Hạ Hầu Chân ngẩng đầu mỉm cười với Tào Bằng.
Vừa thấy được nụ cười hiện lên trên gương mặt của Hạ Hầu Chân, nỗi lo lắng trong lòng Tào Bằng thoáng đã biến mất.
Hắn tin rằng nếu như thực sự có chuyện gì, Hạ Hầu Chân nhất định sẽ ngầm ra ám hiệu bảo hắn. Nếu Hạ Hầu Chân vui vẻ thế kia, chắc chắn không có chuyện gì lớn cả.
-Ty chức Tào Bằng khấu kiến tư không.
Tào Bằng tiến lên, cung kính hành lễ.
Thật ra, ở thời Đông Hán, tục lệ quỳ ba cái, khấu đầu chín cái vẫn còn chưa xuất hiện. Mọi người gặp nhau cũng có phần tùy tiện hơn. Mặc dù là trên triều nghị sự cũng không có chuyện xếp hàng nghiêm nghị như trong kịch truyền hình ở thời hậu thế. Hầu hết quần thần đều đứng thành nhóm ba, nhóm năm người, hơn nữa, còn có thể tùy ý đi lại, hoặc ngồi, hoặc đứng, vô cùng thoải mái.
Tào Bằng hành lễ trịnh trọng như vậy khiến Tào Tháo ngẩn người.
Y mỉm cười, nói:
-A Phúc, đây toàn người trong nhà, hà tất phải lễ tiết như thế, mau ngồi xuống đi.
Nhưng Tào Bằng hành lễ trịnh trọng xong, vẫn hơi hạ thấp người, ngồi xuống một bên.
-Ách, ta đã bảo ngươi rồi, A Phúc, không cần câu nệ như thế.
Tào Tháo cười ha ha, nhìn Tào Bằng, gương mặt đầy vẻ điềm đạm, nhẹ giọng nói chuyện.
-Cứ tự nhiên đi.
-Tử Đan ta không cần giới thiệu nữa. Chân nhi ngươi cũng biết rồi. Đây là con ta, tên là Phi, kém ngươi bốn tuổi, hiện mới mười hai. Cũng có thể nói các ngươi đồng lứa với nhau. Hôm nay, ta tìm ngươi đến cũng không có chuyện gì cả. Chủ yếu là muốn cảm tạ ngươi dọc đường đã hộ tống cho tổ mẫu chu toàn mà thôi.
Tào Phi?
Tào Bằng vô cùng kinh ngạc, nhìn người thanh niên kia, lại thấy Tào Phi cũng đang hiếu kỳ quan sát hắn.
Vóc dáng của Tào Phi không cao, nhưng cũng không thấp. Gã có một phong thái trầm ổn, bình tĩnh, không giống với những thiếu niên cùng tuổi bình thường.
Hai người vừa chạm mắt với nhau, Tào Phi liền mỉm cười.
Tào Bằng cũng cười một chút, chợt chạm mắt với Tào Chân.
Trong ánh mắt của Tào Chân lại có một chút xấu hổ. Y vội vã cúi đầu, không dám nhìn Tào Bằng.
Chuyện này khiến Tào Bằng không khỏi cảm thấy kỳ quái.
-A Phúc, ta từng nghe người ta nói khi ngươi còn ở Quảng Lăng từng sáng tác bài thơ "Lậu thất minh"?
-A, đó chẳng qua là do ty chức nhàn rỗi, chợt ngẫu hứng lên thôi.
Tào Tháo mỉm cười:
-Đã nói rồi, đây là gia yến, ngươi không cần câu nệ. Không cần tự xưng là ty chức nữa. Chưa kể, ngươi cũng coi như là hàng con cháu trong nhà của ta. Cứ thoải mái đi một chút. Ta vốn muốn mời Tuyển Thạch đến, nhưng hiện y đang ở Huỳnh Dương đốc thúc việc tạo binh giới, nhất thời không thể phân thân được. Đêm qua mưa, giờ thìn ta đi tản bộ trong vườn, chợt thấy cây mai xanh mướt, bỗng nhớ tới năm ngoái giao tranh với Trương Tú, trên đường thiếu nước, các tướng sĩ đều khát. Ta mới nảy sinh ra một kế, liền chỉ về phía trước nói: Trước mặt có rừng mai. Quân sĩ vừa nghe vậy liền hăng hái, quên cả cơn khát. Nay nhìn thấy cây mai này, không thể không ngắm nhìn. Ta giờ bình an vô sự, có được mấy người con cháu thế này, uống rượu ngắm mai cũng là chuyện vui.
