Mặc dù Trần Đăng không nói gì nhưng ánh mắt lại như đang cười. Làm sao mà y không nhận ra, ý của Tào Bằng là gì?
- Hữu Học! Ngươi nói tiếp đi.
"Trường Văn" huynh mở miệng dường như cảm thấy rất hứng thú. Vì vậy mà Tào Bằng gật đầu:
- Ngay từ đầu Vương Thành đã luôn miệng nói với gia huynh là đánh hải tặc. Đây là điểm thứ hai mà ta nghi ngờ đối với y. Theo ta biết thì hải tặc có tới Hải Tây cũng không tạo ra mối nguy hiểm cho Vương Thành. Nói cách khác, y và hải tặc cũng không có hận thù quá lớn. Nếu vậy thì tại sao lại biểu hiện như thế? Đừng có nói với ta đó là vì tinh thần trượng nghĩa. Nếu hắn thực sự có tinh thần trượng nghĩa thì khi hải tặc ập tới Hải Tây đã chết từ lâu rồi. Nhưng hắn lại không chết. Có điều lúc đó chúng ta đang tập trung vào Trần Thăng cho nên cũng không để ý tới Vương Thành.
- Khi chúng ta tới Hải Tây được vài ngày, Trần Thăng liền bắt đầu tấn công đối với chúng ta. Vì vậy mà ta và gia huynh đã bắt tay đối phó với Trần Thăng... Không thể phủ nhận Trần Thăng là một cường hào ở Hải Tây. Tuy nhiên nếu chỉ có vậy mà y định đối đầu với triều đình thì còn lâu. Vì vậy mà y nhanh chóng bị gia huynh xử lý. Mà ở trong nhà y, ta lại tìm được thứ này.
Tào Bằng nói xong liền khoát tay. Hồ Ban vội vàng đi tới, đưa miếng cá bằng đồng cho Tào Bằng. Tào Bằng giơ miếng đồng lên nói với Trần Đăng:
- Trần Thăng đặt thứ này ở trong phòng làm đồ chặn giấy. Sau đó ta lại nghe Phùng Siêu nói tới lai lịch của thứ này thì cảm thấy ngạc nhiên. Nếu như Trần Thăng hại Phùng huyện lệnh thì vì sao lại kiêu ngạo tới mức dám đặt nó trên bàn? Có thể thấy được Trần Thăng rất hứng thú đối với miếng đồng này. Được rồi, nếu như Trần Thăng giết Phùng huyện lệnh vậy thì y lại mang chứng cớ giết người đặt ngoài ánh sáng hay sao? Cho dù thế nào thì y cũng phải biết quận Quảng Lăng không phải một mình y làm chủ. Vì vậy mà ta đoán rằng, miếng cá bằng đồng này là do Phùng Huyện lệnh đưa cho Trần Thăng. Căn cứ theo những gì ta biết về Phùng huyện lệnh thì đó là một người thanh cao, tại sao lại đưa thứ này cho Trần Thăng? Chẳng lẽ y và Trần Thăng có giao dịch gì đó?
- Chuyện này không thể có. - Phùng Siêu đột nhiên kêu lên:
- Cha ta không phải loại người như vậy.
- Phùng Siêu! Ngươi cứ an tâm, không được nóng nảy.
Tào Bằng quay đầu lại, xua tay, ý bảo Phùng Siêu không nên nóng vội.
- Thật ra cho dù Phùng huyện lệnh và Trần Thăng có giao dịch với nhau cũng chưa chắc đã chứng tỏ Phùng huyện lệnh là người xấu. Sau đó, Vương Thành lại một lần nữa xuất hiện. Y tích cực liên hệ với thương nhân bản địa vì ta, tuy nhiên lại không biểu hiện thái độ rõ ràng. Trong lúc đó gia huynh lại đi tới viếng thăm Mạch công, tuy nhiên Mạch công lại không xuất hiện tiếp đón. Lúc đó, ta cũng không để chuyện này vào trong lòng mà còn bận điều chỉnh chợ Bắc để cho thị trường Hải Tây được ổn định. Cho tới một hôm, Vương Thành mang tới cho ta rất nhiều món đồ chơi tinh xảo, lúc đó ta còn cảm thấy ngạc nhiên đang yên đang lành y mang tới những thứ này làm gì? Nhưng ngay sau đó, hảo huynh đệ Vương Mãi của ta chợt phát hiện con cá bằng đồng này dương như có gì đó khác thường khiến cho ta tỉnh ngộ. Vương Thành đưa cho ta mấy thứ này chẳng phải là mượn cơ hội để tìm kiếm con cá bằng đồng hay sao? Mà tại sao y lại phải tìm nó?
