Edit: Miên Viễn
Beta: Maria
Check: Amin
-
5
Tôi đuổi theo bọn thây ma chạy đến tòa thí nghiệm.
Thây ma vẫn không dừng lại.
Tôi định hét lên với bọn nó kêu bọn nó chờ tôi thì phía sau truyền đến một giọng nói thở không ra hơi.
“Tô Tiểu Thiển, em, em chờ tôi với.”
Tôi nghi ngờ quay đầu lại, nhận ra Hạ Phong Trạch vẫn luôn đuổi theo tôi.
“Chờ anh làm gì?”
Anh ấy không trả lời, sau khi chạy vài bước đến trước mặt tôi thì hơi căng thẳng nhìn lướt qua xung quanh.
Sau đó anh ấy đẩy cửa một phòng trong tòa thí nghiệm ra, kéo tôi vào đó, nhanh tay khóa cửa lại.
Tôi muốn nói chuyện nhưng anh ấy lại bịt miệng tôi lại.
“Suỵt!”
Anh ấy hạ thấp giọng, nói bên tai tôi: “Zombie cực kỳ nhạy cảm với âm thanh, em tuyệt đối đừng loạn lên tiếng.”
Có thể là vừa nãy anh ấy chạy quá nhanh, hơi thở ấm áp vừa nhanh vừa gấp phả xuống lỗ tai của tôi.
Tôi cảm thấy hơi ngứa, vô thức rụt cổ lại, không thoải mái lùi ra sau một chút.
Tôi nhỏ giọng hỏi anh ấy.
“Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, anh đi theo tôi à?”
Hạ Phong Trạch là nam thần trùm trường của trường, vừa cao vừa đẹp trai lại vừa có tiền.
Quan trọng là đánh nhau rất giỏi.
Nghe nói anh ấy đã từng một mình đánh bảy tám tên lưu manh muốn kiếm chuyện vào viện luôn.
Trong trường có rất nhiều người yêu thầm anh ấy, trong đó có cả tôi.
Nhưng đây đều là chuyện trước đây cả.
Từ thời khắc tôi được chẩn đoán ung thư giai đoạn cuối thì đều là hư vô cả rồi.
Nào ngờ, Hạ Phong Trạch hơi lúng túng nói: “Không phải em dựa vào chuyện vừa nãy em cứu tôi một mạng muốn tôi lấy thân báo đáp à?”
“Tôi vốn dĩ nghĩ, ơn cứu mạng đó kiếp sau tôi có thể làm trâu làm ngựa báo đáp em. Nhưng mà nếu em yêu cầu lấy thân báo đáp vậy thì sau này tôi sẽ là người của em.”
Đầu tôi đầy dấu chấm hỏi nhìn Hạ Phong Trạch.
Tôi nhanh chóng nhận ra, nam sinh bị người khác đẩy về phía zombie rồi lại được tôi kéo từ trong lòng zombie ra trước đó chính là Hạ Phong Trạch?
Nhưng mà…
“Tôi yêu cầu anh lấy thân báo đáp lúc nào?”
Hạ Phong Trạch vô cùng ngây thơ trả lời.
“Lúc em vừa mới cứu tôi thoát khỏi miệng zombie, em giang hai tay ra như thế không phải muốn tôi ôm em vào lòng rồi lấy thân báo đáp à? Dù sao cũng là ơn cứu mạng, tôi đồng ý rồi!”
6
Khuôn mặt lạnh lùng mê người của Hạ Phong Trạch lộ ra vẻ nghiêm túc.
Lúc nói ra bốn chữ “Tôi đồng ý rồi”, trong đôi mắt đẹp và sâu của anh ấy không hề có chút đùa giỡn nào.
Nếu như đổi lại là lúc trước, tôi nhất định sẽ mừng thầm trong lòng.
Thế mà cũng có một ngày tôi có thể khiến nam thần trùm trường lấy thân báo đáp.
Nhưng giờ đây tôi lại không chút do dự từ chối.
“Anh hiểu lầm rồi, tôi không cần anh lấy thân báo đáp. Bên ngoài nguy hiểm, anh trốn ở đây đi.”
Nói xong tôi lập tức mở cửa, chạy đi mà không thèm quay đầu lại.
Bên cạnh tòa dạy học có tiếng gầm thét của zombie và tiếng la thảm thiết.
Tôi dựa theo tiếng nhanh chóng tìm đến đó, vừa hay nhìn thấy mấy con zombie đang ném một nam sinh ngã nhào xuống đất.
Tôi lập tức xông đến hô to.