Tào Tháo nói một hồi, mơ hồ như đã thừa nhận Tào Cấp là người trong tộc của y.
Chỉ là chuyện này vẫn còn phải chờ Tào Cấp trở về, mới có thể chứng thực được.
Tào Chân và Tào Phi vội vã đứng dậy:
-Tạ ơn phụ thân (thúc phụ) ưu ái.
Chỉ có Tào Bằng là không có phản ứng gì.
Hắn ngơ ngác ngồi bên bàn, đầu óc rối bời.
Ngồi ngắm mai uống rượu luận anh hùng?
Thế nào lại thành chuyện này?
Ngắm mai uống rượu luận anh hùng, chuyện này khiến Tào Bằng nhớ lại chuyện Tam Quốc diễn nghĩa hắn từng đọc ở thế kỷ hai mươi mốt. Ở thời hậu thế, có thể nói ngay cả phụ nữ và trẻ em đều biết chuyện này. Nhưng người ngắm mai, uống rượu, luận anh hùng là Tào Tháo và Lưu Bị. Thế nhưng hiện tại, Lưu Bị không ngồi ở đây, ngược lại lại đổi thành hắn và Tào Chân và Tào Phi ư?
Lưu Bị đâu mất rồi?
-A Phúc, A Phúc?
-A, Tư không…
-Ừ?
Tào Tháo đáp một tiếng, mặt trầm xuống.
Hạ Hầu Chân quay qua Tào Bằng, nháy mắt một cái. Hắn tức thì tỉnh ngộ, vội sửa lại:
-Thúc phụ!
Tào Tháo nở nụ cười:
-Ta nghe tổ mẫu nói ngươi là hậu duệ của Cộng Hầu, thế tôn bốn đời của Bình Dương hầu. Chưa kể, ngươi cũng được coi như con cháu trong tộc của ta. Năm xưa, Bình Dương hầu Tông Nhân từng bị thái tử liên lụy, khiến Tào thị chịu nạn theo. Cộng hầu phải vất vả lưu lại, rồi định cư ở Tiếu huyện, còn một chi của tổ tiên ngươi lại lưu lạc đến Nam Dương. Ta từng sai người điều tra gia phả của ngươi, tổ tiên của ngươi Tào gia của ngươi quả thực là như thế. A Phúc, ta nói rồi, hôm nay là gia yến, đừng câu nệ quá.
-Điệt nhi hiểu rõ.
Tào Phi chợt nói:
-"Sơn bất tại cao hữu tiên tắc danh/ Thủy bất tại thâm hữu long tắc linh/ Tư thị lậu thất, duy ngô đức hinh". Hữu Học ca ca, ta nghe tiên sinh Văn Hưu Nhược nói tài thơ văn của huynh song tuyệt. Hôm nay nhân có người và cảnh sắc trong hoa viên thế này, lại có ca vũ đẹp không sao tả xiết, sao huynh không làm một bài thơ?
Tào Phi là người khởi xướng văn phong của Kiến An sau này.
Ba cha con Tào Tháo tài văn chương đều phi thường. Tào Tháo thì khỏi cần phải nói. Danh tiếng của Tào Thực lại càng nổi bật hơn, ngay đến Tào Phi cũng là người có tài văn xuất chúng.
Y vừa mở miệng muốn nghe thơ, Tào Tháo liền hứng thú ngay.
-Đúng vậy, A Phúc, sao không làm một bài thơ đi?
-Chuyện này…
Tào Bằng gãi gãi đầu, có chút nhức đầu.
