Sau khi con người chịu đả kích nặng nề, mếu lại tiếp tục bị đả kích thêm vài lần nữa thì sẽ trở nên chai sạn.
Đối mặt Phủ Thành Chủ Bách Lý Phong Vân Thành, Liễu Hành Vân hiển nhiên vô cùng bình tĩnh.
So với lúc giả gái vào Vương Phủ, bây giờ được dùng hình tượng đàng hoàng tất nhiên là tốt hơn nhiều.
Mặc bộ đồ thư sinh nghèo rớt mồng tơi, Liễu Hành Vân đến trước mặtt gia đinh, hỏi: “Xin hỏi quý phủ có chiêu mộ sư gia hoặc người làm sổ sách hay không?”
Hai tên gia đinh liếc nhìn hắn một cái, không kiên nhẫn nói: “Đi, đi đi. Chỗ này không thiếu người.”
Gương mặt Liễu Hành Vân thoáng chốc lộ vẻ vặn vẹo, hung dữ.
Làm cái gì đó! Liễu đại thiếu gia hắn đã ăn nói khép nép rồi mà đám người này vẫn đáng ghét thế à!
Trừng to mắt, Liễu Hành Vân quyết định sẽ sử dụng thủ đoạn đặc biệt.
Quả nhiên, nhân sĩ giang hồ phải giải quyết theo cách của giang hồ.
Một mực mai phục trước cửa, Liễu Hành Vân chờ sư gia của Bách Lý Phong Vân Thành đến sau đó len lén đi theo.
Liễu Hành Vân đuổi theo hắn đến một cái hẻm nhỏ.
“Đứng lại.” Liễu Hành Vân quát.
Sư gia kia nghe thấy tiếng, quay đầu lại thì thấy có người vác kiếm tới, y bị dọa sợ đến nỗi hồn như sắp lìa khỏi xác.
“Đại…đại hiệp tha mạng.”
Một lúc sau, Liễu Hành Vân từ đầu hẻm bước ra, vừa cười vừa vỗ tay.
Giết người à? Không đâu, hắn không thích lạm sát người vô tội.
Thật ra hắn cũng không làm gì cả. Hắn chỉ nói là hắn muốn truy bắt một nha đầu trong Phủ Thành Chủ, cần người kia hỗ trợ. Sau đó trả một ít tiền rồi đuổi người đi.
Từ mai, Bách Lý Phong Vân Thành sẽ không còn vị sư gia này nữa.
Nhưng mà nói đúng ra thì hắn cũng đâu có nói dối.
Hắn thật sự đã đuổi theo nữ tử kia đến tận đây. Nhưng mà đáng giận ở chỗ, nữ nhân này không chỉ không sợ mà còn ba lần bốn lượt chỉnh hắn. Nàng cho Liễu Hành Vân hắn là kẻ ăn chay à? Mai Vũ ơi Mai Vũ à, ngươi chờ đi, ngươi chờ đó cho ta.
Trong phòng không gió, Mai Vũ chợt thấy lạnh sống lưng.
Là ai? Ai lại nói xấu sau lưng nàng?
“Mai Vũ, rốt cuộc chúng ta vào đây để làm gì?” Tạ Vãn Phong thưởng thức cái chén trên tay, buồn bực than vãn.
Ở đây, hành động của họ bị trói buộc hoàn toàn. Nói cho bọn họ gặp Thành chủ gì đó, kết quả chỉ là đứng ở một chỗ rất xa nhìn qua màn lụa.
Mai Vũ trừng mắt, nói: “Ta vốn định vạch trần thân phận của Thành chủ giả, sau đó tìm chứng cứ chứng minh Bách Bất Duy không phải là hung thủ. Nhưng bây giờ, sự việc đã phức tạp hơn, có người muốn làm trở ngại hành động của chúng ta. Hơn nữa, chúng ta đã vào rồi thì không dễ gì ra ngoài được đâu.”
Ngay cả sức để cười khổ hắn cũng không còn nữa rồi.