- Ngay sau đó ta liền nghĩ tới truyền thuyết về kho báu của Hải Tây. Đêm hôm đó Bộc Dương tiên sinh lại tới, nên ta có hỏi nếu như có người muốn tìm được con cá này ở trong huyện nha thì sẽ làm như thế nào?
Bộc Dương Khải đi sau liền mỉm cười.
- Bộc Dương tiên sinh đã nói rằng họ sẽ phái người tới huyện nha để tìm kiếm. Vấn đề là huyện nha đã bị bỏ hoang nhiều năm... Ta liền nhớ tới ngày đầu tiên khi chúng ta tới huyện Hải Tây, mặc dù huyện nha bị bỏ hoang như vậy nhưng vẫn còn có người ở đó. Mà người này thì Mạch Nhân công có biết. Đó chính là Mạch Thành của Mạch phủ, nghe nói là bà con xa của Mạch công.
Thoáng cái, đoàn người đã tới bên ngoài tòa nhà hình tháp. Tào Bằng để cho Phùng Siêu cùng với Vương Thành nhanh chóng đi tới một nơi bí ẩn dưới bậc thang rồi tìm được cửa vào.
- Trần thái thú! Mời.
Tào Bằng nghiêng người tránh đường. Trần Đăng không hề do dự liền khom người đi vào bên trong.
Phan Chương lấy một cây đuốc cho Tào Bằng châm rồi sau đó chui vào.
Trong cái hầm bí mật đó có mấy bậc thềm bằng đá kéo dài xuống bên dưới. Tào Bằng tay nâng cây đuốc lên rồi đi qua môt khúc quanh thì tìm thấy một cái đèn. Trong đèn vẫn còn dầu có điều bị tắt đi mà thôi.
Sau khi nó được Tào Bằng đốt lên thì ngay lập tức tầm mắt trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.
Cái thang đá kéo dài xuống bên dưới càng lúc càng hẹp. Tào Bằng cẩn thận đi xuống chừng một khắc đồng hồ mới tới được bậc cuối cùng.
- Tào công tử! Vừa rồi ngươi nói những lời đó là có ý gì?
- Tử Ái tiên sinh chớ sốt ruột. - Tào Bằng cười cười, rồi cầm một cây trường mâu do một tên binh lính đưa cho. Hắn vừa dò đường vừa bước đi.
- Tại sao Mạch Thành lại ở lại huyện nha?
Tào Bằng nói tiếp:
- Đây là một điều nghi vấn của ta. Nếu Mạch Thành ở lại huyện nha là vì kiếm con cá bằng đồng thì là do ai sai khiến? Đó là nghi vấn thứ hai. Chẳng lẽ Mạch công cũng đang tìm kiếm kho báu của Hải Tây sao? Ta nghĩ lại một chút thì thấy chuyện này không thể. Bởi vì theo ta biết thì khi gia huynh tới viếng thăm Mạch công, Mạch công có chút không tỉnh táo lắm. Nhưng tại sao một người không tỉnh táo lại đột nhiên bảo gia huynh thả Mạch Thành? Đêm hôm đó, ta chợt nảy ra một suy nghĩ.... Nếu Mạch công chết rồi thì sao?
Câu nói đó của hắn làm cho chúng nhân nổi gai ốc.
- Cha ta rõ ràng ở nhà. Làm sao ngươi có thể...
- Vương Thành! Ngươi nói rõ đi.
Vương Thành đột nhiên bật cười, tiếng cười hết sức cổ quái. Mạch Nhân nghe tiếng cười đó thì sắc mặt trắng bệch... Ngay sau đó Vương Thành liền thốt lên một thứ âm thanh cổ quái...
- Ta giết ngươi.
Mạch Nhân giống như người điên lao về phía Vương Thành. Nhưng y lại bị Phan Chương ngăn lại.
Vương Thành lại lên tiếng:
- Con của ta. Gọi một tiếng cha cho ta nghe nào.
Âm thanh của gã có chút hàm hồ, đúng là thứ âm thanh của Mạch Hùng mà ngày thường Mạch Nhân vẫn nghe. Đến lúc này, nếu Mạch Nhân còn không biết có chuyện gì thì đúng là thằng ngu.
- Tử Ái tiên sinh! Không cần phải nóng vội, Vương Thành còn có chỗ cần dùng tới.
Tào Bằng khoát tay ý bảo Phùng Siêu giữ lấy Mạch Nhân.
Trần Đăng nhìn hắn với ánh mắt cổ quái, trong đó có chút gì đó không thể hiểu rõ.
