Thiên Mặc dùng thần niệm quét ra phía ngoài một chút, rất nhanh thần niệm của hắn đã quét tới một tửu lâu gần đó. Nhìn bộ dạng của cái tửu lâu này, thời gian dựng lên là không lâu. Bất quá, sinh ý vẫn là rất tốt, khách nhân ra vào liên tục.
Thiên Mặc quyết định vào tửu lâu này một chút, hắn cần tin tức, mà những nơi như tửu lâu như vậy là nơi dễ dàng để nghe ngóng nhất. Thiên Mặc một bước bước ra đã xuất hiện trước cửa tửu lâu rồi. Hắn nhanh chóng đi vào trong, tìm một bàn ngồi xuống. Tửu lâu có hai tầng, có ít nhất cũng trăm người ở bên trong. Thiên Mặc gọi lên một bình linh tửu. Tiểu nhị đưa lên một bình rượu ngọc, Thiên Mặc để ý bên ngoài bình có viết Ngũ vị tửu, hắn bỗng nghĩ tới Ngũ vị quả, chẳng lẽ rượu này là ủ từ Ngũ vị quả.
- Tiểu nhị, rượu này ủ từ ngũ vị quả sao?
- Đúng vậy, tiền bối là lần đầu uống sao? Rượu này ủ từ năm loại linh quả khác nhau, bất quá Ngũ vị quả vẫn là chủ yếu.
Tiểu nhị còn định nói gì thêm thì có người gọi tới nên cúi đầu chào Thiên Mặc rồi đi. Thiên Mặc rót ra một chén ngũ vị tửu. Mùi rượu bay ra, thật sự là rất thơm. Dùng tu vi của hắn bây giờ, rượu thường uống vào cũng không khác nước lã, chỉ có linh tửu mới có tác dụng mà thôi.
Thiên Mặc nâng lên chén rượu, uống vào một ngụm. Rượu vào miệng liền tỏa ra mùi thơm xông vào phổi, vị cay nồng đặc trưng cùng hòa lẫn với vị ngọt, vị đắng, chút chua dịu, và hơi hơi mặn đọng lại trên đầu lưỡi. Nhiều vị như thế lại không có gây cảm giác đột ngột mà tự nhiên.
- Rượu ngon!
Thiên Mặc không nhịn được khen một tiếng. Ngũ vị tửu này không hổ là loại rượu đắt nhất trong tửu lâu.
- Ồ, lại có thêm một người đạt được danh ngạch kìa.
Thiên Mặc còn đang thưởng thức linh tửu thì vang lên một tiếng nói ngạc nhiên của một khách nhân bàn bên. Thiên Mặc nhìn lại, hóa ra là ở bên sảnh của tửu lâu có một màn hình lớn, trông không khác gì màn hình điện tử ở Trái Đất. Ở trên đó có các mục thông tin khác nhau. Có mục tìm người tổ đội mạo hiểm, có mục ghi thông tin các sự kiện xảy ra trong Vạn Thụ, thông tin về những buổi đấu giá sắp tới cùng một vài vật phẩm đáng chú ý xuất hiện trong buổi đấu giá, có mục ghi thông tin về những sự kiện trong quảng trường. Như sự kiện về tán tu vừa dành được danh ngạch kia chính là đang xuất hiện trên màn hình đó. Thần niệm của Thiên Mặc quét rộng lên màn hình, rất nhanh đã thấy được thông tin hắn cần tìm. Đó là một buổi đấu giá hội tổ chức vài ngày mai do Bách Linh thương hội tổ chức, trong danh sách vật phẩm đáng chú ý được đưa lên có cấp năm cấp sáu phù lục, linh đan cùng nhiều thứ, bất quá Thiên Mặc không có quan tâm như những thứ kia, hắn quan tâm là trong đấu giá hội có bán hai ngọc bài danh nghạch tiến vào Linh Sa bí cảnh. Thiên Mặc thật sự là vui vẻ, trong suy nghĩ của hắn thì cũng phải mất mấy ngày mới tìm ra đấu giá hội bán ra danh nghạch a, không ngờ lại nhanh như vậy.