Sao nàng lại ngây thơ đến thế. Nếu người ta đã cố ý giấu đi, còn chuẩn bị chờ nàng mắc câu thì cũng có đủ khả năng làm nàng không thể vạch trần chân tướng. _Diễn= đàn= Lê Quý= Đôn_
Tóm lại, cho dù tất cả mọi thứ nàng nói là đúng, chỉ cần Tử Hoa đứng ra nói một câu: Nói bậy.
Nàng cũng chỉ có thể vào đại lao chung với Bách Bất Duy.
“Mai Vũ ta cảm thấy chúng ta nên tìm một người.” Hoa Tử Nguyệt đề nghị.
Tạ Vãn Phong nhíu mày, cùng chung suy nghĩ.
Hoa Tử Nguyệt nói tiếp: “Chúng ta cần tìm người đã dọn hồ sen và căn phòng trúc.”
Mai Vũ nhướng mày, hỏi: “Tại sao?”
Hoa Tử Nguyệt nhớ lại, y nói: “Ngày đó, lúc chúng ta tới, trong phòng không còn một mảnh lá trúc nhưng hồ sen lại có rất nhiều. Nếu theo giả thuyết của chúng ta, sau khi hung thủ giết người rồi chuyển xác từ rừng trúc đến nơi đó, sau đó lại giá họa cho Bách Bất Duy thì cái việc tốn công hủy đi căn phòng kia về cơ bản là thừa thải. Nhưng nếu khi đêm đến, người cùng Bách Bất Duy uống rượu không phải Thành chủ Bách Lý Phong Vân Thành mà người cùng uống rượu với Thành chủ cũng không phải Bách Bất Duy. Vậy, tất cả những chuyện này có thể sáng tỏ hay chưa?”
Tạ Vãn Phong gật đầu, nghiêm túc bổ sung: “Nói cách khác, đêm hôm đó hung thủ không chỉ có một mà tới hai người.”
“Sau đó hung thủ lại cố ý chế tạo một chút manh mối giả cho chúng ta, làm chúng ta cho rằng hung thủ chỉ có một, sau khi giết người đã chuyển thi thể đi.” Mai Vũ chợt nói.
“Kỳ thật, đáp án của mọi chuyện nằm ở chỗ thi thể kia. Nếu đi qua rừng trúc, dù người kia có vác thi thể đi cẩn thận thế nào thì trên đó cũng sẽ có dấu vết thương tổn do lá trúc gây ra.” Hoa Tử Nguyệt nói thêm.
Nói đến đây, ba người cũng không biết phải làm sao.
“Thi thể, làm gì có chuyện người ta cho chúng ta xem thi thể kia chứ.” Mai Vũ trợn trắng mắt.
Tạ Vãn Phong cũng bó tay, bất đắc dĩ nói: “Đúng vậy, vấn đề này thật nan giải.”
Mai Vũ nhìn Hoa Tử Nguyệt rồi lại nhìn Tạ Vãn Phong, khóe môi lại cong lên một nụ cười tà ác.
“Thật ra cũng không khó lắm đâu.”
Không biết tại sao Tạ Vãn Phong và Hoa Tử Nguyệt lại đồng thời rùng mình.
Họ cảm thấy…lại có tai nạn sắp giáng xuống rồi.
“Tiểu… Tiểu Vũ, muội đừng kích động, đây chỉ là suy đoán của chúng ta mà thôi.”
“Ha ha, có phải là suy đoán hay không, chúng ta cần phải chứng minh mới biết. Nhưng không chỉ người sống mới có thể nói, người chết cũng có thể nha.”
“Mai… Mai Vũ, bây giờ chúng ta đang ở Phủ Thành Chủ, phải làm việc cẩn thận mới được.” Tạ Vãn Phong vội vàng lùi về phía sau.”
Mai Vũ vung tay thành hình hoa lan chỉ, đôi mắt sáng lấp lánh, kiên định nói: “Chính là vì đang ở Phủ Thành Chủ nên mới càng dễ làm hơn đó.”