- Hữu Học! Tiếp theo thế nào?
- Hữu Học! Ngươi nói tiếp đi.
"Trường Văn" huynh mở miệng dường như cảm thấy rất hứng thú. Vì vậy mà Tào Bằng gật đầu:
- Ngay từ đầu Vương Thành đã luôn miệng nói với gia huynh là đánh hải tặc. Đây là điểm thứ hai mà ta nghi ngờ đối với y. Theo ta biết thì hải tặc có tới Hải Tây cũng không tạo ra mối nguy hiểm cho Vương Thành. Nói cách khác, y và hải tặc cũng không có hận thù quá lớn. Nếu vậy thì tại sao lại biểu hiện như thế? Đừng có nói với ta đó là vì tinh thần trượng nghĩa. Nếu hắn thực sự có tinh thần trượng nghĩa thì khi hải tặc ập tới Hải Tây đã chết từ lâu rồi. Nhưng hắn lại không chết. Có điều lúc đó chúng ta đang tập trung vào Trần Thăng cho nên cũng không để ý tới Vương Thành.
- Khi chúng ta tới Hải Tây được vài ngày, Trần Thăng liền bắt đầu tấn công đối với chúng ta. Vì vậy mà ta và gia huynh đã bắt tay đối phó với Trần Thăng... Không thể phủ nhận Trần Thăng là một cường hào ở Hải Tây. Tuy nhiên nếu chỉ có vậy mà y định đối đầu với triều đình thì còn lâu. Vì vậy mà y nhanh chóng bị gia huynh xử lý. Mà ở trong nhà y, ta lại tìm được thứ này.
Tào Bằng nói xong liền khoát tay. Hồ Ban vội vàng đi tới, đưa miếng cá bằng đồng cho Tào Bằng. Tào Bằng giơ miếng đồng lên nói với Trần Đăng:
- Trần Thăng đặt thứ này ở trong phòng làm đồ chặn giấy. Sau đó ta lại nghe Phùng Siêu nói tới lai lịch của thứ này thì cảm thấy ngạc nhiên. Nếu như Trần Thăng hại Phùng huyện lệnh thì vì sao lại kiêu ngạo tới mức dám đặt nó trên bàn? Có thể thấy được Trần Thăng rất hứng thú đối với miếng đồng này. Được rồi, nếu như Trần Thăng giết Phùng huyện lệnh vậy thì y lại mang chứng cớ giết người đặt ngoài ánh sáng hay sao? Cho dù thế nào thì y cũng phải biết quận Quảng Lăng không phải một mình y làm chủ. Vì vậy mà ta đoán rằng, miếng cá bằng đồng này là do Phùng Huyện lệnh đưa cho Trần Thăng. Căn cứ theo những gì ta biết về Phùng huyện lệnh thì đó là một người thanh cao, tại sao lại đưa thứ này cho Trần Thăng? Chẳng lẽ y và Trần Thăng có giao dịch gì đó?
- Chuyện này không thể có. - Phùng Siêu đột nhiên kêu lên:
- Cha ta không phải loại người như vậy.
- Phùng Siêu! Ngươi cứ an tâm, không được nóng nảy.
Tào Bằng quay đầu lại, xua tay, ý bảo Phùng Siêu không nên nóng vội.
- Thật ra cho dù Phùng huyện lệnh và Trần Thăng có giao dịch với nhau cũng chưa chắc đã chứng tỏ Phùng huyện lệnh là người xấu. Sau đó, Vương Thành lại một lần nữa xuất hiện. Y tích cực liên hệ với thương nhân bản địa vì ta, tuy nhiên lại không biểu hiện thái độ rõ ràng. Trong lúc đó gia huynh lại đi tới viếng thăm Mạch công, tuy nhiên Mạch công lại không xuất hiện tiếp đón. Lúc đó, ta cũng không để chuyện này vào trong lòng mà còn bận điều chỉnh chợ Bắc để cho thị trường Hải Tây được ổn định. Cho tới một hôm, Vương Thành mang tới cho ta rất nhiều món đồ chơi tinh xảo, lúc đó ta còn cảm thấy ngạc nhiên đang yên đang lành y mang tới những thứ này làm gì? Nhưng ngay sau đó, hảo huynh đệ Vương Mãi của ta chợt phát hiện con cá bằng đồng này dương như có gì đó khác thường khiến cho ta tỉnh ngộ. Vương Thành đưa cho ta mấy thứ này chẳng phải là mượn cơ hội để tìm kiếm con cá bằng đồng hay sao? Mà tại sao y lại phải tìm nó?