Thiên Mặc làm gì có tâm tình ngồi ở đây nữa, hắn nếu không nhanh vậy cũng đừng nghĩ đến việc kiếm ghế lô nữa. Thiên Mặc đặt linh thạch lên bàn rồi tức tốc vọt Cđỡ ngoài, dựa vào vị trí ghi trên màn hình kia, rất nhanh thì tìm tới nơi bán vé vào đấu giá hội.
Không biết có phải là vận khí tốt hay không, Thiên Mặc vẫn là người mua được vé cuối cùng với giá năm ngàn linh thạch thượng phẩm. Thiên Mặc khi biết cái giá này cũng là co quắp miệng, một cái vé vào cửa bình thường dĩ nhiên là năm nghìn linh thạch thượng phẩm, quả nhiên là biết hút máu. Chỉ là đắt như vậy nhưng vẫn hết vé nhanh chứng tỏ sức hút từ đấu giá hội này vẫn là rất lớn.
Thiên Mặc ném ngọc bài vào nhẫn, rồi trở ra tìm một tức sạn nghỉ trước, ngày mai thì đấu giá hội mới tổ chức, vào sớm cũng chả để làm gì. Dạo một vòng lớn, Thiên Mặc mới tìm ra một nơi để ở, không phải nơi này thiếu tức sạn mà là nhiều đằng khác, chỉ là người đến đây cũng nhiều, hắn đi năm sáu cái tức sạn đều đầy ắp khách nhân. Khu hắn đi qua cái Vạn Hương tức sạn này cũng chỉ ôm tâm tư may mắn mà thôi, thật không ngờ lại còn sót lại một phòng cao cấp, một đêm cũng mất mười vạn linh ngọc thượng phẩm, tuy đắt nhưng có còn hơn không. Tiếp khách là một nữ tu dể thương, sau khi nhận linh ngọc từ Thiên Mặc liền đưa ra một tấm thẻ bài:
- Đây là chìa khóa phòng của quý khách, phòng cao cấp số tám, lầu ba.
- Cảm ơn muội tử!
Thiên Mặc nhận lấy thẻ bài, thuận miệng cảm ơn một câu làm nữ tu này đỏ cả mặt, tất nhiên là đỏ mặt không phải vì mắc cỡ mà là hơi sợ, phải nhớ là lúc nà Thiên Mặc đã dịch dung thành một nam tu có khuôn mặt hung dữ. Thiên Mặc cười cười, tiến tới cầu thang.
- Còn phòng nào không?
Thiên Mặc vừa quay lưng thì có một thanh niên áo lam tiến tới quầy hỏi phòng.
- Thật xin lỗi, khách sạn đã hết phòng, phòng trống duy nhất vừa được vị áo đen tu sĩ kia thuê lại
- Khoan đã!
Thiên Mặc vừa mới đặt một chân lên bậc thang đầu tiên liền nghe thấy có người phía sau nói tới. Nhưng hắn cũng không dừng lại, người ta nói người nào còn chưa biết, chắc gì đã gọi hắn mà dừng lại.
- Ta nói ngươi dừng lại, ngươi không nghe thấy à?
Thiên Mặc quay lại nhìn về phía thanh niên kia hỏi:
- Ngươi gọi ta?
- Không gọi ngươi thì gọi ai!
Thiên Mặc đi xuống cầu thang, nhìn từ trên xuống dưới tên này rồi lạnh nhạt trả lời:
- Có chuyện giề? Nói đê, lão gia hông có thời gian chơi đùa cùng ngươi.
Lúc này, hắn còn đang dịch dung thì cũng nên biểu hiện ra cà trớn một chút cho giống thật.
- Ta là Câu Hồng, Thánh Tuyền Minh tự. Ngươi nếu có thể nhường phòng của ngươi cho ta thì ta sẽ trả lại số linh ngọc gấp đôi.
Thanh niên này nói xong còn giơ ra bộ mặt đắc ý. Hắn biết kẻ có khuôn mặt hung dữ này là một tán tu, bởi vì nếu là đệ tử đại tông môn sẽ không ở nơi này, với suy nghĩ của hắn thì kẻ nà khi nghe hắn báo danh chắc chắn sẽ mang bộ mặt nịnh bộ nhường phòng cho hắn miễn phí, bất quá sự thật cũng không như hắn nghĩ. Thanh niên áo lam này chỉ thấy áo đen tu sĩ kia tròn mắt nhìn hắn một lúc lâu sau đó nhếch miệng:
- Éo!