Đây chính là ứng cảnh làm thơ, Tào Bằng không thể trộm một bài thơ để lừa dối qua loa cho được.
Hắn nhắm mắt lại, một lát sau đứng dậy, bước đi bước lại trong đình vài bước, chợt mở mắt:
-
Nhân nhân tận thuyết Lạc Dương hảo
Du nhân chỉ hợp Lạc Dương lão,
Xuân thủy bích ư thiên,
Họa thuyền thính vũ miên.
Lư biên nhân tự nguyệt,
Hạo oản ngưng sương tuyết.
Vị lão mạc hoàn hương,
Hoàng hương tu đoạn trường.
*Dịch nghĩa:
Người người ca tụng Lạc Dương,
Du nhân chỉ muốn mãi làm du nhân.
Trời còn kém nước xuân xanh biếc.
Trên thuyền đêm nghe tiếng mưa gần.
Bên sông người tựa trăng ngân,
Cổ tay rót rượu, trắng ngần hơn sương.
Chưa già xin chớ hoàn hương,
Hoàn hương là ắt đoạn trường ai ơi!
Sau đó, Tào Bằng liền ngồi xuống.
Tào Phi ngạc nhiên, nhìn Tào Bằng, một lát sau, nói:
-Xuân thủy bích ư thiên, họa thuyền thính vũ miên. Hay thì có hay nhưng dường như không hợp với cảnh lắm a.
Thế nhưng, Tào Tháo thở dài một tiếng, vỗ tay nói:
-Tâm ý của A Phúc, ta đã hiểu rõ rồi. Chuyện tổ tông không phải là chuyện thường. Sau khi phụ thân ngươi trở về sẽ bàn bạc kỹ hơn. Nhưng A Phúc, ngươi đừng lo lắng, ta nhất định sẽ nhớ rõ.
Bài thơ Bồ Tát man này vốn là do đại thi nhân Vi Trang đời Đường sáng tác.
Tào Bằng đem chữ "Giang Nam" trong bài thơ sửa thành "Lạc Dương". Trong những năm thời Đông Hán, Lạc Dương là đế đô, nhưng hiện nay, Lạc Dương đã hoang tàn, Hứa Đô trở thành đế đô. Nói đến Lạc Dương là muốn nhắc đến đế đô.
Người người đều nói đế đô tốt, mọi người đều muốn ở đế đô.
Nước xuân xanh biếc, nữ tử bên lư xinh đẹp, rạng ngời, vừa vặn ứng với việc miêu tả Hạ Hầu Chân lúc này. Hạ Hầu Chân vô thức chợt giơ ống tay áo lên, che gương mặt đỏ bừng.
Chưa đến khi già thì không nên trở về cố hương. Trở về cố hương rồi lại nhớ đến đế đô.
Hai câu thơ này thật ra có ý tả ngược. Trong lòng Tào Tháo lại cho rằng ý Tào Bằng muốn nói là hắn muốn nhận tổ tông nhưng lại không tránh khỏi lo nghĩ, sầu khổ.
Đối với Tào Phi mà nói, y chẳng qua là tuổi trẻ, chưa từng trải qua chuyện sầu lo, không khỏi có chút khó hiểu.
Nhưng Tào Tháo lại có thể hiểu được.
Tào Bằng cười cười, khẽ cúi thấp người trước bàn dài, xem như đã trả lời.
-Chân, châm rượu cho A Phúc.
Hạ Hầu Chân dạ một tiếng, châm thêm chút rượu cho Tào Bằng.
Tào Bằng nói một tiếng tạ ơn, nâng chén thưởng rượu.
-A Phúc, Lưu Bị chạy rồi!
Tào Chân vẫn trầm mặc, ít nói, chợt mở miệng.
Tào Bằng chưa kịp nuốt trôi ngụm rượu xuống, đã bị một câu nói này của Tào Chân làm hắn ho sặc sụa.
-Tử Đan ca ca, sao huynh không chờ chút nữa hãy nói?