- Ngay sau đó ta liền nghĩ tới truyền thuyết về kho báu của Hải Tây. Đêm hôm đó Bộc Dương tiên sinh lại tới, nên ta có hỏi nếu như có người muốn tìm được con cá này ở trong huyện nha thì sẽ làm như thế nào?
Bộc Dương Khải đi sau liền mỉm cười.
- Bộc Dương tiên sinh đã nói rằng họ sẽ phái người tới huyện nha để tìm kiếm. Vấn đề là huyện nha đã bị bỏ hoang nhiều năm... Ta liền nhớ tới ngày đầu tiên khi chúng ta tới huyện Hải Tây, mặc dù huyện nha bị bỏ hoang như vậy nhưng vẫn còn có người ở đó. Mà người này thì Mạch Nhân công có biết. Đó chính là Mạch Thành của Mạch phủ, nghe nói là bà con xa của Mạch công.
Thoáng cái, đoàn người đã tới bên ngoài tòa nhà hình tháp. Tào Bằng để cho Phùng Siêu cùng với Vương Thành nhanh chóng đi tới một nơi bí ẩn dưới bậc thang rồi tìm được cửa vào.
- Trần thái thú! Mời.
Tào Bằng nghiêng người tránh đường. Trần Đăng không hề do dự liền khom người đi vào bên trong.
Phan Chương lấy một cây đuốc cho Tào Bằng châm rồi sau đó chui vào.
Trong cái hầm bí mật đó có mấy bậc thềm bằng đá kéo dài xuống bên dưới. Tào Bằng tay nâng cây đuốc lên rồi đi qua môt khúc quanh thì tìm thấy một cái đèn. Trong đèn vẫn còn dầu có điều bị tắt đi mà thôi.
Sau khi nó được Tào Bằng đốt lên thì ngay lập tức tầm mắt trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.
Cái thang đá kéo dài xuống bên dưới càng lúc càng hẹp. Tào Bằng cẩn thận đi xuống chừng một khắc đồng hồ mới tới được bậc cuối cùng.
- Tào công tử! Vừa rồi ngươi nói những lời đó là có ý gì?
- Tử Ái tiên sinh chớ sốt ruột. - Tào Bằng cười cười, rồi cầm một cây trường mâu do một tên binh lính đưa cho. Hắn vừa dò đường vừa bước đi.
- Tại sao Mạch Thành lại ở lại huyện nha?
Tào Bằng nói tiếp:
- Đây là một điều nghi vấn của ta. Nếu Mạch Thành ở lại huyện nha là vì kiếm con cá bằng đồng thì là do ai sai khiến? Đó là nghi vấn thứ hai. Chẳng lẽ Mạch công cũng đang tìm kiếm kho báu của Hải Tây sao? Ta nghĩ lại một chút thì thấy chuyện này không thể. Bởi vì theo ta biết thì khi gia huynh tới viếng thăm Mạch công, Mạch công có chút không tỉnh táo lắm. Nhưng tại sao một người không tỉnh táo lại đột nhiên bảo gia huynh thả Mạch Thành? Đêm hôm đó, ta chợt nảy ra một suy nghĩ.... Nếu Mạch công chết rồi thì sao?
Câu nói đó của hắn làm cho chúng nhân nổi gai ốc.
- Cha ta rõ ràng ở nhà. Làm sao ngươi có thể...
- Vương Thành! Ngươi nói rõ đi.
Vương Thành đột nhiên bật cười, tiếng cười hết sức cổ quái. Mạch Nhân nghe tiếng cười đó thì sắc mặt trắng bệch... Ngay sau đó Vương Thành liền thốt lên một thứ âm thanh cổ quái...
- Ta giết ngươi.
Mạch Nhân giống như người điên lao về phía Vương Thành. Nhưng y lại bị Phan Chương ngăn lại.
Vương Thành lại lên tiếng:
- Con của ta. Gọi một tiếng cha cho ta nghe nào.
Âm thanh của gã có chút hàm hồ, đúng là thứ âm thanh của Mạch Hùng mà ngày thường Mạch Nhân vẫn nghe. Đến lúc này, nếu Mạch Nhân còn không biết có chuyện gì thì đúng là thằng ngu.
- Tử Ái tiên sinh! Không cần phải nóng vội, Vương Thành còn có chỗ cần dùng tới.
Tào Bằng khoát tay ý bảo Phùng Siêu giữ lấy Mạch Nhân.
Trần Đăng nhìn hắn với ánh mắt cổ quái, trong đó có chút gì đó không thể hiểu rõ.
- Hữu Học! Tiếp theo thế nào?
/731
|