu Hành Vân không vui nói: “Ngươi cho là ai cũng như ngươi sống ở đâu cũng được hay sao?”
Bổn thiếu gia là kẻ tự do chốn giang hồ.
Bổn thiếu gia vẫn còn muốn chu du Đại Giang Nam Bắc, vẫn còn muốn ở bên người trong lòng, còn có quá nhiều việc phải làm đó.
Nào như ngươi, chết cũng được, sống cũng chả sao.
Còn nữa, đây không phải là trọng điểm.
Trọng điểm là bổn thiếu gia là một người bình thường, không thể ở chung với một đám người bị bệnh thần kinh!
Mỗi ngày đều nghe mấy người đó sám hối nào là giết vợ lúc mộng du, giết người lúc thám hiểm. Nếu còn tiếp tục như vậy hắn sẽ điên mất.
Mỉm cười, Bách Bất Duy không nói gì nữa.
Kỳ thật, không phải y cho là ở đây hay ra ngoài cũng như nhau mà y tin, nữ tử kia nhất định sẽ cứu bọn họ.
Lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một giọng nói. Liễu Hành Vân nghĩ, không biết tên đần độn nào lại bị quan binh bắt thì nghe quản sự gào to: “Cái tên mặc đồ xanh, qua đây.”
Sau đó, hắn nghe người kia cười nói: “Phu nhân, người nhìn xem có phải tên này hay không?”
Liễu Hành Vân buồn bực, chẳng lẽ có người tới tìm hắn?
Liễu Hành Vân nghi ngờ ngẩng đầu nhìn lên. Vừa nhìn thấy, mém chút nữa hắn đã bị sốc chết!
Ê! Ê! Ê! Đây không phải là sự thật, là giỡn chơi thôi ha?
Chỉ thấy ngoài nhà giam có một phụ nhân trẻ tuổi mặc hoa phục màu lam, dắt theo một hài tử được mấy tuổi đang nhìn Liễu Hành Vân.
Thấy Liễu Hành Vân nhìn về phía mình. Phụ nhân trẻ tuổi thi lễ với quản sự, nói: “Tiểu ca, chính hắn.”
Nói xong, nàng kích động gỡ túi tiền trên thắt lưng, sau đó khóc không thành tiếng đưa tới.
Quản sự thấy phụ nhân kích động như thế, có chút không đành lòng nói: “Phu nhân, bảo trọng thân thể.”
Phụ nhân trẻ tuổi gật đầu, lại nhìn về phía Liễu Hành Vân, lớn tiếng mắng: “Đồ không có lương tâm, ngươi quậy đủ chưa? Ngươi đến thanh lâu tầm hoa vấn liễu, ta nhịn, ngươi còn muốn sao nữa? Lần này lại đi trộm túi tiền của cô nương nhà người ta! Ngươi còn cho rằng mình là công tử độc thân sao? Ngươi đã là phụ thân của một đứa trẻ rồi đó! Ngươi như vậy ta phải ăn nói sao với Nguyệt Lưu đây? Ngươi nói đi! Huhu, sao lúc trước ta lại ngu ngốc gả cho một kẻ bạc tình như ngươi chứ…”
Liễu Hành Vân như bị sét đánh! Đơ toàn tập!
Ai có thể nói cho hắn biết nữ nhân đáng ghét và thằng nhóc chết tiệt này ở đâu chui ra không?
Còn nữa! Đang diễn cái tuồng gì vậy!
Nguyệt Lưu đứng một bên cười khinh miệt.
Hừ, tên ngốc này sao lại ngốc đến thế!
/59
|