Hoa Tử Nguyệt và Tạ Vãn Phong đành phải nhận thua.
Thật là, đã là phúc thì chắc chắn không phải họa, đã là họa thì tránh không khỏi mà.
“Rốt cuộc muội muốn bọn ta làm gì?” Thở dài, cam chịu số phận, Hoa Tử Nguyệt nuông chiều, thỏa hiệp với nàng. _DIễn= đà=n lê QUý= Đ@n_
Tiếng chuông báo động trong lòng Tạ Vãn Phong điên cuồng gào thét.
Trời ơi!! Hoa Tử Nguyệt! Đừng thỏa hiệp chứ! Tại sao ngươi lại không có nguyên tắc như vậy? Ngươi phải hiểu những yêu cầu mà nàng nói ra ngươi vĩnh viễn không có cách nào thừa nhận nổi!
“Rất đơn giản, các huynh hãy phát huy bản lĩnh của mình đi. Đã đến lúc sử dụng đến vẻ bề ngoài. Đi dụ dỗ nữ nhân đi. Trong phủ Thành chủ này có rất nhiều nữ nhân. Ta tin rằng trên đời này không có bức tường nào không bị gió lùa qua, chắc chắn sẽ có một bức như vậy, nó sẽ tiết lộ cho chúng ta biết những gì chúng ta muốn.” Mai Vũ nở nụ cười dịu dàng, trong đôi mắt lại đầy nét tinh ranh.
Ha ha, quả nhiên tuấn tú mới có lợi nha.
Hai vị, trông cậy cả vào hai người rồi.
Hoa Tử Nguyệt đơ ngay tại chỗ.
Hắn có thể nói “hắn hoàn lương rồi” được không?
Tạ Vãn Phong trừng to hai mắt. Biết ngay lời từ miệng thôn cô này sẽ chẳng ra sao mà!
Thấy hai người không trả lời, Mai Vũ ngẩng đầu, giẫm lên ghế, nói: “Sao? Hoa Tử Nguyệt, Tạ Vãn Phong, hai huynh không làm được à? Được thôi, để bổn thiếu gia đích thân ra tay, ta không tin không tìm được mấy phụ nhân.”
Đồng thời trừng to mắt, Tạ Vãn Phong và Hoa Tử Nguyệt đã rõ, nha đầu này đang khiêu khích mà còn giả bộ.
Chuyện phiền phức như vậy, còn lâu nàng mới tự mình làm!
“Được, được, bọn ta làm có được chưa?” Cản nàng lại, Hoa Tử Nguyệt và Tạ Vãn Phong bước ra ngoài.
“Há há, vậy nhờ hai người nhé, ca ca, Vãn Phong.” Mai Vũ lập tức đổi lại gương mặt ngoan hiền, cười rực rỡ nói.
Mà Hoa Tử Nguyệt và Tạ Vãn Phong cũng chỉ có thể lắc đầu.
Ây da… bị nàng ăn sạch sành sanh!
Hai người vừa bước một chân khỏi đó, Mai Vũ đã đẩy cửa ra ngoài.
Nàng cũng nên làm chính sự thôi. Tìm gặp Tử Hoa, Mai Vũ nói: “Tử quản gia, tại hạ ra ngoài phủ có được không?”
Tử Hoa nhướng mày, hỏi lại: “Vãn Vũ công tử không quen đường xá, ngài muốn đi đâu để ta đưa ngài đi.”
Mai Vũ nghĩ ngợi rồi gật đầu: “Vậy phiền Tử quản gia rồi.”
“Gọi ta Tử Hoa là được rồi.”
Đứng dậy, Tử Hoa dẫn ngựa đến trước mặt Mai Vũ.
Mai Vũ nhíu mày: “Chỉ có một con thôi sao?”
Tử Hoa nở nụ cười yếu ớt tỏ vẻ xin lỗi, y giải thích: “Gần đây có nhiều người phải ra ngoài, công tử hãy chịu khó nhé.”