Thiên Mặc quyết định vào tửu lâu này một chút, hắn cần tin tức, mà những nơi như tửu lâu như vậy là nơi dễ dàng để nghe ngóng nhất. Thiên Mặc một bước bước ra đã xuất hiện trước cửa tửu lâu rồi. Hắn nhanh chóng đi vào trong, tìm một bàn ngồi xuống. Tửu lâu có hai tầng, có ít nhất cũng trăm người ở bên trong. Thiên Mặc gọi lên một bình linh tửu. Tiểu nhị đưa lên một bình rượu ngọc, Thiên Mặc để ý bên ngoài bình có viết Ngũ vị tửu, hắn bỗng nghĩ tới Ngũ vị quả, chẳng lẽ rượu này là ủ từ Ngũ vị quả.
- Tiểu nhị, rượu này ủ từ ngũ vị quả sao?
- Đúng vậy, tiền bối là lần đầu uống sao? Rượu này ủ từ năm loại linh quả khác nhau, bất quá Ngũ vị quả vẫn là chủ yếu.
Tiểu nhị còn định nói gì thêm thì có người gọi tới nên cúi đầu chào Thiên Mặc rồi đi. Thiên Mặc rót ra một chén ngũ vị tửu. Mùi rượu bay ra, thật sự là rất thơm. Dùng tu vi của hắn bây giờ, rượu thường uống vào cũng không khác nước lã, chỉ có linh tửu mới có tác dụng mà thôi.
Thiên Mặc nâng lên chén rượu, uống vào một ngụm. Rượu vào miệng liền tỏa ra mùi thơm xông vào phổi, vị cay nồng đặc trưng cùng hòa lẫn với vị ngọt, vị đắng, chút chua dịu, và hơi hơi mặn đọng lại trên đầu lưỡi. Nhiều vị như thế lại không có gây cảm giác đột ngột mà tự nhiên.
- Rượu ngon!
Thiên Mặc không nhịn được khen một tiếng. Ngũ vị tửu này không hổ là loại rượu đắt nhất trong tửu lâu.
- Ồ, lại có thêm một người đạt được danh ngạch kìa.
Thiên Mặc còn đang thưởng thức linh tửu thì vang lên một tiếng nói ngạc nhiên của một khách nhân bàn bên. Thiên Mặc nhìn lại, hóa ra là ở bên sảnh của tửu lâu có một màn hình lớn, trông không khác gì màn hình điện tử ở Trái Đất. Ở trên đó có các mục thông tin khác nhau. Có mục tìm người tổ đội mạo hiểm, có mục ghi thông tin các sự kiện xảy ra trong Vạn Thụ, thông tin về những buổi đấu giá sắp tới cùng một vài vật phẩm đáng chú ý xuất hiện trong buổi đấu giá, có mục ghi thông tin về những sự kiện trong quảng trường. Như sự kiện về tán tu vừa dành được danh ngạch kia chính là đang xuất hiện trên màn hình đó. Thần niệm của Thiên Mặc quét rộng lên màn hình, rất nhanh đã thấy được thông tin hắn cần tìm. Đó là một buổi đấu giá hội tổ chức vài ngày mai do Bách Linh thương hội tổ chức, trong danh sách vật phẩm đáng chú ý được đưa lên có cấp năm cấp sáu phù lục, linh đan cùng nhiều thứ, bất quá Thiên Mặc không có quan tâm như những thứ kia, hắn quan tâm là trong đấu giá hội có bán hai ngọc bài danh nghạch tiến vào Linh Sa bí cảnh. Thiên Mặc thật sự là vui vẻ, trong suy nghĩ của hắn thì cũng phải mất mấy ngày mới tìm ra đấu giá hội bán ra danh nghạch a, không ngờ lại nhanh như vậy.
Thiên Mặc làm gì có tâm tình ngồi ở đây nữa, hắn nếu không nhanh vậy cũng đừng nghĩ đến việc kiếm ghế lô nữa. Thiên Mặc đặt linh thạch lên bàn rồi tức tốc vọt Cđỡ ngoài, dựa vào vị trí ghi trên màn hình kia, rất nhanh thì tìm tới nơi bán vé vào đấu giá hội.