Hạ hầu Chân nhịn không được khinh khỉnh nhìn Tào Chân, khiến y chỉ biết cười khổ, không biết nên trả lời thế nào.
-Lưu Bị chạy rồi ư? Từ bao giờ?
Tào Chân nói:
-Ngay ngày hôm trước, gã nói là đi săn, chính vì thế tất cả mọi người đều không chú ý. Thật không ngờ sau đó gã lại dẫn người rời khỏi Hứa Đô, chạy thẳng về Nam Hạ. Thúc phụ vừa nhận được tin liền lập tức sai người đuổi theo. Nhưng ở Quân Độ, lại gặp Quan Vũ và Trương Phi phục kích, Lưu Bị và gia quyến của gã vừa gặp nhau liền chạy trốn luôn. Có người nói, gã mang người chạy về Thanh Châu, chắc là tìm Viên Thiệu dựa dẫm.
Nói xong, Tào Chân hít sâu một hơi, đứng lên, vái Tào bằng sát đất.
-Trước đây, A Phúc ngươi từng nhắc nhở ta, bảo ta lưu ý Lưu Bị. Ta còn tưởng rằng ngươi vì ân oán với Lưu Huyền Đức trước đó cho nên mới nói những lời như thế. Nhưng nay xem ra ngươi nói không hề sai. Người này quả thật có thể ẩn nhẫn, che giấu bản thân. Ta bị cái mã ngoài của gã lừa dối, còn hiểu lầm ngươi. A Phúc, ta xin lỗi.
Tào Phi ngồi một bên, hiếu kỳ nhìn Tào Bằng.
Tào Bằng vội vã đứng dậy, hoàn lễ:
-Đại ca, nói gì thì nói, ngày đó cũng là thái độ của ta không tốt, thế cho nên… Lưu Bị cũng là kẻ có dã tâm kiêu hùng. Ngươi chưa từng giao chiến với gã, đương nhiên không biết được. Có bị gã lừa dối cũng không phải chuyện lạ, nhưng ta cũng có phần tùy tiện quá. Bạn đang đọc chuyện tại
Vừa thấy được nụ cười hiện lên trên gương mặt của Hạ Hầu Chân, nỗi lo lắng trong lòng Tào Bằng thoáng đã biến mất.
Hắn tin rằng nếu như thực sự có chuyện gì, Hạ Hầu Chân nhất định sẽ ngầm ra ám hiệu bảo hắn. Nếu Hạ Hầu Chân vui vẻ thế kia, chắc chắn không có chuyện gì lớn cả.
-Ty chức Tào Bằng khấu kiến tư không.
Tào Bằng tiến lên, cung kính hành lễ.
Thật ra, ở thời Đông Hán, tục lệ quỳ ba cái, khấu đầu chín cái vẫn còn chưa xuất hiện. Mọi người gặp nhau cũng có phần tùy tiện hơn. Mặc dù là trên triều nghị sự cũng không có chuyện xếp hàng nghiêm nghị như trong kịch truyền hình ở thời hậu thế. Hầu hết quần thần đều đứng thành nhóm ba, nhóm năm người, hơn nữa, còn có thể tùy ý đi lại, hoặc ngồi, hoặc đứng, vô cùng thoải mái.
Tào Bằng hành lễ trịnh trọng như vậy khiến Tào Tháo ngẩn người.
Y mỉm cười, nói:
-A Phúc, đây toàn người trong nhà, hà tất phải lễ tiết như thế, mau ngồi xuống đi.
Nhưng Tào Bằng hành lễ trịnh trọng xong, vẫn hơi hạ thấp người, ngồi xuống một bên.
-Ách, ta đã bảo ngươi rồi, A Phúc, không cần câu nệ như thế.
Tào Tháo cười ha ha, nhìn Tào Bằng, gương mặt đầy vẻ điềm đạm, nhẹ giọng nói chuyện.
-Cứ tự nhiên đi.