“A….không sao, không sao.” Phát hiện bản thân làm phiền y hơi nhiều, Mai Vũ vội vàng xua tay.
Thật ra cũng không phải là không thể cùng cưỡi một con ngựa. Nhưng trên người nam tử này có một loại hơi thở.
Cái loại hơi thở mà ngay cả Phủ Thành Chủ đệ nhất cũng không có được. Kể từ lúc nghe hắn nói câu “Công tử, đừng nên tin bất cứ ai.” Loại hơi thở này đột nhiên hiện hữu.
Cảm giác rất quen, nhưng nàng lại không nhớ nổi là của ai. Mê người, nhưng nguy hiểm.
Mặc kệ có ra sao, từ trên người hắn, Mai Vũ không cảm thấy có sát khí. Nên nàng thà chọn tin tưởng người này chứ không chọn làm bạn với Gia Cát Trần. Sau này, khi ở cùng một chỗ với Gia Cát Trần, nàng phải tùy thời bảo trì cảnh giác.
Ngồi trên ngựa không nói một lời, cứ yên lặng thong thả mà đi.
Đột nhiên Mai Vũ như rơi vào ảo giác.
Dưới ánh hoàng hôn, con đường phía trước rộng thênh thang, nàng ngồi trên ngựa, có người chở nàng đi về phía chân trời.
Nếu cứ như thế này mãi thì tốt quá…
Đột nhiên ý nghĩ đó nảy sinh làm cho Mai Vũ cảm thấy tiếc nuối.
Người đó, là ai?
Càng ngày nàng càng muốn tìm hiểu bóng dáng mơ hồ trong tâm trí nàng.
Mai Vũ cảm thấy mình như bị bệnh vậy.
Nhìn bóng lưng của Tử Hoa, Mai Vũ lắc đầu, tự nói với mình: Không thể chỉ dựa vào bóng lưng để tìm một người trong ký ức.
Nhất định phải nhìn chính diện mới có thể tìm được chính xác.
Một phần thiếu vắng trong lòng nàng.
Đối mặt Phủ Thành Chủ Bách Lý Phong Vân Thành, Liễu Hành Vân hiển nhiên vô cùng bình tĩnh.
So với lúc giả gái vào Vương Phủ, bây giờ được dùng hình tượng đàng hoàng tất nhiên là tốt hơn nhiều.
Mặc bộ đồ thư sinh nghèo rớt mồng tơi, Liễu Hành Vân đến trước mặtt gia đinh, hỏi: “Xin hỏi quý phủ có chiêu mộ sư gia hoặc người làm sổ sách hay không?”
Hai tên gia đinh liếc nhìn hắn một cái, không kiên nhẫn nói: “Đi, đi đi. Chỗ này không thiếu người.”
Gương mặt Liễu Hành Vân thoáng chốc lộ vẻ vặn vẹo, hung dữ.
Làm cái gì đó! Liễu đại thiếu gia hắn đã ăn nói khép nép rồi mà đám người này vẫn đáng ghét thế à!
Trừng to mắt, Liễu Hành Vân quyết định sẽ sử dụng thủ đoạn đặc biệt.
Quả nhiên, nhân sĩ giang hồ phải giải quyết theo cách của giang hồ.
Một mực mai phục trước cửa, Liễu Hành Vân chờ sư gia của Bách Lý Phong Vân Thành đến sau đó len lén đi theo.
Liễu Hành Vân đuổi theo hắn đến một cái hẻm nhỏ.
“Đứng lại.” Liễu Hành Vân quát.
Sư gia kia nghe thấy tiếng, quay đầu lại thì thấy có người vác kiếm tới, y bị dọa sợ đến nỗi hồn như sắp lìa khỏi xác.
“Đại…đại hiệp tha mạng.”
Một lúc sau, Liễu Hành Vân từ đầu hẻm bước ra, vừa cười vừa vỗ tay.
Giết người à? Không đâu, hắn không thích lạm sát người vô tội.