“Im miệng, cắn tôi trước!”
Tôi còn chưa nói hết câu, mấy con zombie đó không thèm quay đầu lại mà đã chạy mất.
Nam sinh bị đánh gục xuống kia và tôi bốn mắt nhìn nhau.
Nào ngờ chưa được hai giây, tôi đã bị người nào đó kéo tay chạy về phía trước.
Là Hạ Phong Trạch.
Anh ấy nhắc nhở nam sinh trên đất.
“Chạy mau, zombie đến rồi!”
Nam sinh kia ngơ ngác một lúc rồi vội vã bò lăn dậy chạy theo chúng tôi.
Lúc tôi vừa nghe thấy có zombie đến, muốn hất tay của Hạ Phong Trạch ra để chạy trở lại.
Nhưng lực tay anh ấy quá mạnh.
Tôi chỉ có thể giả vờ hiên ngang lẫm liệt hô lên: “Tôi không chạy nổi nữa rồi, đừng dẫn tôi theo làm vướng chân hai người nữa. Zombie sắp đuổi tới rồi, hai người mau chạy, tôi cản zombie lại giúp hai người!”
Tôi cố tình làm ra vẻ không chạy nổi nữa, chờ đợi Hạ Phong Trạch thả tôi ra.
Nhưng anh ấy không chút do dự đã lập tức ôm ngang tôi chạy về phía trước.
Nam sinh bên cạnh rất cảm động.
“Bạn học này, cậu vĩ đại quá! Huhuhu, thật ra tôi đã bị zombie cắn rồi, các cậu mau đi đi, tôi cản zombie cho các cậu.” Cậu ta nói.
Hạ Phong Trạch không quay đầu lại, nói: “Bị zombie cắn chưa chắc 100% sẽ biến thành zombie đâu, cũng có thể xuất hiện dị năng, tốt nhất là cậu tìm một chỗ an toàn không có người trốn đi.”
Nam sinh kia nghe vậy, bị dọa đến nỗi vội mở cánh cửa bên cạnh rồi chạy vào.
Tôi nghe câu đó mà choáng váng cả người.
Bị zombie cắn chưa chắc 100% sẽ biến thành zombie?!
Thế phải làm như nào để có thể chắc chắn 100% sẽ biến thành zombie đây?
Beta: Maria
Check: Amin
-
5
Tôi đuổi theo bọn thây ma chạy đến tòa thí nghiệm.
Thây ma vẫn không dừng lại.
Tôi định hét lên với bọn nó kêu bọn nó chờ tôi thì phía sau truyền đến một giọng nói thở không ra hơi.
“Tô Tiểu Thiển, em, em chờ tôi với.”
Tôi nghi ngờ quay đầu lại, nhận ra Hạ Phong Trạch vẫn luôn đuổi theo tôi.
“Chờ anh làm gì?”
Anh ấy không trả lời, sau khi chạy vài bước đến trước mặt tôi thì hơi căng thẳng nhìn lướt qua xung quanh.
Sau đó anh ấy đẩy cửa một phòng trong tòa thí nghiệm ra, kéo tôi vào đó, nhanh tay khóa cửa lại.
Tôi muốn nói chuyện nhưng anh ấy lại bịt miệng tôi lại.
“Suỵt!”
Anh ấy hạ thấp giọng, nói bên tai tôi: “Zombie cực kỳ nhạy cảm với âm thanh, em tuyệt đối đừng loạn lên tiếng.”
Có thể là vừa nãy anh ấy chạy quá nhanh, hơi thở ấm áp vừa nhanh vừa gấp phả xuống lỗ tai của tôi.
Tôi cảm thấy hơi ngứa, vô thức rụt cổ lại, không thoải mái lùi ra sau một chút.
Tôi nhỏ giọng hỏi anh ấy.
“Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, anh đi theo tôi à?”
Hạ Phong Trạch là nam thần trùm trường của trường, vừa cao vừa đẹp trai lại vừa có tiền.
Quan trọng là đánh nhau rất giỏi.
Nghe nói anh ấy đã từng một mình đánh bảy tám tên lưu manh muốn kiếm chuyện vào viện luôn.
Trong trường có rất nhiều người yêu thầm anh ấy, trong đó có cả tôi.
Nhưng đây đều là chuyện trước đây cả.
Từ thời khắc tôi được chẩn đoán ung thư giai đoạn cuối thì đều là hư vô cả rồi.
Nào ngờ, Hạ Phong Trạch hơi lúng túng nói: “Không phải em dựa vào chuyện vừa nãy em cứu tôi một mạng muốn tôi lấy thân báo đáp à?”