-Tử Đan ta không cần giới thiệu nữa. Chân nhi ngươi cũng biết rồi. Đây là con ta, tên là Phi, kém ngươi bốn tuổi, hiện mới mười hai. Cũng có thể nói các ngươi đồng lứa với nhau. Hôm nay, ta tìm ngươi đến cũng không có chuyện gì cả. Chủ yếu là muốn cảm tạ ngươi dọc đường đã hộ tống cho tổ mẫu chu toàn mà thôi.
Tào Phi?
Tào Bằng vô cùng kinh ngạc, nhìn người thanh niên kia, lại thấy Tào Phi cũng đang hiếu kỳ quan sát hắn.
Vóc dáng của Tào Phi không cao, nhưng cũng không thấp. Gã có một phong thái trầm ổn, bình tĩnh, không giống với những thiếu niên cùng tuổi bình thường.
Hai người vừa chạm mắt với nhau, Tào Phi liền mỉm cười.
Tào Bằng cũng cười một chút, chợt chạm mắt với Tào Chân.
Trong ánh mắt của Tào Chân lại có một chút xấu hổ. Y vội vã cúi đầu, không dám nhìn Tào Bằng.
Chuyện này khiến Tào Bằng không khỏi cảm thấy kỳ quái.
-A Phúc, ta từng nghe người ta nói khi ngươi còn ở Quảng Lăng từng sáng tác bài thơ "Lậu thất minh"?
-A, đó chẳng qua là do ty chức nhàn rỗi, chợt ngẫu hứng lên thôi.
Tào Tháo mỉm cười:
-Đã nói rồi, đây là gia yến, ngươi không cần câu nệ. Không cần tự xưng là ty chức nữa. Chưa kể, ngươi cũng coi như là hàng con cháu trong nhà của ta. Cứ thoải mái đi một chút. Ta vốn muốn mời Tuyển Thạch đến, nhưng hiện y đang ở Huỳnh Dương đốc thúc việc tạo binh giới, nhất thời không thể phân thân được. Đêm qua mưa, giờ thìn ta đi tản bộ trong vườn, chợt thấy cây mai xanh mướt, bỗng nhớ tới năm ngoái giao tranh với Trương Tú, trên đường thiếu nước, các tướng sĩ đều khát. Ta mới nảy sinh ra một kế, liền chỉ về phía trước nói: Trước mặt có rừng mai. Quân sĩ vừa nghe vậy liền hăng hái, quên cả cơn khát. Nay nhìn thấy cây mai này, không thể không ngắm nhìn. Ta giờ bình an vô sự, có được mấy người con cháu thế này, uống rượu ngắm mai cũng là chuyện vui.
Tào Tháo nói một hồi, mơ hồ như đã thừa nhận Tào Cấp là người trong tộc của y.
Chỉ là chuyện này vẫn còn phải chờ Tào Cấp trở về, mới có thể chứng thực được.
Tào Chân và Tào Phi vội vã đứng dậy:
-Tạ ơn phụ thân (thúc phụ) ưu ái.
Chỉ có Tào Bằng là không có phản ứng gì.
Hắn ngơ ngác ngồi bên bàn, đầu óc rối bời.
Ngồi ngắm mai uống rượu luận anh hùng?
Thế nào lại thành chuyện này?
Ngắm mai uống rượu luận anh hùng, chuyện này khiến Tào Bằng nhớ lại chuyện Tam Quốc diễn nghĩa hắn từng đọc ở thế kỷ hai mươi mốt. Ở thời hậu thế, có thể nói ngay cả phụ nữ và trẻ em đều biết chuyện này. Nhưng người ngắm mai, uống rượu, luận anh hùng là Tào Tháo và Lưu Bị. Thế nhưng hiện tại, Lưu Bị không ngồi ở đây, ngược lại lại đổi thành hắn và Tào Chân và Tào Phi ư?
Lưu Bị đâu mất rồi?
-A Phúc, A Phúc?
-A, Tư không…
-Ừ?
Tào Tháo đáp một tiếng, mặt trầm xuống.
Hạ Hầu Chân quay qua Tào Bằng, nháy mắt một cái. Hắn tức thì tỉnh ngộ, vội sửa lại:
-Thúc phụ!