Thật ra hắn cũng không làm gì cả. Hắn chỉ nói là hắn muốn truy bắt một nha đầu trong Phủ Thành Chủ, cần người kia hỗ trợ. Sau đó trả một ít tiền rồi đuổi người đi.
Từ mai, Bách Lý Phong Vân Thành sẽ không còn vị sư gia này nữa.
Nhưng mà nói đúng ra thì hắn cũng đâu có nói dối.
Hắn thật sự đã đuổi theo nữ tử kia đến tận đây. Nhưng mà đáng giận ở chỗ, nữ nhân này không chỉ không sợ mà còn ba lần bốn lượt chỉnh hắn. Nàng cho Liễu Hành Vân hắn là kẻ ăn chay à? Mai Vũ ơi Mai Vũ à, ngươi chờ đi, ngươi chờ đó cho ta.
Trong phòng không gió, Mai Vũ chợt thấy lạnh sống lưng.
Là ai? Ai lại nói xấu sau lưng nàng?
“Mai Vũ, rốt cuộc chúng ta vào đây để làm gì?” Tạ Vãn Phong thưởng thức cái chén trên tay, buồn bực than vãn.
Ở đây, hành động của họ bị trói buộc hoàn toàn. Nói cho bọn họ gặp Thành chủ gì đó, kết quả chỉ là đứng ở một chỗ rất xa nhìn qua màn lụa.
Mai Vũ trừng mắt, nói: “Ta vốn định vạch trần thân phận của Thành chủ giả, sau đó tìm chứng cứ chứng minh Bách Bất Duy không phải là hung thủ. Nhưng bây giờ, sự việc đã phức tạp hơn, có người muốn làm trở ngại hành động của chúng ta. Hơn nữa, chúng ta đã vào rồi thì không dễ gì ra ngoài được đâu.”
Ngay cả sức để cười khổ hắn cũng không còn nữa rồi.
Sao nàng lại ngây thơ đến thế. Nếu người ta đã cố ý giấu đi, còn chuẩn bị chờ nàng mắc câu thì cũng có đủ khả năng làm nàng không thể vạch trần chân tướng. _Diễn= đàn= Lê Quý= Đôn_
Tóm lại, cho dù tất cả mọi thứ nàng nói là đúng, chỉ cần Tử Hoa đứng ra nói một câu: Nói bậy.
Nàng cũng chỉ có thể vào đại lao chung với Bách Bất Duy.
“Mai Vũ ta cảm thấy chúng ta nên tìm một người.” Hoa Tử Nguyệt đề nghị.
Tạ Vãn Phong nhíu mày, cùng chung suy nghĩ.
Hoa Tử Nguyệt nói tiếp: “Chúng ta cần tìm người đã dọn hồ sen và căn phòng trúc.”
Mai Vũ nhướng mày, hỏi: “Tại sao?”
Hoa Tử Nguyệt nhớ lại, y nói: “Ngày đó, lúc chúng ta tới, trong phòng không còn một mảnh lá trúc nhưng hồ sen lại có rất nhiều. Nếu theo giả thuyết của chúng ta, sau khi hung thủ giết người rồi chuyển xác từ rừng trúc đến nơi đó, sau đó lại giá họa cho Bách Bất Duy thì cái việc tốn công hủy đi căn phòng kia về cơ bản là thừa thải. Nhưng nếu khi đêm đến, người cùng Bách Bất Duy uống rượu không phải Thành chủ Bách Lý Phong Vân Thành mà người cùng uống rượu với Thành chủ cũng không phải Bách Bất Duy. Vậy, tất cả những chuyện này có thể sáng tỏ hay chưa?”
Tạ Vãn Phong gật đầu, nghiêm túc bổ sung: “Nói cách khác, đêm hôm đó hung thủ không chỉ có một mà tới hai người.”
“Sau đó hung thủ lại cố ý chế tạo một chút manh mối giả cho chúng ta, làm chúng ta cho rằng hung thủ chỉ có một, sau khi giết người đã chuyển thi thể đi.” Mai Vũ chợt nói.