“Tôi vốn dĩ nghĩ, ơn cứu mạng đó kiếp sau tôi có thể làm trâu làm ngựa báo đáp em. Nhưng mà nếu em yêu cầu lấy thân báo đáp vậy thì sau này tôi sẽ là người của em.”
Đầu tôi đầy dấu chấm hỏi nhìn Hạ Phong Trạch.
Tôi nhanh chóng nhận ra, nam sinh bị người khác đẩy về phía zombie rồi lại được tôi kéo từ trong lòng zombie ra trước đó chính là Hạ Phong Trạch?
Nhưng mà…
“Tôi yêu cầu anh lấy thân báo đáp lúc nào?”
Hạ Phong Trạch vô cùng ngây thơ trả lời.
“Lúc em vừa mới cứu tôi thoát khỏi miệng zombie, em giang hai tay ra như thế không phải muốn tôi ôm em vào lòng rồi lấy thân báo đáp à? Dù sao cũng là ơn cứu mạng, tôi đồng ý rồi!”
6
Khuôn mặt lạnh lùng mê người của Hạ Phong Trạch lộ ra vẻ nghiêm túc.
Lúc nói ra bốn chữ “Tôi đồng ý rồi”, trong đôi mắt đẹp và sâu của anh ấy không hề có chút đùa giỡn nào.
Nếu như đổi lại là lúc trước, tôi nhất định sẽ mừng thầm trong lòng.
Thế mà cũng có một ngày tôi có thể khiến nam thần trùm trường lấy thân báo đáp.
Nhưng giờ đây tôi lại không chút do dự từ chối.
“Anh hiểu lầm rồi, tôi không cần anh lấy thân báo đáp. Bên ngoài nguy hiểm, anh trốn ở đây đi.”
Nói xong tôi lập tức mở cửa, chạy đi mà không thèm quay đầu lại.
Bên cạnh tòa dạy học có tiếng gầm thét của zombie và tiếng la thảm thiết.
Tôi dựa theo tiếng nhanh chóng tìm đến đó, vừa hay nhìn thấy mấy con zombie đang ném một nam sinh ngã nhào xuống đất.
Tôi lập tức xông đến hô to.
“Im miệng, cắn tôi trước!”
Tôi còn chưa nói hết câu, mấy con zombie đó không thèm quay đầu lại mà đã chạy mất.
Nam sinh bị đánh gục xuống kia và tôi bốn mắt nhìn nhau.
Nào ngờ chưa được hai giây, tôi đã bị người nào đó kéo tay chạy về phía trước.
Là Hạ Phong Trạch.
Anh ấy nhắc nhở nam sinh trên đất.
“Chạy mau, zombie đến rồi!”
Nam sinh kia ngơ ngác một lúc rồi vội vã bò lăn dậy chạy theo chúng tôi.
Lúc tôi vừa nghe thấy có zombie đến, muốn hất tay của Hạ Phong Trạch ra để chạy trở lại.
Nhưng lực tay anh ấy quá mạnh.
Tôi chỉ có thể giả vờ hiên ngang lẫm liệt hô lên: “Tôi không chạy nổi nữa rồi, đừng dẫn tôi theo làm vướng chân hai người nữa. Zombie sắp đuổi tới rồi, hai người mau chạy, tôi cản zombie lại giúp hai người!”
Tôi cố tình làm ra vẻ không chạy nổi nữa, chờ đợi Hạ Phong Trạch thả tôi ra.
Nhưng anh ấy không chút do dự đã lập tức ôm ngang tôi chạy về phía trước.
Nam sinh bên cạnh rất cảm động.
“Bạn học này, cậu vĩ đại quá! Huhuhu, thật ra tôi đã bị zombie cắn rồi, các cậu mau đi đi, tôi cản zombie cho các cậu.” Cậu ta nói.
Hạ Phong Trạch không quay đầu lại, nói: “Bị zombie cắn chưa chắc 100% sẽ biến thành zombie đâu, cũng có thể xuất hiện dị năng, tốt nhất là cậu tìm một chỗ an toàn không có người trốn đi.”
Nam sinh kia nghe vậy, bị dọa đến nỗi vội mở cánh cửa bên cạnh rồi chạy vào.
Tôi nghe câu đó mà choáng váng cả người.
Bị zombie cắn chưa chắc 100% sẽ biến thành zombie?!
Thế phải làm như nào để có thể chắc chắn 100% sẽ biến thành zombie đây?
/14
|