Tào Tháo nở nụ cười:
-Ta nghe tổ mẫu nói ngươi là hậu duệ của Cộng Hầu, thế tôn bốn đời của Bình Dương hầu. Chưa kể, ngươi cũng được coi như con cháu trong tộc của ta. Năm xưa, Bình Dương hầu Tông Nhân từng bị thái tử liên lụy, khiến Tào thị chịu nạn theo. Cộng hầu phải vất vả lưu lại, rồi định cư ở Tiếu huyện, còn một chi của tổ tiên ngươi lại lưu lạc đến Nam Dương. Ta từng sai người điều tra gia phả của ngươi, tổ tiên của ngươi Tào gia của ngươi quả thực là như thế. A Phúc, ta nói rồi, hôm nay là gia yến, đừng câu nệ quá.
-Điệt nhi hiểu rõ.
Tào Phi chợt nói:
-"Sơn bất tại cao hữu tiên tắc danh/ Thủy bất tại thâm hữu long tắc linh/ Tư thị lậu thất, duy ngô đức hinh". Hữu Học ca ca, ta nghe tiên sinh Văn Hưu Nhược nói tài thơ văn của huynh song tuyệt. Hôm nay nhân có người và cảnh sắc trong hoa viên thế này, lại có ca vũ đẹp không sao tả xiết, sao huynh không làm một bài thơ?
Tào Phi là người khởi xướng văn phong của Kiến An sau này.
Ba cha con Tào Tháo tài văn chương đều phi thường. Tào Tháo thì khỏi cần phải nói. Danh tiếng của Tào Thực lại càng nổi bật hơn, ngay đến Tào Phi cũng là người có tài văn xuất chúng.
Y vừa mở miệng muốn nghe thơ, Tào Tháo liền hứng thú ngay.
-Đúng vậy, A Phúc, sao không làm một bài thơ đi?
-Chuyện này…
Tào Bằng gãi gãi đầu, có chút nhức đầu.
Đây chính là ứng cảnh làm thơ, Tào Bằng không thể trộm một bài thơ để lừa dối qua loa cho được.
Hắn nhắm mắt lại, một lát sau đứng dậy, bước đi bước lại trong đình vài bước, chợt mở mắt:
-
Nhân nhân tận thuyết Lạc Dương hảo
Du nhân chỉ hợp Lạc Dương lão,
Xuân thủy bích ư thiên,
Họa thuyền thính vũ miên.
Lư biên nhân tự nguyệt,
Hạo oản ngưng sương tuyết.
Vị lão mạc hoàn hương,
Hoàng hương tu đoạn trường.
*Dịch nghĩa:
Người người ca tụng Lạc Dương,
Du nhân chỉ muốn mãi làm du nhân.
Trời còn kém nước xuân xanh biếc.
Trên thuyền đêm nghe tiếng mưa gần.
Bên sông người tựa trăng ngân,
Cổ tay rót rượu, trắng ngần hơn sương.
Chưa già xin chớ hoàn hương,
Hoàn hương là ắt đoạn trường ai ơi!
Sau đó, Tào Bằng liền ngồi xuống.
Tào Phi ngạc nhiên, nhìn Tào Bằng, một lát sau, nói:
-Xuân thủy bích ư thiên, họa thuyền thính vũ miên. Hay thì có hay nhưng dường như không hợp với cảnh lắm a.
Thế nhưng, Tào Tháo thở dài một tiếng, vỗ tay nói:
-Tâm ý của A Phúc, ta đã hiểu rõ rồi. Chuyện tổ tông không phải là chuyện thường. Sau khi phụ thân ngươi trở về sẽ bàn bạc kỹ hơn. Nhưng A Phúc, ngươi đừng lo lắng, ta nhất định sẽ nhớ rõ.
Bài thơ Bồ Tát man này vốn là do đại thi nhân Vi Trang đời Đường sáng tác.