“Kỳ thật, đáp án của mọi chuyện nằm ở chỗ thi thể kia. Nếu đi qua rừng trúc, dù người kia có vác thi thể đi cẩn thận thế nào thì trên đó cũng sẽ có dấu vết thương tổn do lá trúc gây ra.” Hoa Tử Nguyệt nói thêm.
Nói đến đây, ba người cũng không biết phải làm sao.
“Thi thể, làm gì có chuyện người ta cho chúng ta xem thi thể kia chứ.” Mai Vũ trợn trắng mắt.
Tạ Vãn Phong cũng bó tay, bất đắc dĩ nói: “Đúng vậy, vấn đề này thật nan giải.”
Mai Vũ nhìn Hoa Tử Nguyệt rồi lại nhìn Tạ Vãn Phong, khóe môi lại cong lên một nụ cười tà ác.
“Thật ra cũng không khó lắm đâu.”
Không biết tại sao Tạ Vãn Phong và Hoa Tử Nguyệt lại đồng thời rùng mình.
Họ cảm thấy…lại có tai nạn sắp giáng xuống rồi.
“Tiểu… Tiểu Vũ, muội đừng kích động, đây chỉ là suy đoán của chúng ta mà thôi.”
“Ha ha, có phải là suy đoán hay không, chúng ta cần phải chứng minh mới biết. Nhưng không chỉ người sống mới có thể nói, người chết cũng có thể nha.”
“Mai… Mai Vũ, bây giờ chúng ta đang ở Phủ Thành Chủ, phải làm việc cẩn thận mới được.” Tạ Vãn Phong vội vàng lùi về phía sau.”
Mai Vũ vung tay thành hình hoa lan chỉ, đôi mắt sáng lấp lánh, kiên định nói: “Chính là vì đang ở Phủ Thành Chủ nên mới càng dễ làm hơn đó.”
Hoa Tử Nguyệt và Tạ Vãn Phong đành phải nhận thua.
Thật là, đã là phúc thì chắc chắn không phải họa, đã là họa thì tránh không khỏi mà.
“Rốt cuộc muội muốn bọn ta làm gì?” Thở dài, cam chịu số phận, Hoa Tử Nguyệt nuông chiều, thỏa hiệp với nàng. _DIễn= đà=n lê QUý= Đ@n_
Tiếng chuông báo động trong lòng Tạ Vãn Phong điên cuồng gào thét.
Trời ơi!! Hoa Tử Nguyệt! Đừng thỏa hiệp chứ! Tại sao ngươi lại không có nguyên tắc như vậy? Ngươi phải hiểu những yêu cầu mà nàng nói ra ngươi vĩnh viễn không có cách nào thừa nhận nổi!
“Rất đơn giản, các huynh hãy phát huy bản lĩnh của mình đi. Đã đến lúc sử dụng đến vẻ bề ngoài. Đi dụ dỗ nữ nhân đi. Trong phủ Thành chủ này có rất nhiều nữ nhân. Ta tin rằng trên đời này không có bức tường nào không bị gió lùa qua, chắc chắn sẽ có một bức như vậy, nó sẽ tiết lộ cho chúng ta biết những gì chúng ta muốn.” Mai Vũ nở nụ cười dịu dàng, trong đôi mắt lại đầy nét tinh ranh.
Ha ha, quả nhiên tuấn tú mới có lợi nha.
Hai vị, trông cậy cả vào hai người rồi.
Hoa Tử Nguyệt đơ ngay tại chỗ.
Hắn có thể nói “hắn hoàn lương rồi” được không?
Tạ Vãn Phong trừng to hai mắt. Biết ngay lời từ miệng thôn cô này sẽ chẳng ra sao mà!
Thấy hai người không trả lời, Mai Vũ ngẩng đầu, giẫm lên ghế, nói: “Sao? Hoa Tử Nguyệt, Tạ Vãn Phong, hai huynh không làm được à? Được thôi, để bổn thiếu gia đích thân ra tay, ta không tin không tìm được mấy phụ nhân.”