Không biết có phải là vận khí tốt hay không, Thiên Mặc vẫn là người mua được vé cuối cùng với giá năm ngàn linh thạch thượng phẩm. Thiên Mặc khi biết cái giá này cũng là co quắp miệng, một cái vé vào cửa bình thường dĩ nhiên là năm nghìn linh thạch thượng phẩm, quả nhiên là biết hút máu. Chỉ là đắt như vậy nhưng vẫn hết vé nhanh chứng tỏ sức hút từ đấu giá hội này vẫn là rất lớn.
Thiên Mặc ném ngọc bài vào nhẫn, rồi trở ra tìm một tức sạn nghỉ trước, ngày mai thì đấu giá hội mới tổ chức, vào sớm cũng chả để làm gì. Dạo một vòng lớn, Thiên Mặc mới tìm ra một nơi để ở, không phải nơi này thiếu tức sạn mà là nhiều đằng khác, chỉ là người đến đây cũng nhiều, hắn đi năm sáu cái tức sạn đều đầy ắp khách nhân. Khu hắn đi qua cái Vạn Hương tức sạn này cũng chỉ ôm tâm tư may mắn mà thôi, thật không ngờ lại còn sót lại một phòng cao cấp, một đêm cũng mất mười vạn linh ngọc thượng phẩm, tuy đắt nhưng có còn hơn không. Tiếp khách là một nữ tu dể thương, sau khi nhận linh ngọc từ Thiên Mặc liền đưa ra một tấm thẻ bài:
- Đây là chìa khóa phòng của quý khách, phòng cao cấp số tám, lầu ba.
- Cảm ơn muội tử!
Thiên Mặc nhận lấy thẻ bài, thuận miệng cảm ơn một câu làm nữ tu này đỏ cả mặt, tất nhiên là đỏ mặt không phải vì mắc cỡ mà là hơi sợ, phải nhớ là lúc nà Thiên Mặc đã dịch dung thành một nam tu có khuôn mặt hung dữ. Thiên Mặc cười cười, tiến tới cầu thang.
- Còn phòng nào không?
Thiên Mặc vừa quay lưng thì có một thanh niên áo lam tiến tới quầy hỏi phòng.
- Thật xin lỗi, khách sạn đã hết phòng, phòng trống duy nhất vừa được vị áo đen tu sĩ kia thuê lại
- Khoan đã!
Thiên Mặc vừa mới đặt một chân lên bậc thang đầu tiên liền nghe thấy có người phía sau nói tới. Nhưng hắn cũng không dừng lại, người ta nói người nào còn chưa biết, chắc gì đã gọi hắn mà dừng lại.
- Ta nói ngươi dừng lại, ngươi không nghe thấy à?
Thiên Mặc quay lại nhìn về phía thanh niên kia hỏi:
- Ngươi gọi ta?
- Không gọi ngươi thì gọi ai!
Thiên Mặc đi xuống cầu thang, nhìn từ trên xuống dưới tên này rồi lạnh nhạt trả lời:
- Có chuyện giề? Nói đê, lão gia hông có thời gian chơi đùa cùng ngươi.
Lúc này, hắn còn đang dịch dung thì cũng nên biểu hiện ra cà trớn một chút cho giống thật.
- Ta là Câu Hồng, Thánh Tuyền Minh tự. Ngươi nếu có thể nhường phòng của ngươi cho ta thì ta sẽ trả lại số linh ngọc gấp đôi.
Thanh niên này nói xong còn giơ ra bộ mặt đắc ý. Hắn biết kẻ có khuôn mặt hung dữ này là một tán tu, bởi vì nếu là đệ tử đại tông môn sẽ không ở nơi này, với suy nghĩ của hắn thì kẻ nà khi nghe hắn báo danh chắc chắn sẽ mang bộ mặt nịnh bộ nhường phòng cho hắn miễn phí, bất quá sự thật cũng không như hắn nghĩ. Thanh niên áo lam này chỉ thấy áo đen tu sĩ kia tròn mắt nhìn hắn một lúc lâu sau đó nhếch miệng:
- Éo!
/85
|