Tào Bằng đem chữ "Giang Nam" trong bài thơ sửa thành "Lạc Dương". Trong những năm thời Đông Hán, Lạc Dương là đế đô, nhưng hiện nay, Lạc Dương đã hoang tàn, Hứa Đô trở thành đế đô. Nói đến Lạc Dương là muốn nhắc đến đế đô.
Người người đều nói đế đô tốt, mọi người đều muốn ở đế đô.
Nước xuân xanh biếc, nữ tử bên lư xinh đẹp, rạng ngời, vừa vặn ứng với việc miêu tả Hạ Hầu Chân lúc này. Hạ Hầu Chân vô thức chợt giơ ống tay áo lên, che gương mặt đỏ bừng.
Chưa đến khi già thì không nên trở về cố hương. Trở về cố hương rồi lại nhớ đến đế đô.
Hai câu thơ này thật ra có ý tả ngược. Trong lòng Tào Tháo lại cho rằng ý Tào Bằng muốn nói là hắn muốn nhận tổ tông nhưng lại không tránh khỏi lo nghĩ, sầu khổ.
Đối với Tào Phi mà nói, y chẳng qua là tuổi trẻ, chưa từng trải qua chuyện sầu lo, không khỏi có chút khó hiểu.
Nhưng Tào Tháo lại có thể hiểu được.
Tào Bằng cười cười, khẽ cúi thấp người trước bàn dài, xem như đã trả lời.
-Chân, châm rượu cho A Phúc.
Hạ Hầu Chân dạ một tiếng, châm thêm chút rượu cho Tào Bằng.
Tào Bằng nói một tiếng tạ ơn, nâng chén thưởng rượu.
-A Phúc, Lưu Bị chạy rồi!
Tào Chân vẫn trầm mặc, ít nói, chợt mở miệng.
Tào Bằng chưa kịp nuốt trôi ngụm rượu xuống, đã bị một câu nói này của Tào Chân làm hắn ho sặc sụa.
-Tử Đan ca ca, sao huynh không chờ chút nữa hãy nói?
Hạ hầu Chân nhịn không được khinh khỉnh nhìn Tào Chân, khiến y chỉ biết cười khổ, không biết nên trả lời thế nào.
-Lưu Bị chạy rồi ư? Từ bao giờ?
Tào Chân nói:
-Ngay ngày hôm trước, gã nói là đi săn, chính vì thế tất cả mọi người đều không chú ý. Thật không ngờ sau đó gã lại dẫn người rời khỏi Hứa Đô, chạy thẳng về Nam Hạ. Thúc phụ vừa nhận được tin liền lập tức sai người đuổi theo. Nhưng ở Quân Độ, lại gặp Quan Vũ và Trương Phi phục kích, Lưu Bị và gia quyến của gã vừa gặp nhau liền chạy trốn luôn. Có người nói, gã mang người chạy về Thanh Châu, chắc là tìm Viên Thiệu dựa dẫm.
Nói xong, Tào Chân hít sâu một hơi, đứng lên, vái Tào bằng sát đất.
-Trước đây, A Phúc ngươi từng nhắc nhở ta, bảo ta lưu ý Lưu Bị. Ta còn tưởng rằng ngươi vì ân oán với Lưu Huyền Đức trước đó cho nên mới nói những lời như thế. Nhưng nay xem ra ngươi nói không hề sai. Người này quả thật có thể ẩn nhẫn, che giấu bản thân. Ta bị cái mã ngoài của gã lừa dối, còn hiểu lầm ngươi. A Phúc, ta xin lỗi.
Tào Phi ngồi một bên, hiếu kỳ nhìn Tào Bằng.
Tào Bằng vội vã đứng dậy, hoàn lễ:
-Đại ca, nói gì thì nói, ngày đó cũng là thái độ của ta không tốt, thế cho nên… Lưu Bị cũng là kẻ có dã tâm kiêu hùng. Ngươi chưa từng giao chiến với gã, đương nhiên không biết được. Có bị gã lừa dối cũng không phải chuyện lạ, nhưng ta cũng có phần tùy tiện quá. Bạn đang đọc chuyện tại
/731
|