Đồng thời trừng to mắt, Tạ Vãn Phong và Hoa Tử Nguyệt đã rõ, nha đầu này đang khiêu khích mà còn giả bộ.
Chuyện phiền phức như vậy, còn lâu nàng mới tự mình làm!
“Được, được, bọn ta làm có được chưa?” Cản nàng lại, Hoa Tử Nguyệt và Tạ Vãn Phong bước ra ngoài.
“Há há, vậy nhờ hai người nhé, ca ca, Vãn Phong.” Mai Vũ lập tức đổi lại gương mặt ngoan hiền, cười rực rỡ nói.
Mà Hoa Tử Nguyệt và Tạ Vãn Phong cũng chỉ có thể lắc đầu.
Ây da… bị nàng ăn sạch sành sanh!
Hai người vừa bước một chân khỏi đó, Mai Vũ đã đẩy cửa ra ngoài.
Nàng cũng nên làm chính sự thôi. Tìm gặp Tử Hoa, Mai Vũ nói: “Tử quản gia, tại hạ ra ngoài phủ có được không?”
Tử Hoa nhướng mày, hỏi lại: “Vãn Vũ công tử không quen đường xá, ngài muốn đi đâu để ta đưa ngài đi.”
Mai Vũ nghĩ ngợi rồi gật đầu: “Vậy phiền Tử quản gia rồi.”
“Gọi ta Tử Hoa là được rồi.”
Đứng dậy, Tử Hoa dẫn ngựa đến trước mặt Mai Vũ.
Mai Vũ nhíu mày: “Chỉ có một con thôi sao?”
Tử Hoa nở nụ cười yếu ớt tỏ vẻ xin lỗi, y giải thích: “Gần đây có nhiều người phải ra ngoài, công tử hãy chịu khó nhé.”
“A….không sao, không sao.” Phát hiện bản thân làm phiền y hơi nhiều, Mai Vũ vội vàng xua tay.
Thật ra cũng không phải là không thể cùng cưỡi một con ngựa. Nhưng trên người nam tử này có một loại hơi thở.
Cái loại hơi thở mà ngay cả Phủ Thành Chủ đệ nhất cũng không có được. Kể từ lúc nghe hắn nói câu “Công tử, đừng nên tin bất cứ ai.” Loại hơi thở này đột nhiên hiện hữu.
Cảm giác rất quen, nhưng nàng lại không nhớ nổi là của ai. Mê người, nhưng nguy hiểm.
Mặc kệ có ra sao, từ trên người hắn, Mai Vũ không cảm thấy có sát khí. Nên nàng thà chọn tin tưởng người này chứ không chọn làm bạn với Gia Cát Trần. Sau này, khi ở cùng một chỗ với Gia Cát Trần, nàng phải tùy thời bảo trì cảnh giác.
Ngồi trên ngựa không nói một lời, cứ yên lặng thong thả mà đi.
Đột nhiên Mai Vũ như rơi vào ảo giác.
Dưới ánh hoàng hôn, con đường phía trước rộng thênh thang, nàng ngồi trên ngựa, có người chở nàng đi về phía chân trời.
Nếu cứ như thế này mãi thì tốt quá…
Đột nhiên ý nghĩ đó nảy sinh làm cho Mai Vũ cảm thấy tiếc nuối.
Người đó, là ai?
Càng ngày nàng càng muốn tìm hiểu bóng dáng mơ hồ trong tâm trí nàng.
Mai Vũ cảm thấy mình như bị bệnh vậy.
Nhìn bóng lưng của Tử Hoa, Mai Vũ lắc đầu, tự nói với mình: Không thể chỉ dựa vào bóng lưng để tìm một người trong ký ức.
Nhất định phải nhìn chính diện mới có thể tìm được chính xác.
Một phần thiếu vắng trong lòng nàng.
/59
|